Chương 124: Phá cấm
Cô Đơn Địa Phi
22/05/2017
Toàn thân Lăng Hàn là không có chút thuộc tính
người hiền lành, nếu muốn hắn mở Thiên Thần Chi Quang, hắn không nhân cơ hội mò ít chỗ tốt mới lạ!
Nếu không, muốn một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh ra tay, chút thù lao này là không ai nhìn.
- Đi thôi, đừng để người chờ lâu, như vậy sẽ không lễ phép.
Hắn nói.
Hai nữ khinh thường liếc mắt. Trên thực tế hắn dùng cả đêm luyện đan, nào có chuẩn bị gì, rõ ràng là chính hắn để cho người khác đợi trắng một ngày, còn có mặt mũi nói như vậy, thực sự là vô lại.
Ba người đi ra lều vải, những lão quái Thần Thai Cảnh kia đã chờ lâu, nhưng lão quái vật dù sao cũng là lão quái vật, trên mặt không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn, ngược lại mỗi người cười tủm tỉm.
- Mỗi người đều là cáo già, đa mưu túc trí, lão gian cự hoạt a!
Ở trong lòng Lăng Hàn nhổ nước bọt, lại lên tiếng nói:
- Để các vị tiền bối đợi lâu, thực sự là không tiện.
- Tiểu hữu cực khổ rồi!
Những lão quái Thần Thai Cảnh kia đều mỉm cười nói.
- Vậy chúng ta lên đường đi.
Lăng Hàn vào thẳng chính đề. Mò xong chỗ tốt, hắn cũng muốn nhanh chút tiến vào thượng nguồn, nhìn ở trong đó đến cùng xảy ra chuyện gì.
Mấy lão quái vật đều hơi kinh ngạc, bởi vì Lăng Hàn quá trấn định.
Bọn họ đều là Thần Thai Cảnh a, là nhân vật mạnh mẽ nhất Vũ Quốc, ai giẫm chân một cái cũng có thể làm cho sơn hà biến sắc. Nhưng hiện tại bọn hắn dắt tay nhau xuất hiện, Lăng Hàn ngay cả mí mắt cũng không nháy, bọn họ có thể không kỳ quái sao?
Bọn họ lại không biết, lấy thành tựu kiếp trước của Lăng Hàn, Thần Thai Cảnh? Ta nhổ vào, ngay cả tư cách làm hộ vệ cũng không có!
Đoàn người đi tới trước Thiên Thần Chi Quang lần nữa.
Lăng Hàn bắt đầu bố trí, hắn trải ra từng vật liệu như nước chảy mây trôi, khiến người ta hoa cả mắt, rồi lại có một loại vẻ đẹp không nói ra được, không nhịn được hãm sâu trong đó.
- Ồ, ta từ trong thủ pháp của tiểu tử này, cảm ứng được một tia nhịp điệu.
- Hóa ra ngươi cũng như vậy?
- Tiểu tử này rất quái lạ, phảng phất mọi cử động đều kết hợp với thiên đạo, tại sao có thể có nhân vật như vậy?
- Chẳng lẽ... Thượng Cổ Điển Tịch có ghi lại, có người sinh ra liền hợp đạo, lĩnh ngộ bí mật võ đạo dễ như uống nước.
- Trời sinh Vũ thể!
Mấy lão quái vật không ai không sáng mắt, nếu như Lăng Hàn thực là trời sinh Vũ thể, vậy tuyệt đối là một báu vật, chỉ cần mỗi ngày quan sát cử động của hắn, cũng có thể thu được cảm ngộ võ đạo, hoàn toàn có thể nói là tấm bia võ đạo sống.
Tiểu tử này được Ngô Tùng Lâm thưởng thức, không thể mạnh mẽ bắt hắn đi, không bằng... Thông gia!
Chỉ cần chiêu hắn ở rể, liền có thể danh chính ngôn thuận để Lăng Hàn ở trong phủ của mình, Ngô Tùng Lâm cũng không nói được cái gì a.
Lăng Hàn hồn nhiên không biết, mình đã thành bánh bao quý hiếm. Hắn đang chuyên tâm thao túng vật liệu trong tay, từng kiện vung ra, Thiên Thần Chi Quang bị hắn phá tan một lỗ hổng, hình thành môn hộ có thể cho phép một người thông qua.
- Thật thành công!
Đám lão quái vật đều líu lưỡi. Mấy ngày trước bọn họ cũng từng ra tay thăm dò, nhưng sức mạnh to lớn của Thiên Thần Chi Quang, không phải bọn họ có thể chống lại, chỉ có thể giương mắt nhìn, không nghĩ tới Lăng Hàn lại thành công.
Cái này càng tăng ý muốn chiêu Lăng Hàn làm rể.
Một lão quái nóng ruột, muốn lập tức thông qua, lại bị Lăng Hàn cản lại, nói:
- Chậm đã!
- Tiểu tử, ngươi đây là ý gì?
Lão quái kia là cường giả Thần Thai Cảnh của Tiền gia trong Bát Đại Thế Gia, tính tình gấp, tính khí cũng nóng, lập tức trừng mắt nhìn Lăng Hàn, khí thế cuồn cuộn mà động.
Lăng Hàn cười nhạt, thu tay về nói:
- Nếu ngươi muốn chết, ta cũng không cản ngươi, xin mời!
Nghe hắn nói như thế, Tiền gia lão quái lại không dám vọng động, nói:
- Không phải đã phá tan cấm chế sao?
- Chỉ có thể nói là thành công một chút xíu, hiện tại cái môn hộ này, có thể để cho người bình thường đi vào, nhưng Luyện Thể Cảnh sẽ bị bài xích. Thực lực càng mạnh, bài xích lại càng lớn, mạnh mẽ thông qua chỉ có thể tự tìm đường chết.
Lăng Hàn nói.
Thì ra là như vậy.
- Tiểu tử thúi, chuyện lớn như vậy cũng không nói sớm một chút, suýt chút nữa hại lão phu!
Lão tổ Tiền gia ngượng ngùng nói, có vẻ hơi không tiện.
Lăng Hàn cười nói:
- Lão gia ngài không thấy trong tay ta còn nhiều vật liệu như vậy sao? Không dùng không phải là tham ô sao?
Chúng lão quái đều cười to, mà Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền thì thầm nhổ nước bọt. Tên này gan to bằng trời, đã sớm tham ô hơn nửa rồi.
Lăng Hàn tiếp tục làm, ném vào các loại vật liệu, để cánh cửa kia càng thêm vững chắc.
- Hiện tại, Luyện Thể Cảnh có thể đi vào.
- Hừm, hiện tại Tụ Nguyên Cảnh cũng được.
- Dũng Tuyền Cảnh….
Lăng Hàn im bặt, khi dùng hết tài liệu, hắn thở dài nói:
- Năng lực của vãn bối có hạn, chỉ có thể bố trí ra môn hộ nhiều nhất để Dũng Tuyền Cảnh thông qua!
Tất cả mọi người há hốc mồm, cao nhất chỉ có Dũng Tuyền Cảnh mới có thể thông qua, ngươi cố ý sao?
Không sai, cái này là Lăng Hàn cố ý. Nguyên bản hắn còn muốn khống chế cái môn hộ này ở Tụ Nguyên Cảnh, nhưng ngẫm lại chuyện này quá rõ ràng, nên tăng cao một cấp.
Nhưng mặt khác, tài nguyên của Vũ Quốc có hạn, coi như hắn không có tư tâm, môn hộ nhiều nhất chỉ để Linh Hải Cảnh thông qua mà thôi.
- Chỉ có Dũng Tuyền Cảnh!
Mấy lão quái vật đều cau mày.
- Như vậy đi, lập tức truyền tin trở lại, lệnh Dũng Tuyền Cảnh trong gia tộc đều tới.
Có người đề nghị. Sau cánh cửa này có khả năng cất giấu thiên đại bí bảo, ai cũng muốn thu được.
- Mấy ngày nay, trước tiên phong tỏa môn hộ, ai cũng không cho phép thông qua!
Lý Tàng Dạ nói.
- Phải nên như vậy!
Ai cũng lo lắng bị người đi vào trước cướp cơ duyên, bởi vậy nhất trí đồng ý phong tỏa, chờ Dũng Tuyền Cảnh của các gia tộc đến, lúc này mới tiến vào.
- Tiểu tử, không có ý kiến chớ?
Lý Tàng Dạ cười híp mắt nhìn Lăng Hàn.
- Đương nhiên không có ý kiến!
Lăng Hàn cười nói.
- Có điều, các vị nên tranh thủ thời gian, cái môn hộ này nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ mười ngày.
Sát, mấy lão quái vật đều khinh thường, vậy mà ngươi không nói sớm, bọn họ có thể mang thiên kiêu của gia tộc tới đây, hiện tại vội vội vàng vàng, cũng không biết có thể gọi đến bao nhiêu người.
Cả đám lui ra, tự nhiên đều có một con Thư Điểu bay đi, truyền tin tức về Hoàng Đô.
Lăng Hàn ở trong lều vải tu luyện. Lần này hắn tương đương đánh cướp Bát Đại Hào Môn và Hoàng thất, luyện chế ra rất nhiều đan dược quý giá, đủ hắn tiêu xài rất lâu.
- Đánh cướp thật thoải mái a!
Hắn một bên nuốt đan dược, một bên thầm nói.
Bốn ngày lặng yên trôi qua, lục tục có người trẻ tuổi đến. Chính là thế hệ trẻ tuổi của Bát Đại Thế Gia cùng với Hoàng thất, không phải Dũng Tuyền Cảnh chính là Tụ Nguyên Cảnh. Hiển nhiên rất nhiều lão quái vật cho rằng sau cấm chế cất giấu bí bảo, hi vọng hậu nhân của gia tộc mình đoạt được, nhân số tự nhiên càng nhiều càng tốt.
Đến ngày thứ bảy, thế hệ trẻ tuổi đến có tới hơn hai trăm người, mấy lão quái vật cũng cảm thấy không thể đợi tiếp nữa, bởi vì thời gian lưu cho bọn họ chỉ còn ba ngày.
Xuất phát!
---------------
Nếu không, muốn một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh ra tay, chút thù lao này là không ai nhìn.
- Đi thôi, đừng để người chờ lâu, như vậy sẽ không lễ phép.
Hắn nói.
Hai nữ khinh thường liếc mắt. Trên thực tế hắn dùng cả đêm luyện đan, nào có chuẩn bị gì, rõ ràng là chính hắn để cho người khác đợi trắng một ngày, còn có mặt mũi nói như vậy, thực sự là vô lại.
Ba người đi ra lều vải, những lão quái Thần Thai Cảnh kia đã chờ lâu, nhưng lão quái vật dù sao cũng là lão quái vật, trên mặt không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn, ngược lại mỗi người cười tủm tỉm.
- Mỗi người đều là cáo già, đa mưu túc trí, lão gian cự hoạt a!
Ở trong lòng Lăng Hàn nhổ nước bọt, lại lên tiếng nói:
- Để các vị tiền bối đợi lâu, thực sự là không tiện.
- Tiểu hữu cực khổ rồi!
Những lão quái Thần Thai Cảnh kia đều mỉm cười nói.
- Vậy chúng ta lên đường đi.
Lăng Hàn vào thẳng chính đề. Mò xong chỗ tốt, hắn cũng muốn nhanh chút tiến vào thượng nguồn, nhìn ở trong đó đến cùng xảy ra chuyện gì.
Mấy lão quái vật đều hơi kinh ngạc, bởi vì Lăng Hàn quá trấn định.
Bọn họ đều là Thần Thai Cảnh a, là nhân vật mạnh mẽ nhất Vũ Quốc, ai giẫm chân một cái cũng có thể làm cho sơn hà biến sắc. Nhưng hiện tại bọn hắn dắt tay nhau xuất hiện, Lăng Hàn ngay cả mí mắt cũng không nháy, bọn họ có thể không kỳ quái sao?
Bọn họ lại không biết, lấy thành tựu kiếp trước của Lăng Hàn, Thần Thai Cảnh? Ta nhổ vào, ngay cả tư cách làm hộ vệ cũng không có!
Đoàn người đi tới trước Thiên Thần Chi Quang lần nữa.
Lăng Hàn bắt đầu bố trí, hắn trải ra từng vật liệu như nước chảy mây trôi, khiến người ta hoa cả mắt, rồi lại có một loại vẻ đẹp không nói ra được, không nhịn được hãm sâu trong đó.
- Ồ, ta từ trong thủ pháp của tiểu tử này, cảm ứng được một tia nhịp điệu.
- Hóa ra ngươi cũng như vậy?
- Tiểu tử này rất quái lạ, phảng phất mọi cử động đều kết hợp với thiên đạo, tại sao có thể có nhân vật như vậy?
- Chẳng lẽ... Thượng Cổ Điển Tịch có ghi lại, có người sinh ra liền hợp đạo, lĩnh ngộ bí mật võ đạo dễ như uống nước.
- Trời sinh Vũ thể!
Mấy lão quái vật không ai không sáng mắt, nếu như Lăng Hàn thực là trời sinh Vũ thể, vậy tuyệt đối là một báu vật, chỉ cần mỗi ngày quan sát cử động của hắn, cũng có thể thu được cảm ngộ võ đạo, hoàn toàn có thể nói là tấm bia võ đạo sống.
Tiểu tử này được Ngô Tùng Lâm thưởng thức, không thể mạnh mẽ bắt hắn đi, không bằng... Thông gia!
Chỉ cần chiêu hắn ở rể, liền có thể danh chính ngôn thuận để Lăng Hàn ở trong phủ của mình, Ngô Tùng Lâm cũng không nói được cái gì a.
Lăng Hàn hồn nhiên không biết, mình đã thành bánh bao quý hiếm. Hắn đang chuyên tâm thao túng vật liệu trong tay, từng kiện vung ra, Thiên Thần Chi Quang bị hắn phá tan một lỗ hổng, hình thành môn hộ có thể cho phép một người thông qua.
- Thật thành công!
Đám lão quái vật đều líu lưỡi. Mấy ngày trước bọn họ cũng từng ra tay thăm dò, nhưng sức mạnh to lớn của Thiên Thần Chi Quang, không phải bọn họ có thể chống lại, chỉ có thể giương mắt nhìn, không nghĩ tới Lăng Hàn lại thành công.
Cái này càng tăng ý muốn chiêu Lăng Hàn làm rể.
Một lão quái nóng ruột, muốn lập tức thông qua, lại bị Lăng Hàn cản lại, nói:
- Chậm đã!
- Tiểu tử, ngươi đây là ý gì?
Lão quái kia là cường giả Thần Thai Cảnh của Tiền gia trong Bát Đại Thế Gia, tính tình gấp, tính khí cũng nóng, lập tức trừng mắt nhìn Lăng Hàn, khí thế cuồn cuộn mà động.
Lăng Hàn cười nhạt, thu tay về nói:
- Nếu ngươi muốn chết, ta cũng không cản ngươi, xin mời!
Nghe hắn nói như thế, Tiền gia lão quái lại không dám vọng động, nói:
- Không phải đã phá tan cấm chế sao?
- Chỉ có thể nói là thành công một chút xíu, hiện tại cái môn hộ này, có thể để cho người bình thường đi vào, nhưng Luyện Thể Cảnh sẽ bị bài xích. Thực lực càng mạnh, bài xích lại càng lớn, mạnh mẽ thông qua chỉ có thể tự tìm đường chết.
Lăng Hàn nói.
Thì ra là như vậy.
- Tiểu tử thúi, chuyện lớn như vậy cũng không nói sớm một chút, suýt chút nữa hại lão phu!
Lão tổ Tiền gia ngượng ngùng nói, có vẻ hơi không tiện.
Lăng Hàn cười nói:
- Lão gia ngài không thấy trong tay ta còn nhiều vật liệu như vậy sao? Không dùng không phải là tham ô sao?
Chúng lão quái đều cười to, mà Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền thì thầm nhổ nước bọt. Tên này gan to bằng trời, đã sớm tham ô hơn nửa rồi.
Lăng Hàn tiếp tục làm, ném vào các loại vật liệu, để cánh cửa kia càng thêm vững chắc.
- Hiện tại, Luyện Thể Cảnh có thể đi vào.
- Hừm, hiện tại Tụ Nguyên Cảnh cũng được.
- Dũng Tuyền Cảnh….
Lăng Hàn im bặt, khi dùng hết tài liệu, hắn thở dài nói:
- Năng lực của vãn bối có hạn, chỉ có thể bố trí ra môn hộ nhiều nhất để Dũng Tuyền Cảnh thông qua!
Tất cả mọi người há hốc mồm, cao nhất chỉ có Dũng Tuyền Cảnh mới có thể thông qua, ngươi cố ý sao?
Không sai, cái này là Lăng Hàn cố ý. Nguyên bản hắn còn muốn khống chế cái môn hộ này ở Tụ Nguyên Cảnh, nhưng ngẫm lại chuyện này quá rõ ràng, nên tăng cao một cấp.
Nhưng mặt khác, tài nguyên của Vũ Quốc có hạn, coi như hắn không có tư tâm, môn hộ nhiều nhất chỉ để Linh Hải Cảnh thông qua mà thôi.
- Chỉ có Dũng Tuyền Cảnh!
Mấy lão quái vật đều cau mày.
- Như vậy đi, lập tức truyền tin trở lại, lệnh Dũng Tuyền Cảnh trong gia tộc đều tới.
Có người đề nghị. Sau cánh cửa này có khả năng cất giấu thiên đại bí bảo, ai cũng muốn thu được.
- Mấy ngày nay, trước tiên phong tỏa môn hộ, ai cũng không cho phép thông qua!
Lý Tàng Dạ nói.
- Phải nên như vậy!
Ai cũng lo lắng bị người đi vào trước cướp cơ duyên, bởi vậy nhất trí đồng ý phong tỏa, chờ Dũng Tuyền Cảnh của các gia tộc đến, lúc này mới tiến vào.
- Tiểu tử, không có ý kiến chớ?
Lý Tàng Dạ cười híp mắt nhìn Lăng Hàn.
- Đương nhiên không có ý kiến!
Lăng Hàn cười nói.
- Có điều, các vị nên tranh thủ thời gian, cái môn hộ này nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ mười ngày.
Sát, mấy lão quái vật đều khinh thường, vậy mà ngươi không nói sớm, bọn họ có thể mang thiên kiêu của gia tộc tới đây, hiện tại vội vội vàng vàng, cũng không biết có thể gọi đến bao nhiêu người.
Cả đám lui ra, tự nhiên đều có một con Thư Điểu bay đi, truyền tin tức về Hoàng Đô.
Lăng Hàn ở trong lều vải tu luyện. Lần này hắn tương đương đánh cướp Bát Đại Hào Môn và Hoàng thất, luyện chế ra rất nhiều đan dược quý giá, đủ hắn tiêu xài rất lâu.
- Đánh cướp thật thoải mái a!
Hắn một bên nuốt đan dược, một bên thầm nói.
Bốn ngày lặng yên trôi qua, lục tục có người trẻ tuổi đến. Chính là thế hệ trẻ tuổi của Bát Đại Thế Gia cùng với Hoàng thất, không phải Dũng Tuyền Cảnh chính là Tụ Nguyên Cảnh. Hiển nhiên rất nhiều lão quái vật cho rằng sau cấm chế cất giấu bí bảo, hi vọng hậu nhân của gia tộc mình đoạt được, nhân số tự nhiên càng nhiều càng tốt.
Đến ngày thứ bảy, thế hệ trẻ tuổi đến có tới hơn hai trăm người, mấy lão quái vật cũng cảm thấy không thể đợi tiếp nữa, bởi vì thời gian lưu cho bọn họ chỉ còn ba ngày.
Xuất phát!
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.