Chương 1698: Chính vị Thần hoàng. (1)
Khai Hoang
21/12/2014
Cái chết năm ấy của Hi Tử đã khiến cho ít nhất sáu vị Chí cảnh nối tiếp nhau chết. Huống hồ sau này người đặt một nửa bước chân vào Chân cảnh có đến hai vị? Dù về bất cứ phương diện nào đều có đủ năng lượng trước khi tiêu vong khiến cho Dạ Ma tộc tử thương thảm trọng.
- Nhưng nếu trẫm không đồng ý thì sao? Ngươi sẽ làm gì?
Tông Thủ cười nhạt, cũng không vì đại chiến sắp tới mà thoái vị một cách dễ dàng. Sáu nghìn vạn đại quân của Dạ Ma tộc, mười hai tiết độ phủ vốn đã nằm trong tay hắn.
- Còn nữa, Đại Kiền và A Tu La tộc đã có minh ước, tuyệt không có chuyện bỏ rơi minh hữu để cầu hòa.
- Sớm đã nghĩ đến bệ hạ sẽ không dễ dàng đáp ứng đến vậy, cũng may ta có Ám Thế ma đình và hai tấm Trật Tự thần phù trong tay.
Nhìn thấy Tông Thủ sắc mạt bình thường, tràn đầy vẻ đạm mạc, Huyền Dạ đã biết việc uy hiếp này không có hiệu quả. Chỉ nhìn tình hình của mười hai trân quốc đồng nhân là biết không mấy bị ảnh hưởng từ Trật Tự thần phù. Quan trọng là người thi pháp, Sát Dạ tu vi không đủ, mà Không Dạ của Dạ Nguyên Diệt lại bị kiềm chế, không thể lo đến.
Thương Sinh Linh kiếm trận của Ngụy Húc đã được giải phóng, hơn nũa Phù Linh kiếm trận của Kiếm tông cũng thừa sức ứng biến. Lâm Huyền Sương cầm trong tay thần bảo, Nguyên Sinh linh tức Quyết Nguyên lực dồi dào không dứt, không hề tiêu hao. Dạ Nguyên Diệt có xuất sắc đến đâu cũng không thể chống cự quá lâu. Nhìn thấy vậy, khổ ý trong mắt Huyền Dạ càng sâu đậm:
- Không có uy nghiêm của Trật Tự linh phù, mười hai trấn quốc đồng nhân, có thể càng thêm hùng mạnh. Nếu bệ hạ đồng ý hóa, lão phu có thể tặng cả hai tấm thần phù và Thần Huyền tâm châm cho bệ hạ. Về phần A Tu La tộc, nếu không có hiệp ước với bên kia, Huyền Dạ đâu có thể yên tâm đem phân thần chiếu đến đây?
Tông Thủ hơi thay đổi sắc mặt, Thần Huyền tâm châm ư? Món thần bảo này có thể sánh ngang với vô thượng thần thông. Đại Kiền mà đạt được thì sẽ có thêm một món quốc bào chân quý Còn về Trật Tự Linh Phù, cũng đúng là có chút rắc rối. Hắn vốn là không muốn đánh tiếp với Ám Thế ma đình, không thể toàn lực ứng biến, lúc này chỉ là huênh hoang, giả bộ mà thôi. Suy nghĩ một chút, liền quyết định phải biết lúc nên tiết chế:
- Được rồi, chỉ là Ám Thế ma đình, lại không thể không phải trả giá. Nhượng bộ ba mươi tiểu thế giới, hai bên chúng ta có thể tạm thời giảng hòa, trong vòng trăm năm không nổ ra chiến sự.
- Tối đa hai mươi!
Toàn bộ thân ảnh của Huyền Dạ như một cái cây chết héo:
- Đạo lí càng tham lam càng không có được, bệ hạ chắc cũng hiểu rõ. Về phần thời hạn của hiệp ước, có thể định trong vòng ba năm, hoặc lấy một trăm năm làm giới hạn tối đa.
Tông Thủ cười, ý vị thâm trường nhìn vị Dạ Ma Thượng Hoàng thánh tôn. Hai người vừa nói như vậy, thực là thâm ý sâu sắc. Sau trận đại chiến hôm nay, Từ Bi, Tú Quan không thể không bị thương, thời gian trăm năm ứng với khoảng thời gian thỏa đáng cho hai người điều dưỡng. Nếu là trong vòng ba năm, thực lực Đại Kiền vẫn suy yếu như cũ, rất dễ bị xâm lấn. Mà sau trăm năm nữa, , Đại Kiền và Dạ Ma tộc còn tồn tại hay không, đều do hai người nói.
- Thời gian mười vạn năm, hai mươi lăm Tiểu Thiên Thế Giới, trẫm đáp ứng.
Tông Thủ bất đắc dĩ, nếu bản thân hắn thực lực hùng hậu, đây chính là cơ hội tốt để diệt Ám Thế ma đình. Nhưng hiện nay hắn còn rất nhiều chuyện phải quan tâm ở Vân giới. Thanh Huyền thái hoàng cuối cùng cũng hiện ra thân ảnh.
Sắc mặt Thanh Huyền thái hoàng là cực kì nghiêm trọng và phức tạp. Sau khi đến, liếc nhìn Từ Bi đạo quân và điểm đen kia liền im lặng đứng sang một bên.
Sau một khắc thì Chu Diệc Hi theo sát tới, chỉ có một mình, đành đứng sang một bên.
Tông Thủ có chút kinh ngạc, biết được Chu Tử này chắc là dùng cách gì đó ngăn chặn thương thế.
Nhưng tu vi đã thua kém trước kia rất nhiều, trước đây tu vi cũng chỉ kém Tú Quan, Từ Bi một chút, lúc này nhiều nhất cũng chỉ ngang vói thái hoàng, nhỉnh hơn một chút.
Vân giới có bao nhiêu Chí cảnh thánh tôn, lúc này đa số đều tụ tập ở đây. Tông Thủ thậm chí cảm nhận được dấu hiệu thần lực của mấy vị thần tôn này ở xung quanh thế giới này.
Giằng co chỉ chốc lát, điểm đen kia rốt cuộc lại động đậy. Một bóng người từ trong đi ra, không thể nói là “Người” nhưng cũng có tay có chân, chỉ là diện mạo không rõ. Không phải, phải là không có diện mạo mới đúng, da thịt cũng độc một màu đen. Không giống như màu đen của Dạ ma, mà là cái gì cũng có, phảng phất như là một khối bùn nhão màu đen.
Tản ra một mùi tanh tưởi, lại mang theo mấy phần khí tức hỗn độn.
Từ Bi thấy thế hơi giật mình, sau đó một tiếng thổn thức:
- Thì ra các hạ không phải người khu vực này. Trách không được, Hi Tử có thể nói thứ ngươi kiêng kị duy nhất là mười hai trấn quốc đồng nhân do Tần hoàng tạo nên. Lại không biết các hạ đến từ hủy diệt giới vực nào, hay là từ Tha Vực vượt sóng mà đến?
Tông Thủ cũng kinh hãi, bất luận là y từ Tha Vực vượt sóng đân hay tù một thế giới đã hủy diệt nào đo đến, đều phải có tu vi Chân cảnh.
Cũng may người này rõ ràng không được trời đất công nhận, đại đạo bất dung. Cho dù y ở giới vực trước thực lực mạnh đến đâu, lúc này cũng chỉ đến được một nửa Chân cảnh.
Hắn cũng phát giác Thác Loạn thần quyết của mười hai trấn quốc đồng nhân có ảnh hưởng rõ rệt với người này, vượt xa người khác.
Y căn bản không thể phù hợp với pháp chế của thế giới này, chỉ có thể dựa vào tu vi vô lượng miễn cưỡng duy trì. Lúc này bị Thác Loạn thần quyết nhiễu loạn nên không thể bộc phát. Thậm chí ngay cat hình thể của chính bản thân mình cũng không thể ngưng tụ.
Nhưng dù như vậy, người này vẫn có thể giữ được cảnh giói duy trì được sát đến Chân cảnh.
- Lực lượng vình hằng chi pháp của ngươi lúc này chung quy cũng là mượn ngoại lực duy trì. Huyền Trì pháp dực dù vậy cũng không có khả năng củng cố căn bản cho ngươi, thật sự muốn ở đây liều mạng với ta sao? Nói không chừng từ nay về sau, trên thế gian này sẽ không còn Thương Sinh Đạo?
Bóng “người” màu đen kia cuối cùng cũng mở miệng, đôi môi rách nát chà xát, thanh âm vô cùng khó nghe.
Tú Quan không quan tâm, , thong dong phản vấn:
- Còn ngươi thì sao? Lúc ấy có thể trốn đi đâu chứ? Hai trận chiến, Hi Tử Sư huynh ngã xuống, Tuân Tử bỏ mạng, thuong tích lại thêm thương tích, các hạ sao có thể không chút tổn hại? Tám nghìn năm qua, vì sao không có động tĩnh gì? Đến khi sư điệt của ta quật khởi mới ngang trời xuất thế?
Người trong lời nói ám chỉ, tự nhiên là Tông Thủ.
Tông Thủ còn chưa phân biệt được, người này vẫn còn thương tích thật không? Có thể trong tám nghìn năm mà vẫn không lành hẳn?
Thương tích càng thêm thương tích? Là muốn nói dựa vào thực lực của Tuân Tử chỉ có thể khiến người này bị thương nhẹ thôi. Nhưng mà muốn làm đến vô thanh vô thức, không kinh động người khác, khiến cho Chí cảnh thần tôn trợ giúp, là một vị sắp chạm ngưỡng Chân cảnh, cũng phải nỗ lực và trả giá.
- Nhưng nếu trẫm không đồng ý thì sao? Ngươi sẽ làm gì?
Tông Thủ cười nhạt, cũng không vì đại chiến sắp tới mà thoái vị một cách dễ dàng. Sáu nghìn vạn đại quân của Dạ Ma tộc, mười hai tiết độ phủ vốn đã nằm trong tay hắn.
- Còn nữa, Đại Kiền và A Tu La tộc đã có minh ước, tuyệt không có chuyện bỏ rơi minh hữu để cầu hòa.
- Sớm đã nghĩ đến bệ hạ sẽ không dễ dàng đáp ứng đến vậy, cũng may ta có Ám Thế ma đình và hai tấm Trật Tự thần phù trong tay.
Nhìn thấy Tông Thủ sắc mạt bình thường, tràn đầy vẻ đạm mạc, Huyền Dạ đã biết việc uy hiếp này không có hiệu quả. Chỉ nhìn tình hình của mười hai trân quốc đồng nhân là biết không mấy bị ảnh hưởng từ Trật Tự thần phù. Quan trọng là người thi pháp, Sát Dạ tu vi không đủ, mà Không Dạ của Dạ Nguyên Diệt lại bị kiềm chế, không thể lo đến.
Thương Sinh Linh kiếm trận của Ngụy Húc đã được giải phóng, hơn nũa Phù Linh kiếm trận của Kiếm tông cũng thừa sức ứng biến. Lâm Huyền Sương cầm trong tay thần bảo, Nguyên Sinh linh tức Quyết Nguyên lực dồi dào không dứt, không hề tiêu hao. Dạ Nguyên Diệt có xuất sắc đến đâu cũng không thể chống cự quá lâu. Nhìn thấy vậy, khổ ý trong mắt Huyền Dạ càng sâu đậm:
- Không có uy nghiêm của Trật Tự linh phù, mười hai trấn quốc đồng nhân, có thể càng thêm hùng mạnh. Nếu bệ hạ đồng ý hóa, lão phu có thể tặng cả hai tấm thần phù và Thần Huyền tâm châm cho bệ hạ. Về phần A Tu La tộc, nếu không có hiệp ước với bên kia, Huyền Dạ đâu có thể yên tâm đem phân thần chiếu đến đây?
Tông Thủ hơi thay đổi sắc mặt, Thần Huyền tâm châm ư? Món thần bảo này có thể sánh ngang với vô thượng thần thông. Đại Kiền mà đạt được thì sẽ có thêm một món quốc bào chân quý Còn về Trật Tự Linh Phù, cũng đúng là có chút rắc rối. Hắn vốn là không muốn đánh tiếp với Ám Thế ma đình, không thể toàn lực ứng biến, lúc này chỉ là huênh hoang, giả bộ mà thôi. Suy nghĩ một chút, liền quyết định phải biết lúc nên tiết chế:
- Được rồi, chỉ là Ám Thế ma đình, lại không thể không phải trả giá. Nhượng bộ ba mươi tiểu thế giới, hai bên chúng ta có thể tạm thời giảng hòa, trong vòng trăm năm không nổ ra chiến sự.
- Tối đa hai mươi!
Toàn bộ thân ảnh của Huyền Dạ như một cái cây chết héo:
- Đạo lí càng tham lam càng không có được, bệ hạ chắc cũng hiểu rõ. Về phần thời hạn của hiệp ước, có thể định trong vòng ba năm, hoặc lấy một trăm năm làm giới hạn tối đa.
Tông Thủ cười, ý vị thâm trường nhìn vị Dạ Ma Thượng Hoàng thánh tôn. Hai người vừa nói như vậy, thực là thâm ý sâu sắc. Sau trận đại chiến hôm nay, Từ Bi, Tú Quan không thể không bị thương, thời gian trăm năm ứng với khoảng thời gian thỏa đáng cho hai người điều dưỡng. Nếu là trong vòng ba năm, thực lực Đại Kiền vẫn suy yếu như cũ, rất dễ bị xâm lấn. Mà sau trăm năm nữa, , Đại Kiền và Dạ Ma tộc còn tồn tại hay không, đều do hai người nói.
- Thời gian mười vạn năm, hai mươi lăm Tiểu Thiên Thế Giới, trẫm đáp ứng.
Tông Thủ bất đắc dĩ, nếu bản thân hắn thực lực hùng hậu, đây chính là cơ hội tốt để diệt Ám Thế ma đình. Nhưng hiện nay hắn còn rất nhiều chuyện phải quan tâm ở Vân giới. Thanh Huyền thái hoàng cuối cùng cũng hiện ra thân ảnh.
Sắc mặt Thanh Huyền thái hoàng là cực kì nghiêm trọng và phức tạp. Sau khi đến, liếc nhìn Từ Bi đạo quân và điểm đen kia liền im lặng đứng sang một bên.
Sau một khắc thì Chu Diệc Hi theo sát tới, chỉ có một mình, đành đứng sang một bên.
Tông Thủ có chút kinh ngạc, biết được Chu Tử này chắc là dùng cách gì đó ngăn chặn thương thế.
Nhưng tu vi đã thua kém trước kia rất nhiều, trước đây tu vi cũng chỉ kém Tú Quan, Từ Bi một chút, lúc này nhiều nhất cũng chỉ ngang vói thái hoàng, nhỉnh hơn một chút.
Vân giới có bao nhiêu Chí cảnh thánh tôn, lúc này đa số đều tụ tập ở đây. Tông Thủ thậm chí cảm nhận được dấu hiệu thần lực của mấy vị thần tôn này ở xung quanh thế giới này.
Giằng co chỉ chốc lát, điểm đen kia rốt cuộc lại động đậy. Một bóng người từ trong đi ra, không thể nói là “Người” nhưng cũng có tay có chân, chỉ là diện mạo không rõ. Không phải, phải là không có diện mạo mới đúng, da thịt cũng độc một màu đen. Không giống như màu đen của Dạ ma, mà là cái gì cũng có, phảng phất như là một khối bùn nhão màu đen.
Tản ra một mùi tanh tưởi, lại mang theo mấy phần khí tức hỗn độn.
Từ Bi thấy thế hơi giật mình, sau đó một tiếng thổn thức:
- Thì ra các hạ không phải người khu vực này. Trách không được, Hi Tử có thể nói thứ ngươi kiêng kị duy nhất là mười hai trấn quốc đồng nhân do Tần hoàng tạo nên. Lại không biết các hạ đến từ hủy diệt giới vực nào, hay là từ Tha Vực vượt sóng mà đến?
Tông Thủ cũng kinh hãi, bất luận là y từ Tha Vực vượt sóng đân hay tù một thế giới đã hủy diệt nào đo đến, đều phải có tu vi Chân cảnh.
Cũng may người này rõ ràng không được trời đất công nhận, đại đạo bất dung. Cho dù y ở giới vực trước thực lực mạnh đến đâu, lúc này cũng chỉ đến được một nửa Chân cảnh.
Hắn cũng phát giác Thác Loạn thần quyết của mười hai trấn quốc đồng nhân có ảnh hưởng rõ rệt với người này, vượt xa người khác.
Y căn bản không thể phù hợp với pháp chế của thế giới này, chỉ có thể dựa vào tu vi vô lượng miễn cưỡng duy trì. Lúc này bị Thác Loạn thần quyết nhiễu loạn nên không thể bộc phát. Thậm chí ngay cat hình thể của chính bản thân mình cũng không thể ngưng tụ.
Nhưng dù như vậy, người này vẫn có thể giữ được cảnh giói duy trì được sát đến Chân cảnh.
- Lực lượng vình hằng chi pháp của ngươi lúc này chung quy cũng là mượn ngoại lực duy trì. Huyền Trì pháp dực dù vậy cũng không có khả năng củng cố căn bản cho ngươi, thật sự muốn ở đây liều mạng với ta sao? Nói không chừng từ nay về sau, trên thế gian này sẽ không còn Thương Sinh Đạo?
Bóng “người” màu đen kia cuối cùng cũng mở miệng, đôi môi rách nát chà xát, thanh âm vô cùng khó nghe.
Tú Quan không quan tâm, , thong dong phản vấn:
- Còn ngươi thì sao? Lúc ấy có thể trốn đi đâu chứ? Hai trận chiến, Hi Tử Sư huynh ngã xuống, Tuân Tử bỏ mạng, thuong tích lại thêm thương tích, các hạ sao có thể không chút tổn hại? Tám nghìn năm qua, vì sao không có động tĩnh gì? Đến khi sư điệt của ta quật khởi mới ngang trời xuất thế?
Người trong lời nói ám chỉ, tự nhiên là Tông Thủ.
Tông Thủ còn chưa phân biệt được, người này vẫn còn thương tích thật không? Có thể trong tám nghìn năm mà vẫn không lành hẳn?
Thương tích càng thêm thương tích? Là muốn nói dựa vào thực lực của Tuân Tử chỉ có thể khiến người này bị thương nhẹ thôi. Nhưng mà muốn làm đến vô thanh vô thức, không kinh động người khác, khiến cho Chí cảnh thần tôn trợ giúp, là một vị sắp chạm ngưỡng Chân cảnh, cũng phải nỗ lực và trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.