Chương 742: Cướp người (1)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
Vân Châu có tám mươi mốt quận, vô số thành trì, đất đai ngoài thành bao la vô tận, có vô số thế lực.
Nhưng, những thế lực có khả năng đứng đầu vẫn không nhiều.
Trên Vân Châu có Khương thị nhất mạch, đó tuyệt đối là thế lực được xưng là thế lực cao cấp nhất Vân Châu, cường đại không ai bì nổi.
Khương thị nhất mạch bắt nguồn từ thời kỳ vô cùng xa xưa, lúc đó có một vị Luyện Khí Đại Sư Khương Triều, hắn có khả năng luyện khí nghịch thiên, các Tiên Đế thường thường phải cầu cạnh hắn, chỉ vì muốn mời hắn ra tay luyện chế một kiện tiên khí siêu cường.
Nhưng thịnh cực tất suy, Khương Triều khai sáng Khương thị nhất mạch quá mức cường đại, bởi vậy người trong tộc vô cùng kiêu căng, tự cao tự đại nên đắc tội không ít người, mà Khương Triều có một vị tử địch với tu vi cường đại, hai người đại chiến một trận kinh thiên động địa, đối phương dựa vào tu vi siêu cường chém giết Khương Triều, nhưng không ngờ Khương Triều ngoài năng lực luyện khí còn có khả năng thông thiên, hắn luyện chế thân thể mình thành tiên khí, lúc sắp chết phản công, một kích tuyệt mệnh trước khi chết, hai người đồng quy vu tận với nhau.
Sau khi Khương Triều chết, những kẻ địch mà hắn đắc tội bắt đầu đánh đến cửa, đương nhiên trong đó có không ít kẻ ngấp nghé phương pháp luyện khí do Khương Triều khai sáng lưu lại Khương thị nhất mạch, khi đó Khương Triều đã danh chấn Tiên Vực, không biết giàu có đến cỡ nào, đương nhiên có rất nhiều người muốn đánh chủ ý lên Khương thị nhất mạch, từ đó bạo phát đại chiến máu tanh, Khương thị nhất mạch gặp phải tử kiếp lớn chưa từng có.
Nhưng Khương Triều không hổ là Khương Triều, hắn đã chế tạo phòng ngự của Khương thị nhất mạch phòng ngự thành 'Tường đồng vách sắt', cực khó công phá, nếu như khai chiến thì không biết bao nhiêu người sẽ mất mạng trong tay Khương thị nhất mạch, cũng có rất nhiều người Khương thị nhất mạch bị tru sát, bị cướp đi rất nhiều tiên khí, nhưng sau đó thời đại thay đổi, Khương thị nhất mạch lại gặp vài kiếp nạn, cuối cùng bọn họ vẫn cắm rễ tới ngày hôm nay.
Mặc dù Khương thị nhất mạch đã không có phong thái tuyệt thế như thời đại của Khương Triều năm đó, nó cũng trải qua vô số gió sương, nhưng dù vậy, cho đến khi Đông Thánh Tiên Đế thống ngự Đông Thánh mười ba châu, Khương thị nhất mạch vẫn có khả năng đứng sừng sững trên Vân Châu như trước, trở thành Thánh Địa một phương, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, muốn bước vào trong đó, không chỉ vì tu hành võ đạo, mà còn muốn học được thủ đoạn luyện khí thông thiên.
Nơi đó chính là Thánh Địa do Khương Triều khai sáng, tất cả Luyện Khí Đại Sư trên Vân Châu đều có chung một mục tiêu, đó chính là Thánh địa.
Bây giờ, trong Vô Ưu thành có rất nhiều tin đồn có quan hệ với Khương thị nhất mạch, trong thời gian cực ngắn, chuyện xưa của Khương thị nhất mạch được các trà lâu giang giải, đương nhiên, chỉ cần là người hơi hiểu về Khương thị nhất mạch và Khương Triều sẽ biết thăng trầm của Khương thị nhất mạch.
Cường giả Khương thị nhất mạch sẽ xuất hiện ở Vô Ưu Thành, làm sao không làm cho người ta oanh động được chứ.
Bên ngoài cửa phủ thành chủ, Triệu Ngữ Yên đứng ở đó, trong ánh mắt lộ ra một tia cứng cỏi, sau đó nàng nhấc chân đi vào trong phủ thành chủ, lần này, không đụng tường sẽ không quay đầu lại, sư tôn Đại trưởng lão Kim Giáp Tông xa lánh nàng, giam hãm nàng, như vậy nàng phải tự mình nắm lấy tương lai của mình, cho dù trả cái giá thế nào cũng không tiếc.
Nhưng cũng không phải là mỗi người đều có ý nghĩ như Triệu Ngữ Yên.
Tần gia, lúc này đã hoàn toàn ồn ào, ở trong sân của Tần Thanh có rất nhiều người đứng đó, tiềng ầm ĩ ồn ào từ nơi này truyền ra, giống như đang xảy ra tranh chấp.
- Tần Thanh, ngươi không muốn cũng phải đi, ta đã báo tên của ngươi lên rồi, hôm nay phủ thành chủ sẽ đến đây mang ngươi đi, đây là một cơ hội của Tần phủ ta.
Một giọng nói lãnh đạm vang lên, người nói chuyện chính là vị thúc phụ kia của Tần Thanh.
- Tần Tiêu, ngươi là tên khốn khiếp.
Tần Phong gầm lên một tiếng, toàn thân nổi gân xanh, hắn tuyệt đối không nghĩ đến thúc phụ hắn lại làm ra việc ti tiện như vậy.
- Gia gia, ngươi phải làm chủ thay tỷ tỷ.
Tần Phong nhìn gia gia của hắn là Tần Mộc.
- Nghiệp chướng khá lắm, chẳng phân biệt được tôn ti, ngay cả ta ngươi cũng dám nhục mạ, ta phế bỏ tên nghiệt súc này.
Tần Tiêu bước lên phía trước, bước chân đạp mạnh, khí thế lưu động áp bách trên thân Tần Phong.
- Dừng tay.
Một tiếng quát lớn truyền ra, Tần Mộc cũng lộ ra sắc mặt tức giận, hắn nhìn chằm chằm Tần Tiêu.
- Ai bảo ngươi làm như thế, ngươi còn đặt chủ nhân Tần gia như ta vào mắt sao?
- Bá phụ, ta rất tôn trọng ngươi, nhưng chuyện ngươi làm mấy năm nay làm trái tim chất nhi băng giá.
Tần Tiêu nhìn Tần Mộc nói:
- Năm đó phụ mẫu Tần Phong còn sống, ngươi luôn luôn bao che bọn họ, tài nguyên gì tốt cho tu hành ngươi đều cho bọn họ hết, sau này bọn họ gặp rủi ro bỏ mạng, ngươi lại bảo vệ hai huynh muội Tần Phong bằng mọi cách, tài nguyên cũng được hưởng nhiều nhất, ngươi suy nghĩ cho gia tộc được lần nào chưa?
- Trong cái nhà này, lúc nào thì đến phiên ngươi quản chuyện rồi.
Tần Mộc giận dữ quở trách một tiếng.
- Lão đại, để hậu bối nói một chút ý kiến của mình cũng không có gì ghê gớm cả, huống chi, Tần Tiêu nói cũng không phải là không có đạo lý.
Lúc này bên cạnh có một ông lão mở miệng, ánh mắt Tần Mộc nhìn sang, nhìn về phía mấy vị đường huynh của hắn, đôi mắt đảo qua từng người bọn họ.
- Các ngươi có ý gì?
Tần Mộc đè nén lửa giận nhìn người trước mắt, trong con mắt những người này giống như biểu lộ sự bất mãn với gia chủ như hắn, xem ra đây không phải là sự trùng hợp.
- Ta không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy Tần Tiêu nói không sai, chuyện mà hắn làm, chỉ suy nghĩ vì Tần gia mà thôi, lần này là một cơ hội khó được, các nhà khác đều muốn bắt nó lại, Tần Thanh đẹp như vậy, lại thanh thuần xinh xắn, có lẽ sẽ có cơ hội được Thánh Địa Khương thị nhất mạch nhìn trúng, khi đó Tần gia sẽ một bước lên trời, có được cơ hội được ưu ái, thậm chí nhảy lên trở thành gia tộc quan trọng trong Vô Ưu Thành, cơ hội như vậy đặt trước mặt, Tần Mộc ngươi lại bỏ qua sao?
Người nọ chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng, Tần Mộc nhìn người nói.
- Như ngươi nói, lần này toàn bộ Vô Ưu Thành đều nhìn vào đó, người bị nhìn trúng dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, dù có thể nhìn trúng có thể làm sao, những người cao cao tại thượng kia sẽ sủng hạnh một nữ tử bình thường?
Đối với những đại nhân vật trong Thánh Địa mà nói, mặc dù coi trọng nữ nhân cũng chỉ có khả năng tùy ý chơi đùa mà thôi, tuyệt đối sẽ không tiêu phí quá nhiều tinh lực trên người một nữ nhân.
Làm như vậy không thể nghi ngờ là đẩy Tần Thanh vào trong hố lửa.
- Cuối cùng cũng phải thử một chút.
Người nọ tiếp tục nói, đôi mắt Tần Mộc nhìn chằm chằm hắn, trên thân phóng xuất ra uy áp như có như không.
- Ta là gia chủ của gia tộc này hay là ngươi?
- Tần Mộc, nếu ngươi không để ý lợi ích của gia tộc như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn, người của phủ thành chủ đã đến, chuyện bây giờ đã không thể thay đổi, Tần Thanh không đi cũng phải đi.
Giọng nói của người nọ bình tĩnh như trước, hắn vừa nói chuyện vừa nghe tiếng gió rít gào bên ngoài, một lát sau, có rất nhiều bóng người xuất hiện ở nơi này, người cầm đầu đứng trong hư không, cất cao giọng nói.
- Tần Thanh ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.