Chương 541: Lại tới Cực Dương Thành
Cô Đơn Địa Phi
31/12/2017
Mang theo hai Nữu một lớn một nhỏ, Lăng Hàn đi tới Cực Dương Thành.
Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết là trời sinh đối đầu, hai người cướp ăn, lại cướp dính Lăng Hàn. Mà Hổ Nữu cũng rốt cục gặp phải đối thủ, bởi vì Hách Liên Tầm Tuyết ở phương diện khẩu vị lại không kém nàng, hơn nữa trời sinh lực lớn, luôn có thể chiếm vị trí có lợi.
Lăng Hàn lại thẩm vấn Na Chi Nhan một lúc, biết được Hách Liên Vương tộc là có huyết mạch Chân Long.
Hoàng tộc ở Trung Ương Triều Hải, nắm giữ huyết mạch Chân Long thuần chính nhất, mỗi một đời Hải Hoàng đều là tứ hải cộng tôn, vương giả hoàn toàn xứng đáng. Mà Vương tộc trong tứ đại hải cũng không đơn giản, tương tự nắm giữ huyết mạch Chân Long, nhưng ở độ tinh khiết lại chênh lệch một chút.
Vậy thì chẳng trách.
Lăng Hàn gật đầu, hắn tu Cửu Long Bá Thể thuật, sau khi đại thành có thể nắm giữ lực lượng của chín Chân Long. Tại sao phải dùng Chân Long so sánh, vì Chân Long chính là thần thú có lực lượng thân thể mạnh nhất.
Hách Liên Tầm Tuyết nắm giữ Chân Long huyết mạch, dù không quá tinh khiết, nhưng man lực của nàng là tuyệt đối khủng bố.
Hổ Nữu là quái thai, nhưng dù sao cảnh giới kém quá nhiều, không địch lại là rất bình thường, không thấy Lăng Hàn tu luyện Cửu Long Bá Thể thuật cũng không có cách nào sao.
Bây giờ Hách Liên Tầm Tuyết lại như một tờ giấy trắng, có thể tùy ý viết, Lăng Hàn tận lực cho nàng tiếp thu chuyện vui, coi như đánh với Hổ Nữu, cũng chỉ là một trò chơi, mà không phải kẻ thù tử đấu.
So sánh với nhau, Hổ Nữu như một người lớn, xưa nay không khóc không nháo, còn Hách Liên Tầm Tuyết lại vừa khóc vừa gào, rõ ràng nắm giữ man lực đáng sợ, nhưng động một chút sẽ oan ức đến trợn to hai mắt, một bộ dịu dàng rơi lệ.
Bị nghiện rồi.
Bọn họ thông qua Lạc Nguyệt hạp, tiến vào Bắc Vực, lấy cước trình của bọn họ tự nhiên không cần mấy tháng mới có thể chạy tới Cực Dương Thành,
Chỉ mười ngày mà thôi, bọn họ liền trở lại tòa cổ thành này.
Trước đó bọn họ vẫn chạy đi, tuy trên đường trải qua rất nhiều thành thị. Nhưng đều qua mà không vào, bởi vậy sau khi vào thành, Hách Liên Tầm Tuyết lập tức trở nên hưng phấn. Chỗ này đi một chút, chỗ kia ngừng một chút.
Kẹo đường?
Lấy...
Hạnh nhân?
Lấy…
Trúc mã?
Lấy…
Lăng Hàn chỉ có thể không ngừng ở phía sau trả tiền thay nàng, Hải Nữu này chơi có chút điên rồi, vừa ăn vừa vui sướng cười.
- Ấu trĩ!
Hổ Nữu khinh thường nói, nhưng đã quên trong tay mình cũng cầm một que kẹo hồ lô, đang liếm rất cao hứng.
- Ồ, cô nàng từ đâu tới, dáng dấp lại đẹp đẽ như thế!
Hách Liên Tầm Tuyết giống như Tinh Linh, mỹ lệ mà lại tràn ngập phong tình dị vực, tự nhiên rất bắt mắt, rất nhanh liền bị người nhìn chằm chằm.
Đó là một nhị thế tổ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Tầm Tuyết, nước miếng cũng sắp chảy ra, chỉ là khi ánh mắt của hắn dời xuống, muốn nhìn gò núi của Hách Liên Tầm Tuyết thì… sững sờ, vội vàng dời ánh mắt đi.
Đáng tiếc, ngực lép a!
Hách Liên Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn đối phương, có chút mơ hồ nói:
- Tại sao ngươi chặn đường của ta?
Nhị thế tổ kia cười hắc hắc nói:
- Cô nàng, đi theo bản thiếu a. Chúng ta nhạc a nhạc a!
Hắn hiển nhiên trắng trợn không kiêng dè quen rồi, phất phất tay nói.
- Mang về cho ta.
- Vâng, thiếu gia!
Phía sau hắn lập tức có bốn tráng đinh đi ra, mỗi người như hổ như sói.
Hách Liên Tầm Tuyết sợ đến rít gào, vội vã trốn về bên người Lăng Hàn, lấy tốc độ của nàng. . . thì thật không có mấy người có thể bắt kịp. Lại nói, đuổi theo thì đã có sao, bị man lực của nàng va chạm, phỏng chừng Lăng Hàn cũng xương gãy.
Rõ ràng có thực lực đáng sợ, nhưng cố ý nhu nhược. Không sợ bị sét đánh sao?
Lăng Hàn thầm nhổ nước bọt, nhìn Hách Liên Tầm Tuyết nói:
- Như loại này, gọi là ỷ thế hiếp người. Hải Nữu, ngươi nói người như thế đáng ghét hay không?
Hách Liên Tầm Tuyết vội vàng gật đầu, một bên vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Đáng ghét, doạ chết ta rồi!
- Vì lẽ đó, chúng ta không thể làm người như vậy, có đúng hay không?
Lăng Hàn dụ dỗ từng bước.
- Đúng, không thể làm người như vậy.
Hách Liên Tầm Tuyết gật đầu.
- Có điều, chúng ta không thể bị cặn bã như vậy bắt nạt. Ngươi nhớ kỹ, chúng ta không nên chủ động chọc người, đó là không đúng. Nhưng nếu như người khác chọc chúng ta, chúng ta cũng không nhu nhược, thời điểm nên hoàn thủ phải hoàn thủ, chúng ta lại không phải gặp cảnh khốn cùng, có đúng hay không?
Lăng Hàn lại nói.
Lời này quá dài, Hách Liên Tầm Tuyết có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn gật đầu:
- Đúng!
- Ngươi là cái thá gì, dám quản chuyện của bản thiếu?
Nhị thế tổ kia không vui, hai người này coi hắn không tồn tại sao, lại không coi ai ra gì chê trách. Hắn phất phất tay nói:
- Nam phế bỏ, nữ mang về phủ.
- Vâng, thiếu gia!
Bốn tên tôi tớ lại đánh tới.
Lăng Hàn đánh ra một đạo kình khí, hóa thành bốn sợi, phân biệt đánh tới bốn tên tôi tớ, nhất thời, phốc phốc phốc phốc, trên trán bốn người đều có thêm một lỗ máu, ầm ầm ngã xuống đất.
- Ngươi, ngươi thật to gan, ngay cả người của Trương gia ta cũng dám động?
Nhị thế tổ kia vừa kinh vừa sợ, nhíu mày phẫn nộ quát.
- Ai nhận thức ngươi!
Lăng Hàn lại bắn chỉ tay, đùng, nhị thế tổ này cũng bước theo gót bốn tên tôi tớ, trên gáy có thêm một lỗ máu, ngã nhào trên mặt đất.
Người đi đường bốn phía không ai không dồn dập lùi về sau, sự tình lớn rồi, kia là Trương gia thiếu gia a, lại chết ở nơi này. Trương gia tất nhiên sẽ nổi điên, đến thời điểm đó, ai ở đây người đó liền xui xẻo.
Mau mau chạy trốn.
Nhưng Lăng Hàn không để trong lòng, ở Bắc Vực, người có thể làm cho hắn kiêng kỵ thực rất ít. Lại nói, bên cạnh hắn còn có công chúa Hải tộc man lực kinh người a, lúc cần thiết cũng có thể để cho nàng rèn luyện một chút.
- Đi!
Hắn tiếp tục đi về phía Linh Bảo Các, Hách Liên Tầm Tuyết và Hổ Nữu thì lôi kéo tay của hắn.
Trước khi vào thành, Lăng Hàn đã dịch dung mình, hoá trang thành một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, điều này làm cho Hách Liên Tầm Tuyết hết sức kinh ngạc, nhưng một chút liền nhìn thấu hắn.
Hiển nhiên, tuy nàng tạm thời quên cách vận chuyển nguyên lực, nhưng nhãn lực không có biến mất, vẫn rất kinh người.
Linh Bảo Các ở vị trí trung tâm của Cực Dương Thành, mặc dù bọn hắn một đường vừa đi vừa chơi, nhưng hơn một giờ sau, bọn họ vẫn đi tới trước Linh Bảo Các.
- Đứng lại!
Một đám người đuổi theo, hẳn là người của Trương gia, biết được có tộc nhân bị giết bên đường, tự nhiên lập tức chạy tới trả thù.
Lăng Hàn làm sao phản ứng, trực tiếp tiến vào Linh Bảo Các, Hổ Nữu thì quay đầu lại, nhìn những người kia giả trang cái mặt quỷ.
- Đáng ghét!
Người của Trương gia đều gào thét, hai thế lực lớn mạnh nhất Cực Dương Thành chính là Linh Bảo Các và Đan Sư hiệp hội, ai dám gây sự ở hai địa phương này? Bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài, còn sợ Lăng Hàn không ra sao?
Ba người Lăng Hàn tiến vào Linh Bảo Các, lập tức có một thị nữ mỹ lệ tiến lên đón:
- Hai vị khách nhân, muốn mua vật gì sao?
Hổ Nữu rất bất mãn, chống nạnh nói:
- Còn có Nữu đấy!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Báo cho Ân Hồng, nói người nàng chờ đến rồi.
---------------
Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết là trời sinh đối đầu, hai người cướp ăn, lại cướp dính Lăng Hàn. Mà Hổ Nữu cũng rốt cục gặp phải đối thủ, bởi vì Hách Liên Tầm Tuyết ở phương diện khẩu vị lại không kém nàng, hơn nữa trời sinh lực lớn, luôn có thể chiếm vị trí có lợi.
Lăng Hàn lại thẩm vấn Na Chi Nhan một lúc, biết được Hách Liên Vương tộc là có huyết mạch Chân Long.
Hoàng tộc ở Trung Ương Triều Hải, nắm giữ huyết mạch Chân Long thuần chính nhất, mỗi một đời Hải Hoàng đều là tứ hải cộng tôn, vương giả hoàn toàn xứng đáng. Mà Vương tộc trong tứ đại hải cũng không đơn giản, tương tự nắm giữ huyết mạch Chân Long, nhưng ở độ tinh khiết lại chênh lệch một chút.
Vậy thì chẳng trách.
Lăng Hàn gật đầu, hắn tu Cửu Long Bá Thể thuật, sau khi đại thành có thể nắm giữ lực lượng của chín Chân Long. Tại sao phải dùng Chân Long so sánh, vì Chân Long chính là thần thú có lực lượng thân thể mạnh nhất.
Hách Liên Tầm Tuyết nắm giữ Chân Long huyết mạch, dù không quá tinh khiết, nhưng man lực của nàng là tuyệt đối khủng bố.
Hổ Nữu là quái thai, nhưng dù sao cảnh giới kém quá nhiều, không địch lại là rất bình thường, không thấy Lăng Hàn tu luyện Cửu Long Bá Thể thuật cũng không có cách nào sao.
Bây giờ Hách Liên Tầm Tuyết lại như một tờ giấy trắng, có thể tùy ý viết, Lăng Hàn tận lực cho nàng tiếp thu chuyện vui, coi như đánh với Hổ Nữu, cũng chỉ là một trò chơi, mà không phải kẻ thù tử đấu.
So sánh với nhau, Hổ Nữu như một người lớn, xưa nay không khóc không nháo, còn Hách Liên Tầm Tuyết lại vừa khóc vừa gào, rõ ràng nắm giữ man lực đáng sợ, nhưng động một chút sẽ oan ức đến trợn to hai mắt, một bộ dịu dàng rơi lệ.
Bị nghiện rồi.
Bọn họ thông qua Lạc Nguyệt hạp, tiến vào Bắc Vực, lấy cước trình của bọn họ tự nhiên không cần mấy tháng mới có thể chạy tới Cực Dương Thành,
Chỉ mười ngày mà thôi, bọn họ liền trở lại tòa cổ thành này.
Trước đó bọn họ vẫn chạy đi, tuy trên đường trải qua rất nhiều thành thị. Nhưng đều qua mà không vào, bởi vậy sau khi vào thành, Hách Liên Tầm Tuyết lập tức trở nên hưng phấn. Chỗ này đi một chút, chỗ kia ngừng một chút.
Kẹo đường?
Lấy...
Hạnh nhân?
Lấy…
Trúc mã?
Lấy…
Lăng Hàn chỉ có thể không ngừng ở phía sau trả tiền thay nàng, Hải Nữu này chơi có chút điên rồi, vừa ăn vừa vui sướng cười.
- Ấu trĩ!
Hổ Nữu khinh thường nói, nhưng đã quên trong tay mình cũng cầm một que kẹo hồ lô, đang liếm rất cao hứng.
- Ồ, cô nàng từ đâu tới, dáng dấp lại đẹp đẽ như thế!
Hách Liên Tầm Tuyết giống như Tinh Linh, mỹ lệ mà lại tràn ngập phong tình dị vực, tự nhiên rất bắt mắt, rất nhanh liền bị người nhìn chằm chằm.
Đó là một nhị thế tổ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Tầm Tuyết, nước miếng cũng sắp chảy ra, chỉ là khi ánh mắt của hắn dời xuống, muốn nhìn gò núi của Hách Liên Tầm Tuyết thì… sững sờ, vội vàng dời ánh mắt đi.
Đáng tiếc, ngực lép a!
Hách Liên Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn đối phương, có chút mơ hồ nói:
- Tại sao ngươi chặn đường của ta?
Nhị thế tổ kia cười hắc hắc nói:
- Cô nàng, đi theo bản thiếu a. Chúng ta nhạc a nhạc a!
Hắn hiển nhiên trắng trợn không kiêng dè quen rồi, phất phất tay nói.
- Mang về cho ta.
- Vâng, thiếu gia!
Phía sau hắn lập tức có bốn tráng đinh đi ra, mỗi người như hổ như sói.
Hách Liên Tầm Tuyết sợ đến rít gào, vội vã trốn về bên người Lăng Hàn, lấy tốc độ của nàng. . . thì thật không có mấy người có thể bắt kịp. Lại nói, đuổi theo thì đã có sao, bị man lực của nàng va chạm, phỏng chừng Lăng Hàn cũng xương gãy.
Rõ ràng có thực lực đáng sợ, nhưng cố ý nhu nhược. Không sợ bị sét đánh sao?
Lăng Hàn thầm nhổ nước bọt, nhìn Hách Liên Tầm Tuyết nói:
- Như loại này, gọi là ỷ thế hiếp người. Hải Nữu, ngươi nói người như thế đáng ghét hay không?
Hách Liên Tầm Tuyết vội vàng gật đầu, một bên vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Đáng ghét, doạ chết ta rồi!
- Vì lẽ đó, chúng ta không thể làm người như vậy, có đúng hay không?
Lăng Hàn dụ dỗ từng bước.
- Đúng, không thể làm người như vậy.
Hách Liên Tầm Tuyết gật đầu.
- Có điều, chúng ta không thể bị cặn bã như vậy bắt nạt. Ngươi nhớ kỹ, chúng ta không nên chủ động chọc người, đó là không đúng. Nhưng nếu như người khác chọc chúng ta, chúng ta cũng không nhu nhược, thời điểm nên hoàn thủ phải hoàn thủ, chúng ta lại không phải gặp cảnh khốn cùng, có đúng hay không?
Lăng Hàn lại nói.
Lời này quá dài, Hách Liên Tầm Tuyết có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn gật đầu:
- Đúng!
- Ngươi là cái thá gì, dám quản chuyện của bản thiếu?
Nhị thế tổ kia không vui, hai người này coi hắn không tồn tại sao, lại không coi ai ra gì chê trách. Hắn phất phất tay nói:
- Nam phế bỏ, nữ mang về phủ.
- Vâng, thiếu gia!
Bốn tên tôi tớ lại đánh tới.
Lăng Hàn đánh ra một đạo kình khí, hóa thành bốn sợi, phân biệt đánh tới bốn tên tôi tớ, nhất thời, phốc phốc phốc phốc, trên trán bốn người đều có thêm một lỗ máu, ầm ầm ngã xuống đất.
- Ngươi, ngươi thật to gan, ngay cả người của Trương gia ta cũng dám động?
Nhị thế tổ kia vừa kinh vừa sợ, nhíu mày phẫn nộ quát.
- Ai nhận thức ngươi!
Lăng Hàn lại bắn chỉ tay, đùng, nhị thế tổ này cũng bước theo gót bốn tên tôi tớ, trên gáy có thêm một lỗ máu, ngã nhào trên mặt đất.
Người đi đường bốn phía không ai không dồn dập lùi về sau, sự tình lớn rồi, kia là Trương gia thiếu gia a, lại chết ở nơi này. Trương gia tất nhiên sẽ nổi điên, đến thời điểm đó, ai ở đây người đó liền xui xẻo.
Mau mau chạy trốn.
Nhưng Lăng Hàn không để trong lòng, ở Bắc Vực, người có thể làm cho hắn kiêng kỵ thực rất ít. Lại nói, bên cạnh hắn còn có công chúa Hải tộc man lực kinh người a, lúc cần thiết cũng có thể để cho nàng rèn luyện một chút.
- Đi!
Hắn tiếp tục đi về phía Linh Bảo Các, Hách Liên Tầm Tuyết và Hổ Nữu thì lôi kéo tay của hắn.
Trước khi vào thành, Lăng Hàn đã dịch dung mình, hoá trang thành một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, điều này làm cho Hách Liên Tầm Tuyết hết sức kinh ngạc, nhưng một chút liền nhìn thấu hắn.
Hiển nhiên, tuy nàng tạm thời quên cách vận chuyển nguyên lực, nhưng nhãn lực không có biến mất, vẫn rất kinh người.
Linh Bảo Các ở vị trí trung tâm của Cực Dương Thành, mặc dù bọn hắn một đường vừa đi vừa chơi, nhưng hơn một giờ sau, bọn họ vẫn đi tới trước Linh Bảo Các.
- Đứng lại!
Một đám người đuổi theo, hẳn là người của Trương gia, biết được có tộc nhân bị giết bên đường, tự nhiên lập tức chạy tới trả thù.
Lăng Hàn làm sao phản ứng, trực tiếp tiến vào Linh Bảo Các, Hổ Nữu thì quay đầu lại, nhìn những người kia giả trang cái mặt quỷ.
- Đáng ghét!
Người của Trương gia đều gào thét, hai thế lực lớn mạnh nhất Cực Dương Thành chính là Linh Bảo Các và Đan Sư hiệp hội, ai dám gây sự ở hai địa phương này? Bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài, còn sợ Lăng Hàn không ra sao?
Ba người Lăng Hàn tiến vào Linh Bảo Các, lập tức có một thị nữ mỹ lệ tiến lên đón:
- Hai vị khách nhân, muốn mua vật gì sao?
Hổ Nữu rất bất mãn, chống nạnh nói:
- Còn có Nữu đấy!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Báo cho Ân Hồng, nói người nàng chờ đến rồi.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.