Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi
Chương 52
Diệp Bồ Đề
16/05/2022
Hiện tại tâm trạng Trịnh Kình vô cùng phức tạp, anh không nói được lời nào.
Tiêu Chước lén nhìn Trịnh Kình một cái, bỗng phát hiện sắc mặt anh tái nhợt vô cùng khó coi, như bị băng giá bao phủ, trông rất đáng sợ. Cậu cũng không dám hỏi hay nói thêm điều gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng ngậm miệng.
Cậu vừa thì thầm, tự hỏi tại sao Trịnh Kình lại phản ứng mạnh đến như vậy, những lời cậu vừa hỏi lẽ nào đã chạm đến vết thương của đối phương rồi?
Tiêu Chước cảm thấy khó hiểu, vì vậy cậu chỉ có thể tạm thời buông bỏ nghi ngờ của mình mà lo nghĩ đến chuyện sau này. Sau chuyện này, không biết Trịnh Kình có còn muốn để cậu ta sống bên cạnh anh nữa hay không, nếu bị đuổi ra ngoài, cậu ta sẽ phải tìm một nơi khác để sống. May mắn thay, cậu vẫn còn một khoản tiền trong ngân hàng nên duy trì cuộc sống của cậu trong thời điểm hiện tại không phải là vấn đề quá lớn.
Đối với chuyện này, Tiêu Chước cảm thấy chua xót. Nghĩ tới trước đây mình cũng đã từng chiếm lĩnh vài ngọn núi, những con yêu quái trên núi rất kính nể cậu, cách vài ngày lại gửi quà đến biếu. Nào giống như bây giờ một đồng xu làm khó anh hùng.
Đường núi quanh co, cho dù có đèn đường, bọn họ vẫn không dám lái xe quá nhanh, lúc trở về biệt thự đã là đêm khuya, vầng trăng khuyết bị mây dày che khuất, xung quanh tối tăm tĩnh mịch. Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau.
Trịnh Kình vẫn trầm mặc, anh không nói lời nào, thái độ rõ ràng không muốn trò chuyện cùng đối phương. Tiêu Chước sợ mình càng nói càng sai, cũng không dám nhiều lời để tránh bị Trịnh Kình đuổi ra ngoài đường ngủ, sau khi chào một tiếng cậu vội vàng chạy lên lầu.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Tiêu Chước nghiêng người nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, u sầu thở dài.
Sau tất cả, Trịnh Kình vẫn là người bạn đầu tiên của cậu từ trước đến nay. Kể từ khi trở thành bạn bè, mặc dù Tiêu Chước vẫn luôn phải kiềm chế bản năng của mình, nhưng cậu cũng không còn muốn ăn Trịnh Kình nữa. Nếu ăn thịt anh rồi sẽ không còn ai nấu ăn mua bánh cho cậu nữa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước không khỏi tham lam thêm lần nữa, nghĩ đến những chiếc bánh quy nhỏ ngon lành trong lòng cậu có chút ngứa ngáy.
Tiếc là sau này sẽ không còn bánh quy để ăn nữa. Tiêu Chước càng nghĩ càng buồn, không còn bạn bè, không có lương thực dự trữ, cũng không có bánh quy nốt.
Vì chuyện này mà đã khiến Tiêu Chước cả đêm mất ngủ, vừa chợp mắt được một lát thì trời đã rạng sáng. Nhưng trong một lúc ngắn ngủi này cậu cũng đã mơ thấy một cơn ác mộng, cậu thấy Trịnh Kình đòi đuổi minh đi, nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu, từ nay về sau ai đi đường nấy.
Sau khi hoảng sợ tỉnh lại từ trong giấc mộng, Tiêu Chước không muốn ngủ tiếp nữa, tâm trạng thấp thỏm ngồi trên giường một lúc rồi đứng dậy tắm rửa đi làm.
Làm thế nào để giải tỏa lo lắng, chỉ có công việc, công việc mới khiến cậu trở nên phấn chấn hơn được.
Ngay khi Trịnh Kình vừa lái xe ra khỏi biệt thự, anh nhận được cuộc gọi từ công ty nọ hỏi anh nên gửi chín trăm chín mươi chín bông hồng đến đâu.
Sau một đêm điều chỉnh tâm trạng, Trịnh Kinh không dễ dàng gì mới quên đi chuyện này, cũng không còn muốn để trong lòng nữa, đột nhiên bị nhắc nhở, kí ức kia lại ùa về, anh im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Người phụ trách ở đầu bên kia bối rối hỏi: “Anh Trịnh? Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Tiền đã trả trước rồi, bây giờ hủy cũng không thể hoàn lại. Trịnh Kình lên cơn đau tim, một lúc sau mới báo địa chỉ của cục quản yêu cho đầu dây bên kia và nhờ anh ta gửi đến chỗ đó.
Thế là tất cả những yêu quái làm việc trong Cục quản yêu trong hôm nay đều được nhận một bó hoa hồng xinh đẹp, khiến cho Cục quản yêu, nơi vốn luôn được biết đến là một nơi rất keo kiệt, bỗng được bàn luận sôi nổi trên diễn đàn yêu quái, bọn họ cũng hết mực ca ngợi sự lãng mạn của Cục quản yêu.
Chúng yêu đội đặc chiến cũng nhận được một đóa hoa hồng, sau khi nghe nói hoa là do đội trưởng Trịnh đặt tới, bộ dạng của bọn họ giống như nhìn thấy ma vậy.
Từ trên xuống dưới Cục quản yêu đều biết, đội trưởng Trịnh nổi tiếng keo kiệt cũng là một thẳng nam, hoa hồng thực sự do anh mua? Không phải bị ma nhập rồi chứ?
Chuyện này không có bất kỳ manh mối nào để điều tra, nên đột nhiên trở thành kỳ án chưa được giải quyết ở Cục quản yêu.
Để đánh lạc hướng sự chú ý, Trịnh Kình quyết tâm dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Cũng vì vậy, đám người Chúc Dư phát hiện ra một hiện tượng khó tin. Đó chính là trước nay nếu không phải việc quan trọng đội trưởng Trịnh sẽ không thèm động tay vào, đột nhiên bắt đầu làm việc chăm chỉ, đảm đương mọi vụ án từ lớn tới nhỏ, khiến chúng yêu trong đội đặc chiến vô cùng nhàn rỗi, không có chuyện gì làm cả.
Vì lý do này, một số yêu quái đã hỏi riêng Hồ Uyển Uyển liệu đội trưởng Trịnh có định sa thải hết đám nhân viên hay không. Suy đoán này truyển đi khắp nơi, ngay lập tức đội đặc chiến chìm trong cuộc khủng hoảng vì sợ bị sa thải.
Trịnh Kình bận đi bắt yêu, nên cũng không hề hay biết sự khủng hoảng của chúng yêu trong đội đặc chiến lúc này. Công việc bận rộn khiến anh thậm chí còn rất ít khi trở về biệt thự, cũng không có cơ hội gặp mặt Tiêu Chước, cảm giác khó chịu trong lòng sau khi biết chân tướng sự việc lập tức được giải tỏa, cũng không có thời gian để suy nghĩ lung tung thêm nữa.
Ai ngờ tâm tình vừa mới được bình ổn trở lại, tâm trạng tạm thời trở về trạng thái ban đầu thì Nhục Thu lại đến thăm anh, còn mang đến cho Trịnh Kình một món quà mà anh suýt nữa quên mất.
“Sao anh lại có biểu tình như vậy?” Nhục Thu cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt Trịnh Kình phức tạp, anh khó khăn cầm lấy hộp gấm trên bàn. Hộp được làm bằng gỗ, rất nặng, được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Mở hộp gấm ra, bên trong lót một tấm vải nhung màu đỏ, ở giữa hơi lõm xuống, một viên kim cương màu đỏ tươi rất lớn được đặt ngay ngắn bên trong.
Viên kim cương trong suốt như pha lê, màu sắc xinh đẹp, nhìn kỹ sẽ thấy có một vài màu đỏ tía tỏa ra xung quanh, sặc sỡ lóa mắt vô cùng quý giá.
Viên kim cương này là món quà tỏ tình do Trịnh Kình đặc biệt chuẩn bị, đây là viên kim cương duy nhất trên thế giới, anh đã tốn rất nhiều công sức mới khiến Nhục Thu lấy được nó từ ngân khố hoàng gia của một quốc gia nọ.
Anh vốn định chọn một viên từ kho báu của mình tặng cho Tiêu Chước, nhưng lại thấy không hài lòng với cái nào trong số đó, một lần tình cờ nhìn thấy viên bảo thạch đỏ này, anh cảm thấy nhất định Tiêu Chước sẽ thích này nên đã hao tâm mang nó về đây.
Chỉ đáng tiếc nó đến không đúng lúc.
“Hai ngày trước tôi có nhắn tin cho anh, nói anh có thời gian thì qua lấy. Anh không nhận được à?”
Trịnh Kình chỉ đáp một tiếng “ừm” cho có lệ, thật ra lúc đó vì anh vừa chịu phải một đả kích quá lớn, vẫn chưa thoát khỏi ra được, nên cũng không mấy quan tâm đến nó.
Nhục Thu không hiểu: “Không phải lúc trước anh rất gấp gáp, muốn tôi nhanh chóng về nước, nói bản thân sắp tỏ tình cần viên kim cương này à. Sao đem về đến nơi rồi anh lại thờ ơ như vậy, anh không đến lấy thì tôi cũng quên mất, vừa rồi may mà nhìn thấy thuận đường nên mang đến cho anh.”
“Đúng rồi, anh nói muốn tỏ tình, chuẩn bị đến đâu rồi? Cần cái gì cứ nói cho tôi biết, có thể giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức. Có điều vẫn chưa thấy anh nhắc tới đối phương, yêu quái mà anh muốn tỏ tình là ai vậy, tôi có quen biết không, lý lịch như thế nào?”
Tính tình Nhục Thu điềm đạm, hiếm khi nói nhiều như vậy. Nói xong anh ta mới phát hiện sắc mặt Trịnh Kình càng ngày càng trở nên khó coi, cuối cùng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh bị từ chối rồi?” Anh ta hỏi.
Lời này có chút đau lòng nhưng cũng là sự thật không thể chối cãi. Trịnh Kình một lần nữa hoảng loạn, anh thở dài một hơi rồi gật đầu.
Trong phút chốc ánh mắt của Nhục Thu có chút đồng tình, còn chưa kịp tỏ tình đã bị từ chối, thật thảm mà.
Trịnh Kình ôm vẻ mặt u sầu, trong mắt anh lộ ra vẻ bối rối: “Không phải bị từ chối, mà là tôi đã hiểu lầm. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy thích tôi, nhưng không ngờ cậu ấychỉ coi tôi là bạn.”
Nhục Thu hỏi: “Là cậu ấy làm gì khiến cho anh hiểu lầm.”
Trịnh Kình nói: “Ừm, cậu ấy mỗi lần gặp tôi đều sẽ rất vui vẻ, cũng rất thích ở bên cạnh tôi, cậu ấy quan tâm bảo vệ tôi, cậu ấy còn lấy ảnh của tôi làm hình nền cuộc trò chuyện nữa…”
“Đó không phải là thích anh rồi sao? Rõ ràng đến như vậy cơ mà.”
Trịnh Kình ngừng một chút. Trước đây anh ta cũng giống như Nhục Thu, cho rằng Tiêu Chước thích mình, nhưng sau khi biết được Tiêu Chước là hống, anh lập tức nghĩ thông mọi chuyện, cũng chính vì nghĩ thông nên mới đau lòng.
Nhục Thu nghe xong đưa ra kết luận: “Chỉ thích thả thính không muốn chịu trách nhiệm, tra yêu, loại yêu quái như vậy cũng không cần phải tiếc nuối.”
Trịnh Kình suy tư nhìn lên trần nhà, lại thở dài. Thích là thích, làm gì có thể quay đầu lại, đúng là tạo hóa trêu yêu.
Nhục Thu bị Trịnh Kình làm cho tò mò: “Anh nói nghe xem, con yêu đó là ai? Tôi có quen không?”
“Cậu trở nên nhiều chuyện từ lúc nào vậy?” Trịnh Kình liếc nhìn anh ta một cái.
Nhục Thu cũng cất vẻ mặt nhiều chuyện đi, nghiêm nghị nói: “Chuyện liên quan đến anh không phải sao, chuyện của mấy con yêu khác tôi chả thèm tò mò.”
Trịnh Kình không có ý tiết lộ thân phận yêu trong lòng mình. Anh hỏi: “Tôi vẫn rất thích cậu ấy phải làm sao đây?”
Nhục Thu tỏ vẻ bình thường, trả lời: “Chuyện đó có gì phải hỏi chứ? Thích thì theo đuổi, cậu ấy nói chỉ xem anh là bạn cũng chưa từ chối anh, lẽ nào anh lại không có lòng tin với bản thân mình đến thế?”
Đương nhiên Trịnh Kình có lòng tin với bản thân mình, nhưng còn một lý do nữa khiến anh cảm thấy phiền não, chính là Tiêu Chước là hống. Bản tính trời sinh đã thích ăn rồng, hai người bọn họ sớm đã được định sẽ trở thành kẻ thù của nhau.
Hơn nữa, Trịnh Kình vốn vẫn luôn không thích hống, sao ngờ được thứ mình thích và thứ mình ghét lại là một được chứ.
“Vận mệnh trêu ngươi.” Trịnh Kình thở dài một tiếng.
Sau khi Nhục Thu rời đi, Trịnh Kình vẫn nắm chặt viên kim cương trong tay suy nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng, anh cho rằng những lời Nhục Thu vừa nói rất đúng, thích thì phải theo đuổi. Hơn nữa, anh và hống cũng có duyên phận với nhau, biết đâu sau khi tiếp xúc với nguyên hình của Tiêu Chước anh sẽ phát hiện ra cậu ấy cũng rất đáng yêu.
Anh ta chợt nghĩ tới bộ lông mượt mà, mềm mại như nhung của một con mèo lớn, vừa chạm vào đã thấy vô vùng êm dịu thoải mái. Hơn nữa hống cũng có cánh, cũng rất xứng với anh đến lúc đó bọn họ có thể chải lông cho nhau.
Trịnh kình càng nghĩ càng cảm thấy ngoài bản tính thích ăn thịt rồng ra, thì những chỗ khác của hống đều khá đáng yêu.
Huống hồ Tiêu Chước cũng đã hứa là sẽ không ăn rồng nữa,vậy nên anh cũng nên tin tưởng đối phương. Tất nhiên, Trịnh Kình không sợ việc Tiêu Chước thực sự ăn thịt mình, dù sao thì bây giờ anh cũng là con rồng duy nhất còn tồn tại trên đời này, được thiên đạo công nhận và nhân loại tin tưởng, nếu thật sự phải đánh nhau ai thua ai thắng còn rất khó để nói trước. Vấn đề về chuỗi thức ăn khiến anh cảm thấy có chút phức tạp khó tả.
Nhưng Trịnh Kình cũng không phải là kiểu người hay do dự, nghĩ thông rồi anh sẽ lập tức bắt tay vào hành động.
*
Trong khoảng thời gian này Tiêu Chước cũng rất buồn, dù có chuyên tâm làm việc đi chăng nữa cũng không tránh khỏi thỉnh thoảng thở dài một hơi.
Trịnh Kình không vì cậu là hống mà đuổi cậu ra ngoài, nhưng từ hôm đó đến nay anh đều cố ý lẫn tránh câu, cả ngày đến mặt cũng không chạm nhau lấy một lần.
Tiêu Chước biết có lẽ Trịnh Kình vẫn còn đang giận mình, có lẽ sau này cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu không khỏi chán nản buồn bã, không có hứng thú với bất cứ thứ gì nữa cả, ngay cả Chúc Hưu An vì muốn khiến cậu vui vẻ bèn đặt một viên kẹo trên bàn, cậu cũng không thèm động vào.
Chúc Hưu An thấy vậy, đột nhiên nhận ra có chuyện gì đó khác thường, có lòng tốt muốn hỏi Tiêu Chước nguyên nhân rồi cho cậu lời khuyên nhưng Tiêu Chước cũng chỉ thở dài, trông cậu ủ rủ như một quả cà bị muối sương.
Đối với Tiêu Chước mà nói, loại cảm xúc này rất xa lạ. Lúc trước cũng có lúc cậu sẽ buồn chán tủi thân, nhưng chưa bao giờ buồn bã và khó chịu đến mức này, dường như trái tim cậu bị thứ gì đó bóp nghẹn lại, làm cách nào cũng không thể vui lên được.
Những cảm xúc kỳ lạ đau đớn này là do Trịnh Kình gây ra. Nhất là khi cậu nghĩ tới chuyện có thể Trịnh Kình không còn quan tâm đến cậu nữa, bọn họ rồi sẽ mỗi người một ngả, cậu càng nghĩ càng cảm thấy đau buồn hơn.
Ngoài ra, Tiêu Chước còn phát hiện đã lâu không gặp, cậu rất nhớ Trịnh Kình. Mỗi tối tan làm đều vội vàng về nhà, háo hức muốn nhìn thấy phòng khách sáng đèn, nhìn thấy Trịnh Kình đã làm sẵn cơm tối đợi cậu trở về. Nhưng bây giờ mỗi khi về nhà, đèn trong biệt thự vẫn tối om, im lìm không một tiếng động.
Mỗi lúc như này, Tiêu Chước đều ngồi trên sô pha rất lâu, mở TV lên nhưng cũng chẳng buồn xem, mỗi khi bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, cậu cũng đều sẽ tràn đầy sự mong chờ quay đầu lại nhìn, hy vọng có thể nhìn thấy Trịnh Kình trở về.
Nhưng mỗi lần như vậy đều chỉ nhận lại sự thất vọng.
Cứ thế liên tiếp hết lần này đến lần khác, tâm trạng của Tiêu Chước gần như rơi xuống đáy vực, dần dần cậu cũng không còn ôm ấp hy vọng nào nữa. Dù sao về nhà cũng không nhìn thấy Trịnh Kình, lại phải đối diện với một căn biệt thự rộng lớn tối tăm, trống trải lạnh lẽo, hà cớ gì phải vội trở về chứ.
Thế nên tối nay Tiêu Chước về nhà rất muộn, nhưng khi vừa tới nhà lại vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy biệt thự đang sáng đèn. Một giây trước cậu còn cúi đầu thất vọng giây tiếp theo đã ngay lập tức xuống xe điện lao thẳng vào đại sảnh.
Đại sảnh trống rỗng không thấy bóng dáng Trịnh Kình đâu cả, nhưng đèn bếp đang sáng, dưới ánh đèn ấm áp Trịnh Kình mặc trên người chiếc tạp dề, bận bịu chuẩn bị bữa tối. Liên tiếp mấy ngày Tiêu Chước bị đối xử lạnh nhạt, cậu vô cùng tủi thân, lúc này nhìn thấy Trịnh Kình khóe mắt cậu chua xót đỏ lên như không kìm nén được sắp muốn khóc tới nơi rồi.
Điều này thực sự không phù hợp với hình tượng của một đại yêu chút nào, nhưng Tiêu Chước không thể nhịn thêm được nữa. Còn không kịp thay giày, cậu đã lao thẳng vào phòng bếp vừa vui vừa kích động, từ phía sau ôm chầm lấy Trịnh Kình.
Trịnh Kình nghe thấy tiếng Tiêu Chước bước vào phòng bếp, nhưng anh không ngờ cậu lại đột nhiên ôm chầm lấy mình, trong phút chốc đứng anh như trời trồng, cánh tay đang dơ lên vẫn chưa kịp hạ xuống.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại.” Tiêu Chước buồn bã nói, không giấu được tủi thân: “Cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa.”
Mất một lúc lâu Trịnh Kình mới định thần trở lại, cơ thể dựa vào lưng ấm áp mềm mại, khiến nhịp tim anh đập loạn xạ, thật khó kiềm chế.
“Cậu thực sự muốn tôi quay lại sao?” Anh ta hỏi đầy ẩn ý.
Tiêu Chước không nghĩ nhiều, thẳng thắn nói: “Ừm, tôi mỗi tối về nhà đều mong được gặp anh, nhưng tối nào về nhà cũng không nhìn thấy anh. Tôi rất muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại sợ làm phiền đến anh. Một mình tôi ở nhà rất buồn chán, sợ anh tức giận cũng sợ anh sẽ không để ý đến tôi nữa, dạo gần đây tôi rất nhớ anh, vô cùng nhớ.”
Những lời cậu nói ra vừa thẳng thắn lại rất chân thành, Trịnh Kình nghe xong nhịp tim anh đập nhanh hơn nữa- Tiêu Chước nói rất nhớ mình!
Rốt cuộc cậu ấy có biết mình đang nói cái gì không?
Tiêu Chước buông tay ra, đi tới trước mặt Trịnh Kình, de dặt hỏi: “Bây giờ anh vẫn còn giận tôi sao?” Trịnh Kình có chút mất hứng khi Tiêu Chước buông tay ra, anh quay đầu nhìn cậu.
Ngoại hình của Tiểu Chước rất xinh đẹp, làn da trắng không tỳ vết, sống mũi cao, đôi môi mỏng mềm mại đỏ mọng. Ngũ quan đều rất phù hợp với sở thích của Trịnh Kình, lúc này khóe mắt cậu đỏ hoe, như bị phủ một màn sương, vẻ dè dặt cùng tủi thân đâm trúng vào điểm yếu của Trịnh Kình, đáng yêu đến mức khiến đồng tử của anh cũng phải mở to thêm vài phần.
Lúc này thành kiến với hống trong đầu anh hoàn toàn biến mất, anh tự nói với chính mình Tiêu Chước đáng yêu như vậy, nhất định hống cũng sẽ rất đáng yêu.
Chỉ là anh ta vốn rất vụng về không nhận ra được nét đáng yêu của hống, tất cả đều là lỗi của anh.
“Tôi không tức giận nữa.” Trịnh Kình kìm nén ý muốn xoa đầu Tiểu Chước, ôn tồn nói.
Hai mắt Tiểu Chước lập tức sáng lên, trên mặt hiện lên nét cười: “Thật không?”
“Ừ.” Trịnh Kình gật đầu, anh cố gắng chịu đựng vẫn không kìm được, nghiêm túc nói với Tiêu Chước: “Tôi muốn chạm nguyên hình của cậu.”
Tà niệm đã dấy lên rất khó đè nén.
Tiêu Chước có chút lắp bắp, lo lắng nói: “Bây giờ, bây giờ sao?” Lông trên người cậu còn chưa được chải chút cẩn thận, sợ để Trịnh Kình nhìn thấy bộ dạng xấu xí như vậy, sẽ không còn thích cậu nữa.
Trịnh Kình gật đầu: “Không được sao?”
Tiểu Chước lắc đầu, không giấu được vẻ lo lắng, đây là lần đầu tiên câu dùng thân phận của Tiêu Chước biến thành nguyên hình trước mặt Trịnh Kình
Trịnh Thanh cũng rất vui vẻ. Trong nháy mắt, một con hung thú to lớn như hổ xuất hiện trước mặt anh, toàn thân nó đen như mực, bộ lông mềm mại, tứ chi cứng cáp, lòng bàn chân rộng, trên ngón chân có những móng vuốt sắc bén. Hung thú có đôi cánh trên lưng, lúc này đôi cánh hơi mở ra, chiếm gần hết diện tích gian bếp.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm Trịnh Kình, thấy anh không hề có ý ghét bỏ cậu mới yên tâm, cậu cúi đầu huých nhẹ vào người Trịnh Kình, nũng nịu như trẻ con.
Lần đầu nhìn thấy hống theo bản năng Trịnh Kình có chút đề phòng, nhưng cũng đã rất nhanh anh bị sự dễ thương của hống trước mặt làm cho mềm lòng, anh cố gắng vươn tay chạm vào đầu hống, bộ lông mềm mại tạo cảm giác ấm áp dễ chịu, cõi lòng anh cũng như tan ra, không kìm chế được mà sờ thêm thêm vài cái nữa.
Càng sờ càng cảm thấy hống thật sự rất dễ thương, ôm vào còn rất mềm mại, ấm áp, là vì trước giờ anh ta vẫn chưa nhìn rõ bản chất vấn đề, luôn cho rằng một con hống dễ thương như vậy lại rất hung ác đáng ghét.
Trịnh Kình dùng tay giúp Tiêu Chước chải lông,anh nói: “Có mấy chỗ bị kết lại, hôm khác tôi sẽ giúp cậu gỡ ra.”
Như vậy anh có thể đường đường chính chính sờ hống rồi!
Tiêu Chước nghe xong rất cảm động, đầu cậu huých nhẹ vào người Trịnh Kình một cái, cái to to cũng vui vẻ đung đưa, lộ rõ tâm trạng của câu lúc này.
Bình thường cậu cũng rất hay chải chuốt lông của mình, nhưng mấy chỗ như ở sau lưng thật sự rất khó với tới. Bây giờ Trịnh Kình đề nghị giúp đỡ, Tiêu Chước rất cảm động, Trịnh Kình đối với cậu thật sự rất tốt.
Đổi lại, sau này cậu có thể giúp Trịnh Kình chà vảy!
“Được rồi, cậu đi thu dọn một chút đi.” Mặc dù có chút không nỡ, nhưng thức ăn trong nồi vẫn còn đang nấu, Trịnh Kình vỗ vỗ vai Tiểu Chước rồi nói: “Tôi nấu cho cậu vài món, cậu chờ một chút, rất nhanh có thể ăn được rồi.”
Tiểu Chước trở lại hình dạng con người, vừa vào bếp đã ngửi thấy mùi thơm, cậu vui vẻ hỏi: “Là đồ ngọt à?”
Trịnh Kình gật đầu, ngăn cánh tay đang tò mò của Tiêu Chước.
Tiêu Chước chỉ có thể kìm lại sự kích động, bước ra ngoài thay giày, sau đó tắm rửa rồi xuống lầu.
Lúc xuống lầu, từ xa cậu nhìn thấy một cái hộp nhỏ trên bàn, trông vô cùng thần bí, toát ra một mùi vị ngọt ngào quyến rũ.
Trịnh Kình ngồi vào bàn ăn, đợi Tiêu Chước đến gần anh ra hiệu cho câu ta mở chiếc hộp giấy ra.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình, cậu có chút căng thẳng, tò mò mở hộp giấy ra, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt. Nhìn thấy dưới hộp giấy có một chiếc bánh rất đẹp, bên trên chiếc bánh còn có hình một con rồng vàng sống động như thật. Rồng vàng được khắc trên bánh, đuôi ở mép, đầu ở trên mặt bánh. Đầu của nó giống lạc đà, sừng của nó giống hươu, cổ giống rắn, vảy giống cá chép, móng vuốt lại giống đại bàng và lòng bàn tay giống hổ. Những con rồng bình thường đều không có cánh, nhưng chỉ mỗi Trịnh Bình là được sinh ra với đôi cánh trên lưng. Kim long trên chiếc bánh trước mặt cũng có cánh, đôi cánh xòe ra bao phủ toàn bộ chiếc bánh.
Không cần nói cũng biết, con rồng trên chiếc bánh này là dựa vào ai để làm ra.
Tiêu Chước ngẩn người, không thốt ra được lời nào.
Trịnh Kình cười nói: “Rồng thật cậu không thể ăn được, chỉ có thể dùng con rồng giả này để thay thế. Tôi đã đặc biệt chụp một bức ảnh, theo đó tạo một con rồng có hình dạng giống hệt như vậy, như vậy cậu có thể giải quyết được sự thèm muốn của mình rồi.”
Tiêu Chước vô cùng cảm động, không ngờ Trịnh Kình lại làm được đến mức này. Biết cậu thích ăn rồng, không những không giận mà còn chủ động đưa rồng cho cậu ăn, cho dù chỉ là một con rồng giả nhưng cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Cảm… cảm ơn.” Tiêu Chước nghiêm túc nói, cũng không thể che giấu được sự yêu thích của mình đối với chiếc bánh này. Vừa có thể được ăn món bánh ngọt yêu thích lại vừa có thể ăn được rồng, đúng là vẹn cả đôi đường.
Trịnh Kình từ chối cho ý kiến, mong đợi nói: “Nếm thử xem có ngon hay không.”
“Chắc chắn rất ngon.” Tiêu Chước tự tin nói, giơ nĩa lên cắt đuôi rồng.
Nụ cười của Trịnh Kình cứng đờ, cho dù biết là giả, anh cũng đột nhiên cảm thấy đuôi của mình cũng đau đớn.
Bánh ngọt vừa vào miệng, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, Tiêu Chước vui vẻ cười híp mắt, đám mây mù mấy ngày qua đều bị vị ngọt của miếng bánh cuốn đi.
“Ngon không?” Trịnh Kình hỏi.
Tiêu Chước vội vàng gật đầu không chút do dự khen ngợi: “Siêu ngon luôn, đây là chiếc bánh ngon nhất mà tôi từng ăn. Trịnh Kình, anh thật lợi hại, cái gì cũng có thể làm được.”
Câu nói xong lại giơ nĩa lên cắt đi một nửa đôi cánh của rồng vàng.
Đôi cánh Trịnh Kình cũng đột nhiên đau đớn, anh hít một hơi thật sâu, giọng đầy quyến rũ hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè sao?”
“Ừm.” Tiểu Chước nói, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy cậu không cảm thấy xưng hô giữa chúng ta có chút lạ lẫm à?”
Tiêu Chước bối rối chớp mắt: “Có hả?”
“Có.” Trịnh Kình nghiêm túc gật đầu, nói: “Giữa bạn bè sẽ thường đặt tên thân mật để xưng hô với nhau, sẽ không gọi cả họ lẫn tên như chúng ta bây giờ đâu.”
Tiêu Chước cũng mới rời núi được hơn bốn tháng, đương nhiên kiến thức không bằng Trịnh Kình, cậu khiêm tốn hỏi: “Vậy phải xưng hô như thế nào?”
Trịnh Kình nói: “Tôi gọi em là Chước Chước, em gọi tôi là A Kình, em thấy thế nào?”
Tiêu Chước không nghĩ nhiều về chuyện này, trong miệng thầm đọc hai chữ A Kình hai lần, nghe cũng có vẻ rất thuận miệng lập tức mỉm cười gật đầu liên tục.
Trịnh Kình vô cùng hài lòng kêu “Chước Chước”, Tiêu Chước cũng đáp lại hai chữ “A Kình”.
Bốn mắt nhìn nhau, rồi bất giác cười. Chiếc bánh cũng không nhỏ, Tiểu Chước ăn xong một nửa cũng không thể ăn tiếp được nữa, cậu sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, miễn cưỡng cầm chiếc bánh lên cất vào trong tủ lạnh, nói sáng mai sẽ ăn hết phần còn lại.
Trịnh Kình ngồi ở đối diện, giương mắt nhìn một con rồng vàng hoàn chỉnh đã bị Tiểu Chước ăn hết một cái đuôi, cánh và đầu, không hiểu sao anh có chút đồng cảm sâu sắc, dù sao lúc đầu khi Tiểu Chước tiếp cận anh cũng vì ôm ý định này trong lòng.
Nhưng cảm khái cũng chỉ là cảm khái, Trịnh Kình sẽ không đến nỗi ghi thù cũ.Lúc này, trong đầu anh chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào để Tiểu Chước thích mình.
Bởi vì đã làm hòa với Trịnh Kình, cũng được ăn bánh ngon, tâm tình của Tiêu Chước đặc biệt rất tốt, rất nhanh đã có thể chìm sâu vào giấc ngủ, cậu còn mơ thấy giấc mộng ngọt ngào, thấy mình đang ôm gặm đầu một con rồng siêu ngon.
Tỉnh lại sau cơn mơ, Tiểu Chước cảm thấy vô cùng áy náy, không ngờ tối qua còn mới đồng ý với Trịnh Kình bây giờ trong mơ lại phạm phải điều cấm kỵ như vậy. Cậu ta sợ Trịnh kình phát hiện manh mối, sau khi đứng dậy tắm rửa, cậu xuống lầu ăn nốt số bánh ngọt còn lại, nhân lúc Trịnh Kình còn chưa xuống lầu chuồn đi.
Nào ngờ hôm qua sau khi chiếc xe điện bị cậu vứt một bên, hôm nay bị trục trặc, đi được nữa đường thì đột nhiên dừng lại có ấn thế nào cũng không có phản ứng.
Tiêu Chước vô cùng đau khổ, đang nghĩ đến chuyện mang chiếc xe điện đến tiệm sửa xe, cậu nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe đang đậu.
Sau khi cửa kính xe được hạ xuống, mới phát hiện chính là Trịnh Kình, anh hỏi cậu đang xảy ra chuyện gì.
Tiêu Chước thành thật giải thích, Trịnh Kình mở cửa xe đi xuống kiểm tra tình huống. Thấy xe điện thật sự không thể nổ máy anh đơn giản ném nó sang một bên, kéo Tiểu Chước lên ghế phụ, anh dứt khoát nói: “Xe hỏng rồi, mua cái mới thôi, lên xe đi. Em gửi đơn nghỉ phép một buổi, giờ tôi sẽ đưa em mua.”
Anh sực nhớ lại chiếc xe điện anh đã mua cho Tiêu Chước là đồ giảm giá, lúc đó anh còn có chút không đành lòng.
Nhưng bây giờ đối với anh mà nói, Tiểu Chước có một ý nghĩa đặt biệt quan trọng, với tư cách là bạn trai tương lai của anh sao cậu có thể sử dụng một món đồ rẻ tiền như vậy. Nhất định phải sử dụng món đồ đắt nhất, tốt nhất mới xứng đáng.
Tiêu Chước lén nhìn Trịnh Kình một cái, bỗng phát hiện sắc mặt anh tái nhợt vô cùng khó coi, như bị băng giá bao phủ, trông rất đáng sợ. Cậu cũng không dám hỏi hay nói thêm điều gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng ngậm miệng.
Cậu vừa thì thầm, tự hỏi tại sao Trịnh Kình lại phản ứng mạnh đến như vậy, những lời cậu vừa hỏi lẽ nào đã chạm đến vết thương của đối phương rồi?
Tiêu Chước cảm thấy khó hiểu, vì vậy cậu chỉ có thể tạm thời buông bỏ nghi ngờ của mình mà lo nghĩ đến chuyện sau này. Sau chuyện này, không biết Trịnh Kình có còn muốn để cậu ta sống bên cạnh anh nữa hay không, nếu bị đuổi ra ngoài, cậu ta sẽ phải tìm một nơi khác để sống. May mắn thay, cậu vẫn còn một khoản tiền trong ngân hàng nên duy trì cuộc sống của cậu trong thời điểm hiện tại không phải là vấn đề quá lớn.
Đối với chuyện này, Tiêu Chước cảm thấy chua xót. Nghĩ tới trước đây mình cũng đã từng chiếm lĩnh vài ngọn núi, những con yêu quái trên núi rất kính nể cậu, cách vài ngày lại gửi quà đến biếu. Nào giống như bây giờ một đồng xu làm khó anh hùng.
Đường núi quanh co, cho dù có đèn đường, bọn họ vẫn không dám lái xe quá nhanh, lúc trở về biệt thự đã là đêm khuya, vầng trăng khuyết bị mây dày che khuất, xung quanh tối tăm tĩnh mịch. Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau.
Trịnh Kình vẫn trầm mặc, anh không nói lời nào, thái độ rõ ràng không muốn trò chuyện cùng đối phương. Tiêu Chước sợ mình càng nói càng sai, cũng không dám nhiều lời để tránh bị Trịnh Kình đuổi ra ngoài đường ngủ, sau khi chào một tiếng cậu vội vàng chạy lên lầu.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Tiêu Chước nghiêng người nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, u sầu thở dài.
Sau tất cả, Trịnh Kình vẫn là người bạn đầu tiên của cậu từ trước đến nay. Kể từ khi trở thành bạn bè, mặc dù Tiêu Chước vẫn luôn phải kiềm chế bản năng của mình, nhưng cậu cũng không còn muốn ăn Trịnh Kình nữa. Nếu ăn thịt anh rồi sẽ không còn ai nấu ăn mua bánh cho cậu nữa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước không khỏi tham lam thêm lần nữa, nghĩ đến những chiếc bánh quy nhỏ ngon lành trong lòng cậu có chút ngứa ngáy.
Tiếc là sau này sẽ không còn bánh quy để ăn nữa. Tiêu Chước càng nghĩ càng buồn, không còn bạn bè, không có lương thực dự trữ, cũng không có bánh quy nốt.
Vì chuyện này mà đã khiến Tiêu Chước cả đêm mất ngủ, vừa chợp mắt được một lát thì trời đã rạng sáng. Nhưng trong một lúc ngắn ngủi này cậu cũng đã mơ thấy một cơn ác mộng, cậu thấy Trịnh Kình đòi đuổi minh đi, nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu, từ nay về sau ai đi đường nấy.
Sau khi hoảng sợ tỉnh lại từ trong giấc mộng, Tiêu Chước không muốn ngủ tiếp nữa, tâm trạng thấp thỏm ngồi trên giường một lúc rồi đứng dậy tắm rửa đi làm.
Làm thế nào để giải tỏa lo lắng, chỉ có công việc, công việc mới khiến cậu trở nên phấn chấn hơn được.
Ngay khi Trịnh Kình vừa lái xe ra khỏi biệt thự, anh nhận được cuộc gọi từ công ty nọ hỏi anh nên gửi chín trăm chín mươi chín bông hồng đến đâu.
Sau một đêm điều chỉnh tâm trạng, Trịnh Kinh không dễ dàng gì mới quên đi chuyện này, cũng không còn muốn để trong lòng nữa, đột nhiên bị nhắc nhở, kí ức kia lại ùa về, anh im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Người phụ trách ở đầu bên kia bối rối hỏi: “Anh Trịnh? Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Tiền đã trả trước rồi, bây giờ hủy cũng không thể hoàn lại. Trịnh Kình lên cơn đau tim, một lúc sau mới báo địa chỉ của cục quản yêu cho đầu dây bên kia và nhờ anh ta gửi đến chỗ đó.
Thế là tất cả những yêu quái làm việc trong Cục quản yêu trong hôm nay đều được nhận một bó hoa hồng xinh đẹp, khiến cho Cục quản yêu, nơi vốn luôn được biết đến là một nơi rất keo kiệt, bỗng được bàn luận sôi nổi trên diễn đàn yêu quái, bọn họ cũng hết mực ca ngợi sự lãng mạn của Cục quản yêu.
Chúng yêu đội đặc chiến cũng nhận được một đóa hoa hồng, sau khi nghe nói hoa là do đội trưởng Trịnh đặt tới, bộ dạng của bọn họ giống như nhìn thấy ma vậy.
Từ trên xuống dưới Cục quản yêu đều biết, đội trưởng Trịnh nổi tiếng keo kiệt cũng là một thẳng nam, hoa hồng thực sự do anh mua? Không phải bị ma nhập rồi chứ?
Chuyện này không có bất kỳ manh mối nào để điều tra, nên đột nhiên trở thành kỳ án chưa được giải quyết ở Cục quản yêu.
Để đánh lạc hướng sự chú ý, Trịnh Kình quyết tâm dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Cũng vì vậy, đám người Chúc Dư phát hiện ra một hiện tượng khó tin. Đó chính là trước nay nếu không phải việc quan trọng đội trưởng Trịnh sẽ không thèm động tay vào, đột nhiên bắt đầu làm việc chăm chỉ, đảm đương mọi vụ án từ lớn tới nhỏ, khiến chúng yêu trong đội đặc chiến vô cùng nhàn rỗi, không có chuyện gì làm cả.
Vì lý do này, một số yêu quái đã hỏi riêng Hồ Uyển Uyển liệu đội trưởng Trịnh có định sa thải hết đám nhân viên hay không. Suy đoán này truyển đi khắp nơi, ngay lập tức đội đặc chiến chìm trong cuộc khủng hoảng vì sợ bị sa thải.
Trịnh Kình bận đi bắt yêu, nên cũng không hề hay biết sự khủng hoảng của chúng yêu trong đội đặc chiến lúc này. Công việc bận rộn khiến anh thậm chí còn rất ít khi trở về biệt thự, cũng không có cơ hội gặp mặt Tiêu Chước, cảm giác khó chịu trong lòng sau khi biết chân tướng sự việc lập tức được giải tỏa, cũng không có thời gian để suy nghĩ lung tung thêm nữa.
Ai ngờ tâm tình vừa mới được bình ổn trở lại, tâm trạng tạm thời trở về trạng thái ban đầu thì Nhục Thu lại đến thăm anh, còn mang đến cho Trịnh Kình một món quà mà anh suýt nữa quên mất.
“Sao anh lại có biểu tình như vậy?” Nhục Thu cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt Trịnh Kình phức tạp, anh khó khăn cầm lấy hộp gấm trên bàn. Hộp được làm bằng gỗ, rất nặng, được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Mở hộp gấm ra, bên trong lót một tấm vải nhung màu đỏ, ở giữa hơi lõm xuống, một viên kim cương màu đỏ tươi rất lớn được đặt ngay ngắn bên trong.
Viên kim cương trong suốt như pha lê, màu sắc xinh đẹp, nhìn kỹ sẽ thấy có một vài màu đỏ tía tỏa ra xung quanh, sặc sỡ lóa mắt vô cùng quý giá.
Viên kim cương này là món quà tỏ tình do Trịnh Kình đặc biệt chuẩn bị, đây là viên kim cương duy nhất trên thế giới, anh đã tốn rất nhiều công sức mới khiến Nhục Thu lấy được nó từ ngân khố hoàng gia của một quốc gia nọ.
Anh vốn định chọn một viên từ kho báu của mình tặng cho Tiêu Chước, nhưng lại thấy không hài lòng với cái nào trong số đó, một lần tình cờ nhìn thấy viên bảo thạch đỏ này, anh cảm thấy nhất định Tiêu Chước sẽ thích này nên đã hao tâm mang nó về đây.
Chỉ đáng tiếc nó đến không đúng lúc.
“Hai ngày trước tôi có nhắn tin cho anh, nói anh có thời gian thì qua lấy. Anh không nhận được à?”
Trịnh Kình chỉ đáp một tiếng “ừm” cho có lệ, thật ra lúc đó vì anh vừa chịu phải một đả kích quá lớn, vẫn chưa thoát khỏi ra được, nên cũng không mấy quan tâm đến nó.
Nhục Thu không hiểu: “Không phải lúc trước anh rất gấp gáp, muốn tôi nhanh chóng về nước, nói bản thân sắp tỏ tình cần viên kim cương này à. Sao đem về đến nơi rồi anh lại thờ ơ như vậy, anh không đến lấy thì tôi cũng quên mất, vừa rồi may mà nhìn thấy thuận đường nên mang đến cho anh.”
“Đúng rồi, anh nói muốn tỏ tình, chuẩn bị đến đâu rồi? Cần cái gì cứ nói cho tôi biết, có thể giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức. Có điều vẫn chưa thấy anh nhắc tới đối phương, yêu quái mà anh muốn tỏ tình là ai vậy, tôi có quen biết không, lý lịch như thế nào?”
Tính tình Nhục Thu điềm đạm, hiếm khi nói nhiều như vậy. Nói xong anh ta mới phát hiện sắc mặt Trịnh Kình càng ngày càng trở nên khó coi, cuối cùng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh bị từ chối rồi?” Anh ta hỏi.
Lời này có chút đau lòng nhưng cũng là sự thật không thể chối cãi. Trịnh Kình một lần nữa hoảng loạn, anh thở dài một hơi rồi gật đầu.
Trong phút chốc ánh mắt của Nhục Thu có chút đồng tình, còn chưa kịp tỏ tình đã bị từ chối, thật thảm mà.
Trịnh Kình ôm vẻ mặt u sầu, trong mắt anh lộ ra vẻ bối rối: “Không phải bị từ chối, mà là tôi đã hiểu lầm. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy thích tôi, nhưng không ngờ cậu ấychỉ coi tôi là bạn.”
Nhục Thu hỏi: “Là cậu ấy làm gì khiến cho anh hiểu lầm.”
Trịnh Kình nói: “Ừm, cậu ấy mỗi lần gặp tôi đều sẽ rất vui vẻ, cũng rất thích ở bên cạnh tôi, cậu ấy quan tâm bảo vệ tôi, cậu ấy còn lấy ảnh của tôi làm hình nền cuộc trò chuyện nữa…”
“Đó không phải là thích anh rồi sao? Rõ ràng đến như vậy cơ mà.”
Trịnh Kình ngừng một chút. Trước đây anh ta cũng giống như Nhục Thu, cho rằng Tiêu Chước thích mình, nhưng sau khi biết được Tiêu Chước là hống, anh lập tức nghĩ thông mọi chuyện, cũng chính vì nghĩ thông nên mới đau lòng.
Nhục Thu nghe xong đưa ra kết luận: “Chỉ thích thả thính không muốn chịu trách nhiệm, tra yêu, loại yêu quái như vậy cũng không cần phải tiếc nuối.”
Trịnh Kình suy tư nhìn lên trần nhà, lại thở dài. Thích là thích, làm gì có thể quay đầu lại, đúng là tạo hóa trêu yêu.
Nhục Thu bị Trịnh Kình làm cho tò mò: “Anh nói nghe xem, con yêu đó là ai? Tôi có quen không?”
“Cậu trở nên nhiều chuyện từ lúc nào vậy?” Trịnh Kình liếc nhìn anh ta một cái.
Nhục Thu cũng cất vẻ mặt nhiều chuyện đi, nghiêm nghị nói: “Chuyện liên quan đến anh không phải sao, chuyện của mấy con yêu khác tôi chả thèm tò mò.”
Trịnh Kình không có ý tiết lộ thân phận yêu trong lòng mình. Anh hỏi: “Tôi vẫn rất thích cậu ấy phải làm sao đây?”
Nhục Thu tỏ vẻ bình thường, trả lời: “Chuyện đó có gì phải hỏi chứ? Thích thì theo đuổi, cậu ấy nói chỉ xem anh là bạn cũng chưa từ chối anh, lẽ nào anh lại không có lòng tin với bản thân mình đến thế?”
Đương nhiên Trịnh Kình có lòng tin với bản thân mình, nhưng còn một lý do nữa khiến anh cảm thấy phiền não, chính là Tiêu Chước là hống. Bản tính trời sinh đã thích ăn rồng, hai người bọn họ sớm đã được định sẽ trở thành kẻ thù của nhau.
Hơn nữa, Trịnh Kình vốn vẫn luôn không thích hống, sao ngờ được thứ mình thích và thứ mình ghét lại là một được chứ.
“Vận mệnh trêu ngươi.” Trịnh Kình thở dài một tiếng.
Sau khi Nhục Thu rời đi, Trịnh Kình vẫn nắm chặt viên kim cương trong tay suy nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng, anh cho rằng những lời Nhục Thu vừa nói rất đúng, thích thì phải theo đuổi. Hơn nữa, anh và hống cũng có duyên phận với nhau, biết đâu sau khi tiếp xúc với nguyên hình của Tiêu Chước anh sẽ phát hiện ra cậu ấy cũng rất đáng yêu.
Anh ta chợt nghĩ tới bộ lông mượt mà, mềm mại như nhung của một con mèo lớn, vừa chạm vào đã thấy vô vùng êm dịu thoải mái. Hơn nữa hống cũng có cánh, cũng rất xứng với anh đến lúc đó bọn họ có thể chải lông cho nhau.
Trịnh kình càng nghĩ càng cảm thấy ngoài bản tính thích ăn thịt rồng ra, thì những chỗ khác của hống đều khá đáng yêu.
Huống hồ Tiêu Chước cũng đã hứa là sẽ không ăn rồng nữa,vậy nên anh cũng nên tin tưởng đối phương. Tất nhiên, Trịnh Kình không sợ việc Tiêu Chước thực sự ăn thịt mình, dù sao thì bây giờ anh cũng là con rồng duy nhất còn tồn tại trên đời này, được thiên đạo công nhận và nhân loại tin tưởng, nếu thật sự phải đánh nhau ai thua ai thắng còn rất khó để nói trước. Vấn đề về chuỗi thức ăn khiến anh cảm thấy có chút phức tạp khó tả.
Nhưng Trịnh Kình cũng không phải là kiểu người hay do dự, nghĩ thông rồi anh sẽ lập tức bắt tay vào hành động.
*
Trong khoảng thời gian này Tiêu Chước cũng rất buồn, dù có chuyên tâm làm việc đi chăng nữa cũng không tránh khỏi thỉnh thoảng thở dài một hơi.
Trịnh Kình không vì cậu là hống mà đuổi cậu ra ngoài, nhưng từ hôm đó đến nay anh đều cố ý lẫn tránh câu, cả ngày đến mặt cũng không chạm nhau lấy một lần.
Tiêu Chước biết có lẽ Trịnh Kình vẫn còn đang giận mình, có lẽ sau này cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu không khỏi chán nản buồn bã, không có hứng thú với bất cứ thứ gì nữa cả, ngay cả Chúc Hưu An vì muốn khiến cậu vui vẻ bèn đặt một viên kẹo trên bàn, cậu cũng không thèm động vào.
Chúc Hưu An thấy vậy, đột nhiên nhận ra có chuyện gì đó khác thường, có lòng tốt muốn hỏi Tiêu Chước nguyên nhân rồi cho cậu lời khuyên nhưng Tiêu Chước cũng chỉ thở dài, trông cậu ủ rủ như một quả cà bị muối sương.
Đối với Tiêu Chước mà nói, loại cảm xúc này rất xa lạ. Lúc trước cũng có lúc cậu sẽ buồn chán tủi thân, nhưng chưa bao giờ buồn bã và khó chịu đến mức này, dường như trái tim cậu bị thứ gì đó bóp nghẹn lại, làm cách nào cũng không thể vui lên được.
Những cảm xúc kỳ lạ đau đớn này là do Trịnh Kình gây ra. Nhất là khi cậu nghĩ tới chuyện có thể Trịnh Kình không còn quan tâm đến cậu nữa, bọn họ rồi sẽ mỗi người một ngả, cậu càng nghĩ càng cảm thấy đau buồn hơn.
