Chương 40: Quỷ dạ hành
Thuần Khiết Tích Tiểu Long
26/09/2020
Những năm gần đây, Thông thành có một địa điểm rất nổi tiếng, không
phải nổi về mặt kinh tế, cũng không phải nổi về mặt ẩm thực, mà là nổi
về việc thi đại học.
Đối với đa số học sinh cuối cấp của cả nước mà nói, “Thông thành mô phỏng quyển” có thể so sánh ngang hàng với “Hoàng cương mật quyển”.
Đương nhiên, những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới Châu Trạch, tiệm sách của hắn từ lâu đã thoát khỏi sự lệ thuộc vào “việc làm ăn của con người”,
Đã hoàn thành xong việc nâng cao và chuyển hướng kinh doanh, chuyển qua kiếm tiền từ người chết.
Có điều, lần trước tên béo kia tới tìm mình , hắn cảm thấy một lần nữa tìm lại được chính mình.
Mục tiêu rất đơn giản, học kì sau chính là thời điểm thi đại học, tên béo định làm nên một cú hit nữa – buôn bán sách lậu.
Trong đây chắc là có rất nhiều mối liên hệ chằng chịt, thậm chí còn có đường dây về lợi ích cực kì phức tạp, Châu Trạch không rõ cho lắm, thực tế, Châu Trạch tin là Từ Nhạc cũng sẽ không hề biết gì.
Sở dĩ lần trước và lần này tên béo định lôi kéo Từ Nhạc nhập bọn với hắn hoàn toàn là vì muốn nhờ vả mối quan hệ bạn bè của Từ Nhạc.
Từ Nhạc ở trung gian, nói đúng hơn chính là một người trung gian để làm hài lòng đôi bên.
Ngu ngốc không chịu được,
Nhưng lại khiến người khác rất yên tâm.
Sách lậu, trước mắt là một điểm yếu không thể né tránh trong đời sống xã hội của cả nước, thậm chí nó còn dẫn đến việc phát sinh ra một kiểu văn hoá được gọi là “Sơn trại”, nghe có vẻ oanh oanh liệt liệt, khí thế hừng hực, thậm chí còn dần thoát khỏi phạm trù từ có nghĩa xấu và hướng đến phát triển thành từ có nghĩa trung lập.
Nhưng bất kể có nói như thế nào thì dù sao nó vẫn là phạm pháp. Mặc dù trước mắt không vấp phải sự cấm đoán, khiến hiện tượng này hầu như phổ biến đến mức không thể phổ biến hơn, nhưng nếu như không may bị dòm ngó thì vẫn là một vấn đề phiền phức.
Châu Trạch từ chối tên béo, tên béo có chút buồn bã và rời đi. Lúc sắp đi, tên béo còn đứng trước cửa châm một điếu thuốc, sờ sờ vào sợi dây chuyền vàng trên cổ mình.
Mắng một câu:
- Đồ ngu.
Châu Trạch vẫn ngồi sau quầy đọc sách, việc tên béo đến thăm chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra trong khoảng thời gian gần đây của hắn thôi
Nữ thi vẫn giống như thường ngày, quét dọn tiệm sách xong thì ngồi trên ghế nhắm mắt lại, tựa người vào tường, vừa giống đang ngẩn người, lại vừa giống đang chợp mắt.
Cuộc sống của hai người họ bị nhuốm màu giống như mảnh vải bó chân của những cụ bà vậy.
Châu Trạch vui vẻ thỏa mãn, liên tưởng đến việc mà mình mong đợi nhất ở kiếp trước, chính là sống theo cách như hiện tại, phí phạm tháng ngày, lãng phí thời gian, đọc sách, mơ mộng.
Không cần lúc nào cũng đi đối mặt với những ca cấp cứu, cũng không cần phải đốc thúc bản thân nỗ lực trèo lên cao từng ngày.
Nữ thi đã nằm trong quan tài hai trăm năm rồi, sớm quen với sự tẻ nhạt và nhàm chán, bây giờ đối với cô ta mà nói chỉ là mưa phùn nhẹ rơi mà thôi.
So với bầu không khí “Tĩnh lặng như nước” của tiệm sách, Hứa Thanh Lãng lại phấn đấu tiến lên nhiều hơn. Cậu ta xuất thân giàu có, thật sự không đam mê gì huyền học mà trái lại điều cậu ta muốn là làm cách nào dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, để phát triển.
Cũng vì vậy, Hứa Thanh Lãng cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người hàng xóm này!
- Anh xem anh kìa, ngày nào cũng nhếch nhác như người chết vậy.
Hứa Thanh Lãng vẫn như mọi ngày, sau một ngày bận rộn, cậu ta qua tiệm của Châu Trạch hút thuốc, tiện thể pha thêm chút chê bai.
- Tôi vốn là người chết mà. - Châu Trạch phất phất tay, phà ra một ngụm khói.
- Anh xem anh đi, sống đã hai kiếp người rồi mà bây giờ trong tay chẳng có vốn liếng gì, một người đàn ông nắm hơn hai mươi căn nhà như tôi mà còn phải tiếp tục nỗ lực phấn đấu.
Như mọi khi, chê bai Châu Trạch xong thì cậu ta lại tự tâng bốc mình.
Châu Trạch liếc Hứa Thanh Lãng một cái, cười nói:
- Vậy là cậu đã chuẩn bị của hồi môn cho mình rồi à?
- Miệng chó không mọc được ngà voi. - Hứa Thanh Lãng ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm (trần nhà):
- Tôi muốn sau này về già có thể sống thoải mái hơn một chút.
- Hai mươi mấy vùng dương trạch đủ để hấp dẫn phu nhân ma dùng kiệu tám người khiêng đến rước cậu về thành thân rồi, cậu cố gắng thêm một chút, kiếm nhiều tiền thêm một chút, mua thêm mớ nhà, lần sau còn được môn đăng hộ đối với cả nữ ma vương nữa, lúc đó quỷ sai tôi cũng có thể được nhờ.
Phát tài rồi chớ quên nhau nha.
- Ha ha. - Nữ thi đang chợp mắt ở bên cạnh cũng cười phối hợp với ông chủ của mình.
- Sắp tám giờ rồi, tôi phải chuẩn bị một chút. - Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ và nói.
- Làm gì? - Châu Trạch hơi bất ngờ.
Bình thường tối đến thì Hứa Thanh Lãng đều đi nghỉ rất sớm.
- Hôm nay là ngày chùa mở, chẳng phải mấy tháng nữa là tới kì thi đại học sao. Quê tôi có một thằng bé trong họ hàng năm nay thi đại học, nhờ tôi đi chùa thắp hương giúp nó.
- Việc này mà cậu cũng chịu đi à?
Châu Trạch biết rõ tính của Hứa Thanh Lãng, nói cậu ta lạnh nhạt ích kỉ thì hơi quá một chút, nhưng chung quy thì ngoài việc kiếm tiền ra, những việc khác cậu ta đều không thèm đếm xỉa tới.
- Lúc nhỏ từng ăn cơm nhà nó, cũng từng nhận được sự giúp đỡ của nhà nó. Nếu không có nhà nó, không biết tôi có thể sống đến ngày bây giờ không, vì vậy ơn này tôi phải trả. - Hứa Thanh Lãng nghiêm túc nói.
- Ừ. - Châu Trạch gật đầu.
- Hay là, cùng đi nha? - Hứa Thanh Lãng bỗng lên tiếng mời:
- Giúp tôi giành đầu hương?
- Miếu cũng hiếm khi có đầu hương mà?
- Ha ha, vậy thì tốt chứ sao.
- Sức tôi yếu lắm.
Châu Trạch đã từng chứng kiến những người giành giật đầu hương kia điên cuồng thế nào. Tấm thân này của hắn thật sự không thể chịu nỗi, trừ khi dùng đầu ngón tay để mở đường, nhưng không thể làm cho những người xung quanh té ngã được?
- Rủ cô ta đi. - Hứa Thanh Lãng chỉ tay vào nữ thi:
- Sức như trâu vật, giúp tôi chống cự lần này đi.
Nữ thi nhíu mày định phản bác.
- Cô có muốn ra ngoài hít thở không? - Hứa Thanh Lãng nháy nháy mắt.
Những lời định nói nữ thi đều đem nuốt ngược trở lại, lập tức cười tươi như hoa.
Mấy ngày nay, cô ta chưa được ra khỏi tiệm sách dù chỉ một bước.
Chẳng còn cách nào, Châu Trạch đành gật đầu đồng ý, hắn không yên tâm để nữ thi một mình chạy ra ngoài. Đừng thấy bây giờ cô ta tỏ ra là một tỳ nữ tốt bụng, lòng người khó đoán mà, hơn nữa đây còn là một cương thi không có “tâm”?
Thậm chí Châu Trạch còn tin rằng, nếu một ngày nào đó năng lực của mình mất đi, người đầu tiên ăn mình sạch sẽ có thể chính là ả nữ thi lúc nào cũng giả vờ rụt rè nịnh bợ này đây.
Ba người họ đón xe đến miếu, nếu nói ngoài miếu người đông như kiến thì có hơi khoa trương, nhưng cũng là chen đầy cả ba tầng trong và ba tầng ngoài.
Đáng thương cho những người làm cha làm mẹ.
Bên ngoài miếu, Hứa Thanh Lãng đang cùng với vợ chồng người họ hàng mà cậu ta nói gặp gỡ tụ họp, hai người họ trông có vẻ là những người trung niên thật thà chất phác.
Con trai của họ đương nhiên không tới, bây giờ mọi người là vì tranh giành vận may mới tới đây, nhưng không ai ngốc đến mức tin rằng chỉ dựa vào điều này là có thể thi đỗ đại học, chỗ này cơ bản là không thể nhìn thấy những học sinh, chắc là đều đang ở nhà ôn luyện các kiểu rồi.
Miếu Thông thành, “tẩy cửa” vào năm sau, về việc tại sao không để năm trước, có thể là vì những phu tử, lão gia ở bên trong miếu cảm thấy có chút mất mặt khi phải tranh giành hương hỏa với lũ đầu trâu mặt nghĩa, quỷ quái không tên tuổi khi trong ngày tết.
Chi bằng để năm sau,
Thấy không khí trước cửa của các người im lặng như tờ, còn chỗ của mình thì đông đúc nhộn nhịp, phong cách rất ngầu.
Về nguyên nhân cụ thể và những địa phương khác như thế nào thì Châu Trạch không rõ, ý nghĩa của phong tục chính là quy tắc không thể lí giải, ai có thể nói rõ được đây?
Giống như chuyện mà gần đây cộng đồng mạng đang bàn tán xôn xao vậy, ở một thành phố sát với Thông thành, ba chồng hôn con dâu trong ngày cưới, còn có thể đặt ra cái gọi là phong tục như vậy thì không còn lời nào để nói nữa.
“Két két” một tiếng,
Cửa gỗ lim được mở ra,
Những người phụ huynh ở bên ngoài lập tức đều hoá “thú dữ” xông vào bên trong miếu.
Nữ thi đi đầu, Hứa Thanh Lãng dẫn theo hai vợ chồng kia đi sát phía sau, rất có khí thế của Triệu Tử Long trong trận Trường Bản.
Châu Trạch không đi cùng để xem náo nhiệt, hắn ngồi xổm bên đường hút thuốc.
Hút mãi hút mãi, Châu Trạch bỗng bất ngờ phát hiện ra đầu thuốc trong tay mình bị dập tắt.
Châu Trạch lại châm lửa hút tiếp, nhưng ngay lập tức thuốc lại trở nên không có mùi vị.
- Ha ha.
Châu Trạch vứt tàn thuốc xuống, nhìn xung quanh, hắn biết rõ điếu thuốc mình đang hút đã bị người khác lầm tưởng là hương hoả cúng điếu mà ngắt mất rồi.
Không ăn đồ ngon, không quan tâm cống phẩm,
Đơn giản là vì muốn hút một hơi thuốc của người phàm,
Cũng không biết là bọn đầu trâu mặt ngựa nào.
Châu Trạch không tức giận “mẹ, lại dám cướp thuốc của ông hút”, một tháng trước hắn vẫn còn là một người khách lén qua sông, nửa tháng sau mới chính thức chuyển qua làm quỷ sai tạm thời,
Khí chất của con rùa không hề có một chút gì gọi là “Gà chó lên trời” và “Đường này là do ta mở” cả.
“Keng!”
Một tiếng chuông vang lên,
Trong đêm nay, vang lên vừa đột ngột, cũng vừa chói tai.
Châu Trạch nhìn theo hướng chuông vang,
Trong vườn hoa sau miếu, có một ông lão dáng người thấp bé bước ra, trong tay ông ta cầm một cái chuông, miệng ngậm một điếu thuốc, nhanh nhẹn đi ra.
Lão già còn cố tình liếc Châu Trạch một cái, há miệng phà ra một hơi thuốc, giống như đang bảy tỏ ý cảm ơn về điếu thuốc của Châu Trạch.
Châu Trạch cũng cười,
Hắn lấy hết số thuốc còn lại trong tay đem châm lửa, rải từng điếu từng điếu lên sàn, chỉ chừa lại một điếu để hút.
Rất nhanh, số thuốc dưới sàn đều bị dập tắt, ông lão nhảy càng hưng phấn hơn, dường như càng lúc càng thuận mắt đối với việc có một tên hậu bối sắp tới, túi ông ta phồng lên, chắc là nhét đầy thuốc lá.
Ông lão lùn gõ chuông mở đường.
Theo sau ông ta là một đám người, họ bước đi chậm rãi.
Không phải là những phụ huynh chen chúc ngoài miếu lúc nãy,
Mà là một đám người ăn mặc kì dị.
Mấy người đi đầu tiên, tay cầm quạt lông, đầu buộc khăn, lảo đảo không vững, mặt mày ảm đạm, chậm rãi đi theo ông lão.
Phía sau còn để hai bím tóc bóng dầu, ánh mắt đờ đẫn đi theo ông lão.
Mấy người phía sau, trang phục càng lúc càng hiện đại, mấy người cuối cùng thậm chí còn mặc quần áo mô đen, trông chẳng khác gì học sinh cấp ba.
Có điều, một số thì sắc mặt xanh xao, một số thì đầu cổ vỡ nát,
Vì bệnh nghề nghiệp nên Châu Trạch nhanh chóng có thể phân tích ra được, mấy học sinh ở phía sau kia hoặc là uống thuốc độc chết, hoặc là nhảy lầu chết.
Trong đó có một đứa Châu Trạch thấy hơi quen, hình như mấy năm trước lúc đọc tin có từng nhìn thấy ảnh của nó, bởi vì sa sút trong một lần thi cuối kì, áp lực quá nên đã nhảy lầu tự tử.
Ông lão lùn vừa gõ chuông vừa đi về phía trước, đi sau là một đám “học trò ra dáng thư sinh”, trông như mấy con rối dây vậy.
Bọn họ giống như một đoàn tham quan,
Lượn vòng vòng quanh miếu,
Còn những người đi đường gần đó,
Ngoài Châu Trạch ra, không ai có thể nhìn thấy bọn họ.
“Keng!”
Một tiếng chuông vang lên,
- An cư chẳng phải xây lầu cao. Trong sách tự có nhà lầu vàng!
“Keng!”
Một tiếng chuông nữa lại vang lên,
- Cưới vợ chẳng hận không người mối. Trong sách tự có người như ngọc!
Ông lão tiếp tục hét lên.
Lượn ba vòng quanh miếu,
Sau đó thì đội hình quái dị này dần dần biến mất.
Chỉ một lát sau,
Phụ huynh thắp hương xong thì bắt đầu từ trong miếu đi ra ngoài,
Trên gương mặt bọn họ hiện lên vẻ hài lòng,
Mong mỏi,
Tha thiết mong con mình hơn người..
Đối với đa số học sinh cuối cấp của cả nước mà nói, “Thông thành mô phỏng quyển” có thể so sánh ngang hàng với “Hoàng cương mật quyển”.
Đương nhiên, những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới Châu Trạch, tiệm sách của hắn từ lâu đã thoát khỏi sự lệ thuộc vào “việc làm ăn của con người”,
Đã hoàn thành xong việc nâng cao và chuyển hướng kinh doanh, chuyển qua kiếm tiền từ người chết.
Có điều, lần trước tên béo kia tới tìm mình , hắn cảm thấy một lần nữa tìm lại được chính mình.
Mục tiêu rất đơn giản, học kì sau chính là thời điểm thi đại học, tên béo định làm nên một cú hit nữa – buôn bán sách lậu.
Trong đây chắc là có rất nhiều mối liên hệ chằng chịt, thậm chí còn có đường dây về lợi ích cực kì phức tạp, Châu Trạch không rõ cho lắm, thực tế, Châu Trạch tin là Từ Nhạc cũng sẽ không hề biết gì.
Sở dĩ lần trước và lần này tên béo định lôi kéo Từ Nhạc nhập bọn với hắn hoàn toàn là vì muốn nhờ vả mối quan hệ bạn bè của Từ Nhạc.
Từ Nhạc ở trung gian, nói đúng hơn chính là một người trung gian để làm hài lòng đôi bên.
Ngu ngốc không chịu được,
Nhưng lại khiến người khác rất yên tâm.
Sách lậu, trước mắt là một điểm yếu không thể né tránh trong đời sống xã hội của cả nước, thậm chí nó còn dẫn đến việc phát sinh ra một kiểu văn hoá được gọi là “Sơn trại”, nghe có vẻ oanh oanh liệt liệt, khí thế hừng hực, thậm chí còn dần thoát khỏi phạm trù từ có nghĩa xấu và hướng đến phát triển thành từ có nghĩa trung lập.
Nhưng bất kể có nói như thế nào thì dù sao nó vẫn là phạm pháp. Mặc dù trước mắt không vấp phải sự cấm đoán, khiến hiện tượng này hầu như phổ biến đến mức không thể phổ biến hơn, nhưng nếu như không may bị dòm ngó thì vẫn là một vấn đề phiền phức.
Châu Trạch từ chối tên béo, tên béo có chút buồn bã và rời đi. Lúc sắp đi, tên béo còn đứng trước cửa châm một điếu thuốc, sờ sờ vào sợi dây chuyền vàng trên cổ mình.
Mắng một câu:
- Đồ ngu.
Châu Trạch vẫn ngồi sau quầy đọc sách, việc tên béo đến thăm chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra trong khoảng thời gian gần đây của hắn thôi
Nữ thi vẫn giống như thường ngày, quét dọn tiệm sách xong thì ngồi trên ghế nhắm mắt lại, tựa người vào tường, vừa giống đang ngẩn người, lại vừa giống đang chợp mắt.
Cuộc sống của hai người họ bị nhuốm màu giống như mảnh vải bó chân của những cụ bà vậy.
Châu Trạch vui vẻ thỏa mãn, liên tưởng đến việc mà mình mong đợi nhất ở kiếp trước, chính là sống theo cách như hiện tại, phí phạm tháng ngày, lãng phí thời gian, đọc sách, mơ mộng.
Không cần lúc nào cũng đi đối mặt với những ca cấp cứu, cũng không cần phải đốc thúc bản thân nỗ lực trèo lên cao từng ngày.
Nữ thi đã nằm trong quan tài hai trăm năm rồi, sớm quen với sự tẻ nhạt và nhàm chán, bây giờ đối với cô ta mà nói chỉ là mưa phùn nhẹ rơi mà thôi.
