Chương 951: Giải độc (2)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
Tần Vấn Thiên đột nhiên thay đổi mục đích lạnh lùng nói, Độc Tuyệt thiên vương thu hồi khí thế chèn ép lại, mở miệng nói:
- Nói khoác không biết ngượng, thật ra ta muốn xem ngươi làm cách nào giải được độc này?
- Chuyện này cũng không làm phiền đến tiền bối.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng, ôm Quân Mộng Trần đi về chỗ ngồi của mình. Từ đầu đến cuối Tử Tĩnh Hiên vẫn theo bên cạnh, cùng nhau trở lại chỗ ngồi.
Ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn về bên phía Tần Vấn Thiên, giống như lực chú ý đều đang ở đó, cho dù là công chú Lưu Ly bên cạnh Đông Thánh Đình, đôi mắt đẹp của nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần hai người. Hai người thanh niên thiên kiêu mang đến cho nàng cảm giác không tầm thường.
- Chiến đấu trên Chiến Đài cổ các vị đừng nên phân tâm, tiếp tục đi.
Đông Thánh Đình nhìn thấy sau khi Quân Mộng Trần bước xuống đài, lại không có ai bước lên, không khỏi mở miệng nói, lúc này mọi người mới phản ứng lại. Sau đó lại có cường giả đạp bước lên Chiến Đài cổ, bắt đầu lại có một vòng chiến đấu cường thế.
Cuộc chiến trước đó đã có quá nhiều nhân vật thiên kiêu cường thế xuất hiện, vì thế những thiên kiêu lên sau càng dốc hết toàn lực đại chiến. Bọn họ biết rõ vòng này duy nhất chỉ có hai mươi người có thể thăng cấp, bất cứ đạt được một hạng nào cũng cực kỳ khó. Ít nhất phải ở trong cảnh giới đó của mình đạt được chiến tích huy hoàng, tuyệt đối không được thua hai trận, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Chiến đấu trên Chiến Đài cổ càng ngày càng điên cuồng, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn hoàn toàn không biết. Ánh mắt hắn nhắm chặt, trong cơ thế giống như có ánh sáng trắng xuất hiện, không ngừng tụ lại trên đầu ngón tay của hắn, hóa thành một ngọn nến màu trắng, sau đó điểm lên ngực Quân Mộng Trần.
- Mộng Trần dẫn dắt lực lượng của mình, lấy ngọn lửa ta đưa vào trong cơ thể của ngươi dẫn vào trong huyết mạch, để cho nó di chuyển trong toàn bộ cơ thể.
Tần Vấn Thiên đối diện với Quân Mộng Trần truyền âm nói. Hắn biết Quân Mộng Trần vẫn điên điên tỉnh tỉnh. Năm đó nghĩa phụ Diệp quốc Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân cũng một thân trúng máu độc, mặc dù bị tổn thương rất lớn, nhưng vì thực lực cường đại, cuối cùng cũng tỉnh lại có thể hoạt động bình thường.
Máu độc Quân Mộng Trần trúng còn độc hơn năm đó Diệp Thanh Vân trúng phải. Đây là độc của đệ tử Độc Tuyệt Tiên Vương, chẳng qua Tần Vấn Thiên từng có kinh nghiệm giải độc, hơn nữa hiện giờ hắn đối với một loại huyết mạch khác trong cơ thể từ từ cũng có thể khống chế được một tia, tự do thay đổi. Có được ưu thế về phương diện này chỉ cần Quân Mộng Trần phối hợp với hắn việc giải độc không khó.
Quả nhiên Tần Vấn Thiên cảm nhận được khí tức trong người di chuyển, ánh sáng trên tay hắn giống như ngọn nến không ngừng xâm nhập vào bên trong cơ thể của Quân Mộng Trần.
Tử Tĩnh Hiên ở bên cạnh lặng yên nhìn. Theo thời gian từng chút trôi qua, nàng chỉ thấy bên ngoài cơ thể của Quân Mộng Trần giống như dấy lên một màu trắng tinh, giống như có ánh sáng bùa chú di chuyển trên thân thể của hắn. Cơ thể của hắn cũng giống như hóa thành trong suốt, ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa kia trải trải rộng khắp mỗi một chỗ trên cơ thể hắn.
Kèm theo tiếng xuy xuy rất nhỏ, Tử Tĩnh Hiên nhìn thấy sương mù màu đen bên ngoài cơ thể của Quân Mộng Trần giống như bốc hơi dưới ánh nến, càng lúc càng mờ nhạt. Mắt của nàng trong nháy mắt sáng lên, đây là máu độc đang bị trục xuất khỏi cơ thể.
- Năng lực thật mạnh, không ngờ lại có thể đẩy được máu độc, đây là năng lực thần thông sao?
Đôi mắt đẹp của Tử Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nếu nói như vậy chẳng lẽ nào Tần Vấn Thiên là bách độc bất xâm sao?
- Kèm theo lực huyết mạch di chuyển càng ngày càng nhiều trong cơ thể của Quân Mộng Trần, ý thức của Quân Mộng càng ngày càng tỉnh táo, từ từ có thể điều động nhiều hơn lực lượng trong cơ thể. Lực lượng di chuyển vào trong cơ thể kia đi theo bước chân điên cuồng chuyển động của Tần Vấn Thiên, di chuyển đến mỗi bộ phận trong cơ thể.
Khí độc màu đen bốc lên càng lúc càng nhanh, da thịt trên người Quân Mộng Trần dần dần khôi phục lại ánh sáng ban đầu, mắt của hắn cũng mở ra, nhìn Tần Vấn Thiên đang trừ độc cho hắn, trong lòng có một dòng khí ấm áp, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh.
Câu nói sư huynh này còn hơn cả hàng ngàn hàng vạn lời nói.
- Tĩnh tâm chữa thương, máu độc này rất khó xử lý, nếu không trừ hết hoàn toàn rất nhanh lại ăn mòn tràn lan.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, ánh mắt của Quân Mộng Trần lóe lên, sau đó nhắm mắt lại, một lần nữa yên tâm trừ độc.
Cảnh tượng này khiến cho những người ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Tần Vấn Thiên thật sự giải độc cho Quân Mộng Trần?
Trên đài cao, mắt của Độc Tuyệt Tiên Vương nhìn sang bên này, lực chú ý của hắn vẫn không có rời khỏi nơi này, nhìn thấy Tần Vấn Thiên vì Quân Mộng Trần giải độc, vẻ mặt của hắn muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Độc Tuyệt Tiên Vương hắn, đại năng tồn tại, chiến tướng dưới trướng của bệ hạ, trước tiên là đệ tử bị giết, sau đó lại bị tiểu bối dùng lời lẽ khiêu khích, hơn nữa đối phương còn thật sự dùng hành động chứng minh lời của hắn, giải được máu độc.
Hơi nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt của Độc Tuyệt Tiên Vương lóe lên sát niệm.
Lại qua một lát, Tần Vấn Thiên nói với Quân Mộng Trần:
- Được rồi.
Vừa dứt lời, vô số ánh sáng của ngọn nến trong nháy mắt giống như từ bên trong cơ thể của Quân Mộng Trần tuôn ra, trực tiếp quay trở về trong cơ thể của hắn. Quân Mộng Trần ngồi dậy, trong đôi mắt tuấn tú của hắn lại khôi phục thần thái sáng lạng, giống như cảm nhận được điều gì ánh mắt của hắn nhìn về phía Độc Tuyệt Tiên Vương và Diễm Uyên. Trong ánh mắt sáng ngời hiện lên một ý tứ khiêu kích cương quyết.
- Nếu như người đó gặp phải sư huynh, sợ rằng chết cũng không biết tại sao chết.
Quân Mộng Trần lạnh lùng nói, Độc Tuyệt Tiên Vương càng căm giận hơn, nhưng lại không có cách nào phản bác được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.