Thái Cổ Thần Vương

Chương 1022: Thiên Kiêu Tập Trung. (1)

Tịnh Vô Ngân

20/11/2019

 

 

Đế thành cổ ở khu vực trung bộ của Tiên vực mênh mông cách mười ba châu của Đông Thánh ở dải đất tây bộ Tiên vực xa không? Xa vô cùng, cần đi qua vô vàn địa vực. 

 

Cho dù là nhân vật tiên đế, nếu chỉ dựa vào bản thân để đi về phía trước cũng phải tốn không ít thời gian mới có khả năng đến nơi. Thiên Biến đế quân trên đường đến phải mượn rất nhiều đại trận truyền tống, thậm chí là trực tiếp đi tới Tiên Quốc mượn nhân vật đế vương siêu cấp cổ trận. Thân là nhân vật tiên đế, mượn đại trận chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần trong người không có thù hận, bất kỳ ai cũng đều sẽ cho chút thể diện. 

 

Ba người Tần Vấn Thiên thật sự có cảm giác mình đã đi qua một nghìn ba vạn con sông. Hắn biết rõ nếu chỉ dựa vào tu vi hiện tại của hắn muốn từ Đông Thánh mười ba châu đi tới Đế thành cổ là không thể. Nếu tu vi không tiến bước sống lâu thêm nữa cũng đừng nghĩ đến chuyện này. 

 

Nhân vật như Thiên Biến đế quân, một lần bước chậm của người ta bằng mấy tháng thời gian hắn có thể đi thậm chí còn lâu hơn. Tần Vấn Thiên hắn căn bản không có cách nào so sánh chênh lệch giữa hai người rốt cuộc lớn tới mức nào bởi căn bản hai người không ở cùng một cấp bậc. 

 

Cuối cùng, mấy người phong trần mệt mỏi đi tới phía trước một mặt biển rộng vô cùng tận, phía trước sóng biển ngập trời, tiếng rì rào không ngừng vang lên. 

 

- Đến rồi. 

 

Thiên Biến đế quân mở miệng nói khiến thần sắc ba người Tần Vấn Thiên đều ngạc nhiên, đến rồi sao? 

 

Đế thành cổ ở trong biển sao? 

 

- Đây là Đông Hải, Đông Hải có linh, nếu không có Tiên Vương Cảnh giới, cũng chỉ có thể đi đến mặt biển này. 

 

Bàn tay của Thiên Biến đế quân vung lên, dẫn theo ba người tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp bay trên không trung ở Đông Hải, chỉ một bước bước ra đã rời xa bờ biển. 

 

Một đường đi về phía trước, sóng biển rít gào, tiếng gió thổi gào rít giận dữ. Theo thời gian trôi qua, ba người Tần Vấn Thiên bị màn ánh sáng bao vây, bọn họ nhìn thấy phía trước hình như có một gió bão màu đen bao phủ, toàn bộ mảnh thiên địa đều màu xám, trong đó dường như có cơn lốc vòi rồng, có sấm sét hủy diệt lập lòe ở trong không gian màu xám, còn có gió lốc hung bạo đáng sợ xé rách tất cả, hình ảnh sóng biển gào rít giận dữ khiến trong lòng người cảm thấy vô cùng nặng nề. 

 

Mấy người Tần Vấn Thiên tuy được bảo vệ, nhưng bọn họ hiểu rõ, lực lượng cường đại như vậy, một khi có nhân vật tầm thường đặt chân đến sẽ trực tiếp bị xé rách hóa thành hư vô. 

 

Nhưng Thiên Biến đế quân lại trực tiếp bước chân vào bên trong gió bão khủng khiếp màu xám như vậy, tiên quang vô tận bao trùm bọn họ, dường như có một tia sấm sét vô cùng đáng sợ lôi cuốn thân thể của bọn họ, có ánh sáng hủy diệt chạy loạn không ngừng đánh đến, Thiên Biến đế quân uyển giống như không có chuyện gì vậy trực tiếp bước chậm về phía trước, gió bão vô tận xé rách và lực lượng hủy diệt của sấm sét đánh thẳng vào người hắn, nhưng không có cách nào chấn động Thiên Biến đế quân. 

 

Cảnh tượng như vậy đối với ba người Tần Vấn Thiên đang được bảo vệ gây ra trùng kích vô cùng lớn. Khi cảnh giới cường đại đến trình độ kinh người nhất định sẽ có thể chống lại thiên địa, vô vàn sấm sét không ngừng đánh xuống này lưu chuyển trên thân thể của hắn, rồi lại trực tiếp bị thân thể của Thiên Biến đế quân hấp thu. 

 

- Đó là cái gì? 



 

Đám người chỉ thấy phía trước, ở bên trong Đông Hải cuồn cuộn hủy diệt này lại có một ngọn núi cổ đâm thẳng lên trời xanh, trên ngọn núi cổ màu đen, lại có một lão nhân đang ngồi xếp bằng, tùy ý để lực lượng hủy diệt đánh vào người, sừng sững không động. 

 

- Thật mạnh. 

 

Trong lòng ba người Tần Vấn Thiên không ngừng chấn động. Bọn họ một đường đi về phía trước, nhưng khu vực hủy diệt này dường như cực kỳ mênh mông. 

 

Cuối cùng, phía trước cũng xuất hiện một luồng ánh sáng, dường như sắp thoát khỏi khu vực hủy diệt này, nhưng mảnh địa vực sát biên giới này, có sóng gió động trời ầm ầm kéo tới, trong biển xuất hiện một vị quái vật khổng lồ nhảy vào hư không. 

 

Quái vật khổng lồ này, chính là một con Hắc Long có thân thể cực lớn đến mức liếc mắt cũng không có cách nào nhìn thấy điểm cuối, phải dài ít nhất vạn trượng, hai mắt của nó cực lớn khiến người ta có một loại cảm giác sợ hãi. 

 

- Long đế, bản tọa là Thiên Biến đế quân, dẫn ba vị hậu bối vào Đế thành. 

 

Thiên Biến đế quân mở miệng nói. 

 

- Thiên phú cảnh giới thế nào? 

 

Giọng nói của Hắc Long này cất lên giống như sấm sét rít gào vậy, cực kỳ kinh người. 

 

- Đều là Thiên Tượng cảnh, thiên phú đương nhiên vô cùng xuất chúng, nếu không bản tọa cũng sẽ không mang bọn họ đến đây. 

 

Thiên Biến đế quân nói. 

 

- Được, nếu là Thiên Tượng cảnh thì vào Đế thành cổ tầng thứ nhất, cứ giao bọn họ cho ta. 

 

Hắc Long mở cái miệng lớn ra, dường như muốn nuốt hết sóng biển vào miệng mình. 

 

- Các ngươi cứ cố gắng tu hành, Long đế sẽ tự mình đưa các ngươi tới Đế thành cổ. 

 

Thiên Biến đế quân nhìn ba người Tần Vấn Thiên nói. Bàn tay hắn lập tức vung lên, một ánh sáng cường đại bao trùm lấy thân thể của ba người, bay vào trong khuôn miệng to lớn của Hắc Long. 

 



Miệng rộng của Hắc Long đóng lại, Thiên Biến đế quân xoay người chậm bước rời đi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thân thể cao lớn của Hắc Long xoay người, tiếng lao xao truyền ra, trực tiếp chui vào trong Đông Hải vô tận, rồi biến mất. 

 

Ba người bọn Tần Vấn Thiên ở trong miệng của Hắc Long, một mảnh tối tăm, chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi. 

 

Hình như đã trôi qua rất lâu, bọn họ chỉ cảm thấy thân thể đang nhanh chóng rơi vào trong khoảng không với tốc độ khủng khiếp. 

 

Ba bóng người từ trên cao rơi xuống, trực tiếp rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng ầm ầm, trực tiếp tạo ra lỗ thủng ở trên mặt đất. Đây là lần thứ hai Tần Vấn Thiên trải nghiệm loại cảm giác này, lần đầu tiên là khi ở Sơ Lâm Tiên vực, lần này là ở Đế thành cổ. 

 

Hắc Long đáng sợ tới mức nào, hất bọn họ xuống khiến bọn họ muốn dừng lại nhưng không có cách nào làm được, trực tiếp đập xuống mặt đất, khiến mặt đất xuất hiện hố sâu. 

 

Ba bóng người trực tiếp từ trong hố sâu lao ra, trước tiên xem xét xung quanh, Đông Hải đã không thấy đâu, bọn họ đang ở một mảnh đất vô cùng rộng lớn, bọn họ dường như vẫn đang ở trong thành cổ, thành cổ mịt mờ vô tận so với bên ngoài thành trì hoàn toàn không giống nhau. Đây là một thành trì độc lập với Tiên vực cổ xưa, kiến trúc vững vàng dựa vào ngọn núi thiên cổ. Phía xa hình như còn có Động Thiên Phúc Địa kỳ ảo, dường như còn có thể thấy được sơn mạch cổ xưa. 

 

Có thể khiến thiên kiêu đỉnh cấp của Tiên vực tập trung lại danh xưng địa điểm thí luyện, nơi này sẽ là một mảnh đất đai thần kỳ đến mức nào? 

 

Cách đó không xa, có vài bóng người chậm rãi bước đến, trong đó có một nam thanh niên, tóc dài xõa vai, trên người khoác một áo khoác da thú, làn da có màu cổ đồng, toàn thân có khí tức cuồng dã nói không nên lời, vật cuỗi của hắn, chính là một con mãnh thú đáng sợ, giống như sư tử nhưng còn hung ác đáng sợ hơn, chính là mãnh thú Kim Nghê. 

 

Lại có một vị nữ tử, ánh sáng dao động quanh thân, xinh đẹp vô cùng, hai đôi mắt đẹp này nhìn vào ba người Tần Vấn Thiên, mở miệng hỏi: 

 

- Lại có người tới Đế thành cổ, không biết có thể sống sót đi ra ngoài hay không, ba người các ngươi tới từ Tiên vực nào? 

 

Giọng điệu của nữ tử rất lớn, ánh mắt cũng kiêu căng, không chỉ nàng, mấy người xung quanh tất cả đều là nhân vật thiên kiêu tuyệt đại, trên người tự nhiên mang theo khí chất ngạo nghễ, tất cả bọn họ đều có thân phận không tầm thường. 

 

- Chúng ta đến từ Đông Thánh mười ba châu. Ngươi đến từ phương nào? 

 

Quân Mộng Trần hỏi. 

 

- Đông Thánh mười ba châu, hình như từng nghe nói qua chắc là tây bộ địa vực nơi Đông Thánh Tiên Đế thống trị. Các ngươi là môn hạ đệ tử của Đông Thánh Tiên Đế sao? 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Cổ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook