Thần Bí Thương Nhân

Chương 74: Không như ý muốn

Thần Miêu Đại Hiệp

25/01/2018

Bên trong cửa tiệm nhỏ.

Phạm Hiên đứng hẳn người dậy, ánh mắt sáng rực nhìn ra ngoài cửa, hai tay chắp lại cầu nguyện. – ‘Va chạm đi, va chạm đi! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo! Chỉ cần một thoại này thôi, tượng vàng chính là của ngươi!’

Một.

Hai.

Ba.

Ba giây trôi qua, chả có cái vẹo gì xảy ra. Triệu Ngữ Yên cũng chỉ có chút hiếu kỳ nhìn qua Tiêu Động, sau đó liền lướt qua người hắn, bước vào trong tiệm rồi.

Phạm Hiên trợn trắng mắt, kịch bản này không đúng a, chẳng phải Triệu Ngữ Yên nên kinh ngạc không thôi nhìn Tiêu Động, bất ngờ vì sao hắn lại ở chỗ này. Sau đó móc ra một viên đan dược Tứ Giai ném cho hắn, rồi lạnh lùng nói từ hôn.

Sau đó đến lượt Tiêu Động cười to, nói mấy câu nhiệt huyết sáo rỗng, đầy khí phách tuyên bố bỏ vợ, sau đó ước hẹn ba năm nọ kia, đến thời điểm liền dắt theo bầy đàn tiểu đệ đánh lên hoàng cung Thiên Vân Thành nha.

Nhưng bây giờ người dưng ngược lối, vừa chạm mắt liền bỏ qua là tình hình gì? Phạm chưởng quỹ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng rồi. Hắn chả phải kẻ trí kế như yêu gì gì đó, thông minh có hạn mà thủ đoạn cũng chẳng thừa, kế hoạch của hắn đơn giản chỉ là để Triệu Ngữ Yên đến gặp Tiêu Động, sau đó dùng việc từ hôn đả kích gã, gia tốc quá trình thành thục của tâm trí mà thôi.

Mặc kệ hắn nghĩ gì, lúc này Triệu Ngữ Yên đã bước vào trong tiệm rồi. – “Phạm chưởng quỹ, tiểu nữ lại đến rồi.” – Nàng hơi khom người thi lễ. Đây là ân nhân cứu mạng của nàng, Triệu Ngữ Yên có là quận chúa công chúa gì đó thì cũng phải dành sự tôn kính cho Phạm Hiên.

Hồi lâu không thấy hắn đáp lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp hắn thất thần rồi. – ‘Hỡi thế gian, tình là vật gì?’ – Thầm than thở, Triệu Ngữ Yên khẽ mở miệng gọi thêm một câu. – “Phạm chưởng quỹ!”

Sau đó, nàng liền nhìn thấy Phạm Hiên dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ, trên miệng hiện lên nét cười khổ nhìn về phía nàng. – “Triệu cô nương, ngươi lại đến rồi.” – Giọng nói có vẻ tang thương không kể sao cho xiết.

Triệu Ngữ Yên dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn hắn. – “Chưởng quỹ, ngươi bớt đau thương.” – Dựa theo trí tưởng tượng của nàng, nếu Phạm chưởng quỹ trẻ lại mấy vạn tuổi có lẽ nàng sẽ nguyện kết đạo lữ với hắn a. Đáng tiếc, hắn quá già rồi, lại còn ghi khắc một nữ nhân khác ở trong lòng, hoàn toàn không phù hợp với thiếu nữ thiên tài như nàng.

Phạm Hiên không hiểu sao nàng lại bảo mình bớt đau thương, nhưng hắn cũng có thể hiểu theo cách của mình. – ‘Nha đầu, ngươi chạy ra từ hôn với tên kia là có thể chữa lành mọi vết thương của ta đó.’ – Ặc, tất nhiên là hắn không thể nói câu này, bằng không sẽ để người khác hiểu lầm hắn là Hiên béo a.

Mà cũng không đúng lắm, dựa theo cốt linh thì bây giờ Triệu Ngữ Yên đã được hai mươi ba cái xuân xanh rồi, có thể vô tư quẩy.

Việc đó sẽ xảy ra sao? Tất nhiên là không rồi, nha đầu này chả phải gu của Phạm chưởng quỹ.

Không lan man nữa, lúc này đây, Xuất Vân Công Chúa của chúng ta lấy một túi linh thạch ra đưa cho Phạm chưởng quỹ, nhỏ giọng bảo. – “Chưởng quỹ, ngài cho ta chuộc lại Huyền Vân Tiểu Ấn và Bích Thủy Kiếm, lại cho ta thuê thêm mười ngày ở Hoàng Tự Thiền Phòng, đây là linh thạch á.”



‘Há há, lại có Tài Khí.’ – Phạm Hiên vui vẻ thu tiền của Triệu Ngữ Yên, sau đó trả lại Bích Thủy Kiếm và Huyền Vân Tiểu Ấn cho nàng.

Ừm, nói qua một chút, Vạn Năng Thương Hội trên cơ bản chính là tiệm cầm đồ ác ôn nhất trên đời này a. Bất cứ thứ gì được thế chấp ở tiệm này, mặc kệ thời hạn dài ngắn ra sao, nếu muốn chuộc lại đều phải bỏ ra số linh thạch gấp đôi ban đầu, không có ngoại lệ.

Lúc trước nghe được điều kiện này, Triệu Ngữ Yên cũng tức lắm chứ, chưởng quỹ tham lam muốn điên rồi sao? Nhưng sau đó nàng nghĩ lại, Phạm chưởng quỹ là cao nhân tiền bối a, hành sự không theo lẽ thường mới là lẽ thường, cho nên liền cắn răng chấp nhận rồi. Ặc, quan trọng nhất là nhà nàng không thiếu tiền nha, xài phí phạm cũng không đau lòng.

Chỉ có thể thở dài một câu, cành vàng lá ngọc đều là kẻ phá sản, không có ngoại lệ.

Cảm nhận được Tài Khí trong người mình nhiều thêm một chút, Phạm chưởng quỹ vui vẻ xoa tay, chuẩn bị hốt nốt số linh thạch còn lại của Triệu Ngữ Yên.

Đáng tiếc làm sao, trong đầu hắn chợt vang lên một câu thông báo đầy máy móc.

‘Khách hàng tiềm năng Triệu Ngữ Yên chỉ có thể thuê tối đa 10 năm trong Hoàng Tự Thiền Phòng, 1 năm trong Huyền Tự Thiền Phòng. Số ngày đã thuê: Hoàng Tự 9/10, Huyền Tự 0/1. Nếu muốn gia tăng giới hạn ngày thuê, khách hàng cần đột phá đại cảnh giới để được tăng thêm 10 năm tại Hoàng Tự và 1 năm tại Huyền Tự. Hoặc có thể đạt mức chi tiêu mười vạn Linh Thạch Trung Phẩm tại Vạn Năng Thương Hội để mở khóa thêm 10 năm ở Hoàng Tự Thiền Phòng, mười vạn Linh Thạch Thượng Phẩm để mở khóa thêm 1 năm ở Huyền Tự Thiền Phòng.’

‘Lưu ý, chi tiêu do thuê Thiền Phòng không được tính vào số này.’

Phạm Hiên thất thần, Triệu nha đầu cũng thông cảm chờ đợi hắn.

‘Meo kiếp, lại là có tiền mà không cho kiếm nữa nè!’ – Phạm chưởng quỹ chửi ầm lên trong lòng, hết giới hạn nguồn vốn lại đến giới hạn ngày thuê Thiền Phòng, hắn thật không biết là cái Vạn Năng Thương Hội của mình có thật là mở ra để làm ăn không.

Có điều, khi nghe đến câu cuối cùng của hệ thống, ý nghĩ lập tức đổi chiều. – ‘Này hình như là kiếm được nhiều hơn nha. Ta đã trách lầm mi rồi, xin lỗi nha hệ thống, ha ha.’ – Tất nhiên là hệ thống sẽ không nói lời nào rồi.

Thế là hắn bắt đầu nói chuyện giới hạn ngày thuê này với Triệu Ngữ Yên.

Người sau cũng há miệng kinh ngạc. – “Chỉ còn được thuê một năm? Đột phá đại cảnh giới có thêm được quyền thuê mười năm? Chưởng quỹ ơi, một năm thật sự không đủ để tiểu nữ đột phá Kim Đan.” – Triệu Ngữ Yên khổ sở nhìn Phạm Hiên.

“Ấy, Triệu cô nương ngươi có thể mua một ít bảo vật từ chỗ bản chưởng quỹ để gia tăng mức chi tiêu a. Lúc ấy thì ngươi có thể thuê thêm rồi.” – Phạm Hiên vươn móng vuốt sói, cho nàng lời đề nghị ác ôn này.

“Nhưng ta chỉ có tiền để thuê mười năm trong Hoàng Tự Thiền Phòng a, dùng mất rồi thì chẳng còn tiền thuê nữa.” – Triệu Ngữ Yên buồn bực khẽ lắc đầu, bĩu môi nói ra.

‘Cái đệch, như vậy…’ – Phạm chưởng quỹ giờ mới biết là mười vạn Linh Thạch Trung Phẩm còn lại trong túi là toàn bộ tài sản hiện giờ của nàng a. Tròng mắt xoay chuyển, hắn tính đề nghị nàng quay trở lại Cung Phụng Điện xin thêm tiền.



Có điều đúng lúc này, Từ Thịnh bước vào trong tiệm rồi.

“Phạm chưởng quỹ!” – Y chắp tay chào.

Phạm Hiên cũng đáp lễ. – “Từ đạo hữu.” – Chia tay mới mười mấy ngày mà thôi, so với thời gian của tu sĩ quả là như chỉ trong tích tắc, nên chẳng ai hỏi thăm sức khỏe làm gì.

“Từ thúc.” – Triệu Ngữ Yên có chút ấm ức kêu một tiếng, nàng là chuẩn bị vòi tiền của y đây.

Từ Thịnh khi nãy cũng nghe được lời Phạm Hiên nói với nàng rồi. Y trừng Triệu Ngữ Yên một cái, trầm giọng nói ra. – “Tiểu Yên a, đột phá đại cảnh giới là chuyện trọng đại, không thể gấp gáp. Ngươi cũng đừng quá dựa dẫm vào động thiên phúc địa, như thế thật sự là lợi nhiều hơn hại. Đường tu luyện về sau càng lúc càng coi trọng chữ ổn hơn chữ nhanh, cảnh giới Kim Đan cũng là như vậy. Đi ra ngoài thăm thú một chút, nhìn kĩ vạn vật trong tự nhiên, như vậy mới là chính đạo.” – Y nói mấy lời rất là tâm huyết. Ặc, chủ yếu là y không muốn đưa linh thạch của mình cho nàng nên mới như thế a.

Có điều Phạm Hiên lại trợn tròn mắt. – ‘Từ đạo hữu, ngươi đây là muốn phá chuyện làm ăn của ta đi?’ – Nhưng hắn cũng rất là đồng ý với mấy câu mà Từ Thịnh nói nha. Tu hành không phải là cứ ru ru một góc hít khí thăng cấp được, phải có ra có vào, có nội có ngoại mới hợp lẽ tự nhiên.

Ặc, đừng tưởng rằng tên chưởng quỹ này lĩnh ngộ gì đó ghê gớm, hắn chỉ là quá thèm đi ra ngoài rồi mới như vậy mà thôi. Với lại, trên đời này thực sự có tồn tại một người có thể ru rú một chỗ tu luyện thành tiên thành thánh á, chỉ là còn lâu lắm Phạm chưởng quỹ mới gặp được kẻ như vậy.

Từ Thịnh không hiểu sao chợt rợn cả gáy, cảm thấy sống lưng có chút phát lạnh. – ‘Chuyện gì thế này?’

Phạm Hiên vừa liếc y một cái đầy ý xấu a, có điều hắn cũng rất nhanh thu lại ánh mắt của mình, sau đó quay sang nhìn Triệu Ngữ Yên, trên miệng cười nhạt. – “Triệu cô nương, Từ đạo hữu nói phải. Theo ta thấy ngươi thuê nốt một năm cuối cùng này là được.” – Khá lắm, tên này là cố vớt vát tí lợi nhuận nào hay tí lợi nhuận đó.

“Được rồi.” – Giọng của Triệu Ngữ Yên yểu xìu, nhẹ gật đầu. Nàng cắn nhẹ môi dưới, trong ánh mắt có chút tiếc nuối.

Phạm chưởng quỹ cũng rất tiếc nuối a, hắn phải trả lại túi linh thạch cho nàng, kèm theo đó là đồng tiền vàng để mở khóa Thiền Phòng.

Triệu Ngữ Yên nhận lấy liền đi lên tầng hai rồi.

Đến lượt Từ Thịnh, y vui vẻ lấy một cái nhẫn trữ vật đưa cho Phạm chưởng quỹ, nở nụ cười xán lạn rồi nói. – “Chưởng quỹ ngài xem, đây là tiền mua Khô Vinh Kinh và Lăng Không Ngọc Thủy, Từ mỗ đã mang tới rồi đây!”

‘Thấy mẹ rồi.’ – Phạm Hiên thầm hô hỏng bét. Hắn đặt ra giới hạn doanh số mỗi ngày thế mà quên mất mình còn có mấy vụ làm ăn lớn đến thế a, như vậy thì tính toán ban đầu sai hết cả rồi.

Thầm nghĩ đến nhiệm vụ thăng cấp Thần Bí Thương Nhân Hạ Đẳng, lại liếc về phía hai tên đang lá mặt lá trái ở trước cửa, hắn cắn răng một cái. – ‘Được rồi, không phải thăng đẳng cấp có thể được gia tăng biên độ giới hạn sao, đến lúc đó tính toán lại cũng không muộn.’

Mỉm cười móc ra hai món đồ vật mà Từ Thịnh cần trong túi thần kỳ, sau đó nhận lấy linh thạch, trong đầu Phạm chưởng quỹ liền vang lên âm thanh báo hắn đã sử dụng hơn 30% nguồn cung ứng linh khí thiên địa.

Nhìn hai tên thiên tài họ Tiêu bước vào trong tiệm, lại đưa mắt ngó lên trên tầng, Phạm chưởng quỹ thầm hô. – ‘Tương lai của bản chưởng quỹ đang nằm trong tay các ngươi đó, diễn cho tốt vào a.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Bí Thương Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook