Chương 1645: Âm Mạch Đồ Linh
Khai Hoang
15/12/2014
Tu sĩ Thần Cảnh không có lực địch. Ít nhất Thánh Cảnh trung kỳ Tôn Giả cũng một đao là vong,
Thực lực của Tông Thủ mạnh tới mức nào?
Dám can đảm ngăn trẫm giết không tha --
Lúc này không ai dám cười nhạo.
Mà một ít người tu vị rất cao siêu sắc mặt ngưng trọng, không dám nói thêm.
Cơ hồ là cùng một thời gian, Ân Ngự ở trong thư phòng bóp nát chén trà trong tay, sắc mặt khó coi vô cùng.
Vừa rồi Thánh Giai kia chính là người hắn hao hết tâm tư, từ nước ngoài mời tới.
Trước khi ra tay cũng chuẩn bị cho Tông Thủ vào cung trước sau đó áp chế khí diễm Tông Thủ.
Nhưng mà kết quả quá khác nhau.
Mặc dù không thể thấy tận mắt, nhưng mà trên thiên đàn ngoài mười dặm, Thánh Giai kia nguyên thần tán đi, chỉ có thân thể bất hủ.
- Đây là đao pháp bực nào, sợ là đã tiếp cận thập tam đẳng vô thượng rồi!
- Càn hoàng sử dụng chỉ là pháp bảo phi đao mà thôi, nếu đổi phi đao tiên bảo thì sao?
- Kính xin bệ hạ vận dụng mười hai trấn quốc đồng nhân! Kẻ này hôm nay khí thế thái thịnh! Thần cản sát thần, không người không trảm. Tiếp tục như vậy ai dám tranh phong.
Trong thư phòng chỉ có Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết là thờ ơ.
Trong mắt như có điều suy nghĩ, Tăng Huyền Trì Pháp Dực quả nhiên là nằm trong tay Tông Thủ.
Tông Thủ sử dụng phi đao thuật cũng rõ ràng trải qua gia trì mới có thể có uy năng gần cấp vô thượng.
Thực không biết là pháp thuật gì khiến Tông Thủ giác tỉnh khí linh Tăng Huyền Trì Pháp Dực.
Trong tần hoàng mộ có cơ duyên khác? Hay là mời Tú Quan ra tay, cưỡng ép triệu tỉnh?
Nhưng mà trong tay hắn thì khác, thần khí bực này không nên nằm trong tay Tông Thủ.
Cho dù như thế nào đều đã là râu ria. Hôm nay qua đi hoặc là Tông Thủ chết ở trong đây. Hoặc là Ân Ngự bị kiếm chém chết, không có khả năng khác.
Nhưng mà lúc này vẫn chưa từng bị buộc tới mức sử dụng trấn quốc đồng nhân.
Ân Ngự nhìn qua Lý Biệt Tuyết sau đó thi lễ.
- Kẻ này rầm rĩ cuồng loạn, kính xin quốc sư ra tay, áp chế khí diễm của hắn!
Lý Biệt Tuyết mỉm cười, cũng không đáp nói, từ trên thiên đàn cao chín mươi chín trượng biến mất.
Còn cách Hoàng Kinh Thành chừng ngoài ba trăm dặm. Thanh Huyền đứng giữa không trung, có chút hăng hái nhìn qua hướng Hoàng Kinh Thành.
Người khác mặc dù lúc này có dùng thần niệm quét qua nơi đây,nhưng không ai phát giác.
- Kỳ quái đúng là quá kỳ quái! Tu vi Tông Thủ này có lẽ là Thần Cảnh. Nhưng mà Lục Thần Ngự Đao Thuật sao mạnh tới tận đây? Tu giả Thánh Cảnh không có lực ngăn cản, không khỏi cũng quá mức khoa trương.
Thái Hoàng vuốt râu trầm ngâm:
- Môn Lục Thần Ngự Đao Thuật này giống như loại phi đao hắn từng nhìn thấy. Nghe nói là trong đồ lục bí truyền nào đó. Ta từng sai người tìm kiếm qua, nhưng mà không tìm được, vật ấy đã rơi vào tay một dị nhân. Lẽ ra không thể nằm ở đây được, dùng ta suy diễn, môn phi đao này cần kết hợp đao khí đặc thù mới có thể có mười thành uy năng...
- Cũng không hoài nghi, mà là xác định! Không biết sự vật ra sao mà thôi, là đan? Là khí? Hoặc là linh trân trời sinh cũng khó khăn xác định.
Thái Hoàng trầm ngâm nói.
Thanh Huyền lắc đầu, thần sắc khẽ độn.
- Xem ra là muốn dùng Âm Mạch Đồ Linh trận."
- Âm mạch tử diễm lôi, Đồ Linh Thần Quang. Có chí cảnh chủ trì, chỉ cần Tú Quan không ra tay, Lý Biệt Tuyết đứng ở thế bất bại. Nói đến cái ma đạo đệ nhất sát trận này ta và ngươi mấy ngàn năm qua chưa nhìn thấy rồi.
Thái Hoàng sắc mặt rung động, thế gian này có đại trận cũng không thể khiến chí cảnh phải chết, trừ phi bản thân có dị bảo.
Thương Sinh Thất kiếm có thể chống lại chí cảnh, là Thất kiếm kết hợp, thanh kiếm khí đẩy lên cấp bậc thần binh.
Mà Kiếm Tông thiên tuyệt địa diệt phù linh kiếm trận sở dĩ có thể trấn áp số mệnh Kiếm Tông bởi vì chủ kiếm ‘ phù linh ’ bản thân cũng là thần binh hiếm có! Cùng chí cảnh tranh đấu, khí linh ký thác đại đạo, vĩnh sinh bất diệt.
Ma đạo có ‘ Cửu Thiên Thập Địa Âm Mạch Đồ Linh ’, cũng có thần bảo trấn áp.
Nhưng mà trải qua Lý Biệt Tuyết chủ trì, chí cảnh tầm thường khó vượt qua được.
- Nói như vậy mấy vị không ra tay, Tông Thủ này hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
- Không có dễ dàng như vậy, nếu như ta không lầm, Tông Thủ chắc chắn có khả năng bảo vệ tánh mạng. Hoặc là Luyện Thần Kiếm đã tấn giai chưa biết chừng. Nhưng mà quá kỳ quái.
Thanh Huyền hiếu kỳ nhìn quét qua chung quanh, trong mắt nghi ngờ đậm đặc:
- Thần niệm của ta quét qua vạn dặm đều chỉ cảm giác Ngụy Húc Nguyên Tĩnh hai người. Tú Quan cũng còn bỏ đi, tu vị trên cả ta và ngươi, đều có thân pháp ẩn nấp. Còn Long Ảnh cùng Lâm Huyền Sương vì sao không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ nói chỉ có hai chí cảnh Thánh tôn, một Thương Sinh kiếm tâận tăng cộng thêm Tú Quan không thấy bóng dáng, dám đối chiến với mười hai trấn quốc đồng nhân và Cửu Thiên Thập Địa Âm Mạch Đồ Linh ma trận?
Thái Hoàng cũng thấy cổ quái, thực sự không nói ra nguyên nhân gì, giờ này khắc này chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi.
- Tông Thủ tự chịu chết rồi, số mệnh đã tuyệt! Nếu như hôm nay hai vị sư tổ ra tay, quả quyết không thể còn sống rời khỏi nơi đây.
Đột nhiên phía sau có âm thanh thiếu nữ vang lên.
Thái Hoàng nghe vậy cười cười, lại không nói gì, từ chối cho ý kiến. Côn Minh Đạo môn có là chí cảnh Thánh tôn, vì cứu Đạo Môn mấy chục vạn đệ tử mà chết. Cho nên ái nữ Côn Minh hắn cực kỳ bao dung trìu mến.
