Chương 4480: Chương 4487: Khai thiên
Cô Đơn Địa Phi
29/08/2018
- Móa, lên cho Cẩu gia!
- Ngươi đùa Cẩu gia sao!
- Cây búa nát, Cẩu gia liều mạng với ngươi!
Đại Hắc Cẩu kêu to, nó liều mạng rút cây búa nhưng cây búa không nhúc nhích chút nào, Đại Hắc Cẩu suýt thổ huyết.
Quá mất mặt chó.
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, Đại Hắc Cẩu chính là Cửu Đỉnh hợp nhất, nó còn không có tư cách rút Khai Thiên Phủ, chẳng phải Đế tử Đế nữ đến đây cũng chỉ ngồi nhìn?
- Lão Hắc, để cho ta tới.
Hắn đi tới.
Đại Hắc Cẩu vẫn không cam tâm, nó kêu la nửa ngày sau đó mới bằng lòng thả móng vuốt ra:
- Phi, nhất định là cây búa này không hợp bát tự với Cẩu gia.
Lăng Hàn vươn tay cầm chuôi cây búa, sau đó hắn hít một hơi và rút lên.
Lập tức, hắn phát hiện trong cây búa truyền tới lực lượng yếu ớt, có thể nói là ba động đang rót vào người hắn.
Lăng Hàn vội vàng buông tay, đây là bản năng của võ giả.
- Tiểu Hàn tử, làm sao vậy?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
- Vừa rồi ngươi có cảm giác từ cây búa sinh ra chấn động hay không?
Lăng Hàn hỏi.
- Có, nhưng không ảnh hưởng gì.
Đại Hắc Cẩu rất tùy tiện.
Tốt.
Nhưng mọi người lại cho rằng, ngay cả Lăng Hàn rõ cũng không rút được cây búa nên tìm cớ.
- Lăng Hàn, nhanh thả ta ra, ta đến rút Khai Thiên Phủ, nếu đạt được Thiên Vũ Tôn Giả truyền thừa, có thể cho ngươi dính chút ánh sáng.
- Cho ta tới, ta chính là Sinh Đan cảnh bài danh thứ bảy Nam Thiên vực.
- Ta đến!
Tất cả mọi người kêu lên, bọn họ bắt đầu ra giá, hứa hẹn chỗ tốt, Đại Hắc Cẩu nghe thấy cũng động tâm, mắt chó phát sáng.
Lăng Hàn lại cười cười, hắn nói với Đại Hắc Cẩu:
- Xem ra ngươi lục soát không cẩn thận.
- Đúng thế!
Đại Hắc Cẩu vỗ đùi, nói:
- Đám gia hỏa các ngươi rất tốt, thế mà dám giấu diếm, đều giao ra cho Cẩu gia!
Nó lại đi soát người.
Lăng Hàn bắt đầu nắm lấy Khai Thiên Phủ lại bộc phát ba động, lần này, Lăng Hàn không tiếp tục buông tay, hắn chỉ bảo vệ thức hải. Nhưng hết lần này tới lần khác, ba động kia lại truyền vào đầu của hắn.
Cái này?
Lăng Hàn cảm ứng một chút, hắn phát hiện cỗ ba động này cũng không có lực sát thương gì, nói nó công kích còn không bằng nói là thăm dò, giống như có ánh mắt đang dò xét hắn.
Nghĩ như vậy, hắn không còn kháng cự, hắn để ba động truyền vào thức hải.
Hỗn Độn Tiên Đan chấn động nhẹ.
Ba động vừa tới gần đã bị đánh tan, chỉ trong nháy mắt đã rút lui ra khỏi thức hải của Lăng Hàn.
A, đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn không để ý tới, hắn dùng sức và phát hiện cây búa đã nhẹ đi.
Hắn lại dùng sức, phát hiện Khai Thiên Phủ bị hắn rút ra.
Có khó khăn sao?
Không khó chút nào!
- Móa, tiểu tử ngươi gian lận sao?
Đại Hắc Cẩu nhìn sang, nó rất ngạc nhiên.
- Ăn gian cái gì, nói tiếng người đi!
Lăng Hàn cười nói.
Mọi người ngạc nhiên, không nghĩ người thứ hai nếm thử đã rút được Khai Thiên Phủ, khốn kiếp, lúc đầu nói rất thần bí, kết quả lại không khó khăn chút nào.
Nhưng Bạch Tương Minh lại chấn kinh đến cực điểm, mỗi đời người của Bạch gia đều thử qua, từ cảnh giới thấp tới cảnh giới cao nhưng không có ai thành công.
Tiểu tử này quả thực quá biến thái.
Lăng Hàn dùng sức vung lên, Khai Thiên Phủ chém vào bầu trời trên cây búa bắn ra một tia sáng chém bầu trời nứt ra làm hai.
Khốn kiếp, có thể khai thiên sao?
Lăng Hàn lấy làm kinh hãi, thời điểm ở tiểu thế giới, hắn từng chém vỡ bầu trời một lần, nhưng tình huống khi đó khác với hiện tại.
Bầu trời vỡ ra, một tia sáng màu lam bao phủ Lăng Hàn, thân thể Lăng Hàn bay lên và tiến vào khe nứt.
- Lão Hắc!
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, hắn xòe tay phải ra, địa khí phun trào, một dòng suối từ lòng đất đẩy Đại Hắc Cẩu bay về hướng Lăng Hàn.
Nếu lưu Đại Hắc Cẩu lại bên dưới, nó khẳng định sẽ bị mọi người xé sống.
- Cúc hoa của ta!
Đại Hắc Cẩu kêu thảm một tiếng, hai chân trước che mông, nó chảy nước mắt.
Quá đau mà.
Lăng Hàn vươn tay, hắn bắt lấy Đại Hắc Cẩu, xèo, ánh sáng màu lam lóe lên, hắn và Đại Hắc Cẩu bị hút vào trong khe hở, sau đó khe hở khép kín và khôi phục như ban đầu.
Đây là khai thiên?
Lăng Hàn vừa đi, ảnh hưởng của trận pháp biến mất, các thiên kiêu đều đứng lên, bọn họ ngửa đầu nhìn trời, bầu trời nứt ra đã khép lại, rốt cuộc bên trong có gì?
Đúng lúc này, đột nhiên có rất nhiều bóng người bay vào, bọn họ tỏa ra khí tức vô cùng cường đại.
Chân Ngã cảnh!
Mọi người run lên, bọn họ biết trận pháp áp chế đã biến mất, hiện tại có cường giả Chân Ngã cảnh tiến vào.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên cường giả Chân Ngã cảnh hỏi.
Đợi mọi người nói rõ một lúc, những cường giả Chân Ngã cảnh này ngây người, xảy ra chuyện gì, bọn họ vừa tới, bầu trời đã mở ra, truyền thừa cũng biến mất, bọn họ còn tới đây làm cái gì nữa?
- Chờ Lăng Hàn đi ra, nếu hắn đạt được Đại Đế truyền thừa, tuyệt đối không thể độc hưởng!
Những cường giả Chân Ngã cảnh kia đạt thành nhận thức chung.
Lại nói, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu bị hút vào trong khe hở, ánh sáng màu lam biến mất, bọn họ rơi từ không trung xuống, may mắn với thực lực của bọn họ sẽ không té chết, lúc này đều đứng thẳng người dậy.
Đây là nơi nào?
Bốn phía tối như mực, không có một chút ánh sáng nào.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, bóng tối không thể ngăn cản hắn, chỉ thấy nơi này là một gian thạch thất không lớn, bàn đá ở góc tường có gì đó
- Ôi, hoa cúc của Cẩu gia sắp phát nổ!
Đại Hắc Cẩu rên rỉ, vừa rồi địa khí đánh thẳng vào mông của nó, cho dù có đồ lót sắt bảo vệ thì nó vẫn cảm thấy đau đớn.
- Tiểu Hàn tử, ngươi xem khai thiên là gì?
Sau khi rên rỉ một lúc, Đại Hắc Cẩu hỏi.
Lăng Hàn cười cười:
- Khai thiên chỉ là một cách nói, xem ra, nơi này là Thiên Vũ Tôn Giả bố trí, chúng ta sẽ đạt được đáp án nhanh thôi.
Hắn đi tới góc tường, sau đó đứng bên cạnh bàn đá.
Đại Hắc Cẩu cũng tiến tới, trên bàn đá có một cái hộp và một khối ngọc bội.
- Đây cũng là Thiên Vũ Tôn Giả lưu lại.
- Nhìn xem.
Bọn họ cầm cái hộp lên và mở ra.
Quả nhiên, đây là Thiên Vũ Tôn Giả lưu lại, có thể nói đó là nhật ký, cũng là di thư.
Thiên Vũ Tôn Giả bắt đầu nói về câu chuyện cũ từ nhiều năm trước.
Thời điểm Làm Thiên Vũ Tôn Giả gặp được Bạch Nam Trân, vừa thấy đã yêu, hắn cũng ngừng lưu lạc thiên nhai, một lòng bồi bạn bên cạnh nữ tử hắn yêu mến, sau khi ở chung hai năm, hắn đến Bạch gia cầu thân.
Đối với Bạch gia mà nói, có thể thu một tên Tôn Giả làm con rể, đây là chuyện vinh quang cỡ nào?
Không có bất kỳ trở ngại gì, Thiên Vũ Tôn Giả liền cưới được nữ nhân yêu mến, vượt qua sinh hoạt hạnh phúc.
Nếu như chỉ đến đây, tất cả sẽ vui vẻ, làm sao xuất hiện hai phiên bản khác nhau giữa Bạch gia cùng Yêu tộc?
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu tiếp tục xem tiếp, hắn cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là thân phận hậu duệ Tổ Vương của Thiên Vũ Tôn Giả.
- Ngươi đùa Cẩu gia sao!
- Cây búa nát, Cẩu gia liều mạng với ngươi!
Đại Hắc Cẩu kêu to, nó liều mạng rút cây búa nhưng cây búa không nhúc nhích chút nào, Đại Hắc Cẩu suýt thổ huyết.
Quá mất mặt chó.
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, Đại Hắc Cẩu chính là Cửu Đỉnh hợp nhất, nó còn không có tư cách rút Khai Thiên Phủ, chẳng phải Đế tử Đế nữ đến đây cũng chỉ ngồi nhìn?
- Lão Hắc, để cho ta tới.
Hắn đi tới.
Đại Hắc Cẩu vẫn không cam tâm, nó kêu la nửa ngày sau đó mới bằng lòng thả móng vuốt ra:
- Phi, nhất định là cây búa này không hợp bát tự với Cẩu gia.
Lăng Hàn vươn tay cầm chuôi cây búa, sau đó hắn hít một hơi và rút lên.
Lập tức, hắn phát hiện trong cây búa truyền tới lực lượng yếu ớt, có thể nói là ba động đang rót vào người hắn.
Lăng Hàn vội vàng buông tay, đây là bản năng của võ giả.
- Tiểu Hàn tử, làm sao vậy?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
- Vừa rồi ngươi có cảm giác từ cây búa sinh ra chấn động hay không?
Lăng Hàn hỏi.
- Có, nhưng không ảnh hưởng gì.
Đại Hắc Cẩu rất tùy tiện.
Tốt.
Nhưng mọi người lại cho rằng, ngay cả Lăng Hàn rõ cũng không rút được cây búa nên tìm cớ.
- Lăng Hàn, nhanh thả ta ra, ta đến rút Khai Thiên Phủ, nếu đạt được Thiên Vũ Tôn Giả truyền thừa, có thể cho ngươi dính chút ánh sáng.
- Cho ta tới, ta chính là Sinh Đan cảnh bài danh thứ bảy Nam Thiên vực.
- Ta đến!
Tất cả mọi người kêu lên, bọn họ bắt đầu ra giá, hứa hẹn chỗ tốt, Đại Hắc Cẩu nghe thấy cũng động tâm, mắt chó phát sáng.
Lăng Hàn lại cười cười, hắn nói với Đại Hắc Cẩu:
- Xem ra ngươi lục soát không cẩn thận.
- Đúng thế!
Đại Hắc Cẩu vỗ đùi, nói:
- Đám gia hỏa các ngươi rất tốt, thế mà dám giấu diếm, đều giao ra cho Cẩu gia!
Nó lại đi soát người.
Lăng Hàn bắt đầu nắm lấy Khai Thiên Phủ lại bộc phát ba động, lần này, Lăng Hàn không tiếp tục buông tay, hắn chỉ bảo vệ thức hải. Nhưng hết lần này tới lần khác, ba động kia lại truyền vào đầu của hắn.
Cái này?
Lăng Hàn cảm ứng một chút, hắn phát hiện cỗ ba động này cũng không có lực sát thương gì, nói nó công kích còn không bằng nói là thăm dò, giống như có ánh mắt đang dò xét hắn.
Nghĩ như vậy, hắn không còn kháng cự, hắn để ba động truyền vào thức hải.
Hỗn Độn Tiên Đan chấn động nhẹ.
Ba động vừa tới gần đã bị đánh tan, chỉ trong nháy mắt đã rút lui ra khỏi thức hải của Lăng Hàn.
A, đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn không để ý tới, hắn dùng sức và phát hiện cây búa đã nhẹ đi.
Hắn lại dùng sức, phát hiện Khai Thiên Phủ bị hắn rút ra.
Có khó khăn sao?
Không khó chút nào!
- Móa, tiểu tử ngươi gian lận sao?
Đại Hắc Cẩu nhìn sang, nó rất ngạc nhiên.
- Ăn gian cái gì, nói tiếng người đi!
Lăng Hàn cười nói.
Mọi người ngạc nhiên, không nghĩ người thứ hai nếm thử đã rút được Khai Thiên Phủ, khốn kiếp, lúc đầu nói rất thần bí, kết quả lại không khó khăn chút nào.
Nhưng Bạch Tương Minh lại chấn kinh đến cực điểm, mỗi đời người của Bạch gia đều thử qua, từ cảnh giới thấp tới cảnh giới cao nhưng không có ai thành công.
Tiểu tử này quả thực quá biến thái.
Lăng Hàn dùng sức vung lên, Khai Thiên Phủ chém vào bầu trời trên cây búa bắn ra một tia sáng chém bầu trời nứt ra làm hai.
Khốn kiếp, có thể khai thiên sao?
Lăng Hàn lấy làm kinh hãi, thời điểm ở tiểu thế giới, hắn từng chém vỡ bầu trời một lần, nhưng tình huống khi đó khác với hiện tại.
Bầu trời vỡ ra, một tia sáng màu lam bao phủ Lăng Hàn, thân thể Lăng Hàn bay lên và tiến vào khe nứt.
- Lão Hắc!
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, hắn xòe tay phải ra, địa khí phun trào, một dòng suối từ lòng đất đẩy Đại Hắc Cẩu bay về hướng Lăng Hàn.
Nếu lưu Đại Hắc Cẩu lại bên dưới, nó khẳng định sẽ bị mọi người xé sống.
- Cúc hoa của ta!
Đại Hắc Cẩu kêu thảm một tiếng, hai chân trước che mông, nó chảy nước mắt.
Quá đau mà.
Lăng Hàn vươn tay, hắn bắt lấy Đại Hắc Cẩu, xèo, ánh sáng màu lam lóe lên, hắn và Đại Hắc Cẩu bị hút vào trong khe hở, sau đó khe hở khép kín và khôi phục như ban đầu.
Đây là khai thiên?
Lăng Hàn vừa đi, ảnh hưởng của trận pháp biến mất, các thiên kiêu đều đứng lên, bọn họ ngửa đầu nhìn trời, bầu trời nứt ra đã khép lại, rốt cuộc bên trong có gì?
Đúng lúc này, đột nhiên có rất nhiều bóng người bay vào, bọn họ tỏa ra khí tức vô cùng cường đại.
Chân Ngã cảnh!
Mọi người run lên, bọn họ biết trận pháp áp chế đã biến mất, hiện tại có cường giả Chân Ngã cảnh tiến vào.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên cường giả Chân Ngã cảnh hỏi.
Đợi mọi người nói rõ một lúc, những cường giả Chân Ngã cảnh này ngây người, xảy ra chuyện gì, bọn họ vừa tới, bầu trời đã mở ra, truyền thừa cũng biến mất, bọn họ còn tới đây làm cái gì nữa?
- Chờ Lăng Hàn đi ra, nếu hắn đạt được Đại Đế truyền thừa, tuyệt đối không thể độc hưởng!
Những cường giả Chân Ngã cảnh kia đạt thành nhận thức chung.
Lại nói, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu bị hút vào trong khe hở, ánh sáng màu lam biến mất, bọn họ rơi từ không trung xuống, may mắn với thực lực của bọn họ sẽ không té chết, lúc này đều đứng thẳng người dậy.
Đây là nơi nào?
Bốn phía tối như mực, không có một chút ánh sáng nào.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, bóng tối không thể ngăn cản hắn, chỉ thấy nơi này là một gian thạch thất không lớn, bàn đá ở góc tường có gì đó
- Ôi, hoa cúc của Cẩu gia sắp phát nổ!
Đại Hắc Cẩu rên rỉ, vừa rồi địa khí đánh thẳng vào mông của nó, cho dù có đồ lót sắt bảo vệ thì nó vẫn cảm thấy đau đớn.
- Tiểu Hàn tử, ngươi xem khai thiên là gì?
Sau khi rên rỉ một lúc, Đại Hắc Cẩu hỏi.
Lăng Hàn cười cười:
- Khai thiên chỉ là một cách nói, xem ra, nơi này là Thiên Vũ Tôn Giả bố trí, chúng ta sẽ đạt được đáp án nhanh thôi.
Hắn đi tới góc tường, sau đó đứng bên cạnh bàn đá.
Đại Hắc Cẩu cũng tiến tới, trên bàn đá có một cái hộp và một khối ngọc bội.
- Đây cũng là Thiên Vũ Tôn Giả lưu lại.
- Nhìn xem.
Bọn họ cầm cái hộp lên và mở ra.
Quả nhiên, đây là Thiên Vũ Tôn Giả lưu lại, có thể nói đó là nhật ký, cũng là di thư.
Thiên Vũ Tôn Giả bắt đầu nói về câu chuyện cũ từ nhiều năm trước.
Thời điểm Làm Thiên Vũ Tôn Giả gặp được Bạch Nam Trân, vừa thấy đã yêu, hắn cũng ngừng lưu lạc thiên nhai, một lòng bồi bạn bên cạnh nữ tử hắn yêu mến, sau khi ở chung hai năm, hắn đến Bạch gia cầu thân.
Đối với Bạch gia mà nói, có thể thu một tên Tôn Giả làm con rể, đây là chuyện vinh quang cỡ nào?
Không có bất kỳ trở ngại gì, Thiên Vũ Tôn Giả liền cưới được nữ nhân yêu mến, vượt qua sinh hoạt hạnh phúc.
Nếu như chỉ đến đây, tất cả sẽ vui vẻ, làm sao xuất hiện hai phiên bản khác nhau giữa Bạch gia cùng Yêu tộc?
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu tiếp tục xem tiếp, hắn cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là thân phận hậu duệ Tổ Vương của Thiên Vũ Tôn Giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.