Chương 89: Bị ngửi thấy rồi
Thần Miêu Đại Hiệp
02/02/2018
Thiên Vân Thành, tổng bộ Vạn Bảo Lâu.
Thẩm Dung nhìn thảm trạng của Hắc Y, trong con ngươi toát lên một vẻ lạnh nhạt khó tả. – “Ngươi nói… thất bại rồi?” - Nghe gã thuộc hạ trình bày xong, y chỉ hỏi lại câu này.
“Vâng.” – Hắc Y quỳ gục trên đất, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn.
“Phế vật.” – Thẩm Dung không quan tâm việc hắn trọng thương hay sống chết thế nào, y chỉ biết là Hợp Hồn Đan kia không thể đến được tay mình a.
Đúng lúc này, chiếc ngọc giản truyền tin của y sáng lên. Thẩm Dung dùng thần thức kiểm tra, lập tức nhận được tin tức mới từ Lý Sơn và Triệu Giáp.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, đó cũng không phải tin vui gì, hai người kia báo rằng vừa phát hiện hành tung của con miêu yêu Tứ Giai kia tại cửa tiệm nhỏ, lại còn lòi ra thêm một cho cẩu yêu nữa.
Dựa theo giờ giấc lúc này, Thiên Lung Tứ Tiên phải mang theo con mèo kia về từ sớm mới phải, trừ khi… Thẩm Dung bóp nát miếng ngọc giản trong tay thành phấn vụn.
Không ngờ rằng cửa tiệm kia thế mà cũng có lực lượng ẩn giấu, muốn xem nó như quả hồng mềm để bóp e rằng không dễ. Thẩm Dung vốn chẳng ham hố gì chút ít lợi nhuận mà Vạn Năng Thương Hội kiếm được, Vạn Bảo Lâu trải khắp Bắc Hải Khu, thu nhập một ngày lớn đến nhường nào? Thứ y cần chính là bí mật kinh doanh của cửa tiệm ấy.
Theo những gì mà Vạn Năng Thương Hội bộc lộ ra, nó vốn chẳng có vũ lực cấp Hóa Thần, nhưng sự thất bại của Thiên Lung Tứ Tiên khiến Thẩm Dung phải suy nghĩ lại. Vạn Bảo Lâu của y không phải là không có năng lực đối phó Hóa Thần Kỳ, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ, Thẩm Dung cũng không dễ gì tùy tiện vận dụng.
Y quyết định rồi, phải đổi sang chơi biện pháp mềm dẻo, đến ‘trò chuyện’ với tên Phạm chưởng quỹ kia, hỏi mua bí quyết của hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa, Vạn Bảo Lâu của y và cửa tiệm nhỏ ấy chỉ có một xích mích nhỏ, và kẻ đầu têu là Lưu Xuyên đại chấp sự cũng đã đền tội rồi. Thiên Lung Tứ Tiên lại do y bí mật thuê mướn, không tính là người của Vạn Bảo Lâu.
Mặc dù hành động của bốn lão già ấy đã thất bại, Thẩm Dung cũng không lo họ bị cửa tiệm nhỏ kia bị bắt đi ép cung, rồi khai ra y. Bởi lẽ Thẩm Dung đã ký kết một loại hiệp ước huyền diệu của Thẩm gia với bọn họ, dù cho Thiên Lung Tứ Tiên có bị sưu hồn luyện phách cũng sẽ không để lộ Vạn Bảo Lâu ra.
Còn chuyện hiện giờ bốn lão già ấy còn sống hay chết đã chẳng liên quan gì đến y. Người khác tiên lễ hậu binh, y lại tiên binh hậu lễ, sau khi lén giở trò bạo lực nhưng không thành, Thẩm Dung liền muốn dùng mặt mo của mình đi “học hỏi”. Tất nhiên, nếu không “học hỏi” được thì chưa biết tên hội trưởng này lại có trò đê tiện nào nữa hay chăng.
Nhưng mà có lẽ, chuyến du học này của y phải chết từ trong trứng nước rồi. Tự cho là việc mình làm đến giọt nước cũng không lọt, Thẩm Dung không biết là ở Trái Đất có một thứ gọi là cảnh khuyển a, sang đến tu chân giới cũng không ngoại lệ.
…
Liên Nguyệt Phường Thị, cửa tiệm nhỏ.
Tôn Tư Bình nhíu mày nhìn Phạm Hiên, gằn giọng bảo. – “Phạm đạo hữu, mạng người quan trọng. Ngươi đùa giỡn như vậy, không khả đáng đi?”
“Vị đạo hữu này, ta là người làm ăn, gọi Phạm chưởng quỹ là được.” – Tên chưởng quỹ cà chớn kia lạnh nhạt đáp lại, sau đó còn nói. – “Nàng quả thật không sao, hơn nữa còn rất tốt. Nguy hiểm tính mạng gì đó, không tồn tại.”
“Nói bậy nói bạ! Hàn khí kia quỷ dị vô cùng, ăn mòn chân nguyên, đóng băng kinh mạch, thần thức, tạng phủ, trăm hại không lợi, ngươi còn dám nói không có nguy hiểm, lại còn rất tốt? Thứ cho Tôn Tư Bình ta mắt mù, chìm đắm y đạo hơn nghìn năm nhưng không nhìn thấy chỗ tốt nào, ngươi chỉ ra được chăng?” – Tôn Tư Bình trợn mắt chất vấn Phạm Hiên. Nếu không phải vì không nhìn thấu tu vi của hắn, lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ một mèo một chó kia, lão đã nhảy vô đánh người rồi.
‘Hóa ra là bác sĩ a.’ – Phạm chưởng quỹ thầm giễu một câu, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ lắc đầu. – “Tôn đại phu hiểu một mà không rõ hai, chỉ biết xuân hạ mà bất tri thu đông. Nọc rắn cố nhiên độc hại, nhưng nó chính là vũ khí phòng thân của một con rắn. Như lời ngươi nói, hàn khí kia quả nhiên nguy hiểm, nhưng nếu nó là do chính nàng phóng xuất thì sao?”
Hắn từ tốn vặn lại Tôn Tư Bình, giọng nói nghe giống như đang than thở, tiếc hận cho sự ngu muội của lão, chỉ là câu cuối của hắn nghe rất dễ liên tưởng đến hình ảnh không nên liên tưởng a.
Tôn đại cung phụng cũng không phải hạng người thô lỗ gì, dù lời của Phạm chưởng quỹ khó nghe nhưng lại rất có tính chất tham khảo, đánh thức người trong mộng. Nhớ đến Băng Linh Căn của Triệu Ngữ Yên, lại nghĩ đến việc nàng đã luyện thành Băng Nguyên, Tôn Tư Bình liền cảm thấy Phạm chưởng quỹ có lý, trong lòng chợt sinh ra hứng thú.
‘Không đúng! Rắn mang độc, nhưng không có nghĩa kháng được độc. Gặp phải phải độc thiềm, độc hạt, thậm chí là trúng độc của chính mình, nó vẫn sẽ chết.’ – Tôn Tư Bình chả để ý chuyện hắn gọi lão là đại phu, liền mang chuyện này ra vặn lại họng của Phạm Hiên, đầy mặt mong chờ, đợi hắn phản biện.
Phạm chưởng quỹ sẽ đối đáp được sao? Tất nhiên là không rồi, thằng này nào phải kẻ bác cổ thông kim gì cho cam, chém gió dăm ba câu thì được, bị bắt bẻ là lòi cái ngáo ra ngay.
Hắn đành chịu thua, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cao thâm, như kiểu ta đây biết tỏng nhưng không nói, muốn ngươi tự ngộ ra. – “Hờ, tri giả bất biện, biện giả bất tri. Hỏi người sao bằng tự hỏi mình? Tôn đại phu a, y đạo dài đằng đẵng, ngươi phải tự thân nghiên cứu, suy lý mới là chính đạo.”– Nhìn vẻ mặt muốn tranh luận tiếp vấn đề vừa nãy, Phạm Hiên liền hiểu lão già này không khác nhà khoa học điên là mấy a, muốn tìm hiểu đến tận cùng mới thôi, nào dám chầy cối với lão?
Thấy lão còn muốn bắt lấy không nhả, hắn liền chiếm tiên cơ nói ra. – “Tôn đại phu, Triệu cô nương là muốn lột xác, cho nên mới phải rải độc để phòng thủ a. Chờ ngày độc vụ tiêu tán, cũng là lúc nàng bước lên Kim Đan đại đạo.” – Hắn vừa ẩn dụ, vừa minh bạch nói ra tình trạng của Triệu Ngữ Yên lúc này.
Vừa nghe Phạm Hiên nói vậy, hai vị cung phụng cùng sửng sốt. Kỳ thực, lúc hắn nói Triệu nha đầu không có chuyện gì, Từ Thịnh đã tin tám chín phần rồi, chỉ có Tôn đại cung phụng phần vì tức giận, phần vì ham học hỏi nên mới lằng nhằng nhiều chuyện như vậy. Nhằm chặn họng Tôn Tư Bình, Từ Thịnh vội vượt trước lão hỏi hắn.
“Kim Đan? Nàng vừa mới đột phá Trúc Cơ Viên Mãn mà thôi, vậy liệu có ổn không?” – Y lo lắng nhìn Phạm chưởng quỹ.
Tôn đại cung phụng cũng không chịu thua kém, thể hiện tinh thần học tập của mình. – “Đúng thế. Lại nói, bằng vào trạng thái khi trước của nàng, muốn đột phá cũng không nhanh như vậy. Liệu có phải do động thiên của ngươi, hoặc là còn có nguyên nhân nào khác?” – Lão sáng mắt nhìn Phạm Hiên.
‘Được rồi, lão già này là hết thuốc chữa.’ – Phạm chưởng quỹ bó tay, khép hờ mắt, khẽ giọng đáp lại. – “Chuyện này thì ngươi phải hỏi cha nàng.”
Là Thanh Tâm Băng Liên kích hoạt nên mới như vậy a, hắn biết. Nhưng mà Phạm Hiên không muốn nói ra nha, bằng không lão già kia lại hỏi Thanh Tâm Băng Liên là gì, công dụng thế nào, nguyên lý ra sao, tại sao lại có thể để người ta đột phá Kim Đan, vân vân và mây mây. Hắn quyết định ném cục phiền phức này lại cho Triệu Lam.
Tôn Tư Bình quả nhiên sinh ra ý định đến hoàng cung hỏi cho ra nhẽ, mặc kệ lão còn đang bế quan dang dở, chưa đột phá được Nguyên Anh Viên Mãn.
Từ Thịnh nghe Phạm Hiên nói, cũng tin là Triệu Lam biết tại sao a, không phải vị hoàng đế kia rất thản nhiên trước tình trạng của Tiểu Yên sao, chắc hẳn y đã dự liệu từ trước. Tạm xem như đã giải quyết được vấn đề của Triệu Ngữ Yên, họ Từ chợt nghĩ đến bốn tên chấp sự theo bảo vệ nàng, khẽ thở dài.
Phạm Hiên thấy thế liền hóa thân Bụt, hỏi y vì sao, Từ cung phụng cũng chẳng giấu diếm làm gì, than thở nói ra. Tôn Tư Bình thì thản nhiên hơn nhiều, lão đã ở Cung Phụng Điện từ hồi Vân Thanh Quốc mới thành lập, thấy rất nhiều chấp sự chết đi rồi. Từ Thịnh thì vốn là chấp sự thăng lên cung phụng, cho nên lòng có thương cảm, dù chỉ chút xíu.
Lê Minh? Đó không phải là tên cao thủ Kim Đan suýt tí nữa bị hắn giết chết sao? Phạm Hiên cũng có duyên gặp mặt y mấy lần, xem như có chút ấn tượng.
“Gấu! Ông chủ, trên kia đúng là có mấy người chết.” – Vô Song đột nhiên kêu lên.
Từ Thịnh và Tôn Tư Bình cũng biết là bọn Lê Minh chết gần chỗ Triệu Ngữ Yên, dù sao họ phải bảo vệ nàng. Nhưng mà làm sao con cẩu yêu này cũng biết được? Hai vị cung phụng nghi ngờ nhìn nhau.
Sau đó, họ liền thấy con hắc cẩu đầu to kia cõng theo Phạm chưởng quỹ, đạp bước lên hư không, trèo lên trên mặt băng. Hiếu kỳ, hai người liền bay cao nhìn xuống, chỉ thấy nó đang ngửi ngửi gì đó, sau đó chạy đến một chỗ rồi vung hai chân bắt đầu đào.
Xuống sâu mấy thước, Vô Song moi ra một tảng băng lớn, bên trong có đông lại mấy trăm mảnh vỡ Kim Đan.
“Đó là… Kim Đan vỡ nát? Như này không giống chủ động tự bạo. Có thể xoắn nát Kim Đan, tu vi kẻ đó…” – Hai con ngươi của Từ Thịnh co rụt, trầm giọng nói ra. Hung thủ rất nguy hiểm, có chiến lực không thua gì Tôn Tư Bình.
Tôn đại cung phụng lại quan tâm đến một chuyện khác. Vì bị thứ hàn khí quỷ dị kia bao phủ, chín vị cung phụng bọn lão cũng không thể cảm nhận được khí tức còn sót lại của bọn Lê Minh, thế mà con hắc cẩu đầu to này lại có thể dễ dàng tìm thấy?
Lão có chút muốn mang con cẩu yêu này về mổ xẻ rồi đây.
Phạm chưởng quỹ lại từ cái mũi thính của Vô Song mà nhìn ra một loại cơ hội buôn bán. – ‘Ngươi ngửi thử xem còn có ai khác từng ở đây nữa không?’ – Hắn truyền âm cho nó.
“Khịt, khịt!” – Con phá gia chi cẩu rất là nghe lời làm theo, sau đó liền đáp ngay lập tức. – ‘Gâu! Có rất nhiều người từng ở đây. Một, hai, ba… nhiều quá, nhiều quá, thật nhức đầu, ẳng ẳng.”
Thấy mắt nó bắt đầu nổi sao, Phạm Hiên vội chữa. – ‘Ngươi tìm xem có khí tức của kẻ đã đập vỡ đống Kim Đan kia không là được.’
‘Khịt, có, có! Ực, ngon lắm, ngon lắm.’ – Vô Song chảy nước dãi, nó ngửi được mùi thơm của Hắc Y và Âm Ảnh Hắc Bào nha.
‘Ở đâu?’ – Phạm Hiên mặc kệ ham muốn ăn uống biến thái của nó, vội hỏi.
‘Gâu! Bốn cục xương bắt đi miêu lão đại cũng ở đó.’ – Vô Song giơ chân lên chỉ.
Phạm Hiên không biết hướng đó là ở đâu. Nhưng người khác biết a, đó chẳng phải hướng đến đế đô hay sao?
Trên mặt nổi lên nụ cười đầy thâm ý, Phạm chưởng quỹ khẽ nói. – “Từ đạo hữu, Tôn đại phu, ta có một vụ làm ăn muốn bàn với hai vị.”
Không hiểu sao, hai vị cung phụng chợt thấy nhẫn trữ vật của mình lung lay dữ dội.
Thẩm Dung nhìn thảm trạng của Hắc Y, trong con ngươi toát lên một vẻ lạnh nhạt khó tả. – “Ngươi nói… thất bại rồi?” - Nghe gã thuộc hạ trình bày xong, y chỉ hỏi lại câu này.
“Vâng.” – Hắc Y quỳ gục trên đất, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn.
“Phế vật.” – Thẩm Dung không quan tâm việc hắn trọng thương hay sống chết thế nào, y chỉ biết là Hợp Hồn Đan kia không thể đến được tay mình a.
Đúng lúc này, chiếc ngọc giản truyền tin của y sáng lên. Thẩm Dung dùng thần thức kiểm tra, lập tức nhận được tin tức mới từ Lý Sơn và Triệu Giáp.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, đó cũng không phải tin vui gì, hai người kia báo rằng vừa phát hiện hành tung của con miêu yêu Tứ Giai kia tại cửa tiệm nhỏ, lại còn lòi ra thêm một cho cẩu yêu nữa.
Dựa theo giờ giấc lúc này, Thiên Lung Tứ Tiên phải mang theo con mèo kia về từ sớm mới phải, trừ khi… Thẩm Dung bóp nát miếng ngọc giản trong tay thành phấn vụn.
Không ngờ rằng cửa tiệm kia thế mà cũng có lực lượng ẩn giấu, muốn xem nó như quả hồng mềm để bóp e rằng không dễ. Thẩm Dung vốn chẳng ham hố gì chút ít lợi nhuận mà Vạn Năng Thương Hội kiếm được, Vạn Bảo Lâu trải khắp Bắc Hải Khu, thu nhập một ngày lớn đến nhường nào? Thứ y cần chính là bí mật kinh doanh của cửa tiệm ấy.
Theo những gì mà Vạn Năng Thương Hội bộc lộ ra, nó vốn chẳng có vũ lực cấp Hóa Thần, nhưng sự thất bại của Thiên Lung Tứ Tiên khiến Thẩm Dung phải suy nghĩ lại. Vạn Bảo Lâu của y không phải là không có năng lực đối phó Hóa Thần Kỳ, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ, Thẩm Dung cũng không dễ gì tùy tiện vận dụng.
Y quyết định rồi, phải đổi sang chơi biện pháp mềm dẻo, đến ‘trò chuyện’ với tên Phạm chưởng quỹ kia, hỏi mua bí quyết của hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa, Vạn Bảo Lâu của y và cửa tiệm nhỏ ấy chỉ có một xích mích nhỏ, và kẻ đầu têu là Lưu Xuyên đại chấp sự cũng đã đền tội rồi. Thiên Lung Tứ Tiên lại do y bí mật thuê mướn, không tính là người của Vạn Bảo Lâu.
Mặc dù hành động của bốn lão già ấy đã thất bại, Thẩm Dung cũng không lo họ bị cửa tiệm nhỏ kia bị bắt đi ép cung, rồi khai ra y. Bởi lẽ Thẩm Dung đã ký kết một loại hiệp ước huyền diệu của Thẩm gia với bọn họ, dù cho Thiên Lung Tứ Tiên có bị sưu hồn luyện phách cũng sẽ không để lộ Vạn Bảo Lâu ra.
Còn chuyện hiện giờ bốn lão già ấy còn sống hay chết đã chẳng liên quan gì đến y. Người khác tiên lễ hậu binh, y lại tiên binh hậu lễ, sau khi lén giở trò bạo lực nhưng không thành, Thẩm Dung liền muốn dùng mặt mo của mình đi “học hỏi”. Tất nhiên, nếu không “học hỏi” được thì chưa biết tên hội trưởng này lại có trò đê tiện nào nữa hay chăng.
Nhưng mà có lẽ, chuyến du học này của y phải chết từ trong trứng nước rồi. Tự cho là việc mình làm đến giọt nước cũng không lọt, Thẩm Dung không biết là ở Trái Đất có một thứ gọi là cảnh khuyển a, sang đến tu chân giới cũng không ngoại lệ.
…
Liên Nguyệt Phường Thị, cửa tiệm nhỏ.
Tôn Tư Bình nhíu mày nhìn Phạm Hiên, gằn giọng bảo. – “Phạm đạo hữu, mạng người quan trọng. Ngươi đùa giỡn như vậy, không khả đáng đi?”
“Vị đạo hữu này, ta là người làm ăn, gọi Phạm chưởng quỹ là được.” – Tên chưởng quỹ cà chớn kia lạnh nhạt đáp lại, sau đó còn nói. – “Nàng quả thật không sao, hơn nữa còn rất tốt. Nguy hiểm tính mạng gì đó, không tồn tại.”
“Nói bậy nói bạ! Hàn khí kia quỷ dị vô cùng, ăn mòn chân nguyên, đóng băng kinh mạch, thần thức, tạng phủ, trăm hại không lợi, ngươi còn dám nói không có nguy hiểm, lại còn rất tốt? Thứ cho Tôn Tư Bình ta mắt mù, chìm đắm y đạo hơn nghìn năm nhưng không nhìn thấy chỗ tốt nào, ngươi chỉ ra được chăng?” – Tôn Tư Bình trợn mắt chất vấn Phạm Hiên. Nếu không phải vì không nhìn thấu tu vi của hắn, lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ một mèo một chó kia, lão đã nhảy vô đánh người rồi.
‘Hóa ra là bác sĩ a.’ – Phạm chưởng quỹ thầm giễu một câu, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ lắc đầu. – “Tôn đại phu hiểu một mà không rõ hai, chỉ biết xuân hạ mà bất tri thu đông. Nọc rắn cố nhiên độc hại, nhưng nó chính là vũ khí phòng thân của một con rắn. Như lời ngươi nói, hàn khí kia quả nhiên nguy hiểm, nhưng nếu nó là do chính nàng phóng xuất thì sao?”
Hắn từ tốn vặn lại Tôn Tư Bình, giọng nói nghe giống như đang than thở, tiếc hận cho sự ngu muội của lão, chỉ là câu cuối của hắn nghe rất dễ liên tưởng đến hình ảnh không nên liên tưởng a.
Tôn đại cung phụng cũng không phải hạng người thô lỗ gì, dù lời của Phạm chưởng quỹ khó nghe nhưng lại rất có tính chất tham khảo, đánh thức người trong mộng. Nhớ đến Băng Linh Căn của Triệu Ngữ Yên, lại nghĩ đến việc nàng đã luyện thành Băng Nguyên, Tôn Tư Bình liền cảm thấy Phạm chưởng quỹ có lý, trong lòng chợt sinh ra hứng thú.
‘Không đúng! Rắn mang độc, nhưng không có nghĩa kháng được độc. Gặp phải phải độc thiềm, độc hạt, thậm chí là trúng độc của chính mình, nó vẫn sẽ chết.’ – Tôn Tư Bình chả để ý chuyện hắn gọi lão là đại phu, liền mang chuyện này ra vặn lại họng của Phạm Hiên, đầy mặt mong chờ, đợi hắn phản biện.
Phạm chưởng quỹ sẽ đối đáp được sao? Tất nhiên là không rồi, thằng này nào phải kẻ bác cổ thông kim gì cho cam, chém gió dăm ba câu thì được, bị bắt bẻ là lòi cái ngáo ra ngay.
Hắn đành chịu thua, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cao thâm, như kiểu ta đây biết tỏng nhưng không nói, muốn ngươi tự ngộ ra. – “Hờ, tri giả bất biện, biện giả bất tri. Hỏi người sao bằng tự hỏi mình? Tôn đại phu a, y đạo dài đằng đẵng, ngươi phải tự thân nghiên cứu, suy lý mới là chính đạo.”– Nhìn vẻ mặt muốn tranh luận tiếp vấn đề vừa nãy, Phạm Hiên liền hiểu lão già này không khác nhà khoa học điên là mấy a, muốn tìm hiểu đến tận cùng mới thôi, nào dám chầy cối với lão?
Thấy lão còn muốn bắt lấy không nhả, hắn liền chiếm tiên cơ nói ra. – “Tôn đại phu, Triệu cô nương là muốn lột xác, cho nên mới phải rải độc để phòng thủ a. Chờ ngày độc vụ tiêu tán, cũng là lúc nàng bước lên Kim Đan đại đạo.” – Hắn vừa ẩn dụ, vừa minh bạch nói ra tình trạng của Triệu Ngữ Yên lúc này.
Vừa nghe Phạm Hiên nói vậy, hai vị cung phụng cùng sửng sốt. Kỳ thực, lúc hắn nói Triệu nha đầu không có chuyện gì, Từ Thịnh đã tin tám chín phần rồi, chỉ có Tôn đại cung phụng phần vì tức giận, phần vì ham học hỏi nên mới lằng nhằng nhiều chuyện như vậy. Nhằm chặn họng Tôn Tư Bình, Từ Thịnh vội vượt trước lão hỏi hắn.
“Kim Đan? Nàng vừa mới đột phá Trúc Cơ Viên Mãn mà thôi, vậy liệu có ổn không?” – Y lo lắng nhìn Phạm chưởng quỹ.
Tôn đại cung phụng cũng không chịu thua kém, thể hiện tinh thần học tập của mình. – “Đúng thế. Lại nói, bằng vào trạng thái khi trước của nàng, muốn đột phá cũng không nhanh như vậy. Liệu có phải do động thiên của ngươi, hoặc là còn có nguyên nhân nào khác?” – Lão sáng mắt nhìn Phạm Hiên.
‘Được rồi, lão già này là hết thuốc chữa.’ – Phạm chưởng quỹ bó tay, khép hờ mắt, khẽ giọng đáp lại. – “Chuyện này thì ngươi phải hỏi cha nàng.”
Là Thanh Tâm Băng Liên kích hoạt nên mới như vậy a, hắn biết. Nhưng mà Phạm Hiên không muốn nói ra nha, bằng không lão già kia lại hỏi Thanh Tâm Băng Liên là gì, công dụng thế nào, nguyên lý ra sao, tại sao lại có thể để người ta đột phá Kim Đan, vân vân và mây mây. Hắn quyết định ném cục phiền phức này lại cho Triệu Lam.
Tôn Tư Bình quả nhiên sinh ra ý định đến hoàng cung hỏi cho ra nhẽ, mặc kệ lão còn đang bế quan dang dở, chưa đột phá được Nguyên Anh Viên Mãn.
Từ Thịnh nghe Phạm Hiên nói, cũng tin là Triệu Lam biết tại sao a, không phải vị hoàng đế kia rất thản nhiên trước tình trạng của Tiểu Yên sao, chắc hẳn y đã dự liệu từ trước. Tạm xem như đã giải quyết được vấn đề của Triệu Ngữ Yên, họ Từ chợt nghĩ đến bốn tên chấp sự theo bảo vệ nàng, khẽ thở dài.
Phạm Hiên thấy thế liền hóa thân Bụt, hỏi y vì sao, Từ cung phụng cũng chẳng giấu diếm làm gì, than thở nói ra. Tôn Tư Bình thì thản nhiên hơn nhiều, lão đã ở Cung Phụng Điện từ hồi Vân Thanh Quốc mới thành lập, thấy rất nhiều chấp sự chết đi rồi. Từ Thịnh thì vốn là chấp sự thăng lên cung phụng, cho nên lòng có thương cảm, dù chỉ chút xíu.
Lê Minh? Đó không phải là tên cao thủ Kim Đan suýt tí nữa bị hắn giết chết sao? Phạm Hiên cũng có duyên gặp mặt y mấy lần, xem như có chút ấn tượng.
“Gấu! Ông chủ, trên kia đúng là có mấy người chết.” – Vô Song đột nhiên kêu lên.
Từ Thịnh và Tôn Tư Bình cũng biết là bọn Lê Minh chết gần chỗ Triệu Ngữ Yên, dù sao họ phải bảo vệ nàng. Nhưng mà làm sao con cẩu yêu này cũng biết được? Hai vị cung phụng nghi ngờ nhìn nhau.
Sau đó, họ liền thấy con hắc cẩu đầu to kia cõng theo Phạm chưởng quỹ, đạp bước lên hư không, trèo lên trên mặt băng. Hiếu kỳ, hai người liền bay cao nhìn xuống, chỉ thấy nó đang ngửi ngửi gì đó, sau đó chạy đến một chỗ rồi vung hai chân bắt đầu đào.
Xuống sâu mấy thước, Vô Song moi ra một tảng băng lớn, bên trong có đông lại mấy trăm mảnh vỡ Kim Đan.
“Đó là… Kim Đan vỡ nát? Như này không giống chủ động tự bạo. Có thể xoắn nát Kim Đan, tu vi kẻ đó…” – Hai con ngươi của Từ Thịnh co rụt, trầm giọng nói ra. Hung thủ rất nguy hiểm, có chiến lực không thua gì Tôn Tư Bình.
Tôn đại cung phụng lại quan tâm đến một chuyện khác. Vì bị thứ hàn khí quỷ dị kia bao phủ, chín vị cung phụng bọn lão cũng không thể cảm nhận được khí tức còn sót lại của bọn Lê Minh, thế mà con hắc cẩu đầu to này lại có thể dễ dàng tìm thấy?
Lão có chút muốn mang con cẩu yêu này về mổ xẻ rồi đây.
Phạm chưởng quỹ lại từ cái mũi thính của Vô Song mà nhìn ra một loại cơ hội buôn bán. – ‘Ngươi ngửi thử xem còn có ai khác từng ở đây nữa không?’ – Hắn truyền âm cho nó.
“Khịt, khịt!” – Con phá gia chi cẩu rất là nghe lời làm theo, sau đó liền đáp ngay lập tức. – ‘Gâu! Có rất nhiều người từng ở đây. Một, hai, ba… nhiều quá, nhiều quá, thật nhức đầu, ẳng ẳng.”
Thấy mắt nó bắt đầu nổi sao, Phạm Hiên vội chữa. – ‘Ngươi tìm xem có khí tức của kẻ đã đập vỡ đống Kim Đan kia không là được.’
‘Khịt, có, có! Ực, ngon lắm, ngon lắm.’ – Vô Song chảy nước dãi, nó ngửi được mùi thơm của Hắc Y và Âm Ảnh Hắc Bào nha.
‘Ở đâu?’ – Phạm Hiên mặc kệ ham muốn ăn uống biến thái của nó, vội hỏi.
‘Gâu! Bốn cục xương bắt đi miêu lão đại cũng ở đó.’ – Vô Song giơ chân lên chỉ.
Phạm Hiên không biết hướng đó là ở đâu. Nhưng người khác biết a, đó chẳng phải hướng đến đế đô hay sao?
Trên mặt nổi lên nụ cười đầy thâm ý, Phạm chưởng quỹ khẽ nói. – “Từ đạo hữu, Tôn đại phu, ta có một vụ làm ăn muốn bàn với hai vị.”
Không hiểu sao, hai vị cung phụng chợt thấy nhẫn trữ vật của mình lung lay dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.