Cũng biết Tình Minhvới Tông Thủ thù sâu như biển, vì vậy cho dù là tinh Tình Minh nói sai cũng không răn dạy.
Thanh Huyền cũng khẽ lắc đầu:
- Việc này nhìn kỹ rồi nói! Nếu thật có cơ hội thì ta không thể nào bỏ qua.
Trong mắt hắn nếu không có chuyện xấu nào khác thì hôm nay đứng ngoài nhìn thì Tông Thủ cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà như vậy có ‘ chuyện xấu ’ mới cảm thấy trong lòng có cố kỵ.
Tông Thủ không bỗng nhiên nổi điên, Thương Sinh Đạo càng không có khả năng nổi điên. Hoặc là Tú Quan thực trở về, thực sự đối kháng mười hai trấn quốc đồng nhân, cũng chưa biết chừng.
Vì vậy nhìn qua tình thế trước mắt, hắn tuyệt không tùy tiện ra tay.
...
Bước vào trong nội cung, Tông Thủ liền phát hiện bầu trời vốn mưa dầm đột nhiên biến thành màu máu.
Mà lúc này dưới mặt đất càng cảm nhận vô số âm lực, chảy xuống đất.
Quả nhiên là Âm Mạch Đồ Linh --
Tông Thủ không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này Ân Ngự Lý Biệt Tuyết hắn là nằm trong phạm vi vạn dặm, tất cả âm tính địa mạch đều hội tụ trong hoàng cung.
Còn có hai ngàn ba trăm vạn người trong nội thành, khí huyết tinh khí.
Nhưng mà làm như thế nào? Về phần Ân Ngự và quân lính Đại Thương chi thì chủ nhân Hoàng Kinh Thành hắn không quan tâm
Lúc này trong nội cung các nơi đều khóa lại. Cấm trận pháp thuật không chỗ nào không có.
Linh lực cũng tăng lên cực hạn, kết hợp với địa thế và nội cung trong nhà, duy trì trạng thái toàn thịnh.
Tông Thủ chẳng muốn đi phá giải cấm chế này, trực tiếp bạo lực dỡ bỏ.
Thực lực của Tông Thủ mạnh tới mức nào?
Dám can đảm ngăn trẫm giết không tha --
Lúc này không ai dám cười nhạo.
Mà một ít người tu vị rất cao siêu sắc mặt ngưng trọng, không dám nói thêm.
Cơ hồ là cùng một thời gian, Ân Ngự ở trong thư phòng bóp nát chén trà trong tay, sắc mặt khó coi vô cùng.
Vừa rồi Thánh Giai kia chính là người hắn hao hết tâm tư, từ nước ngoài mời tới.
Trước khi ra tay cũng chuẩn bị cho Tông Thủ vào cung trước sau đó áp chế khí diễm Tông Thủ.
Nhưng mà kết quả quá khác nhau.
Mặc dù không thể thấy tận mắt, nhưng mà trên thiên đàn ngoài mười dặm, Thánh Giai kia nguyên thần tán đi, chỉ có thân thể bất hủ.
- Đây là đao pháp bực nào, sợ là đã tiếp cận thập tam đẳng vô thượng rồi!
- Càn hoàng sử dụng chỉ là pháp bảo phi đao mà thôi, nếu đổi phi đao tiên bảo thì sao?
- Kính xin bệ hạ vận dụng mười hai trấn quốc đồng nhân! Kẻ này hôm nay khí thế thái thịnh! Thần cản sát thần, không người không trảm. Tiếp tục như vậy ai dám tranh phong.
Trong thư phòng chỉ có Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết là thờ ơ.
Trong mắt như có điều suy nghĩ, Tăng Huyền Trì Pháp Dực quả nhiên là nằm trong tay Tông Thủ.
Tông Thủ sử dụng phi đao thuật cũng rõ ràng trải qua gia trì mới có thể có uy năng gần cấp vô thượng.
Thực không biết là pháp thuật gì khiến Tông Thủ giác tỉnh khí linh Tăng Huyền Trì Pháp Dực.
Trong tần hoàng mộ có cơ duyên khác? Hay là mời Tú Quan ra tay, cưỡng ép triệu tỉnh?
Nhưng mà trong tay hắn thì khác, thần khí bực này không nên nằm trong tay Tông Thủ.
Cho dù như thế nào đều đã là râu ria. Hôm nay qua đi hoặc là Tông Thủ chết ở trong đây. Hoặc là Ân Ngự bị kiếm chém chết, không có khả năng khác.
Nhưng mà lúc này vẫn chưa từng bị buộc tới mức sử dụng trấn quốc đồng nhân.
Ân Ngự nhìn qua Lý Biệt Tuyết sau đó thi lễ.
- Kẻ này rầm rĩ cuồng loạn, kính xin quốc sư ra tay, áp chế khí diễm của hắn!
Lý Biệt Tuyết mỉm cười, cũng không đáp nói, từ trên thiên đàn cao chín mươi chín trượng biến mất.
Còn cách Hoàng Kinh Thành chừng ngoài ba trăm dặm. Thanh Huyền đứng giữa không trung, có chút hăng hái nhìn qua hướng Hoàng Kinh Thành.
Người khác mặc dù lúc này có dùng thần niệm quét qua nơi đây,nhưng không ai phát giác.
- Kỳ quái đúng là quá kỳ quái! Tu vi Tông Thủ này có lẽ là Thần Cảnh. Nhưng mà Lục Thần Ngự Đao Thuật sao mạnh tới tận đây? Tu giả Thánh Cảnh không có lực ngăn cản, không khỏi cũng quá mức khoa trương.
Thái Hoàng vuốt râu trầm ngâm:
- Môn Lục Thần Ngự Đao Thuật này giống như loại phi đao hắn từng nhìn thấy. Nghe nói là trong đồ lục bí truyền nào đó. Ta từng sai người tìm kiếm qua, nhưng mà không tìm được, vật ấy đã rơi vào tay một dị nhân. Lẽ ra không thể nằm ở đây được, dùng ta suy diễn, môn phi đao này cần kết hợp đao khí đặc thù mới có thể có mười thành uy năng...
- Cũng không hoài nghi, mà là xác định! Không biết sự vật ra sao mà thôi, là đan? Là khí? Hoặc là linh trân trời sinh cũng khó khăn xác định.
Thái Hoàng trầm ngâm nói.
Thanh Huyền lắc đầu, thần sắc khẽ độn.
- Xem ra là muốn dùng Âm Mạch Đồ Linh trận."
- Âm mạch tử diễm lôi, Đồ Linh Thần Quang. Có chí cảnh chủ trì, chỉ cần Tú Quan không ra tay, Lý Biệt Tuyết đứng ở thế bất bại. Nói đến cái ma đạo đệ nhất sát trận này ta và ngươi mấy ngàn năm qua chưa nhìn thấy rồi.
Thái Hoàng sắc mặt rung động, thế gian này có đại trận cũng không thể khiến chí cảnh phải chết, trừ phi bản thân có dị bảo.
Thương Sinh Thất kiếm có thể chống lại chí cảnh, là Thất kiếm kết hợp, thanh kiếm khí đẩy lên cấp bậc thần binh.
Mà Kiếm Tông thiên tuyệt địa diệt phù linh kiếm trận sở dĩ có thể trấn áp số mệnh Kiếm Tông bởi vì chủ kiếm ‘ phù linh ’ bản thân cũng là thần binh hiếm có! Cùng chí cảnh tranh đấu, khí linh ký thác đại đạo, vĩnh sinh bất diệt.
Ma đạo có ‘ Cửu Thiên Thập Địa Âm Mạch Đồ Linh ’, cũng có thần bảo trấn áp.
Nhưng mà trải qua Lý Biệt Tuyết chủ trì, chí cảnh tầm thường khó vượt qua được.
- Nói như vậy mấy vị không ra tay, Tông Thủ này hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
- Không có dễ dàng như vậy, nếu như ta không lầm, Tông Thủ chắc chắn có khả năng bảo vệ tánh mạng. Hoặc là Luyện Thần Kiếm đã tấn giai chưa biết chừng. Nhưng mà quá kỳ quái.
Thanh Huyền hiếu kỳ nhìn quét qua chung quanh, trong mắt nghi ngờ đậm đặc:
- Thần niệm của ta quét qua vạn dặm đều chỉ cảm giác Ngụy Húc Nguyên Tĩnh hai người. Tú Quan cũng còn bỏ đi, tu vị trên cả ta và ngươi, đều có thân pháp ẩn nấp. Còn Long Ảnh cùng Lâm Huyền Sương vì sao không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ nói chỉ có hai chí cảnh Thánh tôn, một Thương Sinh kiếm tâận tăng cộng thêm Tú Quan không thấy bóng dáng, dám đối chiến với mười hai trấn quốc đồng nhân và Cửu Thiên Thập Địa Âm Mạch Đồ Linh ma trận?
Thái Hoàng cũng thấy cổ quái, thực sự không nói ra nguyên nhân gì, giờ này khắc này chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi.
- Tông Thủ tự chịu chết rồi, số mệnh đã tuyệt! Nếu như hôm nay hai vị sư tổ ra tay, quả quyết không thể còn sống rời khỏi nơi đây.
Đột nhiên phía sau có âm thanh thiếu nữ vang lên.
Thái Hoàng nghe vậy cười cười, lại không nói gì, từ chối cho ý kiến. Côn Minh Đạo môn có là chí cảnh Thánh tôn, vì cứu Đạo Môn mấy chục vạn đệ tử mà chết. Cho nên ái nữ Côn Minh hắn cực kỳ bao dung trìu mến.
Cũng biết Tình Minhvới Tông Thủ thù sâu như biển, vì vậy cho dù là tinh Tình Minh nói sai cũng không răn dạy.
Thanh Huyền cũng khẽ lắc đầu:
- Việc này nhìn kỹ rồi nói! Nếu thật có cơ hội thì ta không thể nào bỏ qua.
Trong mắt hắn nếu không có chuyện xấu nào khác thì hôm nay đứng ngoài nhìn thì Tông Thủ cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà như vậy có ‘ chuyện xấu ’ mới cảm thấy trong lòng có cố kỵ.
Tông Thủ không bỗng nhiên nổi điên, Thương Sinh Đạo càng không có khả năng nổi điên. Hoặc là Tú Quan thực trở về, thực sự đối kháng mười hai trấn quốc đồng nhân, cũng chưa biết chừng.
Vì vậy nhìn qua tình thế trước mắt, hắn tuyệt không tùy tiện ra tay.
...
Bước vào trong nội cung, Tông Thủ liền phát hiện bầu trời vốn mưa dầm đột nhiên biến thành màu máu.
Mà lúc này dưới mặt đất càng cảm nhận vô số âm lực, chảy xuống đất.
Quả nhiên là Âm Mạch Đồ Linh --
Tông Thủ không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này Ân Ngự Lý Biệt Tuyết hắn là nằm trong phạm vi vạn dặm, tất cả âm tính địa mạch đều hội tụ trong hoàng cung.
Còn có hai ngàn ba trăm vạn người trong nội thành, khí huyết tinh khí.
Nhưng mà làm như thế nào? Về phần Ân Ngự và quân lính Đại Thương chi thì chủ nhân Hoàng Kinh Thành hắn không quan tâm
Lúc này trong nội cung các nơi đều khóa lại. Cấm trận pháp thuật không chỗ nào không có.
Linh lực cũng tăng lên cực hạn, kết hợp với địa thế và nội cung trong nhà, duy trì trạng thái toàn thịnh.
Tông Thủ chẳng muốn đi phá giải cấm chế này, trực tiếp bạo lực dỡ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.