Chương 255: Bàn giao
Khai Hoang
07/05/2014
Chính thời điểm đang tĩnh lặng, Lệ Hổ Cát Thường bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói:
- Xin lỗi, Tông Thế công tử! Hôm nay tình thế đại biến, bên kia phần thắng đã định. Càn Thiên Sơn Yêu Vương chi tranh, Huyền Tố Tông chúng ta không tham dự nữa, những thương nghị trước kia coi như không có hiệu lực, tự nhiên Huyền Tố Tông ta lúc trước đầu nhập cũng sẽ không yêu cầu thế tử.
Bên cạnh Vụ Diệp Chân Nhân, thoáng chần chờ thì về sau cũng gian nan mở miệng:
- Thế nhi, lần này bại cục đã định. Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên phải làm biết lấy hay bỏ dở. Có thể theo ta cùng ly khai, trở lại chỗ sư huynh. Một khi chính thức bái nhập môn hạ Đạo Danh Tông chúng ta, vài năm về sau, nhất định trở thành đệ tử đích truyền trở nên nổi bật.
- Rời đi?
Tông Thế cười lạnh lộ vẻ khinh thường, thần sắc âm lãnh mang theo ý oán độc bình tĩnh chú mục Tông Thủ.
- Chúng ta lúc này đây, còn không có bại, tại sao phải đi? Ngày hôm nay Yêu Vương chi tranh trong mắt ta còn có năm thành phần thắng!
Vụ Diệp cùng Cát Thường đều là im lặng hồi lâu đoán Tông Thế hơn phân nửa là không tiếp thụ được sự thật, còn nói ra hồ ngôn loạn ngữ như vậy. Cát Thường trực tiếp hơn là mỉm cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ dù người thông minh thiên tư thế nào không trải qua một ít ma luyện, cuối cùng khó thành châu báu. Một lần thất bại mà thôi, rõ ràng như bị trúng phong rồi.
Bất quá tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Tông Thế bỗng nhiên nói:
- Tuyết huynh muốn thi triển Tuyết gia Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, chắc hẳn cũng đem Huyễn Tâm Kính của quý tộc tới chứ?
Tuyết Mạc Ngôn đứng thẳng một bên, thủy chung là giống như cười mà không phải cười, lập tức khóe miệng hắn nhếch lên:
- Có mang thì sao? Thứ cho ta nói thẳng, Tuyết Mạc Ngôn ta thấy Tông Thế ngươi thật sự là không có cơ hội.
- Chưa hẳn!
Tông Thế lắc đầu:
- Ta thừa nhận tâm cơ thủ đoạn của Tông Thủ trêm Tông Thế ta. Nhưng chư vị đừng quên, kẻ này là một phế nhân chưa từng tập võ, không tu linh pháp, so với thường nhân còn không bằng. Tuyết huynh có thể thi triển Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, như vậy chúng ta ẩn nấp sẽ có cơ hội.
- Ngươi muốn trực tiếp ra tay ám sát thế tử?
Mắt Tuyết Mạc Ngôn nhẹ nhàng híp lại lộ ra vài phần hào hứng:
- Nếu như thế thì có vài phần khả năng. Bất quá Tông Thế ngươi hiện tại không có nhiều tiền vốn có thể trả cho Tuyết thị ta.
- Một khi chuyện thành công, Càn Thiên Sơn ta, thậm chí Tông thị đều thần phục Bát Vĩ Tuyết Thị, hồi báo vậy được chứ?
Thấy Tuyết Mạc Ngôn cười cười sáng lạn, Tông Thế đã biết trong lòng đối phương dĩ nhiên động tâm, hắn nói tiếp:
- Còn có Âm Long Cốc, Càn Thiên Sơn ta một văn không lấy. Lúc trước nghị định ba thành phân biệt nhường cho Đạo Danh Tông cùng Huyền Tố Tông.
Vụ Diệp Chân Nhân vốn là có chút không vui, giờ phút này nghe vậy cũng mỉm cười, sắc mặt ấm áp như mặt trời lộ vẻ hòa ái.
Lệ Hổ Cát Thường vốn đã đi ra vài chục bước, lúc này lại đi trở về, cười ha ha nói:
- Thành giao! Tông Thế công tử thật sự đại khí, lần này Cát Thường theo ngươi liều một phen! Chỉ là không biết công tử muốn khi nào hành động?
