Chương 554: Người tri kỷ
Tịnh Vô Ngân
22/10/2018
Lâm Tiên Nhi vừa dứt lời, trong phút chốc có vô số ánh mắt vô cùng sắc
bén phóng vào người Tần Vấn Thiên, kèm theo đó là áp lực đáng sợ điên
cuồng ào tới.
Xung quanh phía trên kiến trúc cổ, chí ít có hơn mười vị nhân vật thiên kiêu đứng đó. Đám người bọn họ đều là người có tâm cao hơn trời, ai nấy đều tự cho mình là nhân vật siêu phàm, lúc trước nghe nói có đệ nhất thiên hạ mỹ nữ danh xưng là Lâm Tiên Nhi ở đình Tiên Ba, nên muốn đến xem Lâm Tiên Nhi là nữ tử như thế nào mà dám gây tai hoạ cho các vị thiên kiêu.
Sau khi gặp được, Lâm Tiên Nhi đã để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc, nhất là sau cuộc chiến huyễn cảnh vừa rồi. Tu vi của họ như đều giống nhau, đã có mấy nhân vật thiên kiêu thua ở trong tay Lâm Tiên Nhi, nên trong lòng cực kỳ kinh hãi. Bọn họ tưởng rằng Lâm Tiên Nhi chỉ là một nữ nhân mảnh mai dựa vào sức mê hoặc để quyến rũ nam nhân, nhưng lại không ngờ đối xuất chúng như thế, nhanh chóng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ.
Nhưng lúc này Lâm Tiên Nhi nói câu kia, không nghi ngờ là đã làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mất mặt, trong số các vị thiên kiêu ở đây, vị trí thứ nhất lại thuộc về Tần công tử.
Tần công tử này là người phương nào mà dám xưng là đệ nhất trong số bọn họ?
- Ta chưa từng nghe nói qua là trong số các cường giả thiên kiêu có tu vi Thiên Cương cảnh ở Hoàng Cực Thánh Vực có nhân vật họ Tần như thế, vị Tần công tử mà Tiên tử nói là người phương nào vậy?
Thánh tử Thái Yêu Giáo đưa mắt đảo qua Tần Vấn Thiên, yêu khí lạnh lùng, trong hơi thở còn mang theo chiến ý lạnh thấu xương. Sau đó hắn ta lại lập tức nhìn về phía Lâm Tiên Nhi, dường như muốn xem thử đối phương nói thật hay giả. Vừa rồi trong cuộc chiến huyễn cảnh, hắn vẫn chưa giành được thắng lợi, hai bên đấu ngang nhau, huyễn thuật của đối phương kinh người, phân thân như giết không hết, biến hóa tài tình.
- Nhân vật trong Trượng Kiếm Tông có thể hóa giải được mười bốn kiếm, nổi giận vì hồng nhan trong hoàng cung Diệp Quốc, ngoại trừ vị Tần công tử vượt cảnh giới chém chết Diệp Không Phàm kia ra thì còn có người nào khác nữa ư.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói, vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên có chút khó chịu vì suy cho cùng một câu nói kia của Lâm Tiên Nhi đã đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, nhưng khi hắn thấy được ánh mắt chân thành của Lâm Tiên Nhi, không có một chút giả dối. Như là lời nói của nàng xuất phát từ nội tâm, hơn nữa còn thêm dung nhan gây hoạ chúng sinh kia nữa thì thật đúng là khiến cho người ta không thể sinh ra chút căm giận nào.
- Diệp Không Phàm đâu có được tính là nhân vật thiên kiêu gì ở Diệp Quốc, giết chết hắn ta mà cũng được coi là chiến tích à.
Thánh tử Thái Yêu Giáo ngạo nghễ nói, thậm chí hắn ta không thèm nhìn Tần Vấn Thiên một cái mà chỉ lạnh lùng nói:
- Ta có thể giết kẻ đứng thứ nhất trong miệng Tiên tử dễ như trở bàn tay.
- Tu vi của Thánh tử tương đương với Diệp Không Phàm, đều là Thiên Cương tầng bảy đỉnh phong. Nhưng nếu tu vi của Thánh tử còn thấp hơn đối phương hai cảnh giới thì không biết Thánh tử có còn dám to mồm bốc phét như vậy không.
Sau khi Lâm Tiên Nhi nghe Thánh tử Thái Yêu Giáo nói ra lời cuồng ngôn thì lập tức trên mặt lộ ra một tia thất vọng, thản nhiên nói:
- Cái ta gọi là đứng thứ nhất, chẳng qua là về thiên phú mà thôi, chứ không phải là nói về sức chiến đấu của các ngươi.
- Lời Tiên tử nói hơi quá mức buồn cười, trong võ đạo mà không so chiến lực thì so cái gì. Lẽ nào khi chiến đấu với người khác, đối thủ sẽ tận lực áp chế cảnh giới cho ngang bằng ngươi sao.
Thánh tử Thái Yêu Giáo thấy giọng của Lâm Tiên Nhi không khách khí thì tức khắc giọng của hắn cũng cao lên theo, trong ngữ khí lộ ra vẻ tức giận ngạo nghễ.
- Nếu Thánh tử muốn cưỡng từ đoạt lý như vậy thì Tiên Nhi cũng không còn lời nào để nói nữa. Nếu lập luận như vậy thì lần này trong số các thiên tài bước vào Tiên Võ Giới, chỉ sợ là ngay cả tên của Thánh tử cũng không được xếp hạng thì tính là thiên kiêu gì. Như vậy thì bảng xếp hạng trên bia đá Tiên Võ Giới còn ích lợi gì.
Lâm Tiên Nhi nói rất thẳng thắn, tranh luận với Thánh tử Thái Yêu Giáo.
Nghe vậy, trong mắt Thánh tử Thái Yêu Giáo hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn khẽ mở miệng nói:
- Tiên tử đã nói như thế thì thật đúng là khinh thường ta, nghe danh không bằng gặp mặt.
- Cái đó gọi là không cùng đạo thì không nói chuyện với nhau được, người mà Tiên Nhi kết giao đều là người tri kỷ.
Lâm Tiên Nhi lạnh lùng nói, ý của nàng ta không cần nói cũng biết, tuy ngươi là Thánh tử Thái Yêu Giới nhưng cũng không phải là người mà ta muốn kết giao.
- Ha ha ha ha...
Thánh tử Thái Yêu Giáo cười điên cuồng, tiếng cười giống như là tiếng rít gào lại khiến cho trời đất không ngừng chấn động. Đúng lúc này ánh mắt của hắn chuyển qua nhìn về phía vị trí Tần Vấn Thiên, đột nhiên hai mắt tức giận, rồi há to miệng gào lớn. Trong phút chốc trời đất chấn động, trong không trung xuất hiện một cái miệng máu, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè xuống Tần Vấn Thiên, có vẻ như muốn trực tiếp nuốt sống Tần Vấn Thiên.
- Thú gào thần thông thật lợi hại.
Mọi người thấy Yêu khí tung hoành ngập trời thì run lên. Trong mắt Đoàn Hàn đang đứng trước mặt Tần Vấn Thiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn vung tay ra, thanh kiếm màu đen như phủ kín cả vùng không gian này, chém cái miệng to như chậu máu kia thành hai khúc. Dư âm vẫn còn chấn động ảnh hưởng đến các đệ tử Trượng Kiếm Tông, làm cho quần áo của bọn họ bay phất phới rồi lại bị xé rách nát.
Tọa kỵ của Thánh tử Thái Yêu Giáo Huyết Mâu Ma Lang lạnh lùng nhìn về phía bên này, trong mắt lộ ra huyết quang ngập trời làm cho người ta kinh hãi.
- Là đệ nhất thiên kiêu nơi này à?
Thánh tử Thái Yêu Giáo dừng hét giận dữ lại, đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt bá đạo ác liệt nói:
- Lâm Tiên Nhi, sau khi vào Tiên Võ Giới, ta muốn đệ nhất mỹ nữ thiên hạ ngươi trở thành nô tỳ của bản Thánh để hưởng dụng. Đến lúc đó kẻ thứ nhất trong miệng ngươi sẽ trở thành tọa kỵ dưới thân ta.
Lời vừa dứt, hắn ta ngồi lên Huyết Mâu Ma Lang, rồi quát một tiếng, trong phút chốc đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một giọng nói vô cùng ngạo mạn.
- Cuồng ngôn.
Trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Tiên Nhi xuất hiện một tia sắc bén rồi ngón tay nàng gẩy dây đàn, dường như có một tia sát ý phát ra.
- Hôm nay được nhìn thấy phong thái của tiên tử, nếu sau này có cơ hội thì sẽ lĩnh giáo lần nữa, hẹn gặp lại ở Tiên Võ Giới.
Một giọng nói vang lên rồi lại thấy bóng người của một vị thanh niên lóe lên một cái rồi rời đi. Cùng lúc đó, phía trên các tòa kiến trúc, các nhân vật thiên kiêu cũng nhao nhao rời đi. Lâm Tiên Nhi đánh giá Tần Vấn Thiên là nhân vật đứng thứ nhất trong số các thiên kiêu nơi này, bọn họ có ở lại đây thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tuy vẫn có tâm tư tranh cường háo thắng nhưng chẳng lẽ trực tiếp ra tay với Tần Vấn Thiên ư? Làm như vậy thì quá mức yếu đuối.
Lời Lâm Tiên Nhi nói bọn họ sẽ ghi nhớ. Sau khi vào Tiên Võ Giới, xếp hạng trên bảng cổ bia sẽ chứng minh tất cả.
Ở nơi xa, Thương Đồng liếc ánh mắt lạnh lùng vào Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên tia giết chóc rồi lại biến mất, bóng người hắn cũng lóe lên một cái, tạm thời rời đi.
Tần Vấn Thiên cũng đang chuẩn bị cáo từ rời đi thì lại thấy Lâm Tiên Nhi đưa mắt nhìn hắn mỉm cười nói:
- Tần công tử có thể tới đình Tiên Ba nói chuyện không.
Ánh mắt ngưng lại, Tần Vấn Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Tiên Nhi, lập tức khẽ gật đầu, bóng ngườ ichợt lóe lên rồi đi về phía đình Tiên Ba.
- Sao mà mọi việc tốt trong thiên hạ đều bị một mình hắn chiếm hết vậy.
Lưu Vân buồn bực nói, nhưng trong mắt Đoàn Hàn lại hiện lên một tia sắc bén, khẽ nói:
- Nàng ta không hổ là tiên tử Tiên Nữ Giáo, trận chiến vừa rồi, cho dù có tiếp tục ta cũng không thắng nổi nàng. Nữ nhân như vậy không phải người tầm thường có khả năng khống chế được.
Dứt lời, Đoàn Hàn trực tiếp xoay người rời đi. Mặc dù Lâm Tiên Nhi luôn luôn ra vẻ khách khí, mặt tươi cười nhưng từ cuộc đối thoại giữa nàng và Thánh tử Thái Yêu Giáo thì có thể biết được bên trong sự nhu nhược của nàng có mang theo kiêu ngạo. Ngay cả Thánh tử Thái Yêu Giáo cũng không lọt được vào ánh mắt của nàng, chỉ có nhân vật như Tần Vấn Thiên có thể đánh bại nàng trong huyễn cảnh thì mới có được tư cách tiếp cận nàng.
Mấy người Lưu Vân cũng chán nản. Vừa rồi ở trong huyễn cảnh, tất cả bọn họ đều bị Lâm Tiên Nhi đánh bại cho nên đương nhiên tự mình hiểu lấy, vội vàng xoay người rời đi, chỉ có một bóng người vẫn đứng đó, nhưng mọi người trong Trượng Kiếm Tông đều không để ý vì bọn họ biết, ở dưới cái bóng của Tần Vấn Thiên, Mộ Phong không còn tồn tại.
Tong đình Tiên Ba, bức màn che được kéo xuống, khiến cho lòng vô số người có cảm giác thất vọng và mất mát, cảm giác như là mất đi cái gì đó. Lâm Tiên Nhi được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nhìn thấy diện mạo của nàng, không ai có thể quên được. Nàng như là một nữ tử mềm yếu nhu nhược động lòng người làm cho những nhân vật thiên kiêu kia sinh ra dục vọng muốn bảo vệ nàng, huống chi là người bình thường. Lúc này vẫn còn vô số bóng người đứng đó nhìn vào tấm màn che, nhìn thấy bóng người sau màn, như là chỉ đứng một bên nhìn thôi thì cũng tốt rồi.
Lâm Tiên Nhi đổi vị trí, đưa lưng về phía màn che. Phía trước nàng là một hồ nước, trên mặt hồ có rất nhiều thuyền nhỏ, đều là người của Tiên Nữ Giáo bảo vệ.
- Không biết Tiên tử có gì dặn dò?
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh Lâm Tiên Nhi, nhìn Lâm Tiên Nhi trong khoảng cách gần, Tần càng cảm nhận nhận được rõ mị lực của nữ nhân này. Da thịt mềm mại không xương, đôi mắt quyến rũ mê người khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tiến lên ôm nàng vào trong ngực, xung quanh người này có mùi thơm thoang thoảng, quả thật thanh nhã và cao quý.
- Hì hì...
Lâm Tiên Nhi mỉm cười một tiếng, giống như có trăm hoa đua nở, xinh đẹp không thể tả được.
- Tần công tử không cần câu nệ như vậy đâu, ta coi công tử như tri kỷ, nếu công tử mà cứ khách khí như vậy chẳng phải là khiến Tiên Nhi khó xử ư.
Lâm Tiên Nhi cười một tiếng rồi lại nhăn mày một cái khiến lòng người rung động, hoàn toàn tự nhiên, không có một chút mị hoặc lẫn vào trong đó. Loại vẻ đẹp tự nhiên này lại càng hấp dẫn người ta, đó là loại mị lực sinh tự nhiên ra trong vô ý.
Nàng nói một lời, cười một tiếng làm cho cảm giác xa cách giữa hai người được kéo gần lại hơn rất nhiều, chỉ thấy Tần Vấn Thiên thất thần một chút rồi lắc đầu cười nói:
- Tiên tử nên tự biết mị lực của mình mạnh mẽ như thế nào, ta không câu nệ cũng khó khăn.
- Thật sao?
Vẻ mặt Lâm Tiên Nhi lộ ra một chút e lệ rồi lập tức cười nói:
- Tần công tử chỉ cần gọi ta Tiên Nhi là được, nói đến mị lực thì sao Tiên Nhi có thể so sánh được với Thánh nữ chứ?
- Đương nhiên trong lòng ta thì Khuynh Thành là người đẹp nhất, nhưng nếu như chỉ luận về mị lực hấp dẫn người khác thì chỉ sợ là Tiên tử còn mạnh hơn nàng, khiến người ta khó kìm lòng nổi.
Tần Vấn Thiên nói rất thẳng thắn. Mạc Khuynh Thành có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp của nàng là mười phân vẹn mười, là sự thánh khiết, trước mặt người khác, lúc nào sắc mặt nàng cũng lạnh như băng làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Trong khi đó Lâm Tiên Nhi thì lại khác, nàng khiến người ta sinh ra cảm giác mạnh mẽ muốn bảo vệ, muốn thân cận với nàng.
- Công tử cũng là người si tình, chẳng qua nếu Thánh nữ biết công tử ở chỗ này thì sợ là sẽ mắng ta yêu nữ.
Lâm Tiên Nhi cười nói, sau đó mười ngón tay lại dạo đàn, tiếng đàn du dương truyền ra lần nữa, làn điệu nhẹ nhàng mà tuyệt vời, trong vô thức, Tần Vấn Thiên đã chìm đắm say sưa trong đó.
Nghe tiếng đàn, Tần Vấn Thiên như quên mất thời gian, bóng chiều đã ngả về tây, đêm tối dần buông xuống, bầu trời trên cao đã xuất hiện một vầng trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ yên tĩnh kết hợp với tiếng đàn lượn lờ làm không gian càng thêm cực kỳ đẹp đẽ.
Tần Vấn Thiên nghe khúc âm này mà như nhớ lại những gì mà mình và Mạc Khuynh Thành đã trải qua, thỉnh thoảng cũng nghĩ tới nha đầu ngốc Thanh Nhi kia mà khóe miệng hắn khẽ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Khúc nhạc vui sướng này như là tặng riêng cho các đôi tình nhân vậy.
Quay đầu lại, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Lâm Tiên Nhi đang đánh đàn bên cạnh, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng toát ra vẻ đẹp khiến cho người ta hít thở không thông.
Lâm Tiên Nhi như cảm thấy được ánh mắt của Tần Vấn Thiên, nên cũng đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó lại cười một tiếng, nói với Tần Vấn Thiên:
- Ta thấy trên mặt Tần công tử xuất hiện nụ cười yên bình, nhất định là rất yêu thê tử của mình. Nếu Thánh nữ hiểu lầm thì Tần công tử nhớ nói cho Thánh nữ biết, mọi người đều đã hiểu lầm Tiên Nữ Giáo. Tiên Nhi không phải là người lẳng lơ, sau này nếu không tìm được nam tử nào như ý một lòng đợi mình thì ta cũng sẽ như sư tôn, cả đời này không lấy chồng.
Tần Vấn Thiên khẽ chấn động trong lòng, chẳng lẽ Giáo chủ Tiên Nữ Giáo chưa từng gả cho ai chỉ là bởi vì nàng không tìm được lang quân như ý cho mình? Nhân vật như Nam Cung Trúc cũng không thể làm cho trái tim nàng rung động, quả nhiên lòng cao hơn trời.
- Tiên tử muốn tìm nam tử như thế nào?
Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.
- Hoàng Cực Thánh Vực ta có tám vị thanh niên có tu vi Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại. Nói vậy tu vi chắc chắn của bọn họ không kém Tần công tử, Tiên Nhi nói lời ấy quả thật không có ý xem nhẹ công tử, chẳng qua là tám người này đã được đánh giá là có khả năng trấn áp một thời đại thì chắc chắn là có được thiên tư kinh trời. Tuyệt đối không phải là người mà Thánh tử Thái Yêu Giáo có khả năng sánh cùng, không biết tám người kia có phong thái như thế nào.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói, tuy Tần Vấn Thiên cũng không thèm để ý mà cười nói:
- Người như Tiên Nhi cô nương đây, nhất định là sẽ có thể tìm được ngươi như ý.
- Đêm đã khuya, Tiên Nhi, ta phải đi về đây.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, Lâm Tiên Nhi mỉm cười gật đầu nói:
- Công tử đi thong thả, nhớ gửi lời vấn an của Tiên Nhi đến Thánh nữ.
Nói xong nàng còn nháy mắt với Tần Vấn Thiên một cái, làm cho Tần Vấn Thiên thấy xấu hổ, cũng không biết liệu Mạc Khuynh Thành có ghen hay không.
- Sau này còn gặp lại.
Bóng người Tần Vấn Thiên lóe lên rồi phá không gian rời đi. Lâm Tiên Nhi nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên rời đi, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nàng lấy ra một trang sách cổ, phía trên có vài cái tên. Sau đó nàng nâng bút viết lên ba chữ Tần Vấn Thiên.
Xung quanh phía trên kiến trúc cổ, chí ít có hơn mười vị nhân vật thiên kiêu đứng đó. Đám người bọn họ đều là người có tâm cao hơn trời, ai nấy đều tự cho mình là nhân vật siêu phàm, lúc trước nghe nói có đệ nhất thiên hạ mỹ nữ danh xưng là Lâm Tiên Nhi ở đình Tiên Ba, nên muốn đến xem Lâm Tiên Nhi là nữ tử như thế nào mà dám gây tai hoạ cho các vị thiên kiêu.
Sau khi gặp được, Lâm Tiên Nhi đã để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc, nhất là sau cuộc chiến huyễn cảnh vừa rồi. Tu vi của họ như đều giống nhau, đã có mấy nhân vật thiên kiêu thua ở trong tay Lâm Tiên Nhi, nên trong lòng cực kỳ kinh hãi. Bọn họ tưởng rằng Lâm Tiên Nhi chỉ là một nữ nhân mảnh mai dựa vào sức mê hoặc để quyến rũ nam nhân, nhưng lại không ngờ đối xuất chúng như thế, nhanh chóng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ.
Nhưng lúc này Lâm Tiên Nhi nói câu kia, không nghi ngờ là đã làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mất mặt, trong số các vị thiên kiêu ở đây, vị trí thứ nhất lại thuộc về Tần công tử.
Tần công tử này là người phương nào mà dám xưng là đệ nhất trong số bọn họ?
- Ta chưa từng nghe nói qua là trong số các cường giả thiên kiêu có tu vi Thiên Cương cảnh ở Hoàng Cực Thánh Vực có nhân vật họ Tần như thế, vị Tần công tử mà Tiên tử nói là người phương nào vậy?
Thánh tử Thái Yêu Giáo đưa mắt đảo qua Tần Vấn Thiên, yêu khí lạnh lùng, trong hơi thở còn mang theo chiến ý lạnh thấu xương. Sau đó hắn ta lại lập tức nhìn về phía Lâm Tiên Nhi, dường như muốn xem thử đối phương nói thật hay giả. Vừa rồi trong cuộc chiến huyễn cảnh, hắn vẫn chưa giành được thắng lợi, hai bên đấu ngang nhau, huyễn thuật của đối phương kinh người, phân thân như giết không hết, biến hóa tài tình.
- Nhân vật trong Trượng Kiếm Tông có thể hóa giải được mười bốn kiếm, nổi giận vì hồng nhan trong hoàng cung Diệp Quốc, ngoại trừ vị Tần công tử vượt cảnh giới chém chết Diệp Không Phàm kia ra thì còn có người nào khác nữa ư.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói, vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên có chút khó chịu vì suy cho cùng một câu nói kia của Lâm Tiên Nhi đã đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, nhưng khi hắn thấy được ánh mắt chân thành của Lâm Tiên Nhi, không có một chút giả dối. Như là lời nói của nàng xuất phát từ nội tâm, hơn nữa còn thêm dung nhan gây hoạ chúng sinh kia nữa thì thật đúng là khiến cho người ta không thể sinh ra chút căm giận nào.
- Diệp Không Phàm đâu có được tính là nhân vật thiên kiêu gì ở Diệp Quốc, giết chết hắn ta mà cũng được coi là chiến tích à.
Thánh tử Thái Yêu Giáo ngạo nghễ nói, thậm chí hắn ta không thèm nhìn Tần Vấn Thiên một cái mà chỉ lạnh lùng nói:
- Ta có thể giết kẻ đứng thứ nhất trong miệng Tiên tử dễ như trở bàn tay.
- Tu vi của Thánh tử tương đương với Diệp Không Phàm, đều là Thiên Cương tầng bảy đỉnh phong. Nhưng nếu tu vi của Thánh tử còn thấp hơn đối phương hai cảnh giới thì không biết Thánh tử có còn dám to mồm bốc phét như vậy không.
Sau khi Lâm Tiên Nhi nghe Thánh tử Thái Yêu Giáo nói ra lời cuồng ngôn thì lập tức trên mặt lộ ra một tia thất vọng, thản nhiên nói:
- Cái ta gọi là đứng thứ nhất, chẳng qua là về thiên phú mà thôi, chứ không phải là nói về sức chiến đấu của các ngươi.
- Lời Tiên tử nói hơi quá mức buồn cười, trong võ đạo mà không so chiến lực thì so cái gì. Lẽ nào khi chiến đấu với người khác, đối thủ sẽ tận lực áp chế cảnh giới cho ngang bằng ngươi sao.
Thánh tử Thái Yêu Giáo thấy giọng của Lâm Tiên Nhi không khách khí thì tức khắc giọng của hắn cũng cao lên theo, trong ngữ khí lộ ra vẻ tức giận ngạo nghễ.
- Nếu Thánh tử muốn cưỡng từ đoạt lý như vậy thì Tiên Nhi cũng không còn lời nào để nói nữa. Nếu lập luận như vậy thì lần này trong số các thiên tài bước vào Tiên Võ Giới, chỉ sợ là ngay cả tên của Thánh tử cũng không được xếp hạng thì tính là thiên kiêu gì. Như vậy thì bảng xếp hạng trên bia đá Tiên Võ Giới còn ích lợi gì.
Lâm Tiên Nhi nói rất thẳng thắn, tranh luận với Thánh tử Thái Yêu Giáo.
Nghe vậy, trong mắt Thánh tử Thái Yêu Giáo hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn khẽ mở miệng nói:
- Tiên tử đã nói như thế thì thật đúng là khinh thường ta, nghe danh không bằng gặp mặt.
- Cái đó gọi là không cùng đạo thì không nói chuyện với nhau được, người mà Tiên Nhi kết giao đều là người tri kỷ.
Lâm Tiên Nhi lạnh lùng nói, ý của nàng ta không cần nói cũng biết, tuy ngươi là Thánh tử Thái Yêu Giới nhưng cũng không phải là người mà ta muốn kết giao.
- Ha ha ha ha...
Thánh tử Thái Yêu Giáo cười điên cuồng, tiếng cười giống như là tiếng rít gào lại khiến cho trời đất không ngừng chấn động. Đúng lúc này ánh mắt của hắn chuyển qua nhìn về phía vị trí Tần Vấn Thiên, đột nhiên hai mắt tức giận, rồi há to miệng gào lớn. Trong phút chốc trời đất chấn động, trong không trung xuất hiện một cái miệng máu, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè xuống Tần Vấn Thiên, có vẻ như muốn trực tiếp nuốt sống Tần Vấn Thiên.
- Thú gào thần thông thật lợi hại.
Mọi người thấy Yêu khí tung hoành ngập trời thì run lên. Trong mắt Đoàn Hàn đang đứng trước mặt Tần Vấn Thiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn vung tay ra, thanh kiếm màu đen như phủ kín cả vùng không gian này, chém cái miệng to như chậu máu kia thành hai khúc. Dư âm vẫn còn chấn động ảnh hưởng đến các đệ tử Trượng Kiếm Tông, làm cho quần áo của bọn họ bay phất phới rồi lại bị xé rách nát.
Tọa kỵ của Thánh tử Thái Yêu Giáo Huyết Mâu Ma Lang lạnh lùng nhìn về phía bên này, trong mắt lộ ra huyết quang ngập trời làm cho người ta kinh hãi.
- Là đệ nhất thiên kiêu nơi này à?
Thánh tử Thái Yêu Giáo dừng hét giận dữ lại, đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt bá đạo ác liệt nói:
- Lâm Tiên Nhi, sau khi vào Tiên Võ Giới, ta muốn đệ nhất mỹ nữ thiên hạ ngươi trở thành nô tỳ của bản Thánh để hưởng dụng. Đến lúc đó kẻ thứ nhất trong miệng ngươi sẽ trở thành tọa kỵ dưới thân ta.
Lời vừa dứt, hắn ta ngồi lên Huyết Mâu Ma Lang, rồi quát một tiếng, trong phút chốc đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một giọng nói vô cùng ngạo mạn.
- Cuồng ngôn.
Trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Tiên Nhi xuất hiện một tia sắc bén rồi ngón tay nàng gẩy dây đàn, dường như có một tia sát ý phát ra.
- Hôm nay được nhìn thấy phong thái của tiên tử, nếu sau này có cơ hội thì sẽ lĩnh giáo lần nữa, hẹn gặp lại ở Tiên Võ Giới.
Một giọng nói vang lên rồi lại thấy bóng người của một vị thanh niên lóe lên một cái rồi rời đi. Cùng lúc đó, phía trên các tòa kiến trúc, các nhân vật thiên kiêu cũng nhao nhao rời đi. Lâm Tiên Nhi đánh giá Tần Vấn Thiên là nhân vật đứng thứ nhất trong số các thiên kiêu nơi này, bọn họ có ở lại đây thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tuy vẫn có tâm tư tranh cường háo thắng nhưng chẳng lẽ trực tiếp ra tay với Tần Vấn Thiên ư? Làm như vậy thì quá mức yếu đuối.
Lời Lâm Tiên Nhi nói bọn họ sẽ ghi nhớ. Sau khi vào Tiên Võ Giới, xếp hạng trên bảng cổ bia sẽ chứng minh tất cả.
Ở nơi xa, Thương Đồng liếc ánh mắt lạnh lùng vào Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên tia giết chóc rồi lại biến mất, bóng người hắn cũng lóe lên một cái, tạm thời rời đi.
Tần Vấn Thiên cũng đang chuẩn bị cáo từ rời đi thì lại thấy Lâm Tiên Nhi đưa mắt nhìn hắn mỉm cười nói:
- Tần công tử có thể tới đình Tiên Ba nói chuyện không.
Ánh mắt ngưng lại, Tần Vấn Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Tiên Nhi, lập tức khẽ gật đầu, bóng ngườ ichợt lóe lên rồi đi về phía đình Tiên Ba.
- Sao mà mọi việc tốt trong thiên hạ đều bị một mình hắn chiếm hết vậy.
Lưu Vân buồn bực nói, nhưng trong mắt Đoàn Hàn lại hiện lên một tia sắc bén, khẽ nói:
- Nàng ta không hổ là tiên tử Tiên Nữ Giáo, trận chiến vừa rồi, cho dù có tiếp tục ta cũng không thắng nổi nàng. Nữ nhân như vậy không phải người tầm thường có khả năng khống chế được.
Dứt lời, Đoàn Hàn trực tiếp xoay người rời đi. Mặc dù Lâm Tiên Nhi luôn luôn ra vẻ khách khí, mặt tươi cười nhưng từ cuộc đối thoại giữa nàng và Thánh tử Thái Yêu Giáo thì có thể biết được bên trong sự nhu nhược của nàng có mang theo kiêu ngạo. Ngay cả Thánh tử Thái Yêu Giáo cũng không lọt được vào ánh mắt của nàng, chỉ có nhân vật như Tần Vấn Thiên có thể đánh bại nàng trong huyễn cảnh thì mới có được tư cách tiếp cận nàng.
Mấy người Lưu Vân cũng chán nản. Vừa rồi ở trong huyễn cảnh, tất cả bọn họ đều bị Lâm Tiên Nhi đánh bại cho nên đương nhiên tự mình hiểu lấy, vội vàng xoay người rời đi, chỉ có một bóng người vẫn đứng đó, nhưng mọi người trong Trượng Kiếm Tông đều không để ý vì bọn họ biết, ở dưới cái bóng của Tần Vấn Thiên, Mộ Phong không còn tồn tại.
Tong đình Tiên Ba, bức màn che được kéo xuống, khiến cho lòng vô số người có cảm giác thất vọng và mất mát, cảm giác như là mất đi cái gì đó. Lâm Tiên Nhi được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nhìn thấy diện mạo của nàng, không ai có thể quên được. Nàng như là một nữ tử mềm yếu nhu nhược động lòng người làm cho những nhân vật thiên kiêu kia sinh ra dục vọng muốn bảo vệ nàng, huống chi là người bình thường. Lúc này vẫn còn vô số bóng người đứng đó nhìn vào tấm màn che, nhìn thấy bóng người sau màn, như là chỉ đứng một bên nhìn thôi thì cũng tốt rồi.
Lâm Tiên Nhi đổi vị trí, đưa lưng về phía màn che. Phía trước nàng là một hồ nước, trên mặt hồ có rất nhiều thuyền nhỏ, đều là người của Tiên Nữ Giáo bảo vệ.
- Không biết Tiên tử có gì dặn dò?
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh Lâm Tiên Nhi, nhìn Lâm Tiên Nhi trong khoảng cách gần, Tần càng cảm nhận nhận được rõ mị lực của nữ nhân này. Da thịt mềm mại không xương, đôi mắt quyến rũ mê người khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tiến lên ôm nàng vào trong ngực, xung quanh người này có mùi thơm thoang thoảng, quả thật thanh nhã và cao quý.
- Hì hì...
Lâm Tiên Nhi mỉm cười một tiếng, giống như có trăm hoa đua nở, xinh đẹp không thể tả được.
- Tần công tử không cần câu nệ như vậy đâu, ta coi công tử như tri kỷ, nếu công tử mà cứ khách khí như vậy chẳng phải là khiến Tiên Nhi khó xử ư.
Lâm Tiên Nhi cười một tiếng rồi lại nhăn mày một cái khiến lòng người rung động, hoàn toàn tự nhiên, không có một chút mị hoặc lẫn vào trong đó. Loại vẻ đẹp tự nhiên này lại càng hấp dẫn người ta, đó là loại mị lực sinh tự nhiên ra trong vô ý.
Nàng nói một lời, cười một tiếng làm cho cảm giác xa cách giữa hai người được kéo gần lại hơn rất nhiều, chỉ thấy Tần Vấn Thiên thất thần một chút rồi lắc đầu cười nói:
- Tiên tử nên tự biết mị lực của mình mạnh mẽ như thế nào, ta không câu nệ cũng khó khăn.
- Thật sao?
Vẻ mặt Lâm Tiên Nhi lộ ra một chút e lệ rồi lập tức cười nói:
- Tần công tử chỉ cần gọi ta Tiên Nhi là được, nói đến mị lực thì sao Tiên Nhi có thể so sánh được với Thánh nữ chứ?
- Đương nhiên trong lòng ta thì Khuynh Thành là người đẹp nhất, nhưng nếu như chỉ luận về mị lực hấp dẫn người khác thì chỉ sợ là Tiên tử còn mạnh hơn nàng, khiến người ta khó kìm lòng nổi.
Tần Vấn Thiên nói rất thẳng thắn. Mạc Khuynh Thành có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp của nàng là mười phân vẹn mười, là sự thánh khiết, trước mặt người khác, lúc nào sắc mặt nàng cũng lạnh như băng làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Trong khi đó Lâm Tiên Nhi thì lại khác, nàng khiến người ta sinh ra cảm giác mạnh mẽ muốn bảo vệ, muốn thân cận với nàng.
- Công tử cũng là người si tình, chẳng qua nếu Thánh nữ biết công tử ở chỗ này thì sợ là sẽ mắng ta yêu nữ.
Lâm Tiên Nhi cười nói, sau đó mười ngón tay lại dạo đàn, tiếng đàn du dương truyền ra lần nữa, làn điệu nhẹ nhàng mà tuyệt vời, trong vô thức, Tần Vấn Thiên đã chìm đắm say sưa trong đó.
Nghe tiếng đàn, Tần Vấn Thiên như quên mất thời gian, bóng chiều đã ngả về tây, đêm tối dần buông xuống, bầu trời trên cao đã xuất hiện một vầng trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ yên tĩnh kết hợp với tiếng đàn lượn lờ làm không gian càng thêm cực kỳ đẹp đẽ.
Tần Vấn Thiên nghe khúc âm này mà như nhớ lại những gì mà mình và Mạc Khuynh Thành đã trải qua, thỉnh thoảng cũng nghĩ tới nha đầu ngốc Thanh Nhi kia mà khóe miệng hắn khẽ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Khúc nhạc vui sướng này như là tặng riêng cho các đôi tình nhân vậy.
Quay đầu lại, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Lâm Tiên Nhi đang đánh đàn bên cạnh, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng toát ra vẻ đẹp khiến cho người ta hít thở không thông.
Lâm Tiên Nhi như cảm thấy được ánh mắt của Tần Vấn Thiên, nên cũng đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó lại cười một tiếng, nói với Tần Vấn Thiên:
- Ta thấy trên mặt Tần công tử xuất hiện nụ cười yên bình, nhất định là rất yêu thê tử của mình. Nếu Thánh nữ hiểu lầm thì Tần công tử nhớ nói cho Thánh nữ biết, mọi người đều đã hiểu lầm Tiên Nữ Giáo. Tiên Nhi không phải là người lẳng lơ, sau này nếu không tìm được nam tử nào như ý một lòng đợi mình thì ta cũng sẽ như sư tôn, cả đời này không lấy chồng.
Tần Vấn Thiên khẽ chấn động trong lòng, chẳng lẽ Giáo chủ Tiên Nữ Giáo chưa từng gả cho ai chỉ là bởi vì nàng không tìm được lang quân như ý cho mình? Nhân vật như Nam Cung Trúc cũng không thể làm cho trái tim nàng rung động, quả nhiên lòng cao hơn trời.
- Tiên tử muốn tìm nam tử như thế nào?
Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.
- Hoàng Cực Thánh Vực ta có tám vị thanh niên có tu vi Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại. Nói vậy tu vi chắc chắn của bọn họ không kém Tần công tử, Tiên Nhi nói lời ấy quả thật không có ý xem nhẹ công tử, chẳng qua là tám người này đã được đánh giá là có khả năng trấn áp một thời đại thì chắc chắn là có được thiên tư kinh trời. Tuyệt đối không phải là người mà Thánh tử Thái Yêu Giáo có khả năng sánh cùng, không biết tám người kia có phong thái như thế nào.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói, tuy Tần Vấn Thiên cũng không thèm để ý mà cười nói:
- Người như Tiên Nhi cô nương đây, nhất định là sẽ có thể tìm được ngươi như ý.
- Đêm đã khuya, Tiên Nhi, ta phải đi về đây.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, Lâm Tiên Nhi mỉm cười gật đầu nói:
- Công tử đi thong thả, nhớ gửi lời vấn an của Tiên Nhi đến Thánh nữ.
Nói xong nàng còn nháy mắt với Tần Vấn Thiên một cái, làm cho Tần Vấn Thiên thấy xấu hổ, cũng không biết liệu Mạc Khuynh Thành có ghen hay không.
- Sau này còn gặp lại.
Bóng người Tần Vấn Thiên lóe lên rồi phá không gian rời đi. Lâm Tiên Nhi nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên rời đi, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nàng lấy ra một trang sách cổ, phía trên có vài cái tên. Sau đó nàng nâng bút viết lên ba chữ Tần Vấn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.