Thái Cổ Thần Vương

Chương 711: Biệt ly (1)

Tịnh Vô Ngân

20/11/2019

 

 

Trong mắt người đời, việc Hoàng Cực Thánh Tông bị huỷ diệt nói cho cùng cũng là chuyện đương nhiên. Thế lực bá chủ cho có cường đại đến mấy thì cũng sẽ có thời điểm bị huỷ diệt, không có cái gì là có thể tồn tại vĩnh hằng. Thánh Tông sở dĩ bị huỷ diệt sớm như vậy tự nhiên là bởi vì đã làm nhiều chuyện bất nghĩa nên đã đẩy nhanh thời điểm bị hủy diệt, bằng không, lúc trước Tần Vấn Thiên sẽ không đứng về phía đối lập với Hoàng Cực Thánh Tông và Dược Hoàng Cốc cũng sẽ không xảy ra xung đột với Hoàng Cực Thánh Tông. Thậm chí, Dược Hoàng Cốc sẽ còn là một thế lực ẩn cư, cũng không có ai biết được vị Dược Hoàng thần bí khiêm tốn kia đã thành Tiên. 

 

Khi biết thiên hạ đã có tân bá chủ, người đời đều cảm giác được thân sắp lâm vào trong một đợt sóng triều khác. Tuy nhiên trong thực tế, Dược Hoàng Cốc lại có thái độ khiêm tốn làm cho toàn bộ thiên hạ đều rất bình tĩnh, cỗ sóng triều mà mọi người tưởng tượng đã không xuất hiện. Cho đến nửa năm sau, hết thảy liền từ từ bình tĩnh trở lại, các đại thế lực đều khôi phục lại sự bình tĩnh trước đây. 

 

Chẳng qua là, trong số chín đại phái cực thịnh một thời năm đó nay chỉ còn lại có Trượng Kiếm Tông cùng với Vọng Tiên Lâu. Ngay cả hai đại Hoàng triều độc bá nhất phương nay cũng bị giải thể bởi vì người thống trị Hoàng triều đã bị tiêu diệt hoặc chạy trốn chết. Theo đó lại có sự xuất hiện của một số quốc gia Vương hầu cùng với vô số thế lực mới, bọn hắn không ngừng tranh đấu giành giật địa bàn tại khu vực mà trước kia do hai đại Hoàng triều quản hạt. Trận chiến chinh phạt này kéo dài giằng co ròng rã hơn một năm trời nhưng cũng không có ai có thể chân chính nhất thống được hai đại Hoàng triều mà chỉ có thể tiếp thu hiện trạng. Có thể nói là rất nhiều thế lực đã cát cứ khắp nơi trên mảnh đất của hai cổ lão Hoàng triều kia. 

 

Trong những trận chiến chinh phạt liên tục đó cũng đã sản sinh ra rất nhiều cường giả cùng với nhân vật kiệt xuất có thanh danh vang dội. 

 

Tuy nhiên vô luận trận khói lửa này có kịch liệt như thế nào thì từ đầu đến cuối lại không có lan đến gần khu vực Đại Hạ Hoàng Triều đã từng được cho rằng là Man hoang chi địa của Hoàng Cực Thánh Vực. 

 

Nguyên nhân đơn giản là theo lời đồn thì Đại Hạ Hoàng Triều chính là cố hương của Tần Vấn Thiên. Thử hỏi là bây giờ trong thiên hạ này có ai dám động đến cố hương của Tần Vấn Thiên. 

 

Việc Hoàng Cực Thánh Tông cụ thể bị hủy diệt như thế nào cho dù không ai được biết rõ nhưng tuyệt đối là có liên quan đến Tần Vấn Thiên. Việc này đã làm cho theo thời gian tên tuổi của Tần Vấn Thiên từng bước vang vọng thiên hạ. Có thể nói thời điểm Hoàng Cực Thánh Tông bắt đầu từng bước bị hủy diệt là từ khi bị Tần Vấn Thiên cường thế khiêu chiến kéo xuống Thần đàn. Lúc đó có ai dám tưởng tượng sau cùng Hoàng Cực Thánh Tông sẽ bị diệt vong chứ. 

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này Hoàng Cực Thánh Tông đã bị huỷ diệt được hơn một năm rồi. 