Tâm thần Tông Thế khẽ buông lỏng, tiếp theo lại dâng lên một cỗ lệ, híp mắt mỉm cười một tiếng đáp:
- Tự nhiên là tại thời điểm vị thế tử kia đắc chí vừa lòng nhất.
Mặc hắn trí kế bách xuất! Chính mình chỉ cần một kiếm sẽ tiễn hắn về với ông bà ông vải.
Tông Thủ cưỡi tứ giai ngự phong câu thần sắc là lười biếng, thật không phải cố ý giả vờ mà hắn thật sự không có nửa điểm hào hứng. Hận không thể sớm chút chấm dứt sự tình ngày hôm nay mới tốt, chính mình hết sức chuyên chú, tinh nghiên kiếm đạo trong tay nắm giữ ưu thế lớn hơn. Cuối cùng nếu còn thua trận chính mình chẳng khác gì thằng ngu.
Ở kiếp trước trong mắt Tông Thủ không cách nào tu luyện bất thông thế sự thì Càn Thiên Sơn tự nhiên là khó giải. Ngoại trừ như khôi lỗi chờ chết ra thì không có đường đi.
Chính mình nhiều hơn vài thập niên kiến thức hơi khôi phục tu vi kiếp trước, tiểu khốn cục như thế này tự nhiên là giải quyết dễ dàng.
Chợt Tông Thủ cảm giác xa xa, một cỗ ánh mắt ác ý xa xa đánh úp lại.
Tông Thủ nhíu mày không thèm quan tâm. Con rận nhiều hơn không ngứa, khoản nợ nhiều hơn không lo.
Từ khi vào thành, ánh mắt ẩn sát ý cùng loại như vậy thật sự quá nhiều. Nhiều đến mức hắn không thèm quan tâm nữa.
Dù sao vô luận thủ đoạn gì, Tông Thủ hắn cũng tận lực bồi tiếp.
Trong lòng Sài Nguyên tuyệt mong đợi gì, động tác về sau cũng không hề kéo dài. Chưa tới nửa khắc liền đem một nhà già trẻ phụ nữ và trẻ em Sài gia đưa tới toàn bộ.
Có Hổ Trung Nguyên cùng Tông Lam bọn người ở đây, tự nhiên cũng không ngu để đối phương làm bộ.
Nửa khắc đồng hồ sau, tư quân Phong Hùng nhất tộc cũng đã phân ra sáu vạn giáp sĩ.
Sài Nguyên cố nhiên là tâm hướng về Tông Thế Tông Dương, bất quá bị buộc hàng cũng không có ý định giữ lại thực lực, chọn lựa ra đều là bộ phận tinh nhuệ nhất.
Hai chi đại quân hợp lại, tổng cộng mười bốn vạn người, đại quy mô đi về hướng tây.
Lần này không chỉ là nhiều hơn sáu vạn Phong Hùng nhất tộc tinh nhuệ Chiến Sĩ. Quân thành đông năm trấn sĩ khí tăng vọt, quân tâm cũng không còn rung chuyển bất an trước đó, ngược lại vô số người may mắn không thôi.
Ngoài ra còn có hai mươi vạn bình dân cường tráng bị đại quân một đường xua đuổi tiến lên mở con đường cho đại quân.
Ở bên trong Càn Thiên Sơn thành cơ hồ mỗi người tập võ, đều có khí lực không tầm thường.
Mà khu quần cư Phong Hùng nhất tộc cách nơi đóng quân của Mục Lang tộc cũng không quá mười lăm dặm.
Đại quân đẩy mạnh tiến lên, gần kề một khắc cũng đã đến. Mà lúc này chung quanh có mấy chi đại quân tới gần. Tây thành quân có năm vạn người, còn có nội thành Vũ Lâm quân, thành vệ quân tổng cộng gần mười vạn đại quân, đều là thuộc hạ thân tín do Khâu Vi thống lĩnh.
Nội thành đang trông xem hướng gió chư tộc thế nào, giờ phút này đều biết thắng bại đã định thì khởi binh hội tụ bên này.
Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh khu quần cư của Mục Lang tộc hội tụ hơn ba mươi vạn đại quân bao bọc vây quanh phạm vi hơn mười dặm.
Nhất thời là sát khí xông lên trời, khí thế ngập trời chiến kỳ rợp trời, áo giáp âm vang.
Mục Lang nhất tộc thế lực không kém Phong Hùng. Chiến lực hơi yếu cộng cả nhân khẩu tư quân trong tộc chừng mười ba vạn. Chiến Sĩ trong tộc lấy dũng mãnh gan dạ nổi tiếng, khi đại quân vây quanh tứ phương đều lộ ánh mắt lập lòe lo sợ.
Mà những tướng lãnh kia, tuy là ánh mắt âm hàn ẩn tức giận tuy nhiên đều cường hành khắc chế, đều không có ý định phản kích động thủ trước, họ không ngừng co rút lại trận hình , mặc kệ vài chục vạn đại quân đẩy mạnh đem không gian của bọn hắn từng bước áp súc.
Mãi tới khi lui nữa không thể lui, mới có một đoàn người từ trong trận đi ra. Trong đó là lão nhân chiếm đa số, hẳn là Mục Lang tộc trưởng lão.
Bất quá người cầm đầu lại là một người đàn ông tuổi còn trẻ khoảng hai mươi mấy. Bộ lông trên người giống như bút lông sói, lông mày có một đường khe hở, đúng là huyết thống Mục Lang nhất tộc thuần chánh nhất.
Tông Thủ không nhận biết người này, Hổ Trung Nguyên lại cực kỳ quen thuộc, lặng lẽ cười nói:
- Biết ngay tiểu tử này sẽ không chịu được mà. Đây là con trai trưởng Linh Huyền của Linh Pháp Không lão nhân kia, trước kia cùng ta quan hệ không tệ, đã từng là người đáng tin. Người này bất đồng cùng phụ thân hắn, Linh Pháp Không một mực coi trọng Tông Thế nhưng Linh Huyền lại giống tính của cha ta, hại cha ta cứ nói chúng ta đầu thai sai chỗ.
Hổ Trung Nguyên cố ý nhấn mạnh hai chữ "trước kia", Tông Thủ lắc đầu bật cười, cũng không thèm để ý.
Chư tộc bên trong Càn Thiên Sơn thành rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có được liên hệ chặt chẽ. Có đôi khi quan hệ thông gia cũng là chuyện bình thường.
So đo cái này, thuần túy là tự tìm không thoải mái.
Về phần vài câu đằng sau ngược lại làm hắn hơi có chút để ý, bất quá cũng không quá đáng chỉ là 'Thoáng " 'Một chút' mà thôi.
Hắn không biết Hổ Trung Nguyên có nói giúp bạn tốt của mình hay không, tóm lại vô luận Linh Huyền này trong lòng còn có thiện ý đối với chính mình không, hắn không cần quan tâm.
Ngày hôm nay việc đã đến nước này, vô luận đối phương có thủ đoạn gì, hắn cũng có thể đánh bật ra.
Chỉ thấy Linh Huyền đi đến trước trận hai quân lúc này xuống ngựa cúi đầu:
- Mục Lang tộc Linh Huyền, xin mời thế tử gặp mặt nói chuyện!
Tông Thế không khỏi nhếch miệng, đổi lại là Linh Pháp Không tự mình tới thì không sai biệt lắm.
Một đứa con của tộc trưởng mà muốn chính mình đích thân đi gặp. Không thấy mất giá trị của con người sao? Thấy tình hình này, Linh Pháp Không không đến, cũng hơn nửa không cần đàm phán nữa.
Giơ ba ngón tay bên cạnh, Tông Thủ nói:
- Nói cho hắn biết, không hàng tức thì chiến. Hoặc là tộc diệt hoặc là lập tức đầu hàng, không có khác đường khác có thể đi!
Hổ Trung Nguyên lập tức hiểu ý, vội vàng phi mã chạy đến trước trận, mắt mang thương cảm nhìn Linh Huyền trên mặt đất khôi phục vẻ hờ hững:
- Thế tử nói, trong 300 tức, nếu không hàng thì diệt toàn tộc Mục Lang!
Tông Thủ khẽ giật mình, người này đúng là trọng tình trọng nghĩa. Chính mình chỉ là ý định cho đối phương 30 tức thời gian mà thôi, không có ý định cho đối phương thời gian cân nhắc, không ngờ dám đổi thành 300 tức.
Tâm niệm chuyển đổi, Tông Thủ không để ở trong lòng. Người đều có tư tâm, mình không có nói rõ ràng. Bất quá quay đầu lại việc này phải trừng phạt thật nặng.
Sắc mặt Linh Huyền tái nhợt, ánh mắt lập loè bất định. Mà phía sau hắn mấy vị trưởng lão cũng giống như thế, thân hình khẽ run, hiện ra chần chờ do dự, muốn đáp ứng nhưng lại cố kỵ cái gì đó.
Mà đang ở thời điểm Linh Huyền mấy lần há miệng, lại im lặng thì bên ngoài chiến trường bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài:
- Thế tử, Mục Lang nhất tộc chúng ta thần phục.
Chỉ thấy một người, tay áo bồng bềnh từ đằng xa đi tới, sắc mặt anh tuấn nhưng đồng dạng Sài Nguyên có vẻ mặt xám như tro tàn.
Hắn từ một bên đi tới khi đi tới bên cạnh Linh Huyền thì mới quỳ xuống bái.
Thần sắc Tông Thủ khẽ nhúc nhích, ra roi cho ngựa không nhanh không chậm đi tới trước hai người.
Tiếp theo ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Linh Pháp Không.
Người này tuy là trấn tĩnh, nhưng sắc mặt trắng bệch, trong mắt tuy là bình tĩnh nhưng có thể nhìn ra vẻ hối hận trong mắt hắn.
Tông Thủ lúc này mới cười cười:
- Ngươi cũng biết bối cảnh Tuyết thị? Biết rõ dã tâm của Tuyết thị còn dám thông đồng làm bậy cùng một giuộc với đám người Tông Thế?
Thấy thân hình đối phương run lên, Tông Thủ lắc đầu, rút Hổ Bá Đao của Hổ Trung Nguyên nhét vào trước người Linh Pháp Không.
- Linh thúc ngươi lần này thật sự làm sai rồi. Mục Lang nhất tộc, cũng cần cho ta một cái công đạo!
- Xin lỗi, Tông Thế công tử! Hôm nay tình thế đại biến, bên kia phần thắng đã định. Càn Thiên Sơn Yêu Vương chi tranh, Huyền Tố Tông chúng ta không tham dự nữa, những thương nghị trước kia coi như không có hiệu lực, tự nhiên Huyền Tố Tông ta lúc trước đầu nhập cũng sẽ không yêu cầu thế tử.
Bên cạnh Vụ Diệp Chân Nhân, thoáng chần chờ thì về sau cũng gian nan mở miệng:
- Thế nhi, lần này bại cục đã định. Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên phải làm biết lấy hay bỏ dở. Có thể theo ta cùng ly khai, trở lại chỗ sư huynh. Một khi chính thức bái nhập môn hạ Đạo Danh Tông chúng ta, vài năm về sau, nhất định trở thành đệ tử đích truyền trở nên nổi bật.
- Rời đi?
Tông Thế cười lạnh lộ vẻ khinh thường, thần sắc âm lãnh mang theo ý oán độc bình tĩnh chú mục Tông Thủ.
- Chúng ta lúc này đây, còn không có bại, tại sao phải đi? Ngày hôm nay Yêu Vương chi tranh trong mắt ta còn có năm thành phần thắng!
Vụ Diệp cùng Cát Thường đều là im lặng hồi lâu đoán Tông Thế hơn phân nửa là không tiếp thụ được sự thật, còn nói ra hồ ngôn loạn ngữ như vậy. Cát Thường trực tiếp hơn là mỉm cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ dù người thông minh thiên tư thế nào không trải qua một ít ma luyện, cuối cùng khó thành châu báu. Một lần thất bại mà thôi, rõ ràng như bị trúng phong rồi.
Bất quá tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Tông Thế bỗng nhiên nói:
- Tuyết huynh muốn thi triển Tuyết gia Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, chắc hẳn cũng đem Huyễn Tâm Kính của quý tộc tới chứ?
Tuyết Mạc Ngôn đứng thẳng một bên, thủy chung là giống như cười mà không phải cười, lập tức khóe miệng hắn nhếch lên:
- Có mang thì sao? Thứ cho ta nói thẳng, Tuyết Mạc Ngôn ta thấy Tông Thế ngươi thật sự là không có cơ hội.
- Chưa hẳn!
Tông Thế lắc đầu:
- Ta thừa nhận tâm cơ thủ đoạn của Tông Thủ trêm Tông Thế ta. Nhưng chư vị đừng quên, kẻ này là một phế nhân chưa từng tập võ, không tu linh pháp, so với thường nhân còn không bằng. Tuyết huynh có thể thi triển Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, như vậy chúng ta ẩn nấp sẽ có cơ hội.
- Ngươi muốn trực tiếp ra tay ám sát thế tử?
Mắt Tuyết Mạc Ngôn nhẹ nhàng híp lại lộ ra vài phần hào hứng:
- Nếu như thế thì có vài phần khả năng. Bất quá Tông Thế ngươi hiện tại không có nhiều tiền vốn có thể trả cho Tuyết thị ta.
- Một khi chuyện thành công, Càn Thiên Sơn ta, thậm chí Tông thị đều thần phục Bát Vĩ Tuyết Thị, hồi báo vậy được chứ?
Thấy Tuyết Mạc Ngôn cười cười sáng lạn, Tông Thế đã biết trong lòng đối phương dĩ nhiên động tâm, hắn nói tiếp:
- Còn có Âm Long Cốc, Càn Thiên Sơn ta một văn không lấy. Lúc trước nghị định ba thành phân biệt nhường cho Đạo Danh Tông cùng Huyền Tố Tông.
Vụ Diệp Chân Nhân vốn là có chút không vui, giờ phút này nghe vậy cũng mỉm cười, sắc mặt ấm áp như mặt trời lộ vẻ hòa ái.
Lệ Hổ Cát Thường vốn đã đi ra vài chục bước, lúc này lại đi trở về, cười ha ha nói:
- Thành giao! Tông Thế công tử thật sự đại khí, lần này Cát Thường theo ngươi liều một phen! Chỉ là không biết công tử muốn khi nào hành động?
Tâm thần Tông Thế khẽ buông lỏng, tiếp theo lại dâng lên một cỗ lệ, híp mắt mỉm cười một tiếng đáp:
- Tự nhiên là tại thời điểm vị thế tử kia đắc chí vừa lòng nhất.
Mặc hắn trí kế bách xuất! Chính mình chỉ cần một kiếm sẽ tiễn hắn về với ông bà ông vải.
Tông Thủ cưỡi tứ giai ngự phong câu thần sắc là lười biếng, thật không phải cố ý giả vờ mà hắn thật sự không có nửa điểm hào hứng. Hận không thể sớm chút chấm dứt sự tình ngày hôm nay mới tốt, chính mình hết sức chuyên chú, tinh nghiên kiếm đạo trong tay nắm giữ ưu thế lớn hơn. Cuối cùng nếu còn thua trận chính mình chẳng khác gì thằng ngu.
Ở kiếp trước trong mắt Tông Thủ không cách nào tu luyện bất thông thế sự thì Càn Thiên Sơn tự nhiên là khó giải. Ngoại trừ như khôi lỗi chờ chết ra thì không có đường đi.
Chính mình nhiều hơn vài thập niên kiến thức hơi khôi phục tu vi kiếp trước, tiểu khốn cục như thế này tự nhiên là giải quyết dễ dàng.
Chợt Tông Thủ cảm giác xa xa, một cỗ ánh mắt ác ý xa xa đánh úp lại.
Tông Thủ nhíu mày không thèm quan tâm. Con rận nhiều hơn không ngứa, khoản nợ nhiều hơn không lo.
Từ khi vào thành, ánh mắt ẩn sát ý cùng loại như vậy thật sự quá nhiều. Nhiều đến mức hắn không thèm quan tâm nữa.
Dù sao vô luận thủ đoạn gì, Tông Thủ hắn cũng tận lực bồi tiếp.
Trong lòng Sài Nguyên tuyệt mong đợi gì, động tác về sau cũng không hề kéo dài. Chưa tới nửa khắc liền đem một nhà già trẻ phụ nữ và trẻ em Sài gia đưa tới toàn bộ.
Có Hổ Trung Nguyên cùng Tông Lam bọn người ở đây, tự nhiên cũng không ngu để đối phương làm bộ.
Nửa khắc đồng hồ sau, tư quân Phong Hùng nhất tộc cũng đã phân ra sáu vạn giáp sĩ.
Sài Nguyên cố nhiên là tâm hướng về Tông Thế Tông Dương, bất quá bị buộc hàng cũng không có ý định giữ lại thực lực, chọn lựa ra đều là bộ phận tinh nhuệ nhất.
Hai chi đại quân hợp lại, tổng cộng mười bốn vạn người, đại quy mô đi về hướng tây.
Lần này không chỉ là nhiều hơn sáu vạn Phong Hùng nhất tộc tinh nhuệ Chiến Sĩ. Quân thành đông năm trấn sĩ khí tăng vọt, quân tâm cũng không còn rung chuyển bất an trước đó, ngược lại vô số người may mắn không thôi.
Ngoài ra còn có hai mươi vạn bình dân cường tráng bị đại quân một đường xua đuổi tiến lên mở con đường cho đại quân.
Ở bên trong Càn Thiên Sơn thành cơ hồ mỗi người tập võ, đều có khí lực không tầm thường.
Mà khu quần cư Phong Hùng nhất tộc cách nơi đóng quân của Mục Lang tộc cũng không quá mười lăm dặm.
Đại quân đẩy mạnh tiến lên, gần kề một khắc cũng đã đến. Mà lúc này chung quanh có mấy chi đại quân tới gần. Tây thành quân có năm vạn người, còn có nội thành Vũ Lâm quân, thành vệ quân tổng cộng gần mười vạn đại quân, đều là thuộc hạ thân tín do Khâu Vi thống lĩnh.
Nội thành đang trông xem hướng gió chư tộc thế nào, giờ phút này đều biết thắng bại đã định thì khởi binh hội tụ bên này.
Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh khu quần cư của Mục Lang tộc hội tụ hơn ba mươi vạn đại quân bao bọc vây quanh phạm vi hơn mười dặm.
Nhất thời là sát khí xông lên trời, khí thế ngập trời chiến kỳ rợp trời, áo giáp âm vang.
Mục Lang nhất tộc thế lực không kém Phong Hùng. Chiến lực hơi yếu cộng cả nhân khẩu tư quân trong tộc chừng mười ba vạn. Chiến Sĩ trong tộc lấy dũng mãnh gan dạ nổi tiếng, khi đại quân vây quanh tứ phương đều lộ ánh mắt lập lòe lo sợ.
Mà những tướng lãnh kia, tuy là ánh mắt âm hàn ẩn tức giận tuy nhiên đều cường hành khắc chế, đều không có ý định phản kích động thủ trước, họ không ngừng co rút lại trận hình , mặc kệ vài chục vạn đại quân đẩy mạnh đem không gian của bọn hắn từng bước áp súc.
Mãi tới khi lui nữa không thể lui, mới có một đoàn người từ trong trận đi ra. Trong đó là lão nhân chiếm đa số, hẳn là Mục Lang tộc trưởng lão.
Bất quá người cầm đầu lại là một người đàn ông tuổi còn trẻ khoảng hai mươi mấy. Bộ lông trên người giống như bút lông sói, lông mày có một đường khe hở, đúng là huyết thống Mục Lang nhất tộc thuần chánh nhất.
Tông Thủ không nhận biết người này, Hổ Trung Nguyên lại cực kỳ quen thuộc, lặng lẽ cười nói:
- Biết ngay tiểu tử này sẽ không chịu được mà. Đây là con trai trưởng Linh Huyền của Linh Pháp Không lão nhân kia, trước kia cùng ta quan hệ không tệ, đã từng là người đáng tin. Người này bất đồng cùng phụ thân hắn, Linh Pháp Không một mực coi trọng Tông Thế nhưng Linh Huyền lại giống tính của cha ta, hại cha ta cứ nói chúng ta đầu thai sai chỗ.
Hổ Trung Nguyên cố ý nhấn mạnh hai chữ "trước kia", Tông Thủ lắc đầu bật cười, cũng không thèm để ý.
