Chương 71: Vết Sẹo Lành Đã Quên Đau (2)
Cao Lâu Đại Hạ
08/07/2021
Trương Cuồng xua tiểu đệ báo tin đi, lẩm bẩm:
- Sáng nay trong Phạn Đường điệt tử không nên thân của Cổ Vân Tử lại tìm Tần Hạo Hiên đổi đất, suýt xung đột với mấy người bọn họ. Muốn đâm thọc quan hệ của họ xem ra phải nhắm vào điệt tử không nên thân của Cổ Vân Tử.
Nghĩ đến đây Trương Cuồng mỉm cười đi tìm Cổ Tiểu Vân.
Khi Trương Cuồng tìm đến Cổ Tiểu Vân thì gã đang bực bội. Gã đường đường là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh thất diệp, lại là điệt tử ruột thịt của đường chủ Cổ Vân Đường Cổ Vân Tử, trong Linh Điền Cốc dù là Sở trưởng lão cũng phải nể mặt ba phần. Tiểu tử tên Tần Hạo Hiên ỷ vào có hai tiên chủng đặc biệt, đặc biệt là tử chủng Từ Vũ che chở hống hách kiêu ngạo không thèm để gã vào mắt, không thể nhịn được nữa!
Trương Cuồng giả bộ tình cờ gặp nhau, chắp tay thi lễ cười nói:
- Buổi sáng tốt lành, Cổ sư huynh.
Trương Cuồng chủ động chào hỏi khiến Cổ Tiểu Vân đang bực tức cảm thấy hãnh diện, nặn nụ cười đáp lễ.
- Mới sáng sớm mà mặt Cổ sư huynh ủ rũ thế, có ai chọc sư huynh không vui sao?
Cổ Tiểu Vân không ngu, nghe Trương Cuồng đặt câu hỏi gã thầm cười nhạt. Thái độ của Trương Cuồng rõ ràng biết gã mất mặt ở chỗ Tần Hạo Hiên, cố ý chạy tới khuyến khích gã.
Trương Cuồng cười tự giễu, thầm phản tỉnh mình giả bộ hơi lố.
Trương Cuồng tiếp tục mặt dày cười nói:
- Nghe nói Cổ đường chủ giúp Tần Hạo Hiên cắm rễ, sư huynh muốn mượn ân tình lớn hơn trời này đổi miếng đất trong tay hắn, nhưng bị Tần Hạo Hiên từ chối ngay trước mặt mọi người?
Cổ Tiểu Vân nhíu chặt mày nhẹ gật đầu. Hai mươi ngày cắm rễ, dù là hôi chủng cũng rất hiếm khi làm được, xem như tin mừng lớn. Đối với nhược chủng như Tần Hạo Hiên thì ân tình này sánh bằng phụ mẫu tái sinh.
Nghĩ đến đây Cổ Tiểu Vân không rảnh trào phúng Trương Cuồng tự cho là thông minh chạy tới khuyến khích mình, lửa giận Tần Hạo Hiên bùng cháy trong lòng gã.
Giọng Trương Cuồng không cao, tùy ý bình phẩm châm lửa giận của Cổ Tiểu Vân cháy càng dữ:
- Hơi vong ân phụ nghĩa. Nếu Cổ đường chủ mà giúp ta như vậy, nếu trong tay ta có đất linh tuyền thì sẽ rất vui đổi với Cổ sư huynh.
Cổ Tiểu Vân không rảnh cân đo thành phần giả dối trong lời nói của Trương Cuồng, chỉ riêng việc một tử chủng mà thái độ như vậy với gã làm gã rất hưởng thụ, so với thái độ của nhược chủng Tần Hạo Hiên thì . . .
Nghĩ đến Tần Hạo Hiên làm Cổ Tiểu Vân tức giận ngứa răng, khớp ngón tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Cổ Tiểu Vân vừa hận Tần Hạo Hiên vừa không quên tặng nhân tình cho tử chủng, một trong những người cầm quyền Thái Sơ trong tương lai:
- Trương sư đệ, nếu có cơ hội ta sẽ đề cử với thúc thúc xin thu sư đệ làm môn hạ, bồi dưỡng kỹ càng.
Nghe Cổ Tiểu Vân nói câu này Trương Cuồng thầm cười nhạt nghĩ: Ai hiếm lạ thúc thúc của ngươi? Lúc trước bốn đường chủ giành nhau ta làm đồ đệ, giờ làm như ta không có ai muốn, tặng cho ta nhân tình nhạt còn hơn nước lã? Hèn gì nhập môn nhiều năm mà chỉ là Tiên Miêu cảnh thất diệp, chỉ số thông minh của ngươi xứng đáng bị Tần Hạo Hiên ăn hiếp.
