Chương 305: Đại Nhật Đao Thánh. (1)
Khai Hoang
15/05/2014
Mới một kiếm kia, hắn thiếu một ít nữa không cách nào tiếp được, cũng chút nữa thì mình đã bỏ mạng.
Giờ phút này càng làm trái tim Hắc y lão giả băng giá chính là thân thể Tông Thủ trải qua cường độ chiến đấu như thế đến thời khắc này còn không có sụp đổ!
Gió nhẹ quét qua, Lôi Dực Kiếm trong tay Tông Thủ bỗng dưng hóa thành mảnh vụn, chân khí hồn lực mượn tới cũng toàn bộ tiêu tán. Cả người Tông Thủ cũng đã mất đi chèo chống rơi xuống mặt đất.
Ngụy Húc hơi mím môi, lập tức đạp không dựng lên tiếp thân hình của Tông Thủ, không cần nhìn đã biết tiểu gia hỏa này đã triệt để hôn mê rồi.
Có thể chống được tới bây giờ đã vượt qua dự liệu của hắn rất xa.
Tuy nói lúc trước, Ngụy Húc đã dùng một đạo linh pháp bảo vệ thân hình Tông Thủ không sụp đổ nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, bắt mạch cho Tông Thủ. Sau một lát mới buông xuống lo lắng.
Trong lòng suy nghĩ như thủy triều, sư đệ ah sư đệ, ngươi cũng biết ngươi ngày hôm nay. Cho dù là dung hợp kiếm ý kia Linh Võ hợp nhất cũng không bằng một kiếm cuối cùng làm ta kinh hỉ?
Cường giả bất khuất, càng khốn cảnh, càng có thể thấy phẩm chất một người.
Có thể không dùng sức một mình đột phá Thiên Nhân chi, mở rộng một con đường trong vùng đất đầy gai.
Thân lâm tuyệt cảnh lại có thể ném sinh tử, cùng địch giai vong. Một kiếm này đã vượt qua một kiếm tiêu chuẩn!
Tông Thủ giờ phút này không tính là cường giả nhưng tâm linh tuyệt đối là vô cùng cường đại!
Thiên tư cường đại khách quan thường nhân nhiên là chiếm hết ưu thế. Nhưng nếu không xứng với ý chí tâm tình, cuối cùng sẽ tiêu tán trước mắt mọi người.
Dung hợp kiếm ý cũng tốt, Linh Võ hợp nhất cũng thế, đều xa không có làm hắn kinh hỉ bằng một kiếm cuối cùng này.
Mình lần này chắc chắn là lợi nhuận đại! Vì Thương Sinh Đạo kiếm được một viên ngọc quý.
Kiếm Tông Chi Chủ kia cuối cùng sẽ phải hối hậ.
Hắc y lão giả nhìn về hai người nơi xa, ý niệm chém giết Tông Thủ vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn chỉ là hơi xuất hiện thì không chút do dự, quay người tiếp tục bỏ chạy, thân ảnh như bay, lập tức thoát ra ngoài trăm dặm.
Ngụy Húc không chú ý tới, đánh vào trong cơ thể Tông Thủ vài đạo linh quyết, lại dùng mấy cây kim châm phong bế yếu huyệt của hắn.
Mãi tới khi khiến cho thân thể Tông Thủ không còn đáng ngại, không có hậu hoạn. Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người dần dần đi xa.
Lông mày Ngụy Húc nhíu lại trong mắt lộ ra ý cười lạnh.
- Ngươi còn muốn đi?
Thanh âm hết sức bình thường, bỗng nhiên dùng Ngụy Húc làm trung tâm, không gian bắt đầu đông cứng lại, sau đó một hơi mở rộng lan tràn đến ngoài trăm dặm!
Thân ảnh Hắc y lão giả cũng bỗng nhiên định trụ trên không trung. Mà giờ khắc này toàn bộ Thiên Địa biến đổi, một vòng liệt thiên nhô lên cao, chỗ phía dưới thì là vạn dặm cát vàng, khốc nhiệt vô cùng.
Tâm thần Hắc y lão giả hoảng hốt hồi lâu, tiếp theo cũng chỉ cảm giác chính mình gay cả một đầu ngón tay đều không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt già nua của lão bắt đầu vặn vẹo.
- Dịch Thiên Huyễn? Ngươi là tiên cảnh cường giả!
Chính mình sớm nên nghĩ đến, cũng chỉ có thực lực bực này mới có thể thoáng 'Mượn' ra điểm lực lượng điểm lực lượng khiến Tông Thủ cảnh giới tiên thiên vượt qua mười giai vị chống lại hắn.
Tiếp theo lại cảm giác không đúng, hắn nhớ rõ ở trong Thương Sinh Đạo sử dụng Đại Thiên Kiếm Ý ngoại trừ một người thì không còn ai.
Trái tim Hắc y lão giả rung động lắc lư thâm trầm tuyệt vọng giữa dòng chảy.
- Ngươi là Ngụy Húc! Tám ngàn năm trước là Đại Thiên Đao Thánh, Thương Sinh Đạo Tọa Tôn Ngụy Húc!
- Đáp đúng rồi! Đáng tiếc càng không lưu ngươi được!
Ngụy Húc bật cười một tiếng cũng không động thủ, liệt thiên trên không trung chém xuống một đạo ánh đao khiến cho thân hình lão nhân kia lập tức hóa thành than đen, tiến tới toái thành tro bụi màu đen.
Gần như là hời hợt, không cần tốn nhiều sức đã diệt sát cường giả Võ Tôn. Ngụy Húc đang muốn cất bước trở về đỉnh Huyền Sơn thì bỗng nhiên dậm chân, nhìn về phía cách đó không xa.
Lôi Dực Kiếm của Tông Thủ vỡ vụn nhưng Lôi Dực Dương Xà lại không tùy theo mà biến mất. Thân hình tuy là kịch liệt rút lại nhưng vẫn dài trăm trượng, quanh quẩn trên không trung giống như có chấp niệm. Vờn quanh hắn cùng Tông Thủ không chịu tán đi.
- Tiến giai rồi hả? Thân thể hồn thú không ngờ mở ra linh tính!
Lông mày Ngụy Húc nhíu lại rất là ngạc nhiên. Theo tay khẽ vẫy, đem đầu Lôi Dực Dương Xà bắt vào trong tay.
Đầu lôi thân rắn triển khai khổng lồ vô cùng. Mà khi Ngụy Húc đã nắm được thì chỉ nhỏ như con rắn, bò trong lòng bàn tay hắn.
Giờ khắc này con thú này hẳn là đã trải qua si mị võng lượng chi chúc, bất quá lại không có âm tính mà là dương tính.
Ngụy Húc chỉ thoáng điều tra đã biết nguyên do.
Tông Thủ đem cuồng đình kiếm ý của mình cùng dung hợp Đại Thiên Kiếm Ý của hắn, còn có ý niệm bất khuất lúc kịch chiến không biết như thế nào kích thích hạch tâm của này đầu Lôi Dực Dương Xà. Thuộc tính tương hợp đền bù bổn nguyên này đầu hồn thú bên trong khuyết điểm bộ phận, lại hút huyết dịch của Tông Thủ có thể hoàn thành thăng hoa.
Mặc dù khi còn sống cũng gần kề chỉ là ngũ giai Lôi Dực Dương Xà, rõ ràng đánh một trận xong một lần hành động nhảy vào đến lục giai đỉnh phong.
- Tâm niệm cảm ứng, trời sinh hộ giá sao? Hắc, thật sự là tạo hóa tốt. Đã là như thế ta liền thành toàn ngươi một phen cũng không sao!
Cũng không biết là tán thưởng đầu Lôi Dực Dương Xà hay vì cảm khái vận mệnh của Tông Thủ tốt.
Tóm lại Ngụy Húc liền lục tục bắn ra ba giọt thủy dịch màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đánh vào ở trong thân thể của Lôi Dực Dương Xà.
Trong nháy mắt tinh thần này đầu lôi xà chấn động, thân hình cũng càng lộ ra ngưng thực, Tử Lôi lập loè càng dày đặc.
Ngụy Húc lại vung tay lên tạm thời thu vào trong tay áo, Cửu Lân Kiếm cũng thu hồi.
Trong lúc cầm kiếm, trên mặt hắn thì lại cười cười:
- Vạn vật tử duệ? Thú vị!
Sau đó Ngụy Húc lăng không một bước trở lại đỉnh Huyền Sơn.
Vừa mới đứng lại, chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân trong mắt ngập nước muốn chạy tới cố ý tiếp nhận Tông Thủ, khi nhìn Ngụy Húc thì vẻ mặt hiện lên vài phần kính sợ không dám tới gần.
Ngụy Húc không khỏi nhếch miệng chính mình cũng không yêu thích tiếp tục ôm một người nam nhân, tiện tay ném hắn về phía Hiên Viên Y Nhân.
Mắt hắn sáng như đuốc đe dọa Hiên Viên Thông:
- Thành chủ ngươi đã biết Linh Võ hợp nhất, nên biết việc này không phải chuyện đùa. Thế gian người có tư chất này cho tới bây giờ cũng không quá một hai người mà thôi. Một khi truyền ra, nhất định phong ba tràn tới. Vì sao ngày hôm nay, còn muốn buộc hắn sử xuất?
Thân hình Hiên Viên Thông hơi chấn động, hắn cảm giác thanh niên mặc nho phục đang có ý dò xét. Biết được ngày hôm nay nếu như câu trả lời của mình, không thể làm đối phương thoả mãn, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Cũng may hắn sớm có chuẩn bị, không cần suy nghĩ sâu xa liền trực tiếp hỏi lại:
- Công tử từng gọi Thủ nhi là sư đệ, ta suy đoán hắn đã bái nhập Thương Sinh Đạo?
Giờ phút này càng làm trái tim Hắc y lão giả băng giá chính là thân thể Tông Thủ trải qua cường độ chiến đấu như thế đến thời khắc này còn không có sụp đổ!
Gió nhẹ quét qua, Lôi Dực Kiếm trong tay Tông Thủ bỗng dưng hóa thành mảnh vụn, chân khí hồn lực mượn tới cũng toàn bộ tiêu tán. Cả người Tông Thủ cũng đã mất đi chèo chống rơi xuống mặt đất.
Ngụy Húc hơi mím môi, lập tức đạp không dựng lên tiếp thân hình của Tông Thủ, không cần nhìn đã biết tiểu gia hỏa này đã triệt để hôn mê rồi.
Có thể chống được tới bây giờ đã vượt qua dự liệu của hắn rất xa.
Tuy nói lúc trước, Ngụy Húc đã dùng một đạo linh pháp bảo vệ thân hình Tông Thủ không sụp đổ nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, bắt mạch cho Tông Thủ. Sau một lát mới buông xuống lo lắng.
Trong lòng suy nghĩ như thủy triều, sư đệ ah sư đệ, ngươi cũng biết ngươi ngày hôm nay. Cho dù là dung hợp kiếm ý kia Linh Võ hợp nhất cũng không bằng một kiếm cuối cùng làm ta kinh hỉ?
Cường giả bất khuất, càng khốn cảnh, càng có thể thấy phẩm chất một người.
Có thể không dùng sức một mình đột phá Thiên Nhân chi, mở rộng một con đường trong vùng đất đầy gai.
Thân lâm tuyệt cảnh lại có thể ném sinh tử, cùng địch giai vong. Một kiếm này đã vượt qua một kiếm tiêu chuẩn!
Tông Thủ giờ phút này không tính là cường giả nhưng tâm linh tuyệt đối là vô cùng cường đại!
Thiên tư cường đại khách quan thường nhân nhiên là chiếm hết ưu thế. Nhưng nếu không xứng với ý chí tâm tình, cuối cùng sẽ tiêu tán trước mắt mọi người.
Dung hợp kiếm ý cũng tốt, Linh Võ hợp nhất cũng thế, đều xa không có làm hắn kinh hỉ bằng một kiếm cuối cùng này.
Mình lần này chắc chắn là lợi nhuận đại! Vì Thương Sinh Đạo kiếm được một viên ngọc quý.
Kiếm Tông Chi Chủ kia cuối cùng sẽ phải hối hậ.
Hắc y lão giả nhìn về hai người nơi xa, ý niệm chém giết Tông Thủ vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn chỉ là hơi xuất hiện thì không chút do dự, quay người tiếp tục bỏ chạy, thân ảnh như bay, lập tức thoát ra ngoài trăm dặm.
Ngụy Húc không chú ý tới, đánh vào trong cơ thể Tông Thủ vài đạo linh quyết, lại dùng mấy cây kim châm phong bế yếu huyệt của hắn.
Mãi tới khi khiến cho thân thể Tông Thủ không còn đáng ngại, không có hậu hoạn. Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người dần dần đi xa.
Lông mày Ngụy Húc nhíu lại trong mắt lộ ra ý cười lạnh.
- Ngươi còn muốn đi?
Thanh âm hết sức bình thường, bỗng nhiên dùng Ngụy Húc làm trung tâm, không gian bắt đầu đông cứng lại, sau đó một hơi mở rộng lan tràn đến ngoài trăm dặm!
Thân ảnh Hắc y lão giả cũng bỗng nhiên định trụ trên không trung. Mà giờ khắc này toàn bộ Thiên Địa biến đổi, một vòng liệt thiên nhô lên cao, chỗ phía dưới thì là vạn dặm cát vàng, khốc nhiệt vô cùng.
Tâm thần Hắc y lão giả hoảng hốt hồi lâu, tiếp theo cũng chỉ cảm giác chính mình gay cả một đầu ngón tay đều không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt già nua của lão bắt đầu vặn vẹo.
- Dịch Thiên Huyễn? Ngươi là tiên cảnh cường giả!
Chính mình sớm nên nghĩ đến, cũng chỉ có thực lực bực này mới có thể thoáng 'Mượn' ra điểm lực lượng điểm lực lượng khiến Tông Thủ cảnh giới tiên thiên vượt qua mười giai vị chống lại hắn.
Tiếp theo lại cảm giác không đúng, hắn nhớ rõ ở trong Thương Sinh Đạo sử dụng Đại Thiên Kiếm Ý ngoại trừ một người thì không còn ai.
Trái tim Hắc y lão giả rung động lắc lư thâm trầm tuyệt vọng giữa dòng chảy.
- Ngươi là Ngụy Húc! Tám ngàn năm trước là Đại Thiên Đao Thánh, Thương Sinh Đạo Tọa Tôn Ngụy Húc!
- Đáp đúng rồi! Đáng tiếc càng không lưu ngươi được!
Ngụy Húc bật cười một tiếng cũng không động thủ, liệt thiên trên không trung chém xuống một đạo ánh đao khiến cho thân hình lão nhân kia lập tức hóa thành than đen, tiến tới toái thành tro bụi màu đen.
Gần như là hời hợt, không cần tốn nhiều sức đã diệt sát cường giả Võ Tôn. Ngụy Húc đang muốn cất bước trở về đỉnh Huyền Sơn thì bỗng nhiên dậm chân, nhìn về phía cách đó không xa.
Lôi Dực Kiếm của Tông Thủ vỡ vụn nhưng Lôi Dực Dương Xà lại không tùy theo mà biến mất. Thân hình tuy là kịch liệt rút lại nhưng vẫn dài trăm trượng, quanh quẩn trên không trung giống như có chấp niệm. Vờn quanh hắn cùng Tông Thủ không chịu tán đi.
- Tiến giai rồi hả? Thân thể hồn thú không ngờ mở ra linh tính!
Lông mày Ngụy Húc nhíu lại rất là ngạc nhiên. Theo tay khẽ vẫy, đem đầu Lôi Dực Dương Xà bắt vào trong tay.
Đầu lôi thân rắn triển khai khổng lồ vô cùng. Mà khi Ngụy Húc đã nắm được thì chỉ nhỏ như con rắn, bò trong lòng bàn tay hắn.
Giờ khắc này con thú này hẳn là đã trải qua si mị võng lượng chi chúc, bất quá lại không có âm tính mà là dương tính.
Ngụy Húc chỉ thoáng điều tra đã biết nguyên do.
Tông Thủ đem cuồng đình kiếm ý của mình cùng dung hợp Đại Thiên Kiếm Ý của hắn, còn có ý niệm bất khuất lúc kịch chiến không biết như thế nào kích thích hạch tâm của này đầu Lôi Dực Dương Xà. Thuộc tính tương hợp đền bù bổn nguyên này đầu hồn thú bên trong khuyết điểm bộ phận, lại hút huyết dịch của Tông Thủ có thể hoàn thành thăng hoa.
Mặc dù khi còn sống cũng gần kề chỉ là ngũ giai Lôi Dực Dương Xà, rõ ràng đánh một trận xong một lần hành động nhảy vào đến lục giai đỉnh phong.
- Tâm niệm cảm ứng, trời sinh hộ giá sao? Hắc, thật sự là tạo hóa tốt. Đã là như thế ta liền thành toàn ngươi một phen cũng không sao!
Cũng không biết là tán thưởng đầu Lôi Dực Dương Xà hay vì cảm khái vận mệnh của Tông Thủ tốt.
Tóm lại Ngụy Húc liền lục tục bắn ra ba giọt thủy dịch màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đánh vào ở trong thân thể của Lôi Dực Dương Xà.
Trong nháy mắt tinh thần này đầu lôi xà chấn động, thân hình cũng càng lộ ra ngưng thực, Tử Lôi lập loè càng dày đặc.
Ngụy Húc lại vung tay lên tạm thời thu vào trong tay áo, Cửu Lân Kiếm cũng thu hồi.
Trong lúc cầm kiếm, trên mặt hắn thì lại cười cười:
- Vạn vật tử duệ? Thú vị!
Sau đó Ngụy Húc lăng không một bước trở lại đỉnh Huyền Sơn.
Vừa mới đứng lại, chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân trong mắt ngập nước muốn chạy tới cố ý tiếp nhận Tông Thủ, khi nhìn Ngụy Húc thì vẻ mặt hiện lên vài phần kính sợ không dám tới gần.
Ngụy Húc không khỏi nhếch miệng chính mình cũng không yêu thích tiếp tục ôm một người nam nhân, tiện tay ném hắn về phía Hiên Viên Y Nhân.
Mắt hắn sáng như đuốc đe dọa Hiên Viên Thông:
- Thành chủ ngươi đã biết Linh Võ hợp nhất, nên biết việc này không phải chuyện đùa. Thế gian người có tư chất này cho tới bây giờ cũng không quá một hai người mà thôi. Một khi truyền ra, nhất định phong ba tràn tới. Vì sao ngày hôm nay, còn muốn buộc hắn sử xuất?
Thân hình Hiên Viên Thông hơi chấn động, hắn cảm giác thanh niên mặc nho phục đang có ý dò xét. Biết được ngày hôm nay nếu như câu trả lời của mình, không thể làm đối phương thoả mãn, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Cũng may hắn sớm có chuẩn bị, không cần suy nghĩ sâu xa liền trực tiếp hỏi lại:
- Công tử từng gọi Thủ nhi là sư đệ, ta suy đoán hắn đã bái nhập Thương Sinh Đạo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.