Chương 306: Đối kháng Thần Thai Cảnh
Cô Đơn Địa Phi
18/07/2017
- Lão gia hỏa, đi ra đi! Theo lâu như vậy, cũng nên đi ra hóng mát chứ?
Lăng Hàn xoay người nói.
La Quý Phong ẩn thân ở trong bóng tối, nhưng không có đi ra ngay lập tức. Hắn cho rằng Lăng Hàn đang hư trương thanh thế. Một tiểu tử Dũng Tuyền cảnh, sao có khả năng phát hiện hành tung của mình?
- Trên mặt che vải bố thì có thể không biết xấu hổ sao?
Lăng Hàn cười nhạo nói.
La Quý Phong giận dữ, cũng biết quả thật bị Lăng Hàn phát hiện. Hắn bước ra ngoài nói:
- Tiểu tử, làm sao ngươi phát hiện lão phu?
- Đoán.
Lăng Hàn thuận miệng nói.
- Mơ hồ cảm giác phía sau có cái đuôi. Nghĩ tới nghĩ lui, đêm hôm khuya khoắt đi theo sau lưng người khác, nên khẳng định là lão cẩu không muốn người nhận ra rồi.
La Quý Phong bị hắn chửi đến giận sôi lên, phẫn nộ quát:
- Ngươi thật to gan!
- Khà khà, lá gan của ta luôn rất lớn nha.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
La Quý Phong lập tức bình tĩnh lại. Cường giả Thần Thai Cảnh tự nhiên không thể thất thố như thế. Hắn chắp hai tay sau lưng nói:
- Tiểu tử, đại khái ngươi còn không biết tu vi của lão phu a?
- Thần Thai Cảnh!
Hắn không chờ Lăng Hàn suy đoán liền vạch trần.
- Lão phu nghe nói, ngươi đã giết qua Linh Hải tầng năm! Có lẽ vì chuyện này mà ngươi lâng lâng, cho rằng lão phu cũng là mặt hàng như thế?
- Sai rồi, sai rồi, bất kể là Thần Thai Cảnh hay Linh Hải Cảnh, ngươi đều không thể nhìn ra tu vi khác nhau ở chỗ nào! Mà cái này chính là nguyên nhân ngươi chết!
- Có mấy người, một khi ngươi đắc tội, thì chỉ có một con đường chết!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Hóa ra là lão cẩu Thần Thai Cảnh, thất kính thất kính! Ta rất tò mò, Thành Phi Quân lại có thể chỉ huy được con chó già như ngươi, nghĩ đến ngươi cũng không có cái gì đáng đắc ý nha.
- Nói láo, Thành Phi Quân mới là người phải nghe mệnh lệnh của ta làm việc!
La Quý Phong lập tức trách mắng. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn không khỏi rùng mình, lạnh lùng nói:
- Đáng chết, dám lừa lão phu!
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Ngươi là đến giết ta. Huống hồ Thần Thai Cảnh đánh Dũng Tuyền Cảnh, khẳng định sẽ nghiền ép. Ta là kẻ chắc chắn phải chết, coi như để ta biết chút bí mật thì đã làm sao? Lão cẩu, ta hỏi ngươi, đến cùng ngươi là người của thế lực nào?
La Quý Phong nghe mà sững sờ. Lăng Hàn nói rõ ràng là lời thật, nhưng vì cái gì từ trong miệng Lăng Hàn nói ra, lại để hắn cảm giác cực kỳ khó chịu nhỉ?
Một người biết rõ hẳn phải chết, còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Nhưng nghe câu cuối của Lăng Hàn, hắn liền giận. Tiểu tử này còn dám nói mình là lão cẩu?
- Một kẻ đã chết, cần biết nhiều như vậy làm gì?
Hắn lạnh lùng nói. Bị Lăng Hàn trái một câu lão cẩu, phải một câu lão cẩu, để hắn cũng "không nỡ" lập tức giết Lăng Hàn. Hắn muốn trêu chọc đối phương một hồi, lại chậm rãi giết chết.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Lão cẩu chính là lão cẩu, lời hay không nghe, chỉ thích ăn đòn!
- Đáng chết!
La Quý Phong phẫn nộ hừ một tiếng. Hắn thực không chịu được bị Lăng Hàn mắng lão cẩu. Dự định trước bắt tiểu tử này, lại chậm rãi dằn vặt. Đồng thời, thu lấy Dị Hỏa cũng là chuyện rất phiền phức, nhất định phải để Thành Phi Quân tới. Vì lẽ đó hắn phải bắt Lăng Hàn lại trước.
- Tiểu Tháp!
Lăng Hàn nhẹ nhàng nói một tiếng. Nhất thời, sức mạnh kinh khủng từ đan điền bắn ra, trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân.
Linh Hải tầng một, tầng hai, tầng ba. . . Tu vi của hắn một đường bão táp, trong nháy mắt liền đạt đến Linh Hải tầng chín.
- Ồ!
La Quý Phong vừa muốn ra tay, nhưng vội dừng lại, lấy ngữ khí khiếp sợ không gì sánh nổi nói:
- Không thể! Không thể! Sao khí tức của ngươi lại là Linh Hải tầng chín?
Từ Dũng Tuyền tầng một đến Linh Hải tầng chín, đây cơ hồ là vượt qua hai cảnh giới lớn! Nó quá khủng bố, ai có thể tiếp thu?
- Một kẻ đã chết, cần biết nhiều như vậy làm gì?
Lăng Hàn nói. Câu này chính là câu trước đó La Quý Phong trả lời hắn.
La Quý Phong đã từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại:
- Coi như Linh Hải tầng chín thì đã làm sao? Chênh lệch một cảnh giới lớn, lão phu trấn áp ngươi vẫn dễ như trở bàn tay! Lão phu tuyệt không tin địa phương nhỏ như Bắc Hoang có thể sinh ra Linh Hải tầng chín mười bảy tuổi, hơn nữa còn là Đan sư Địa Cấp. Nhất định là ngươi ăn đan dược gì đó, tu vi tạm thời tăng lên.
- Tăng lên như vậy, chỉ nắm giữ sức mạnh, ý cảnh võ đạo căn bản không thể tăng lên tương ứng. Ngươi nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu của Linh Hải tầng ba tầng bốn.
- Ở trước mặt lão phu, chiến lực như vậy quả thực chính là cặn bã!
Hắn khinh thường nói.
Tay phải của Lăng Hàn rung lên, bỗng dưng có thêm một thanh kiếm. Không phải thiết kiếm phổ thông, mà là Ma Sinh Kiếm!
Ngày hôm nay, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua La Quý Phong.
- Cái này, cái này… Đây là Linh khí!
La Quý Phong biến sắc. Dù Ma Sinh Kiếm không có thức tỉnh ý chí võ đạo trong đó, nhưng Linh khí cấp mười chính là Linh khí cấp mười. Chỉ cần liếc mắt nhìn hoa văn trên thân kiếm sẽ có cảm giác vô lực mãnh liệt, như đối mặt một vị cường giả tuyệt đỉnh.
- Linh khí cấp mười, Ma Sinh Kiếm.
Lăng Hàn từ tốn nói. Lúc này hắn không cần ẩn giấu.
- Linh khí cấp mười! Linh khí cấp mười!
La Quý Phong lẩm bẩm nói, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tham lam mãnh liệt.
- Lão phu rõ ràng, ngươi dựa vào chính là thanh Ma Sinh Kiếm này! Ha ha ha ha, Linh khí cấp mười xác thực rất lợi hại. Nhưng ngươi căn bản không thể thức tỉnh ý chí võ đạo trong đó, nhiều nhất là có chút sắc bén mà thôi!
- Lão phu phải cảm tạ ngươi, đưa ra một chí bảo như vậy. Ha ha ha, lão phu mới xứng với Linh khí cấp mười này!
- Thật sao?
Lăng Hàn vươn tay trái ra, ý niệm chuyển động. Coong coong coong coong, trên tay của hắn có từng mạch văn hiện lên, thả ra ánh sáng năm màu.
Phốc!
La Quý Phong phun ra ngoài. Đây là ý chí võ đạo, thật trăm phần trăm!
- Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng!
Hắn muốn phát điên. Dựa vào đan dược tăng cảnh giới lên, kỳ thực chỉ là tăng lực lượng mà thôi, cảm ngộ là không thể đồng thời tăng lên.
Lẽ nào Lăng Hàn là Linh Hải Cảnh thật, trước đó chỉ là áp chế tu vi?
Nhưng Linh Hải Cảnh mười bảy tuổi, kiêm Đan sư Địa Cấp, chuyện này nghe làm sao cũng như chém gió nha, nào có yêu nghiệt như thế?
Mặc hắn nghĩ sao cũng không nghĩ tới, kỳ thực linh hồn của Lăng Hàn đã từng là một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh, đan đạo đế vương. Bởi vậy, đừng nói Đan sư Địa Cấp, dù Đan sư Thiên Cấp cũng có thể lập tức biến ra cho hắn xem!
Mà chỉ cần sức mạnh đạt đến, lấy thần thức Thiên Nhân Cảnh của hắn, chẳng lẽ còn không thể diễn biến ý chí võ đạo sao?
Lăng Hàn khẽ rung Ma Sinh Kiếm. Vù, bảo kiếm rực rỡ, có hai mạch văn tản mát ra ánh sáng. Này đại biểu có một bộ phận ý chí võ đạo của Ma Sinh Kiếm bị hắn thức tỉnh.
Dù chỉ có một chút xíu, nhưng Linh khí cấp mười trâu bò cỡ nào? Áp lực đáng sợ lưu quyển, nhất thời để thân thể của La Quý Phong loạn chiến, hai chân suýt chút nữa quỳ xuống.
Lúc trước một đạo pháp chỉ của Linh Anh Cảnh liền để Phó Nguyên Thắng cùng ba tên cường giả Thần Thai Cảnh không cách nào nhúc nhích, Linh khí cấp mười đương nhiên càng thêm trâu bò. Bất quá Lăng Hàn chỉ có thể kích hoạt hai mạch văn, hơn nữa còn chỉ hơi thắp sáng, ý chí võ đạo thả ra ngoài có hạn. Bởi vậy La Quý Phong vẫn bảo lưu hơn nửa sức chiến đấu.
- Bảo kiếm như vậy, lão phu thu!
La Quý Phong khiếp sợ, nhưng càng thêm hưng phấn.
Lăng Hàn xoay người nói.
La Quý Phong ẩn thân ở trong bóng tối, nhưng không có đi ra ngay lập tức. Hắn cho rằng Lăng Hàn đang hư trương thanh thế. Một tiểu tử Dũng Tuyền cảnh, sao có khả năng phát hiện hành tung của mình?
- Trên mặt che vải bố thì có thể không biết xấu hổ sao?
Lăng Hàn cười nhạo nói.
La Quý Phong giận dữ, cũng biết quả thật bị Lăng Hàn phát hiện. Hắn bước ra ngoài nói:
- Tiểu tử, làm sao ngươi phát hiện lão phu?
- Đoán.
Lăng Hàn thuận miệng nói.
- Mơ hồ cảm giác phía sau có cái đuôi. Nghĩ tới nghĩ lui, đêm hôm khuya khoắt đi theo sau lưng người khác, nên khẳng định là lão cẩu không muốn người nhận ra rồi.
La Quý Phong bị hắn chửi đến giận sôi lên, phẫn nộ quát:
- Ngươi thật to gan!
- Khà khà, lá gan của ta luôn rất lớn nha.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
La Quý Phong lập tức bình tĩnh lại. Cường giả Thần Thai Cảnh tự nhiên không thể thất thố như thế. Hắn chắp hai tay sau lưng nói:
- Tiểu tử, đại khái ngươi còn không biết tu vi của lão phu a?
- Thần Thai Cảnh!
Hắn không chờ Lăng Hàn suy đoán liền vạch trần.
- Lão phu nghe nói, ngươi đã giết qua Linh Hải tầng năm! Có lẽ vì chuyện này mà ngươi lâng lâng, cho rằng lão phu cũng là mặt hàng như thế?
- Sai rồi, sai rồi, bất kể là Thần Thai Cảnh hay Linh Hải Cảnh, ngươi đều không thể nhìn ra tu vi khác nhau ở chỗ nào! Mà cái này chính là nguyên nhân ngươi chết!
- Có mấy người, một khi ngươi đắc tội, thì chỉ có một con đường chết!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Hóa ra là lão cẩu Thần Thai Cảnh, thất kính thất kính! Ta rất tò mò, Thành Phi Quân lại có thể chỉ huy được con chó già như ngươi, nghĩ đến ngươi cũng không có cái gì đáng đắc ý nha.
- Nói láo, Thành Phi Quân mới là người phải nghe mệnh lệnh của ta làm việc!
La Quý Phong lập tức trách mắng. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn không khỏi rùng mình, lạnh lùng nói:
- Đáng chết, dám lừa lão phu!
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Ngươi là đến giết ta. Huống hồ Thần Thai Cảnh đánh Dũng Tuyền Cảnh, khẳng định sẽ nghiền ép. Ta là kẻ chắc chắn phải chết, coi như để ta biết chút bí mật thì đã làm sao? Lão cẩu, ta hỏi ngươi, đến cùng ngươi là người của thế lực nào?
La Quý Phong nghe mà sững sờ. Lăng Hàn nói rõ ràng là lời thật, nhưng vì cái gì từ trong miệng Lăng Hàn nói ra, lại để hắn cảm giác cực kỳ khó chịu nhỉ?
Một người biết rõ hẳn phải chết, còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Nhưng nghe câu cuối của Lăng Hàn, hắn liền giận. Tiểu tử này còn dám nói mình là lão cẩu?
- Một kẻ đã chết, cần biết nhiều như vậy làm gì?
Hắn lạnh lùng nói. Bị Lăng Hàn trái một câu lão cẩu, phải một câu lão cẩu, để hắn cũng "không nỡ" lập tức giết Lăng Hàn. Hắn muốn trêu chọc đối phương một hồi, lại chậm rãi giết chết.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Lão cẩu chính là lão cẩu, lời hay không nghe, chỉ thích ăn đòn!
- Đáng chết!
La Quý Phong phẫn nộ hừ một tiếng. Hắn thực không chịu được bị Lăng Hàn mắng lão cẩu. Dự định trước bắt tiểu tử này, lại chậm rãi dằn vặt. Đồng thời, thu lấy Dị Hỏa cũng là chuyện rất phiền phức, nhất định phải để Thành Phi Quân tới. Vì lẽ đó hắn phải bắt Lăng Hàn lại trước.
- Tiểu Tháp!
Lăng Hàn nhẹ nhàng nói một tiếng. Nhất thời, sức mạnh kinh khủng từ đan điền bắn ra, trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân.
Linh Hải tầng một, tầng hai, tầng ba. . . Tu vi của hắn một đường bão táp, trong nháy mắt liền đạt đến Linh Hải tầng chín.
- Ồ!
La Quý Phong vừa muốn ra tay, nhưng vội dừng lại, lấy ngữ khí khiếp sợ không gì sánh nổi nói:
- Không thể! Không thể! Sao khí tức của ngươi lại là Linh Hải tầng chín?
Từ Dũng Tuyền tầng một đến Linh Hải tầng chín, đây cơ hồ là vượt qua hai cảnh giới lớn! Nó quá khủng bố, ai có thể tiếp thu?
- Một kẻ đã chết, cần biết nhiều như vậy làm gì?
Lăng Hàn nói. Câu này chính là câu trước đó La Quý Phong trả lời hắn.
La Quý Phong đã từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại:
- Coi như Linh Hải tầng chín thì đã làm sao? Chênh lệch một cảnh giới lớn, lão phu trấn áp ngươi vẫn dễ như trở bàn tay! Lão phu tuyệt không tin địa phương nhỏ như Bắc Hoang có thể sinh ra Linh Hải tầng chín mười bảy tuổi, hơn nữa còn là Đan sư Địa Cấp. Nhất định là ngươi ăn đan dược gì đó, tu vi tạm thời tăng lên.
- Tăng lên như vậy, chỉ nắm giữ sức mạnh, ý cảnh võ đạo căn bản không thể tăng lên tương ứng. Ngươi nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu của Linh Hải tầng ba tầng bốn.
- Ở trước mặt lão phu, chiến lực như vậy quả thực chính là cặn bã!
Hắn khinh thường nói.
Tay phải của Lăng Hàn rung lên, bỗng dưng có thêm một thanh kiếm. Không phải thiết kiếm phổ thông, mà là Ma Sinh Kiếm!
Ngày hôm nay, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua La Quý Phong.
- Cái này, cái này… Đây là Linh khí!
La Quý Phong biến sắc. Dù Ma Sinh Kiếm không có thức tỉnh ý chí võ đạo trong đó, nhưng Linh khí cấp mười chính là Linh khí cấp mười. Chỉ cần liếc mắt nhìn hoa văn trên thân kiếm sẽ có cảm giác vô lực mãnh liệt, như đối mặt một vị cường giả tuyệt đỉnh.
- Linh khí cấp mười, Ma Sinh Kiếm.
Lăng Hàn từ tốn nói. Lúc này hắn không cần ẩn giấu.
- Linh khí cấp mười! Linh khí cấp mười!
La Quý Phong lẩm bẩm nói, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tham lam mãnh liệt.
- Lão phu rõ ràng, ngươi dựa vào chính là thanh Ma Sinh Kiếm này! Ha ha ha ha, Linh khí cấp mười xác thực rất lợi hại. Nhưng ngươi căn bản không thể thức tỉnh ý chí võ đạo trong đó, nhiều nhất là có chút sắc bén mà thôi!
- Lão phu phải cảm tạ ngươi, đưa ra một chí bảo như vậy. Ha ha ha, lão phu mới xứng với Linh khí cấp mười này!
- Thật sao?
Lăng Hàn vươn tay trái ra, ý niệm chuyển động. Coong coong coong coong, trên tay của hắn có từng mạch văn hiện lên, thả ra ánh sáng năm màu.
Phốc!
La Quý Phong phun ra ngoài. Đây là ý chí võ đạo, thật trăm phần trăm!
- Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng!
Hắn muốn phát điên. Dựa vào đan dược tăng cảnh giới lên, kỳ thực chỉ là tăng lực lượng mà thôi, cảm ngộ là không thể đồng thời tăng lên.
Lẽ nào Lăng Hàn là Linh Hải Cảnh thật, trước đó chỉ là áp chế tu vi?
Nhưng Linh Hải Cảnh mười bảy tuổi, kiêm Đan sư Địa Cấp, chuyện này nghe làm sao cũng như chém gió nha, nào có yêu nghiệt như thế?
Mặc hắn nghĩ sao cũng không nghĩ tới, kỳ thực linh hồn của Lăng Hàn đã từng là một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh, đan đạo đế vương. Bởi vậy, đừng nói Đan sư Địa Cấp, dù Đan sư Thiên Cấp cũng có thể lập tức biến ra cho hắn xem!
Mà chỉ cần sức mạnh đạt đến, lấy thần thức Thiên Nhân Cảnh của hắn, chẳng lẽ còn không thể diễn biến ý chí võ đạo sao?
Lăng Hàn khẽ rung Ma Sinh Kiếm. Vù, bảo kiếm rực rỡ, có hai mạch văn tản mát ra ánh sáng. Này đại biểu có một bộ phận ý chí võ đạo của Ma Sinh Kiếm bị hắn thức tỉnh.
Dù chỉ có một chút xíu, nhưng Linh khí cấp mười trâu bò cỡ nào? Áp lực đáng sợ lưu quyển, nhất thời để thân thể của La Quý Phong loạn chiến, hai chân suýt chút nữa quỳ xuống.
Lúc trước một đạo pháp chỉ của Linh Anh Cảnh liền để Phó Nguyên Thắng cùng ba tên cường giả Thần Thai Cảnh không cách nào nhúc nhích, Linh khí cấp mười đương nhiên càng thêm trâu bò. Bất quá Lăng Hàn chỉ có thể kích hoạt hai mạch văn, hơn nữa còn chỉ hơi thắp sáng, ý chí võ đạo thả ra ngoài có hạn. Bởi vậy La Quý Phong vẫn bảo lưu hơn nửa sức chiến đấu.
- Bảo kiếm như vậy, lão phu thu!
La Quý Phong khiếp sợ, nhưng càng thêm hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.