Thần Hoàng

Chương 210: Cẩu Huyết bí văn

Khai Hoang

01/05/2014

- Thiếu chủ, đây là vật gì?

Sơ Tuyết nghiêng đầu rất là tò mò nhìn đồ vật hình dạng ốc biển trong tay của Tông Thủ, thứ này rõ ràng có thể nghe được có người nói chuyện.

- Thính Âm Loa, thất giai Linh Khí. Nghe nói trong mười vạn trượng có thể bỏ qua bất luận linh pháp tứ giai trở xuống. Thời đại Vân Hoang là Linh Khí chuyên môn dùng để nghe lén, ta để cho Tiểu Kim mô phỏng phương pháp tu phục, bất quá chỉ có thể có ba thành công hiệu của bình thường.

Tông Thủ cười ha ha, trong mắt hiện ra hoài niệm vẻ. Ngoài Thính Âm Loa còn có một loại là Thấu Bích Kính, đồng dạng trong mười vạn trượng có thể xuyên qua bất kỳ chướng ngại nào. Trước kia trong tay hắn cũng có một cái, chỉ là có tặc tâm không có tặc đảm. Về sau bị hảo hữu mượn đi mà không trả lại.

Tất cả mọi người trong phòng lập tức im lặng nhìn Tiểu Kim làm Thính Âm Loa.

Rồi sau đó tầm mắt mọi người lại nhìn về phía Tông Thủ cầm bát giai linh kiếm.

Có thể mô phỏng hình dạng, chữa trị thất giai Linh Khí được thì chữa trị Cửu Lân Kiếm tựa hồ cũng không phải là việc khó. Cuối cùng mọi người hiểu được vì sao Tông Thủ lại mang Linh Khí vứt đi này về. Bát giai Linh Khí chính là trăm viên thất giai thú tinh, lúc này đây thật đúng là lời to.

Đặc biệt là Sơ Tuyết, chén trà trong tay không giữ nổi mà choang một cái rơi xuống đất. Trước kia Tông Thủ đánh giá rất cao linh sủng hộ giá của hắn nhưng nàng không tin, đến thời khắc này mới tin tưởng. Mặc dù ngày sau không có bổn sự khác, chỉ bằng chiêu thức mô phỏng hình cố hóa thì đã vô cùng lợi hại rồi.

Tông Thủ cũng đoán được tâm tư của mọi người, hắn lắc đầu nói:

- Không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, lưỡi kiếm này dù là hiện tại Tiểu Kim chữa trị tối đa cũng chỉ có một thành uy lực. Hơn nữa chỉ có thể dùng được 60 nhịp thở.

Mọi người lại không cho là đúng, có thể sử dụng trên 60 nhịp thở cũng rất là không tệ. Sau một khắc, lại chợt nghe ở bên trong ốc biển bỗng nhiên truyền ra một hồi tiếng rên rỉ 'Ân, Ân, ah, thật là lợi hại, thoải mái, sướng chết ta'. Âm thanh như chuông bạc, kiều mỵ vô cùng, còn kèm theo tiếng vang "Bạch bạch bạch" cùng tiếng thở dốc ồ ồ.

Hổ Trung Nguyên lập tức ánh mắt sáng ngời,, Đàm Đào bất động thanh sắc, hai lỗ tai cũng nhẹ nhàng dựng thẳng. Sơ Tuyết bên kia thì hai gò má đỏ bừng, Nhược Thủy chỉ trừng mắt nhìn, có chút hiếu kỳ.

Tông Thủ đang nghe hứng dạt dào, lại chợt thấy hai ngón tay nhéo vào hông hắn. Trong lòng biết này hẳn là Sơ Tuyết tiểu nha đầu này đang kháng nghị, hắn bất đắc dĩ biến đổi pháp quyết thay đổi cái phương vị khác.

Sau đó cũng chỉ nghe ở bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp:

- Tông Nguyên đúng là đồ chó con, huynh trưởng cùng công tử những năm này có khi nào bạc đãi hắn? Rõ ràng dám phản chủ, phản bội về với tên phế vật thế tử kia. Ta xem hắn là không muốn sống...

Tất cả mọi người trong phòng nao nao, đều mắt mang thâm ý nhìn sắc mặt đạm mạc của Tông Nguyên.

Rồi sau đó một thanh âm khác vang lên:

- Có phải hắn có điều khó nói không? Hoặc là không thấy được chúng ta liên lạc mới không có chạy đến?

- Làm sao có thể không thấy được? Bốn canh giờ sau, nghĩ biện pháp ở chỗ này gặp mặt, những ám hiệu này hắn đều học qua. Chỉ cần thoáng dụng tâm thì có thể biết.

Thanh âm trầm thấp kia cười lạnh một tiếng:



- Nhìn bộ dáng hắn trung thành và tận tâm một tấc cũng không rời với Tông Thủ, nửa tháng trước lại cùng Tông Thủ đại náo Huyền Sơn Thành, việc này càng mỗi người đều biết. Hơn phân nửa đã là quyết tâm muốn đầu nhập vào trướng Tông Thủ. Thật không biết hắn là ngu bẩm sinh hay là có đào tạo? Đi theo trưởng lão cùng công tử tiền đồ vô lượng thì không mà nhảy lên một cái thuyền hỏng, hắn thực cho rằng Tông Thủ có Hiên Viên Thông ủng hộ thì có thể ngồi vững vàng Yêu Vương vị sao?

Tông Thủ trừng mắt nhìn, nguyên lai thủ thế ám hiệu chính mình đã đoán đúng, rõ ràng thực đúng là gian phòng này. Trong lòng có chút đắc ý lúc, chợt nghe thanh âm ở bên trong Thính Âm Loa vang lên lần nữa.

- Ngươi nói đi, có phải hắn đã biết được sự kiện kia rồi không? Nếu không thật sự là nói không thông, trưởng lão những năm này đối với hắn sủng ái có thừa, dùng tâm tính của người này cũng không giống là người bất nghĩa bất trung.

- Tuyệt đối không thể! Sự kiện kia cực kỳ che giấu, mặc dù quân thượng năm đó toàn lực tra rõ cũng không có kết quả. Hắn một kẻ không quyền không thế, có thể từ nơi này biết được? Năm đó trận đại chiến kia, ngoại trừ huynh trưởng cùng chúng ta ra thì những người khác đều đã bị chết, chết không có đối chứng. Tất cả mọi người biết được, phụ thân hắn phải không chết trận. Là cứu viện của quân thượng thống lĩnh đại quân đến chậm...

Tông Thủ ngạc nhiên một hồi, vốn ý tứ của hắn là nghe những gì đó, có thể thuận tiện ly gián Tông Nguyên, không ngờ nghe chuyện vớ vẩn này, không biết trong đó có âm mưu nội tình gì đây.

Thanh âm người trẻ tuổi nhỏ đi một chút:

- Không phải sự tình này thì chuyện trưởng lão động thủ động cước vào thương thuật đã bị phát giác sao? Dùng thiên tư của hắn, phát giác căn cơ võ đạo của chính mình thiếu hụt cũng không kỳ quái. Kẻ này rõ ràng có thể sớm như vậy xông lên cảnh giới Võ Tông nhất định là có duyên cớ của hắn.

- Việc này quan hệ như thế nào cùng huynh trưởng của ta? Bàng môn đệ tử không thể học đích truyền võ học. Huynh trưởng có thể vì hắn tìm một vài bản bí pháp thiếu, Tông Nguyên này mặc dù đã biết cũng nên cảm kích vạn phần mới đúng.

Ngữ khí của người già hơn rõ ràng cho thấy cực không kiên nhẫn:

- Năm đó theo như ý của ta, sớm nên giết kẻ này đi. Huynh trưởng lại nhìn tư chất không tệ mới muốn lưu hắn tính mạng. Hừ!

Tông Nguyên nổi gân xanh toàn thân, cơ bắp căng cứng. Môi dưới cắn nát, bên trong chảy ra một tia máu tươi, hai cánh tay máu chảy giần giật. Hai mắt đỏ ngầu, giờ phút này hắn nhìn Tông Thủ với ánh mắt cầu khẩn. Sắc mặt xanh trắng biến hóa, đôi môi trắng bệch, giống như người chết, ngữ khí suy yếu vô lực:

- Tắt đi! Ta cầu xin ngươi, thế tử, tắt âm thanh đó đi. Cầu xin ngươi dừng lại.

Trong thanh âm ẩn ẩn mang theo vài phần run rẩy, lại tràn ngập thâm trầm tuyệt vọng cùng phẫn hận khắc cốt minh tâm.

Thanh âm ở bên trong Thính Âm Loa đang tiếp tục.

- Kỳ thật lúc trước huynh trưởng vốn cố ý lấy mẫu thân hắn làm kế thất, đáng tiếc nữ nhân kia tính tình cũng quá cứng ngắc, cận kề cái chết cũng không nguyện tái giá. Hừ, nếu là nàng hơi chút thương tiếc con mình, Tông Nguyên vốn cũng có cơ hội trở thành đích mạch của Tông thị ta. Đáng tiếc...

Câu nói kế tiếp còn chưa truyền ra chợt nghe một tiếng quát lớn. Một cây Tử Lôi thương bỗng dưng xuyên ra, trong chớp mắt phảng phất đạt cực hạn của con người, không kịp đề phòng Thính Âm Loa của Tông Thủ bị một thương đẩy ra, thanh âm trong đó cũng ngừng lại.

Tông Thủ ngoài đau lòng lại thầm cảm thấy kinh dị. Người này thật đúng là không hổ thiên tài Tông Vị Nhiên xem trọng, một thương vượt qua xu thế võ đạo tiêu chuẩn.

Nếu kẻ này một mực có thể bảo trì thương thuật như vậy, cho dù là hắn cũng chưa chắc thì có nắm chắc có thể thắng.

Vội vàng cầm Thính Âm Loa vào trong tay, thấy Linh Khí thời đại Vân Hoang khá bền, Tiểu Kim cũng không có gì tổn hại, Tông Thủ mới chính thức yên tâm.

Bất quá khi Tông Thủ quay đầu lại, đang muốn chửi ầm lên lại chỉ thấy Tông Nguyên dùng tay che mặt, thân hình khẽ run từng đợt. Mặc dù không có thanh âm nhưng giữa ngón tay lại có nước mắt tràn ra.

Hắn đang khóc.



Tông Thủ lập tức im lặng một hồi, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút ít áy náy, suy ngẫm chỉ chốc lát, bỗng nhiên hắn cười một tiếng:

- Đúng rồi Tông Nguyên, ta hỏi ngươi có muốn tự tay chém đầu Vân Hà Sơn Phong Dục còn có Liệt Diễm Sơn Hùng Khôi làm bầu rượu...À không! Làm cái bô không?

Tông Nguyên lập tức nao nao, ngạc nhiên ngẩng đầu. Rồi sau đó chỉ thấy Tông Thủ bỗng nhiên cong ngón búng ra, đúng là đem một viên thuốc bắn ra.

- Ngươi nếu có ý này thì trong vòng năm ngày đạt tới Địa Luân tứ mạch. Có Địa Cực Đan, ngươi đừng nói ngươi làm không được?

Hổ Trung Nguyên lập tức ao ước nhìn, khuôn mặt Đàm Đào có chút động, đối với ngữ điệu chặt đầu Vân Hà Sơn Phong Dục Liệt Diễm Sơn Hùng Khôi xuống làm bô thì không cho là đúng.

Đầu của hai thế tử này nếu là dễ bị chặt như thế thì sớm đã rơi rồi, giao dịch sơ giai linh đan còn chờ thêm năm ngày nữa mới hoàn thành, năm ngày, Tông Thủ ở dừng lại ở phù thành (tòa thành lơ lửng).

Mỗi ngày Tông Thủ sẽ cầm một cây Tử Thương một bộ nhuyễn giáp loay hoay. Hai kiện Linh Khí đều là linh vật Tông Vị Nhiên lưu lại cao tới ngũ giai.

Tông Thủ tự nhiên cũng thể cải tạo cái gì, chỉ là thêm một ít gì đó trên cơ sở nguyên bổn, chuẩn xác mà nói, là hai cái nho nhỏ linh trận. Cũng may hai kiện Linh Khí đều là nội luyện, dùng phương diện tạo nghệ phù lục pháp trận của hắn miễn cưỡng có thể làm được, sau năm ngày, bên trong phía trên khôi giáp có hơn một tầng huyết sắc phù văn rậm rạp chằng chịt.

Phía trên Tử Thương cũng giống như thế. Hơn nữa thương ngạc khảm nạm một ngọc châu lớn chừng bằng trái long nhãn. Đúng là vật đào được trong đống rác rưởi của khố phòng Không Khí Tông.

- Phù trận bên trên khôi giáp phối hợp Khống Hồn Chi Thuật của ta, mặc dù bị vây trong vạn quân cũng có thể chuẩn xác khống chế thân thể Tông Nguyên, chỉ cần hắn không chống cự là đủ. Tụ Nguyên Châu lại phối hợp linh trận trên thương, có lẽ tại chiến đấu lúc hấp tụ một ít nguyên lực, đáng tiếc hiệu suất nhỏ hơn chút ít. Chi bằng trước tồn chút ít mới tốt! Thực lực của Tông Nguyên vẫn còn kém một chút, tốt nhất là lại mua cao giai ngoại đan.

- Còn có hai linh trận này nửa điểm không được hư hao chính xác là để cho người đau đầu. Đúng rồi, thương thuật của ta đồng dạng mấy tên Thất Hoàng kia đều nói ta là đạp mạnh hồ đồ, thực sự kém như vậy sao? Dùng thương thay kiếm, kỳ thật cũng không chênh lệch rất xa. Thời điểm ta dùng thương, bọn họ cũng chẳng hơn gì. Về phần Trùng Trận Thuật có lẽ còn có thể vượt qua kiểm tra. Chính là linh pháp rất khó ứng phó, cần chuẩn bị chút ít phù lục mới được.

Nhìn thành quả sau thời gian năm ngày này, Tông Thủ thì thào tự nói. Sơ Tuyết lại bỗng nhiên chạy hớt hải vào trong, trên mặt lọ vẻ kích động đỏ ửng.

- Thiếu chủ! Ngã ngã!

Tông Thủ bị cắt đứt suy nghĩ, lấy lại tinh thần khó hiểu nói:

- Cái gì ngã? Ngươi đi đường té ngã sao.

- Không phải!

Sơ Tuyết lắc đầu như trống bỏi, nàng thở dốc một hơi:

- Là thú tinh, thú tinh linh thạch hạ giá, mất gấp ba lần, đúng là dọa người.

Tông Thủ lúc này mới cau mày đứng dậy đi tới giới phù thành (*tòa thành lơ lửng) giao dịch sảnh, chỉ thấy nơi này ầm ĩ ồn ào, tất cả mọi ngườis lo sợ không yên thất thố.

Mà phía trên màn hình thành từng mảnh lộ ra tin tức bán tháo linh thạch thú tinh, hắn nhìn lại thì thời gian đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook