Chương 4567: Ngắm sao
Cô Đơn Địa Phi
15/09/2018
Lăng Hàn tìm được Trì Mộng Hàm, nói với nàng tình huống xảy ra.
Chỉ có học linh đồ mới có thể chính thức nắm giữ năng lượng tầng thứ cao, hóa thành một loại bản năng, sẽ không bởi vì trí nhớ bị chém mà không cách nào vận dụng được nữa.
Việc này khó làm, bởi vì tỷ muội Trì Mộng Hàm cũng đã tu luyện chín loại năng lượng tầng thứ cao cửu tinh, không cách nào tu tập thêm linh đồ đỉnh cấp, đây là thiên địa hạn chế, ngay cả Tổ Vương cũng không thể ngoại lệ.
Không có biện pháp, các nàng cũng chỉ có thể tiến vào núi vàng nhưng quay về tay không.
Lăng Hàn bắt đầu nghiên cứu Hàn Băng linh đồ, đây là linh đồ cửu tinh, là thứ hắn cần có nhất.
Quả nhiên, cho dù chỉ có hai tấm linh đồ nhưng chuyến đi này rất có lời.
Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, Tống Lam bắt đầu tu luyện Hàn Băng linh đồ, tỷ muội Trì Mộng Hàm trách điều khiển thuyền.
Ngay từ đầu nhiệm vụ này giao cho Trì Mộng San, ai ngờ hùng hài tử này thật biết gây chuyện, sau khi phát hiện hung thú Chân Ngã cảnh thì chủ động điều khiển thuyền nghênh chiến.
Đương nhiên là đánh không lại, Trì Mộng Hàm cốc đầu muội muội, bản thân nàng điều khiển thuyền, dùng lãng phí hai khối đá năng lượng, bọn họ mới thoát khỏi hải thú.
- Oa, đau!
Hai tay Trì Mộng San ôm đầu, vừa rồi lại bị lão tỷ cốc đầu, nàng đau tới mức nhe răng.
- Lại hồ đồ, ta sẽ trói ngươi lại!
Trì Mộng Hàm hung dữ nói ra, hùng hài tử này quá hồ đồ, sẽ gây ra tai nạn chết người.
- Trì Mộng Hàm, ngươi bây giờ có tỷ phu, trong nội tâm không có muội muội như ta!
Trì Mộng San giận dữ nói ra, nàng lại còn khoát tay như bất đắc dĩ.
Ba, Trì Mộng Hàm quyết đoán cốc thêm vài cái.
- Trì Mộng Hàm, ngươi thay đổi rồi, nói cái gì tỷ muội tình thâm chứ!
Tiểu la lỵ tóc bạc vẫn mạnh miệng, tự nhiên lại bị trấn áp bạo lực.
Lăng Hàn mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại.
Vừa rồi tao ngộ hái thú, đương nhiên hắn cũng tỉnh lại hiện tại nguy cơ đã qua, hắn cũng bắt đầu khổ tu.
Ngộ tính của hắn rất cao, thời điểm thuyền lớn đi tới đảo thứ sáu, hắn cũng sơ bộ nắm giữ tấm linh đồ này, hơn nữa còn tu hành hóa thành thực chất.
Việc này đã nhanh kinh người.
- Đây là đảo gì?
Cảm ứng được thuyền lớn cập bờ, Lăng Hàn đi tới.
- Tinh Tinh đảo.
Trì Mộng Hàm nói ra.
- Cái gì?
Lăng Hàn sững sờ, Tinh Tinh (người vượn) đảo? Trên đảo này đều là tinh tinh hay sao?
Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Lăng Hàn, Trì Mộng Hàm cười duyên, nàng biết rõ Lăng Hàn đã hiểu lầm.
Thời điểm Lăng Hàn đi ra cửa khoang mới biết mình sai rồi.
Trên không trung đảo này chính là bầu trời sao.
Rất cổ quái, nơi khác không nhìn thấy ngôi sao này, chỉ có đến nơi đây mới có ánh sao chói mắt.
Bỏ đi, không cần nghiên cứu việc cổ quái ở đây, dù sao cứ quy tất cả vào thủ đoạn Đại Đế là được.
Bốn người một chó lên bờ, bọn họ tìm hiểu làm cách nào tìm được mảnh vỡ truyền kỳ.
- Đơn giản, đánh rớt một ngôi sao trên trời xuống là được.
Người dân trên đảo nói ra.
Ồ, đánh rớt vì sao trên bầu trời, cóthể sao?
Phải biết rằng, tuy Thánh Nhân có thể đánh nát tinh thể nhưng phải thực hiện ở khoảng cách gần, nhìn vì sao trên trời đã biết cách rất xa, cho dù là Thánh Nhân cũng không có khả năng đánh nát, lũ tiểu nhân vật như bọn họ làm được sao?
- Điều này sao có thể làm được?
Trì Mộng Hàm cũng lắc đầu, nàng xuất thân Đế tộc, nàng cũng hiểu rõ năng lực của Thánh Nhân, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, trừ khi Tổ Vương đích thân tới mới có thể một kích đánh nát tinh thể ở nơi xa xôi như vậy.
- Không đúng.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Chú ý nghe người nọ nói chuyện, hắn nói là đánh rớt, mà không phải đánh nát!
Có gì khác nhau sao?
Trì Mộng Hàm sững sờ, sau đó giật mình.
Tinh thể lớn cỡ nào, hơn nữa nó phiêu phù trong tinh không, tại sao nói đánh rớt? Cho nên, tinh thể chỉ có thể đánh nát mà không phải đánh rớt.
- Cho nên, thứ này không phải tinh thể chân thật.
Nàng gật đầu, nàng tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng vấn đề là, cho dù chúng không phải tinh thể thật sự, nhưng chúng ở cách xa như thế, kình lực không có khả năng chạm đến, làm sao đánh rớt xuống?
Bọn họ lại thỉnh giáo người dân trên đảo, nhưng cho dù hỏi ai đều bảo bọn họ ngắm sao.
- Ngắm sao, ngắm sao, vì sao có gì đẹp mắt chứ?
Đại Hắc Cẩu nói thầm, hắn cảm thấy thí luyện này đang đùa giỡn người ta, ngắm sao có thể ngắm ra hoa hay sao?
Lăng Hàn tìm một vị trí thật thoải mái, hắn nằm trong bụi hoa và ngắm sao trời.
- Tiểu Hàn tử, ngươi ngốc sao?
Đại Hắc Cẩu nói ra.
Lăng Hàn cười nói:
- Bây giờ ngắm sao là biện pháp duy nhất, vậy thì cứ ngắm sao thôi.
- Cẩu gia cũng ngắm sao thế nào.
Đại Hắc Cẩu cũng nằm bên cạnh Lăng Hàn, giả vờ giả vịt nhìn vì sao trên trời.
- Tỷ, chúng ta cũng tới.
Trì Mộng San lôi kéo tỷ tỷ của nàng nằm lên đồng cổ, tuy nàng không quan tâm hình tượng, Trì Mộng Hàm không thể không quan tâm, nàng chỉ ngồi chứ không nằm.
Tống Lam cũng rất rụt rè, nàng ngồi trên đồng cổ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người một chó đều im lặng.
Qua mười phút.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có thấy hoa nở không?
Đại Hắc Cẩu không kìm nén được hỏi Lăng Hàn.
- Không có.
Lăng Hàn lắc đầu.
Lại qua mười phút.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có nhìn thấy bông hoa hay không?
Đại Hắc Cẩu lại hỏi.
- Không có.
Qua mười phút sau, Đại Hắc Cẩu vừa mở miệng, Lăng Hàn đã nói:
- Không có.
- Hừ hừ…Cẩu gia không hỏi, tại sao ngươi biết Cẩu gia muốn hỏi gì?
Đại Hắc Cẩu không hứng thú nói chuyện mà thôi.
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi đúng là bịp bợm.
Đại Hắc Cẩu im lặng, nó lại ngắm sao, qua một lúc nó không nhịn được và ngáy to.
Lăng Hàn không quan tâm, hắn chỉ nhìn vì sao trên bầu trời, nếu dân đảo đã nói phải ngắm sao, như vậy những vì sao sẽ cung cấp manh mối.
Chỉ chốc lát, Trì Mộng San cũng ngủ, tiểu la lỵ có tướng ngủ phi thường bất nhã, hơn nữa nàng còn chảy nước bọt, Lăng Hàn nhìn quanh và mỉm cười.
Thời gian chậm rãi đi qua, Trì Mộng Hàm và Tống Lam cũng không nhìn ra cái gì, bọn họ không xem nữa, chỉ có Lăng Hàn tiếp tục ngắm sao.
Tính cách của hắn không đâm đầu vào tường sẽ không quay lại, nếu hắn nhận định vì sao trên bầu trời ẩn chứa ảo diệu nào đó, vậy thì nhất định phải tìm ra ảo diệu mới thôi.
Một ngày một đêm qua đi, Lăng Hàn cũng hoa mắt, hắn muốn đứng lên nhưng lại giật mình.
Chờ chút, vị trí những vì sao phát sinh biến hóa.
Lăng Hàn cẩn thận nhớ lại, trí nhớ của hắn rất khủng bố, hắn hồi tưởng lại các chi tiết.
Vì sao thật sự dịch chuyển vị trí, nhưng biên độ phi thường nhỏ, hơn nữa còn phát sinh rất chậm.
Sau khi phát hiện điểm này, tinh thần Lăng Hàn phấn chấn, tuy hắn biết hiện tại không thể làm gì, thế nhưng có phát hiện chính là chuyện tốt.
Hắn lại nằm xuống.
Chỉ có học linh đồ mới có thể chính thức nắm giữ năng lượng tầng thứ cao, hóa thành một loại bản năng, sẽ không bởi vì trí nhớ bị chém mà không cách nào vận dụng được nữa.
Việc này khó làm, bởi vì tỷ muội Trì Mộng Hàm cũng đã tu luyện chín loại năng lượng tầng thứ cao cửu tinh, không cách nào tu tập thêm linh đồ đỉnh cấp, đây là thiên địa hạn chế, ngay cả Tổ Vương cũng không thể ngoại lệ.
Không có biện pháp, các nàng cũng chỉ có thể tiến vào núi vàng nhưng quay về tay không.
Lăng Hàn bắt đầu nghiên cứu Hàn Băng linh đồ, đây là linh đồ cửu tinh, là thứ hắn cần có nhất.
Quả nhiên, cho dù chỉ có hai tấm linh đồ nhưng chuyến đi này rất có lời.
Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, Tống Lam bắt đầu tu luyện Hàn Băng linh đồ, tỷ muội Trì Mộng Hàm trách điều khiển thuyền.
Ngay từ đầu nhiệm vụ này giao cho Trì Mộng San, ai ngờ hùng hài tử này thật biết gây chuyện, sau khi phát hiện hung thú Chân Ngã cảnh thì chủ động điều khiển thuyền nghênh chiến.
Đương nhiên là đánh không lại, Trì Mộng Hàm cốc đầu muội muội, bản thân nàng điều khiển thuyền, dùng lãng phí hai khối đá năng lượng, bọn họ mới thoát khỏi hải thú.
- Oa, đau!
Hai tay Trì Mộng San ôm đầu, vừa rồi lại bị lão tỷ cốc đầu, nàng đau tới mức nhe răng.
- Lại hồ đồ, ta sẽ trói ngươi lại!
Trì Mộng Hàm hung dữ nói ra, hùng hài tử này quá hồ đồ, sẽ gây ra tai nạn chết người.
- Trì Mộng Hàm, ngươi bây giờ có tỷ phu, trong nội tâm không có muội muội như ta!
Trì Mộng San giận dữ nói ra, nàng lại còn khoát tay như bất đắc dĩ.
Ba, Trì Mộng Hàm quyết đoán cốc thêm vài cái.
- Trì Mộng Hàm, ngươi thay đổi rồi, nói cái gì tỷ muội tình thâm chứ!
Tiểu la lỵ tóc bạc vẫn mạnh miệng, tự nhiên lại bị trấn áp bạo lực.
Lăng Hàn mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại.
Vừa rồi tao ngộ hái thú, đương nhiên hắn cũng tỉnh lại hiện tại nguy cơ đã qua, hắn cũng bắt đầu khổ tu.
Ngộ tính của hắn rất cao, thời điểm thuyền lớn đi tới đảo thứ sáu, hắn cũng sơ bộ nắm giữ tấm linh đồ này, hơn nữa còn tu hành hóa thành thực chất.
Việc này đã nhanh kinh người.
- Đây là đảo gì?
Cảm ứng được thuyền lớn cập bờ, Lăng Hàn đi tới.
- Tinh Tinh đảo.
Trì Mộng Hàm nói ra.
- Cái gì?
Lăng Hàn sững sờ, Tinh Tinh (người vượn) đảo? Trên đảo này đều là tinh tinh hay sao?
Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Lăng Hàn, Trì Mộng Hàm cười duyên, nàng biết rõ Lăng Hàn đã hiểu lầm.
Thời điểm Lăng Hàn đi ra cửa khoang mới biết mình sai rồi.
Trên không trung đảo này chính là bầu trời sao.
Rất cổ quái, nơi khác không nhìn thấy ngôi sao này, chỉ có đến nơi đây mới có ánh sao chói mắt.
Bỏ đi, không cần nghiên cứu việc cổ quái ở đây, dù sao cứ quy tất cả vào thủ đoạn Đại Đế là được.
Bốn người một chó lên bờ, bọn họ tìm hiểu làm cách nào tìm được mảnh vỡ truyền kỳ.
- Đơn giản, đánh rớt một ngôi sao trên trời xuống là được.
Người dân trên đảo nói ra.
Ồ, đánh rớt vì sao trên bầu trời, cóthể sao?
Phải biết rằng, tuy Thánh Nhân có thể đánh nát tinh thể nhưng phải thực hiện ở khoảng cách gần, nhìn vì sao trên trời đã biết cách rất xa, cho dù là Thánh Nhân cũng không có khả năng đánh nát, lũ tiểu nhân vật như bọn họ làm được sao?
- Điều này sao có thể làm được?
Trì Mộng Hàm cũng lắc đầu, nàng xuất thân Đế tộc, nàng cũng hiểu rõ năng lực của Thánh Nhân, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, trừ khi Tổ Vương đích thân tới mới có thể một kích đánh nát tinh thể ở nơi xa xôi như vậy.
- Không đúng.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Chú ý nghe người nọ nói chuyện, hắn nói là đánh rớt, mà không phải đánh nát!
Có gì khác nhau sao?
Trì Mộng Hàm sững sờ, sau đó giật mình.
Tinh thể lớn cỡ nào, hơn nữa nó phiêu phù trong tinh không, tại sao nói đánh rớt? Cho nên, tinh thể chỉ có thể đánh nát mà không phải đánh rớt.
- Cho nên, thứ này không phải tinh thể chân thật.
Nàng gật đầu, nàng tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng vấn đề là, cho dù chúng không phải tinh thể thật sự, nhưng chúng ở cách xa như thế, kình lực không có khả năng chạm đến, làm sao đánh rớt xuống?
Bọn họ lại thỉnh giáo người dân trên đảo, nhưng cho dù hỏi ai đều bảo bọn họ ngắm sao.
- Ngắm sao, ngắm sao, vì sao có gì đẹp mắt chứ?
Đại Hắc Cẩu nói thầm, hắn cảm thấy thí luyện này đang đùa giỡn người ta, ngắm sao có thể ngắm ra hoa hay sao?
Lăng Hàn tìm một vị trí thật thoải mái, hắn nằm trong bụi hoa và ngắm sao trời.
- Tiểu Hàn tử, ngươi ngốc sao?
Đại Hắc Cẩu nói ra.
Lăng Hàn cười nói:
- Bây giờ ngắm sao là biện pháp duy nhất, vậy thì cứ ngắm sao thôi.
- Cẩu gia cũng ngắm sao thế nào.
Đại Hắc Cẩu cũng nằm bên cạnh Lăng Hàn, giả vờ giả vịt nhìn vì sao trên trời.
- Tỷ, chúng ta cũng tới.
Trì Mộng San lôi kéo tỷ tỷ của nàng nằm lên đồng cổ, tuy nàng không quan tâm hình tượng, Trì Mộng Hàm không thể không quan tâm, nàng chỉ ngồi chứ không nằm.
Tống Lam cũng rất rụt rè, nàng ngồi trên đồng cổ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người một chó đều im lặng.
Qua mười phút.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có thấy hoa nở không?
Đại Hắc Cẩu không kìm nén được hỏi Lăng Hàn.
- Không có.
Lăng Hàn lắc đầu.
Lại qua mười phút.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có nhìn thấy bông hoa hay không?
Đại Hắc Cẩu lại hỏi.
- Không có.
Qua mười phút sau, Đại Hắc Cẩu vừa mở miệng, Lăng Hàn đã nói:
- Không có.
- Hừ hừ…Cẩu gia không hỏi, tại sao ngươi biết Cẩu gia muốn hỏi gì?
Đại Hắc Cẩu không hứng thú nói chuyện mà thôi.
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi đúng là bịp bợm.
Đại Hắc Cẩu im lặng, nó lại ngắm sao, qua một lúc nó không nhịn được và ngáy to.
Lăng Hàn không quan tâm, hắn chỉ nhìn vì sao trên bầu trời, nếu dân đảo đã nói phải ngắm sao, như vậy những vì sao sẽ cung cấp manh mối.
Chỉ chốc lát, Trì Mộng San cũng ngủ, tiểu la lỵ có tướng ngủ phi thường bất nhã, hơn nữa nàng còn chảy nước bọt, Lăng Hàn nhìn quanh và mỉm cười.
Thời gian chậm rãi đi qua, Trì Mộng Hàm và Tống Lam cũng không nhìn ra cái gì, bọn họ không xem nữa, chỉ có Lăng Hàn tiếp tục ngắm sao.
Tính cách của hắn không đâm đầu vào tường sẽ không quay lại, nếu hắn nhận định vì sao trên bầu trời ẩn chứa ảo diệu nào đó, vậy thì nhất định phải tìm ra ảo diệu mới thôi.
Một ngày một đêm qua đi, Lăng Hàn cũng hoa mắt, hắn muốn đứng lên nhưng lại giật mình.
Chờ chút, vị trí những vì sao phát sinh biến hóa.
Lăng Hàn cẩn thận nhớ lại, trí nhớ của hắn rất khủng bố, hắn hồi tưởng lại các chi tiết.
Vì sao thật sự dịch chuyển vị trí, nhưng biên độ phi thường nhỏ, hơn nữa còn phát sinh rất chậm.
Sau khi phát hiện điểm này, tinh thần Lăng Hàn phấn chấn, tuy hắn biết hiện tại không thể làm gì, thế nhưng có phát hiện chính là chuyện tốt.
Hắn lại nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.