Thần Đạo Đan Tôn

Chương 377: Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng

Cô Đơn Địa Phi

15/08/2017

Tuy có chân tài thực học, nhưng loại sách này viết một phần liền có thể tùy ý in ấn, lại bán mắc như thế?

Lăng Hàn xoay tay một cái.

Quyển sách này đại khái có trăm trang, nhưng Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng chỉ có trăm người có thể lên bảng. Cần giới thiệu nhiều như thế sao? Hắn lật tờ thứ hai, chỉ thấy mặt trên viết:

- Vũ Côn Thương, nam, năm nay hai mươi chín tuổi, Thần Thai tầng chín. Đến từ Đại Bi tông. Thiên Kiêu chiến hai năm trước xếp hạng thứ nhất. Sức chiến đấu suy đoán khoảng mười bảy tinh. Hiện tại là người số một của Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng.

Không tệ, hai mươi chín tuổi Thần Thai tầng chín, chí ít ở thời điểm Lăng Hàn kiếp trước, là thiên tài trong thiên tài. Có điều, võ đạo đời trước còn lâu mới hưng thịnh như hiện tại. Chí ít Phá Hư Cảnh là không có, căn bản không thể so với bây giờ.

Bởi vậy, đời này xuất hiện cường giả càng trẻ cũng không có gì, hoàn cảnh thiên địa không giống đi.

Lăng Hàn tiếp tục xem. Kế tiếp viết một ít chiến tích của Vũ Côn Thương từ sau Thiên Kiêu chiến. Tỷ như đánh bại người nào đó, giết người nào đó. Tư liệu rất tỉ mỉ, cuối cùng tổng hợp ra sức chiến đấu mười bảy tinh, vinh đăng thứ nhất của Thiên Kiêu bảng.

Chẳng trách quyển sách này có thể bán một nguyên tinh!

Bởi vì những tài liệu này rất tường tận, ghi ra đại bộ phận lá bài tẩy của Vũ Côn Thương. Bao quát đối phương dùng Linh khí gì, có uy năng gì, am hiểu kỹ năng gì. Thậm chí hiện tại đạt đến cấp độ gì cũng viết rõ ràng.

- Quyển sách này là biên lúc nào ?

Lăng Hàn hỏi Cung Nhạc Thiên.

- Đầu năm thì phát hành, tuyệt đối là vật quý hiếm đứng đầu giới võ đạo của Bắc Vực .

Cung Nhạc Thiên lập tức nói.

- Một nguyên tinh ngươi cũng chớ ngại đắt. Đây chính là vật phát hành có hạn mức. Ngươi không có đủ thân phận, nâng nguyên tinh đến người ta cũng không để ý tới!

Lăng Hàn gật gù. Chẳng trách hắn ở Vũ Quốc xưa nay chưa từng nghe nói có vật như vậy.

- Thiên Kiêu chiến mỗi ba năm tiến hành một lần, đây là xếp hạng chiến trực tiếp nhất. Về sau, hàng năm căn cứ chiến tích của người trên bảng, còn có thể tiến hành điều chỉnh. Nhưng chỉ cần qua ba mươi tuổi, vậy thì không thể lên bảng.

Cung Nhạc Thiên có chút chờ đợi nói.

- Đến cuối năm nay, trên này sẽ có hai mươi bảy người xuống bảng, không biết ta có thể chen vào hay không. Coi như chỉ xếp cuối cùng cũng được.

- Ha! Ha! Ha!

Tiếng cười gằn truyền đến. Chỉ thấy một thanh niên mặc áo tím đi tới, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường.

- Cung Nhạc Thiên, ngươi đang nằm mộng sao? Bằng ngươi cũng muốn chen vào Thiên Kiêu bảng, này không phải heo mẹ cũng có thể leo cây sao?

Lăng Hàn không nhận ra người này, nhưng hắn nhận ra Lang Tuấn Thiếu theo phía sau thanh niên mặc áo tím. Vẻ mặt của đối phương rất âm u.

Hiển nhiên, thanh niên mặc áo tím này hẳn là Lưu gia đại thiếu Lưu Khải Nguyên. Bằng không, người thân phận bình thường còn chưa đủ tư cách đi khiêu khích Cung Nhạc Thiên.



Quả nhiên, Cung Nhạc Thiên lập tức nhảy lên quát:

- Lưu Khải Nguyên, ngươi muốn ăn đòn sao?

Lưu Khải Nguyên hừ một tiếng nói:

- Bản thiếu mới xem thường đánh với ngươi! Ta ở chổ này thả câu nói, để gia hỏa bên cạnh ngươi ngoan ngoãn dập đầu bồi tội với Tuấn Tài, bản thiếu có thể đại nhân bất kể tiểu nhân, bằng không, hừ hừ!

- Hừ cái gì hừ, cho rằng bản thiếu sợ ngươi sao?

Cung Nhạc Thiên quát.

- Đây là huynh đệ của ta, ngươi dám động hắn một sợi tóc, bản thiếu liền hủy Thính Vũ Lâu của ngươi!

Ánh mắt của Lưu Khải Nguyên phát lạnh nói:

- Vậy thì chờ xem đi! Không ai có thể đánh người của Lưu Khải Nguyên ta, còn có thể sống yên lành!

Lăng Hàn nhìn lướt qua nói:

- Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?

- Ha ha, uy hiếp ngươi? Ngươi xứng sao?

Lưu Khải Nguyên khinh thường nói. Dưới cái nhìn của hắn, chỉ Cung Nhạc Thiên mới có tư cách để hắn uy hiếp, còn Lăng Hàn? Một ngón tay liền có thể đâm chết.

- Ha ha ha, bầu không khí thật giống như có chút kịch liệt a!

Lại một người thanh niên đi tới, cười nói.

- Cho ta chút mặt mũi, không nên ầm ĩ nữa, được không?

- Mặt mũi của Vinh thiếu, đương nhiên là phải cho!

Lưu Khải Nguyên nở nụ cười, cho Lăng Hàn và Cung Nhạc Thiên một ánh mắt hung tợn, xoay người đi tới bàn tiệc bên hồ. Mà Lang Tuấn Tài cũng cáo mượn oai hùm, tương tự trừng Lăng Hàn một cái, sau đó rời đi theo.

Thanh niên họ Vinh kia điều đình xong, chỉ nhìn Cung Nhạc Thiên cười cợt, liền xoay người rời đi.

- Hắn gọi Vinh Cao Mân, xếp hạng chín mươi bốn trên Thiên Kiêu bảng hiện tại!

Cung Nhạc Thiên tràn đầy hâm mộ nói.

- Linh Hải tầng chín liền có thể xếp chín mươi bốn, cái này muốn lên bảng cũng không khó a.

Lăng Hàn cười nói.



Cung Nhạc Thiên nhất thời khinh thường, đoạt mất quyển sách trên tay Lăng Hàn, lật đến tờ sau cùng, chỉ vào nói:

- Ngươi xem một chút, thực lực của người ta mạnh cỡ nào!

Lăng Hàn đảo qua, mặt trên viết:

- Vinh Cao Mân, nam, năm nay hai mươi lăm tuổi, Linh Hải tầng chín, đến từ Cực Dương Tông Vinh gia. Hai năm trước xếp thứ chín mươi bảy trên Thiên Kiêu bảng, sức chiến đấu suy đoán là mười sáu tinh. Hiện tại xếp hạng thứ chín mươi bốn trên Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng.

Ơ, hai năm trôi qua, có tiến bộ.

Sau đó, bày ra chiến tích của Vinh Cao Mân ở hai năm qua, chứng minh hắn có tư cách ngồi trên vị trí chín mươi bốn.

- Kinh người chưa? Sức chiến đấu mười sáu tinh, loại tiểu nhân vật như chúng ta, người ta một ngón tay liền có thể trấn áp.

Cung Nhạc Thiên tràn đầy hâm mộ nói. Liệt vào Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng, đó là theo đuổi của hắn bao nhiêu năm qua?

Đáng tiếc, mỗi ba năm chỉ có 100 người có thể lên bảng.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Ngươi là ngươi, ta là ta, không nên nói thành một!

Đây là lời nói thật. Sức chiến đấu mười sáu tinh còn thật không có bị hắn để ở trong mắt.

Cung Nhạc Thiên cho hắn một cái liếc mắt, trực tiếp kéo hắn tới một bàn tiệc ngồi xuống.

Cái bàn này rất nhỏ, một bàn chỉ có thể ngồi bốn người. Đại bộ phận đều là hai, ba người một bàn, có rất ít ngồi đầy bốn người.

Lăng Hàn tiếp tục lật xem Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng. Hắn muốn nhìn xem mấy thiên kiêu nghe nói qua tên, như Lỗ Dương, Chư Toàn Nhi, Tả Vũ Đạt...

Hắn lật qua lật lại, ở thứ mười hai tìm tới tên của Lỗ Dương.

- Lỗ Dương, nam, năm nay hai mươi bốn tuổi, Thần Thai tầng ba, đến từ Thú Hoàng Tông. Xếp thứ mười bảy trên Thiên Kiêu bảng hai năm trước. Sức chiến đấu bản thân suy đoán là mười hai tinh, nhưng thêm thú sủng Hàn Sương Vân Báo, tổng hợp sức chiến đấu cao tới mười ba tinh. Hiện tại xếp hạng thứ chín trên Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng.

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, Vũ Côn Luân ở thứ nhất đã là Thần Thai tầng chín, nhưng cảnh giới của người thứ chín đã rơi đến Thần Thai tầng ba. Nhìn tên cuối cùng, lại là Linh Hải tầng chín.

Nói cách khác, xếp hạng càng cao, thực lực chênh lệch ngược lại càng nhiều, càng đi về phía sau thì càng tiếp cận.

Có điều, đến Thiên Kiêu chiến cuối năm, Vũ Côn Thương cùng với người xếp hạng thứ tám đều bởi vì tuổi tác cao mà không cách nào tham gia. Bởi vậy, cảnh giới của người thứ nhất mới sẽ hạ thấp hơn rất nhiều.

Chỉ còn bốn tháng, Lỗ Dương lại yêu nghiệt cũng không thể xông lên Thần Thai tầng chín, dù sao hắn cũng còn quá trẻ.

Lăng Hàn lại lật vài tờ, nhìn thấy tên của Chư Toàn Nhi. Trên thực tế danh tự này còn vang dội hơn Lỗ Dương, Tả Vũ Đạt nhiều. Bởi vì người ta là mỹ nữ, ngay cả Cung Nhạc Thiên cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc tới vài câu.

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook