Chương 4401: Chương 4408: Đế tử
Cô Đơn Địa Phi
14/08/2018
- Lăng Hàn, thiếu chủ nhà ta triệu kiến ngươi!
Một tên nam tử áo tím chạy đến động phủ của Lăng Hàn, sau đó nói ra câu này.
Lăng Hàn sững sờ, tình huống như thế nào?
Đây là Cửu Dương Thánh Địa?
- Thiếu chủ nhà ngươi là thứ gì?
Lăng Hàn cười nói.
- Lớn mật!
Nam tử áo tím giận tím mặt, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Hắn là Sinh Đan hậu kỳ, hắn dùng toàn lực xuất chưởng tấn công chứ không có cố kỵ.
Lăng Hàn cau mày, hắn nghiêng người tránh né.
Nam tử áo tím không tiếp tục tấn công, hắn cao ngạo thu chưởng và nói:
- Thiếu chủ nhà ta chính là hậu duệ của Hỏa Vân Tổ Vương, Đế tử Lâm Lãng!
Đế tử?
Lăng Hàn tâm niệm vừa động, nói:
- Tốt, ta sẽ đi gặp Đế tử của ngươi.
Hắn hiếu kì, một tên Đế tử tới tìm hắn làm gì?
Hơn nữa, bây giờ còn có Đế tử chân chính sao? Cũng không biết là con cháu bao nhiêu đời của Đại Đế.
Nam tử áo tím cho rằng Lăng Hàn đã e ngại, hắn càng cao ngạo hơn trước, thời thế hiện nay, thế lực mạnh nhất chính là Đế tộc, chỉ cần báo ra thân phận Đế tộc, ngươi nhìn, Cửu Dương Thánh Địa cũng chỉ có thể nghênh đón bọn họ đi vào.
Hắn dẫn đường phía trước, hắn nhanh chóng dẫn Lăng Hàn đi tới một đình nghỉ mát, trong đình có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi, sau lưng hắn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Nữ xinh đẹp như hoa, tu vi Sinh Đan cảnh, một thân áo đỏ nhưng khoanh tay đứng hầu, có vẻ là tỳ nữ.
Nam… Lâm Thất!
Chờ chút, Lâm Thất, Lâm Lãng? A, bọn họ là người một nhà, nhưng Lâm Thất xuất thân bàng chi, hắn chỉ có một tia huyết mạch nên không được xưng là Đế tử.
Đối phương ra mặt thay Lâm Thất sao?
Lăng Hàn nhìn người áo trắng đang ngồi kia, đó là nam tử dáng người thon gầy, hắn khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, phong thần tuấn lãng và tỏa ra khí chất bất phàm.
Đây chính là Đế tử Lâm Lãng sao?
A, nhìn không ra cảnh giới.
Lăng Hàn kinh ngạc, người áo trắng như bị sương mù bao phủ, cho nên khó nhìn ra tu vi của hắn, càng có phần thần bí.
Nhưng…
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấy người trẻ tuổi này chính là Chú Đỉnh, hơn nữa chỉ có một cái Tiên Đỉnh.
Là Nhân Đỉnh... Hay là hợp đỉnh?
Lăng Hàn càng có khuynh hướng cái sau, nếu không Nhân Đỉnh chạy tới đây thì có ý nghĩa gì?
- Bẩm thiếu chủ, Lăng Hàn đã tới.
Nam tử áo tím cung kính nói với người trẻ tuổi áo trắng.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng chính là Lâm Lãng, hắn gật đầu, đôi mắt không nhìn lên, hắn chỉ cúi đầu nhìn ngọc bội.
Kiêu ngạo thật lớn.
- Kiêu ngạo thật lớn, còn không quỳ xuống!
Lâm Thất quát lớn.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao bắt hắn quỳ?
Hắn không khỏi bật cười:
- Lâm Thất, ngươi muốn bị đánh hay sao?
Lâm Thất đỏ mặt, lúc trước hắn thiêu đốt đế huyết cũng không thể đánh thắng Lăng Hàn, hiện tại đế huyết chưa khôi phục, hắn làm sao là đối thủ của Lăng Hàn?
Nhưng người trước mặt tới từ chủ gia, hắn có thể làm yếu uy phong Đế tộc hay sao?
- Lăng Hàn, ngươi cần phải biết rằng người trước mặt ngươi là ai.
Hắn lạnh lùng nói ra.
- Một gia hỏa không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ta đáp ứng lời mời đến đây, làm chủ nhân lại không nhìn thẳng khách mời, ha ha, là ai nuông chiều tính xấu của hắn?
- Lớn mật!
Nam tử áo tím và nữ tử áo đỏ giận tím mặt.
Lâm Lãng ngẩng đầu lên, hắn đưa tay ấn xuống, nam tử áo tím cùng nữ tử áo đỏ đứng nghiêm tại chỗ, ngoan đến mức không tưởng tượng nổi.
- Nghe nói ngươi đánh bại mấy tiểu lâu la Tây Thiên vực nên được gọi là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, ha ha, thật sự là trò cười.
Hắn nhìn Lăng Hàn, lắc đầu, hắn làm ra dáng vẻ thương hại giống như cười nhạo Lăng Hàn ếch ngồi đáy giếng.
- Ngươi muốn nói, kỳ thật ngươi mới là Chú Đỉnh mạnh nhất?
Lăng Hàn hỏi.
- Ha ha, ta có phải Chú Đỉnh mạnh nhất hay không cứ đặt sang một bên, nhưng tuyệt đối không có khả năng là ngươi.
Lâm Lãng nói:
- Bao nhiêu Đế tử Đế nữ đều không xuất thế, bằng không làm gì tới phiên ngươi xưng hùng?
Lăng Hàn xùy nhiên:
- Thời điểm ta xuất chiến vì Bắc Thiên vực, ngươi đang hưởng phúc ở nơi nào? Hiện tại ta thắng người Tây Thiên vực, ngươi lại chạy tới nói với ta, ta không là Chú Đỉnh đệ nhất nhân?
- Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi có phải tiện nhân hay không?
Nói ra câu này, nam tử áo tím cùng nữ tử áo đỏ biến sắc, mặc dù Lâm Thất tức giận nhưng hắn lại cười lạnh.
Đắc tội Lâm Lãng, Lăng Hàn xong đời rồi.
Ngược lại Lâm Lãng không có tức giận, hắn lắc đầu:
- Dù sao xuất sinh thô bỉ, không có giáo dưỡng.
- Thiếu chủ, để cho ta tới phế hắn đi!
Nam tử áo tím chờ lệnh.
Đúng là bá đạo, nơi này chính là Cửu Dương Thánh Địa, hơn nữa Lăng Hàn còn là đệ tử được xem trọng nhất, hiện tại một tên Sinh Đan cảnh dám mở miệng nói phế thì phế.
Đế tộc, con mắt mọc trên đầu hay sao?
Lâm Lãng cười nhạt một tiếng:
- Ta muốn đích thân xuất thủ.
- Thiếu chủ!
Nam tử áo tím cùng nữ tử áo đỏ đồng thời kêu lên:
- Thân phận của ngài cao cỡ nào, tiểu tử này xứng để ngài xuất thủ hay sao!
Lâm Lãng khoát khoát tay:
- Ha ha, tiểu tử này lại dám tự xưng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, bản thiếu sẽ cho hắn biế cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Nghe Lâm Lãng nói như vậy, hai người nam tử áo tím không khuyên nữa.
Bọn họ lại cao ngạo, bởi vì Lăng Hàn tất bại.
Lâm Lãng đứng lên, hắn chắp hai tay sau lưng và tới gần Lăng Hàn:
- Hiện tại mới thắng vài a miêu a cẩu đã dám tự xưng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, đúng là quá buồn cười.
- Chẳng lẽ ngươi không biết thế gian này thuộc về Đế tộc?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Đế tộc xây dựng thực lực bằng miệng sao?
- Ha ha, ngươi đúng là quá cuồng!
Lâm Lãng cười lạnh, gương mặt hắn biến thành âm trầm.
Bình dân đê tiện thật đáng ghét.
Oanh, hắn phóng thích khí tức và uy thế ngập trời như từng cơn sóng liên tiếp.
Đúng là rất mạnh.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, nói thật ra, Lâm Lãng còn mạnh hơn thiêu kiên Tây Thiên vực như Uông Hoa Tàng, Mã Tự Minh rất nhiều, thậm chí vượt qua bọn họ liên thủ, khó trách dám đơn đấu với mình khi kết nối trực tiếp với tinh võng.
Nhưng Lăng Hàn lúc ấy không vận dụng bao nhiêu thực lực, nhiều lắm chỉ phát huy ra thực lực Sinh Đan Nhị trọng thiên, tam trọng thiên mà thôi.
- Nhìn ngươi có chút thiên phú, về sau cứ đi theo làm con chó của bản thiếu.
Lâm Lãng cao ngạo nói ra.
- Còn không mau cảm ơn thiếu chủ!
Bên cạnh, nam tử áo tím quát lớn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Tại sao còn có người cảm thấy làm chó là vinh quang?
- Ha ha, làm chó cho Đế tộc là vinh quang lớn nhất của ngươi.
Lâm Lãng nói ra, sau đó hắn xuât quyền tấn công Lăng Hàn.
Oanh, lực lượng ngưng tụ, hòa thành một cái chừng to bằng đầu người màu xanh thiết quyền, có từng đạo thần văn dày đặc, còn có vô số ký hiệu tô điểm.
Quyền kình đánh tới, Lăng Hàn chỉ là tùy ý trong nháy mắt, ba, một đạo lực lượng đánh qua, cái này nắm đấm màu xanh lập tức vỡ vụn, một lần nữa hóa thành năng lượng thiên.
- Liền chút thực lực ấy? Lăng Hàn kinh ngạc nói.
Lâm Lãng lộ ra sắc mặt giận dữ, cái này đê tiện bình dân lại dám xem thường hắn?
- Muốn chết! Hắn lại vung một quyền, lần này, quyền kình đúng là hóa thành một đầu Thanh Long.
Một tên nam tử áo tím chạy đến động phủ của Lăng Hàn, sau đó nói ra câu này.
Lăng Hàn sững sờ, tình huống như thế nào?
Đây là Cửu Dương Thánh Địa?
- Thiếu chủ nhà ngươi là thứ gì?
Lăng Hàn cười nói.
- Lớn mật!
Nam tử áo tím giận tím mặt, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Hắn là Sinh Đan hậu kỳ, hắn dùng toàn lực xuất chưởng tấn công chứ không có cố kỵ.
Lăng Hàn cau mày, hắn nghiêng người tránh né.
Nam tử áo tím không tiếp tục tấn công, hắn cao ngạo thu chưởng và nói:
- Thiếu chủ nhà ta chính là hậu duệ của Hỏa Vân Tổ Vương, Đế tử Lâm Lãng!
Đế tử?
Lăng Hàn tâm niệm vừa động, nói:
- Tốt, ta sẽ đi gặp Đế tử của ngươi.
Hắn hiếu kì, một tên Đế tử tới tìm hắn làm gì?
Hơn nữa, bây giờ còn có Đế tử chân chính sao? Cũng không biết là con cháu bao nhiêu đời của Đại Đế.
Nam tử áo tím cho rằng Lăng Hàn đã e ngại, hắn càng cao ngạo hơn trước, thời thế hiện nay, thế lực mạnh nhất chính là Đế tộc, chỉ cần báo ra thân phận Đế tộc, ngươi nhìn, Cửu Dương Thánh Địa cũng chỉ có thể nghênh đón bọn họ đi vào.
Hắn dẫn đường phía trước, hắn nhanh chóng dẫn Lăng Hàn đi tới một đình nghỉ mát, trong đình có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi, sau lưng hắn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Nữ xinh đẹp như hoa, tu vi Sinh Đan cảnh, một thân áo đỏ nhưng khoanh tay đứng hầu, có vẻ là tỳ nữ.
Nam… Lâm Thất!
Chờ chút, Lâm Thất, Lâm Lãng? A, bọn họ là người một nhà, nhưng Lâm Thất xuất thân bàng chi, hắn chỉ có một tia huyết mạch nên không được xưng là Đế tử.
Đối phương ra mặt thay Lâm Thất sao?
Lăng Hàn nhìn người áo trắng đang ngồi kia, đó là nam tử dáng người thon gầy, hắn khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, phong thần tuấn lãng và tỏa ra khí chất bất phàm.
Đây chính là Đế tử Lâm Lãng sao?
A, nhìn không ra cảnh giới.
Lăng Hàn kinh ngạc, người áo trắng như bị sương mù bao phủ, cho nên khó nhìn ra tu vi của hắn, càng có phần thần bí.
Nhưng…
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấy người trẻ tuổi này chính là Chú Đỉnh, hơn nữa chỉ có một cái Tiên Đỉnh.
Là Nhân Đỉnh... Hay là hợp đỉnh?
Lăng Hàn càng có khuynh hướng cái sau, nếu không Nhân Đỉnh chạy tới đây thì có ý nghĩa gì?
- Bẩm thiếu chủ, Lăng Hàn đã tới.
Nam tử áo tím cung kính nói với người trẻ tuổi áo trắng.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng chính là Lâm Lãng, hắn gật đầu, đôi mắt không nhìn lên, hắn chỉ cúi đầu nhìn ngọc bội.
Kiêu ngạo thật lớn.
- Kiêu ngạo thật lớn, còn không quỳ xuống!
Lâm Thất quát lớn.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao bắt hắn quỳ?
Hắn không khỏi bật cười:
- Lâm Thất, ngươi muốn bị đánh hay sao?
Lâm Thất đỏ mặt, lúc trước hắn thiêu đốt đế huyết cũng không thể đánh thắng Lăng Hàn, hiện tại đế huyết chưa khôi phục, hắn làm sao là đối thủ của Lăng Hàn?
Nhưng người trước mặt tới từ chủ gia, hắn có thể làm yếu uy phong Đế tộc hay sao?
- Lăng Hàn, ngươi cần phải biết rằng người trước mặt ngươi là ai.
Hắn lạnh lùng nói ra.
- Một gia hỏa không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ta đáp ứng lời mời đến đây, làm chủ nhân lại không nhìn thẳng khách mời, ha ha, là ai nuông chiều tính xấu của hắn?
- Lớn mật!
Nam tử áo tím và nữ tử áo đỏ giận tím mặt.
Lâm Lãng ngẩng đầu lên, hắn đưa tay ấn xuống, nam tử áo tím cùng nữ tử áo đỏ đứng nghiêm tại chỗ, ngoan đến mức không tưởng tượng nổi.
- Nghe nói ngươi đánh bại mấy tiểu lâu la Tây Thiên vực nên được gọi là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, ha ha, thật sự là trò cười.
Hắn nhìn Lăng Hàn, lắc đầu, hắn làm ra dáng vẻ thương hại giống như cười nhạo Lăng Hàn ếch ngồi đáy giếng.
- Ngươi muốn nói, kỳ thật ngươi mới là Chú Đỉnh mạnh nhất?
Lăng Hàn hỏi.
- Ha ha, ta có phải Chú Đỉnh mạnh nhất hay không cứ đặt sang một bên, nhưng tuyệt đối không có khả năng là ngươi.
Lâm Lãng nói:
- Bao nhiêu Đế tử Đế nữ đều không xuất thế, bằng không làm gì tới phiên ngươi xưng hùng?
Lăng Hàn xùy nhiên:
- Thời điểm ta xuất chiến vì Bắc Thiên vực, ngươi đang hưởng phúc ở nơi nào? Hiện tại ta thắng người Tây Thiên vực, ngươi lại chạy tới nói với ta, ta không là Chú Đỉnh đệ nhất nhân?
- Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi có phải tiện nhân hay không?
Nói ra câu này, nam tử áo tím cùng nữ tử áo đỏ biến sắc, mặc dù Lâm Thất tức giận nhưng hắn lại cười lạnh.
Đắc tội Lâm Lãng, Lăng Hàn xong đời rồi.
Ngược lại Lâm Lãng không có tức giận, hắn lắc đầu:
- Dù sao xuất sinh thô bỉ, không có giáo dưỡng.
- Thiếu chủ, để cho ta tới phế hắn đi!
Nam tử áo tím chờ lệnh.
Đúng là bá đạo, nơi này chính là Cửu Dương Thánh Địa, hơn nữa Lăng Hàn còn là đệ tử được xem trọng nhất, hiện tại một tên Sinh Đan cảnh dám mở miệng nói phế thì phế.
Đế tộc, con mắt mọc trên đầu hay sao?
Lâm Lãng cười nhạt một tiếng:
- Ta muốn đích thân xuất thủ.
- Thiếu chủ!
Nam tử áo tím cùng nữ tử áo đỏ đồng thời kêu lên:
- Thân phận của ngài cao cỡ nào, tiểu tử này xứng để ngài xuất thủ hay sao!
Lâm Lãng khoát khoát tay:
- Ha ha, tiểu tử này lại dám tự xưng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, bản thiếu sẽ cho hắn biế cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Nghe Lâm Lãng nói như vậy, hai người nam tử áo tím không khuyên nữa.
Bọn họ lại cao ngạo, bởi vì Lăng Hàn tất bại.
Lâm Lãng đứng lên, hắn chắp hai tay sau lưng và tới gần Lăng Hàn:
- Hiện tại mới thắng vài a miêu a cẩu đã dám tự xưng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, đúng là quá buồn cười.
- Chẳng lẽ ngươi không biết thế gian này thuộc về Đế tộc?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Đế tộc xây dựng thực lực bằng miệng sao?
- Ha ha, ngươi đúng là quá cuồng!
Lâm Lãng cười lạnh, gương mặt hắn biến thành âm trầm.
Bình dân đê tiện thật đáng ghét.
Oanh, hắn phóng thích khí tức và uy thế ngập trời như từng cơn sóng liên tiếp.
Đúng là rất mạnh.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, nói thật ra, Lâm Lãng còn mạnh hơn thiêu kiên Tây Thiên vực như Uông Hoa Tàng, Mã Tự Minh rất nhiều, thậm chí vượt qua bọn họ liên thủ, khó trách dám đơn đấu với mình khi kết nối trực tiếp với tinh võng.
Nhưng Lăng Hàn lúc ấy không vận dụng bao nhiêu thực lực, nhiều lắm chỉ phát huy ra thực lực Sinh Đan Nhị trọng thiên, tam trọng thiên mà thôi.
- Nhìn ngươi có chút thiên phú, về sau cứ đi theo làm con chó của bản thiếu.
Lâm Lãng cao ngạo nói ra.
- Còn không mau cảm ơn thiếu chủ!
Bên cạnh, nam tử áo tím quát lớn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Tại sao còn có người cảm thấy làm chó là vinh quang?
- Ha ha, làm chó cho Đế tộc là vinh quang lớn nhất của ngươi.
Lâm Lãng nói ra, sau đó hắn xuât quyền tấn công Lăng Hàn.
Oanh, lực lượng ngưng tụ, hòa thành một cái chừng to bằng đầu người màu xanh thiết quyền, có từng đạo thần văn dày đặc, còn có vô số ký hiệu tô điểm.
Quyền kình đánh tới, Lăng Hàn chỉ là tùy ý trong nháy mắt, ba, một đạo lực lượng đánh qua, cái này nắm đấm màu xanh lập tức vỡ vụn, một lần nữa hóa thành năng lượng thiên.
- Liền chút thực lực ấy? Lăng Hàn kinh ngạc nói.
Lâm Lãng lộ ra sắc mặt giận dữ, cái này đê tiện bình dân lại dám xem thường hắn?
- Muốn chết! Hắn lại vung một quyền, lần này, quyền kình đúng là hóa thành một đầu Thanh Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.