Trương Cuồng trong bụng cười khẩy nhưng giờ còn cần dùng tên này, ngoài mặt gã mỉm cười cảm ơn:
- Cổ sư huynh đã xem trọng ta vậy ta sẽ ra một kế sách dạy dỗ Tần Hạo Hiên cho Cổ sư huynh, được không?
Mắt Cổ Tiểu Vân sáng lên, gã biết Trương Cuồng lợi dụng mình nhưng gã muốn mượn kế sách của đối phương cho Tần Hạo Hiên bài học, nếu không thì danh tiếng của gã bị làm thối trong mảnh đất này.
Trương Cuồng cười xấu xa nói nhỏ bên tai Cổ Tiểu Vân:
- Tần Hạo Hiên không chịu đổi đất với Cổ sư huynh chứ gì? Với kẻ không biết tốt xấu như vậy nên ăn đau khổ, cho hắn biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào. Đêm nay Cổ sư huynh hãy đi ruộng của hắn nhổ hết hoa màu, cho hắn uổng công một phen. Sau này ruộng của hắn trồng cái gì thì nhổ cái đó, mãi đến khi hắn chịu đổi đất với Cổ sư huynh thì thôi.
Cổ Tiểu Vân nghe đề nghị này lạnh lùng cười:
- Ý nghĩ của Trương sư đệ và ta rất giống nhau, ta đang định đêm nay đi nhổ, quả nhiên là anh hùng ý tưởng giống nhau!
Trương Cuồng cười nịnh:
- Đúng đúng, anh hùng đều cùng một suy nghĩ.
Trương Cuồng chửi thầm trong bụng: Cùng suy nghĩ với cẩu hùng nhà ngươi mới là xui tám đời nhà ta!
Óc Cổ Tiểu Vân lóe tia sáng nói:
- Nếu hai chúng ta hợp ý vậy thì sau này đừng kêu sư huynh xa lạ, ngươi gọi ta một tiếng Cổ ca đi.
Cổ Tiểu Vân nhìn bộ dạng Trương Cuồng lương thiện chân thành, gã biết nếu thừa dịp này chắp nối hoặc kết bái huynh đệ, sau này ngày Trương Cuồng vươn lên thì gã được hãnh diện, có thể đi ngang trong Thái Sơ.
Cơ mặt Trương Cuồng cứng ngắc nhưng rất nhanh phản ứng lại:
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ Cổ ca xem trọng, nhưng tiểu đệ còn có một việc muốn nói rõ với Cổ ca.
- Sáng nay trong Phạn Đường điệt tử không nên thân của Cổ Vân Tử lại tìm Tần Hạo Hiên đổi đất, suýt xung đột với mấy người bọn họ. Muốn đâm thọc quan hệ của họ xem ra phải nhắm vào điệt tử không nên thân của Cổ Vân Tử.
Nghĩ đến đây Trương Cuồng mỉm cười đi tìm Cổ Tiểu Vân.
Khi Trương Cuồng tìm đến Cổ Tiểu Vân thì gã đang bực bội. Gã đường đường là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh thất diệp, lại là điệt tử ruột thịt của đường chủ Cổ Vân Đường Cổ Vân Tử, trong Linh Điền Cốc dù là Sở trưởng lão cũng phải nể mặt ba phần. Tiểu tử tên Tần Hạo Hiên ỷ vào có hai tiên chủng đặc biệt, đặc biệt là tử chủng Từ Vũ che chở hống hách kiêu ngạo không thèm để gã vào mắt, không thể nhịn được nữa!
Trương Cuồng giả bộ tình cờ gặp nhau, chắp tay thi lễ cười nói:
- Buổi sáng tốt lành, Cổ sư huynh.
Trương Cuồng chủ động chào hỏi khiến Cổ Tiểu Vân đang bực tức cảm thấy hãnh diện, nặn nụ cười đáp lễ.
- Mới sáng sớm mà mặt Cổ sư huynh ủ rũ thế, có ai chọc sư huynh không vui sao?
Cổ Tiểu Vân không ngu, nghe Trương Cuồng đặt câu hỏi gã thầm cười nhạt. Thái độ của Trương Cuồng rõ ràng biết gã mất mặt ở chỗ Tần Hạo Hiên, cố ý chạy tới khuyến khích gã.
Trương Cuồng cười tự giễu, thầm phản tỉnh mình giả bộ hơi lố.
Trương Cuồng tiếp tục mặt dày cười nói:
- Nghe nói Cổ đường chủ giúp Tần Hạo Hiên cắm rễ, sư huynh muốn mượn ân tình lớn hơn trời này đổi miếng đất trong tay hắn, nhưng bị Tần Hạo Hiên từ chối ngay trước mặt mọi người?
Cổ Tiểu Vân nhíu chặt mày nhẹ gật đầu. Hai mươi ngày cắm rễ, dù là hôi chủng cũng rất hiếm khi làm được, xem như tin mừng lớn. Đối với nhược chủng như Tần Hạo Hiên thì ân tình này sánh bằng phụ mẫu tái sinh.
Nghĩ đến đây Cổ Tiểu Vân không rảnh trào phúng Trương Cuồng tự cho là thông minh chạy tới khuyến khích mình, lửa giận Tần Hạo Hiên bùng cháy trong lòng gã.
Giọng Trương Cuồng không cao, tùy ý bình phẩm châm lửa giận của Cổ Tiểu Vân cháy càng dữ:
- Hơi vong ân phụ nghĩa. Nếu Cổ đường chủ mà giúp ta như vậy, nếu trong tay ta có đất linh tuyền thì sẽ rất vui đổi với Cổ sư huynh.
Cổ Tiểu Vân không rảnh cân đo thành phần giả dối trong lời nói của Trương Cuồng, chỉ riêng việc một tử chủng mà thái độ như vậy với gã làm gã rất hưởng thụ, so với thái độ của nhược chủng Tần Hạo Hiên thì . . .
Nghĩ đến Tần Hạo Hiên làm Cổ Tiểu Vân tức giận ngứa răng, khớp ngón tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Cổ Tiểu Vân vừa hận Tần Hạo Hiên vừa không quên tặng nhân tình cho tử chủng, một trong những người cầm quyền Thái Sơ trong tương lai:
- Trương sư đệ, nếu có cơ hội ta sẽ đề cử với thúc thúc xin thu sư đệ làm môn hạ, bồi dưỡng kỹ càng.
Nghe Cổ Tiểu Vân nói câu này Trương Cuồng thầm cười nhạt nghĩ: Ai hiếm lạ thúc thúc của ngươi? Lúc trước bốn đường chủ giành nhau ta làm đồ đệ, giờ làm như ta không có ai muốn, tặng cho ta nhân tình nhạt còn hơn nước lã? Hèn gì nhập môn nhiều năm mà chỉ là Tiên Miêu cảnh thất diệp, chỉ số thông minh của ngươi xứng đáng bị Tần Hạo Hiên ăn hiếp.
Trương Cuồng trong bụng cười khẩy nhưng giờ còn cần dùng tên này, ngoài mặt gã mỉm cười cảm ơn:
- Cổ sư huynh đã xem trọng ta vậy ta sẽ ra một kế sách dạy dỗ Tần Hạo Hiên cho Cổ sư huynh, được không?
Mắt Cổ Tiểu Vân sáng lên, gã biết Trương Cuồng lợi dụng mình nhưng gã muốn mượn kế sách của đối phương cho Tần Hạo Hiên bài học, nếu không thì danh tiếng của gã bị làm thối trong mảnh đất này.
Trương Cuồng cười xấu xa nói nhỏ bên tai Cổ Tiểu Vân:
- Tần Hạo Hiên không chịu đổi đất với Cổ sư huynh chứ gì? Với kẻ không biết tốt xấu như vậy nên ăn đau khổ, cho hắn biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào. Đêm nay Cổ sư huynh hãy đi ruộng của hắn nhổ hết hoa màu, cho hắn uổng công một phen. Sau này ruộng của hắn trồng cái gì thì nhổ cái đó, mãi đến khi hắn chịu đổi đất với Cổ sư huynh thì thôi.
Cổ Tiểu Vân nghe đề nghị này lạnh lùng cười:
- Ý nghĩ của Trương sư đệ và ta rất giống nhau, ta đang định đêm nay đi nhổ, quả nhiên là anh hùng ý tưởng giống nhau!
Trương Cuồng cười nịnh:
- Đúng đúng, anh hùng đều cùng một suy nghĩ.
Trương Cuồng chửi thầm trong bụng: Cùng suy nghĩ với cẩu hùng nhà ngươi mới là xui tám đời nhà ta!
Óc Cổ Tiểu Vân lóe tia sáng nói:
- Nếu hai chúng ta hợp ý vậy thì sau này đừng kêu sư huynh xa lạ, ngươi gọi ta một tiếng Cổ ca đi.
Cổ Tiểu Vân nhìn bộ dạng Trương Cuồng lương thiện chân thành, gã biết nếu thừa dịp này chắp nối hoặc kết bái huynh đệ, sau này ngày Trương Cuồng vươn lên thì gã được hãnh diện, có thể đi ngang trong Thái Sơ.
Cơ mặt Trương Cuồng cứng ngắc nhưng rất nhanh phản ứng lại:
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ Cổ ca xem trọng, nhưng tiểu đệ còn có một việc muốn nói rõ với Cổ ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.