Chương 215: Bắt đầu giao phong
Khai Hoang
01/05/2014
Tông Nguyên bắt lấy, vừa liếc một cái đã nhận ra một bộ giáp trong đó là Huyết Vân Kỵ Giáp mua được hôm qua.
Mà đổi thành một giáp một cây thương, mới vừa vào tay, cảm giác vô cùng quen thuộc, huyết nhục tương liên đều không ngoại lệ đều là ngũ giai Linh Khí.
Hắn không khỏi ngẩn người, ánh mắt thoáng khôi phục. Tông Thủ cũng khẽ lắc đầu:
- Không cần nhìn ta, đây là thứ năm đó phụ thân ta lưu lại ở Tam Lục Tiễn Trang, rõ ràng tất cả đều là lôi hệ, ước chừng là chuẩn bị cho ngươi.
Khuôn mặt Tông Nguyên có chút động trong đôi mắt lóe lên quang trạch tiếp theo lại mờ nhòe đi.
Tông Thủ cười cười, lại cầm lên phù bút họa một ấn ký "hồn" sau gáy nó, mãi tới khi bao trùm đến phía dưới phần cổ mới để Tông Nguyên mặc hai bộ giáp vào.
Bộ kia thiếp thân nhuyễn giáp là ngũ giai linh giáp mặc bên trong, Huyết Vân Giáp mặc bên ngoài, lại có cái bao tay màu hơn một tháng trước Tông Thủ đoạt được. Cuối cùng buông mặt giáp xuống, cưỡi Long Giác Dực Mã Không Khí Tông tặng.
Cả người và ngựa quả thực dường như là sắt thép đúc thành, khí tức càng sâm lãnh mấy phần, làm cho người nhìn qua mà phát lạnh.
Con ngựa kia cũng được Tông Thủ vẽ một phù trận, Tông Nguyên ngồi ở trên lưng nó có cảm giác tâm ý tương thông, không có cảm giác không hài hòa. Thế mới biết phù trận trên người hắn để khống chế đầu long câu bên dưới.
Tông Thủ lại nhìn ra một phen lệnh Tông Nguyên đâm ra một thương, tính ra giờ phút này khí lực của hắn đã 150 vạn cân. Lúc này mới thoả mãn sờ lên cằm:
- A..., đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều, như vậy lần này xông trận do ngươi thống quân.
Mọi người chung quanh nghe vậy lập tức cả kinh, Đàm Đào càng hoảng sợ thất sắc thẳng lên lưng, không dám tin nhìn qua. Hắn vốn dĩ lúc này đây xông trận muốn chọn người thì phải là mình mà không còn ai khác.
Ngay cả Tông Nguyên cũng nghiêng đầu, ánh mắt lần nữa kinh ngạc lộ rõ qua khe hở của mặt nạ.
- Không phải cho ngươi chịu chết, ở bên trong rất nhiều người này ta có thể khống chế một mình ngươi mà thôi. Ngươi là khôi lỗi của ta, nên phải biết phối hợp như thế nào...
Thấy ánh mắt của mọi người phụ cận đều bình tĩnh lại lộ ra vẻ thoải mái, Tông Thủ lại lắc đầu:
- Bất quá, đến cùng có thể có thể còn sống sót không thì phải xem ngươi. Nếu như bản thân ngươi cũng không có chiến ý, không có muốn sống thì trận chiến này sẽ bại. Kỳ thật đây cũng là cơ hội của ngươi, vô luận là muốn thoát khỏi khống chế của ta muốn báo thù cũng thế. Chính mình không cố gắng một phen làm sao biết kết quả sẽ ra sao?
Thân hình Tông Nguyên chấn động, ánh mắt như nhớ tới cái gì đó. Đàm Đào vẫn lo lắng, quân chiến chi đạo bất đồng tranh đấu tầm thường. Dù là Tông Thủ kiếm đạo Thông Linh, khi mà đại quân giao chiến cũng không có nửa điểm tác dụng.
Địch một người và địch vạn người căn bản chính là hai chuyện khác nhau.
Tỷ như Hiên Viên Thông cùng Hổ Thiên Thu, cường giả Đông Lâm Vân Giới có thể thắng được hai người này cũng không phải là không có. Nhưng chỉ cần hai người này xuất trận, cơ hồ không thể thua trận.
Năm đó Tông Vị Nhiên xuất đạo thực lực cũng không quá Võ Tông đỉnh phong, dựa vào một ngàn kỵ quân loạn thất bát tao đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Cho dù là đại quân hợp lực gấp mấy chục lần cũng bị giết đánh tơi bời.
Có vị Yêu Vương này làm ví dụ, tựa hồ lấy một địch trăm vẫn có cơ hội thắng. Nhưng khi đó đối thủ của Tông Vị Nhiên kỳ thật cũng chỉ là đám ô hợp chư thành hợp lại, so với tinh nhuệ Vân Hà Liệt Diễm Sơn tuyệt đối không thể cùng cấp. Huống chi đối diện, còn có vài vị Huyền Võ tông sư tọa trấn.
Tông Thủ lại không lại để ý tới hai người, an bài xong thì lên xe ngựa. Mấy ngàn kỵ mã nơi đây cũng yên lặng cỡi chiến mã. Tông Nguyên không nói một lời ngự Long Giác Dực Mã đến trước tất cả kỵ quân.
Toàn bộ mấy ngàn nhân mã không khí trầm lặng, bất đồng với Tông Nguyên, họ đều là người của Huyền Sơn Thành, tuy đã có lòng chết trận nơi đây nhưng không hề biểu lộ. Chỉ ngẫu nhiên là ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tông Thủ trên Phiên Vân Xa, vị Thiếu thành chủ này xằng bậy vô cùng, địch gấp trăm lần cũng dám đánh chính diện, ngoài chịu chết thì tưởng đối phương là bùn nặn hay sao?
Không muốn uổng mạng chỉ cho là Thiếu thành chủ không hiểu thế sự chôn cùng mình, trả ân một mạng cho Tông Vị Nhiên. Bất quá cho dù là chịu chết cũng cần kéo lên một hai cái đệm lưng mới tốt.
- Hắc hắc! Binh thư nói quân không chiến tâm, không chiến ý, nói đúng là loại tình hình này sao?
Tông Thủ ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe cười nhìn ra phía ngoài. Vừa nói dứt lời, một bên bày châm cho Nhược Thủy, đan dược của Hiên Viên Y Nhân quả nhiên là hữu dụng, tuy không phải chính thức đúng bệnh nhưng cũng dựng sào thấy bóng. Giờ phút này độc tố trong cơ thể Nhược Thủy trải qua ngày ngày thay máu đã giảm đi ba thành.
- Làm không tốt trên chiến trường thì thảm quá. Rồi Nhược Thủy, nàng cũng có huyết mạch Thiên Hồ sao?
Vấn đề này hắn một mực nghi hoặc trong lòng, ngày Nhược Thủy hiện ra yêu thân tuy là Thiên Hồ bất quá tình hình lúc đó lại cảm giác có chút không đúng.
- Mẫu thân của ta là ảnh hồ, ta là con lai.
Nhược Thủy lo lắng nhìn Tông Thủ, thấy trên mặt Tông Thủ không có dị sắc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong Yêu tộc Hồ thị coi trọng huyết thống, giống Tông Thủ huyết mạch cao quý của nhân tộc và yêu tộc thì có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nói không chừng tương lai còn có thể mang đến huyết mạch tốt hơn trong tộc.
Nhưng ảnh hồ thì thuộc tạp hồ.
- Trách không được nàng che dấu không nói ra.
Tông Thủ thu hồi một cây châm cuối cùng rồi sau đó lại để cho Nhược Thủy uống một viên thuốc, mới thản nhiên nói:
- Trên chiến trường, Huyết Sát trùng thiên. Bên kia Linh Sư làm phép, nhất định phải rời xa chiến trường thiết trí pháp đàn. Vô luận nàng dùng biện pháp gì, tóm lại ở trong ba canh giờ tận lực để cho bọn họ không thể thi triển nhiều linh pháp.
Giờ phút này Nhược Thủy cũng có thể toàn lực hoạt động bốn canh giờ, so với hắn mạnh một ít.
