Chương 279: Chỉ vì giết ngươi
Tịnh Vô Ngân
27/08/2018
Trảm Trần, thiên kiêu của điện Đan Vương.
Dương Phàm, thiên kiêu của phủ Trích Tinh.
Hoa Tiêu Vân, tuy bản thân không được tốt lắm, ở Hoa gia khả năng địa vị không cao, nhưng ca ca của hắn là Hoa Thái Hư, đệ nhất bảng Thiên Mệnh.
Những người này, đều ghi hận mình, với Trảm Trần là muốn diệt khẩu.
Dương Phàm, có lẽ trong mắt hắn, giết mình hay không không đáng kể, nếu gặp, giết thì giết.
Đã như vậy, thành Vọng Châu này, hắn ở lại, còn có gì phải sợ hãi?
- Ha ha.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, thấy hộ vệ của Hoa Tiêu Vân áp bách mà đến, cười lạnh một tiếng:
- Không muốn nàng chết, ngươi tốt nhất đứng yên đừng nhúc nhích.
- Nàng có liên quan gì với ta đâu?
Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân lạnh nhạt nói.
- Lời này ngươi nói với Dương Phàm đi.
Tần Vấn Thiên cười lạnh, tức khắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như Tần Vấn Thiên thật điên cuồng giết chết nữ nhân này, mặc dù Dương Phàm không tha cho Tần Vấn Thiên, nhưng nếu đối phương giận chó đánh mèo hắn, hắn chỉ là một hộ vệ cảnh Thiên Cương, có lẽ khó thoát bàn tay của phủ Trích Tinh.
- Buông nàng ra, ta xóa bỏ ngươi việc này.
Dương Phàm nhìn Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói.
- Ngươi muốn động thủ thì động thủ, thời khắc này lại muốn xóa bỏ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lùng đảo qua Dương Phàm, thả Thư Nguyễn Ngọc ra? Hắn có thể đi ra thành Vọng Châu hay không cũng là vấn đề.
Hắn của ngày hôm nay, sao lại đơn giản tin tưởng địch nhân của mình.
- Tiểu Hỗn Đản, qua đây.
Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản, tiểu tử kia tức khắc mang theo Phàm Nhạc cùng với Sở Mãng tới bên cạnh hắn.
- Buông.
Thư Nguyễn Ngọc chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ không gì sánh được, nàng bị Tần Vấn Thiên ôm chặt, tư thế ái muội, cả người giống như nằm ở trên người Tần Vấn Thiên.
- Thư cô nương nói chuyện quá buồn cười.
Bàn tay của Tần Vấn Thiên run lên, lần thứ hai cho Thư Nguyễn Ngọc một chưởng, sức mạnh kinh khủng nhảy vào trong thân thể nàng, làm cho Thư Nguyễn Ngọc lần thứ hai kêu lên một tiếng đau đớn.
- Thư cô nương ngươi muốn giết ta, thì không nên nói lời chê cười nữa.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, đôi mắt của Dương Phàm âm u, như có thể giết người.
Vô cùng nhục nhã, Thư Nguyễn Ngọc, là vị hôn thê của Dương Phàm hắn, bây giờ bị Tần Vấn Thiên nhục nhã.
- Ngươi mảy may còn dám động nàng, ta đảm bảo, ngươi chắc chắn phải chết.
Dương Phàm lạnh lùng uy hiếp.
- Có thể chết cùng người đẹp, ta không hối tiếc.
Tần Vấn Thiên châm chọc cười một tiếng, hắn đâu có chút sợ hãi.
Thu ánh mắt nhìn hư không, con ngươi của hắn quét về phía kiếm khách mặt nạ ở đó, cười nói:
- Nhưng mà, Dương Phàm ngươi coi trọng nữ nhân này, xem ra cảm tình không giống bình thường, còn khá hơn Trảm Trần nhiều.
- Ông…!
Tiếng nói của hắn hạ xuống, kiếm khách mặt nạ gào thét đến, Bạch Lộc Cảnh che ở phía trước hắn, làm cho Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng:
- Xem ra ngươi quả thật là Trảm Trần.
Đôi mắt của kiếm khách mặt nạ ngưng lại, trong lòng biết mắc lừa, chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:
- Trảm Trần, ngươi ở trong nơi thí luyện Thần Văn không dám bước qua bẫy rập Thần Văn, để cho người yêu dùng đan dược kích phát tiềm lực nghe lệnh của ngươi, để cho nàng dò đường cho ngươi, sau cùng chết ở trong nơi thí luyện, không nghĩ tới bị ta gặp được, muốn giết người diệt khẩu, không khỏi quá nóng lòng đi.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi, lộ ra vẻ chấn động.