 

Tại Đại Hạ Hoàng Triều, trong Thanh Châu Thành có hai bóng người đang dạo bước đi trên đường phố. Hai người này được vô số người đưa mắt nhìn tới bởi vì họ thực sự quá xuất chúng. Nam tử thì anh tuấn tiêu sái, chính là nhân vật phong lưu khó gặp, nữ tử thì có được dung nhan khuynh quốc dường như Tiên nữ vậy. Hai người này tay trong tay dạo bước đi trên đường phố, ánh mặt trời chiếu xuống trên người bọn hắn và cùng khung cảnh xung quanh phảng phất như họa nên một bức tranh trong chuyện thần tiên vậy. 

 

Hai người này chính là Tần Vấn Thiên cùng với Mạc Khuynh Thành. 

 

Hơn một năm nay, hai người bọn họ đã đi du lịch khắp thiên hạ, đi đến đâu tu hành đến chỗ đó, bốn biển là nhà, đó là quãng thời gian hưởng thụ cuộc sống đầy tươi đẹp. 

 

- Đã đến Thanh Châu Thành, sắp đến Sở Quốc rồi. 

 

Lúc này, chỉ nghe Mạc Khuynh Thành thì thào nói nhỏ một tiếng, trong ngữ khí hình như có vẻ không muốn trở về. 

 

- Ân, đúng vậy a, cũng sắp trở lại Sở Quốc rồi. 

 

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói : 

 

- Khuynh Thành, ngươi còn muốn đi dạo nơi nào nữa không, ta sẽ dẫn ngươi đi. 

 

- Không cần đâu, ngươi đã đi theo ta lâu như vậy rồi, trong nháy mắt đã trôi qua hơn một năm rồi, ngươi cần phải đi rồi. 

 

Mạc Khuynh Thành hơi hơi cúi đầu nói, tuy rằng bộ dáng vẫn tươi cười nhưng trong thanh âm lại lộ ra vẻ thương cảm nhàn nhạt. 



 

Một năm trước nàng và Tần Vấn Thiên đã từng có ước định, Tần Vấn Thiên sẽ đi Tiên Vực thế giới một mình, tạm thời sẽ không đi cùng nàng. 

 

Tần Vấn Thiên cho dù không muốn rời xa Khuynh Thành nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Tu vi của hắn bây đã bước vào Thiên Tượng nhị trọng cảnh, loại cảnh giới này tại Tiên Vực căn bản là không đáng chú ý tới. Lúc hắn đến Tiên Vực có lẽ sẽ phải khiêm tốn mà hành sự, nào dám mang theo nữ nhân xinh đẹp đi đến đâu đều hại nước hại dân như Mạc Khuynh Thành. 

 

Dựa theo lời Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch thì hoàn cảnh trong Tiên Vực thế giới là vô cùng tàn khốc. Đó là thế giới cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, bởi vậy Tần Vấn Thiên tính toán tạm thời trước tiên đi Tiên Vực một mình đã, sau đón mới đón Mạc Khuynh Thành đi sau. 

 

Còn về Dược Hoàng sau khi biết được chuyện này thì cũng đã quyết định tạm thời lưu tại Hoàng Cực Thánh Vực để chấp chưởng đại cục đồng thời an tâm dạy bảo Mạc Khuynh Thành. Cho dù còn khiếm khuyết trên Võ Đạo nhưng về luyện đan nhất mạch thì nhất thiết sẽ phải đuổi theo được bước chân của Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên cảm giác được thanh âm Mạc Khuynh Thành hơi nghẹn lại thì ngầm thở dài. Hắn đi Tiên Vực trước, từ nay hai người lại xa cách, không biết bao giờ mới gặp lại, sao trong lòng Mạc Khuynh Thành có thể không thương cảm. 

 

Bàn tay hơi hơi dùng sức, Tần Vấn Thiên siết thật chặt bàn tay nhỏ bé của Khuynh Thành rồi cười nói : 

 

- Ta nhất định sẽ mau chóng trở lại đón ngươi. 

 

 

- Ân, ta tin tưởng ngươi. 

 

Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, khuôn mặt cười rực rỡ nói, phảng phất như là đang lo lắng tâm tình của nàng sẽ ảnh hưởng đến Tần Vấn Thiên vậy. 

 

- Đi thôi, chúng ta về nhà trước. 

 

Tần Vấn Thiên cười một tiếng nói. 

 

- Về nhà. 

 

Mạc Khuynh Thành cũng cười nói rồi hai người liền rảo nhanh bước chân, một lát sau đã biến mất. 

 

Đối với những người đang quan sát nhìn hai người Tần Vấn Thiên nay thấy hai người rời đi mà bỗng nhiên trong lòng như sinh ra cảm giác mất mát? Bọn hắn cũng không có ý thức được, hai người Tần Vấn Thiên cứ như vậy tới và đi, bỗng nhiên nhìn thấy, bỗng nhiên biến mất, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, như mộng mà như chân thật vậy. 

 

- Thanh niên kia, tại sao ta có cảm giác có chút quen mắt? 

 

Có một người chau mày nói, bộ dáng của hắn tựa hồ đang suy tư, người này nhìn rất quen mắt a tuy nhiên nghĩ mãi lại không ra. 

 

- Sao ta cũng có loại cảm giác này. 

 

Bên cạnh có người nói, hai người xa lạ không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau nói rồi trong đầu lập tức như có một đạo thiểm điện xẹt qua vậy chỉ thấy một người trong đó thân thể đột nhiên rung rung lên, kinh hãi nói: 



 

- Là hắn, là người xuất hiện ở trước mặt Đông Thánh bệ hạ kia. 

 

- Có lời đồn đại hắn hình như là Tần Vấn Thiên, là chủ nhân của Đại Hạ Hoàng Triều. 

 

Hai người trong lòng chấn động, khó trách người kia nhìn lại có khí chất phi phàm như vậy. Thời gian qua đi rất lâu khiến bọn hắn lại kém chút nữa quên mất, mà lý do cũng là bởi vì Tần Vấn Thiên quá trẻ tuổi nên khi hắn chân chính xuất hiện ở trước mặt mọi người thì ai nấy căn bản cũng không dám loạn tưởng. 

 

Tuy nhiên sự rung động trong lòng mọi người như thế nào thì Tần Vấn Thiên cũng không biết. 

 

Thời gian cực nhanh, đảo mắt lại là một tháng nữa đã trôi qua. Trong thời gian một tháng này, đại đa số thời gian Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều bầu bạn với người nhà, bằng hữu, thậm chí cả việc tu hành cũng tạm thời gác qua một bên. 

 

Nhưng mà thời gian vui vẻ bên nhau tựa hồ luôn luôn rất ngắn ngủi, rốt cuộc thời điểm biệt ly đã tới. 

 

Một ngày này, tại trong Hoàng cung Đại Hạ Hoàng Triều có rất nhiều người tụ tập. 

 

Dược Hoàng đã đến rồi, Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch đã đến rồi, Diệp Quốc Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân cũng đã đến rồi, rồi cả Từ Thương của Trượng Kiếm Tông, đám người Lăng Thiên Kiếm Chủ nữa, tất cả đều đã tới rồi. Bất kỳ một cường giả nào, khí tức trên người đều làm người Đại Hạ Hoàng Triều rung động thật sâu. 

 

Ngay cả đám người Thanh Mị Tiên Tử, Hình lão và các nhân vật lãnh tụ của các đại bá chủ tại Đại Hạ ngày trước cũng đều ở đây. Tần Vấn Thiên tận lực mời bọn hắn đến đây là để cho bọn hắn cảm thụ được cảnh tượng này. Như vậy, bọn hắn sẽ đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn cũng không dám sinh ra ý niệm phản bội Đại Hạ. Như vậy Tần Vấn Thiên hắn có đi rồi thì Đại Hạ vẫn vững như bàn thạch, sẽ không có bất kỳ sự xáo trộn nào. 

 

Đám bằng hữu của Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng đã đến rồi. 

 

Phàm Nhạc mập mạp, Âu Dương Cuồng Sinh, Khương Đình, Sở Mãng, Tần Chính, Vân Mộng Di, tất cả bọn hắn đều ở đây. 

 

- Lão đại, ta thật không nỡ xa ngươi a. 

 

Phàm Nhạc mập mạp đi đến bên cạnh ôm lấy Tần Vấn Thiên làm cho Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, thấp giọng mắng : 

 

- Mập mạp chết bầm cút cho ta. 

 

- Lão đại, ngươi thật cam lòng xa ta a. 

 

Phàm Nhạc thả Tần Vấn Thiên ra rồi còn làm bộ đưa tay lau nước mắt nhưng ánh mắt lại ráo hoảnh làm cho Tần Vấn Thiên không biết nói gì. 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Cổ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook