Chương 25: Có người muốn gây chuyện
Thần Miêu Đại Hiệp
05/01/2018
“Chúng ta tốt nhất là nên mỗi người nhường một bước, đi đến thống nhất, đêm dài thì lắm mộng nha!” – Lưu Xuyên híp mắt lại, nhìn về phía tất cả mọi người đang có ở đây.
Hắn đã đoán được hết tâm tư của lũ người này.
Dựa theo ước định ban đầu mà hắn đặt ra để mọi người hợp tác, thì chỉ cần đạt được Hợp Hồn Đan sẽ do phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu mua lại, chia đều linh thạch cho tất cả mọi người. Đừng nghi ngờ việc một phân hội nhỏ của Vạn Bảo Lâu có đủ sức mua lại hay không, bọn này giàu nứt đố đổ vách.
Theo Lưu Xuyên suy đoán, ngoại trừ hắn và hai tên chấp sự còn lại, ở đây có bốn người là sẽ tuân theo ước định ban đầu. Đó chính là Đại Lực Tam Sư Vương và Đào Hoa Chân Nhân.
Ba huynh đệ họ Vương đoàn kết đồng lòng, có gì cũng chia đều, cho nên đối với thứ chỉ có duy nhất một viên là Hợp Hồn Đan thì ắt hẳn họ sẽ bán ra để chia linh thạch.
Đào Hoa Chân Nhân thì nổi tiếng nhát gan sợ chết, bình thường châm chọc nọ kia, nhưng luôn biết giới hạn ở đâu là nên dừng. Lão biến thái này có tỉ lệ rất thấp là sẽ làm ra chuyện tranh đoạt đan dược nguy hiểm như vậy.
Hà Dương Ngũ Tử mặc dù là sư huynh đệ, nhưng tình cảm cũng chưa chắc được như anh em ruột thịt, có thể sẽ có kẻ muốn nuốt riêng Hợp Hồn Đan cũng nên.
Hoặc Tâm Lão Quỷ thì chuyên tu pháp môn liên quan đến thần thức, kẻ này có lẽ là người có ham muốn cao nhất với Hợp Hồn Đan đây, khả năng cao là hắn sẽ muốn đoạt đan.
Lưu Vân Kiếm Sư cũng không phải là kiếm tu thuần chính, tu vi của hắn lại cao nhất ở nơi đây, chuyện hắn có lật lọng hay không vẫn cần phải chú ý đến.
Còn về Hỉ Tín Đại Sư, tên dâm tăng này tuy bản tính ti tiện nhưng thái độ bất hiển sơn, bất lộ thủy, có trời mới biết là hắn có ý định gì trong đầu, cần phải đề phòng cẩn thận.
Dù thế nào đi nữa, thì chỉ có một việc mà mười lăm tên Kim Đan này nhất trí với nhau, đó chính là Hợp Hồn Đan hiện đang ở trong tay Phạm chưởng quỹ. Cũng đành chịu, bọn chúng có thông minh đằng nào cũng không thể nghĩ ra được là Phạm Hiên không hề biết Cửu U Luyện Hồn Trận hay Hợp Hồn Đan gì đó, mà là có người dùng trận này muốn tiêu diệt hắn nhưng không được, sau đó bỏ chạy, quăng lại cục diện rối rắm này cho hắn.
Này là một loại sai lầm thuộc về kinh nghiệm của bọn chúng. Bởi lẽ từ xưa cho đến giờ, chưa từng có trường hợp nào ghi lại là bị Cửu U Luyện Hồn Trận luyện hóa mà còn sống sót được, đừng nói chi, mở tiệm buôn bán tỉnh bơ.
Phải biết, cửa tiệm của Phạm chưởng quỹ trông rất là cũ kĩ, vừa nhìn cũng biết là kiến trúc đã lâu đời, vậy mà nằm ở trung tâm trận tai kiếp lại chẳng chịu chút tổn thất gì. Theo bọn hắn nghĩ, rất có thể Phạm Hiên là một tên tán tu số may ngộ nhập được bí cảnh gì đó, đạt được mấy cái trận pháp thời thượng cổ, trong đó có Cửu U Luyện Hồn Trận.
Nhìn thấy những thứ thần kỳ mà Phạm Hiên đã thể hiện ra, bọn tu sĩ Kim Đan này càng tin chắc như vậy. Từ thủ đoạn phòng ngự cho đến sự cứng chắc của cửa tiệm nhỏ, bọn chúng đều tin rằng là do tác dụng của trận pháp. Còn về trường hợp có thế lực gì sau lưng Phạm Hiên hay không, hắc, Vạn Bảo Lâu có ở khắp nơi trên Vân Thanh Quốc cũng không phải là nói chơi, việc tin đồn nó là thế lực khổng lồ của Bắc Minh Vực không có lửa sao mà có khói, tình báo có thể gọi là phong phú, nhưng chưa từng nghe qua Vạn Năng Thương Hội là thế lực ở xó nào.
Đến cái gọi là Đan Vân cũng chỉ là một loại chướng nhãn pháp mà thôi, Hoặc Tâm Lão Quỷ đã từng bắt lại một tên tán tu mua được đan dược có Đan Vân để kiểm tra. Kết quả, hắn ăn vào viên đan dược ấy mà chẳng cảm nhận được chút tác dụng gì. Mấy vị Kim Đan khác cũng từng thử làm giống như hắn, kết quả là y hệt nhau, hoàn toàn là đan dược giả, không có chút dược lực.
Bọn họ làm sao biết được, Vạn Năng Thương Hội thế mà có một loại dịch vụ hậu mãi gọi là quyền sử dụng độc nhất a. Chỉ cần là thương phẩm ngươi mua ở chỗ Thương Hội, nếu như ngươi không muốn đưa cho kẻ khác thì dù kẻ ấy có cưỡng đoạt cũng chẳng thể kích hoạt được công dụng của thương phẩm.
Tiết lộ một chút tin tuyệt mật, rằng Vạn Năng Thương Hội cũng có hậu trường đó nha, lại còn khủng khiếp đến dọa người. Đáng tiếc, hậu trường này không dùng được, còn đang mòn mỏi đợi chờ Phạm chưởng quỹ đến cứu, ha ha.
Trở lại chuyện chính.
Lúc này, Lưu Xuyên lấy ra sáu lá bùa, mỗi lá đều phát ra sóng linh lực cực kì kinh người, không thua kém gì tu sĩ Kim Đan.
“Đây là…” – Bọn Lưu Vân Kiếm Sư có chút bất ngờ nhìn Lưu Xuyên.
“Nhân Cấp Đại Phù, Phá Trận Phù, chuyên dùng để phá hoại các loại trận pháp.” – Lưu Xuyên có chút đắc ý nói ra, sau đó chia sáu lá bùa cho sáu tổ riêng biệt gồm Lưu Vân Kiếm Sư, Hỉ Tín Đại Sư, Đào Hoa Chân Nhân, Hoặc Tâm Lão Quỷ, Hà Dương Ngũ Tử và Đại Lực Tam Sư Vương.
Nhân Cấp Đại Phù vốn cũng không phải quá trân quý, nhưng mà Nhân Cấp Đại Phá Trận Phù thì lại quý hiếm vô cùng, một tấm thôi cũng có thể đổi được Linh Khí Trung Phẩm. Nên nhớ một cái là vật phẩm tiêu hao, dùng xong là mất, một cái là pháp bảo có thể sử dụng lâu dài. Qua đó mới thấy được độ quý giá của phù này.
Tiếp tục phổ cập tri thức tu chân, lần này là về phù lục.
Phù lục được chia làm ba cấp độ lớn là Nhân Cấp, Địa Cấp và Thiên Cấp. Trong mỗi cấp độ lớn lại chia ra ba phẩm nhỏ là Tiểu, Trung và Đại. Ví dụ như Thiên Cấp Đại Phù có thể coi là phù lục cao cấp nhất của Khởi Huyền Giới, chỉ có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ mới kháng nổi uy lực của nó.
Hiển nhiên, cũng như đan dược và pháp bảo có hai nghề tương ứng là Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư, phù lục cũng có nghề Chế Phù Sư, và cũng sử dụng hệ thống cấp sao giống với Luyện Đan Sư.
Khác với luyện đan và luyện khí, khởi đầu khó khăn mà lại tốn kém vì đòi hỏi phải có tài nguyên đắt giá để rèn luyện, phù lục lại dễ học hơn, tiêu tốn ít tài nguyên hơn vì giá của Linh Bút, Linh Mặc và giấy vàng để tập vẽ phù rất rẻ. Nhưng đồng thời, người theo nghề này cũng rất khó khăn trong việc trở thành một Chế Phù Sư giỏi nghề.
Chỉ cần vẽ ra được một tấm Nhân Cấp Tiểu Phù, ngươi đã chính thức trở Nhất Tinh Chế Phù Sư. Phù lục không có phẩm chất rườm rà như đan dược, không phân chia chi tiết đến như vậy. Trên cơ bản, một tấm Nhân Cấp Tiểu Hỏa Cầu Phù do một vị Cửu Tinh Chế Phù Sư làm ra không hơn được Nhất Tinh Chế Phù Sư làm ra là bao nhiêu.
Thứ chênh lệch giữa các Chế Phù Sư với nhau chính là khả năng sáng tạo và cải tiến. Một tấm Hỏa Cầu Phù, ngươi thậm chí có thể vẽ nó thành Thiên Cấp Đại Hỏa Cầu Phù nếu đạt tới trình độ Cửu Tinh.
Tất nhiên sẽ rất ít ai làm cái chuyện đó, bởi vì nếu vẽ Viêm Bạo Phù, Hỏa Long Phù hay Phần Thiên Phù (đều mang công kích thuộc tính Hỏa) thành Thiên Cấp Đại Phù thì sẽ mạnh hơn rất nhiều so với Hỏa Cầu Phù.
Cuối cùng là một loại phân cấp nữa để phân ra thiên tài và kẻ bình thường, phân cấp này dựa trên khả năng sao chép và khả năng sáng tạo của Chế Phù Sư.
Ví dụ nếu một Chế Phù Sư có khả năng vẽ ra được trăm loại phù lục khác nhau, hắn chính là Chế Phù Đại Sư, không cần để ý đến cấp sao.
Nếu là vẽ ra được ngàn loại, vậy thì chính là Chế Phù Tông Sư.
Nếu là vẽ ra được vạn loại thì là Chế Phù Đại Tông Sư.
Còn trên vạn loại chính là Thần Phù Sư.
Có dị chí ghi chép lại, thời thượng cổ từng có một vị Thần Phù Sư vì muốn trả thù kẻ địch của mình mà tạo ra một tấm Thiên Cấp Đại Phù gọi Hậu Môn Pháo Khí Phù. Phù này vừa tế ra, tên địch nhân xấu số của vị Thần Phù Sư này dù đã là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ cũng phải xì hơi liên tục một năm. Cho nên a, nếu muốn gây chuyện với ai, cứ tìm hiểu xem thiên phú chế phù của kẻ đó có cao hay không, bằng không thì ngươi rất có thể là người tiếp theo phải bêu danh thiên cổ.
Khóa phổ cập tri thức tu chân đến đây kết thúc, giờ là lúc quay lại với chuyện đang diễn ra.
“Ngồi đây nói lời sáo rỗng cũng chẳng giải quyết được gì, công cụ ta đã đưa cho các vị, bây giờ lập tức đến cửa tiệm nhỏ kia để ra tay mới là thượng sách, chư vị nghĩ sao?” – Lưu Xuyên nói, hắn và Lý Sơn, Triệu Giáp cùng đứng dậy nhìn qua bọn Hỉ Tín Đại Sư.
“Tán thành.” – Thân là kẻ luyện kiếm, Lưu Vân Kiếm Sư rất không thích lề mề.
“A Di Đà Phật, bần tăng thuận theo ý của chư vị thí chủ.” – Hỉ Tín Đại Sư mỉm cười đáp.
“Người ta cũng không có ý kiến nha, hí hí.” – Đào Hoa Chân Nhân vừa nói vừa dùng quạt trên tay phẩy một cái, tay còn lại đưa lên che lại nụ cười.
“Hừ, ta đồng ý.” – Hoặc Tâm Lão Quỷ kiêu ngạo đáp lại.
“Được!” – Đại Lực Tam Sư Vương đồng thanh nói, không lệch dù là một phần mười giây.
“Sư huynh đệ bần đạo nguyện ra sức diệt đi ma đầu, trừ hại cho tu chân giới!” – Kim Diệu Tử khẽ huơ phất trần, thay mặt Hà Dương Ngũ Tử nói ra ý kiến, thái độ chính nghĩa vô cùng.
Lưu Xuyên thấy Hà Dương Ngũ Tử giả dối như vậy chỉ cười lạnh, không nhận xét gì mà dõng dạc tuyên bố. – “Nếu ý kiến đã thống nhất, chúng ta lập tức xuất hành. Bản chấp sự cũng muốn xem xem, Phạm chưởng quỹ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám lấy tên tiệm bá đạo như vậy. Hừ, Vạn Năng Thương Hội à...” – Phòng đấu giá của hắn có bối cảnh cực kì khủng khiếp mà cũng chỉ tự xưng Vạn Bảo Lâu, cửa hàng bé tẹo kia có tài đức gì mà dám xưng Vạn Năng.
…
Ngươi nghĩ là Phạm Hiên sẽ hắt xì? Đáng tiếc, không có a. Giờ hắn đang tham ngộ công pháp mới rồi.
Hắn đã đoán được hết tâm tư của lũ người này.
Dựa theo ước định ban đầu mà hắn đặt ra để mọi người hợp tác, thì chỉ cần đạt được Hợp Hồn Đan sẽ do phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu mua lại, chia đều linh thạch cho tất cả mọi người. Đừng nghi ngờ việc một phân hội nhỏ của Vạn Bảo Lâu có đủ sức mua lại hay không, bọn này giàu nứt đố đổ vách.
Theo Lưu Xuyên suy đoán, ngoại trừ hắn và hai tên chấp sự còn lại, ở đây có bốn người là sẽ tuân theo ước định ban đầu. Đó chính là Đại Lực Tam Sư Vương và Đào Hoa Chân Nhân.
Ba huynh đệ họ Vương đoàn kết đồng lòng, có gì cũng chia đều, cho nên đối với thứ chỉ có duy nhất một viên là Hợp Hồn Đan thì ắt hẳn họ sẽ bán ra để chia linh thạch.
Đào Hoa Chân Nhân thì nổi tiếng nhát gan sợ chết, bình thường châm chọc nọ kia, nhưng luôn biết giới hạn ở đâu là nên dừng. Lão biến thái này có tỉ lệ rất thấp là sẽ làm ra chuyện tranh đoạt đan dược nguy hiểm như vậy.
Hà Dương Ngũ Tử mặc dù là sư huynh đệ, nhưng tình cảm cũng chưa chắc được như anh em ruột thịt, có thể sẽ có kẻ muốn nuốt riêng Hợp Hồn Đan cũng nên.
Hoặc Tâm Lão Quỷ thì chuyên tu pháp môn liên quan đến thần thức, kẻ này có lẽ là người có ham muốn cao nhất với Hợp Hồn Đan đây, khả năng cao là hắn sẽ muốn đoạt đan.
Lưu Vân Kiếm Sư cũng không phải là kiếm tu thuần chính, tu vi của hắn lại cao nhất ở nơi đây, chuyện hắn có lật lọng hay không vẫn cần phải chú ý đến.
Còn về Hỉ Tín Đại Sư, tên dâm tăng này tuy bản tính ti tiện nhưng thái độ bất hiển sơn, bất lộ thủy, có trời mới biết là hắn có ý định gì trong đầu, cần phải đề phòng cẩn thận.
Dù thế nào đi nữa, thì chỉ có một việc mà mười lăm tên Kim Đan này nhất trí với nhau, đó chính là Hợp Hồn Đan hiện đang ở trong tay Phạm chưởng quỹ. Cũng đành chịu, bọn chúng có thông minh đằng nào cũng không thể nghĩ ra được là Phạm Hiên không hề biết Cửu U Luyện Hồn Trận hay Hợp Hồn Đan gì đó, mà là có người dùng trận này muốn tiêu diệt hắn nhưng không được, sau đó bỏ chạy, quăng lại cục diện rối rắm này cho hắn.
Này là một loại sai lầm thuộc về kinh nghiệm của bọn chúng. Bởi lẽ từ xưa cho đến giờ, chưa từng có trường hợp nào ghi lại là bị Cửu U Luyện Hồn Trận luyện hóa mà còn sống sót được, đừng nói chi, mở tiệm buôn bán tỉnh bơ.
Phải biết, cửa tiệm của Phạm chưởng quỹ trông rất là cũ kĩ, vừa nhìn cũng biết là kiến trúc đã lâu đời, vậy mà nằm ở trung tâm trận tai kiếp lại chẳng chịu chút tổn thất gì. Theo bọn hắn nghĩ, rất có thể Phạm Hiên là một tên tán tu số may ngộ nhập được bí cảnh gì đó, đạt được mấy cái trận pháp thời thượng cổ, trong đó có Cửu U Luyện Hồn Trận.
Nhìn thấy những thứ thần kỳ mà Phạm Hiên đã thể hiện ra, bọn tu sĩ Kim Đan này càng tin chắc như vậy. Từ thủ đoạn phòng ngự cho đến sự cứng chắc của cửa tiệm nhỏ, bọn chúng đều tin rằng là do tác dụng của trận pháp. Còn về trường hợp có thế lực gì sau lưng Phạm Hiên hay không, hắc, Vạn Bảo Lâu có ở khắp nơi trên Vân Thanh Quốc cũng không phải là nói chơi, việc tin đồn nó là thế lực khổng lồ của Bắc Minh Vực không có lửa sao mà có khói, tình báo có thể gọi là phong phú, nhưng chưa từng nghe qua Vạn Năng Thương Hội là thế lực ở xó nào.
Đến cái gọi là Đan Vân cũng chỉ là một loại chướng nhãn pháp mà thôi, Hoặc Tâm Lão Quỷ đã từng bắt lại một tên tán tu mua được đan dược có Đan Vân để kiểm tra. Kết quả, hắn ăn vào viên đan dược ấy mà chẳng cảm nhận được chút tác dụng gì. Mấy vị Kim Đan khác cũng từng thử làm giống như hắn, kết quả là y hệt nhau, hoàn toàn là đan dược giả, không có chút dược lực.
Bọn họ làm sao biết được, Vạn Năng Thương Hội thế mà có một loại dịch vụ hậu mãi gọi là quyền sử dụng độc nhất a. Chỉ cần là thương phẩm ngươi mua ở chỗ Thương Hội, nếu như ngươi không muốn đưa cho kẻ khác thì dù kẻ ấy có cưỡng đoạt cũng chẳng thể kích hoạt được công dụng của thương phẩm.
Tiết lộ một chút tin tuyệt mật, rằng Vạn Năng Thương Hội cũng có hậu trường đó nha, lại còn khủng khiếp đến dọa người. Đáng tiếc, hậu trường này không dùng được, còn đang mòn mỏi đợi chờ Phạm chưởng quỹ đến cứu, ha ha.
Trở lại chuyện chính.
Lúc này, Lưu Xuyên lấy ra sáu lá bùa, mỗi lá đều phát ra sóng linh lực cực kì kinh người, không thua kém gì tu sĩ Kim Đan.
“Đây là…” – Bọn Lưu Vân Kiếm Sư có chút bất ngờ nhìn Lưu Xuyên.
“Nhân Cấp Đại Phù, Phá Trận Phù, chuyên dùng để phá hoại các loại trận pháp.” – Lưu Xuyên có chút đắc ý nói ra, sau đó chia sáu lá bùa cho sáu tổ riêng biệt gồm Lưu Vân Kiếm Sư, Hỉ Tín Đại Sư, Đào Hoa Chân Nhân, Hoặc Tâm Lão Quỷ, Hà Dương Ngũ Tử và Đại Lực Tam Sư Vương.
Nhân Cấp Đại Phù vốn cũng không phải quá trân quý, nhưng mà Nhân Cấp Đại Phá Trận Phù thì lại quý hiếm vô cùng, một tấm thôi cũng có thể đổi được Linh Khí Trung Phẩm. Nên nhớ một cái là vật phẩm tiêu hao, dùng xong là mất, một cái là pháp bảo có thể sử dụng lâu dài. Qua đó mới thấy được độ quý giá của phù này.
Tiếp tục phổ cập tri thức tu chân, lần này là về phù lục.
Phù lục được chia làm ba cấp độ lớn là Nhân Cấp, Địa Cấp và Thiên Cấp. Trong mỗi cấp độ lớn lại chia ra ba phẩm nhỏ là Tiểu, Trung và Đại. Ví dụ như Thiên Cấp Đại Phù có thể coi là phù lục cao cấp nhất của Khởi Huyền Giới, chỉ có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ mới kháng nổi uy lực của nó.
Hiển nhiên, cũng như đan dược và pháp bảo có hai nghề tương ứng là Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư, phù lục cũng có nghề Chế Phù Sư, và cũng sử dụng hệ thống cấp sao giống với Luyện Đan Sư.
Khác với luyện đan và luyện khí, khởi đầu khó khăn mà lại tốn kém vì đòi hỏi phải có tài nguyên đắt giá để rèn luyện, phù lục lại dễ học hơn, tiêu tốn ít tài nguyên hơn vì giá của Linh Bút, Linh Mặc và giấy vàng để tập vẽ phù rất rẻ. Nhưng đồng thời, người theo nghề này cũng rất khó khăn trong việc trở thành một Chế Phù Sư giỏi nghề.
Chỉ cần vẽ ra được một tấm Nhân Cấp Tiểu Phù, ngươi đã chính thức trở Nhất Tinh Chế Phù Sư. Phù lục không có phẩm chất rườm rà như đan dược, không phân chia chi tiết đến như vậy. Trên cơ bản, một tấm Nhân Cấp Tiểu Hỏa Cầu Phù do một vị Cửu Tinh Chế Phù Sư làm ra không hơn được Nhất Tinh Chế Phù Sư làm ra là bao nhiêu.
Thứ chênh lệch giữa các Chế Phù Sư với nhau chính là khả năng sáng tạo và cải tiến. Một tấm Hỏa Cầu Phù, ngươi thậm chí có thể vẽ nó thành Thiên Cấp Đại Hỏa Cầu Phù nếu đạt tới trình độ Cửu Tinh.
Tất nhiên sẽ rất ít ai làm cái chuyện đó, bởi vì nếu vẽ Viêm Bạo Phù, Hỏa Long Phù hay Phần Thiên Phù (đều mang công kích thuộc tính Hỏa) thành Thiên Cấp Đại Phù thì sẽ mạnh hơn rất nhiều so với Hỏa Cầu Phù.
Cuối cùng là một loại phân cấp nữa để phân ra thiên tài và kẻ bình thường, phân cấp này dựa trên khả năng sao chép và khả năng sáng tạo của Chế Phù Sư.
Ví dụ nếu một Chế Phù Sư có khả năng vẽ ra được trăm loại phù lục khác nhau, hắn chính là Chế Phù Đại Sư, không cần để ý đến cấp sao.
Nếu là vẽ ra được ngàn loại, vậy thì chính là Chế Phù Tông Sư.
Nếu là vẽ ra được vạn loại thì là Chế Phù Đại Tông Sư.
Còn trên vạn loại chính là Thần Phù Sư.
Có dị chí ghi chép lại, thời thượng cổ từng có một vị Thần Phù Sư vì muốn trả thù kẻ địch của mình mà tạo ra một tấm Thiên Cấp Đại Phù gọi Hậu Môn Pháo Khí Phù. Phù này vừa tế ra, tên địch nhân xấu số của vị Thần Phù Sư này dù đã là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ cũng phải xì hơi liên tục một năm. Cho nên a, nếu muốn gây chuyện với ai, cứ tìm hiểu xem thiên phú chế phù của kẻ đó có cao hay không, bằng không thì ngươi rất có thể là người tiếp theo phải bêu danh thiên cổ.
Khóa phổ cập tri thức tu chân đến đây kết thúc, giờ là lúc quay lại với chuyện đang diễn ra.
“Ngồi đây nói lời sáo rỗng cũng chẳng giải quyết được gì, công cụ ta đã đưa cho các vị, bây giờ lập tức đến cửa tiệm nhỏ kia để ra tay mới là thượng sách, chư vị nghĩ sao?” – Lưu Xuyên nói, hắn và Lý Sơn, Triệu Giáp cùng đứng dậy nhìn qua bọn Hỉ Tín Đại Sư.
“Tán thành.” – Thân là kẻ luyện kiếm, Lưu Vân Kiếm Sư rất không thích lề mề.
“A Di Đà Phật, bần tăng thuận theo ý của chư vị thí chủ.” – Hỉ Tín Đại Sư mỉm cười đáp.
“Người ta cũng không có ý kiến nha, hí hí.” – Đào Hoa Chân Nhân vừa nói vừa dùng quạt trên tay phẩy một cái, tay còn lại đưa lên che lại nụ cười.
“Hừ, ta đồng ý.” – Hoặc Tâm Lão Quỷ kiêu ngạo đáp lại.
“Được!” – Đại Lực Tam Sư Vương đồng thanh nói, không lệch dù là một phần mười giây.
“Sư huynh đệ bần đạo nguyện ra sức diệt đi ma đầu, trừ hại cho tu chân giới!” – Kim Diệu Tử khẽ huơ phất trần, thay mặt Hà Dương Ngũ Tử nói ra ý kiến, thái độ chính nghĩa vô cùng.
Lưu Xuyên thấy Hà Dương Ngũ Tử giả dối như vậy chỉ cười lạnh, không nhận xét gì mà dõng dạc tuyên bố. – “Nếu ý kiến đã thống nhất, chúng ta lập tức xuất hành. Bản chấp sự cũng muốn xem xem, Phạm chưởng quỹ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám lấy tên tiệm bá đạo như vậy. Hừ, Vạn Năng Thương Hội à...” – Phòng đấu giá của hắn có bối cảnh cực kì khủng khiếp mà cũng chỉ tự xưng Vạn Bảo Lâu, cửa hàng bé tẹo kia có tài đức gì mà dám xưng Vạn Năng.
…
Ngươi nghĩ là Phạm Hiên sẽ hắt xì? Đáng tiếc, không có a. Giờ hắn đang tham ngộ công pháp mới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.