Trảm Trần, tự tay hại chết người yêu của hắn?
Trảm Trần đã muốn giết mình như vậy, như vậy bí mật này, cũng không cần ẩn giấu, để cho hắn trở về làm sao giải thích với điện Đan Vương đi.
- Đáng thương thay cho hồng nhan, rõ ràng biết ngươi lòng muông dạ thú, biết đan dược có độc, vẫn cam tâm dùng, chịu chết vì ngươi, Trảm Trần, lương tri của ngươi ở đâu mất rồi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, lúc này thanh niên mặt nạ kia trái lại bình tĩnh, không dám giết Tần Vấn Thiên, thời khắc này nếu như hắn lại điên cuồng nhằm về phía Tần Vấn Thiên, như vậy, hắn thừa nhận hắn chính là Trảm Trần.
Đồng thời cũng thừa nhận, Tần Vấn Thiên nói thật.
Trảm Trần, tuyệt đối không thể thừa nhận, mặc dù thời khắc này trong lòng hắn sát ý ngập trời, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không ai thấy mặt mũi thật của hắn, hắn không phải Trảm Trần, tất nhiên chưa nói tới giết người diệt khẩu.
Nhưng ở trong lòng hắn, đã phán Tần Vấn Thiên tử hình.
- Cảnh đại ca, sau này nếu như Trảm Trần đối phó ngươi, đã nói lên người trước mắt tất là Trảm Trần.
Tần Vấn Thiên cười lạnh nói, hiện tại Trảm Trần đã không tiếp thu, vậy tương lai nếu như Trảm Trần đối phó Bạch Lộc Cảnh, như vậy thì biến tướng thừa nhận hiện tại hắn ở đây, đang cùng Bạch Lộc Cảnh giao thủ, cũng giống như với thừa nhận lời Tần Vấn Thiên nói, có lẽ khi đó, điện Đan Vương cũng sẽ không giúp Trảm Trần nữa.
Cái oán khí này, Trảm Trần là phải nín, chết cũng không thể thừa nhận người hôm nay tới là hắn, ai bảo hắn ngụy trang thành sát thủ đến đây đối phó Tần Vấn Thiên.
Trảm Trần trong thời khắc này, trong lòng biệt khuất không gì sánh được, hận ý ngập trời.
- Ngươi nhất định phải chết.
Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nụ cười trên mặt càng hung ác dữ tợn, Tần Vấn Thiên này đại khái là điên, bắt cóc Thư Nguyễn Ngọc, lại bạo lộ bí mật của Trảm Trần, bất luận thật hay giả, Trảm Trần đều muốn giết Tần Vấn Thiên.
Trảm Trần không thừa nhận ngày hôm nay hắn tới, cũng sẽ không thừa nhận Tần Vấn Thiên nói, nhưng chỉ cần hắn nói Tần Vấn Thiên ngậm máu phun người vấy bẩn hắn, mượn cớ này, liền đủ để giết Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.
Tần Vấn Thiên không để ý đến Hoa Tiêu Vân, ánh mắt của hắn nhìn về phía chiến trường của Thanh Nhi, màn sáng vỡ vụn, thân ảnh của Thanh Nhi xuất hiện.
Kim Giáp Khôi Lỗi đã phế bỏ, nhưng Khôi Lỗi kia báo hỏng, là bởi vì phụ trợ Thanh Nhi chém giết nữ nhân cảnh Thiên Cương trong Thiên Tàn.
Một Khôi Lỗi, đổi một vị cường giả cảnh Thiên Cương.
Rất khốc liệt, trong bốn người Thiên Tàn, đã chết ba người.
Lúc này đây sát thủ Thiên Tàn, có thể nói tổn thương thảm trọng.
Người cuối cùng là phu xe, hắn nhìn chằm chằm Thanh Nhi, sát ý so với thời điểm tới càng mạnh hơn, thực lực của hắn cũng là lợi hại nhất trong Thiên Tàn.
- Ngươi đi trước.
Giọng nói cuối cùng Thanh Nhi thanh thúy vang lên, mặc dù không quay đầu lại, Tần Vấn Thiên cũng biết nàng là nói với mình.
- Ta không có việc gì.
Thấy Tần Vấn Thiên không động, thanh âm thanh thúy của Thanh Nhi vẫn tự tin như vậy.
- Ta không phải lo lắng hắn.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Đôi mắt đẹp của Thanh Nhi giật giật, sau đó dần hiểu, Tần Vấn Thiên lo lắng những người khác trong thành Vọng Châu đối phó nàng, như phủ Trích Tinh.
- Sư tôn cho ta vật bảo mệnh.
Lúc này đây, thanh âm của Thanh Nhi trực tiếp vang lên ở trong tai Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên minh bạch.
Đúng nhỉ, Thanh Nhi là đệ tử của Thanh Mị tiên tử, trên người nàng làm sao có thể không có vật bảo mệnh, Thanh Mị tiên tử cho Thanh Nhi tới bảo vệ mình, cũng không khả năng không nghĩ đến bản thân Thanh Nhi có thể sẽ đối mặt nguy hiểm.
- Giết người rồi đi.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, sau đó ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn về phía Hoa Tiêu Vân.
Trước đây không lâu Hoa Tiêu Vân lệnh hộ vệ đến giết hắn, bởi vậy cách Tần Vấn Thiên không xa, giờ khắc này ở Hoa Tiêu Vân cùng hộ vệ ở trước mặt hắn, Khôi Lỗi lưỡi đao thủ hộ ở đó.
Trong con ngươi của Tần Vấn Thiên tràn đầy băng hàn đáng sợ, làm cho đôi mắt của Hoa Tiêu Vân ngưng đọng lại, bản thân Tần Vấn Thiên khó bảo toàn nhưng vẫn muốn giết hắn?
Phàm Nhạc và Sở Mãng đồng thời chuẩn bị xong, mũi tên đã lên dây cung.
Thần sắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân ngưng đọng lại, lôi kéo thân thể Hoa Tiêu Vân lui về phía sau, cũng ngay lúc này, Khôi Lỗi lưỡi đao xung kích ra.
Thanh Nhi tựa hồ cũng minh bạch ý nghĩ của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn bên này, Không Gian Ý Chí lan tỏa, trong nháy mắt, hộ vệ của Hoa Tiêu Vân chỉ cảm thấy đánh tới không gian bích chướng, giây phút ngắn ngủi này, Khôi Lỗi lưỡi đao trùng kích tới, lưỡi đao lạnh như băng trảm về phía hộ vệ của Hoa Tiêu Vân.
Thân thể của Tiểu Hỗn Đản cũng xung kích về phía trước, mang theo đám người Tần Vấn Thiên cùng gần tới Hoa Tiêu Vân.
Mục đích Tần Vấn Thiên tới thành Vọng Châu, chính là vì giết Hoa Tiêu Vân, bây giờ Hoa Tiêu Vân gần trong gang tấc, hắn đâu có thể nào lại không chết.
- Ngươi điên rồi.
Hoa Tiêu Vân thấy Tần Vấn Thiên vọt thẳng đến phụ cận, nổi giận gầm lên một tiếng, hộ vệ của Hoa Tiêu Vân ngăn trở Khôi Lỗi lưỡi đao công kích, đang muốn một chưởng vỗ về phía Tần Vấn Thiên, nhưng hắn lại thấy Thư Nguyễn Ngọc ở trước người Tần Vấn Thiên, nếu như hắn công kích Tần Vấn Thiên, người đầu tiên giết chết sẽ là Thư Nguyễn Ngọc.
- Cút.
Nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng của hộ vệ đồng thời đánh vào Khôi Lỗi, một chớp mắt này, Khôi Lỗi dĩ nhiên phát ra âm thanh thanh thúy, dường như muốn bạo liệt.
Cũng ngay lúc đó, mi tâm của Tần Vấn Thiên như xuất hiện con mắt thứ ba, xuyên thấu tới đầu của Hoa Tiêu Vân.
Trong chớp mắt này, Thức Hải của Hoa Tiêu Vân trống rỗng, vừa rồi công kích hắn, không phải Thanh Nhi, mà là Tần Vấn Thiên?
- Đùng!
Đầu như muốn nổ tung, Hoa Tiêu Vân dùng tay ôm đầu, mũi tên nộ khiếu mà ra, thần sắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân biến đổi mạnh, Khôi Lỗi kia bạo liệt, lưỡi đao vô tận càn quét không gian, hắn khó mà rảnh tay, nhưng vì tính mạng của Hoa Tiêu Vân, hắn không thể không đưa tay, trực tiếp bóp vỡ mũi tên.
- A...
Thanh âm phốc truyền ra, trong miệng hộ vệ của Hoa Tiêu Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết, cánh tay bị lưỡi đao trảm xuống, hơn nữa bị sức mạnh bạo tạc bao phủ.
Người chế tạo Khôi Lỗi này không khỏi quá độc ác, một cú đánh tàn nhẫn nhất dĩ nhiên đến từ tự bạo, chết chung.
- Hoa Tiêu Vân.
Một tiếng rống to truyền ra, Hoa Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn con ngươi của Tần Vấn Thiên, lại chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên vươn ra, chỉ về phía trước, trong chớp mắt này Yêu khí vô tận hàng lâm, như trời đất đều trở nên u ám, một chỉ này hạ xuống, Yêu khí đoạn thiên.
- Hành trình thành Vọng Châu, chỉ vì giết ngươi.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Thức Hải của Hoa Tiêu Vân trống rỗng, chỉ có thanh âm lạnh như băng kia.
Hành trình thành Vọng Châu, chỉ vì giết hắn, bây giờ không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn đưa hắn vào chỗ chết.
- Phốc!
Đoạn Thiên chỉ trực tiếp đánh trúng đầu của Hoa Tiêu Vân, nháy mắt mất mạng.
Mặc dù Đoạn Thiên chỉ không thuần thục, nhưng cách không giết Hoa Tiêu Vân là đủ rồi.
Mối thù của Khuynh Thành, Hoa Tiêu Vân dùng mạng của hắn tới hoàn lại, Tần Vấn Thiên không tiếc từ Sở quốc tới thành Vọng Châu, chỉ vì giết hắn.
Đoạn Thiên chỉ của Tần Vấn Thiên hạ xuống, Tiểu Hỗn Đản nháy mắt xoay người, gào thét ly khai.
- A...
Tiếng kêu vẫn thảm thiết, đó là hộ vệ của Hoa Tiêu Vân, trên người hắn cắm rất nhiều mảnh vỡ.
Khôi Lỗi tứ giai kia tự bạo làm hắn suýt nữa bỏ mạng, Hoa Tiêu Vân hắn bảo hộ cũng vẫn bị giết, thời khắc này hắn bị thương nặng không nghĩ đi giết Tần Vấn Thiên, mà nghĩ làm sao bảo toàn tính mạng mình, Hoa Tiêu Vân chết, mặc dù hắn lại phế vật, cũng là đệ tử Hoa gia, cha mẹ của Hoa Tiêu Vân, còn có Hoa Thái Hư, tất dung không được hắn, hắn phải chạy trốn!
Cuộc chiến hôm nay không thể bảo là không khốc liệt, tất cả Khôi Lỗi của Tần Vấn Thiên hủy sạch, chính hắn cũng bị thương nặng.
Dương Phàm bước ra, truy kích Tần Vấn Thiên muốn rời khỏi, lạnh như băng nói:
- Người còn chưa thả người.
- Nếu như ngươi truy sát, một mạng đổi một mạng, nếu như ngươi dừng tay, Tần Vấn Thiên ta bảo đảm không làm bị thương tính mạng của nàng.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên truyền đến.
- Ta làm sao tin tưởng được ngươi.
Dương Phàm lạnh lẽo nói.
- Ta lấy thân phận bằng hữu của hắn đảm bảo, hắn sẽ bỏ qua Thư Nguyễn Ngọc.
Bạch Lộc Cảnh đạm mạc nói, vì để cho Tần Vấn Thiên nhanh chóng rời khỏi, hắn làm ra hứa hẹn, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên cảm động.
Trảm Trần vị trí thứ mười một trên bảng Thiên Mệnh, hiển nhiên mạnh hơn Bạch Lộc Cảnh, nhưng cuộc chiến hôm nay Trảm Trần bị Tần Vấn Thiên nói ra bí mật, bó tay bó chân, không dám kích hoạt Tinh Hồn, không dám sử dụng thần thông mạnh nhất, thậm chí rất nhiều thủ đoạn không thể dùng, bởi vậy bị Bạch Lộc Cảnh dây dưa.
- Được, Tần Vấn Thiên ngươi nhớ kỹ, nếu Nguyễn Ngọc có chuyện, Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đều phải chết.
Giọng nói của Dương Phàm băng hàn thấu xương.
- Ta sẽ thả nàng, nhưng Dương Phàm, Trảm Trần, chuyện hôm nay, Tần mỗ cũng nhớ kỹ.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên đi xa, Dương Phàm ngừng lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Vấn Thiên.
Chuyện hôm nay cũng coi như Tần Vấn Thiên mạng lớn, sở dĩ Bạch Lộc Cảnh và Phàm Nhạc Sở Mãng gặp phải, là muốn báo cho biết hắn quyết định của Học viện Bạch Lộc, lại không nghĩ rằng thời điểm sắp đến Tiểu Hỗn Đản biết Tần Vấn Thiên gặp phải nguy cơ, cấp tốc chạy tới, đương nhiên, nếu không phải Tần Vấn Thiên kiên quyết bắt Thư Nguyễn Ngọc làm con tin, mặc dù cường giả khắp nơi còn không có tới, Dương Phàm cũng có thể giữ hắn lại!
