Chương 844: Thế không thể đỡ (1)
Tịnh Vô Ngân
20/11/2019
Hai năm trước, trên Vân Châu đã xảy ra một sự kiện lớn, gia tộc họ Khương đã dựng nước Khương, là một thánh địa luyện khí của Vân Châu, đã bị một người san thành đất bằng.
Sự kiện này đã gây chấn động Vân Châu, làm cho tất cả thế lực của Vân Châu đều chú ý tới, muốn biết người diệt gia tộc họ Khương là ai.
Cuối cùng cũng có tin tức truyền ra, người tiêu diệt gia tộc họ Khương chính là lâu chủ của Phiêu Tuyết lâu, là một truyền kỳ của thành Phiêu Tuyết trong quận Giang Lăng, mà vị này cũng đã mất.
Cho nên, những sự tích của lâu chủ Phiêu Tuyết lâu tại thành Phiêu Tuyết đều được người kể lại, mỗi chuyện đều rất rung động, có thể làm người ta nói chuyện say sưa, không có ai nghĩ tới, gia tộc họ Khương lại bởi vì một tên Thiên Tượng tam trọng mà dẫn tới diệt tộc, lại càng không có ai nghĩ tới, các thế lực lớn của Vân Châu lại bị diệt sạch khi đối địch với một người đã chết, lâu chủ Phiêu Tuyết lâu cũng là một người có tài hoa tuyệt đỉnh, rất tiếc lại mất sớm, linh hồn nhập vào khí thành.
Trong trận sóng gió của hai năm trước, có hai cái tên nổi tiếng làm mọi người đều biết, một cái trong đó đương nhiên là Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu, còn cái tên thứ hai lại là Tần Vấn Thiên.
Chính là thanh niên đang đứng trên Vân Thiên Chiến Đài, Tần Vấn Thiên.
- Đệ tử của Lâu chủ Phiêu Tuyết lâu, Tần Vấn Thiên.
Thời gian dần trôi qua, tiếng nói trong không gian bao la càng ngày càng nhỏ, không ồn ào nữa, vô số ánh mắt nhìn về phía tòa Vân Thiên Chiến Đài nơi Tần Vấn Thiên đang đứng, nhìn chằm chằm vào một người mặc áo trắng.
Người này chính là Tần Vấn Thiên, người đã nổi danh tại Vân Châu vào hai năm trước, hiện tại hắn đang đứng trên Vân Thiên chiến đài.
Nếu chỉ nói về tiếng tăm thì không có vị thiên kiêu nào ở Vân Châu tại cảnh giới Thiên Tượng có thể sánh bằng hắn.
Với lại, ở đây có rất nhiều thế lực lớn đều có ân oán chưa giải quyết với Tần Vấn Thiên.
- Thú vị, tên này lại xuất hiện ở đây sao.
Trên vương tọa hư không, Nhàn Vân Tiên Vương rất hứng thú mà nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
- Tên này lại dám rời khỏi khí thành sao, Phủ chủ, người của Chiến Thiên tiên phủ ta đã vì hắn mà chết rất nhiều, lần này lại không có khí thành thì hãy để những thiên kiêu trong phủ ta chém giết hắn tại trên Vân Thiên chiến đài.
Có cường giả của Chiến Thiên tiên phủ nói bằng giọng lạnh lẽo, hắn có một con cháu đã chết tại trận chiến ở thành Phiêu Tuyết nên rất hận Tần Vấn Thiên.
- Kẻ này, phải giết chết.
Thư viện Vạn Thánh cũng có cường giả mở miệng.
- Lần này hắn chắc chắn phải chết trên Vân Thiên chiến đài.
Có một tiếng nói truyền tới từ Cửu Nhạc tiên viện.
Rất nhiều thế lực lớn đều muốn giết chết Tần Vấn Thiên.
Lúc đầu ở trong thành Phiêu Tuyết, Tần Vấn Thiên đã xúc phạm rất nhiều người, những người đó phần lớn đều ở trong những thế lực lớn nhất của Vân Châu, mà hiện tại những thế lực đó cũng tới xem cuộc chiến, khi thấy Tần Vấn Thiên rời khỏi khí thành thì đương nhiên không thể tha hắn.
- Hóa ra sư huynh nổi danh như vậy.
Trong đám người phía dưới, Quân Mộng Trần thấy không gian rộng lớn dần yên tĩnh lại, vô số người nhìn về Tần Vấn Thiên thì cũng hơi kinh ngạc, danh tiếng của Tần Vấn Thiên cũng quá lớn đi, có thể tập trung ánh mắt của mọi người, những thiên kiêu khác còn không làm được điều này.
Ánh mắt của Tử Tình Hiên cũng hơi khác lạ, liếc tới Mộ Nham, chỉ thấy Mộ Nham cười nói:
- Lúc trước tên này được một khí thành, bị nhiều thế lực ham muốn nên đại chiến xảy ra, trong cuộc chiến đó đã có rất nhiều người chết cho nên hắn đã xúc phạm rất nhiều người.
- Thảo nào, trận chiến đó chắc chắn là một trận chiến mãnh liệt, nếu không thì sẽ không có ảnh hưởng lớn như vậy.
Quần Mộng Trần cười nói, Mộ Nham cũng nhẹ nhàng gật đầu, trận chiến kia đúng là rất gây chấn động.
Lúc này, phía trên Vân Thiên chiến đài, khi Tần Vấn Thiên đi vào bên trong chiến đài thì có một quầng sáng lơ lửng ở cạnh người, có hơn một trượng, ở trong còn có một lực lượng chiến đấu, rõ ràng có thể cảm nhận được chiến khí tồn tại.
Đối thủ cũng giống vậy, trên người cũng có một trượng chiến khí, rõ ràng cũng là lần đầu chiến đấu, vóc người người này cường tráng, cả người cao một trượng, chỉ cần đứng nơi đó đã tạo cho người khác cảm giác bị đè nén.
Vũ Dương cũng đã nhận ra sự khác thường của không gian, đôi mắt hắn sáng lên giống như nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Ngươi chính là Tần Vấn Thiên, hai năm trước đã làm thành Phiêu Tuyết không được bình an?
- Là ta.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Rất tốt, ta sẽ dùng mạng sống của ngươi làm kỷ niệm về cuộc chiến đầu tiên của ta ở trên Vân Thiên chiến đài.
Trong mắt Vũ Dương lóe lên vẻ hăng hái, chân đạp mạnh, sau một tiếng nổ thì có một luồng trấn áp đáng sợ lao thẳng tới Tần Vấn Thiên, làm cho sắc mặt Tần Vấn Thiên chợt nghiêm lại, lại là lực lượng trấn áp, lực lượng Vũ Dương tìm hiểu cũng giống hắn.
Chỉ thấy cả người Vũ Dương có ánh sáng trấn áp xoay quanh, mạnh mẽ mà đè ép về phía Tần Vấn Thiên, mỗi bước ra một bước đều có vô cùng vô tần lực lượng đè ép tới, khí thế cực kỳ mênh mông.
Nhưng người có thể đứng trên Vân Thiên chiến đài đều đã thông qua sơ tuyển, đều có thể vượt cấp mà chiến đấu, hơn nữa Vũ Dương còn là thiên kiêu của Trấn Tiên giáo, thực lực tất nhiên là cực kỳ mạnh mẽ.
- Ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.