Chương 36: quyết định trở về
Đồng St Bự Nguyễn , Bí Ngô
08/12/2015
New york .
Uyển Nhi bước vào căn phòng màu trắng đầy mùi thuốc sát trùng , bên trong phong kính kia là người mẹ vẫn đang thở hằng ngày bằng ống oxi , đôi mắt vẫn mở nhưng toàn thân bất động, cứ như vậy suốt mấy năm qua.
Bước vào trong, Uyển Nhi cằm tay mẹ mình , đôi mắt rưng rưng với hình ảnh người mẹ đang sống đời thực vật ngay trước mắt .
- Mẹ à , mẹ nhìn con như vậy lâu lắm rồi đó . Mẹ không thấy nhớ con gái của mẹ sao?? .
- Uyển Nhi muốn mẹ thắt bím lắm , mẹ tỉnh dậy thắt bím cho Uyển Nhi đi – nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lăn trên đôi má trắng hồng kia .
Uyển Nhi cuối đầu xuống nắm chặt lấy bàn tay mẹ mình , nhắm mắt nhớ về những kỷ niệm lúc trước mà tim lại đau thắt lại.
“ Phải chi ngày đó mẹ đừng yêu ông ấy quá nhiều …”
Quá khứ...
Người phụ nữ một con với thân hình mãnh mai đầy quyến rũ , hàng tá người đàn ông đang theo đuổi nhưng không để mắt tới , mà đã chọn cách ngốc nghếch đuổi theo một người đàn ông đã có gia đình …
- Anh ơi ! đừng bỏ mặt em như vậy mà , em và anh sẽ là một gia đình mà …
Cánh tay người đàn ông đó bị người phụ nữ kia níu lại , đôi mắt hằng lên vạn tia hy vọng, nước mắt không ngừng tuông rơi . trong lòng người đàn ông có chút xót xa …
- Thanh Hoa , anh xin lỗi em , em muốn chửi rủa anh như thế nào cũng được …Nhưng chuyện chúng ta là không thể , đó là một sai lầm . – Ông nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ tên Thanh Hoa ấy nói dứt khoác .
- Không anh ơi , anh yêu em mà đúng không Kim Bình – người phụ nữ nói như thét lên, hai tay run run nắm chặt vai người đàn ông kia .
- Em biết anh yêu Phụng Lai như thế nào mà , bây giờ cô ấy đang có thai , coi như là tôi cầu xin em , em đừng tìm đến tôi nữa .-Ông ta gằng giọng nói .
Bàn tay đang nắm vạt áo bị ông vùng mạnh , khiến người phụ nữ ngã sang một bên .Ông ta quay lưng lạnh lùng bỏ đi … không ngoái đầu lại nhìn .
Cơn mưa đỗ xuống hòa quyện với những giọt nước mắt của người phụ nữ tội nghiệp kia , bản thân cô ta không muốn phá hoại gia đình người khác nhưng vì quá yêu, không buông được nên đành cố chấp níu kéo dù người đó là chồng của bạn mình , người phụ nữ đó yêu Kim Bình rất nhiều, và cũng đã bất chấp mọi thủ đoạn khiến người đàn ông rằn buộc với mình như không thể …
Vĩnh viễn trái tim ông ấy không thuộc về nơi cô , người phụ nữ bần thần đi trong mưa, hết gào thét rồi cười ngây dại cho đến ngã tư . một cú chạm mạnh từ phía sau nhấc bổng người phụ nữ ấy lên không trung, rồi rơi xuống lăn vòng trên mặt đường, máu ở đầu chảy ra pha lẫn vào mưa tạo thành những vệt đỏ loang lỗ trên mặt đường, tâm hồn người phụ nữ ấy đã chết , chết theo nhưng lời nói đó. Bản than cũng không còn cảm nhận được cái đau của thể xác nữa, mắt từ từ khép lại không còn biết gì nữa . Trên đường những dòng xe tấp nập chạy mưa cũng tò mò dừng lại xem có chuyện gì, không gian trở nên ồn ào.
- Trời đất ơi ! ai gọi xe cấp cứu đi .
- Cô ấy chảy máu nhiều quá …
- Mọi người tảng ra , đi ai đó gọi cảnh sát và xe cấp cứu đi .
- %^$%^&*^*&^$&*(^ .
Phòng cấp cứu bệnh viện X
Một cô bé mới chỉ hơn hai tuổi vẫn ngây ngô chưa hiểu chuyện gì , chỉ biết đứng ngây ngô bên ngoài trông theo ánh mắt của bà ngoại . cánh cửa cấp cứu đã hơn sáu bảy tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa mở ra .
- Uyển Nhi cháu lại đây ! – Bà Ngoại đưa tay ngoắc ngoắc .
- Dạ – Uyển Nhi lon ton chạy đến .
- Cháu hãy nhớ lấy , cháu không có ba mà có một kẻ thù . Ông ta đã hại mẹ con ra như thế này con hiểu không .
Mắt long lanh , đầu Uyển Nhi gục gục theo lời căn dặn của bà .
- Ông ta tên Nguyễn Kim Bình , vợ của người đàn ông đó là Dương Phụng Lai , cháu nhất định không được quên nghe không . – người bà giọng gằng lên sự giận dữ nghiến răng nói .
- Dạ , cháu nhớ rồi ạ .
Ngón tay mẹ Uyển Nhi khẻ cử động làm Uyển Nhi trở về với thực tại .
- Mẹ , mẹ tỉnh rồi phải không .
Trong lòng vui mừng Uyển Nhi luống cuống nhấn chuông gọi bác sỉ lên kiểm tra . Sơ bộ một hồi lâu vị bác sỉ lại thêm một lần lắc đầu mà nhìn Uyển Nhi .
- Cô Uyển Nhi à , vẫn chưa có tiến triễn gì .
- Sao có thể chứ vừa rồi tôi thấy tay mẹ cử động mà . – Uyển Nhi .
- Đó chỉ là một phản ứng nội bộ của cơ thể do các chi tê cứng lâu ngày mà thôi . – Vị bác sĩ nói tiếp .
- Tôi nghĩ …
Không muốn nghe vị bác sĩ nói tiếp Uyển Nhi nhanh miệng đỡ lời .
- Không sao , tôi tin mẹ tôi sẽ tỉnh lại trong nay mai mà thôi – Uyển Nhi nhìn về phía mẹ mình .
Vị bác sỉ ngán ngẫm lắc đầu rồi thở dài bước ra ngoài , để lại Uyển Nhi bên trong . Bước đến gần hơn nắm lấy đôi bàn tay mẹ mình .
- Mẹ à , bây giờ con gái quay trở về Việt Nam mẹ nhé , con sẽ không để mẹ bị ức hiếp nữa nhé , con sẽ giúp mẹ lấy lại những gì đáng lẽ ra sẽ thuộc về hai mẹ con mình , mẹ ủng hộ con phải không .
- con muốn về tìm lại tình yêu của mình lắm mẹ à , con nhớ Hoàng Long rất nhiều .
Ánh mắt Uyển Nhi đượm buồn khi hình ảnh của anh chợt hiện đến , nỗi khổ tâm của bản thân mình , chẳng ai hiểu được . Ngần ấy năm phải một mình bương chải cuộc sống , một mình gánh vác nổi đau bỏ lại tất cả để đi đến một nơi xa lạ , xứ lạnh lẽo không chút ấm áp ….
Tại nhà Quốc Huy .
‘’ cốc … cốc’’
- Bận rồi – Quốc Huy từ bên trong nói vọng ra .
Gõ cửa vậy thôi có cho phép hay không cho phép vào thì Sally vẫn mở cửa xông vào .
‘’ Rầm’’ – vào được bên trong Sally liền chạy đến chổ Quốc Huy .
Quốc Huy hơi bực bội vì thái độ ngông cuồng của người con gái trước mặt mình , liền thay đổi nét mặt tức giận .
- Phòng tôi đó , ai cho cô vào .
- Anh im đi , để tôi nói – Sally đưa tay bịt miệng Quốc Huy lại .
- Giờ này , ông tôi đã vào phòng mỗ rồi , chúng ta chuẩn bị kế hoạch thôi .
Mắt Quốc Huy nghe tin này liền sáng rực , bỏ tay Sally ra khỏi miệng mình .
- Cô nói thật chứ
Sally cười tươi gục đầu lia lịa .
- Sắp được về Mỹ rồi , sắp được gặp kelvin của tôi rồi hí hí – Sally nói lí nhí .
- Kệ cô , triển khai kế hoạch đi , tôi nghe thử nào ? – Quốc Huy kéo ghế ngồi lại cạnh giường .
- Trước hết thể này @&(**(%^&&^%#^%@()#()*)(*&&^%$%$(#)
- Đó anh coi kế hoạch này ổn không
- Oke oke , đồng ý , đồng ý . – Quốc Huy mừng rỡ nói
- Nhưng mà , ai là người sẽ gọi Hoàng Nhi ra – Sally nhíu mày .
- À , việc đó cô khỏi lo có một người rồi . – Quốc Huy cười nhoẽn miệng gian manh .
Cả hai đang tiếp tục bàn tán kế hoạch bổng mẹ Quốc Huy bước vào .
- Ở Thu Trang phu nhân . – Quốc Huy gọi .
- Cả hai đứa ở đây à , thế mà nhóc này mới đầu lại bảo không thích con nữa chứ – mẹ Quốc Huy trêu chọc .
- Bác gái à – Sally giả vờ ngại ngùng .
Đang rất hài lòng vì trước mắt mẹ Quốc Huy là sự thân thiết của hai người , nở nụ cười rất tươi rồi nhìn lại mới thấy Sally đang mặt chiếc váy ngủ mỏng tay , liền cười lớn .
- Ta biết hai con có tình cảm , và chuyện ấy sớm muộn cũng xãy ra nhưng giờ hai đứa cứ từ từ đã – ánh mắt Mẹ Quốc Huy nhìn sang Sally nói kèm theo hành động che miệng cười .
Cả hai ngu ngơ không hiểu gì thì Quốc Huy đưa mắt sang nhìn Sally, mới thấy Sally đang mặt chiếc váy ngủ , Sally giờ mới phát hiện ngại ngùng chạy nhanh về phòng . Quốc Huy cũng thấy nóng bừng lên liền đẫy mẹ mình ra ngoài . ..
Sally chạy về phòng mặt đỏ ngượng lên vì sự cố lúc nãy , do lúc nghe tin ông chịu làm phẫu thuật liền mừng rỡ mà quên thay đồ, chạy luôn qua phòng Quốc Huy như thế , đang ngồi lấy lại bình tĩnh thì tiếng chuông điện thoại reo lên .
- Hello honey .
- Em đang làm gì vậy – người con trai bên kia đầu dây giọng nói trìu mến .
- Nhớ ông xã quá à – Sally phụng phịu .
- Anh cũng vậy , Sally đừng bao giờ buông tay anh .
- Ngốc à , chúng ta đã cùng nhau trãi qua bao năm rồi , tin em , em sẽ nắm tay anh mà thôi .
Sau một hồi lâu nói chuyện, Kelvin đành miễn cưỡng cúp máy , vì sợ mất giấc ngủ của Sally . Tính đến nay, hai người xa nhau cũng đã mấy tháng rồi, chưa nói đến khoảng cách về địa lý lần này tới nữa vòng trái đất , Sally nhớ Kelvin vô cùng , nhớ nụ cười , nhớ mái tóc , nhớ ánh mắt,… . Tình cảm đầu đời và cũng là duy nhất khắc ghi trong tim của cả hai .
Chỉ vì môn đăng hộ đối mà năm lần bảy lượt bị cấm cản , chia rẽ . Sally thở dài rồi thôi suy nghĩ chìm vào giấc ngủ .
Ngày thi cuối cùng cũng đã đến , nó đặt vào kì thi này rất nhiều hi vọng . Đứng trước gương nó vừa thắc cravat miệng vừa lẫm bẩm .
- Hoàng Long , hẹn hò nhé
- Hoàng Long , chồng iu nà .
- Hoàng Long sang rang hê ô nà
- lần này nhất định phải được .
Rồi cười phá lên một mình ngớ ngẫn ngốc nghếch , tỏ ra rất quyết tâm .
" Minh Anh , đi thôi trễ giờ đó’’
Nghe thấy tiếng gọi nó trở về thực tại vội vội vàng vàng xách ba lô chạy xuống nhà .
- Hoàng Nhi đi thôi ! – nó giục .
- Minh Anh ! – anh từ trong nhà bước ra , nó ngoái đầu lại nhìn cười vẫy vẫy rồi lên xe đi cùng với Hoàng Nhi mất hút .
- Cố lên ! – anh nói thầm .
Tuần này khối 10 thi nên hai khối còn lại có thời gian rất rãnh rỗi , anh lấy chiếc áo khoát rồi gọi cho hai thằng bạn với Ngọc Quỳnh đi nhâm nhê một chút ít cà phê sáng .
- Mày tới sớm thế – Đăng Khôi chào hỏi .
Lần lượt những người kia cũng từ phía sau đi đến .
- Hoàng Long – Ngọc Quỳnh cười mĩm .
- Chào cậu – Sally .
- Bạn hiền – Quốc Huy vỗ nhẹ vai .
- Lại đi ké xe Đăng Khôi à – anh treo chọc .
- Mày ! cứ nói đúng – Quốc Huy .
Cả bàn phá lên cười , đang ngồi nói chuyện phím với nhau Quốc Huy chỉnh lại tư thế khuôn mặt hết sức trầm trọng .
- Trước hết , Hoàng Long tao hỏi mày một chuyện được không ?
Thấy Quốc Huy nghiêm túc nên ai náy đều yên lặng lắng nghe , khi nghe Quốc Huy hỏi khuôn mặt anh có đôi nét tò mò .
- Nói đi – nhắp một ngụm cà phê .
- Tao yêu Hoàng Nhi , điều đó là sự thật !
Anh bổng khựng người lại , đặt ly cà phê xuống bàn đôi mày cau lại . Ngọc Quỳnh và Đăng Khôi nghe những lời này cũng có chút giật mình .
- Ê , cái thằng này sắp cưới vợ rồi còn giỡn gì vậy mày – Đăng Khôi lên tiếng giảm đi sự căng thẳng .
- Không ! tao đang nói nghiêm túc – giọng nói Quốc Huy trở nên trầm hơn .
- Mày , đừng gây thêm tổn thương cho Hoàng Nhi nữa . – anh nói không chút cảm xúc .
- Tao biết thời gian qua , Hoàng Nhi đau lòng vì tao nhiều lắm , nhưng tao có nỗi khổ riêng . Với Hoàng Nhi tao hoàn toàn nghiêm túc , mày hiểu rõ hơn ai hết .
- Vì tao hiểu rõ nên tao không muốn Hoàng Nhi phãi tổn thương thêm . – anh nhìn về phía Sally .
- Hoàng Long , tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi đó . – Sally lên tiếng .
Sally nâng cốc cà phê làm nhấp một ngụm , sau đó giải thích những chuyện vừa qua cho mọi người cùng hiểu , đôi chân mày của anh cũng từ từ giản ra .
- Vì vậy , Quốc Huy đang giúp tôi . Và bây giờ tôi cần mọi người giúp Quốc Huy – Sally cười nhẹ .
Ai nấy đều cảm thông cho Quốc Huy , còn anh vẫn đang suy nghĩ gì đó nhưng chẳng ai hiểu được tâm tư anh cả .
- Tao ước gì có Minh Anh ở đây ! – Quốc Huy buộc miệng nhắc đến nó .
Cả bốn người đều hướng mắt về phía Quốc Huy tò mò .
- Sao lại Minh Anh ! – Ngọc Quỳnh hỏi .
- Minh Anh là ai vậy – Sally thắc mắc .
- À , Minh Anh là người yêu tên kia – Quốc Huy nhếch mắt sang anh .
Anh vẫn giữ thái độ im lặng để che đi cảm xúc trong mình , đó là thói quen xấu nhất của anh , không bao giờ để người khá phát giác được anh đang nghĩ gì . Cũng nhờ thói quen xấu đó nó luôn giúp anh tự tin trong công việc , rất quyết đoán và hiệu quả .
- Ồh ! cô gái đó chắc hẳn xinh đẹp và bản lĩnh lắm – Sally ngạc nhiên .
- Thôi , về Minh Anh từ từ cô sẽ biết , quay trở lại chuyện chính đi , Hoàng Long mày ủng hộ tao chứ . – Quốc Huy dò xét .
- Chuyện này , tao sẽ không tham gia ! – anh nhúng vai .
Quốc Huy cũng không trách gì về quyết định của anh , chọn lựa của anh như vậy một mặt cũng vì Hoàng Nhi , bản thân anh không muốn em gái của mình phải chịu bất kì một tổn thương nào , không giúp không phản đối là biện pháp tốt nhất cho thời điểm này . ..
- Được rồi , sau chuyện này tao mong mày sẽ ủng hộ – Quốc Huy nói .
Anh gục nhẹ rồi nhấp thêm một ngụm cà phê , những người còn lại cùng nhau bàn kế hoạch và chia nhiệm vụ cho nhau …
- Kia , có phải Hoàng Nhi với Minh Anh không …- Đăng Khôi nhìn xuống dưới lề đường .
- Minh Anh – Đăng Khôi gọi to
Trong lúc đang đợi Hoàng Nhi đi đổ xe nghe thấy tiếng gọi từ trên của Đăng Khôi, nó ngước nhìn lên vẫy tay rồi nhe răng cười tít mắt ^^ .
- Hello chào mọi người …- nó vừa bước tới bàn liền hớn hở chào hỏi .
Hoàng Nhi cũng từ phía sau bước đến hơi khựng người khi thấy Quốc Huy và Sally đang khoát tay nhau nhưng cố gượng mĩm cười .
- Chào mọi người – Hoàng Nhi .
- Hoàng Long , em yêu anh quá chừng luônnnnn – nó nói tỉnh bơ chạy lại kéo ghế ngồi cạnh anh .
‘’ ấy sì , cái con heo này , vạn lần không thay đổi” – anh có chút xấu hổ nghĩ thầm .
Không nói gì sắc mặt dần dần thay đổi sang màu đỏ , liền vội quơ đại cuống tập chí lên đọc che đi khuôn mặt của mình .
- Hôm nay , siêu ghê đọc ngược luôn – nó ngây ngô hỏi =.=’
Cả bàn phá lên cười , đúng là chỉ có mỗi mình nó mới làm anh lộ cả bản chất dấu sâu trong lòng . Sally cũng ngắm ngầm hiểu ra đây chính nhân vật nữ Minh Anh khi nãy mọi người nhắc đến , quả thật làm cho Sally ngạc nhiên .
- Thì ra đây là Minh Anh . – Sally
- À , đây là … - nó tò mò .
- À tôi là Triệu Phi Yến , vị hôn thê của Quốc Huy gọi là Sally nhé . -^^
Nó gục đầu liên tiếp mấy cái , rồi ngẫm nghĩ phân tích thì ra đây là cái người con gái chen giữa đã khiến cho Hoàng Nhi buồn suốt mấy tuần liền , lập tức tắt đi nụ cười với Sally .
“ mình phải yêu thương Hoàng Nhi không được vui vẻ với tình địch của cậu ấy “ .
- Sáng nay hai em thi được không ? – Ngọc Quỳnh hỏi han .
- À đúng rồi, làm được không hai đứa? . – Đăng Khôi .
- Very goodddd luôn đó – nó nhanh nhẫu trả lời , rồi quay sang anh .
“ y chang khi tối ôn luôn ấy “ – che miệng thì thầm bên tai anh . Môi anh cong nhẹ rồi cố tình đẫy nó ra .
Hoàng Nhi không nói gì cả , chỉ gục hoặc lắc đầu thay cho câu trả lời , bây giờ trong lòng nặng trĩu, có nói gì thì cũng chỉ làm cho tâm trạng tệ thêm thôi , Hoàng Nhi không muốn phải yếu đuối trước mặt Quốc Huy nữa bấy nhiêu như vậy là đủ rồi …
Uyển Nhi bước vào căn phòng màu trắng đầy mùi thuốc sát trùng , bên trong phong kính kia là người mẹ vẫn đang thở hằng ngày bằng ống oxi , đôi mắt vẫn mở nhưng toàn thân bất động, cứ như vậy suốt mấy năm qua.
Bước vào trong, Uyển Nhi cằm tay mẹ mình , đôi mắt rưng rưng với hình ảnh người mẹ đang sống đời thực vật ngay trước mắt .
- Mẹ à , mẹ nhìn con như vậy lâu lắm rồi đó . Mẹ không thấy nhớ con gái của mẹ sao?? .
- Uyển Nhi muốn mẹ thắt bím lắm , mẹ tỉnh dậy thắt bím cho Uyển Nhi đi – nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lăn trên đôi má trắng hồng kia .
Uyển Nhi cuối đầu xuống nắm chặt lấy bàn tay mẹ mình , nhắm mắt nhớ về những kỷ niệm lúc trước mà tim lại đau thắt lại.
“ Phải chi ngày đó mẹ đừng yêu ông ấy quá nhiều …”
Quá khứ...
Người phụ nữ một con với thân hình mãnh mai đầy quyến rũ , hàng tá người đàn ông đang theo đuổi nhưng không để mắt tới , mà đã chọn cách ngốc nghếch đuổi theo một người đàn ông đã có gia đình …
- Anh ơi ! đừng bỏ mặt em như vậy mà , em và anh sẽ là một gia đình mà …
Cánh tay người đàn ông đó bị người phụ nữ kia níu lại , đôi mắt hằng lên vạn tia hy vọng, nước mắt không ngừng tuông rơi . trong lòng người đàn ông có chút xót xa …
- Thanh Hoa , anh xin lỗi em , em muốn chửi rủa anh như thế nào cũng được …Nhưng chuyện chúng ta là không thể , đó là một sai lầm . – Ông nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ tên Thanh Hoa ấy nói dứt khoác .
- Không anh ơi , anh yêu em mà đúng không Kim Bình – người phụ nữ nói như thét lên, hai tay run run nắm chặt vai người đàn ông kia .
- Em biết anh yêu Phụng Lai như thế nào mà , bây giờ cô ấy đang có thai , coi như là tôi cầu xin em , em đừng tìm đến tôi nữa .-Ông ta gằng giọng nói .
Bàn tay đang nắm vạt áo bị ông vùng mạnh , khiến người phụ nữ ngã sang một bên .Ông ta quay lưng lạnh lùng bỏ đi … không ngoái đầu lại nhìn .
Cơn mưa đỗ xuống hòa quyện với những giọt nước mắt của người phụ nữ tội nghiệp kia , bản thân cô ta không muốn phá hoại gia đình người khác nhưng vì quá yêu, không buông được nên đành cố chấp níu kéo dù người đó là chồng của bạn mình , người phụ nữ đó yêu Kim Bình rất nhiều, và cũng đã bất chấp mọi thủ đoạn khiến người đàn ông rằn buộc với mình như không thể …
Vĩnh viễn trái tim ông ấy không thuộc về nơi cô , người phụ nữ bần thần đi trong mưa, hết gào thét rồi cười ngây dại cho đến ngã tư . một cú chạm mạnh từ phía sau nhấc bổng người phụ nữ ấy lên không trung, rồi rơi xuống lăn vòng trên mặt đường, máu ở đầu chảy ra pha lẫn vào mưa tạo thành những vệt đỏ loang lỗ trên mặt đường, tâm hồn người phụ nữ ấy đã chết , chết theo nhưng lời nói đó. Bản than cũng không còn cảm nhận được cái đau của thể xác nữa, mắt từ từ khép lại không còn biết gì nữa . Trên đường những dòng xe tấp nập chạy mưa cũng tò mò dừng lại xem có chuyện gì, không gian trở nên ồn ào.
- Trời đất ơi ! ai gọi xe cấp cứu đi .
- Cô ấy chảy máu nhiều quá …
- Mọi người tảng ra , đi ai đó gọi cảnh sát và xe cấp cứu đi .
- %^$%^&*^*&^$&*(^ .
Phòng cấp cứu bệnh viện X
Một cô bé mới chỉ hơn hai tuổi vẫn ngây ngô chưa hiểu chuyện gì , chỉ biết đứng ngây ngô bên ngoài trông theo ánh mắt của bà ngoại . cánh cửa cấp cứu đã hơn sáu bảy tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa mở ra .
- Uyển Nhi cháu lại đây ! – Bà Ngoại đưa tay ngoắc ngoắc .
- Dạ – Uyển Nhi lon ton chạy đến .
- Cháu hãy nhớ lấy , cháu không có ba mà có một kẻ thù . Ông ta đã hại mẹ con ra như thế này con hiểu không .
Mắt long lanh , đầu Uyển Nhi gục gục theo lời căn dặn của bà .
- Ông ta tên Nguyễn Kim Bình , vợ của người đàn ông đó là Dương Phụng Lai , cháu nhất định không được quên nghe không . – người bà giọng gằng lên sự giận dữ nghiến răng nói .
- Dạ , cháu nhớ rồi ạ .
Ngón tay mẹ Uyển Nhi khẻ cử động làm Uyển Nhi trở về với thực tại .
- Mẹ , mẹ tỉnh rồi phải không .
Trong lòng vui mừng Uyển Nhi luống cuống nhấn chuông gọi bác sỉ lên kiểm tra . Sơ bộ một hồi lâu vị bác sỉ lại thêm một lần lắc đầu mà nhìn Uyển Nhi .
- Cô Uyển Nhi à , vẫn chưa có tiến triễn gì .
- Sao có thể chứ vừa rồi tôi thấy tay mẹ cử động mà . – Uyển Nhi .
- Đó chỉ là một phản ứng nội bộ của cơ thể do các chi tê cứng lâu ngày mà thôi . – Vị bác sĩ nói tiếp .
- Tôi nghĩ …
Không muốn nghe vị bác sĩ nói tiếp Uyển Nhi nhanh miệng đỡ lời .
- Không sao , tôi tin mẹ tôi sẽ tỉnh lại trong nay mai mà thôi – Uyển Nhi nhìn về phía mẹ mình .
Vị bác sỉ ngán ngẫm lắc đầu rồi thở dài bước ra ngoài , để lại Uyển Nhi bên trong . Bước đến gần hơn nắm lấy đôi bàn tay mẹ mình .
- Mẹ à , bây giờ con gái quay trở về Việt Nam mẹ nhé , con sẽ không để mẹ bị ức hiếp nữa nhé , con sẽ giúp mẹ lấy lại những gì đáng lẽ ra sẽ thuộc về hai mẹ con mình , mẹ ủng hộ con phải không .
- con muốn về tìm lại tình yêu của mình lắm mẹ à , con nhớ Hoàng Long rất nhiều .
Ánh mắt Uyển Nhi đượm buồn khi hình ảnh của anh chợt hiện đến , nỗi khổ tâm của bản thân mình , chẳng ai hiểu được . Ngần ấy năm phải một mình bương chải cuộc sống , một mình gánh vác nổi đau bỏ lại tất cả để đi đến một nơi xa lạ , xứ lạnh lẽo không chút ấm áp ….
Tại nhà Quốc Huy .
‘’ cốc … cốc’’
- Bận rồi – Quốc Huy từ bên trong nói vọng ra .
Gõ cửa vậy thôi có cho phép hay không cho phép vào thì Sally vẫn mở cửa xông vào .
‘’ Rầm’’ – vào được bên trong Sally liền chạy đến chổ Quốc Huy .
Quốc Huy hơi bực bội vì thái độ ngông cuồng của người con gái trước mặt mình , liền thay đổi nét mặt tức giận .
- Phòng tôi đó , ai cho cô vào .
- Anh im đi , để tôi nói – Sally đưa tay bịt miệng Quốc Huy lại .
- Giờ này , ông tôi đã vào phòng mỗ rồi , chúng ta chuẩn bị kế hoạch thôi .
Mắt Quốc Huy nghe tin này liền sáng rực , bỏ tay Sally ra khỏi miệng mình .
- Cô nói thật chứ
Sally cười tươi gục đầu lia lịa .
- Sắp được về Mỹ rồi , sắp được gặp kelvin của tôi rồi hí hí – Sally nói lí nhí .
- Kệ cô , triển khai kế hoạch đi , tôi nghe thử nào ? – Quốc Huy kéo ghế ngồi lại cạnh giường .
- Trước hết thể này @&(**(%^&&^%#^%@()#()*)(*&&^%$%$(#)
- Đó anh coi kế hoạch này ổn không
- Oke oke , đồng ý , đồng ý . – Quốc Huy mừng rỡ nói
- Nhưng mà , ai là người sẽ gọi Hoàng Nhi ra – Sally nhíu mày .
- À , việc đó cô khỏi lo có một người rồi . – Quốc Huy cười nhoẽn miệng gian manh .
Cả hai đang tiếp tục bàn tán kế hoạch bổng mẹ Quốc Huy bước vào .
- Ở Thu Trang phu nhân . – Quốc Huy gọi .
- Cả hai đứa ở đây à , thế mà nhóc này mới đầu lại bảo không thích con nữa chứ – mẹ Quốc Huy trêu chọc .
- Bác gái à – Sally giả vờ ngại ngùng .
Đang rất hài lòng vì trước mắt mẹ Quốc Huy là sự thân thiết của hai người , nở nụ cười rất tươi rồi nhìn lại mới thấy Sally đang mặt chiếc váy ngủ mỏng tay , liền cười lớn .
- Ta biết hai con có tình cảm , và chuyện ấy sớm muộn cũng xãy ra nhưng giờ hai đứa cứ từ từ đã – ánh mắt Mẹ Quốc Huy nhìn sang Sally nói kèm theo hành động che miệng cười .
Cả hai ngu ngơ không hiểu gì thì Quốc Huy đưa mắt sang nhìn Sally, mới thấy Sally đang mặt chiếc váy ngủ , Sally giờ mới phát hiện ngại ngùng chạy nhanh về phòng . Quốc Huy cũng thấy nóng bừng lên liền đẫy mẹ mình ra ngoài . ..
Sally chạy về phòng mặt đỏ ngượng lên vì sự cố lúc nãy , do lúc nghe tin ông chịu làm phẫu thuật liền mừng rỡ mà quên thay đồ, chạy luôn qua phòng Quốc Huy như thế , đang ngồi lấy lại bình tĩnh thì tiếng chuông điện thoại reo lên .
- Hello honey .
- Em đang làm gì vậy – người con trai bên kia đầu dây giọng nói trìu mến .
- Nhớ ông xã quá à – Sally phụng phịu .
- Anh cũng vậy , Sally đừng bao giờ buông tay anh .
- Ngốc à , chúng ta đã cùng nhau trãi qua bao năm rồi , tin em , em sẽ nắm tay anh mà thôi .
Sau một hồi lâu nói chuyện, Kelvin đành miễn cưỡng cúp máy , vì sợ mất giấc ngủ của Sally . Tính đến nay, hai người xa nhau cũng đã mấy tháng rồi, chưa nói đến khoảng cách về địa lý lần này tới nữa vòng trái đất , Sally nhớ Kelvin vô cùng , nhớ nụ cười , nhớ mái tóc , nhớ ánh mắt,… . Tình cảm đầu đời và cũng là duy nhất khắc ghi trong tim của cả hai .
Chỉ vì môn đăng hộ đối mà năm lần bảy lượt bị cấm cản , chia rẽ . Sally thở dài rồi thôi suy nghĩ chìm vào giấc ngủ .
Ngày thi cuối cùng cũng đã đến , nó đặt vào kì thi này rất nhiều hi vọng . Đứng trước gương nó vừa thắc cravat miệng vừa lẫm bẩm .
- Hoàng Long , hẹn hò nhé
- Hoàng Long , chồng iu nà .
- Hoàng Long sang rang hê ô nà
- lần này nhất định phải được .
Rồi cười phá lên một mình ngớ ngẫn ngốc nghếch , tỏ ra rất quyết tâm .
" Minh Anh , đi thôi trễ giờ đó’’
Nghe thấy tiếng gọi nó trở về thực tại vội vội vàng vàng xách ba lô chạy xuống nhà .
- Hoàng Nhi đi thôi ! – nó giục .
- Minh Anh ! – anh từ trong nhà bước ra , nó ngoái đầu lại nhìn cười vẫy vẫy rồi lên xe đi cùng với Hoàng Nhi mất hút .
- Cố lên ! – anh nói thầm .
Tuần này khối 10 thi nên hai khối còn lại có thời gian rất rãnh rỗi , anh lấy chiếc áo khoát rồi gọi cho hai thằng bạn với Ngọc Quỳnh đi nhâm nhê một chút ít cà phê sáng .
- Mày tới sớm thế – Đăng Khôi chào hỏi .
Lần lượt những người kia cũng từ phía sau đi đến .
- Hoàng Long – Ngọc Quỳnh cười mĩm .
- Chào cậu – Sally .
- Bạn hiền – Quốc Huy vỗ nhẹ vai .
- Lại đi ké xe Đăng Khôi à – anh treo chọc .
- Mày ! cứ nói đúng – Quốc Huy .
Cả bàn phá lên cười , đang ngồi nói chuyện phím với nhau Quốc Huy chỉnh lại tư thế khuôn mặt hết sức trầm trọng .
- Trước hết , Hoàng Long tao hỏi mày một chuyện được không ?
Thấy Quốc Huy nghiêm túc nên ai náy đều yên lặng lắng nghe , khi nghe Quốc Huy hỏi khuôn mặt anh có đôi nét tò mò .
- Nói đi – nhắp một ngụm cà phê .
- Tao yêu Hoàng Nhi , điều đó là sự thật !
Anh bổng khựng người lại , đặt ly cà phê xuống bàn đôi mày cau lại . Ngọc Quỳnh và Đăng Khôi nghe những lời này cũng có chút giật mình .
- Ê , cái thằng này sắp cưới vợ rồi còn giỡn gì vậy mày – Đăng Khôi lên tiếng giảm đi sự căng thẳng .
- Không ! tao đang nói nghiêm túc – giọng nói Quốc Huy trở nên trầm hơn .
- Mày , đừng gây thêm tổn thương cho Hoàng Nhi nữa . – anh nói không chút cảm xúc .
- Tao biết thời gian qua , Hoàng Nhi đau lòng vì tao nhiều lắm , nhưng tao có nỗi khổ riêng . Với Hoàng Nhi tao hoàn toàn nghiêm túc , mày hiểu rõ hơn ai hết .
- Vì tao hiểu rõ nên tao không muốn Hoàng Nhi phãi tổn thương thêm . – anh nhìn về phía Sally .
- Hoàng Long , tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi đó . – Sally lên tiếng .
Sally nâng cốc cà phê làm nhấp một ngụm , sau đó giải thích những chuyện vừa qua cho mọi người cùng hiểu , đôi chân mày của anh cũng từ từ giản ra .
- Vì vậy , Quốc Huy đang giúp tôi . Và bây giờ tôi cần mọi người giúp Quốc Huy – Sally cười nhẹ .
Ai nấy đều cảm thông cho Quốc Huy , còn anh vẫn đang suy nghĩ gì đó nhưng chẳng ai hiểu được tâm tư anh cả .
- Tao ước gì có Minh Anh ở đây ! – Quốc Huy buộc miệng nhắc đến nó .
Cả bốn người đều hướng mắt về phía Quốc Huy tò mò .
- Sao lại Minh Anh ! – Ngọc Quỳnh hỏi .
- Minh Anh là ai vậy – Sally thắc mắc .
- À , Minh Anh là người yêu tên kia – Quốc Huy nhếch mắt sang anh .
Anh vẫn giữ thái độ im lặng để che đi cảm xúc trong mình , đó là thói quen xấu nhất của anh , không bao giờ để người khá phát giác được anh đang nghĩ gì . Cũng nhờ thói quen xấu đó nó luôn giúp anh tự tin trong công việc , rất quyết đoán và hiệu quả .
- Ồh ! cô gái đó chắc hẳn xinh đẹp và bản lĩnh lắm – Sally ngạc nhiên .
- Thôi , về Minh Anh từ từ cô sẽ biết , quay trở lại chuyện chính đi , Hoàng Long mày ủng hộ tao chứ . – Quốc Huy dò xét .
- Chuyện này , tao sẽ không tham gia ! – anh nhúng vai .
Quốc Huy cũng không trách gì về quyết định của anh , chọn lựa của anh như vậy một mặt cũng vì Hoàng Nhi , bản thân anh không muốn em gái của mình phải chịu bất kì một tổn thương nào , không giúp không phản đối là biện pháp tốt nhất cho thời điểm này . ..
- Được rồi , sau chuyện này tao mong mày sẽ ủng hộ – Quốc Huy nói .
Anh gục nhẹ rồi nhấp thêm một ngụm cà phê , những người còn lại cùng nhau bàn kế hoạch và chia nhiệm vụ cho nhau …
- Kia , có phải Hoàng Nhi với Minh Anh không …- Đăng Khôi nhìn xuống dưới lề đường .
- Minh Anh – Đăng Khôi gọi to
Trong lúc đang đợi Hoàng Nhi đi đổ xe nghe thấy tiếng gọi từ trên của Đăng Khôi, nó ngước nhìn lên vẫy tay rồi nhe răng cười tít mắt ^^ .
- Hello chào mọi người …- nó vừa bước tới bàn liền hớn hở chào hỏi .
Hoàng Nhi cũng từ phía sau bước đến hơi khựng người khi thấy Quốc Huy và Sally đang khoát tay nhau nhưng cố gượng mĩm cười .
- Chào mọi người – Hoàng Nhi .
- Hoàng Long , em yêu anh quá chừng luônnnnn – nó nói tỉnh bơ chạy lại kéo ghế ngồi cạnh anh .
‘’ ấy sì , cái con heo này , vạn lần không thay đổi” – anh có chút xấu hổ nghĩ thầm .
Không nói gì sắc mặt dần dần thay đổi sang màu đỏ , liền vội quơ đại cuống tập chí lên đọc che đi khuôn mặt của mình .
- Hôm nay , siêu ghê đọc ngược luôn – nó ngây ngô hỏi =.=’
Cả bàn phá lên cười , đúng là chỉ có mỗi mình nó mới làm anh lộ cả bản chất dấu sâu trong lòng . Sally cũng ngắm ngầm hiểu ra đây chính nhân vật nữ Minh Anh khi nãy mọi người nhắc đến , quả thật làm cho Sally ngạc nhiên .
- Thì ra đây là Minh Anh . – Sally
- À , đây là … - nó tò mò .
- À tôi là Triệu Phi Yến , vị hôn thê của Quốc Huy gọi là Sally nhé . -^^
Nó gục đầu liên tiếp mấy cái , rồi ngẫm nghĩ phân tích thì ra đây là cái người con gái chen giữa đã khiến cho Hoàng Nhi buồn suốt mấy tuần liền , lập tức tắt đi nụ cười với Sally .
“ mình phải yêu thương Hoàng Nhi không được vui vẻ với tình địch của cậu ấy “ .
- Sáng nay hai em thi được không ? – Ngọc Quỳnh hỏi han .
- À đúng rồi, làm được không hai đứa? . – Đăng Khôi .
- Very goodddd luôn đó – nó nhanh nhẫu trả lời , rồi quay sang anh .
“ y chang khi tối ôn luôn ấy “ – che miệng thì thầm bên tai anh . Môi anh cong nhẹ rồi cố tình đẫy nó ra .
Hoàng Nhi không nói gì cả , chỉ gục hoặc lắc đầu thay cho câu trả lời , bây giờ trong lòng nặng trĩu, có nói gì thì cũng chỉ làm cho tâm trạng tệ thêm thôi , Hoàng Nhi không muốn phải yếu đuối trước mặt Quốc Huy nữa bấy nhiêu như vậy là đủ rồi …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.