Dương Phàm, thiên kiêu của phủ Trích Tinh.
Hoa Tiêu Vân, tuy bản thân không được tốt lắm, ở Hoa gia khả năng địa vị không cao, nhưng ca ca của hắn là Hoa Thái Hư, đệ nhất bảng Thiên Mệnh.
Những người này, đều ghi hận mình, với Trảm Trần là muốn diệt khẩu.
Dương Phàm, có lẽ trong mắt hắn, giết mình hay không không đáng kể, nếu gặp, giết thì giết.
Đã như vậy, thành Vọng Châu này, hắn ở lại, còn có gì phải sợ hãi?
- Ha ha.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, thấy hộ vệ của Hoa Tiêu Vân áp bách mà đến, cười lạnh một tiếng:
- Không muốn nàng chết, ngươi tốt nhất đứng yên đừng nhúc nhích.
- Nàng có liên quan gì với ta đâu?
Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân lạnh nhạt nói.
- Lời này ngươi nói với Dương Phàm đi.
Tần Vấn Thiên cười lạnh, tức khắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như Tần Vấn Thiên thật điên cuồng giết chết nữ nhân này, mặc dù Dương Phàm không tha cho Tần Vấn Thiên, nhưng nếu đối phương giận chó đánh mèo hắn, hắn chỉ là một hộ vệ cảnh Thiên Cương, có lẽ khó thoát bàn tay của phủ Trích Tinh.
- Buông nàng ra, ta xóa bỏ ngươi việc này.
Dương Phàm nhìn Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói.
- Ngươi muốn động thủ thì động thủ, thời khắc này lại muốn xóa bỏ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lùng đảo qua Dương Phàm, thả Thư Nguyễn Ngọc ra? Hắn có thể đi ra thành Vọng Châu hay không cũng là vấn đề.
Hắn của ngày hôm nay, sao lại đơn giản tin tưởng địch nhân của mình.
- Tiểu Hỗn Đản, qua đây.
Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản, tiểu tử kia tức khắc mang theo Phàm Nhạc cùng với Sở Mãng tới bên cạnh hắn.
- Buông.
Thư Nguyễn Ngọc chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ không gì sánh được, nàng bị Tần Vấn Thiên ôm chặt, tư thế ái muội, cả người giống như nằm ở trên người Tần Vấn Thiên.
- Thư cô nương nói chuyện quá buồn cười.
Bàn tay của Tần Vấn Thiên run lên, lần thứ hai cho Thư Nguyễn Ngọc một chưởng, sức mạnh kinh khủng nhảy vào trong thân thể nàng, làm cho Thư Nguyễn Ngọc lần thứ hai kêu lên một tiếng đau đớn.
- Thư cô nương ngươi muốn giết ta, thì không nên nói lời chê cười nữa.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, đôi mắt của Dương Phàm âm u, như có thể giết người.
Vô cùng nhục nhã, Thư Nguyễn Ngọc, là vị hôn thê của Dương Phàm hắn, bây giờ bị Tần Vấn Thiên nhục nhã.
- Ngươi mảy may còn dám động nàng, ta đảm bảo, ngươi chắc chắn phải chết.
Dương Phàm lạnh lùng uy hiếp.
- Có thể chết cùng người đẹp, ta không hối tiếc.
Tần Vấn Thiên châm chọc cười một tiếng, hắn đâu có chút sợ hãi.
Thu ánh mắt nhìn hư không, con ngươi của hắn quét về phía kiếm khách mặt nạ ở đó, cười nói:
- Nhưng mà, Dương Phàm ngươi coi trọng nữ nhân này, xem ra cảm tình không giống bình thường, còn khá hơn Trảm Trần nhiều.
- Ông…!
Tiếng nói của hắn hạ xuống, kiếm khách mặt nạ gào thét đến, Bạch Lộc Cảnh che ở phía trước hắn, làm cho Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng:
- Xem ra ngươi quả thật là Trảm Trần.
Đôi mắt của kiếm khách mặt nạ ngưng lại, trong lòng biết mắc lừa, chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:
- Trảm Trần, ngươi ở trong nơi thí luyện Thần Văn không dám bước qua bẫy rập Thần Văn, để cho người yêu dùng đan dược kích phát tiềm lực nghe lệnh của ngươi, để cho nàng dò đường cho ngươi, sau cùng chết ở trong nơi thí luyện, không nghĩ tới bị ta gặp được, muốn giết người diệt khẩu, không khỏi quá nóng lòng đi.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi, lộ ra vẻ chấn động.
Trảm Trần, tự tay hại chết người yêu của hắn?
Trảm Trần đã muốn giết mình như vậy, như vậy bí mật này, cũng không cần ẩn giấu, để cho hắn trở về làm sao giải thích với điện Đan Vương đi.
- Đáng thương thay cho hồng nhan, rõ ràng biết ngươi lòng muông dạ thú, biết đan dược có độc, vẫn cam tâm dùng, chịu chết vì ngươi, Trảm Trần, lương tri của ngươi ở đâu mất rồi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, lúc này thanh niên mặt nạ kia trái lại bình tĩnh, không dám giết Tần Vấn Thiên, thời khắc này nếu như hắn lại điên cuồng nhằm về phía Tần Vấn Thiên, như vậy, hắn thừa nhận hắn chính là Trảm Trần.
Đồng thời cũng thừa nhận, Tần Vấn Thiên nói thật.
Trảm Trần, tuyệt đối không thể thừa nhận, mặc dù thời khắc này trong lòng hắn sát ý ngập trời, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không ai thấy mặt mũi thật của hắn, hắn không phải Trảm Trần, tất nhiên chưa nói tới giết người diệt khẩu.
Nhưng ở trong lòng hắn, đã phán Tần Vấn Thiên tử hình.
- Cảnh đại ca, sau này nếu như Trảm Trần đối phó ngươi, đã nói lên người trước mắt tất là Trảm Trần.
Tần Vấn Thiên cười lạnh nói, hiện tại Trảm Trần đã không tiếp thu, vậy tương lai nếu như Trảm Trần đối phó Bạch Lộc Cảnh, như vậy thì biến tướng thừa nhận hiện tại hắn ở đây, đang cùng Bạch Lộc Cảnh giao thủ, cũng giống như với thừa nhận lời Tần Vấn Thiên nói, có lẽ khi đó, điện Đan Vương cũng sẽ không giúp Trảm Trần nữa.
Cái oán khí này, Trảm Trần là phải nín, chết cũng không thể thừa nhận người hôm nay tới là hắn, ai bảo hắn ngụy trang thành sát thủ đến đây đối phó Tần Vấn Thiên.
Trảm Trần trong thời khắc này, trong lòng biệt khuất không gì sánh được, hận ý ngập trời.
- Ngươi nhất định phải chết.
Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nụ cười trên mặt càng hung ác dữ tợn, Tần Vấn Thiên này đại khái là điên, bắt cóc Thư Nguyễn Ngọc, lại bạo lộ bí mật của Trảm Trần, bất luận thật hay giả, Trảm Trần đều muốn giết Tần Vấn Thiên.
Trảm Trần không thừa nhận ngày hôm nay hắn tới, cũng sẽ không thừa nhận Tần Vấn Thiên nói, nhưng chỉ cần hắn nói Tần Vấn Thiên ngậm máu phun người vấy bẩn hắn, mượn cớ này, liền đủ để giết Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.
Tần Vấn Thiên không để ý đến Hoa Tiêu Vân, ánh mắt của hắn nhìn về phía chiến trường của Thanh Nhi, màn sáng vỡ vụn, thân ảnh của Thanh Nhi xuất hiện.
Kim Giáp Khôi Lỗi đã phế bỏ, nhưng Khôi Lỗi kia báo hỏng, là bởi vì phụ trợ Thanh Nhi chém giết nữ nhân cảnh Thiên Cương trong Thiên Tàn.
Một Khôi Lỗi, đổi một vị cường giả cảnh Thiên Cương.
Rất khốc liệt, trong bốn người Thiên Tàn, đã chết ba người.
Lúc này đây sát thủ Thiên Tàn, có thể nói tổn thương thảm trọng.
Người cuối cùng là phu xe, hắn nhìn chằm chằm Thanh Nhi, sát ý so với thời điểm tới càng mạnh hơn, thực lực của hắn cũng là lợi hại nhất trong Thiên Tàn.
- Ngươi đi trước.
Giọng nói cuối cùng Thanh Nhi thanh thúy vang lên, mặc dù không quay đầu lại, Tần Vấn Thiên cũng biết nàng là nói với mình.
- Ta không có việc gì.
Thấy Tần Vấn Thiên không động, thanh âm thanh thúy của Thanh Nhi vẫn tự tin như vậy.
- Ta không phải lo lắng hắn.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Đôi mắt đẹp của Thanh Nhi giật giật, sau đó dần hiểu, Tần Vấn Thiên lo lắng những người khác trong thành Vọng Châu đối phó nàng, như phủ Trích Tinh.
- Sư tôn cho ta vật bảo mệnh.
Lúc này đây, thanh âm của Thanh Nhi trực tiếp vang lên ở trong tai Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên minh bạch.
Đúng nhỉ, Thanh Nhi là đệ tử của Thanh Mị tiên tử, trên người nàng làm sao có thể không có vật bảo mệnh, Thanh Mị tiên tử cho Thanh Nhi tới bảo vệ mình, cũng không khả năng không nghĩ đến bản thân Thanh Nhi có thể sẽ đối mặt nguy hiểm.
- Giết người rồi đi.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, sau đó ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn về phía Hoa Tiêu Vân.
Trước đây không lâu Hoa Tiêu Vân lệnh hộ vệ đến giết hắn, bởi vậy cách Tần Vấn Thiên không xa, giờ khắc này ở Hoa Tiêu Vân cùng hộ vệ ở trước mặt hắn, Khôi Lỗi lưỡi đao thủ hộ ở đó.
Trong con ngươi của Tần Vấn Thiên tràn đầy băng hàn đáng sợ, làm cho đôi mắt của Hoa Tiêu Vân ngưng đọng lại, bản thân Tần Vấn Thiên khó bảo toàn nhưng vẫn muốn giết hắn?
Phàm Nhạc và Sở Mãng đồng thời chuẩn bị xong, mũi tên đã lên dây cung.
Thần sắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân ngưng đọng lại, lôi kéo thân thể Hoa Tiêu Vân lui về phía sau, cũng ngay lúc này, Khôi Lỗi lưỡi đao xung kích ra.
Thanh Nhi tựa hồ cũng minh bạch ý nghĩ của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn bên này, Không Gian Ý Chí lan tỏa, trong nháy mắt, hộ vệ của Hoa Tiêu Vân chỉ cảm thấy đánh tới không gian bích chướng, giây phút ngắn ngủi này, Khôi Lỗi lưỡi đao trùng kích tới, lưỡi đao lạnh như băng trảm về phía hộ vệ của Hoa Tiêu Vân.
Thân thể của Tiểu Hỗn Đản cũng xung kích về phía trước, mang theo đám người Tần Vấn Thiên cùng gần tới Hoa Tiêu Vân.
Mục đích Tần Vấn Thiên tới thành Vọng Châu, chính là vì giết Hoa Tiêu Vân, bây giờ Hoa Tiêu Vân gần trong gang tấc, hắn đâu có thể nào lại không chết.
- Ngươi điên rồi.
Hoa Tiêu Vân thấy Tần Vấn Thiên vọt thẳng đến phụ cận, nổi giận gầm lên một tiếng, hộ vệ của Hoa Tiêu Vân ngăn trở Khôi Lỗi lưỡi đao công kích, đang muốn một chưởng vỗ về phía Tần Vấn Thiên, nhưng hắn lại thấy Thư Nguyễn Ngọc ở trước người Tần Vấn Thiên, nếu như hắn công kích Tần Vấn Thiên, người đầu tiên giết chết sẽ là Thư Nguyễn Ngọc.
- Cút.
Nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng của hộ vệ đồng thời đánh vào Khôi Lỗi, một chớp mắt này, Khôi Lỗi dĩ nhiên phát ra âm thanh thanh thúy, dường như muốn bạo liệt.
Cũng ngay lúc đó, mi tâm của Tần Vấn Thiên như xuất hiện con mắt thứ ba, xuyên thấu tới đầu của Hoa Tiêu Vân.
Trong chớp mắt này, Thức Hải của Hoa Tiêu Vân trống rỗng, vừa rồi công kích hắn, không phải Thanh Nhi, mà là Tần Vấn Thiên?
- Đùng!
Đầu như muốn nổ tung, Hoa Tiêu Vân dùng tay ôm đầu, mũi tên nộ khiếu mà ra, thần sắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân biến đổi mạnh, Khôi Lỗi kia bạo liệt, lưỡi đao vô tận càn quét không gian, hắn khó mà rảnh tay, nhưng vì tính mạng của Hoa Tiêu Vân, hắn không thể không đưa tay, trực tiếp bóp vỡ mũi tên.
- A...
Thanh âm phốc truyền ra, trong miệng hộ vệ của Hoa Tiêu Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết, cánh tay bị lưỡi đao trảm xuống, hơn nữa bị sức mạnh bạo tạc bao phủ.
Người chế tạo Khôi Lỗi này không khỏi quá độc ác, một cú đánh tàn nhẫn nhất dĩ nhiên đến từ tự bạo, chết chung.
- Hoa Tiêu Vân.
Một tiếng rống to truyền ra, Hoa Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn con ngươi của Tần Vấn Thiên, lại chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên vươn ra, chỉ về phía trước, trong chớp mắt này Yêu khí vô tận hàng lâm, như trời đất đều trở nên u ám, một chỉ này hạ xuống, Yêu khí đoạn thiên.
- Hành trình thành Vọng Châu, chỉ vì giết ngươi.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Thức Hải của Hoa Tiêu Vân trống rỗng, chỉ có thanh âm lạnh như băng kia.
Hành trình thành Vọng Châu, chỉ vì giết hắn, bây giờ không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn đưa hắn vào chỗ chết.
- Phốc!
Đoạn Thiên chỉ trực tiếp đánh trúng đầu của Hoa Tiêu Vân, nháy mắt mất mạng.
Mặc dù Đoạn Thiên chỉ không thuần thục, nhưng cách không giết Hoa Tiêu Vân là đủ rồi.
Mối thù của Khuynh Thành, Hoa Tiêu Vân dùng mạng của hắn tới hoàn lại, Tần Vấn Thiên không tiếc từ Sở quốc tới thành Vọng Châu, chỉ vì giết hắn.
Đoạn Thiên chỉ của Tần Vấn Thiên hạ xuống, Tiểu Hỗn Đản nháy mắt xoay người, gào thét ly khai.
- A...
Tiếng kêu vẫn thảm thiết, đó là hộ vệ của Hoa Tiêu Vân, trên người hắn cắm rất nhiều mảnh vỡ.
Khôi Lỗi tứ giai kia tự bạo làm hắn suýt nữa bỏ mạng, Hoa Tiêu Vân hắn bảo hộ cũng vẫn bị giết, thời khắc này hắn bị thương nặng không nghĩ đi giết Tần Vấn Thiên, mà nghĩ làm sao bảo toàn tính mạng mình, Hoa Tiêu Vân chết, mặc dù hắn lại phế vật, cũng là đệ tử Hoa gia, cha mẹ của Hoa Tiêu Vân, còn có Hoa Thái Hư, tất dung không được hắn, hắn phải chạy trốn!
Cuộc chiến hôm nay không thể bảo là không khốc liệt, tất cả Khôi Lỗi của Tần Vấn Thiên hủy sạch, chính hắn cũng bị thương nặng.
Dương Phàm bước ra, truy kích Tần Vấn Thiên muốn rời khỏi, lạnh như băng nói:
- Người còn chưa thả người.
- Nếu như ngươi truy sát, một mạng đổi một mạng, nếu như ngươi dừng tay, Tần Vấn Thiên ta bảo đảm không làm bị thương tính mạng của nàng.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên truyền đến.
- Ta làm sao tin tưởng được ngươi.
Dương Phàm lạnh lẽo nói.
- Ta lấy thân phận bằng hữu của hắn đảm bảo, hắn sẽ bỏ qua Thư Nguyễn Ngọc.
Bạch Lộc Cảnh đạm mạc nói, vì để cho Tần Vấn Thiên nhanh chóng rời khỏi, hắn làm ra hứa hẹn, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên cảm động.
Trảm Trần vị trí thứ mười một trên bảng Thiên Mệnh, hiển nhiên mạnh hơn Bạch Lộc Cảnh, nhưng cuộc chiến hôm nay Trảm Trần bị Tần Vấn Thiên nói ra bí mật, bó tay bó chân, không dám kích hoạt Tinh Hồn, không dám sử dụng thần thông mạnh nhất, thậm chí rất nhiều thủ đoạn không thể dùng, bởi vậy bị Bạch Lộc Cảnh dây dưa.
- Được, Tần Vấn Thiên ngươi nhớ kỹ, nếu Nguyễn Ngọc có chuyện, Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di đều phải chết.
Giọng nói của Dương Phàm băng hàn thấu xương.
- Ta sẽ thả nàng, nhưng Dương Phàm, Trảm Trần, chuyện hôm nay, Tần mỗ cũng nhớ kỹ.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên đi xa, Dương Phàm ngừng lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Vấn Thiên.
Chuyện hôm nay cũng coi như Tần Vấn Thiên mạng lớn, sở dĩ Bạch Lộc Cảnh và Phàm Nhạc Sở Mãng gặp phải, là muốn báo cho biết hắn quyết định của Học viện Bạch Lộc, lại không nghĩ rằng thời điểm sắp đến Tiểu Hỗn Đản biết Tần Vấn Thiên gặp phải nguy cơ, cấp tốc chạy tới, đương nhiên, nếu không phải Tần Vấn Thiên kiên quyết bắt Thư Nguyễn Ngọc làm con tin, mặc dù cường giả khắp nơi còn không có tới, Dương Phàm cũng có thể giữ hắn lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.