Nhược Thủy cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Thân ảnh phiêu dật như tiên bay vào trong rừng nhiệt đới rồi biến mất.
Bốn ngàn kỵ quân quả nhiên không hổ là tinh nhuệ Huyền Sơn Thành, hành quân không vội không chậm, cẩn thận dự trữ dưỡng sức cùng mã lực. Ba mươi dặm khoảng cách bỏ ra trọn vẹn một canh giờ đã tới nơi.
Giờ phút này vừa vặn tiếp cận vào lúc giữa trưa, mặt trời lên cao. Quân doanh nhao nhao rộng mở, nhiều đội giáp sĩ xếp thành hàng với bộ pháp chỉnh tề bày trận doanh. Dùng năm ngàn người làm một phương trận, suốt sáu mươi phương trận chống cự phạm vi mười dặm. Ngoài ra có mười vạn kỵ binh phân ra hai bên lao nhanh như sấm tạo nên những âm vang va chạm bên tai không dứt.
Vài chục vạn giáp sĩ như nhất thể, thế như hùng sơn, từ xa nhìn lại chỉ thấy tất cả đều là đầu người đông nghịt.
Tông Thủ lập tức nghe ở phụ cận từng thanh âm hít không khí, tinh nhuệ Vân Hà Liệt Diễm nhị sơn này quả nhiên cũng nghiêm chỉnh huấn luyện.
Mà khi bọn hắn vào cốc sau lưng truyền đến vô số tiếng vó ngựa như sấm rền, càng làm lòng người trầm trọng. Chỉ cần không phải ngốc nghếch đều biết đường lui đã bị phủ kín.
Sơ Tuyết cũng tuyệt vọng, bất quá cũng rất kiên định nhìn Tông Thủ nói:
- Thiếu chủ, ngươi tuy rằng rất ngốc, nhưng Tuyết Nhi không trách ngươi. Đợi lát nữa Tuyết Nhi nhất định sẽ chết trước ngươi.
Tông Thủ nhịn không được cười to, không chút khách khí hung hăng gõ đầu Tuyết Nhi.
Kỵ quân Huyền Sơn Thành dưới trướng hắn ràng cũng thân kinh bách chiến, tuy là tự biết không có đường sống cũng không bối rối. Được Đàm Đào sai khiến, 500 Thiết Hổ đại kích sĩ cộng chiến kỵ sĩ bố trí những chiếc Phiên Vân Xa đầu đuôi tương liên làm thành một xa trận kiên cố.
3000 người khác gồm cả Huyền Giáp phong long đều ở bên ngoài xa trận bày trận, vẻ mặt âm trầm, thấy chết không sờn.
Mà Phiên Vân Xa của Tông Thủ ở trong cùng với 49 chiếc xe khác, trên dưới khắc những phù văn không có quy luật chút nào. Mà khi chắp vá tại một chỗ lại là một pháp đàn.
Thi Đan ở giữa cùng Ly Lạc hộ pháp bên cạnh Tông Thủ. Bất phù hoàn dương cảnh Linh Sư, hồn lực kỳ thật có hạn. Nơi này chỉ có bốn ngàn năm trăm người, cũng gia trì mấy cái pháp thuật thì hồn lực khô kiệt, cần ngồi xuống minh tưởng khôi phục.
Đều là sơ giai linh pháp như Phong Tốc, Tấn Ảnh cùng Phá Giáp... Khiến cho nơi này mấy ngàn người đều là tâm thần hơi chấn, sĩ khí thoáng tăng trở lại. Dù là giờ phút này nhiều thêm một chút thực lực cũng đáng ngưỡng mộ vạn phần.
Mà Ly Lạc thì là đứng ở trên mui xe chắp tay nhìn về phía xa hơn vài chục dặm, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Tông Thủ loay hoay cầm một tấm gương màu đen.
Hắn nhận ra hắc kính chính là một loại Ma Đạo pháp khí có thể khống chế người khác trong trăm dặm thì không khỏi lông mày nhíu lại, trong lòng hắn nghĩ ngợi thế tử Càn Thiên Sơn đến cùng dựa vào cái gì lấy 3000 kỵ quân đối chọi bốn mươi vạn đại quân?
Giờ phút này không chỉ là Ly Lạc hiếu kỳ, cách đó hơn vài chục dặm, trên đài cao do gỗ tròn vừa thô vừa to tạm thời dựng thành, Phong Dục cùng Hùng Khôi, cũng nghi ngờ nhìn qua.
- Tông Thủ này rốt cục là ngu bẩm sinh hay là có đào tạo đây? Rõ ràng dám đâm đầu tới? Dù có ngu cũng không tới mức đi chịu chết như thế chứ?
Hùng Khôi bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh đài:
- Kẻ này một tay mua thấp bán cao. Qua tay chính là gấp mấy chục lợi nhuận, mấy ngày nay ta đã tỉnh lại, xem trọng hắn hơn. Nhưng người này ngày hôm nay rốt cuộc là muốn chơi trò gì?
Phong Dục cũng nhíu nhíu mày, sự tình ngày hôm nay hắn cũng triệt để hồ đồ rồi. Nếu nói kẻ này ngu xuẩn thì tuyệt đối không thể đoán được thú tinh linh thạch sẽ hạ giá. Nếu nói kẻ này thông minh, hết lần này tới lần khác lại làm ra loại sự tình như chịu chết này? Nếu là bên người Tông Thủ có cao nhân chỉ điểm há không biết được Hải Hạp này như thế nào?
Thời điểm đang trầm ngâm thì chỉ thấy xa xa Huyền Giáp Phong Long kỵ kỵ quân đã bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. Từ phía bên phải bắt đầu quấn lấy cánh phía bên trái.
Phong Dục lập tức nhíu lông mày, sau khi cười lạnh một tiếng vươn người đứng lên nói:
- Ta không biết Tông Thủ bởi vì duyên cớ gì chạy tới nơi này nhưng lại biết chuột đã vào trong vò gốm thì cho chạy cũng không thoát. Truyền lệnh Dương Hiên, cánh quân bên trái toàn quân xuất kích, lưu loát một chút, đem những tên không biết sống chết này giết hết cho ta.
Một vị Linh Sư tùy tùng ở bên lập tức tuân mệnh. Một phù điểu lập tức bay lên lượn về phía đại trận bên trái. Một lát sau, gần năm vạn thiết kỵ cánh quân bên trái giật dây cương đi về phía trước.
Mà đổi thành một giáp một cây thương, mới vừa vào tay, cảm giác vô cùng quen thuộc, huyết nhục tương liên đều không ngoại lệ đều là ngũ giai Linh Khí.
Hắn không khỏi ngẩn người, ánh mắt thoáng khôi phục. Tông Thủ cũng khẽ lắc đầu:
- Không cần nhìn ta, đây là thứ năm đó phụ thân ta lưu lại ở Tam Lục Tiễn Trang, rõ ràng tất cả đều là lôi hệ, ước chừng là chuẩn bị cho ngươi.
Khuôn mặt Tông Nguyên có chút động trong đôi mắt lóe lên quang trạch tiếp theo lại mờ nhòe đi.
Tông Thủ cười cười, lại cầm lên phù bút họa một ấn ký "hồn" sau gáy nó, mãi tới khi bao trùm đến phía dưới phần cổ mới để Tông Nguyên mặc hai bộ giáp vào.
Bộ kia thiếp thân nhuyễn giáp là ngũ giai linh giáp mặc bên trong, Huyết Vân Giáp mặc bên ngoài, lại có cái bao tay màu hơn một tháng trước Tông Thủ đoạt được. Cuối cùng buông mặt giáp xuống, cưỡi Long Giác Dực Mã Không Khí Tông tặng.
Cả người và ngựa quả thực dường như là sắt thép đúc thành, khí tức càng sâm lãnh mấy phần, làm cho người nhìn qua mà phát lạnh.
Con ngựa kia cũng được Tông Thủ vẽ một phù trận, Tông Nguyên ngồi ở trên lưng nó có cảm giác tâm ý tương thông, không có cảm giác không hài hòa. Thế mới biết phù trận trên người hắn để khống chế đầu long câu bên dưới.
Tông Thủ lại nhìn ra một phen lệnh Tông Nguyên đâm ra một thương, tính ra giờ phút này khí lực của hắn đã 150 vạn cân. Lúc này mới thoả mãn sờ lên cằm:
- A..., đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều, như vậy lần này xông trận do ngươi thống quân.
Mọi người chung quanh nghe vậy lập tức cả kinh, Đàm Đào càng hoảng sợ thất sắc thẳng lên lưng, không dám tin nhìn qua. Hắn vốn dĩ lúc này đây xông trận muốn chọn người thì phải là mình mà không còn ai khác.
Ngay cả Tông Nguyên cũng nghiêng đầu, ánh mắt lần nữa kinh ngạc lộ rõ qua khe hở của mặt nạ.
- Không phải cho ngươi chịu chết, ở bên trong rất nhiều người này ta có thể khống chế một mình ngươi mà thôi. Ngươi là khôi lỗi của ta, nên phải biết phối hợp như thế nào...
Thấy ánh mắt của mọi người phụ cận đều bình tĩnh lại lộ ra vẻ thoải mái, Tông Thủ lại lắc đầu:
- Bất quá, đến cùng có thể có thể còn sống sót không thì phải xem ngươi. Nếu như bản thân ngươi cũng không có chiến ý, không có muốn sống thì trận chiến này sẽ bại. Kỳ thật đây cũng là cơ hội của ngươi, vô luận là muốn thoát khỏi khống chế của ta muốn báo thù cũng thế. Chính mình không cố gắng một phen làm sao biết kết quả sẽ ra sao?
Thân hình Tông Nguyên chấn động, ánh mắt như nhớ tới cái gì đó. Đàm Đào vẫn lo lắng, quân chiến chi đạo bất đồng tranh đấu tầm thường. Dù là Tông Thủ kiếm đạo Thông Linh, khi mà đại quân giao chiến cũng không có nửa điểm tác dụng.
Địch một người và địch vạn người căn bản chính là hai chuyện khác nhau.
Tỷ như Hiên Viên Thông cùng Hổ Thiên Thu, cường giả Đông Lâm Vân Giới có thể thắng được hai người này cũng không phải là không có. Nhưng chỉ cần hai người này xuất trận, cơ hồ không thể thua trận.
Năm đó Tông Vị Nhiên xuất đạo thực lực cũng không quá Võ Tông đỉnh phong, dựa vào một ngàn kỵ quân loạn thất bát tao đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Cho dù là đại quân hợp lực gấp mấy chục lần cũng bị giết đánh tơi bời.
Có vị Yêu Vương này làm ví dụ, tựa hồ lấy một địch trăm vẫn có cơ hội thắng. Nhưng khi đó đối thủ của Tông Vị Nhiên kỳ thật cũng chỉ là đám ô hợp chư thành hợp lại, so với tinh nhuệ Vân Hà Liệt Diễm Sơn tuyệt đối không thể cùng cấp. Huống chi đối diện, còn có vài vị Huyền Võ tông sư tọa trấn.
Tông Thủ lại không lại để ý tới hai người, an bài xong thì lên xe ngựa. Mấy ngàn kỵ mã nơi đây cũng yên lặng cỡi chiến mã. Tông Nguyên không nói một lời ngự Long Giác Dực Mã đến trước tất cả kỵ quân.
Toàn bộ mấy ngàn nhân mã không khí trầm lặng, bất đồng với Tông Nguyên, họ đều là người của Huyền Sơn Thành, tuy đã có lòng chết trận nơi đây nhưng không hề biểu lộ. Chỉ ngẫu nhiên là ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tông Thủ trên Phiên Vân Xa, vị Thiếu thành chủ này xằng bậy vô cùng, địch gấp trăm lần cũng dám đánh chính diện, ngoài chịu chết thì tưởng đối phương là bùn nặn hay sao?
Không muốn uổng mạng chỉ cho là Thiếu thành chủ không hiểu thế sự chôn cùng mình, trả ân một mạng cho Tông Vị Nhiên. Bất quá cho dù là chịu chết cũng cần kéo lên một hai cái đệm lưng mới tốt.
- Hắc hắc! Binh thư nói quân không chiến tâm, không chiến ý, nói đúng là loại tình hình này sao?
Tông Thủ ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe cười nhìn ra phía ngoài. Vừa nói dứt lời, một bên bày châm cho Nhược Thủy, đan dược của Hiên Viên Y Nhân quả nhiên là hữu dụng, tuy không phải chính thức đúng bệnh nhưng cũng dựng sào thấy bóng. Giờ phút này độc tố trong cơ thể Nhược Thủy trải qua ngày ngày thay máu đã giảm đi ba thành.
- Làm không tốt trên chiến trường thì thảm quá. Rồi Nhược Thủy, nàng cũng có huyết mạch Thiên Hồ sao?
Vấn đề này hắn một mực nghi hoặc trong lòng, ngày Nhược Thủy hiện ra yêu thân tuy là Thiên Hồ bất quá tình hình lúc đó lại cảm giác có chút không đúng.
- Mẫu thân của ta là ảnh hồ, ta là con lai.
Nhược Thủy lo lắng nhìn Tông Thủ, thấy trên mặt Tông Thủ không có dị sắc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong Yêu tộc Hồ thị coi trọng huyết thống, giống Tông Thủ huyết mạch cao quý của nhân tộc và yêu tộc thì có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nói không chừng tương lai còn có thể mang đến huyết mạch tốt hơn trong tộc.
Nhưng ảnh hồ thì thuộc tạp hồ.
- Trách không được nàng che dấu không nói ra.
Tông Thủ thu hồi một cây châm cuối cùng rồi sau đó lại để cho Nhược Thủy uống một viên thuốc, mới thản nhiên nói:
- Trên chiến trường, Huyết Sát trùng thiên. Bên kia Linh Sư làm phép, nhất định phải rời xa chiến trường thiết trí pháp đàn. Vô luận nàng dùng biện pháp gì, tóm lại ở trong ba canh giờ tận lực để cho bọn họ không thể thi triển nhiều linh pháp.
Giờ phút này Nhược Thủy cũng có thể toàn lực hoạt động bốn canh giờ, so với hắn mạnh một ít.
Nhược Thủy cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Thân ảnh phiêu dật như tiên bay vào trong rừng nhiệt đới rồi biến mất.
Bốn ngàn kỵ quân quả nhiên không hổ là tinh nhuệ Huyền Sơn Thành, hành quân không vội không chậm, cẩn thận dự trữ dưỡng sức cùng mã lực. Ba mươi dặm khoảng cách bỏ ra trọn vẹn một canh giờ đã tới nơi.
Giờ phút này vừa vặn tiếp cận vào lúc giữa trưa, mặt trời lên cao. Quân doanh nhao nhao rộng mở, nhiều đội giáp sĩ xếp thành hàng với bộ pháp chỉnh tề bày trận doanh. Dùng năm ngàn người làm một phương trận, suốt sáu mươi phương trận chống cự phạm vi mười dặm. Ngoài ra có mười vạn kỵ binh phân ra hai bên lao nhanh như sấm tạo nên những âm vang va chạm bên tai không dứt.
Vài chục vạn giáp sĩ như nhất thể, thế như hùng sơn, từ xa nhìn lại chỉ thấy tất cả đều là đầu người đông nghịt.
Tông Thủ lập tức nghe ở phụ cận từng thanh âm hít không khí, tinh nhuệ Vân Hà Liệt Diễm nhị sơn này quả nhiên cũng nghiêm chỉnh huấn luyện.
Mà khi bọn hắn vào cốc sau lưng truyền đến vô số tiếng vó ngựa như sấm rền, càng làm lòng người trầm trọng. Chỉ cần không phải ngốc nghếch đều biết đường lui đã bị phủ kín.
Sơ Tuyết cũng tuyệt vọng, bất quá cũng rất kiên định nhìn Tông Thủ nói:
- Thiếu chủ, ngươi tuy rằng rất ngốc, nhưng Tuyết Nhi không trách ngươi. Đợi lát nữa Tuyết Nhi nhất định sẽ chết trước ngươi.
Tông Thủ nhịn không được cười to, không chút khách khí hung hăng gõ đầu Tuyết Nhi.
Kỵ quân Huyền Sơn Thành dưới trướng hắn ràng cũng thân kinh bách chiến, tuy là tự biết không có đường sống cũng không bối rối. Được Đàm Đào sai khiến, 500 Thiết Hổ đại kích sĩ cộng chiến kỵ sĩ bố trí những chiếc Phiên Vân Xa đầu đuôi tương liên làm thành một xa trận kiên cố.
3000 người khác gồm cả Huyền Giáp phong long đều ở bên ngoài xa trận bày trận, vẻ mặt âm trầm, thấy chết không sờn.
Mà Phiên Vân Xa của Tông Thủ ở trong cùng với 49 chiếc xe khác, trên dưới khắc những phù văn không có quy luật chút nào. Mà khi chắp vá tại một chỗ lại là một pháp đàn.
Thi Đan ở giữa cùng Ly Lạc hộ pháp bên cạnh Tông Thủ. Bất phù hoàn dương cảnh Linh Sư, hồn lực kỳ thật có hạn. Nơi này chỉ có bốn ngàn năm trăm người, cũng gia trì mấy cái pháp thuật thì hồn lực khô kiệt, cần ngồi xuống minh tưởng khôi phục.
Đều là sơ giai linh pháp như Phong Tốc, Tấn Ảnh cùng Phá Giáp... Khiến cho nơi này mấy ngàn người đều là tâm thần hơi chấn, sĩ khí thoáng tăng trở lại. Dù là giờ phút này nhiều thêm một chút thực lực cũng đáng ngưỡng mộ vạn phần.
Mà Ly Lạc thì là đứng ở trên mui xe chắp tay nhìn về phía xa hơn vài chục dặm, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Tông Thủ loay hoay cầm một tấm gương màu đen.
Hắn nhận ra hắc kính chính là một loại Ma Đạo pháp khí có thể khống chế người khác trong trăm dặm thì không khỏi lông mày nhíu lại, trong lòng hắn nghĩ ngợi thế tử Càn Thiên Sơn đến cùng dựa vào cái gì lấy 3000 kỵ quân đối chọi bốn mươi vạn đại quân?
Giờ phút này không chỉ là Ly Lạc hiếu kỳ, cách đó hơn vài chục dặm, trên đài cao do gỗ tròn vừa thô vừa to tạm thời dựng thành, Phong Dục cùng Hùng Khôi, cũng nghi ngờ nhìn qua.
- Tông Thủ này rốt cục là ngu bẩm sinh hay là có đào tạo đây? Rõ ràng dám đâm đầu tới? Dù có ngu cũng không tới mức đi chịu chết như thế chứ?
Hùng Khôi bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh đài:
- Kẻ này một tay mua thấp bán cao. Qua tay chính là gấp mấy chục lợi nhuận, mấy ngày nay ta đã tỉnh lại, xem trọng hắn hơn. Nhưng người này ngày hôm nay rốt cuộc là muốn chơi trò gì?
Phong Dục cũng nhíu nhíu mày, sự tình ngày hôm nay hắn cũng triệt để hồ đồ rồi. Nếu nói kẻ này ngu xuẩn thì tuyệt đối không thể đoán được thú tinh linh thạch sẽ hạ giá. Nếu nói kẻ này thông minh, hết lần này tới lần khác lại làm ra loại sự tình như chịu chết này? Nếu là bên người Tông Thủ có cao nhân chỉ điểm há không biết được Hải Hạp này như thế nào?
Thời điểm đang trầm ngâm thì chỉ thấy xa xa Huyền Giáp Phong Long kỵ kỵ quân đã bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. Từ phía bên phải bắt đầu quấn lấy cánh phía bên trái.
Phong Dục lập tức nhíu lông mày, sau khi cười lạnh một tiếng vươn người đứng lên nói:
- Ta không biết Tông Thủ bởi vì duyên cớ gì chạy tới nơi này nhưng lại biết chuột đã vào trong vò gốm thì cho chạy cũng không thoát. Truyền lệnh Dương Hiên, cánh quân bên trái toàn quân xuất kích, lưu loát một chút, đem những tên không biết sống chết này giết hết cho ta.
Một vị Linh Sư tùy tùng ở bên lập tức tuân mệnh. Một phù điểu lập tức bay lên lượn về phía đại trận bên trái. Một lát sau, gần năm vạn thiết kỵ cánh quân bên trái giật dây cương đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.