Chương 61: Ta đền giúp hắn
Thần Miêu Đại Hiệp
19/01/2018
Công Dương Dã cảm giác giống như bản thân đang nằm mộng.
Trong giấc mơ ấy, gã là một tên nô tài, vì làm vỡ chiếc bình quý của chủ nhân mà bị loạn côn đánh tới chết.
Khung cảnh trước mắt trở nên chập chờn hơn bao giờ hết, gục xuống đất, gã tưởng rằng bản thân sắp chết rồi.
Công Dương gia xem như đoạn tử tuyệt tôn, Công Dương Chú Tạo Thuật sẽ chẳng có ngày tái hiện huy hoàng.
Ánh mắt gã càng lúc càng mơ hồ, tưởng chừng như sắp chìm sâu vào bóng tối thì một luồng ánh sáng bé nhỏ chợt xuất hiện, càng lúc càng lớn hơn, lấn át hết thảy hắc ám.
Đó là một ngọn lửa.
Ác mộng vỡ tan tành, lắc đầu một cái để lấy lại tỉnh táo, Công Dương Dã chống hai tay xuống đất rồi tự nâng người dậy, xua tan ảo giác của mình. Trước mặt của gã, thứ đầu tiên mà gã nhìn thấy, chính là một thiếu niên, chính xác hơn là gương mặt của một thiếu niên.
Gương mặt ấy nhìn qua còn có một chút sự non nớt, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa vẻ khắc khổ không hợp với tuổi, trên miệng mang theo nụ cười hờ hững, đôi chân mày hơi nhíu lại, hai con ngươi mở lớn, trong suốt, linh động, bên trong như có hai ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt đang hừng hực thiêu đốt.
Đôi mắt ấy khác biệt với tất cả những ánh mắt mà Công Dương Dã đã từng nhận được.
Không có coi rẻ, không có nhục mạ, không có tiếc nuối, không có thương hại.
Cũng không có kỳ vọng, đó chỉ là một đôi mắt mang theo sự đồng cảm, một cái nhìn bình đẳng giữa người với người, như tri âm tìm thấy được nhau, không dư thừa ác cảm, cũng không thiếu thốn thiện ý.
Dùng tay trái gỡ ra cái răng nanh cắm dưới đất, Công Dương Dã siết chặt nó trong lòng bàn tay. – ‘Là người này đã cứu ta sao?’ – Trong khoảnh khắc này, gương mặt của người thiếu niên trước mắt đã in sâu vào trong trí óc gã, đến chết khó quên.
‘Nếu có ngày Công Dương Dã ta công thành danh toại, chắc chắn dùng gấp trăm ngàn lần báo đáp lại ân nghĩa ngày hôm nay.’ – Gã tự thề với lòng mình, có thêm một mục tiêu để phấn đấu.
Công Dương Dã chỉ nói lời ấy ở trong lòng, những gì chưa thể thực hiện được, có thốt ra cũng chỉ là lời sáo rỗng, vô giá trị. Từ sau lần mạnh miệng trước Công Thâu Kính, gã đã trưởng thành hơn rồi.
Tiêu Động không biết chỉ trong khoảnh khắc mà vị đồng chí cùng cảnh ngộ này với hắn lại có nhiều ý nghĩ như vậy. Thấy gã có vẻ còn thất thần, hắn bao dung nở một nụ cười càng thêm xán lạn. – “Ta gọi Tiêu Động, ngươi tên là gì?” – Bàn tay của hắn vẫn chìa ra trước mặt Công Dương Dã.
Công Dương Dã vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhìn bàn tay của Tiêu Động, trong đầu gã chợt xuất hiện một ý nghĩ khác. – ‘Hắn là muốn lấy lại răng nanh của Song Vĩ Hổ sao? Cũng phải, dựa theo kích cỡ này thì nó phải là răng của một con Song Vĩ Hổ Nhất Giai đỉnh phong, giá trị không nhỏ.’ – Quả nhiên là vua lý thuyết, vừa sờ qua liền biết đồ vật trong tay có xuất xứ thế nào, giá trị ra sao.
Thế là gã đưa cái răng nanh lên. – “Thật có lỗi, Tiêu đạo hữu. Xin trả lại cho ngươi, cảm tạ ngươi đã cứu ta khỏi chết!” – Gã vừa nói, vừa chống tay phải xuống muốn đứng dậy.
Bộp!
Tiêu Động gạt tay trái của Công Dương Dã ra, kéo lấy tay phải của gã, nâng gã dậy. – “Đạo hữu, đầu óc của ngươi dùng không được tốt lắm nha. Lần thứ ba rồi này, ngươi tên là gì?” – Hắn có chút bó tay hết cách trước phản ứng chẳng đâu ra đâu của tên này, giọng nói nghe có vẻ hơi cáu một tí.
‘Không phải muốn đòi lại sao?’ – Công Dương Dã lúc này mới tỉnh hồn, vội đáp lại. – “A, ta tên Công Dương Dã, năm nay mười bảy tuổi, là một tên Hoàng Cấp Luyện Khí… à không, đã từng là Hoàng Cấp Luyện Khí Sư có thể chế tạo Pháp Khí Trung Phẩm. Phụ mẫu của ta đều mất sớm, ta sống nương tựa vào tổ gia gia Công Dương Minh, ngài rất yêu thương ta, nhưng ngài đã không còn trên trần thế nữa rồi. Ta hiện đang… Ứm, ứm!”
“DỪNG!” – Tiêu Động gầm nhẹ, một tay vỗ trán, ôm mặt, một tay bịt lấy mồm của Công Dương Dã. Dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn tên đồng chí trước mặt, hắn trầm giọng bảo. – “Công Dương đạo hữu, ngươi chỉ cần xưng tên là được a, ta cũng không phải đang tra khẩu cung của ngươi.”
“Ứm, ứm!” – Công Dương Dã gật đầu lia lịa.
Tiêu Động suýt thì quên là mình còn đang bịt mịt gã, hắn vội thu tay lại. – “N
Trong giấc mơ ấy, gã là một tên nô tài, vì làm vỡ chiếc bình quý của chủ nhân mà bị loạn côn đánh tới chết.
Khung cảnh trước mắt trở nên chập chờn hơn bao giờ hết, gục xuống đất, gã tưởng rằng bản thân sắp chết rồi.
Công Dương gia xem như đoạn tử tuyệt tôn, Công Dương Chú Tạo Thuật sẽ chẳng có ngày tái hiện huy hoàng.
Ánh mắt gã càng lúc càng mơ hồ, tưởng chừng như sắp chìm sâu vào bóng tối thì một luồng ánh sáng bé nhỏ chợt xuất hiện, càng lúc càng lớn hơn, lấn át hết thảy hắc ám.
Đó là một ngọn lửa.
Ác mộng vỡ tan tành, lắc đầu một cái để lấy lại tỉnh táo, Công Dương Dã chống hai tay xuống đất rồi tự nâng người dậy, xua tan ảo giác của mình. Trước mặt của gã, thứ đầu tiên mà gã nhìn thấy, chính là một thiếu niên, chính xác hơn là gương mặt của một thiếu niên.
Gương mặt ấy nhìn qua còn có một chút sự non nớt, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa vẻ khắc khổ không hợp với tuổi, trên miệng mang theo nụ cười hờ hững, đôi chân mày hơi nhíu lại, hai con ngươi mở lớn, trong suốt, linh động, bên trong như có hai ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt đang hừng hực thiêu đốt.
Đôi mắt ấy khác biệt với tất cả những ánh mắt mà Công Dương Dã đã từng nhận được.
Không có coi rẻ, không có nhục mạ, không có tiếc nuối, không có thương hại.
Cũng không có kỳ vọng, đó chỉ là một đôi mắt mang theo sự đồng cảm, một cái nhìn bình đẳng giữa người với người, như tri âm tìm thấy được nhau, không dư thừa ác cảm, cũng không thiếu thốn thiện ý.
Dùng tay trái gỡ ra cái răng nanh cắm dưới đất, Công Dương Dã siết chặt nó trong lòng bàn tay. – ‘Là người này đã cứu ta sao?’ – Trong khoảnh khắc này, gương mặt của người thiếu niên trước mắt đã in sâu vào trong trí óc gã, đến chết khó quên.
‘Nếu có ngày Công Dương Dã ta công thành danh toại, chắc chắn dùng gấp trăm ngàn lần báo đáp lại ân nghĩa ngày hôm nay.’ – Gã tự thề với lòng mình, có thêm một mục tiêu để phấn đấu.
Công Dương Dã chỉ nói lời ấy ở trong lòng, những gì chưa thể thực hiện được, có thốt ra cũng chỉ là lời sáo rỗng, vô giá trị. Từ sau lần mạnh miệng trước Công Thâu Kính, gã đã trưởng thành hơn rồi.
Tiêu Động không biết chỉ trong khoảnh khắc mà vị đồng chí cùng cảnh ngộ này với hắn lại có nhiều ý nghĩ như vậy. Thấy gã có vẻ còn thất thần, hắn bao dung nở một nụ cười càng thêm xán lạn. – “Ta gọi Tiêu Động, ngươi tên là gì?” – Bàn tay của hắn vẫn chìa ra trước mặt Công Dương Dã.
Công Dương Dã vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhìn bàn tay của Tiêu Động, trong đầu gã chợt xuất hiện một ý nghĩ khác. – ‘Hắn là muốn lấy lại răng nanh của Song Vĩ Hổ sao? Cũng phải, dựa theo kích cỡ này thì nó phải là răng của một con Song Vĩ Hổ Nhất Giai đỉnh phong, giá trị không nhỏ.’ – Quả nhiên là vua lý thuyết, vừa sờ qua liền biết đồ vật trong tay có xuất xứ thế nào, giá trị ra sao.
Thế là gã đưa cái răng nanh lên. – “Thật có lỗi, Tiêu đạo hữu. Xin trả lại cho ngươi, cảm tạ ngươi đã cứu ta khỏi chết!” – Gã vừa nói, vừa chống tay phải xuống muốn đứng dậy.
Bộp!
Tiêu Động gạt tay trái của Công Dương Dã ra, kéo lấy tay phải của gã, nâng gã dậy. – “Đạo hữu, đầu óc của ngươi dùng không được tốt lắm nha. Lần thứ ba rồi này, ngươi tên là gì?” – Hắn có chút bó tay hết cách trước phản ứng chẳng đâu ra đâu của tên này, giọng nói nghe có vẻ hơi cáu một tí.
‘Không phải muốn đòi lại sao?’ – Công Dương Dã lúc này mới tỉnh hồn, vội đáp lại. – “A, ta tên Công Dương Dã, năm nay mười bảy tuổi, là một tên Hoàng Cấp Luyện Khí… à không, đã từng là Hoàng Cấp Luyện Khí Sư có thể chế tạo Pháp Khí Trung Phẩm. Phụ mẫu của ta đều mất sớm, ta sống nương tựa vào tổ gia gia Công Dương Minh, ngài rất yêu thương ta, nhưng ngài đã không còn trên trần thế nữa rồi. Ta hiện đang… Ứm, ứm!”
“DỪNG!” – Tiêu Động gầm nhẹ, một tay vỗ trán, ôm mặt, một tay bịt lấy mồm của Công Dương Dã. Dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn tên đồng chí trước mặt, hắn trầm giọng bảo. – “Công Dương đạo hữu, ngươi chỉ cần xưng tên là được a, ta cũng không phải đang tra khẩu cung của ngươi.”
“Ứm, ứm!” – Công Dương Dã gật đầu lia lịa.
Tiêu Động suýt thì quên là mình còn đang bịt mịt gã, hắn vội thu tay lại. – “N
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.