Chư tộc bên trong Càn Thiên Sơn thành rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có được liên hệ chặt chẽ. Có đôi khi quan hệ thông gia cũng là chuyện bình thường.
So đo cái này, thuần túy là tự tìm không thoải mái.
Về phần vài câu đằng sau ngược lại làm hắn hơi có chút để ý, bất quá cũng không quá đáng chỉ là 'Thoáng " 'Một chút' mà thôi.
Hắn không biết Hổ Trung Nguyên có nói giúp bạn tốt của mình hay không, tóm lại vô luận Linh Huyền này trong lòng còn có thiện ý đối với chính mình không, hắn không cần quan tâm.
Ngày hôm nay việc đã đến nước này, vô luận đối phương có thủ đoạn gì, hắn cũng có thể đánh bật ra.
Chỉ thấy Linh Huyền đi đến trước trận hai quân lúc này xuống ngựa cúi đầu:
- Mục Lang tộc Linh Huyền, xin mời thế tử gặp mặt nói chuyện!
Tông Thế không khỏi nhếch miệng, đổi lại là Linh Pháp Không tự mình tới thì không sai biệt lắm.
Một đứa con của tộc trưởng mà muốn chính mình đích thân đi gặp. Không thấy mất giá trị của con người sao? Thấy tình hình này, Linh Pháp Không không đến, cũng hơn nửa không cần đàm phán nữa.
Giơ ba ngón tay bên cạnh, Tông Thủ nói:
- Nói cho hắn biết, không hàng tức thì chiến. Hoặc là tộc diệt hoặc là lập tức đầu hàng, không có khác đường khác có thể đi!
Hổ Trung Nguyên lập tức hiểu ý, vội vàng phi mã chạy đến trước trận, mắt mang thương cảm nhìn Linh Huyền trên mặt đất khôi phục vẻ hờ hững:
- Thế tử nói, trong 300 tức, nếu không hàng thì diệt toàn tộc Mục Lang!
Tông Thủ khẽ giật mình, người này đúng là trọng tình trọng nghĩa. Chính mình chỉ là ý định cho đối phương 30 tức thời gian mà thôi, không có ý định cho đối phương thời gian cân nhắc, không ngờ dám đổi thành 300 tức.
Tâm niệm chuyển đổi, Tông Thủ không để ở trong lòng. Người đều có tư tâm, mình không có nói rõ ràng. Bất quá quay đầu lại việc này phải trừng phạt thật nặng.
Sắc mặt Linh Huyền tái nhợt, ánh mắt lập loè bất định. Mà phía sau hắn mấy vị trưởng lão cũng giống như thế, thân hình khẽ run, hiện ra chần chờ do dự, muốn đáp ứng nhưng lại cố kỵ cái gì đó.
Mà đang ở thời điểm Linh Huyền mấy lần há miệng, lại im lặng thì bên ngoài chiến trường bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài:
- Thế tử, Mục Lang nhất tộc chúng ta thần phục.
Chỉ thấy một người, tay áo bồng bềnh từ đằng xa đi tới, sắc mặt anh tuấn nhưng đồng dạng Sài Nguyên có vẻ mặt xám như tro tàn.
Hắn từ một bên đi tới khi đi tới bên cạnh Linh Huyền thì mới quỳ xuống bái.
Thần sắc Tông Thủ khẽ nhúc nhích, ra roi cho ngựa không nhanh không chậm đi tới trước hai người.
Tiếp theo ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Linh Pháp Không.
Người này tuy là trấn tĩnh, nhưng sắc mặt trắng bệch, trong mắt tuy là bình tĩnh nhưng có thể nhìn ra vẻ hối hận trong mắt hắn.
Tông Thủ lúc này mới cười cười:
- Ngươi cũng biết bối cảnh Tuyết thị? Biết rõ dã tâm của Tuyết thị còn dám thông đồng làm bậy cùng một giuộc với đám người Tông Thế?
Thấy thân hình đối phương run lên, Tông Thủ lắc đầu, rút Hổ Bá Đao của Hổ Trung Nguyên nhét vào trước người Linh Pháp Không.
- Linh thúc ngươi lần này thật sự làm sai rồi. Mục Lang nhất tộc, cũng cần cho ta một cái công đạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.