Chương 169: Bước vào Tiên Thiên
Khai Hoang
01/05/2014
- Bình chướng thiên nhân?
Lực chú ý của Thủy Lăng Ba cũng đã thoáng di chuyển một chút, hắn nhíu mày lại, nói:
- Việc này đúng là khó làm, từ Vân Hoang đến nay người đã thành công phá tan bình chướng thiên nhân, chỉ có năm vị nhưng đều dựa vào ngoại lực. Trừ việc đó ra hắn còn có song mạch trên người, thần hồn tàn phá thì càng khó khăn phức tạp. Cũng may Tông Thủ hắn có nắm giữ kiếm ý, cuối cùng cũng không phải không cách nào không thông. Tông của ta có một kiện ‘Giả Thân Châu’ có thể trợ giúp hắn một tay. Không biết Ngũ Tuyệt Sơn Trang các ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?
- Giả Thân Châu sao?
Nghiêm Phàm cười ha hả, nghe ra trong lời của Thủy Lăng Ba có ý khiêu khích, ngữ khí thản nhiên nói:
- Ngũ Tuyệt Sơn Trang chúng ta mặc dù không cất chứa bằng Thái Nguyên tông các ngươi. Phương diện này vừa vặn lại có thể trợ giúp hăn đấy, khả năng hiệu quả còn cao hơn cả Giả Thân Châu. Không biết Tiên Tử có nghe qua loại vật như Hàm Linh Mạch hay không?
Nghe được mấy chữ này sắc mặt nữ tử biến đổi, trong mắt không tự kìm hãm được hiện ra vẻ khiếp sợ. Mặc dù dùng tu dưỡng của Nghiêm Phàm cũng hơi cảm thấy đắc ý, nhẹ nhàng phẩy lấy chòm râu nói:
- Kỳ thật ta hôm nay ngược lại càng hiếu kỳ, cũng không biết giờ phút này Tông Thủ kia tại Thủy Tiên Hồ làm những chuyện gì. Mỗi ngày đều đi vào trong hồ, hắn cũng không sợ đầu Hàn Giao ăn hắn hay sao?
- Chỉ bằng đầu Hàn Giao kia, nó dám?
Thủy Lăng Ba khinh thường bĩu bĩu môi:
- Nếu ngươi muốn biết thì đi qua đó không phải tốt sao? Bản thân mình không dám đi vì sao lại kéo ta đi cùng? Trước tiên ít nói đi, ta ngược vừa nhìn pháp thuật nhìn qua, chỉ biết Tông Thủ kia ở trong Hắc Thủy Đàm. Nhưng kỳ thật không biết vì sao Hàn Giao không ngăn cản hắn đi vào. Kỳ thật ta và ngươi liên thủ có thể làm nó sợ sao?
- Đi không được!
Nghiêm Phàm lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:
- Vị kia đang tụ lực độ kiếp, giờ phút này vô cùng cảnh giác. Ta và ngươi đi qua không tránh khỏi đại chiến một hồi. Không phải Nghiêm Phàm khinh thường bản thân, nếu thật sự giao thủ với Hàn Giao nửa bước long thân, mặc dù ta và ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ. Một khi chiến đấu thì hơn phân nửa sẽ gây tai họa trong phạm vi mấy vạn dặm. Nhưng nếu như tiên tử khư khư cố chấp thì ta cũng không ngăn cản ngươi đâu. Tự đi qua là được rồi, dù sao Nghiêm Phàm ta không muôn tranh vào vũng nước đục này...
Ánh mắt của Thủy Lăng Ba quả nhiên do dự một hồi, cuối cùng hừ hừ:
- Không đi thì không đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì! Tông Thủ này đi nơi nào không tốt, vì sao lại đi vào Thủy Tiên Hồ?
Oán trách Tông Thủ vài câu, Thủy Lăng Ba lại không nói nên lời. Chỉ có ánh mắt du động, không biết đang suy nghĩ chủ ý gì đó.
Nghiêm Phàm cũng thở dài, nếu như tiếp tục thê này sẽ làm chậm trễ tiền đồ của Tông Thủ.
Cho dù là Võ tu hay là Linh Sư, tu hành đều phải giành giật từng giây, có đôi khi chậm hơn một khắc đều có thể chậm trễ cả đời. Tuổi càng trẻ càng có cơ hội leo lên đạo pháp đỉnh phong.
Thu thập nỗi lòng, Nghiêm Phàm lại nhìn qua xa xa, lại cầm đao trầm tư, dường như đang suy nghĩ tới lời nói của Lôi Động, không khỏi cười cười:
- Tại sao thời điểm này mà không cảm thấy nhàm chán như vậy?
Lôi Động mày rậm nhảy lên, không vui thu hồi suy nghĩ:
- Nếu các ngươi mỗi ngày đều chiến đấu thế này thì ta cả đời này cũng không nhàm chán! Nhưng trong mười ngày này xem các ngươi chiên đấu là được rồi.
Nghiêm Phàm cười ha ha, mặt mày hiện ra thần sắc quái dị, nói:
- Ta đây đang tìm một chuyện thú vị, đi giúp ta một chuyện được không? Coi như là giúp người anh em kết nghĩa một chút...
Lôi Động hừ hừ, vô ý thức muốn cự tuyệt. Nhưng chỉ thấy Nghiêm Phàm phất tay áo xuất ra một quyển sách lắc lăc trước mặt của hắn. Thần sắc của Lôi Động khẽ giật mình, lập tức biến thành nịnh nọt, vỗ bộ ngực hòa khí trùng thiên nói ra:
- Nhìn thúc phụ nói thì Lôi Động là chất nhi của ngài, vì ngài làm việc đương nhiên là đạo nghĩa rồi!
Nghiêm Phàm thấy thế chỉ cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến. Đối diện Thủy Lăng Ba thì là thờ ơ lạnh nhạt. Trong mắt bỗng nhiên hiện ra một tấm phù lục màu xanh da trời, ánh mắt xuyên thủng qua không gian mấy trăm dặm nhìn qua chỗ gần Thủy Tiên Hồ. Chỉ thấy trên bờ cát có hai bóng người màu đen đang đứng trên hồ. Một người tướng mạo anh tuấn đem thân hình giấu trong áo bào đen. Một người khác dung mạo vô cùng xấu xí.
Trong Hắc Thủy Đàm, dòng nước vốn bình tĩnh đúng lúc này lại xoay tròn. Bỗng nhiên dòng xoáy đang thuận lại biến thành ngược. Cường độ cũng biến hóa bất định, chợt nhanh chợt chậm, chợt mạnh chợt yếu. Kích thích vô số sóng biển và nước bắn tung tóe mọi nơi.
Tông Thủ thì đứng dưới nước sâu hai trăm trượng, quanh người có vòng xoáy to lớn hiện ra, đang điên cuồn trong vòng nước.
Nhưng mà giờ phút này cho dù hắn dùng Loạn Phi Phong Quyền, quyền nhanh chóng và mạnh mẽ ra sao cũng không cách nào làm cho vòng xoáy này nhanh hơn chút nào nữa.
Mà thân hình của hắn ở dưới nước xoáy đã không còn cảm thụ được bao nhiêu áp lực, lực ly tâm trong nước không còn là ảnh hưởng với hắn nữa.
Ngũ tạng lục phủ đã chính thức rèn luyện như sắt đá. Thân tủy huyết cốt nhục, da thịt so với tinh thú tam giai đỉnh phong còn mạnh hơn mấy lần.
Nhưng mà ở trong vòng nước xoáy này cũng đãkhông còn nửa phần cảm giác.
Tông Thủ chỉ luyện một lát liền biết khó có tiến cảnh nữa rồi. Nhưng mà hắn vẫn toàn lực luyện quyền đánh về phia trươc.
Quyền kình nong bỏng xuyên thấu qua đầm nước chừng ba trượng, đánh lên vách đá đối diện. Khối đá lớn ở phương hướng kia bị đánh nát bây! Trong đầm nước cũng lay động kịch liệt giống như muốn sụp đổ vậy.
Tông Thủ không thèm quan tâm, vẫn bình tĩnh đứng trên tảng đá lớn. Từ từ nhắm hai mắt, yên lặng cảm giác mạch luân trong cơ thể và biên hóa của tứ chi bách hài.
Sau một lát hắn lại cố ý kéo dài thêm vài ngày. Hắn khổ luyện thêm vài ngày khiến khí lực trong cơ thể tăng thêm vài phần.
- Lực lượng hai vạn ba ngàn cân! Cực hạn đã tới, có thể trùng kích Tiên Thiên!
Tuy lực lượng được rèn luyện tới mức này nhưng vẫn chênh lệch với Tiên Thiên chính thức một đoạn, chỉ có tương đương với Võ sư đỉnh phong mà thôi. Nhưng mà tố chất thân thể vẫn hơn Võ sư bình thường gấp năm lần, còn muốn càng mạnh hơn nữa.
Thời điểm hậu viên có thể động dụng thiên địa linh vật có hạn, cho nên khí lực không cách nào tăng trưởng bộc phát.
Ẩn ẩn cảm giác khí cơ mạch luân trong người bị áp chế muốn rục rịch. Tông Thủ quyết định thật nhanh, tâm niệm vừa động dẫn đường khí mạch mênh mông nhưng lại dài hẹp này, đưa xuống dưới đùi.
Bốn trăm tám mươi khí huyệt toàn thân, qua ba tháng này đã mở ra toàn bộ, số lượng năm trăm khí huyệt này đều có một tia chân khí truyền ra tiến vào khí hải.
Khi đạt tới năm trăm mạch luân tụ tại một chỗ. Lập tức mãnh như sóng lớn, thế lao nhanh khó áp chế, lập tức tiên vào dươi chân.
Một đường thế như chẻ tre, đến hai địa môn huyệt mới bị một bình chướng vô cùng dày đặc ngăn lại.
Đổi lại là bình thường thì khí kình này gấp mấy lần võ sư bình thường, nhẹ nhõm lỏng loẹt giống như có thể vượt qua dễ dàng, giờ phút này lại lại như đụng phải tấm thép, sau khi ngăn cản lại tuôn ra phía trước.
- Bình chướng thiên nhân sao?
Ánh mắt Tông Thủ hơi mở, hiện ra vài phần cười lạnh. Ở kiếp này tầng bình chướng địa môn đã mở ra, cũng chỉ tương đương tiền thế mà thôi.
- Tích súc ba tháng, làm sao để bình chương này ngăn cản được? Dùng hoá kiếm khí, PHÁ...
Trong cơ thể Tông Thủ tất cả chân khí dồn tại bắp chân, giờ phút này đúng là một môn đạo vô cùng lợi hại, lại mơ hồ khó thăm do kiếm hình, hướng về phía dưới chém xuống.
Thực sự không phải là ở trong Đan Điền, mười tám đạo Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý linh chủng đã ngưng tụ lại. Mà là một loại kiện tráng như rồng, linh động như nước, dày đặc như núi, biến ảo như mây, lại bá đạo cương tuyệt giống như bao hàm đủ mọi thứ!
Chỉ trong chốc lát đôi chân của Tông Thủ lập tức xuất hiện vô số miệng vết thương. Kiếm ý tán dật ra ngoài dồn xuống phía dưới, miệng vết thương đầm đìa.
Nhưng mà hai mạch địa huyệt bế tắc không thông cũng có hai phần khí kình, đột nhiên chém vào trong đó! Thế xông tới không thể ngăn cản, mà khi bị kiếm thế áp chế thì không thể ngăn cản. Mà hai mạch ở gần bỗng nhiên lại có một tia linh quang tràn ra, chúng tụ tập phù văn gắt gao kháng cự kiếm kình chém ra.
- Tại sao lại là thứ này? Thời điểm kiếp trước có tại sao kiếp này lại xuất hiện. Vẫn là phù chú phong huyệt? Hơn nữa còn ác độc hơn nữa?
Hàn quang trong mắt Tông Thủ hiện ra, thời điểm kiếp trước bởi vì người ta hạ phù. Ở kiếp này ‘ Tông Thủ ’ không biết đắc tội Linh Sư nào nha?
Hắn ăn thiệt thòi trong mấy tháng qua, thủy chung không kiêu không nóng nảy, không tùy tiện làm việc gì.
Hừ lạnh một tiếng, trong đan điền Tông Thủ có mười tám đạo kinh vân thần diệt kiếm ý cũng xông thẳng ra ngoài, dung nhập vào trong kiếm kình kia.
Kiếm của hắn dung nhập trăm nhà, bao hàm vạn vật. Mà kinh vân thần diệt kiếm ý cũng có hòa tan trong đó.
- Ở kiếp trước ta đã không bị phù lực ngăn cản. Ở kiếp này há có thể ngăn được ta! Tiên Thiên chi cảnh, mở cho ta!
Hai huyệt đạo địa môn ngăn cản lóng lánh lăng lệ ác liệt như hai đạo điện quang khiến cho linh phù kia lập tức sinh ra vô số vết rạn. Chỉ nghe tiếng vang ‘ xúy xúy ’ vang lên, bắp chân của Tông Thủ có huyết dịch chảy ra ngoài.
Tông Thủ lại không thèm quan tâm, ánh mắt của hắn lạnh nhạt bình tĩnh.
Chỉ trong nháy mắt này hắn chỉ nghe ‘ oanh ’ một tiếng nổ mạnh. Tầng bình chướng kia cuối cùng bị giải khai. Hai đạo kiếm khí khí kình lập tức nhập vào trong cơ thể.
Đầu tiên gặp nạn chính là hai bệ đá, bị kiếm khí trảm cắt trực tiếp nát bấy. Cái hố xuống sâu mười trượng kích thích một đống bùn cát vụn, không ngừng quay cuồng, mà đầm nước lại sôi trào. Không có vòng xoáy sinh ra, trên mặt nước đã có sóng nước bắn cao hơn mười trượng rồi.
Mà chung quanh có thiên địa linh khi cũng không ngừng chấn động mạnh mẽ, ảnh hướng tới xa vài dặm.
Thời gian trôi qua cũng không biết qua bao nhiêu thời gian. Thiên địa linh năng mới một lần nữa chuyển thành mỏng manh. Trong Hắc Thủy Đàm này dần dần bình tĩnh trở lại.
Tông Thủ mở mắt trong nước, khí kình bắn ra ngoài, nhảy ra ngoài thủy đàm. Giờ này khắc này cảm giác đã hoàn toàn khác trước rồi.
Linh giác của hắn tăng nhiều, động tĩnh như vậy có thể cảm nhận được thiên địa linh khí dao động. Vượt qua xa mượn nhờ lực lượng trong đan điền, tạm thời đạt tới cảm giác Tiên Thiên, hoàn toàn không thể so sánh, khí huyết trong cơ thể tuôn ra như sóng giống như dùng hết khí lực.
- Cuối cùng đã tới Tiên Thiên chi cảnh rồi!
Tông Thủ hít thở sâu một hơi, đè nén chấn động trong lòng.
Đối với võ giả truy cầu võ đạo đỉnh phong mà nói Tiên Thiên chi cảnh chỉ là bước đầu. Khoảng cách đỉnh phong kiêp trước của hắn còn một khoảng cách cực kỳ xa xôi.
Hơn nữa từng bước gian nan hiểm trở, chín bậc thang, mỗi một cấp đều phải dùng toàn lực.
Lực chú ý của Thủy Lăng Ba cũng đã thoáng di chuyển một chút, hắn nhíu mày lại, nói:
- Việc này đúng là khó làm, từ Vân Hoang đến nay người đã thành công phá tan bình chướng thiên nhân, chỉ có năm vị nhưng đều dựa vào ngoại lực. Trừ việc đó ra hắn còn có song mạch trên người, thần hồn tàn phá thì càng khó khăn phức tạp. Cũng may Tông Thủ hắn có nắm giữ kiếm ý, cuối cùng cũng không phải không cách nào không thông. Tông của ta có một kiện ‘Giả Thân Châu’ có thể trợ giúp hắn một tay. Không biết Ngũ Tuyệt Sơn Trang các ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?
- Giả Thân Châu sao?
Nghiêm Phàm cười ha hả, nghe ra trong lời của Thủy Lăng Ba có ý khiêu khích, ngữ khí thản nhiên nói:
- Ngũ Tuyệt Sơn Trang chúng ta mặc dù không cất chứa bằng Thái Nguyên tông các ngươi. Phương diện này vừa vặn lại có thể trợ giúp hăn đấy, khả năng hiệu quả còn cao hơn cả Giả Thân Châu. Không biết Tiên Tử có nghe qua loại vật như Hàm Linh Mạch hay không?
Nghe được mấy chữ này sắc mặt nữ tử biến đổi, trong mắt không tự kìm hãm được hiện ra vẻ khiếp sợ. Mặc dù dùng tu dưỡng của Nghiêm Phàm cũng hơi cảm thấy đắc ý, nhẹ nhàng phẩy lấy chòm râu nói:
- Kỳ thật ta hôm nay ngược lại càng hiếu kỳ, cũng không biết giờ phút này Tông Thủ kia tại Thủy Tiên Hồ làm những chuyện gì. Mỗi ngày đều đi vào trong hồ, hắn cũng không sợ đầu Hàn Giao ăn hắn hay sao?
- Chỉ bằng đầu Hàn Giao kia, nó dám?
Thủy Lăng Ba khinh thường bĩu bĩu môi:
- Nếu ngươi muốn biết thì đi qua đó không phải tốt sao? Bản thân mình không dám đi vì sao lại kéo ta đi cùng? Trước tiên ít nói đi, ta ngược vừa nhìn pháp thuật nhìn qua, chỉ biết Tông Thủ kia ở trong Hắc Thủy Đàm. Nhưng kỳ thật không biết vì sao Hàn Giao không ngăn cản hắn đi vào. Kỳ thật ta và ngươi liên thủ có thể làm nó sợ sao?
- Đi không được!
Nghiêm Phàm lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:
- Vị kia đang tụ lực độ kiếp, giờ phút này vô cùng cảnh giác. Ta và ngươi đi qua không tránh khỏi đại chiến một hồi. Không phải Nghiêm Phàm khinh thường bản thân, nếu thật sự giao thủ với Hàn Giao nửa bước long thân, mặc dù ta và ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ. Một khi chiến đấu thì hơn phân nửa sẽ gây tai họa trong phạm vi mấy vạn dặm. Nhưng nếu như tiên tử khư khư cố chấp thì ta cũng không ngăn cản ngươi đâu. Tự đi qua là được rồi, dù sao Nghiêm Phàm ta không muôn tranh vào vũng nước đục này...
Ánh mắt của Thủy Lăng Ba quả nhiên do dự một hồi, cuối cùng hừ hừ:
- Không đi thì không đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì! Tông Thủ này đi nơi nào không tốt, vì sao lại đi vào Thủy Tiên Hồ?
Oán trách Tông Thủ vài câu, Thủy Lăng Ba lại không nói nên lời. Chỉ có ánh mắt du động, không biết đang suy nghĩ chủ ý gì đó.
Nghiêm Phàm cũng thở dài, nếu như tiếp tục thê này sẽ làm chậm trễ tiền đồ của Tông Thủ.
Cho dù là Võ tu hay là Linh Sư, tu hành đều phải giành giật từng giây, có đôi khi chậm hơn một khắc đều có thể chậm trễ cả đời. Tuổi càng trẻ càng có cơ hội leo lên đạo pháp đỉnh phong.
Thu thập nỗi lòng, Nghiêm Phàm lại nhìn qua xa xa, lại cầm đao trầm tư, dường như đang suy nghĩ tới lời nói của Lôi Động, không khỏi cười cười:
- Tại sao thời điểm này mà không cảm thấy nhàm chán như vậy?
Lôi Động mày rậm nhảy lên, không vui thu hồi suy nghĩ:
- Nếu các ngươi mỗi ngày đều chiến đấu thế này thì ta cả đời này cũng không nhàm chán! Nhưng trong mười ngày này xem các ngươi chiên đấu là được rồi.
Nghiêm Phàm cười ha ha, mặt mày hiện ra thần sắc quái dị, nói:
- Ta đây đang tìm một chuyện thú vị, đi giúp ta một chuyện được không? Coi như là giúp người anh em kết nghĩa một chút...
Lôi Động hừ hừ, vô ý thức muốn cự tuyệt. Nhưng chỉ thấy Nghiêm Phàm phất tay áo xuất ra một quyển sách lắc lăc trước mặt của hắn. Thần sắc của Lôi Động khẽ giật mình, lập tức biến thành nịnh nọt, vỗ bộ ngực hòa khí trùng thiên nói ra:
- Nhìn thúc phụ nói thì Lôi Động là chất nhi của ngài, vì ngài làm việc đương nhiên là đạo nghĩa rồi!
Nghiêm Phàm thấy thế chỉ cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến. Đối diện Thủy Lăng Ba thì là thờ ơ lạnh nhạt. Trong mắt bỗng nhiên hiện ra một tấm phù lục màu xanh da trời, ánh mắt xuyên thủng qua không gian mấy trăm dặm nhìn qua chỗ gần Thủy Tiên Hồ. Chỉ thấy trên bờ cát có hai bóng người màu đen đang đứng trên hồ. Một người tướng mạo anh tuấn đem thân hình giấu trong áo bào đen. Một người khác dung mạo vô cùng xấu xí.
Trong Hắc Thủy Đàm, dòng nước vốn bình tĩnh đúng lúc này lại xoay tròn. Bỗng nhiên dòng xoáy đang thuận lại biến thành ngược. Cường độ cũng biến hóa bất định, chợt nhanh chợt chậm, chợt mạnh chợt yếu. Kích thích vô số sóng biển và nước bắn tung tóe mọi nơi.
Tông Thủ thì đứng dưới nước sâu hai trăm trượng, quanh người có vòng xoáy to lớn hiện ra, đang điên cuồn trong vòng nước.
Nhưng mà giờ phút này cho dù hắn dùng Loạn Phi Phong Quyền, quyền nhanh chóng và mạnh mẽ ra sao cũng không cách nào làm cho vòng xoáy này nhanh hơn chút nào nữa.
Mà thân hình của hắn ở dưới nước xoáy đã không còn cảm thụ được bao nhiêu áp lực, lực ly tâm trong nước không còn là ảnh hưởng với hắn nữa.
Ngũ tạng lục phủ đã chính thức rèn luyện như sắt đá. Thân tủy huyết cốt nhục, da thịt so với tinh thú tam giai đỉnh phong còn mạnh hơn mấy lần.
Nhưng mà ở trong vòng nước xoáy này cũng đãkhông còn nửa phần cảm giác.
Tông Thủ chỉ luyện một lát liền biết khó có tiến cảnh nữa rồi. Nhưng mà hắn vẫn toàn lực luyện quyền đánh về phia trươc.
Quyền kình nong bỏng xuyên thấu qua đầm nước chừng ba trượng, đánh lên vách đá đối diện. Khối đá lớn ở phương hướng kia bị đánh nát bây! Trong đầm nước cũng lay động kịch liệt giống như muốn sụp đổ vậy.
Tông Thủ không thèm quan tâm, vẫn bình tĩnh đứng trên tảng đá lớn. Từ từ nhắm hai mắt, yên lặng cảm giác mạch luân trong cơ thể và biên hóa của tứ chi bách hài.
Sau một lát hắn lại cố ý kéo dài thêm vài ngày. Hắn khổ luyện thêm vài ngày khiến khí lực trong cơ thể tăng thêm vài phần.
- Lực lượng hai vạn ba ngàn cân! Cực hạn đã tới, có thể trùng kích Tiên Thiên!
Tuy lực lượng được rèn luyện tới mức này nhưng vẫn chênh lệch với Tiên Thiên chính thức một đoạn, chỉ có tương đương với Võ sư đỉnh phong mà thôi. Nhưng mà tố chất thân thể vẫn hơn Võ sư bình thường gấp năm lần, còn muốn càng mạnh hơn nữa.
Thời điểm hậu viên có thể động dụng thiên địa linh vật có hạn, cho nên khí lực không cách nào tăng trưởng bộc phát.
Ẩn ẩn cảm giác khí cơ mạch luân trong người bị áp chế muốn rục rịch. Tông Thủ quyết định thật nhanh, tâm niệm vừa động dẫn đường khí mạch mênh mông nhưng lại dài hẹp này, đưa xuống dưới đùi.
Bốn trăm tám mươi khí huyệt toàn thân, qua ba tháng này đã mở ra toàn bộ, số lượng năm trăm khí huyệt này đều có một tia chân khí truyền ra tiến vào khí hải.
Khi đạt tới năm trăm mạch luân tụ tại một chỗ. Lập tức mãnh như sóng lớn, thế lao nhanh khó áp chế, lập tức tiên vào dươi chân.
Một đường thế như chẻ tre, đến hai địa môn huyệt mới bị một bình chướng vô cùng dày đặc ngăn lại.
Đổi lại là bình thường thì khí kình này gấp mấy lần võ sư bình thường, nhẹ nhõm lỏng loẹt giống như có thể vượt qua dễ dàng, giờ phút này lại lại như đụng phải tấm thép, sau khi ngăn cản lại tuôn ra phía trước.
- Bình chướng thiên nhân sao?
Ánh mắt Tông Thủ hơi mở, hiện ra vài phần cười lạnh. Ở kiếp này tầng bình chướng địa môn đã mở ra, cũng chỉ tương đương tiền thế mà thôi.
- Tích súc ba tháng, làm sao để bình chương này ngăn cản được? Dùng hoá kiếm khí, PHÁ...
Trong cơ thể Tông Thủ tất cả chân khí dồn tại bắp chân, giờ phút này đúng là một môn đạo vô cùng lợi hại, lại mơ hồ khó thăm do kiếm hình, hướng về phía dưới chém xuống.
Thực sự không phải là ở trong Đan Điền, mười tám đạo Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý linh chủng đã ngưng tụ lại. Mà là một loại kiện tráng như rồng, linh động như nước, dày đặc như núi, biến ảo như mây, lại bá đạo cương tuyệt giống như bao hàm đủ mọi thứ!
Chỉ trong chốc lát đôi chân của Tông Thủ lập tức xuất hiện vô số miệng vết thương. Kiếm ý tán dật ra ngoài dồn xuống phía dưới, miệng vết thương đầm đìa.
Nhưng mà hai mạch địa huyệt bế tắc không thông cũng có hai phần khí kình, đột nhiên chém vào trong đó! Thế xông tới không thể ngăn cản, mà khi bị kiếm thế áp chế thì không thể ngăn cản. Mà hai mạch ở gần bỗng nhiên lại có một tia linh quang tràn ra, chúng tụ tập phù văn gắt gao kháng cự kiếm kình chém ra.
- Tại sao lại là thứ này? Thời điểm kiếp trước có tại sao kiếp này lại xuất hiện. Vẫn là phù chú phong huyệt? Hơn nữa còn ác độc hơn nữa?
Hàn quang trong mắt Tông Thủ hiện ra, thời điểm kiếp trước bởi vì người ta hạ phù. Ở kiếp này ‘ Tông Thủ ’ không biết đắc tội Linh Sư nào nha?
Hắn ăn thiệt thòi trong mấy tháng qua, thủy chung không kiêu không nóng nảy, không tùy tiện làm việc gì.
Hừ lạnh một tiếng, trong đan điền Tông Thủ có mười tám đạo kinh vân thần diệt kiếm ý cũng xông thẳng ra ngoài, dung nhập vào trong kiếm kình kia.
Kiếm của hắn dung nhập trăm nhà, bao hàm vạn vật. Mà kinh vân thần diệt kiếm ý cũng có hòa tan trong đó.
- Ở kiếp trước ta đã không bị phù lực ngăn cản. Ở kiếp này há có thể ngăn được ta! Tiên Thiên chi cảnh, mở cho ta!
Hai huyệt đạo địa môn ngăn cản lóng lánh lăng lệ ác liệt như hai đạo điện quang khiến cho linh phù kia lập tức sinh ra vô số vết rạn. Chỉ nghe tiếng vang ‘ xúy xúy ’ vang lên, bắp chân của Tông Thủ có huyết dịch chảy ra ngoài.
Tông Thủ lại không thèm quan tâm, ánh mắt của hắn lạnh nhạt bình tĩnh.
Chỉ trong nháy mắt này hắn chỉ nghe ‘ oanh ’ một tiếng nổ mạnh. Tầng bình chướng kia cuối cùng bị giải khai. Hai đạo kiếm khí khí kình lập tức nhập vào trong cơ thể.
Đầu tiên gặp nạn chính là hai bệ đá, bị kiếm khí trảm cắt trực tiếp nát bấy. Cái hố xuống sâu mười trượng kích thích một đống bùn cát vụn, không ngừng quay cuồng, mà đầm nước lại sôi trào. Không có vòng xoáy sinh ra, trên mặt nước đã có sóng nước bắn cao hơn mười trượng rồi.
Mà chung quanh có thiên địa linh khi cũng không ngừng chấn động mạnh mẽ, ảnh hướng tới xa vài dặm.
Thời gian trôi qua cũng không biết qua bao nhiêu thời gian. Thiên địa linh năng mới một lần nữa chuyển thành mỏng manh. Trong Hắc Thủy Đàm này dần dần bình tĩnh trở lại.
Tông Thủ mở mắt trong nước, khí kình bắn ra ngoài, nhảy ra ngoài thủy đàm. Giờ này khắc này cảm giác đã hoàn toàn khác trước rồi.
Linh giác của hắn tăng nhiều, động tĩnh như vậy có thể cảm nhận được thiên địa linh khí dao động. Vượt qua xa mượn nhờ lực lượng trong đan điền, tạm thời đạt tới cảm giác Tiên Thiên, hoàn toàn không thể so sánh, khí huyết trong cơ thể tuôn ra như sóng giống như dùng hết khí lực.
- Cuối cùng đã tới Tiên Thiên chi cảnh rồi!
Tông Thủ hít thở sâu một hơi, đè nén chấn động trong lòng.
Đối với võ giả truy cầu võ đạo đỉnh phong mà nói Tiên Thiên chi cảnh chỉ là bước đầu. Khoảng cách đỉnh phong kiêp trước của hắn còn một khoảng cách cực kỳ xa xôi.
Hơn nữa từng bước gian nan hiểm trở, chín bậc thang, mỗi một cấp đều phải dùng toàn lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.