Chương 190: Chịu phục chưa
Khai Hoang
01/05/2014
Giờ phút này ở bên ngoài Thiết Cương Điện Hiên Viên đang đứng trên thềm đá ngóng nhìn bên trong.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt, bỗng nhiên buông ra. Cố tình nhìn lén hết lần này tới lần khác tòa thạch điện này vô cùng kín. Mấy cửa sổ cũng đặt ở trên cao.
Chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ ở bên ngoài, hận không thể co linh pháp xuất khiếu, có thể trực tiếp bỏ qua vách tường.
- Cũng không biết hôm nay Tông Thủ bàn với phụ thân thế nào rồi?
Nhớ tới lúc đi ra sắc mặt Hiên Viên Thông lạnh lùng, chân mày lá liễu của Hiên Viên lúc này nhíu lại và lo lắng không thôi. Nhưng mà nàng lại yên lòng.
Khẩu tài của Tông Thủ không kém, nói chuyện có tình tiết hữu lễ. Nhất định có thể bàn tốt với phụ thân. Chỉ cần một thân bổn sự lộ ra một hai là có thể giải được nổi lo của phụ mẫu về sau, thật sự không có gì phải lo lắng.
Nếu như biết rõ kiếm thuật của hắn thì phụ thân nhất định cũng như Hổ Thiên Thu. Sẽ kinh hỉ và không biết chừng sẽ dẫn Tông Thủ đi uống rượu.
Tưởng tượng như vậy ánh mắt Hiên Viên hiện ra vẻ chờ mong, khóe môi chua lên và vô cùng sáng lạng.
Những võ sư thủ vệ mặc giáp kia nhìn qua đều nhao nhao làm ra vẻ giật mình. Mặc dù không biết vị tiểu công chúa Huyền Sơn Thành này vì cái gì mà cao hứng như vậy. Nhưng mà nàng cười đúng là đẹp mắt.
Nàng lúc này như một đóa hoa thì người trong điện lúc này càng lộ ra vẻ âm trầm.
Trong đại điện vào lúc này làm gì có nửa phần khí tức hòa hợp như tưởng tượng của Hiên Viên. Nhận ảnh nhao nhao đánh về phía Tông Thủ, trong nháy mắt biến ảo bất định và trong mắt mọi người hiện ra vô số Tông Thủ, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy hắn đứng nguyên tại chỗ.
Mà sau đó là âm thanh ‘ khanh ’ một tiếng vang lên. Lúc này kiếm quang băn tới, mà kích của Chu Quân Hầu và uyên ương đao của Đàm Đào không hiểu thấu đâm vào nhau.
Trong mắt của hai người còn chưa kịp kinh dị đã bị đối phương trùng kích thật lớn, chấn bay ngược ra sau mấy bước.
Mà kiếm quang trong tay Tông Thủ lại tổ hợp lại. Lốm đa lốm đốm bao trùm Chu Quân Hầu, trong miệng của hắn hừ nhẹ hời hợt:
- Buông tay cho ta!
Hai mắt của Chu Quân Hầu có hào quang tức giận lóe lên. Mà trong nháy mắt tiếp theo chính là cả kinh, chỉ thấy kiếm quang trước mặt dường như hóa thành một đầu tinh hà biến hóa lao thẳng xuống, vô cùng chói mắt. Ngoài tác dụng mê huyễn tầm mắt con người thì cảm thấy chung quanh người của mình không có chỗ nào mà không có sơ hở. Kia kiếm quang kia dường như đâm vào toàn bộ chỗ hiểm của hắn, toàn bộ bao phủ trong đó.
Giờ khắc này cuối cùng cảm nhận được nổi khổ của La Diễm, tại sao hắn như kẻ ngu bị Tông Thủ đánh đập.
Kiếm như vậy ngay cả ngăn cản cũng không thể ngăn cản, tránh cũng không thể tránh! Dưới sao trời bao la bao phủ thì căn bản không thể làm gì được, căn bản là không biết mình nên đi ứng phó như thế nào.
Vị thế tử Càn Thiên Sơn này tại sao lại có kiếm pháp tinh diệu như vậy, kiếm pháp này ở đâu ra? Rốt cuộc là hắn học khi nào?
Lo sợ không yên trong chốc lát, Chu Quân Hầu lập tức cắn đầu lưỡi một cái, biết được ứng đối kiếm thuật như vậy không có phương pháp nào khác. Chỉ có liều mạng dùng công đối công, lấy mạng đổi mạng, cùng khí thế cường hãn phản kích ngược lại.
Thời điểm chân khí trong cơ thể vừa vặn mới tụ tập thì cảm giác cổ tay như có cái gì đó nhẹ nhàng gõ một cái. Sau đó đoản kích trong tay bắn ngược trở về, xoay tròn bay ra xa xa.
Dưới kiếm ảnh đầy trời đã thu lại trong tay của Tông Thủ, ánh mắt cũng khôi phục thị lực như bình thường.
- A..., ngươi người này không tệ, xem như biết lễ không có kích thương ta...
Nhưng mà kiếm quang lập tức lóe lên đánh vào đùi của hắn, làm cho Chu Quân Hầu lập tức nằm co rút trên mặt đất không thể động đậy. Mà đoản kích kia giờ khắc này mới khó khăn lắm xoay tròn rơi xuống đất, vừa vặn cắm ở bên cạnh đầu của hắn. Thậm chí có thể cảm giác được hàn ý rõ ràng, sắc mặt Chu Quân Hầu đỏ lên, giờ phút này không có nửa điểm vui mừng may mắn thoát nạn, hắn chỉ còn lại cảm giác xấu hổ.
Thiếu niên này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Vừa rồi lưỡi kiếm của hắn dường như có bao trùm kiếm ý mình không biết. Mặc dù còn không rõ nhưng cũng không thể ngăn cản được. Mà hắn lại là con của ân nhân cho nên mình mới không ra tay được.
Nhất thời cũng không biết bản thân mình vào lúc này nên giận hay nên vui.
- Kiếm ý, không ngờ là kiếm ý.
Sâu trong đại điện tay của Hiên Viên Thông lúc này đã run rẩy. Trong tay bóp mảnh vỡ cái ly thành bụi phấn, theo trong lòng bàn tay trượt xuống.
Một kiếm vừa bắt đầu là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý, kết hợp Thiên Hồ Nhất Tộc ‘huyễn’ thuật dị năng nên hắn không có nhìn thấy rõ ràng. Mà giờ khắc này Tinh Hà kiếm ý xuất kiếm thì tinh hà sẽ hiện ra, vô cùng sáng chói.
Giờ phút này tâm tình của hắn còn phức tạp hơn vừa rồi vô số lần!
Tông Thủ quật kiếm lên La Diêm thì không khác gì tát mạnh vào mặt của hắn. Ngoài ra còn có đau lòng vì thủ hạ đắc lực bị Tông Thủ đánh như vậy. Nhưng mà hắn lại ẩn ẩn có vài phần hối hận. Tông Thủ lúc cuối cùng đánh La Diêm đã nói một câu như đâm vào tim của hắn.
Hắn biết được những lời của hắn nói đã làm trái tim hài tử này bị thương, mới làm cho Tông Thủ giận tím mặt như vậy.
Lúc này hắn lại cười khổ, con của lão hữu có năng lực như vậy mình nên cao hứng mới đúng. Nhưng mà tại sao hôm nay lại không cách nào vui mừng được?
Lâm Thi Na lúc này hoàn toàn cứng đơ ngồi nguyên tại chỗ, ngơ ngác ngồi dưới đất trơ mắt nhìn qua.
Lại nói tiếp lúc ban đầu mấy ngày qua Hiên Viên sẽ cho nàng một kinh hỉ lớn. Nhưng mà chính Lâm Thi Na lại nói Tông Thủ không xứng với Hiên Viên. Lúc ấy nàng không tin tưởng lời của Hiên Viên nói Tông Thủ lúc đó trong suy nghĩ của nàng là bùn nhão cho nên nàng vẫn suy nghĩ và hành động như lúc trước. Tông Thủ này cho nàng cảm giác nguy hiểm! So với La Diêm và Đàm Đào còn nguy hiểm hơn vô số lần.
Nói không thì không có gì biết được, khi chiến đấu chính thức thì hắn lại có thể chiến thắng quá xinh đẹp.
Lúc Tông Thủ xoay người chỉ thấy Đàm Đào cầm uyên ương đao trong tay, lần nữa xông tới trước. Trên nét mặt vẫn có cổ cảm giác ngang ngược và thần trọng, thời điểm ánh đao lóe lên thì vô cùng nghiêm mật, không lọt một tia khe hở nào. Có xu thế mưa to gió lớn và dốc toàn lực tấn công.
Ánh mắt Tông Thủ nhíu lại. Hắn lúc này lại cười lạnh. Hắn không lùi mà tiến tới, cũng như lần trước luyện kiếm trong Hắc Thủy Đàm, vô cùng thong dong, cũng vô cùng mau lẹ. Nhẹ nhàng xuyên qua bóng đao dày đặc kia, trái tránh phải tránh và tiến hơn mười bước mới bức được uyên ương đao. Kiếm trong tay của hắn cơ hồ bị người ta quên đi, bởi vì một kiếm của hắn đánh tới suýt gây tai nạn!
Giống như con cá du động qua vô số dòng nước xiết, kiếm của hắn du động qua vô sô ánh đao trực chỉ cổ họng của Đàm Đào!
Một kiếm này là do hắn sáng chế trong nươc, vì vậy tên của nó là Nghịch Lưu.
Dưới nước đâm ra ngàn vạn kiếm đánh nát mạch nước ngầm, cho nên dùng nghịch lầm tên. Thiên chuy bách luyện và không ngừng hoàn thiện nhưng không tinh diệu như Kinh Vân Thần Diệt Kiếm.
Nhưng mà kiếm này trong tay của hắn lại tuyệt đối là một trong những kiếm mạnh nhất.
Thời điểm xuất kiếm đã khó hóa giải! Kiếp trước kiếp nầy chưa từng ngoại lệ!
Lúc này Đàm Đào lập tức kinh hãi, ánh đao múa kín kẽ như vậy hoàn toàn không có tác dụng. Kiếm quang kia đâm tới chính là sơ hở trong đao chiêu, cũng giống như hắn quen thuộc từng đường đoa biến hóa trong đó, hắn muốn che chắn lại nhưng vô hiệu.
Chỉ có thể nhanh chóng lùi lại! Điên cuồng thối lui. Kiếm quang của hắn như giòi phụ trong xương, theo sát đó là đâm xuyên qua chỗ hiểm.
Thời điểm này làm Đàm Đào tuyệt vọng, Hiên Viên Thông cũng không tự kìm hãm được mà đứng lên, hắn định nhúng tay cứu người nhưng kiếm quang kia lại dừng lại, kiếm của hắn gõ lên hai tay của Đàm Đào làm hắn buông uyên ương đao xuống, đao lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng mà thân thể của Đàm Đào trong chốc lát này chân khí tán loạn đứng nguyên tại chỗ. Kiếm quang trước mặt làm cho hắn kinh hãi.
- Ngươi là người bụng dạ nham hiểm, ta thích nên đáng đánh!
Một kiếm trực tiếp quất vào mặt của Đàm Đào, đánh ra một vết máu tươi. Tông Thủ lúc này nhớ tới chuyện gì đó hừ lạnh nói một câu:
- Há miệng cũng vô cùng lợi hại đấy, nhưng mà lắm miệng quá!
Hào quang lóe lên, Tông Thủ dùng sóng kiếm đánh vào má còn lại của người ta.
Đàm Đào vừa mới lấy lại khí tức thì trúng trọng kích. Trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy hắn đã quá bi phẫn rồi. Hắn tự phụ thông minh và võ đạo cường hoành. Trong Huyền Sơn Thành thì hắn tay cầm binh quyền, chỉ dưới hai ba người mà thôi. Người khác nhìn thấy cho tới bây giờ đều cung kính. Mặc dù thân pạận cao và võ đạo mạnh hơn nữa nhìn thấy hắn cũng khách khí.
Cả đời này hắn làm sao chịu được nỗi nhục hôm nay?
Giờ phút này hắn lo lắng nhất chính là mình sẽ giống như La Diễm vậy, bị thiếu niên này không quan tâm quất một trận, nếu thế thì hắn làm gì còn mặt mũi gập người, cũng may Tông Thủ suy nghĩ tuy người này bụng dạ xấu một chút nhưng không có làm hắn mất mặt nhiều.
Hừ một tiếng, Tông Thủ hơi không cam lòng buông tha thằng này. Lại trực tiếp điểm xuống vài cái, tạm thời chế trụ mạch luân của Đàm Đào sau đó không khách khí đá một cước.
Kiếm quang lại lóe lên gõ lên đầu La Diêm đang bò dậy, lần nữa đánh hắn nằm xuống.
- Còn muốn đứng lên, chẳng lẽ còn không chịu phục sao?
Trên đầu của La Diêm đã đầy máu rồi. Lập tức ngã sấp xuống đất, lập tức lại có âm thanh ‘răng rắc’ vang lên. Sàn nhà được làm từ Thiết Cương Nham nhưng lại sinh ra vết rạn. Hai mắt đã sớm mờ mịt rồi, giờ phút này hắn không còn chút khí lực nào cả. Cũng không có nửa phần lửa giận, trong nội tâm chỉ còn sợ hãi thật sâu, còn có bất đắc dĩ.
Mà ánh mắt của Tông Thủ vào lúc này lại nhìn qua Hiên Viên Thông.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt, bỗng nhiên buông ra. Cố tình nhìn lén hết lần này tới lần khác tòa thạch điện này vô cùng kín. Mấy cửa sổ cũng đặt ở trên cao.
Chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ ở bên ngoài, hận không thể co linh pháp xuất khiếu, có thể trực tiếp bỏ qua vách tường.
- Cũng không biết hôm nay Tông Thủ bàn với phụ thân thế nào rồi?
Nhớ tới lúc đi ra sắc mặt Hiên Viên Thông lạnh lùng, chân mày lá liễu của Hiên Viên lúc này nhíu lại và lo lắng không thôi. Nhưng mà nàng lại yên lòng.
Khẩu tài của Tông Thủ không kém, nói chuyện có tình tiết hữu lễ. Nhất định có thể bàn tốt với phụ thân. Chỉ cần một thân bổn sự lộ ra một hai là có thể giải được nổi lo của phụ mẫu về sau, thật sự không có gì phải lo lắng.
Nếu như biết rõ kiếm thuật của hắn thì phụ thân nhất định cũng như Hổ Thiên Thu. Sẽ kinh hỉ và không biết chừng sẽ dẫn Tông Thủ đi uống rượu.
Tưởng tượng như vậy ánh mắt Hiên Viên hiện ra vẻ chờ mong, khóe môi chua lên và vô cùng sáng lạng.
Những võ sư thủ vệ mặc giáp kia nhìn qua đều nhao nhao làm ra vẻ giật mình. Mặc dù không biết vị tiểu công chúa Huyền Sơn Thành này vì cái gì mà cao hứng như vậy. Nhưng mà nàng cười đúng là đẹp mắt.
Nàng lúc này như một đóa hoa thì người trong điện lúc này càng lộ ra vẻ âm trầm.
Trong đại điện vào lúc này làm gì có nửa phần khí tức hòa hợp như tưởng tượng của Hiên Viên. Nhận ảnh nhao nhao đánh về phía Tông Thủ, trong nháy mắt biến ảo bất định và trong mắt mọi người hiện ra vô số Tông Thủ, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy hắn đứng nguyên tại chỗ.
Mà sau đó là âm thanh ‘ khanh ’ một tiếng vang lên. Lúc này kiếm quang băn tới, mà kích của Chu Quân Hầu và uyên ương đao của Đàm Đào không hiểu thấu đâm vào nhau.
Trong mắt của hai người còn chưa kịp kinh dị đã bị đối phương trùng kích thật lớn, chấn bay ngược ra sau mấy bước.
Mà kiếm quang trong tay Tông Thủ lại tổ hợp lại. Lốm đa lốm đốm bao trùm Chu Quân Hầu, trong miệng của hắn hừ nhẹ hời hợt:
- Buông tay cho ta!
Hai mắt của Chu Quân Hầu có hào quang tức giận lóe lên. Mà trong nháy mắt tiếp theo chính là cả kinh, chỉ thấy kiếm quang trước mặt dường như hóa thành một đầu tinh hà biến hóa lao thẳng xuống, vô cùng chói mắt. Ngoài tác dụng mê huyễn tầm mắt con người thì cảm thấy chung quanh người của mình không có chỗ nào mà không có sơ hở. Kia kiếm quang kia dường như đâm vào toàn bộ chỗ hiểm của hắn, toàn bộ bao phủ trong đó.
Giờ khắc này cuối cùng cảm nhận được nổi khổ của La Diễm, tại sao hắn như kẻ ngu bị Tông Thủ đánh đập.
Kiếm như vậy ngay cả ngăn cản cũng không thể ngăn cản, tránh cũng không thể tránh! Dưới sao trời bao la bao phủ thì căn bản không thể làm gì được, căn bản là không biết mình nên đi ứng phó như thế nào.
Vị thế tử Càn Thiên Sơn này tại sao lại có kiếm pháp tinh diệu như vậy, kiếm pháp này ở đâu ra? Rốt cuộc là hắn học khi nào?
Lo sợ không yên trong chốc lát, Chu Quân Hầu lập tức cắn đầu lưỡi một cái, biết được ứng đối kiếm thuật như vậy không có phương pháp nào khác. Chỉ có liều mạng dùng công đối công, lấy mạng đổi mạng, cùng khí thế cường hãn phản kích ngược lại.
Thời điểm chân khí trong cơ thể vừa vặn mới tụ tập thì cảm giác cổ tay như có cái gì đó nhẹ nhàng gõ một cái. Sau đó đoản kích trong tay bắn ngược trở về, xoay tròn bay ra xa xa.
Dưới kiếm ảnh đầy trời đã thu lại trong tay của Tông Thủ, ánh mắt cũng khôi phục thị lực như bình thường.
- A..., ngươi người này không tệ, xem như biết lễ không có kích thương ta...
Nhưng mà kiếm quang lập tức lóe lên đánh vào đùi của hắn, làm cho Chu Quân Hầu lập tức nằm co rút trên mặt đất không thể động đậy. Mà đoản kích kia giờ khắc này mới khó khăn lắm xoay tròn rơi xuống đất, vừa vặn cắm ở bên cạnh đầu của hắn. Thậm chí có thể cảm giác được hàn ý rõ ràng, sắc mặt Chu Quân Hầu đỏ lên, giờ phút này không có nửa điểm vui mừng may mắn thoát nạn, hắn chỉ còn lại cảm giác xấu hổ.
Thiếu niên này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Vừa rồi lưỡi kiếm của hắn dường như có bao trùm kiếm ý mình không biết. Mặc dù còn không rõ nhưng cũng không thể ngăn cản được. Mà hắn lại là con của ân nhân cho nên mình mới không ra tay được.
Nhất thời cũng không biết bản thân mình vào lúc này nên giận hay nên vui.
- Kiếm ý, không ngờ là kiếm ý.
Sâu trong đại điện tay của Hiên Viên Thông lúc này đã run rẩy. Trong tay bóp mảnh vỡ cái ly thành bụi phấn, theo trong lòng bàn tay trượt xuống.
Một kiếm vừa bắt đầu là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý, kết hợp Thiên Hồ Nhất Tộc ‘huyễn’ thuật dị năng nên hắn không có nhìn thấy rõ ràng. Mà giờ khắc này Tinh Hà kiếm ý xuất kiếm thì tinh hà sẽ hiện ra, vô cùng sáng chói.
Giờ phút này tâm tình của hắn còn phức tạp hơn vừa rồi vô số lần!
Tông Thủ quật kiếm lên La Diêm thì không khác gì tát mạnh vào mặt của hắn. Ngoài ra còn có đau lòng vì thủ hạ đắc lực bị Tông Thủ đánh như vậy. Nhưng mà hắn lại ẩn ẩn có vài phần hối hận. Tông Thủ lúc cuối cùng đánh La Diêm đã nói một câu như đâm vào tim của hắn.
Hắn biết được những lời của hắn nói đã làm trái tim hài tử này bị thương, mới làm cho Tông Thủ giận tím mặt như vậy.
Lúc này hắn lại cười khổ, con của lão hữu có năng lực như vậy mình nên cao hứng mới đúng. Nhưng mà tại sao hôm nay lại không cách nào vui mừng được?
Lâm Thi Na lúc này hoàn toàn cứng đơ ngồi nguyên tại chỗ, ngơ ngác ngồi dưới đất trơ mắt nhìn qua.
Lại nói tiếp lúc ban đầu mấy ngày qua Hiên Viên sẽ cho nàng một kinh hỉ lớn. Nhưng mà chính Lâm Thi Na lại nói Tông Thủ không xứng với Hiên Viên. Lúc ấy nàng không tin tưởng lời của Hiên Viên nói Tông Thủ lúc đó trong suy nghĩ của nàng là bùn nhão cho nên nàng vẫn suy nghĩ và hành động như lúc trước. Tông Thủ này cho nàng cảm giác nguy hiểm! So với La Diêm và Đàm Đào còn nguy hiểm hơn vô số lần.
Nói không thì không có gì biết được, khi chiến đấu chính thức thì hắn lại có thể chiến thắng quá xinh đẹp.
Lúc Tông Thủ xoay người chỉ thấy Đàm Đào cầm uyên ương đao trong tay, lần nữa xông tới trước. Trên nét mặt vẫn có cổ cảm giác ngang ngược và thần trọng, thời điểm ánh đao lóe lên thì vô cùng nghiêm mật, không lọt một tia khe hở nào. Có xu thế mưa to gió lớn và dốc toàn lực tấn công.
Ánh mắt Tông Thủ nhíu lại. Hắn lúc này lại cười lạnh. Hắn không lùi mà tiến tới, cũng như lần trước luyện kiếm trong Hắc Thủy Đàm, vô cùng thong dong, cũng vô cùng mau lẹ. Nhẹ nhàng xuyên qua bóng đao dày đặc kia, trái tránh phải tránh và tiến hơn mười bước mới bức được uyên ương đao. Kiếm trong tay của hắn cơ hồ bị người ta quên đi, bởi vì một kiếm của hắn đánh tới suýt gây tai nạn!
Giống như con cá du động qua vô số dòng nước xiết, kiếm của hắn du động qua vô sô ánh đao trực chỉ cổ họng của Đàm Đào!
Một kiếm này là do hắn sáng chế trong nươc, vì vậy tên của nó là Nghịch Lưu.
Dưới nước đâm ra ngàn vạn kiếm đánh nát mạch nước ngầm, cho nên dùng nghịch lầm tên. Thiên chuy bách luyện và không ngừng hoàn thiện nhưng không tinh diệu như Kinh Vân Thần Diệt Kiếm.
Nhưng mà kiếm này trong tay của hắn lại tuyệt đối là một trong những kiếm mạnh nhất.
Thời điểm xuất kiếm đã khó hóa giải! Kiếp trước kiếp nầy chưa từng ngoại lệ!
Lúc này Đàm Đào lập tức kinh hãi, ánh đao múa kín kẽ như vậy hoàn toàn không có tác dụng. Kiếm quang kia đâm tới chính là sơ hở trong đao chiêu, cũng giống như hắn quen thuộc từng đường đoa biến hóa trong đó, hắn muốn che chắn lại nhưng vô hiệu.
Chỉ có thể nhanh chóng lùi lại! Điên cuồng thối lui. Kiếm quang của hắn như giòi phụ trong xương, theo sát đó là đâm xuyên qua chỗ hiểm.
Thời điểm này làm Đàm Đào tuyệt vọng, Hiên Viên Thông cũng không tự kìm hãm được mà đứng lên, hắn định nhúng tay cứu người nhưng kiếm quang kia lại dừng lại, kiếm của hắn gõ lên hai tay của Đàm Đào làm hắn buông uyên ương đao xuống, đao lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng mà thân thể của Đàm Đào trong chốc lát này chân khí tán loạn đứng nguyên tại chỗ. Kiếm quang trước mặt làm cho hắn kinh hãi.
- Ngươi là người bụng dạ nham hiểm, ta thích nên đáng đánh!
Một kiếm trực tiếp quất vào mặt của Đàm Đào, đánh ra một vết máu tươi. Tông Thủ lúc này nhớ tới chuyện gì đó hừ lạnh nói một câu:
- Há miệng cũng vô cùng lợi hại đấy, nhưng mà lắm miệng quá!
Hào quang lóe lên, Tông Thủ dùng sóng kiếm đánh vào má còn lại của người ta.
Đàm Đào vừa mới lấy lại khí tức thì trúng trọng kích. Trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy hắn đã quá bi phẫn rồi. Hắn tự phụ thông minh và võ đạo cường hoành. Trong Huyền Sơn Thành thì hắn tay cầm binh quyền, chỉ dưới hai ba người mà thôi. Người khác nhìn thấy cho tới bây giờ đều cung kính. Mặc dù thân pạận cao và võ đạo mạnh hơn nữa nhìn thấy hắn cũng khách khí.
Cả đời này hắn làm sao chịu được nỗi nhục hôm nay?
Giờ phút này hắn lo lắng nhất chính là mình sẽ giống như La Diễm vậy, bị thiếu niên này không quan tâm quất một trận, nếu thế thì hắn làm gì còn mặt mũi gập người, cũng may Tông Thủ suy nghĩ tuy người này bụng dạ xấu một chút nhưng không có làm hắn mất mặt nhiều.
Hừ một tiếng, Tông Thủ hơi không cam lòng buông tha thằng này. Lại trực tiếp điểm xuống vài cái, tạm thời chế trụ mạch luân của Đàm Đào sau đó không khách khí đá một cước.
Kiếm quang lại lóe lên gõ lên đầu La Diêm đang bò dậy, lần nữa đánh hắn nằm xuống.
- Còn muốn đứng lên, chẳng lẽ còn không chịu phục sao?
Trên đầu của La Diêm đã đầy máu rồi. Lập tức ngã sấp xuống đất, lập tức lại có âm thanh ‘răng rắc’ vang lên. Sàn nhà được làm từ Thiết Cương Nham nhưng lại sinh ra vết rạn. Hai mắt đã sớm mờ mịt rồi, giờ phút này hắn không còn chút khí lực nào cả. Cũng không có nửa phần lửa giận, trong nội tâm chỉ còn sợ hãi thật sâu, còn có bất đắc dĩ.
Mà ánh mắt của Tông Thủ vào lúc này lại nhìn qua Hiên Viên Thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.