Chương 1024: Đăng Tiên bảng (1)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
Tần Vấn Thiên quan sát năm người trước mắt, người thanh niên thiên kiêu trên đầu đội ngọc quan trước mắt có tu vi cảnh giới Thiên Tượng bát trọng, trong bốn người còn lại có ba người là Thiên Tượng thất trọng, một người là Thiên Tượng lục trọng.
Cả năm người đều có khí chất phi phàm, hơn nữa tông môn của họ lại ở nơi đây, nếu như va chạm, bọn họ có khả năng sẽ bị thua thiệt.
- Không gia nhập Diệt Thần cung, lại làm như vậy sao?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Nếu không làm bằng hữu, thì sẽ là người xa lạ, các người mới đến có thể vẫn chưa hiểu rõ quy định của Đế thành cổ, ở trong tòa thành này, tranh phong là chuyện thường xảy ra, không thì làm sao có thể tiến bộ được. Hôm nay vừa đúng lúc, Diệt Thần cung chúng ta sẽ dạy cho các ngươi bài học đầu tiên.
Người thanh niên mỉm cười, thần sắc phóng khoáng.
Đánh cướp chiếc nhẫn trữ vật là việc thường xảy ra ở Đế thành cổ, trên thân những người có thể đến được đây sẽ có không ít bảo vật, mỗi người đều có xuất thân không tầm thường, đương nhiên, người ở Đế thành cổ rất ít xuất hiện tình trạng muốn giết chết, lấy mạng của đối thủ, dù sao rất nhiều người đều là con cháu hoặc đệ tử của các nhân vật lớn, mọi người đều sẽ để lại một con đường sống, sẽ không kết thành mối thù sinh tử, hơn nữa rất nhiều thiên kiêu đều lưu trong người tiên niệm của trưởng bối, một khi gặp phải nguy cơ sinh tử, tiên niệm lập tức sẽ bị kích động.
Về phần chiến đấu tranh phong, cơ bản là để rèn luyện, nên các nhân vật lớn rất an tâm để hậu bối ở lại đây, cho dù bọn họ thường xuyên phải nếm mùi thất bại khổ sở nhưng như vậy cũng không tệ.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên nói, ba người bọn họ lập tức rời đi.
- Chạy đi đâu?
Người thanh niên trên đầu đội ngọc quan cười to, ngay lập tức có một đoàn người xông ra truy kích, khí thế trên người đột nhiên bùng phát, chỉ nhìn thấy những ánh sáng màu trắng chói lọi phóng ra từ cơ thể của cường giả đội ngọc quan, trong hư không xuất hiện Tinh Thần Thiên Tượng, tinh tượng này dường như là tổ hợp tinh tượng, bóng người khổng lồ giống như một vị thần linh, trên tay cầm chiếc trường mâu dài màu vàng đứng ngạo nghễ giữa trời, trên thân thể to lớn của hắn đang có những ánh sáng đáng sợ xoay tròn, giống như luân bàn màu vàng kim vô tận xoay tròn, kiên cố không gì phá hủy nổi.
- Ở lại.
Tay của người thanh niên đội mũ lông cầm trường mâu màu vàng chỉ về phía trước, trong phút chốc luân bàn màu vàng kim không ngừng bắn ra những ánh sáng màu vàng chói lóa, phá hủy mọi thứ, giống như những tia chớp màu vàng vô tận có thể phá nát cả không gian.
Bốn vị cường giả còn lại cũng phóng ra khí tức cường đại cùng với Tinh Thần Thiên Tượng, có Thiên Tượng của một người dùng để khống chế tinh tượng, cây vương triều cổ xưa vươn ra phía vòm trời, lập tức cắn nuốt xuống, muốn phong tỏa bầu không gian này.
Đồng thời trong nháy mắt, ba người Tần Vấn Thiên phóng ra tinh tượng của mình với khí thế mạnh mẽ, tiếng động ầm ầm đáng sợ nổi lên, thân thể của Tần Vấn Thiên đột nhiên cao lên mười trượng, toàn thân lưu chuyển những ánh sáng rực rỡ lóa mắt, phù quang lưu chuyển trên thân thể hắn giống như khôi giáp của tiên ma, đằng sau thân thể của hắn xuất hiện cánh chim đại bàng vàng, trong tay xuất hiện một thanh trường thương sáng chói, tinh tượng dường như muốn trấn áp hủy diệt xuất hiện, trên bóng người giống như thần linh kia phóng ra năng lực hủy diệt ngập trời.
Từng thân hình màu vàng lao ra chém giết, tập kích về phía những ánh sáng màu vàng phóng ra, tiếng nổ không ngừng vang lên, những luân bàn với ánh sáng màu vàng kia đều đã bị hủy diệt đập nát.
Thân thể của Tần Vấn Thiên đột nhiên quay lại, thoáng cái trong hư không hiện lên tàn ảnh của chim đại bàng vàng, trên bầu trời dường như có ảo ảnh đáng sợ của một con Thiên Bằng, vô cùng rực rỡ.
- Nhanh quá.
Trong hư không, cường giả đội ngọc quan nhìn thấy ảo ảnh của Thiên Bằng, thần sắc cứng đờ, thân thể của Tần Vấn Thiên đã biến mất, thanh trường thương trong tay hắn đâm thẳng về phía một bạn đồng hành của hắn, đó chính là cường giả Thiên Tượng thất trọng có thể khống chế tinh tượng.
Tốc độ của một đòn này quá nhanh, Tần Vấn Thiên giống như một con Thiên Bằng, thân hình khổng lồ với trường thương cực lớn, trực tiếp lấy lực lượng vô thượng hung bạo xông tới, nếu như đặt ở ngoài giới chỉ có đòn này, cường giả cùng cảnh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng người của Đế thành cổ đều là thiên kiêu, sau khi cường giả này cảm nhận thấy áp lực cường đại lập tức dùng những sợi dây leo vô tận quấn về phía trường thương của Tần Vấn Thiên.
Nhưng thanh trường thương này của Tần Vấn Thiên đáng sợ đến mức nào, Trấn Thiên Tiên Ma Quyết vận dụng ở trên thương pháp sẽ có một lực lượng hủy diệt đáng sợ, trong thương pháp còn mang theo cả lĩnh ngộ của Tần Vấn Thiên, phù quang chói lóa giống như có một loại lực lượng quy tắc vô hình, những sợi dây leo đó liên tục gãy vụn biến mất trong không gian, nơi mũi thương trực tiếp xuất hiện một cửa động hư vô, trường thương xông thẳng vào phía trong cửa động, phòng ngự lập tức vỡ vụn.
- Oong!
Trường thương đột nhiên ngừng lại, cứ như vậy dừng lại trước mặt của đối phương, trong phút chốc thời gian dường như dừng lại, trong hư không vị cường giả đội ngọc quan từ từ bước xuống, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thần sắc của hắn có chút biến đổi.
- Tần sư huynh lợi hại, người của Diệt Thần cung chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Quân Mông Trần nhìn thấy cảnh tượng này lạnh lùng kiêu ngạo nói, những thiên kiêu của Đế Thành cổ đều rất ngông cuồng, ba người bọn họ không phải cũng cuồng ngạo như vậy sao?
Chỉ một đòn, Tần Vấn Thiên đã khống chế được một vị thiên kiêu cùng cảnh giới am hiểu năng lực khống chế, ánh mắt của vị thiên kiêu này vẫn còn chút gì đó không can tâm, tốc độ ra đòn vừa rồi của Tần Vấn Thiên quá nhanh, thương pháp lại quá mức đột ngột cường đại, một lúc có thể phá vỡ được vạn pháp, khiến hắn chưa kịp sử dụng lực lượng của mình để chống lại đã bị khống chế rồi.
- Ở Đế thành cổ, các thiên kiêu tranh chấp với nhau là chuyện thường, cướp bảo cũng thường gặp, nhưng rất ít khi giết người đoạt mạng, kết oán sinh tử, về điểm này các ngươi tuy vừa mới đến, nhưng nhất định có thể hiểu được.
Cường giả đội ngọc quan nói:
- Có thể một đòn khống chế người của Diệt Thần cung ta, coi như ngươi lợi hại, ba người các ngươi đi đi.
- Ngươi nói đúng, cướp bảo là chuyện thường thấy.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Trước đây, các ngươi muốn cướp đoạt chiếc nhẫn trữ vật của chúng ta, bây giờ bị ta khống chế một người thì lập tức cho chúng ta rời khỏi sao?
- Ngươi muốn như thế nào?
Cường giả đội ngọc quan cười nhạt nói.
- Giao hết chiếc nhẫn trữ vật trên người ra đây.
Quân Mông Trần hét lên.
- Nực cười, người của Đế thành cổ không chấp nhận sự uy hiếp, ngươi khống chế một người mà lại đòi chiếc nhẫn trữ vật của tất cả chúng ta? Không thể như vậy được, nếu các ngươi muốn làm như vậy, thì tùy ý các ngươi xử trí hắn.
Cường giả đội ngọc quan lạnh lùng ngạo mạn nói.
- Ngươi hãy giao nộp tất cả chiếc nhẫn trữ vật ra, đây là cái giá phải trả, bây giờ ba người các ngươi hãy lập tức rút hết khỏi đây.
Tần Vấn Thiên thản nhiên mở miệng, khiến thần sắc cường giả trước mặt hắn tái mét.
- Bằng hữu, các ngươi lần đầu đến Đế thành cổ, toàn thân trở ra là được rồi, không nên quá đáng quá, vật báu của đệ tử Diệt Thần cung, các ngươi cầm sẽ bỏng tay.
Cường giả đội ngọc quan uy hiếp nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.