Ngoài ra, Tiêu Chước còn phát hiện đã lâu không gặp, cậu rất nhớ Trịnh Kình. Mỗi tối tan làm đều vội vàng về nhà, háo hức muốn nhìn thấy phòng khách sáng đèn, nhìn thấy Trịnh Kình đã làm sẵn cơm tối đợi cậu trở về. Nhưng bây giờ mỗi khi về nhà, đèn trong biệt thự vẫn tối om, im lìm không một tiếng động.
Mỗi lúc như này, Tiêu Chước đều ngồi trên sô pha rất lâu, mở TV lên nhưng cũng chẳng buồn xem, mỗi khi bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, cậu cũng đều sẽ tràn đầy sự mong chờ quay đầu lại nhìn, hy vọng có thể nhìn thấy Trịnh Kình trở về.
Nhưng mỗi lần như vậy đều chỉ nhận lại sự thất vọng.
Cứ thế liên tiếp hết lần này đến lần khác, tâm trạng của Tiêu Chước gần như rơi xuống đáy vực, dần dần cậu cũng không còn ôm ấp hy vọng nào nữa. Dù sao về nhà cũng không nhìn thấy Trịnh Kình, lại phải đối diện với một căn biệt thự rộng lớn tối tăm, trống trải lạnh lẽo, hà cớ gì phải vội trở về chứ.
Thế nên tối nay Tiêu Chước về nhà rất muộn, nhưng khi vừa tới nhà lại vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy biệt thự đang sáng đèn. Một giây trước cậu còn cúi đầu thất vọng giây tiếp theo đã ngay lập tức xuống xe điện lao thẳng vào đại sảnh.
Đại sảnh trống rỗng không thấy bóng dáng Trịnh Kình đâu cả, nhưng đèn bếp đang sáng, dưới ánh đèn ấm áp Trịnh Kình mặc trên người chiếc tạp dề, bận bịu chuẩn bị bữa tối. Liên tiếp mấy ngày Tiêu Chước bị đối xử lạnh nhạt, cậu vô cùng tủi thân, lúc này nhìn thấy Trịnh Kình khóe mắt cậu chua xót đỏ lên như không kìm nén được sắp muốn khóc tới nơi rồi.
Điều này thực sự không phù hợp với hình tượng của một đại yêu chút nào, nhưng Tiêu Chước không thể nhịn thêm được nữa. Còn không kịp thay giày, cậu đã lao thẳng vào phòng bếp vừa vui vừa kích động, từ phía sau ôm chầm lấy Trịnh Kình.
Trịnh Kình nghe thấy tiếng Tiêu Chước bước vào phòng bếp, nhưng anh không ngờ cậu lại đột nhiên ôm chầm lấy mình, trong phút chốc đứng anh như trời trồng, cánh tay đang dơ lên vẫn chưa kịp hạ xuống.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại.” Tiêu Chước buồn bã nói, không giấu được tủi thân: “Cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa.”
Mất một lúc lâu Trịnh Kình mới định thần trở lại, cơ thể dựa vào lưng ấm áp mềm mại, khiến nhịp tim anh đập loạn xạ, thật khó kiềm chế.
“Cậu thực sự muốn tôi quay lại sao?” Anh ta hỏi đầy ẩn ý.
Tiêu Chước không nghĩ nhiều, thẳng thắn nói: “Ừm, tôi mỗi tối về nhà đều mong được gặp anh, nhưng tối nào về nhà cũng không nhìn thấy anh. Tôi rất muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại sợ làm phiền đến anh. Một mình tôi ở nhà rất buồn chán, sợ anh tức giận cũng sợ anh sẽ không để ý đến tôi nữa, dạo gần đây tôi rất nhớ anh, vô cùng nhớ.”
Những lời cậu nói ra vừa thẳng thắn lại rất chân thành, Trịnh Kình nghe xong nhịp tim anh đập nhanh hơn nữa- Tiêu Chước nói rất nhớ mình!
Rốt cuộc cậu ấy có biết mình đang nói cái gì không?
Tiêu Chước buông tay ra, đi tới trước mặt Trịnh Kình, de dặt hỏi: “Bây giờ anh vẫn còn giận tôi sao?” Trịnh Kình có chút mất hứng khi Tiêu Chước buông tay ra, anh quay đầu nhìn cậu.
Ngoại hình của Tiểu Chước rất xinh đẹp, làn da trắng không tỳ vết, sống mũi cao, đôi môi mỏng mềm mại đỏ mọng. Ngũ quan đều rất phù hợp với sở thích của Trịnh Kình, lúc này khóe mắt cậu đỏ hoe, như bị phủ một màn sương, vẻ dè dặt cùng tủi thân đâm trúng vào điểm yếu của Trịnh Kình, đáng yêu đến mức khiến đồng tử của anh cũng phải mở to thêm vài phần.
Lúc này thành kiến với hống trong đầu anh hoàn toàn biến mất, anh tự nói với chính mình Tiêu Chước đáng yêu như vậy, nhất định hống cũng sẽ rất đáng yêu.
Chỉ là anh ta vốn rất vụng về không nhận ra được nét đáng yêu của hống, tất cả đều là lỗi của anh.
“Tôi không tức giận nữa.” Trịnh Kình kìm nén ý muốn xoa đầu Tiểu Chước, ôn tồn nói.
Hai mắt Tiểu Chước lập tức sáng lên, trên mặt hiện lên nét cười: “Thật không?”
“Ừ.” Trịnh Kình gật đầu, anh cố gắng chịu đựng vẫn không kìm được, nghiêm túc nói với Tiêu Chước: “Tôi muốn chạm nguyên hình của cậu.”
Tà niệm đã dấy lên rất khó đè nén.
Tiêu Chước có chút lắp bắp, lo lắng nói: “Bây giờ, bây giờ sao?” Lông trên người cậu còn chưa được chải chút cẩn thận, sợ để Trịnh Kình nhìn thấy bộ dạng xấu xí như vậy, sẽ không còn thích cậu nữa.
Trịnh Kình gật đầu: “Không được sao?”
Tiểu Chước lắc đầu, không giấu được vẻ lo lắng, đây là lần đầu tiên câu dùng thân phận của Tiêu Chước biến thành nguyên hình trước mặt Trịnh Kình
Trịnh Thanh cũng rất vui vẻ. Trong nháy mắt, một con hung thú to lớn như hổ xuất hiện trước mặt anh, toàn thân nó đen như mực, bộ lông mềm mại, tứ chi cứng cáp, lòng bàn chân rộng, trên ngón chân có những móng vuốt sắc bén. Hung thú có đôi cánh trên lưng, lúc này đôi cánh hơi mở ra, chiếm gần hết diện tích gian bếp.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm Trịnh Kình, thấy anh không hề có ý ghét bỏ cậu mới yên tâm, cậu cúi đầu huých nhẹ vào người Trịnh Kình, nũng nịu như trẻ con.
Lần đầu nhìn thấy hống theo bản năng Trịnh Kình có chút đề phòng, nhưng cũng đã rất nhanh anh bị sự dễ thương của hống trước mặt làm cho mềm lòng, anh cố gắng vươn tay chạm vào đầu hống, bộ lông mềm mại tạo cảm giác ấm áp dễ chịu, cõi lòng anh cũng như tan ra, không kìm chế được mà sờ thêm thêm vài cái nữa.
Càng sờ càng cảm thấy hống thật sự rất dễ thương, ôm vào còn rất mềm mại, ấm áp, là vì trước giờ anh ta vẫn chưa nhìn rõ bản chất vấn đề, luôn cho rằng một con hống dễ thương như vậy lại rất hung ác đáng ghét.
Trịnh Kình dùng tay giúp Tiêu Chước chải lông,anh nói: “Có mấy chỗ bị kết lại, hôm khác tôi sẽ giúp cậu gỡ ra.”
Như vậy anh có thể đường đường chính chính sờ hống rồi!
Tiêu Chước nghe xong rất cảm động, đầu cậu huých nhẹ vào người Trịnh Kình một cái, cái to to cũng vui vẻ đung đưa, lộ rõ tâm trạng của câu lúc này.
Bình thường cậu cũng rất hay chải chuốt lông của mình, nhưng mấy chỗ như ở sau lưng thật sự rất khó với tới. Bây giờ Trịnh Kình đề nghị giúp đỡ, Tiêu Chước rất cảm động, Trịnh Kình đối với cậu thật sự rất tốt.
Đổi lại, sau này cậu có thể giúp Trịnh Kình chà vảy!
“Được rồi, cậu đi thu dọn một chút đi.” Mặc dù có chút không nỡ, nhưng thức ăn trong nồi vẫn còn đang nấu, Trịnh Kình vỗ vỗ vai Tiểu Chước rồi nói: “Tôi nấu cho cậu vài món, cậu chờ một chút, rất nhanh có thể ăn được rồi.”
Tiểu Chước trở lại hình dạng con người, vừa vào bếp đã ngửi thấy mùi thơm, cậu vui vẻ hỏi: “Là đồ ngọt à?”
Trịnh Kình gật đầu, ngăn cánh tay đang tò mò của Tiêu Chước.
Tiêu Chước chỉ có thể kìm lại sự kích động, bước ra ngoài thay giày, sau đó tắm rửa rồi xuống lầu.
Lúc xuống lầu, từ xa cậu nhìn thấy một cái hộp nhỏ trên bàn, trông vô cùng thần bí, toát ra một mùi vị ngọt ngào quyến rũ.
Trịnh Kình ngồi vào bàn ăn, đợi Tiêu Chước đến gần anh ra hiệu cho câu ta mở chiếc hộp giấy ra.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình, cậu có chút căng thẳng, tò mò mở hộp giấy ra, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt. Nhìn thấy dưới hộp giấy có một chiếc bánh rất đẹp, bên trên chiếc bánh còn có hình một con rồng vàng sống động như thật. Rồng vàng được khắc trên bánh, đuôi ở mép, đầu ở trên mặt bánh. Đầu của nó giống lạc đà, sừng của nó giống hươu, cổ giống rắn, vảy giống cá chép, móng vuốt lại giống đại bàng và lòng bàn tay giống hổ. Những con rồng bình thường đều không có cánh, nhưng chỉ mỗi Trịnh Bình là được sinh ra với đôi cánh trên lưng. Kim long trên chiếc bánh trước mặt cũng có cánh, đôi cánh xòe ra bao phủ toàn bộ chiếc bánh.
Không cần nói cũng biết, con rồng trên chiếc bánh này là dựa vào ai để làm ra.
Tiêu Chước ngẩn người, không thốt ra được lời nào.
Trịnh Kình cười nói: “Rồng thật cậu không thể ăn được, chỉ có thể dùng con rồng giả này để thay thế. Tôi đã đặc biệt chụp một bức ảnh, theo đó tạo một con rồng có hình dạng giống hệt như vậy, như vậy cậu có thể giải quyết được sự thèm muốn của mình rồi.”
Tiêu Chước vô cùng cảm động, không ngờ Trịnh Kình lại làm được đến mức này. Biết cậu thích ăn rồng, không những không giận mà còn chủ động đưa rồng cho cậu ăn, cho dù chỉ là một con rồng giả nhưng cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Cảm… cảm ơn.” Tiêu Chước nghiêm túc nói, cũng không thể che giấu được sự yêu thích của mình đối với chiếc bánh này. Vừa có thể được ăn món bánh ngọt yêu thích lại vừa có thể ăn được rồng, đúng là vẹn cả đôi đường.
Trịnh Kình từ chối cho ý kiến, mong đợi nói: “Nếm thử xem có ngon hay không.”
“Chắc chắn rất ngon.” Tiêu Chước tự tin nói, giơ nĩa lên cắt đuôi rồng.
Nụ cười của Trịnh Kình cứng đờ, cho dù biết là giả, anh cũng đột nhiên cảm thấy đuôi của mình cũng đau đớn.
Bánh ngọt vừa vào miệng, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, Tiêu Chước vui vẻ cười híp mắt, đám mây mù mấy ngày qua đều bị vị ngọt của miếng bánh cuốn đi.
“Ngon không?” Trịnh Kình hỏi.
Tiêu Chước vội vàng gật đầu không chút do dự khen ngợi: “Siêu ngon luôn, đây là chiếc bánh ngon nhất mà tôi từng ăn. Trịnh Kình, anh thật lợi hại, cái gì cũng có thể làm được.”
Câu nói xong lại giơ nĩa lên cắt đi một nửa đôi cánh của rồng vàng.
Đôi cánh Trịnh Kình cũng đột nhiên đau đớn, anh hít một hơi thật sâu, giọng đầy quyến rũ hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè sao?”
“Ừm.” Tiểu Chước nói, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy cậu không cảm thấy xưng hô giữa chúng ta có chút lạ lẫm à?”
Tiêu Chước bối rối chớp mắt: “Có hả?”
“Có.” Trịnh Kình nghiêm túc gật đầu, nói: “Giữa bạn bè sẽ thường đặt tên thân mật để xưng hô với nhau, sẽ không gọi cả họ lẫn tên như chúng ta bây giờ đâu.”
Tiêu Chước cũng mới rời núi được hơn bốn tháng, đương nhiên kiến thức không bằng Trịnh Kình, cậu khiêm tốn hỏi: “Vậy phải xưng hô như thế nào?”
Trịnh Kình nói: “Tôi gọi em là Chước Chước, em gọi tôi là A Kình, em thấy thế nào?”
Tiêu Chước không nghĩ nhiều về chuyện này, trong miệng thầm đọc hai chữ A Kình hai lần, nghe cũng có vẻ rất thuận miệng lập tức mỉm cười gật đầu liên tục.
Trịnh Kình vô cùng hài lòng kêu “Chước Chước”, Tiêu Chước cũng đáp lại hai chữ “A Kình”.
Bốn mắt nhìn nhau, rồi bất giác cười. Chiếc bánh cũng không nhỏ, Tiểu Chước ăn xong một nửa cũng không thể ăn tiếp được nữa, cậu sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, miễn cưỡng cầm chiếc bánh lên cất vào trong tủ lạnh, nói sáng mai sẽ ăn hết phần còn lại.
Trịnh Kình ngồi ở đối diện, giương mắt nhìn một con rồng vàng hoàn chỉnh đã bị Tiểu Chước ăn hết một cái đuôi, cánh và đầu, không hiểu sao anh có chút đồng cảm sâu sắc, dù sao lúc đầu khi Tiểu Chước tiếp cận anh cũng vì ôm ý định này trong lòng.
Nhưng cảm khái cũng chỉ là cảm khái, Trịnh Kình sẽ không đến nỗi ghi thù cũ.Lúc này, trong đầu anh chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào để Tiểu Chước thích mình.
Bởi vì đã làm hòa với Trịnh Kình, cũng được ăn bánh ngon, tâm tình của Tiêu Chước đặc biệt rất tốt, rất nhanh đã có thể chìm sâu vào giấc ngủ, cậu còn mơ thấy giấc mộng ngọt ngào, thấy mình đang ôm gặm đầu một con rồng siêu ngon.
Tỉnh lại sau cơn mơ, Tiểu Chước cảm thấy vô cùng áy náy, không ngờ tối qua còn mới đồng ý với Trịnh Kình bây giờ trong mơ lại phạm phải điều cấm kỵ như vậy. Cậu ta sợ Trịnh kình phát hiện manh mối, sau khi đứng dậy tắm rửa, cậu xuống lầu ăn nốt số bánh ngọt còn lại, nhân lúc Trịnh Kình còn chưa xuống lầu chuồn đi.
Nào ngờ hôm qua sau khi chiếc xe điện bị cậu vứt một bên, hôm nay bị trục trặc, đi được nữa đường thì đột nhiên dừng lại có ấn thế nào cũng không có phản ứng.
Tiêu Chước vô cùng đau khổ, đang nghĩ đến chuyện mang chiếc xe điện đến tiệm sửa xe, cậu nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe đang đậu.
Sau khi cửa kính xe được hạ xuống, mới phát hiện chính là Trịnh Kình, anh hỏi cậu đang xảy ra chuyện gì.
Tiêu Chước thành thật giải thích, Trịnh Kình mở cửa xe đi xuống kiểm tra tình huống. Thấy xe điện thật sự không thể nổ máy anh đơn giản ném nó sang một bên, kéo Tiểu Chước lên ghế phụ, anh dứt khoát nói: “Xe hỏng rồi, mua cái mới thôi, lên xe đi. Em gửi đơn nghỉ phép một buổi, giờ tôi sẽ đưa em mua.”
Anh sực nhớ lại chiếc xe điện anh đã mua cho Tiêu Chước là đồ giảm giá, lúc đó anh còn có chút không đành lòng.
Nhưng bây giờ đối với anh mà nói, Tiểu Chước có một ý nghĩa đặt biệt quan trọng, với tư cách là bạn trai tương lai của anh sao cậu có thể sử dụng một món đồ rẻ tiền như vậy. Nhất định phải sử dụng món đồ đắt nhất, tốt nhất mới xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.