Chương 39: Sợ hãi
Hốt Nhiên chi Gian
21/11/2015
Tác giả nhắn lại
Thực ra Tiêu Tiếu cũng rất yếu đuối, chưa từng trải qua đau lòng, khiến cho cô không biết cách nào để chữa khỏi.
Tiêu Tiếu nhìn đến anh. Khuôn mặt quen thuộc kia, hơi hơi hiện lên chút kinh ngạc, làm cho lòng cô từ từ co rút đau đớn. Ánh mắt cô sượt qua một lượt, không dám dừng lại dù chỉ một giây trên mặt anh. Sợ những gì che giấu trong lòng sẽ không thể khống chế được, lại chảy ra bằng mắt. Mỉm cười, thản nhiên mỉm cười là mặt nạ hoàn hảo nhất, đây là phương thức ngụy trang tốt nhất mà cô học được từ chính anh. Vô luận trong lòng run rẩy cỡ nào, chỉ cần thản nhiên mỉm cười, là có thể làm bộ như hết thảy đều không có gì, mặc cho là ai nội tâm cũng không thể rung động.
Từng ngày, cô đè nén không nhìn đến bóng lưng anh, không vì lời nói của anh mà rung động, chậm rãi để mọi thứ trôi đi. Anh ta không phải đã nói như vậy sao? Đem mọi đau xót, đẩy về quá khứ, chỉ cần trong lòng không hề động đến điểm mấu chốt, cô có thể quay về là Đinh Tiêu Tiếu tự tin trước đây.
Cô vẫn cứ cho rằng như vậy. Chỉ là, thu hồi lại ánh mắt, nhưng không cách nào khống chế được lòng mình đêm dài tưởng niệm đến người đó, Trong căn phòng trống trơn, đen tối u ám, đầu cô lại như một cuộn phim, hồi tưởng lại cảnh ngày đầu tiên họ gặp nhau, trộm theo dõi. Trong lòng cô luôn luôn không ngừng nhắc nhở chính mình, không được suy nghĩ, ngủ sẽ không còn gì, cưỡng chế cho đầu óc trống trơn, không nghĩ đến những điều này nọ. Chính là chỉ cần có một chút động tĩnh nho nhỏ, cô sẽ bừng tỉnh, mở trừng mắt nhìn căn phòng tối mịt, nhìn phía bức tranh trên tường, đôi mắt kinh ngạc mà đè nén của anh lại hiện lên, lại nhớ tới biểu tình bị dọa của anh sau khi cố ý dụ anh vào trong nhà hồi ban đầu.
Trong lòng càng nghĩ càng đau, trong đầu lại điên cuồng hò hét, tựa như vô số con ngựa đang chạy trốn, bên tai cũng nổ vang như động đất. Cho dù có cố nhắm mắt lại như thế nào, cũng không thể buồn ngủ lại. Tiêu Tiếu lần đầu tiên mất ngủ.
Cái đêm mất ngủ kia, khiến cho Tiêu Tiếu kích động trợn to mắt đến tận bình minh. Nhìn thấy màn đêm ngoài cửa sổ dần dần trắng lên, lòng của cô mới dần dần chùng xuống, màn đêm cô tịch mà đáng sợ như vậy, một âm thanh nhỏ cũng kích thích thần kinh. Loại cảm giác này thật là đáng sợ.
Tiêu Tiếu ngày ngày sợ hãi trở về nhà khi thanh tỉnh, trước sau cô vẫn là thuộc về cuộc sống như vậy, trừ bỏ anh, sẽ luôn có người gắt gao ôm lấy. Hàng ngày đến tối đem bản thân ép mệt mỏi đến chết, sau đó lại đến quán bar tìm say xỉn, cuồng nhiệt nhảy nhót, dùng cồn không ngừng gây tê chính mình. Cho tới khi cả đầu óc đều mờ mịt, mới nguyện ý trở lại căn phòng đáng sợ này, tắm rửa lung tung ngã người liền ngủ say. Có khi thực sự rất mệt mỏi, quấn khăn tắm, ngồi ở trên bồn cầu đánh răng, không hề hay biết đã liền ngủ mất.
Ngày hôm sau, điện thoại của Điền Mật nhất định đúng giờ không ngừng vang lên. Cô sợ mình ngủ bất tỉnh, yêu cầu A Mật nhất định phải gọi điện đánh thức cô.
Sửa sang lại bản thân một chút, mới ra khỏi nhà đi làm, hiện tại cô không ngồi xe bus nữa, mỗi ngày đều đi taxi, vài lần đều là tài xế nhắc nhở cô đã tới rồi, cô mới tỉnh lại.
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần cùng thân thể, nhưng tinh thần rất nhanh không thể trụ được, chỉ có thể không ngừng dựa vào café để thanh tỉnh mi mắt. Không ai cảm thấy được cô không thích hợp ở chỗ nào, cô thủy chung mỉm cười lao vào công việc, chính là nói cũng không hơn một câu, ánh mắt cũng càng thêm chú ý ở trên máy tính.
Không ai biết đến sự sợ hãi trong lòng cô, cô sợ hãi căn phòng lạnh như băng, sợ hãi những âm thanh nhỏ vụn trong đêm, đành phải đem chính mình phó mặc cho đám người, dùng nhiệt tình cùng ấm áp của chính họ đuổi đi sợ hãi của chính cô.
A Mật không biết cô như vậy, cô không nói với cô ấy, cô cố ý tránh Quân Tường cùng Điền Mật, đi vài nơi bọn họ khinh chưa bao giờ tới chơi. Nơi này không ai nhận ra cô, chỉ có âm nhạc cùng rượu làm bạn, và cả ánh mắt luôn dõi theo của những đàn ông xa lạ kia. Cô luôn nhảy và uống rượu một mình, gặp được vài anh chàng khá đẹp trai, có lẽ là có thể nhảy cùng cũng được. Tửu lượng của cô tốt lắm, đàn ông nếu muốn chuốc say cô, cũng phải là kẻ có thực lực. Những người đàn ông này cũng đều hiểu cô, chỉ cần làm cho cô uống thỏa thích chơi thỏa thích, cô bình thường cũng sẽ không cự tuyệt vui đùa cùng họ.
Tiêu Tiếu không nghĩ tới, cư nhiên trong trường hợp này gặp phải Kiều Ngôn Sơ. Anh không phải quá giống với người kia, ngoan ngoãn mỗi ngày ngồi chồm hỗm ở nhà sao? Chạy tới nơi này làm cái gì? Loại thế giới này bọn họ cũng nguyện ý nếm thử sao? Tiêu Tiếu lạnh lùng nhìn sự kinh ngạc vui mừng trong mắt Kiều Ngôn Sơ, không thèm để ý đến anh ta.
Thế nhưng, từ khi biết được cô thường xuyên xuất hiện ở nơi này, mỗi buổi tối Kiều Ngôn Sơ đều đến. Có khi cùng bạn bè, có khi là một mình, luôn nghĩ biện pháp để quanh quẩn bên người Tiêu Tiếu.
Nhìn thấy cô cùng những người đàn ông kia nhảy nhót, anh không có tức giận, chẳng qua là chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô. Người khác đuổi anh, anh cười khẽ mà nói: “Tôi là bạn của cô ấy.” Nhìn đến Tiêu Tiếu không có phản đối, cũng không làm gì cả, mặc kệ anh ngồi bên cạnh mình. Anh cười cười, nhất định theo Tiêu Tiếu tới cùng, nhìn thấy cuối cùng Tiêu Tiếu cũng phải rời đi, anh chạy nhanh qua muốn đưa cô về nhà.
Tiêu Tiếu chán ghét hất tay anh ra, mắt hung hăng liếc anh, sau đó tiếp tục một mình đi ra ngoài.
Ngôn Sơ một mực đi phía sau cô, giúp cô đứng ở bên đường đón taxi. Tiêu Tiếu phiền lòng khi thấy anh vẫn đứng ở bên người, tựa như một cây cột điện vậy, nhiễu loạn tầm mắt của cô.
Tiêu Tiếu hung hăng mà quay lại nhìn, hai tay đẩy anh ra khỏi đường cái, tức giận nói: “Anh tốt nhất là mau biến đi, thấy anh trong lòng tôi liền cảm thấy thực phiền.”
Nhưng Ngôn Sơ không có tức giận, mỉm cười đứng yên, đến gần bên người cô: “Anh giúp em bắt xe, rồi anh mới đi.”
“Ai muốn anh giả bộ tốt bụng?” Tiêu Tiếu phun ra hơi thở đầy mùi rượu, hơi thở nặng nề, “Các người không phải rất khinh miệt những người sa đọa như chúng tôi sao?” Amh còn không mau chóng cút về thế giới của anh đi, dối trá. Giả tiên! Đều là kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ đại lừa đảo!”
Tiêu Tiếu nặng nề giơ tay chỉ về phía trước, hung hăng chỉ vào anh, trọng tâm thân thể đột nhiên lại nhào về phía trước, có chút đứng không vững bị nhào về trước.
Ngôn Sơ chạy nhanh tiến lên, từng bước ôm lấy thân thể nghiêng ngả của cô. “Buông ra.” Tiêu Tiếu giống như chạm phải chuột, đột nhiên đẩy anh ra, cô không cần sự thương hại của bọn họ.
Một chiếc xe dừng ở bên cạnh bọn họ, cuối cùng Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn anh một cái, mở cửa xe ra, đặt mông ngồi vào, sau đó kêu tài xế lái xe đi.
Ngôn Sơ đứng ở đầu đường, nhìn bóng dáng chiếc xe dần dần đi xa, trong lòng một trận phiền muộn, vì sao cô lại luôn có địch ý lớn với anh như vậy? Cô liền chán ghét anh như vậy sao?
Ngôn Sơ cũng không có bị lời nói ác ý của Tiêu Tiếu dọa chạy mất, mỗi ngày anh vẫn cứ ở quán bar tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Tiếu, cuối cùng cũng có thể thấy cô xuất hiện Mỗi ngày khi Tiêu Tiếu nhìn thấy anh, vẫn với bộ dạng u linh như cũ, cũng dần dần quen dần, từ ban đầu chán ghét đến sau lại ôn hòa, sau đó lại có thể ngồi nghe anh nói nhiều hơn hai câu.
Tiêu Tiếu cảm thấy được thực ra anh cũng không đáng ghét như vậy, chính là trong lòng khi nghĩ tới thân phận của anh, và cả người kia, lòng cô liền không thể buông xuôi được. Cô biết anh thích mình, chỉ là, cô sợ hãi động chạm tới đau xót trong lòng. Cuộc sống ngoài tình yêu ra cìn có rất nhiều thứ khác, cô muốn tiếp tục bước tiếp, chỉ là thiếu một trái tim mà thôi.
Tiêu Tiếu khẳng định nói rõ cho Kiều Ngôn Sơ, cô và anh chỉ có thể là bạn bè.
“Vì sao?” Ngôn Sơ không rõ, chính mình có cái gì không tốt, vì cái gì cô không thể thử tiếp nhận anh?
“Không nên hỏi em vì sao? Ngay cả chính bản thân em cũng không biết.” Tiêu Tiếu dời tầm mắt nhìn về phía khác? Cô phải đi hỏi ai đây? Hỏi trái tim mình sao? Đáng tiếc, tim của cô thực đã đánh mất rồi.
“Tiêu Tiếu, em chính là chưa buông được con tim mình, anh sẽ chờ, chờ đến ngày em chấp nhận anh.” Ngôn Sơ nhìn khuôn mặt thẳng thừng của cô, một đôi mắt sâu thẳm thâm trầm, lòng của cô nhất định sâu, rất sâu, sâu đến mức tạm thời anh không thể chạm tới được. Bất quá, anh tin tưởng có thể dùng sự kiên trì của mình để sưởi ấm lòng của cô, nhất định cuối cùng cô sẽ đón nhận anh, anh tin tưởng.
Tiêu Tiếu quay sang, đối diện ánh mắt trong veo kia. Suy nghĩ cũng chầm chậm tiêu tan, vì sao một khuôn mặt cũng ôn hòa như vậy, người trước mặt lại có thể nhận ra tất cả của cô, có thể cố gắng thử dung nhập thế giới của cô, mà người kia lại nhìn cô như rắn rết sâu bọ, hận không thể tránh kịp? Cái gì mà cứ khăng khăng là hai thế giới, đều là lý do đối trá, chỉ cần chịu chấp nhận, không phải sẽ giống như nhau cùng một chỗ sao?
“Tiêu Tiếu?” Ngôn Sơ nhìn Tiêu Tiếu đang thất thần, nhẹ nhàng giơ tay quơ quơ trước mắt cô.
Tiêu Tiếu lấy lại tinh thần, dừng tâm tư, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, Ngôn Sơ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tiếu nở nụ cười trước mặt mình, không khỏi ngây người nhìn, thì ra cô gái này không chỉ có quyến rũ, khi cười cũng đẹp như vậy.
Tiêu Tiếu không nghĩ trong trường hợp này mà chạm mặt anh. Có điều, nụ cười vẫn thủy chung duy trì trên mặt cô, cô cũng đã học được phòng bị, cô đã không còn là người mà trong mắt chỉ có bóng dáng của anh, một cô gái khát vọng anh quay lại nhìn mình.
Thế giới này không thuộc về anh, anh chỉ là ngẫu nhiên lạc đường. Chẳng qua, nhìn biểu tình đứng ngồi không yên của anh, cũng đủ biết anh có bao nhiêu khinh thường loại cuộc sống này. Đúng vậy, ở trong mắt anh, các cô chính là một đám sa đọa, lũ người bất trị.
Tiêu Tiếu nhớ khuôn mặt dối trá kia của anh, trong lòng lại buồn bực. Trên mặt lại lộ ra vui vẻ cùng người đàn ông khác trò chuyện, một ly lại một ly tiếp tục uống rượu, đáp ứng khiêu vũ với bất kỳ người đàn ông nào. Thế giới của cô chính là như vậy, cô chính là muốn vui vẻ.
Hai con người thuộc hai thế giới bất đồng, lại một lần nữa cùng xuất hiện, không biết bọn họ sẽ vẽ ra một con đường tương lai như thế nào, có lẽ là lần lượt thay đổi để thích ứng, hay vẫn là mặc kệ tương lai? Trừ bỏ bọn họ ai cũng không biết.
Thực ra Tiêu Tiếu cũng rất yếu đuối, chưa từng trải qua đau lòng, khiến cho cô không biết cách nào để chữa khỏi.
Tiêu Tiếu nhìn đến anh. Khuôn mặt quen thuộc kia, hơi hơi hiện lên chút kinh ngạc, làm cho lòng cô từ từ co rút đau đớn. Ánh mắt cô sượt qua một lượt, không dám dừng lại dù chỉ một giây trên mặt anh. Sợ những gì che giấu trong lòng sẽ không thể khống chế được, lại chảy ra bằng mắt. Mỉm cười, thản nhiên mỉm cười là mặt nạ hoàn hảo nhất, đây là phương thức ngụy trang tốt nhất mà cô học được từ chính anh. Vô luận trong lòng run rẩy cỡ nào, chỉ cần thản nhiên mỉm cười, là có thể làm bộ như hết thảy đều không có gì, mặc cho là ai nội tâm cũng không thể rung động.
Từng ngày, cô đè nén không nhìn đến bóng lưng anh, không vì lời nói của anh mà rung động, chậm rãi để mọi thứ trôi đi. Anh ta không phải đã nói như vậy sao? Đem mọi đau xót, đẩy về quá khứ, chỉ cần trong lòng không hề động đến điểm mấu chốt, cô có thể quay về là Đinh Tiêu Tiếu tự tin trước đây.
Cô vẫn cứ cho rằng như vậy. Chỉ là, thu hồi lại ánh mắt, nhưng không cách nào khống chế được lòng mình đêm dài tưởng niệm đến người đó, Trong căn phòng trống trơn, đen tối u ám, đầu cô lại như một cuộn phim, hồi tưởng lại cảnh ngày đầu tiên họ gặp nhau, trộm theo dõi. Trong lòng cô luôn luôn không ngừng nhắc nhở chính mình, không được suy nghĩ, ngủ sẽ không còn gì, cưỡng chế cho đầu óc trống trơn, không nghĩ đến những điều này nọ. Chính là chỉ cần có một chút động tĩnh nho nhỏ, cô sẽ bừng tỉnh, mở trừng mắt nhìn căn phòng tối mịt, nhìn phía bức tranh trên tường, đôi mắt kinh ngạc mà đè nén của anh lại hiện lên, lại nhớ tới biểu tình bị dọa của anh sau khi cố ý dụ anh vào trong nhà hồi ban đầu.
Trong lòng càng nghĩ càng đau, trong đầu lại điên cuồng hò hét, tựa như vô số con ngựa đang chạy trốn, bên tai cũng nổ vang như động đất. Cho dù có cố nhắm mắt lại như thế nào, cũng không thể buồn ngủ lại. Tiêu Tiếu lần đầu tiên mất ngủ.
Cái đêm mất ngủ kia, khiến cho Tiêu Tiếu kích động trợn to mắt đến tận bình minh. Nhìn thấy màn đêm ngoài cửa sổ dần dần trắng lên, lòng của cô mới dần dần chùng xuống, màn đêm cô tịch mà đáng sợ như vậy, một âm thanh nhỏ cũng kích thích thần kinh. Loại cảm giác này thật là đáng sợ.
Tiêu Tiếu ngày ngày sợ hãi trở về nhà khi thanh tỉnh, trước sau cô vẫn là thuộc về cuộc sống như vậy, trừ bỏ anh, sẽ luôn có người gắt gao ôm lấy. Hàng ngày đến tối đem bản thân ép mệt mỏi đến chết, sau đó lại đến quán bar tìm say xỉn, cuồng nhiệt nhảy nhót, dùng cồn không ngừng gây tê chính mình. Cho tới khi cả đầu óc đều mờ mịt, mới nguyện ý trở lại căn phòng đáng sợ này, tắm rửa lung tung ngã người liền ngủ say. Có khi thực sự rất mệt mỏi, quấn khăn tắm, ngồi ở trên bồn cầu đánh răng, không hề hay biết đã liền ngủ mất.
Ngày hôm sau, điện thoại của Điền Mật nhất định đúng giờ không ngừng vang lên. Cô sợ mình ngủ bất tỉnh, yêu cầu A Mật nhất định phải gọi điện đánh thức cô.
Sửa sang lại bản thân một chút, mới ra khỏi nhà đi làm, hiện tại cô không ngồi xe bus nữa, mỗi ngày đều đi taxi, vài lần đều là tài xế nhắc nhở cô đã tới rồi, cô mới tỉnh lại.
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần cùng thân thể, nhưng tinh thần rất nhanh không thể trụ được, chỉ có thể không ngừng dựa vào café để thanh tỉnh mi mắt. Không ai cảm thấy được cô không thích hợp ở chỗ nào, cô thủy chung mỉm cười lao vào công việc, chính là nói cũng không hơn một câu, ánh mắt cũng càng thêm chú ý ở trên máy tính.
Không ai biết đến sự sợ hãi trong lòng cô, cô sợ hãi căn phòng lạnh như băng, sợ hãi những âm thanh nhỏ vụn trong đêm, đành phải đem chính mình phó mặc cho đám người, dùng nhiệt tình cùng ấm áp của chính họ đuổi đi sợ hãi của chính cô.
A Mật không biết cô như vậy, cô không nói với cô ấy, cô cố ý tránh Quân Tường cùng Điền Mật, đi vài nơi bọn họ khinh chưa bao giờ tới chơi. Nơi này không ai nhận ra cô, chỉ có âm nhạc cùng rượu làm bạn, và cả ánh mắt luôn dõi theo của những đàn ông xa lạ kia. Cô luôn nhảy và uống rượu một mình, gặp được vài anh chàng khá đẹp trai, có lẽ là có thể nhảy cùng cũng được. Tửu lượng của cô tốt lắm, đàn ông nếu muốn chuốc say cô, cũng phải là kẻ có thực lực. Những người đàn ông này cũng đều hiểu cô, chỉ cần làm cho cô uống thỏa thích chơi thỏa thích, cô bình thường cũng sẽ không cự tuyệt vui đùa cùng họ.
Tiêu Tiếu không nghĩ tới, cư nhiên trong trường hợp này gặp phải Kiều Ngôn Sơ. Anh không phải quá giống với người kia, ngoan ngoãn mỗi ngày ngồi chồm hỗm ở nhà sao? Chạy tới nơi này làm cái gì? Loại thế giới này bọn họ cũng nguyện ý nếm thử sao? Tiêu Tiếu lạnh lùng nhìn sự kinh ngạc vui mừng trong mắt Kiều Ngôn Sơ, không thèm để ý đến anh ta.
Thế nhưng, từ khi biết được cô thường xuyên xuất hiện ở nơi này, mỗi buổi tối Kiều Ngôn Sơ đều đến. Có khi cùng bạn bè, có khi là một mình, luôn nghĩ biện pháp để quanh quẩn bên người Tiêu Tiếu.
Nhìn thấy cô cùng những người đàn ông kia nhảy nhót, anh không có tức giận, chẳng qua là chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô. Người khác đuổi anh, anh cười khẽ mà nói: “Tôi là bạn của cô ấy.” Nhìn đến Tiêu Tiếu không có phản đối, cũng không làm gì cả, mặc kệ anh ngồi bên cạnh mình. Anh cười cười, nhất định theo Tiêu Tiếu tới cùng, nhìn thấy cuối cùng Tiêu Tiếu cũng phải rời đi, anh chạy nhanh qua muốn đưa cô về nhà.
Tiêu Tiếu chán ghét hất tay anh ra, mắt hung hăng liếc anh, sau đó tiếp tục một mình đi ra ngoài.
Ngôn Sơ một mực đi phía sau cô, giúp cô đứng ở bên đường đón taxi. Tiêu Tiếu phiền lòng khi thấy anh vẫn đứng ở bên người, tựa như một cây cột điện vậy, nhiễu loạn tầm mắt của cô.
Tiêu Tiếu hung hăng mà quay lại nhìn, hai tay đẩy anh ra khỏi đường cái, tức giận nói: “Anh tốt nhất là mau biến đi, thấy anh trong lòng tôi liền cảm thấy thực phiền.”
Nhưng Ngôn Sơ không có tức giận, mỉm cười đứng yên, đến gần bên người cô: “Anh giúp em bắt xe, rồi anh mới đi.”
“Ai muốn anh giả bộ tốt bụng?” Tiêu Tiếu phun ra hơi thở đầy mùi rượu, hơi thở nặng nề, “Các người không phải rất khinh miệt những người sa đọa như chúng tôi sao?” Amh còn không mau chóng cút về thế giới của anh đi, dối trá. Giả tiên! Đều là kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ đại lừa đảo!”
Tiêu Tiếu nặng nề giơ tay chỉ về phía trước, hung hăng chỉ vào anh, trọng tâm thân thể đột nhiên lại nhào về phía trước, có chút đứng không vững bị nhào về trước.
Ngôn Sơ chạy nhanh tiến lên, từng bước ôm lấy thân thể nghiêng ngả của cô. “Buông ra.” Tiêu Tiếu giống như chạm phải chuột, đột nhiên đẩy anh ra, cô không cần sự thương hại của bọn họ.
Một chiếc xe dừng ở bên cạnh bọn họ, cuối cùng Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn anh một cái, mở cửa xe ra, đặt mông ngồi vào, sau đó kêu tài xế lái xe đi.
Ngôn Sơ đứng ở đầu đường, nhìn bóng dáng chiếc xe dần dần đi xa, trong lòng một trận phiền muộn, vì sao cô lại luôn có địch ý lớn với anh như vậy? Cô liền chán ghét anh như vậy sao?
Ngôn Sơ cũng không có bị lời nói ác ý của Tiêu Tiếu dọa chạy mất, mỗi ngày anh vẫn cứ ở quán bar tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Tiếu, cuối cùng cũng có thể thấy cô xuất hiện Mỗi ngày khi Tiêu Tiếu nhìn thấy anh, vẫn với bộ dạng u linh như cũ, cũng dần dần quen dần, từ ban đầu chán ghét đến sau lại ôn hòa, sau đó lại có thể ngồi nghe anh nói nhiều hơn hai câu.
Tiêu Tiếu cảm thấy được thực ra anh cũng không đáng ghét như vậy, chính là trong lòng khi nghĩ tới thân phận của anh, và cả người kia, lòng cô liền không thể buông xuôi được. Cô biết anh thích mình, chỉ là, cô sợ hãi động chạm tới đau xót trong lòng. Cuộc sống ngoài tình yêu ra cìn có rất nhiều thứ khác, cô muốn tiếp tục bước tiếp, chỉ là thiếu một trái tim mà thôi.
Tiêu Tiếu khẳng định nói rõ cho Kiều Ngôn Sơ, cô và anh chỉ có thể là bạn bè.
“Vì sao?” Ngôn Sơ không rõ, chính mình có cái gì không tốt, vì cái gì cô không thể thử tiếp nhận anh?
“Không nên hỏi em vì sao? Ngay cả chính bản thân em cũng không biết.” Tiêu Tiếu dời tầm mắt nhìn về phía khác? Cô phải đi hỏi ai đây? Hỏi trái tim mình sao? Đáng tiếc, tim của cô thực đã đánh mất rồi.
“Tiêu Tiếu, em chính là chưa buông được con tim mình, anh sẽ chờ, chờ đến ngày em chấp nhận anh.” Ngôn Sơ nhìn khuôn mặt thẳng thừng của cô, một đôi mắt sâu thẳm thâm trầm, lòng của cô nhất định sâu, rất sâu, sâu đến mức tạm thời anh không thể chạm tới được. Bất quá, anh tin tưởng có thể dùng sự kiên trì của mình để sưởi ấm lòng của cô, nhất định cuối cùng cô sẽ đón nhận anh, anh tin tưởng.
Tiêu Tiếu quay sang, đối diện ánh mắt trong veo kia. Suy nghĩ cũng chầm chậm tiêu tan, vì sao một khuôn mặt cũng ôn hòa như vậy, người trước mặt lại có thể nhận ra tất cả của cô, có thể cố gắng thử dung nhập thế giới của cô, mà người kia lại nhìn cô như rắn rết sâu bọ, hận không thể tránh kịp? Cái gì mà cứ khăng khăng là hai thế giới, đều là lý do đối trá, chỉ cần chịu chấp nhận, không phải sẽ giống như nhau cùng một chỗ sao?
“Tiêu Tiếu?” Ngôn Sơ nhìn Tiêu Tiếu đang thất thần, nhẹ nhàng giơ tay quơ quơ trước mắt cô.
Tiêu Tiếu lấy lại tinh thần, dừng tâm tư, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, Ngôn Sơ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tiếu nở nụ cười trước mặt mình, không khỏi ngây người nhìn, thì ra cô gái này không chỉ có quyến rũ, khi cười cũng đẹp như vậy.
Tiêu Tiếu không nghĩ trong trường hợp này mà chạm mặt anh. Có điều, nụ cười vẫn thủy chung duy trì trên mặt cô, cô cũng đã học được phòng bị, cô đã không còn là người mà trong mắt chỉ có bóng dáng của anh, một cô gái khát vọng anh quay lại nhìn mình.
Thế giới này không thuộc về anh, anh chỉ là ngẫu nhiên lạc đường. Chẳng qua, nhìn biểu tình đứng ngồi không yên của anh, cũng đủ biết anh có bao nhiêu khinh thường loại cuộc sống này. Đúng vậy, ở trong mắt anh, các cô chính là một đám sa đọa, lũ người bất trị.
Tiêu Tiếu nhớ khuôn mặt dối trá kia của anh, trong lòng lại buồn bực. Trên mặt lại lộ ra vui vẻ cùng người đàn ông khác trò chuyện, một ly lại một ly tiếp tục uống rượu, đáp ứng khiêu vũ với bất kỳ người đàn ông nào. Thế giới của cô chính là như vậy, cô chính là muốn vui vẻ.
Hai con người thuộc hai thế giới bất đồng, lại một lần nữa cùng xuất hiện, không biết bọn họ sẽ vẽ ra một con đường tương lai như thế nào, có lẽ là lần lượt thay đổi để thích ứng, hay vẫn là mặc kệ tương lai? Trừ bỏ bọn họ ai cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.