Thần Hoàng

Chương 19: Công tử Tông Thế

Khai Hoang

17/02/2014

Vội vàng ăn vào một viên đan hoàn đã sớm chuẩn bị tốt, Tông Thủ lại hít một hơi mạnh chín sợi đàn hương vào trong phổi. Sau đó một khắc là cảm giác đau đớn vô cùng đánh úp tới, cơ bắp tứ chi trở nên suy yếu vô lực.

Đây là chứng bệnh nguyên hồn hao tổn quá nặng, Thiên Kính Chiếu Hồn thuật nhất định trả một cái giá lớn. Cũng may đan hoàn trong bụng kịp thời dâng lên một tia mát lạnh, đàn hương này cũng có hiệu quả ân cần săn sóc nguyên thần khiến cho đau đớn thoáng giảm bớt.

Sau một lát, Tông Thủ đã hơi dần dần thích ứng, hắn lấy tinh thạch màu xanh da trời đặt vào mi tâm, nhìn tử sắc quang điểm, cơ hồ không tỳ vết thì không khỏi vui mừng trong khổ cực.

Lần này hắn nguyện kỳ hiểm dùng dùng Thiên Kính Chiếu Hồn thuật tu luyện, cố nhiên là thiếu chút nữa chết. Bất quá thu hoạch cũng vượt xa mong muốn của hắn.

- Nếu chỉ dùng tinh thuần, hiện tại nguyên hồn của ta không thể sánh vai với Linh Sư Hoàn Dương cảnh? Nguyên hồn tổn thương điều dưỡng cần bảy tám ngày mới có thể phục hồi như cũ. Bất quá hai tháng cũng vậy là đủ rồi. Đợi đến lúc Lăng Vân Tông phá sơn thì không chỉ là thai luân có thể hoàn thành. Tu vi Linh Sư cũng có thể đạt đến Định Thần cảnh.

Nửa khắc sau, theo góc độ trăng sáng trên không trung chếch đi, ánh trăng sáu mặt gương đồng phản xạ đi vào cũng chầm chậm nghiêng đi.

Tông Thủ đợi đến chính mình khôi phục thể lực thì vươn người đứng lên, bắt đầu thu thập phù lục pháp khí trong phòng. Vừa mới động thủ không lâu thì có một đoạn thanh âm truyền vào trong tai của hắn.

- Doãn huynh, ngươi tuy hiệu lực vì Quân thượng nhưng rốt cuộc vẫn là nhân tộc, càng hậu nhân của danh môn. Cần gì phải nhúng tay phân tranh bên trong Càn Thiên Sơn ta? Cứ như vậy rời đi chẳng phải rất tốt sao?

- Rời đi? Phùng Hiểu, không biết những lời này là ai dạy cho ngươi nói? Là Tông Thế, Tông Dương, hay là Tông Sư Nguyên? Quân thượng đúng là nhìn nhầm ngươi, lúc trước ta còn cảm thấy kỳ quái vì sao Tông Du lại biết được hành tung của thế tử?

Tông Thủ lúc đầu không để ý nhưng khi mấy câu nói vừa mới lọt vào tai, động tác đột nhiên dừng lại.

Thoáng phân biệt trong đầu, hắn biết thanh âm này từ một gian phòng cách nơi này ngoài sáu mười trượng.

- Thanh âm này là Doãn Dương và một người khác, không biết lai lịch ra sao? Nghe ngôn ngữ của hắn hình như cũng là bộ hạ của phụ thân ta.



Lông mày nhíu lại, Tông Thủ cẩn thận lắng nghe. Bất quá Phùng Hiểu trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên nói:

- Là Tông Thế Thiếu chủ, Quân thượng dù sao cũng đã thân vẫn, chúng ta còn sống. Dùng năng lực của thế tử mặc dù lên làm Càn Thiên Sơn Yêu Vương cũng chỉ sẽ hại hắn. Doãn huynh, ngươi cần gì phải chấp mê bất ngộ như thế?

- Quả nhiên là hắn, Phùng Hiểu ngươi đúng là có ánh mắt. Kế mượn đao giết người không tệ, không biết hôm nay, công tử Tông Thế chuẩn bị để cho thế tử trở về Càn Thiên Sơn làm tượng gỗ của hắn hay là muốn thế tử chết ở bên ngoài Càn Thiên Sơn.

Phùng Hiểu cười lạnh một tiếng, thanh âm ngạo nghễ vang lên:

- Tông Thế Thiếu chủ nhà ta được vinh dự đệ nhất thiên tài Thiên Hồ Tông Gia sau Quân thượng. Tuổi tác chưa tới hai mươi phá vỡ phá vỡ thân luân nhập cảnh giới Tiên Thiên! Được rất nhiều trưởng bối Tông thị khen ngợi, bằng sức cá nhân hàng phục Càn Thiên chư tộc làm gì cần một kẻ bù nhìn? Nếu ngươi có thể mang theo thế tử xa chạy cao bay, từ đó bất nhập Vân Giới. Thiếu chủ nhớ kỹ tình huynh đệ tha cho hắn một cái mạng. Nếu không biết tốt xấu, còn muốn mưu đồ Càn Thiên Sơn Yêu Vương vị. Mặc dù Thiếu chủ đại nhân đại lượng cũng sẽ lấy mạng hắn.

Lần này lại đến phiên Doãn Dương trầm mặc một hồi, thanh âm kia lại nói tiếp:

- Doãn huynh, lúc trước ngươi phát thệ hiệu lực vì Càn Thiên Sơn đến chết, cần gì nhất định phải vì một tên phế vật? Đi theo Tông Thủ này có tiền đồ gì đáng nói? Ta biết ngươi muốn mang thế tử đi đầu nhập vào Lăng Vân Tông, bất quá theo ta thì Doãn huynh lần này đi chưa hẳn có thể như nguyện! Nếu chuyển sang làm tùy tùng cho Thiếu chủ nhà ta còn có thể bảo vệ thế tử.

Lời còn chưa dứt, liền bị Doãn Dương cười lạnh một tiếng ngắt lời:

- Không cần phải nói! Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Doãn Dương ta đã theo thế tử thì sẽ không đi theo người khác, trăm chết không hối hận! Hừ, thật sự xấu hổ cùng bực phản chủ như ngươi làm bạn.

Nói xong Doãn Dương phất tay áo rời đi, không chút do dự.

Tông Thủ cũng hơi lắc đầu, không hề đi để ý tới tình hình bên kia.

Thầm nghĩ Doãn Dương không biết phải nói hắn là trung nghĩa hay là ngoan cố. Kỳ thật phương pháp theo như lời Phùng Hiểu cũng chưa chắc không phải biện pháp tốt.

Những lời kia chẳng phải là triệt để đoạn tuyệt đường lui sao?



Tiếp theo Tông Thủ lờ mờ nhớ lại, ‘chính mình’ sau khi bị trục xuất khỏi Lăng Vân Sơn thì được Tông Dương và Tông Sư Nguyên “hỗ trợ” lên làm Càn Thiên Sơn Yêu Vương. Về sau duy trì vài năm ngắn ngủn đã bị Tông Thế lật đổ.

Mà nghe khẩu khí của Phùng Hiểu phảng phất đã liệu định kết cục ba người bọn họ lần này ở Càn Thiên Sơn.

Thú vị!

Tông Thủ không giận ngược lại cười, chỗ sâu trong đôi mắt chuyển thành rét lạnh.

Thời gian trôi mau, trong nháy mắt gần hai tháng đã qua.

Tông Thủ càng thích ứng sinh hoạt vạn năm trước, bất quá ngoại trừ ngẫu nhiên dạo phố thu thập đồ dùng Linh Sư ngày tu hành còn có dược vật cùng tài liệu cần thiết cho Thủy Ngân Thú Vương, và ngẫu nhiên trêu đùa hí lộng thị nữ của mình thì thời gian còn lại đều ở trong phòng mỗi ngày rèn luyện trụ cột kiếm pháp, trụ cột bộ pháp...hết thảy trụ cột của võ tu.

Doãn Dương cùng Sơ Tuyết cũng giống như vậy, tận lực không ngoài ra gây chuyện.

Giờ phút này trong trấn Yên Hà đã tụ tập đầy đủ hơn mười vạn người, ngư long hỗn tạp, hơn nữa phần lớn còn trẻ khí huyết phương cương. Dù là dùng lực uy hiếp của Lăng Vân Tông cũng vẫn có chút hỗn loạn, ẩu đả nhiều lần lên, chỉ là không người nào dám giết người.

Ba người thân phận đặc thù tự nhiên không muốn ở chỗ này, dẫn xuất phiền toái.

Hai tháng này làm cho Tông Thủ mừng rỡ là Doãn Dương, Sơ Tuyết, từng người đều gia tăng tu vi, trải qua tràng ác chiến trước kia với Liệt Kiếm Ô Duy, Doãn Dương trực tiếp đã phá vỡ luân mạch thứ tám thành trung giai Bí Võ Sư.

Về phần Sơ Tuyết mặc dù không biết nguyên hồn của nàng đã tiến cảnh như thế nào. Bất quá một thân chân khí rõ ràng đã đến đỉnh phong Võ Sư, thậm chí còn hơn cả Tông Du một bậc.

Tông Thủ không thể không cao hứng, Doãn Dương Sơ Tuyết đều xem như trung bộc của hắn, là người duy nhất có thể tín nhiệm trên cái thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook