Chương 4610: Tiệc tối
Cô Đơn Địa Phi
26/09/2018
- Gâu, ngươi dám nói Cẩu gia không được?
Đại Hắc Cẩu lập tức nhảy lên, nói:
- Ngươi mới không được, cả nhà ngươi đều không được, Cẩu gia sẽ san bằng tất cả!
Tiểu Thanh Long tặc tiện, nói:
- Cả nhà của ta đều không được, Long gia ta sinh ra thế nào?
Gương mặt Lăng Hàn tối tăm, tại sao “người” bên cạnh hắn đều không đáng tin cậy như vậy!
- Lão Hắc, thằn lằn nói cũng có đạo lý.
Hắn nói với Đại Hắc Cẩu:
- Bí lực của ngươi khoảng tam thập ngũ trọng thiên, ngươi không thua gì An Tứ Nguyên, nhưng ngươi vừa mới bắt đầu Thiên Long Đế Quyết Sinh Đan thiên, thể thuật không giúp đỡ cái gì cho nên, ngươi khẳng định không phải đối thủ của An Tứ Nguyên.
Thể thuật có đặc điểm phòng ngự mạnh, hơn nữa không cần dùng bí lực duy trì, có thể đánh lâu dài, cho nên chiếm cứ ưu thế trong chiến đấu.
Đại Hắc Cẩu phiền muộn:
- Vì cái gì không thể chậm thêm vài ngày mới tổ chức tiệc tối, nếu không Cẩu gia sẽ có cơ hội bạo phát!
- Ngươi đi xem náo nhiệt.
Lăng Hàn nói.
- Đúng, đánh nhau giao cho Long gia và tiểu Hàn tử. T
iểu Thanh Long cũng nói ra.
Đại Hắc Cẩu cực kỳ khó chịu, tu luyện một thân thực lực không phải bởi vì trang bức hay sao?
Móa!
Thời gian hai ngày trôi qua tức thì, ngày hôm nay là ngày Đông Lâm Đế tộc tổ chức tiệc tối, lúc chạng vạng tối, từng chiếc chiến xa đi tới nơi ở tạm thời của Đông Lâm Đế tộc.
Xe ngựa bình thường không có khả năng tiến vào Sơn Hải Thiên, trọng lực nơi này thật đáng sợ, có thể dễ dàng phá hư tất cả, cho nên, chỉ có thể xuất động chiến xa, đây chính là thứ chế tạo vì chiến đấu, tự nhiên có thể thích ứng các loại điều kiện ác liệt.
Đám người Lăng Hàn không có nội tình nên bọn họ không có được chiến xa, mà chuyện này cũng không làm kinh động Cửu Dương Thánh Địa, nếu không Lăng Hàn có thể đi mượn của Cửu Sơn Tôn Giả.
- Không có việc gì, chúng ta gọi việc này là ít xuất hiện.
- Ít xuất hiện và trang bức đều giống nhau.
Đại Hắc Cẩu và tiểu Thanh Long an ủi mình, chúng nhìn từng chiến xa chạy ngang qua thì mắng thầm ngu xuẩn.
Đi một hồi lâu, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới nơi ở của Đông Lâm Đế tộc quân.
Đây chính là Đế tộc, có Thánh Nhân dẫn đội, không biết có Đế binh hay không, nhưng hai chữ Đế tộc đã đủ phân lượng, bọn họ chiếm cứ nơi tu luyện tốt nhất, nơi này đạo tắc đầy trời, năng lượng thiên địa nồng đậm không cách nào hình dung.
Có người chuyên tiếp đãi, thẩm tra phi thường nghiêm khắc, không có thiếp mời đừng mơ đi vào.
Lăng Hàn nghĩ tới chuyến đi Đông Lâm Đế tộc dự tiệc lần trước, lúc ấy hắn không có thiếp mời, là Trì Mộng San mang vào.
Ồ, tại sao Đông Lâm Đế tộc ưa thích tổ chức yến hội như thế? Đây là tật xấu gì.
Sau khi thông qua thẩm tra, ba người Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, bởi vì người quá nhiều, hơn nữa cái gọi là “luận đạo” khó tránh khỏi chiến đấu, cho nên, nơi tổ chức tiệc tối được an bài bên ngoài, chỉ cần đặt bàn là đủ.
Lúc này đã có nhiều người tới, đều là tốp năm tốp ba, bọn họ trao đổi với nhau nhưng có phân biệt rõ ràng, người đến từ bên ngoài sẽ cách biệt với thổ dân.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có ý định trang bức thế nào?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
Lăng Hàn lườm nó:
- Đừng suốt ngày chỉ suy nghĩ hạn hẹp như thế.
- Nha.
Đại Hắc Cẩu quay đầu rời đi.
Nó vừa rời đi, tiểu Thanh Long đã nhảy tới:
- Tiểu Hàn tử, ngươi ý định trang bức như thế nào?
Khốn kiếp, các ngươi ăn ý như vậy sao?
Lăng Hàn im lặng, trực tiếp tìm nơi ngồi xuống, hắn tự rót trà và bắt đầu thưởng thức. Nói thật, hắn bắt đầu hoài niệm rượu ngon của Đông Lâm Đế tộc, tại sao lần này đổi thành trà?
Sẽ không phải sợ hắn uống nghèo hay sao?
- Đây là nơi ngươi ngồi hay sao?
Lúc này có người nói bên tai.
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, đây là thổ dân, không phải bởi vì hắn ăn mặc không giống người khác, mà là hắn không vận dụng bí lực hộ thuẫn, hai chữ thể tu đã nói rõ thân phận của hắn.
- Như thế nào, ta ngồi ở đây không được sao?
Hắn thản nhiên nói.
- Hừ, ngươi đang khiêu khích sao?
Tên thổ dân lạnh lùng nói ra, lời nói mang theo hàn ý đáng sợ.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, khó trách, chung quanh đều là thổ dân, hắn xem như tiến vào hang sói, nhưng hắn đã ngồi thì không có ý rời đi.- Nơi này không có ai quy định ai ngồi ở đâu, cho nên, ta thích ngội tại đây.
Hắn cười nói.
- Vậy phải xem ngươi có tài năng như vậy hay không!
Tên thổ dân ra tay, hắn tấn công Lăng Hàn.
Nhưng Lăng Hàn vung tay một cái, bành, tên thổ dân bị đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
- Tiểu Hàn tử, ngươi còn nói không trang bức, nhìn đi, Cẩu gia vừa đi thì ngươi đã trang bức.
Đại Hắc Cẩu lập tức nói ra.
- Đúng đấy, quá không có suy nghĩ.
Tiểu Thanh Long cũng oán giận nói ra.
Lăng Hàn thở dài, nhún nhún vai:
- Ta thật không muốn trang bức.
- Ai, trang bức vô hình càng lợi hại hơn xưa!
Đại Hắc Cẩu cảm khái.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Tiểu Thanh Long cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khốn kiếp, hai tên ti tiện!
Lăng Hàn không có ý định để ý tới, một tên thổ dân bị đánh bay, hơn nữa là vòng tròn luẩn quẩn của bọn họ, các thổ dân khác bỏ qua hay sao?
Lúc này có không ít người đi tới, một ít người đã đứng lên tới gần cái bàn của Lăng Hàn.
- Muốn đánh nhau!
Đại Hắc Cẩu xoa tay, nó cực kỳ hưng phấn.
- Cũng nên tới phiên Long gia trang bức một hồi.
Tiểu Thanh Long tràn ngập chờ mong.
- Ngươi là Lăng Hàn!
Có thổ dân nổi danh chỉ vào Lăng Hàn:
- Hắn là kẻ đánh chết Hàng Thiên Kiều!
Hắn vừa dứt lời, các thổ dân bắt đầu tức giận.
Khốn kiếp, còn không có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tới đây?
Lăng Hàn nói:
- Ta phải nói rõ một chút, ta không có giết Hàng Thiên Kiều.
Đó là đối phương đâm vào mình rồi chết, muốn trách chỉ có thể trách thể tu của hắn không được, không thể ép hắn ra tay thật sự.
Đám thổ dân cho rằng Lăng Hàn sợ hãi.
Rất tự nhiên, Đế tử cũng bại, hắn tính là cái gì chứ?
- Nếu đã sợ thì phải bày ra tư thế của kẻ sợ hãi.
- Quỳ xuống!
Đám thổ dân quát lớn, ngươi đã chạy tới đây nhận thua, còn dám ngồi ở đây?
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Đầu óc của các ngươi thế nào thế, ta nhận thua khi nào? Thì ra các ngươi chẳng những có chỉ số thông minh có vấn đề, ngay cả lỗ tai cũng không dùng được hay sao?
Khốn kiếp!
Lúc này đám thổ dân tức giận, tiểu tử này miệng tiện như thế?
- Dẹp hắn!
Lúc này có người kêu lên.
- Dẹp hắn!
Có nhiều người phụ họa.
Đại Hắc Cẩu nhìn về phía tiểu Thanh Long, nó nói lời thấm thía:
- Ngươi xem, đây là hậu của trang bức quá mạnh, sẽ bị người ta đánh.
- Ân!
Tiểu Thanh Long liên tiếp gật đầu, trang bức cũng là đại học vấn.
- Các vị, tiệc tối sắp bắt đầu, mời ngồi vào chỗ.
Một giọng nói vang lên, ngay sau đó có bóng người xinh đẹp xuất hiện bên trong tiệc tối, một mỹ nữ mặc quần áo trắng và dáng người đẫy đà đi tới, mọi người mơ màng nhìn dáng dấp của nàng.
Đại Hắc Cẩu lập tức nhảy lên, nói:
- Ngươi mới không được, cả nhà ngươi đều không được, Cẩu gia sẽ san bằng tất cả!
Tiểu Thanh Long tặc tiện, nói:
- Cả nhà của ta đều không được, Long gia ta sinh ra thế nào?
Gương mặt Lăng Hàn tối tăm, tại sao “người” bên cạnh hắn đều không đáng tin cậy như vậy!
- Lão Hắc, thằn lằn nói cũng có đạo lý.
Hắn nói với Đại Hắc Cẩu:
- Bí lực của ngươi khoảng tam thập ngũ trọng thiên, ngươi không thua gì An Tứ Nguyên, nhưng ngươi vừa mới bắt đầu Thiên Long Đế Quyết Sinh Đan thiên, thể thuật không giúp đỡ cái gì cho nên, ngươi khẳng định không phải đối thủ của An Tứ Nguyên.
Thể thuật có đặc điểm phòng ngự mạnh, hơn nữa không cần dùng bí lực duy trì, có thể đánh lâu dài, cho nên chiếm cứ ưu thế trong chiến đấu.
Đại Hắc Cẩu phiền muộn:
- Vì cái gì không thể chậm thêm vài ngày mới tổ chức tiệc tối, nếu không Cẩu gia sẽ có cơ hội bạo phát!
- Ngươi đi xem náo nhiệt.
Lăng Hàn nói.
- Đúng, đánh nhau giao cho Long gia và tiểu Hàn tử. T
iểu Thanh Long cũng nói ra.
Đại Hắc Cẩu cực kỳ khó chịu, tu luyện một thân thực lực không phải bởi vì trang bức hay sao?
Móa!
Thời gian hai ngày trôi qua tức thì, ngày hôm nay là ngày Đông Lâm Đế tộc tổ chức tiệc tối, lúc chạng vạng tối, từng chiếc chiến xa đi tới nơi ở tạm thời của Đông Lâm Đế tộc.
Xe ngựa bình thường không có khả năng tiến vào Sơn Hải Thiên, trọng lực nơi này thật đáng sợ, có thể dễ dàng phá hư tất cả, cho nên, chỉ có thể xuất động chiến xa, đây chính là thứ chế tạo vì chiến đấu, tự nhiên có thể thích ứng các loại điều kiện ác liệt.
Đám người Lăng Hàn không có nội tình nên bọn họ không có được chiến xa, mà chuyện này cũng không làm kinh động Cửu Dương Thánh Địa, nếu không Lăng Hàn có thể đi mượn của Cửu Sơn Tôn Giả.
- Không có việc gì, chúng ta gọi việc này là ít xuất hiện.
- Ít xuất hiện và trang bức đều giống nhau.
Đại Hắc Cẩu và tiểu Thanh Long an ủi mình, chúng nhìn từng chiến xa chạy ngang qua thì mắng thầm ngu xuẩn.
Đi một hồi lâu, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới nơi ở của Đông Lâm Đế tộc quân.
Đây chính là Đế tộc, có Thánh Nhân dẫn đội, không biết có Đế binh hay không, nhưng hai chữ Đế tộc đã đủ phân lượng, bọn họ chiếm cứ nơi tu luyện tốt nhất, nơi này đạo tắc đầy trời, năng lượng thiên địa nồng đậm không cách nào hình dung.
Có người chuyên tiếp đãi, thẩm tra phi thường nghiêm khắc, không có thiếp mời đừng mơ đi vào.
Lăng Hàn nghĩ tới chuyến đi Đông Lâm Đế tộc dự tiệc lần trước, lúc ấy hắn không có thiếp mời, là Trì Mộng San mang vào.
Ồ, tại sao Đông Lâm Đế tộc ưa thích tổ chức yến hội như thế? Đây là tật xấu gì.
Sau khi thông qua thẩm tra, ba người Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, bởi vì người quá nhiều, hơn nữa cái gọi là “luận đạo” khó tránh khỏi chiến đấu, cho nên, nơi tổ chức tiệc tối được an bài bên ngoài, chỉ cần đặt bàn là đủ.
Lúc này đã có nhiều người tới, đều là tốp năm tốp ba, bọn họ trao đổi với nhau nhưng có phân biệt rõ ràng, người đến từ bên ngoài sẽ cách biệt với thổ dân.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có ý định trang bức thế nào?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
Lăng Hàn lườm nó:
- Đừng suốt ngày chỉ suy nghĩ hạn hẹp như thế.
- Nha.
Đại Hắc Cẩu quay đầu rời đi.
Nó vừa rời đi, tiểu Thanh Long đã nhảy tới:
- Tiểu Hàn tử, ngươi ý định trang bức như thế nào?
Khốn kiếp, các ngươi ăn ý như vậy sao?
Lăng Hàn im lặng, trực tiếp tìm nơi ngồi xuống, hắn tự rót trà và bắt đầu thưởng thức. Nói thật, hắn bắt đầu hoài niệm rượu ngon của Đông Lâm Đế tộc, tại sao lần này đổi thành trà?
Sẽ không phải sợ hắn uống nghèo hay sao?
- Đây là nơi ngươi ngồi hay sao?
Lúc này có người nói bên tai.
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, đây là thổ dân, không phải bởi vì hắn ăn mặc không giống người khác, mà là hắn không vận dụng bí lực hộ thuẫn, hai chữ thể tu đã nói rõ thân phận của hắn.
- Như thế nào, ta ngồi ở đây không được sao?
Hắn thản nhiên nói.
- Hừ, ngươi đang khiêu khích sao?
Tên thổ dân lạnh lùng nói ra, lời nói mang theo hàn ý đáng sợ.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, khó trách, chung quanh đều là thổ dân, hắn xem như tiến vào hang sói, nhưng hắn đã ngồi thì không có ý rời đi.- Nơi này không có ai quy định ai ngồi ở đâu, cho nên, ta thích ngội tại đây.
Hắn cười nói.
- Vậy phải xem ngươi có tài năng như vậy hay không!
Tên thổ dân ra tay, hắn tấn công Lăng Hàn.
Nhưng Lăng Hàn vung tay một cái, bành, tên thổ dân bị đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
- Tiểu Hàn tử, ngươi còn nói không trang bức, nhìn đi, Cẩu gia vừa đi thì ngươi đã trang bức.
Đại Hắc Cẩu lập tức nói ra.
- Đúng đấy, quá không có suy nghĩ.
Tiểu Thanh Long cũng oán giận nói ra.
Lăng Hàn thở dài, nhún nhún vai:
- Ta thật không muốn trang bức.
- Ai, trang bức vô hình càng lợi hại hơn xưa!
Đại Hắc Cẩu cảm khái.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Tiểu Thanh Long cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khốn kiếp, hai tên ti tiện!
Lăng Hàn không có ý định để ý tới, một tên thổ dân bị đánh bay, hơn nữa là vòng tròn luẩn quẩn của bọn họ, các thổ dân khác bỏ qua hay sao?
Lúc này có không ít người đi tới, một ít người đã đứng lên tới gần cái bàn của Lăng Hàn.
- Muốn đánh nhau!
Đại Hắc Cẩu xoa tay, nó cực kỳ hưng phấn.
- Cũng nên tới phiên Long gia trang bức một hồi.
Tiểu Thanh Long tràn ngập chờ mong.
- Ngươi là Lăng Hàn!
Có thổ dân nổi danh chỉ vào Lăng Hàn:
- Hắn là kẻ đánh chết Hàng Thiên Kiều!
Hắn vừa dứt lời, các thổ dân bắt đầu tức giận.
Khốn kiếp, còn không có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tới đây?
Lăng Hàn nói:
- Ta phải nói rõ một chút, ta không có giết Hàng Thiên Kiều.
Đó là đối phương đâm vào mình rồi chết, muốn trách chỉ có thể trách thể tu của hắn không được, không thể ép hắn ra tay thật sự.
Đám thổ dân cho rằng Lăng Hàn sợ hãi.
Rất tự nhiên, Đế tử cũng bại, hắn tính là cái gì chứ?
- Nếu đã sợ thì phải bày ra tư thế của kẻ sợ hãi.
- Quỳ xuống!
Đám thổ dân quát lớn, ngươi đã chạy tới đây nhận thua, còn dám ngồi ở đây?
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Đầu óc của các ngươi thế nào thế, ta nhận thua khi nào? Thì ra các ngươi chẳng những có chỉ số thông minh có vấn đề, ngay cả lỗ tai cũng không dùng được hay sao?
Khốn kiếp!
Lúc này đám thổ dân tức giận, tiểu tử này miệng tiện như thế?
- Dẹp hắn!
Lúc này có người kêu lên.
- Dẹp hắn!
Có nhiều người phụ họa.
Đại Hắc Cẩu nhìn về phía tiểu Thanh Long, nó nói lời thấm thía:
- Ngươi xem, đây là hậu của trang bức quá mạnh, sẽ bị người ta đánh.
- Ân!
Tiểu Thanh Long liên tiếp gật đầu, trang bức cũng là đại học vấn.
- Các vị, tiệc tối sắp bắt đầu, mời ngồi vào chỗ.
Một giọng nói vang lên, ngay sau đó có bóng người xinh đẹp xuất hiện bên trong tiệc tối, một mỹ nữ mặc quần áo trắng và dáng người đẫy đà đi tới, mọi người mơ màng nhìn dáng dấp của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.