So với bầu không khí “Tĩnh lặng như nước” của tiệm sách, Hứa Thanh Lãng lại phấn đấu tiến lên nhiều hơn. Cậu ta xuất thân giàu có, thật sự không đam mê gì huyền học mà trái lại điều cậu ta muốn là làm cách nào dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, để phát triển.
Cũng vì vậy, Hứa Thanh Lãng cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người hàng xóm này!
- Anh xem anh kìa, ngày nào cũng nhếch nhác như người chết vậy.
Hứa Thanh Lãng vẫn như mọi ngày, sau một ngày bận rộn, cậu ta qua tiệm của Châu Trạch hút thuốc, tiện thể pha thêm chút chê bai.
- Tôi vốn là người chết mà. - Châu Trạch phất phất tay, phà ra một ngụm khói.
- Anh xem anh đi, sống đã hai kiếp người rồi mà bây giờ trong tay chẳng có vốn liếng gì, một người đàn ông nắm hơn hai mươi căn nhà như tôi mà còn phải tiếp tục nỗ lực phấn đấu.
Như mọi khi, chê bai Châu Trạch xong thì cậu ta lại tự tâng bốc mình.
Châu Trạch liếc Hứa Thanh Lãng một cái, cười nói:
- Vậy là cậu đã chuẩn bị của hồi môn cho mình rồi à?
- Miệng chó không mọc được ngà voi. - Hứa Thanh Lãng ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm (trần nhà):
- Tôi muốn sau này về già có thể sống thoải mái hơn một chút.
- Hai mươi mấy vùng dương trạch đủ để hấp dẫn phu nhân ma dùng kiệu tám người khiêng đến rước cậu về thành thân rồi, cậu cố gắng thêm một chút, kiếm nhiều tiền thêm một chút, mua thêm mớ nhà, lần sau còn được môn đăng hộ đối với cả nữ ma vương nữa, lúc đó quỷ sai tôi cũng có thể được nhờ.
Phát tài rồi chớ quên nhau nha.
- Ha ha. - Nữ thi đang chợp mắt ở bên cạnh cũng cười phối hợp với ông chủ của mình.
- Sắp tám giờ rồi, tôi phải chuẩn bị một chút. - Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ và nói.
- Làm gì? - Châu Trạch hơi bất ngờ.
Bình thường tối đến thì Hứa Thanh Lãng đều đi nghỉ rất sớm.
- Hôm nay là ngày chùa mở, chẳng phải mấy tháng nữa là tới kì thi đại học sao. Quê tôi có một thằng bé trong họ hàng năm nay thi đại học, nhờ tôi đi chùa thắp hương giúp nó.
- Việc này mà cậu cũng chịu đi à?
Châu Trạch biết rõ tính của Hứa Thanh Lãng, nói cậu ta lạnh nhạt ích kỉ thì hơi quá một chút, nhưng chung quy thì ngoài việc kiếm tiền ra, những việc khác cậu ta đều không thèm đếm xỉa tới.
- Lúc nhỏ từng ăn cơm nhà nó, cũng từng nhận được sự giúp đỡ của nhà nó. Nếu không có nhà nó, không biết tôi có thể sống đến ngày bây giờ không, vì vậy ơn này tôi phải trả. - Hứa Thanh Lãng nghiêm túc nói.
- Ừ. - Châu Trạch gật đầu.
- Hay là, cùng đi nha? - Hứa Thanh Lãng bỗng lên tiếng mời:
- Giúp tôi giành đầu hương?
- Miếu cũng hiếm khi có đầu hương mà?
- Ha ha, vậy thì tốt chứ sao.
- Sức tôi yếu lắm.
Châu Trạch đã từng chứng kiến những người giành giật đầu hương kia điên cuồng thế nào. Tấm thân này của hắn thật sự không thể chịu nỗi, trừ khi dùng đầu ngón tay để mở đường, nhưng không thể làm cho những người xung quanh té ngã được?
- Rủ cô ta đi. - Hứa Thanh Lãng chỉ tay vào nữ thi:
- Sức như trâu vật, giúp tôi chống cự lần này đi.
Nữ thi nhíu mày định phản bác.
- Cô có muốn ra ngoài hít thở không? - Hứa Thanh Lãng nháy nháy mắt.
Những lời định nói nữ thi đều đem nuốt ngược trở lại, lập tức cười tươi như hoa.
Mấy ngày nay, cô ta chưa được ra khỏi tiệm sách dù chỉ một bước.
Chẳng còn cách nào, Châu Trạch đành gật đầu đồng ý, hắn không yên tâm để nữ thi một mình chạy ra ngoài. Đừng thấy bây giờ cô ta tỏ ra là một tỳ nữ tốt bụng, lòng người khó đoán mà, hơn nữa đây còn là một cương thi không có “tâm”?
Thậm chí Châu Trạch còn tin rằng, nếu một ngày nào đó năng lực của mình mất đi, người đầu tiên ăn mình sạch sẽ có thể chính là ả nữ thi lúc nào cũng giả vờ rụt rè nịnh bợ này đây.
Ba người họ đón xe đến miếu, nếu nói ngoài miếu người đông như kiến thì có hơi khoa trương, nhưng cũng là chen đầy cả ba tầng trong và ba tầng ngoài.
Đáng thương cho những người làm cha làm mẹ.
Bên ngoài miếu, Hứa Thanh Lãng đang cùng với vợ chồng người họ hàng mà cậu ta nói gặp gỡ tụ họp, hai người họ trông có vẻ là những người trung niên thật thà chất phác.
Con trai của họ đương nhiên không tới, bây giờ mọi người là vì tranh giành vận may mới tới đây, nhưng không ai ngốc đến mức tin rằng chỉ dựa vào điều này là có thể thi đỗ đại học, chỗ này cơ bản là không thể nhìn thấy những học sinh, chắc là đều đang ở nhà ôn luyện các kiểu rồi.
Miếu Thông thành, “tẩy cửa” vào năm sau, về việc tại sao không để năm trước, có thể là vì những phu tử, lão gia ở bên trong miếu cảm thấy có chút mất mặt khi phải tranh giành hương hỏa với lũ đầu trâu mặt nghĩa, quỷ quái không tên tuổi khi trong ngày tết.
Chi bằng để năm sau,
Thấy không khí trước cửa của các người im lặng như tờ, còn chỗ của mình thì đông đúc nhộn nhịp, phong cách rất ngầu.
Về nguyên nhân cụ thể và những địa phương khác như thế nào thì Châu Trạch không rõ, ý nghĩa của phong tục chính là quy tắc không thể lí giải, ai có thể nói rõ được đây?
Giống như chuyện mà gần đây cộng đồng mạng đang bàn tán xôn xao vậy, ở một thành phố sát với Thông thành, ba chồng hôn con dâu trong ngày cưới, còn có thể đặt ra cái gọi là phong tục như vậy thì không còn lời nào để nói nữa.
“Két két” một tiếng,
Cửa gỗ lim được mở ra,
Những người phụ huynh ở bên ngoài lập tức đều hoá “thú dữ” xông vào bên trong miếu.
Nữ thi đi đầu, Hứa Thanh Lãng dẫn theo hai vợ chồng kia đi sát phía sau, rất có khí thế của Triệu Tử Long trong trận Trường Bản.
Châu Trạch không đi cùng để xem náo nhiệt, hắn ngồi xổm bên đường hút thuốc.
Hút mãi hút mãi, Châu Trạch bỗng bất ngờ phát hiện ra đầu thuốc trong tay mình bị dập tắt.
Châu Trạch lại châm lửa hút tiếp, nhưng ngay lập tức thuốc lại trở nên không có mùi vị.
- Ha ha.
Châu Trạch vứt tàn thuốc xuống, nhìn xung quanh, hắn biết rõ điếu thuốc mình đang hút đã bị người khác lầm tưởng là hương hoả cúng điếu mà ngắt mất rồi.
Không ăn đồ ngon, không quan tâm cống phẩm,
Đơn giản là vì muốn hút một hơi thuốc của người phàm,
Cũng không biết là bọn đầu trâu mặt ngựa nào.
Châu Trạch không tức giận “mẹ, lại dám cướp thuốc của ông hút”, một tháng trước hắn vẫn còn là một người khách lén qua sông, nửa tháng sau mới chính thức chuyển qua làm quỷ sai tạm thời,
Khí chất của con rùa không hề có một chút gì gọi là “Gà chó lên trời” và “Đường này là do ta mở” cả.
“Keng!”
Một tiếng chuông vang lên,
Trong đêm nay, vang lên vừa đột ngột, cũng vừa chói tai.
Châu Trạch nhìn theo hướng chuông vang,
Trong vườn hoa sau miếu, có một ông lão dáng người thấp bé bước ra, trong tay ông ta cầm một cái chuông, miệng ngậm một điếu thuốc, nhanh nhẹn đi ra.
Lão già còn cố tình liếc Châu Trạch một cái, há miệng phà ra một hơi thuốc, giống như đang bảy tỏ ý cảm ơn về điếu thuốc của Châu Trạch.
Châu Trạch cũng cười,
Hắn lấy hết số thuốc còn lại trong tay đem châm lửa, rải từng điếu từng điếu lên sàn, chỉ chừa lại một điếu để hút.
Rất nhanh, số thuốc dưới sàn đều bị dập tắt, ông lão nhảy càng hưng phấn hơn, dường như càng lúc càng thuận mắt đối với việc có một tên hậu bối sắp tới, túi ông ta phồng lên, chắc là nhét đầy thuốc lá.
Ông lão lùn gõ chuông mở đường.
Theo sau ông ta là một đám người, họ bước đi chậm rãi.
Không phải là những phụ huynh chen chúc ngoài miếu lúc nãy,
Mà là một đám người ăn mặc kì dị.
Mấy người đi đầu tiên, tay cầm quạt lông, đầu buộc khăn, lảo đảo không vững, mặt mày ảm đạm, chậm rãi đi theo ông lão.
Phía sau còn để hai bím tóc bóng dầu, ánh mắt đờ đẫn đi theo ông lão.
Mấy người phía sau, trang phục càng lúc càng hiện đại, mấy người cuối cùng thậm chí còn mặc quần áo mô đen, trông chẳng khác gì học sinh cấp ba.
Có điều, một số thì sắc mặt xanh xao, một số thì đầu cổ vỡ nát,
Vì bệnh nghề nghiệp nên Châu Trạch nhanh chóng có thể phân tích ra được, mấy học sinh ở phía sau kia hoặc là uống thuốc độc chết, hoặc là nhảy lầu chết.
Trong đó có một đứa Châu Trạch thấy hơi quen, hình như mấy năm trước lúc đọc tin có từng nhìn thấy ảnh của nó, bởi vì sa sút trong một lần thi cuối kì, áp lực quá nên đã nhảy lầu tự tử.
Ông lão lùn vừa gõ chuông vừa đi về phía trước, đi sau là một đám “học trò ra dáng thư sinh”, trông như mấy con rối dây vậy.
Bọn họ giống như một đoàn tham quan,
Lượn vòng vòng quanh miếu,
Còn những người đi đường gần đó,
Ngoài Châu Trạch ra, không ai có thể nhìn thấy bọn họ.
“Keng!”
Một tiếng chuông vang lên,
- An cư chẳng phải xây lầu cao. Trong sách tự có nhà lầu vàng!
“Keng!”
Một tiếng chuông nữa lại vang lên,
- Cưới vợ chẳng hận không người mối. Trong sách tự có người như ngọc!
Ông lão tiếp tục hét lên.
Lượn ba vòng quanh miếu,
Sau đó thì đội hình quái dị này dần dần biến mất.
Chỉ một lát sau,
Phụ huynh thắp hương xong thì bắt đầu từ trong miếu đi ra ngoài,
Trên gương mặt bọn họ hiện lên vẻ hài lòng,
Mong mỏi,
Tha thiết mong con mình hơn người..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.