Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội
Chương 22: Chết Tiệt, Ta Tên Là Trần Thư
Tam Phong 11
16/03/2022
[Hạng mục thứ hai: Nghiêm trang nói: "Đại ca, ngươi nhận lầm người rồi, ta tên là Trương Đại Lực." Phần thưởng khi hoàn thành: hình thể Golden Slime tăng 10%]
[Hạng mục thứ ba: Trực tiếp phản kích lại, thể hiện ra phong thái của mình. Chú thích: Trịnh Nam là Ngự Thú Sư cấp sáu. Phần thưởng khi hoàn thành: Sách kỹ năng: Bá Thể]
Khóe miệng của Trần Thư hơi co giật một chút, lúc nhìn thấy hạng mục thứ nhất hiện lên thì đã muốn bật cười ra tiếng.
Nội dung hèn mọn như vậy thì cũng thôi đi, mà mẹ nó phần thưởng cũng quá bất hợp lý rồi đó?
Thế mà lại là danh hiệu gia tăng sức ăn, quả nhiên là “Kẻ biết ăn mới là trang tuấn kiệt”.
Lúc này, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều mà trực tiếp lựa chọn hạng mục thứ ba.
Ngay cả tội phạm bị truy nã, Ngự Thú Sư cấp chín mà hắn cũng đã đánh cho tơi bời, chỉ mới là Ngự Thú Sư cấp sáu thôi mà.
Trần Thư gắt gao siết chặt tay trái lại, tay phải thì đột nhiên quất qua.
Ầm!
- Chết tiệt, ta gọi là Trần Thư đấy, không phục à?
Trong nháy mắt, đầu Trịnh Nam đột nhiên ngoẹo một cái, trong đầu cũng ong ong hết cả.
Học sinh thời nay đều bạo lực như vậy sao?
Quy tắc thông dụng trong trường học đâu chứ?
Lòng kính sợ với học trưởng đâu rồi?
Mặc dù hắn ta là Ngự Thú Sư cấp sáu, thế nhưng vóc dáng gầy gò, làm gì được như Trần Thư cơ chứ?
- Ngươi tự tìm cái chết?
Trên mặt Trịnh Nam tái nhợt, hắn ta siết chặt hai nắm tay lại, chỉ cảm thấy một cỗ nộ khí xông thẳng lên trên lồng ngực.
- Thế nào? Muốn triệu hoán Khế Ước Linh sao?
Tay phải của Trần Thư siết chặt lại, một lần nữa đánh qua.
Dựa theo Ngự Thú Thủ Tắc được ban bố chính thức, không cho phép Ngự Thú Sư tùy ý triệu hồi Khế Ước Linh ra ngoài.
Nếu như xuất hiện tình huống Khế Ước Linh hại người hoặc là rêu rao khắp nơi, Trấn Linh Cục sẽ tự mình đến điều tra
Để duy trì xã hội ổn định, Hoa Quốc có thể nói là đã ban bố đủ loại pháp luật cường ngạnh.
- Ngươi mà dám triệu hoán, bọn ta cũng dám gọi điện thoại cho Trấn Linh Cục.
Các đồng học ở lớp Ngự Thú năm đều uy hiếp.
Bình thường đánh nhau chỉ là mấy vụ ẩu đả nho nhỏ thôi, nhưng nếu triệu hồi Khế Ước Linh ra hại người thì tính chất đã không giống với lúc trước nữa rồi.
- Các ngươi đi đến Ngự Thú Quán của trường học với ta!
Trịnh Nam chỉ cảm thấy nộ khí dâng lên không ngừng, không nghĩ tới đối phương lại ác như vậy, bắt lấy hắn ta rồi hành hung một trận.
- Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống như ngươi sao? Đến tận cửa chịu đòn à?
Trần Thư cười nhạo nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ âm dương quái khí, quả thực là khiến cho người ta tức giận bừng bừng.
- Ta thấy ngươi chơi Plants and Zombie nhiều rồi đó.
- Hả? Có ý gì vậy?
Trịnh Nam đã liên tục chịu mấy đòn rồi, bây giờ đầu óc của hắn ta cũng đã có chút không thanh tỉnh nữa, gần như là hỏi theo bản năng.
- Đầu óc đều bị ăn sạch hết rồi chứ sao.
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, mẹ nó ta tên là Trần Thư đấy, có vấn đề gì sao?
Trần Thư vỗ nhẹ vào mặt Trịnh Nam, một bộ dạng phách lối vô cùng.
Tất cả mọi người đều có hơi ngây ngẩn cả người.
Sương mù nổi lên khắp bốn phía, lại khiến cho người ra không phân rõ được ai là nhân vật phản diện?
- Không... Không có vấn đề gì…
Trịnh Nam một mặt uất ức, cuối cùng lựa chọn nhận tội.
Sớm biết tiểu tử này tướng tá cao lớn như vậy thì hắn ta nên gọi thêm mấy người nữa.
- Tốt! Giải tán hết đi!
Lúc này, chủ nhiệm lớp Phương Kha mới chậm rãi đi tới phòng học.
- Trần Bì, ngươi đang làm cái gì đó hả?
- Phương lão sư, chúng ta đang đùa giỡn với nhau, gần đây cấp bậc Ngự Thú của Tiểu Nam đã tăng lên rồi, hắn ta muốn luận bàn với ta một chút.
Mọi người không còn gì để nói, lý do này cũng quá vô nghĩa rồi đó.
Ngự Thú Sư nào mà mạnh mẽ lên lại tự thân ra trận chứ hả? Không phải nên đến Ngự Thú Quán sao?
- Được rồi. Trịnh Nam, trở lại lớp của ngươi đi.
Phương Kha khẽ gật đầu, hoàn toàn chấp nhận cái lý do này.
Trịnh Nam bầm dập cả mặt mũi mà rời khỏi lớp Ngự Thú năm. Lúc gần đi, hắn ta lại dùng ánh mắt âm độc mà liếc nhìn Trần Thư một chút.
- Trần Bì, cẩn thận một chút, Trịnh Nam vô cùng hiếu chiến, chọc tới hắn ta, chuyện gì cũng có thể làm ra đó.
Phương Kha nhắc nhở. Hắn cũng có một chút ấn tượng đối với học sinh lớp ba này.
Trần Thư không thèm để ý:
- Chém gió thôi chứ gì, chuyện gì cũng có thể làm ra được sao? Vậy đưa cho hắn ta một bộ đề đi đại học đi.
Phương Kha:
- …
- Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi theo ta đến văn phòng một chuyến.
Vẻ mặt Trần Thư thoáng chốc đã sụp đổ, không tình nguyện mà đi theo Phương Kha đến văn phòng.
- Trần Bì đúng là mạnh mẽ thật đó, hành hung hai huynh đệ Trịnh gia. Hai người này cũng có một chút tên tuổi ở thành phố Nam Giang đó.
- Còn không phải sao? Trịnh Dịch là lớp trưởng của lớp Ngự Thú ba, Trịnh Nam lại là một thành viên của lớp Ngự Thú một, tuyệt đối là một học sinh trọng điểm trong tương lai đó.
- Trần Bì có thể bị trả thù hay không? Nếu như hắn bị ám toán, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện mất.
[Hạng mục thứ ba: Trực tiếp phản kích lại, thể hiện ra phong thái của mình. Chú thích: Trịnh Nam là Ngự Thú Sư cấp sáu. Phần thưởng khi hoàn thành: Sách kỹ năng: Bá Thể]
Khóe miệng của Trần Thư hơi co giật một chút, lúc nhìn thấy hạng mục thứ nhất hiện lên thì đã muốn bật cười ra tiếng.
Nội dung hèn mọn như vậy thì cũng thôi đi, mà mẹ nó phần thưởng cũng quá bất hợp lý rồi đó?
Thế mà lại là danh hiệu gia tăng sức ăn, quả nhiên là “Kẻ biết ăn mới là trang tuấn kiệt”.
Lúc này, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều mà trực tiếp lựa chọn hạng mục thứ ba.
Ngay cả tội phạm bị truy nã, Ngự Thú Sư cấp chín mà hắn cũng đã đánh cho tơi bời, chỉ mới là Ngự Thú Sư cấp sáu thôi mà.
Trần Thư gắt gao siết chặt tay trái lại, tay phải thì đột nhiên quất qua.
Ầm!
- Chết tiệt, ta gọi là Trần Thư đấy, không phục à?
Trong nháy mắt, đầu Trịnh Nam đột nhiên ngoẹo một cái, trong đầu cũng ong ong hết cả.
Học sinh thời nay đều bạo lực như vậy sao?
Quy tắc thông dụng trong trường học đâu chứ?
Lòng kính sợ với học trưởng đâu rồi?
Mặc dù hắn ta là Ngự Thú Sư cấp sáu, thế nhưng vóc dáng gầy gò, làm gì được như Trần Thư cơ chứ?
- Ngươi tự tìm cái chết?
Trên mặt Trịnh Nam tái nhợt, hắn ta siết chặt hai nắm tay lại, chỉ cảm thấy một cỗ nộ khí xông thẳng lên trên lồng ngực.
- Thế nào? Muốn triệu hoán Khế Ước Linh sao?
Tay phải của Trần Thư siết chặt lại, một lần nữa đánh qua.
Dựa theo Ngự Thú Thủ Tắc được ban bố chính thức, không cho phép Ngự Thú Sư tùy ý triệu hồi Khế Ước Linh ra ngoài.
Nếu như xuất hiện tình huống Khế Ước Linh hại người hoặc là rêu rao khắp nơi, Trấn Linh Cục sẽ tự mình đến điều tra
Để duy trì xã hội ổn định, Hoa Quốc có thể nói là đã ban bố đủ loại pháp luật cường ngạnh.
- Ngươi mà dám triệu hoán, bọn ta cũng dám gọi điện thoại cho Trấn Linh Cục.
Các đồng học ở lớp Ngự Thú năm đều uy hiếp.
Bình thường đánh nhau chỉ là mấy vụ ẩu đả nho nhỏ thôi, nhưng nếu triệu hồi Khế Ước Linh ra hại người thì tính chất đã không giống với lúc trước nữa rồi.
- Các ngươi đi đến Ngự Thú Quán của trường học với ta!
Trịnh Nam chỉ cảm thấy nộ khí dâng lên không ngừng, không nghĩ tới đối phương lại ác như vậy, bắt lấy hắn ta rồi hành hung một trận.
- Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống như ngươi sao? Đến tận cửa chịu đòn à?
Trần Thư cười nhạo nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ âm dương quái khí, quả thực là khiến cho người ta tức giận bừng bừng.
- Ta thấy ngươi chơi Plants and Zombie nhiều rồi đó.
- Hả? Có ý gì vậy?
Trịnh Nam đã liên tục chịu mấy đòn rồi, bây giờ đầu óc của hắn ta cũng đã có chút không thanh tỉnh nữa, gần như là hỏi theo bản năng.
- Đầu óc đều bị ăn sạch hết rồi chứ sao.
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, mẹ nó ta tên là Trần Thư đấy, có vấn đề gì sao?
Trần Thư vỗ nhẹ vào mặt Trịnh Nam, một bộ dạng phách lối vô cùng.
Tất cả mọi người đều có hơi ngây ngẩn cả người.
Sương mù nổi lên khắp bốn phía, lại khiến cho người ra không phân rõ được ai là nhân vật phản diện?
- Không... Không có vấn đề gì…
Trịnh Nam một mặt uất ức, cuối cùng lựa chọn nhận tội.
Sớm biết tiểu tử này tướng tá cao lớn như vậy thì hắn ta nên gọi thêm mấy người nữa.
- Tốt! Giải tán hết đi!
Lúc này, chủ nhiệm lớp Phương Kha mới chậm rãi đi tới phòng học.
- Trần Bì, ngươi đang làm cái gì đó hả?
- Phương lão sư, chúng ta đang đùa giỡn với nhau, gần đây cấp bậc Ngự Thú của Tiểu Nam đã tăng lên rồi, hắn ta muốn luận bàn với ta một chút.
Mọi người không còn gì để nói, lý do này cũng quá vô nghĩa rồi đó.
Ngự Thú Sư nào mà mạnh mẽ lên lại tự thân ra trận chứ hả? Không phải nên đến Ngự Thú Quán sao?
- Được rồi. Trịnh Nam, trở lại lớp của ngươi đi.
Phương Kha khẽ gật đầu, hoàn toàn chấp nhận cái lý do này.
Trịnh Nam bầm dập cả mặt mũi mà rời khỏi lớp Ngự Thú năm. Lúc gần đi, hắn ta lại dùng ánh mắt âm độc mà liếc nhìn Trần Thư một chút.
- Trần Bì, cẩn thận một chút, Trịnh Nam vô cùng hiếu chiến, chọc tới hắn ta, chuyện gì cũng có thể làm ra đó.
Phương Kha nhắc nhở. Hắn cũng có một chút ấn tượng đối với học sinh lớp ba này.
Trần Thư không thèm để ý:
- Chém gió thôi chứ gì, chuyện gì cũng có thể làm ra được sao? Vậy đưa cho hắn ta một bộ đề đi đại học đi.
Phương Kha:
- …
- Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi theo ta đến văn phòng một chuyến.
Vẻ mặt Trần Thư thoáng chốc đã sụp đổ, không tình nguyện mà đi theo Phương Kha đến văn phòng.
- Trần Bì đúng là mạnh mẽ thật đó, hành hung hai huynh đệ Trịnh gia. Hai người này cũng có một chút tên tuổi ở thành phố Nam Giang đó.
- Còn không phải sao? Trịnh Dịch là lớp trưởng của lớp Ngự Thú ba, Trịnh Nam lại là một thành viên của lớp Ngự Thú một, tuyệt đối là một học sinh trọng điểm trong tương lai đó.
- Trần Bì có thể bị trả thù hay không? Nếu như hắn bị ám toán, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.