Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
Đánh giá: 5.9/10 từ 7 lượt
Nam nhân trong truyện Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc) của tác giả Mặc Hắc Hoa trong giới giải trí không chỉ là người đứng đầu, còn là người có thể hô mưa gọi gió, thế nhưng lại lẻ loi sống trong thế giới cô độc của mình. Cùng đón đọc truyện đam mỹ để cùng xem những diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Giới thiệu truyện:
Bề ngoài thì Lê Tuần cao lớn đẹp trai, hướng nội nhưng tự tin, tự nhận không phải đồng tính luyến, nhưng người thanh niên tuấn mỹ này nói thích cậu, không chỉ vào lúc cậu say rượu cường hành chiếm hữu cậu, còn tìm kiếm cơ hội để ăn đậu hủ của cậu, ánh mắt nóng rát khiến hai chân cậu nhũn ra──
“Anh, anh không được qua đây!”
Thân thể trốn tránh thanh niên đang hung hăng áp đảo mình, ngón tay thon dài tà mị dò xét xuống dưới: “Cứng ngắc như thế, còn không muốn anh tới, hả?”
“Cút ngay ── Anh lầm đối tượng!”
“Một chút cũng không có lầm, anh thích em, em vĩnh viễn là tài sản của anh.”
“Dừng tay!” Cảm thấy xấu hổ mà giãy dụa.
“Anh dừng tay không phải em sẽ rất khó chịu sao, chỗ này đã ướt như vậy, háo sắc nha.”
“Anh ── anh ──” Thở hồng hộc rên rỉ.
Thanh niên tà ác liếm liếm cậu: “Ngoan, nói yêu anh, chỉ thích được anh ôm.”
Lại một lần nữa bị ăn xong lau sạch, Lê Tuần khóc không ra nước mắt, trong nội tâm lại không bài xích thanh niên này, ngược lại trong lúc bất tri bất giác quen thuộc với sự hiện hữu của anh, tham luyến sự quan tâm của anh, tham luyến độ ấm trong lồng ngực anh── cái này, cái này, cái này có phải là lầm rồi hay không?
Giới thiệu truyện:
Bề ngoài thì Lê Tuần cao lớn đẹp trai, hướng nội nhưng tự tin, tự nhận không phải đồng tính luyến, nhưng người thanh niên tuấn mỹ này nói thích cậu, không chỉ vào lúc cậu say rượu cường hành chiếm hữu cậu, còn tìm kiếm cơ hội để ăn đậu hủ của cậu, ánh mắt nóng rát khiến hai chân cậu nhũn ra──
“Anh, anh không được qua đây!”
Thân thể trốn tránh thanh niên đang hung hăng áp đảo mình, ngón tay thon dài tà mị dò xét xuống dưới: “Cứng ngắc như thế, còn không muốn anh tới, hả?”
“Cút ngay ── Anh lầm đối tượng!”
“Một chút cũng không có lầm, anh thích em, em vĩnh viễn là tài sản của anh.”
“Dừng tay!” Cảm thấy xấu hổ mà giãy dụa.
“Anh dừng tay không phải em sẽ rất khó chịu sao, chỗ này đã ướt như vậy, háo sắc nha.”
“Anh ── anh ──” Thở hồng hộc rên rỉ.
Thanh niên tà ác liếm liếm cậu: “Ngoan, nói yêu anh, chỉ thích được anh ôm.”
Lại một lần nữa bị ăn xong lau sạch, Lê Tuần khóc không ra nước mắt, trong nội tâm lại không bài xích thanh niên này, ngược lại trong lúc bất tri bất giác quen thuộc với sự hiện hữu của anh, tham luyến sự quan tâm của anh, tham luyến độ ấm trong lồng ngực anh── cái này, cái này, cái này có phải là lầm rồi hay không?