Chương 1471: Đại thắng mà về?
Khai Hoang
18/11/2014
Có người này nói như vậy, cuối cùng là phá vỡ cục diện bế tắc.
Vị Vân Thai chân nhân lúc trước mở miệng kia lập tức cũng liền cười cười:
- Đạo môn ta cũng có thể gánh chịu một phần tư, lấy cử động lần này là năm vị Thánh cảnh, cộng thêm Thiên Lý Độn Giáp chi thuật của Đạo môn ta, cùng chư quân cộng hưởng.
Ánh mắt cũng là biến ảo, Tông Thủ là đệ nhất thái tử của Lục gia. Đạo môn cũng không nguyện trêu chọc con quái vật khổng lồ kia. Phương pháp tốt nhất là đem kẻ này vây khốn, sau đó lấy chuyện của Tình Minh hướng đến Lục gia làm cái bàn giao.
Chắc hẳn là rất nhiều nhân vật đang nắm quyền của Lục gia cũng sẽ vui mừng nhìn thấy hắn thành công. Thuần huyết hậu duệ duy nhất trưởng thành trong sự giam cầm, ở Lục gia mặc dù vẫn là địa vị hiển hách, nhưng có thể ngồi lên Phần Không thánh đệ hay không, cũng đáng giá thương thảo rồi.
Bất quá xem ý của Nho môn, đúng là phải triệt để đem Tông Thủ giết chết, mới bằng lòng bỏ qua.
Chính nghĩa chỗ này, mặc dù là nghìn vạn người, ta cũng sẽ tới?
Đây là chuẩn bị bất kể một cái giá lớn cũng muốn báo thủ. Bất quá có thể mượn tay của Nho môn cùng Đại Thương, đúng là cũng không tệ.
Huyết Kiếm yêu quân kia không phải cũng là thù sâu như biển, là cái gai trong mắt Đạo môn bọn họ sao?
Lúc này ở trong đạo môn, chỉ cần là tu sĩ hơi có chút chí khí, đều đang bất mãn về Thanh Huyền chân nhân. Vị đạo tổ này, thật sự cố kỵ quá nhiều.
Phần Không Lục gia kia liền thực khủng bố như vậy? Ở ngoài lãnh thổ của hắn, cũng chỉ có ba vị Thánh tôn, chín vị Chí cảnh thực lực mà thôi.
- Không biết Huyết Thánh đạo huynh có ý như thế nào?
Nho môn cứng nhắc, mặc dù là liên thủ hợp tác, cũng không chịu cùng Ma đạo có nửa câu nói chuyện với nhau, lại càng là không tiếp xúc trực tiếp.
Lúc này cùng bàn đại sự, chỉ có thể do Đạo môn bọn họ liên lạc.
Mà lúc này ở ngoài ngự liễn kia, trong bóng đen thâm trầm cũng truyền đến một tiếng cười khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc:
- Thú vị, đúng thật là thú vị! Muốn Ma đạo ta đáp ứng cũng có thể! Một phần tư linh thạch, thậm chí Ma Không Ẩn Thần pháp kia cũng có thể xuất ra, nhưng mà Nam Phong vân lục, Ma môn ta lại muốn một nửa, hơn nữa cộng thêm một cái Huy châu!
Ân Ngự kia khẽ nhíu mày, chợt liền bình tĩnh trở lại. Không phải là vùng đất Đông Lâm vân lục giàu có, tinh hoa nhất, Ma đạo này coi như là tự mình hiểu mình.
Dù sao trên danh nghĩa, vẫn là do Đại Thương phân đất phong hầu. Chỉ là nhân tuyển chư hầu, lại là do Ma môn tới tuyển định mà thôi.
Đối với hắn mà nói, cũng không tổn thất gì.
Lại nghe Huyết Thánh ma chủ kia tiếp tục lành lạnh cười nói:
- Còn có Yêu vương Tông Thủ kia, tất cả Bát vĩ Huyền hồ Tông thị tộc nhân, sau khi bắt được đều cần giao cho bổn tọa xử trí. Thái Thủy ma quân của giáo ta đúng là hận hắn tận cương.
Đối với một câu sau cùng này, mọi người đều là sao cũng được. Có thể dời họa lên Thái Thủy ma quân cũng là chuyện tốt. Dù sao vị Ma quân này cũng không sợ Lục gia.
Liền ngay cả Tuyết Trai cư sĩ Liễu Lập cũng không có gì dị nghị. Tông Thủ này rơi vào trong tay Ma đạo, kết cục chỉ biết là càng thêm thê thảm.
Ngược lại là Nho môn bọn hắn, tự cho mình là chính đạo, tay chân bị gò bó, tối đa cũng chỉ có thể khiến cho vị hôn quân này cuối cùng nhận lấy cái chết mà thôi.
- Một nửa Nam Phong vân lục cũng đã đầy đủ, lại thêm một cái Huy châu liền đúng là quá mức. Hai cái này, Ma môn chỉ có thể lấy một!
Lời của Vân Thai chân nhân còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng hừ lạnh ở ngoài cửa sổ. Hắn lại không để ý chút nào, mắt mang ý hỏi hướng về phía Tuyết Trai cư sĩ.
Liễu Lập kia trầm ngâm thật lâu, mới khẽ gật đầu nói:
- Có thể!
Nghe được lời ấy, Ân Ngự đã biết việc này tất thành. Mắt hiện tinh mang, nhìn xem địa đồ. Đoán chừng tối đa hai ngày, tất cả phiền toái cũng có thể giải quyết.
Chợt rồi lại lộ ra vẻ nghi hoặc, Tửu Trì cung vẫn là mà thôi, nghe còn có mấy phần nhã ý. Nhưng mà Vẫn Thần Nguyên này, lại là ý gì?
Nghe nói vẫn là tên do Tông Thủ tự mình đặt, tên Vẫn Thần này, cũng quá điềm xấu một ít.
Liền trong cùng một lúc, Khổng Dao dang nhìn tinh không xa xa, thần sắc như là trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng đợi đến giờ phút này rồi!
- Không sai biệt lắm có thể bắt đầu!
Những lời này nói ra, Khổng Dao liền nhìn qua Minh Ngọc đang chắp tay đứng ở một bên.
- Lần này lại muốn phiền toái chư vị tôn giả!
- Cớ gì nói ra lời ấy?
Minh Ngọc kia cười khẽ:
- Có Phần Thế chi đồng của quân thượng, môn Động Hư Độ Không thần pháp này nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có thể tự thân nhìn xem sư đệ cùng sư muội đem đạo binh của Ma, Đạo hai giáo đều chôn vùi, Minh Ngọc cũng là chờ mong đầy đủ!
Lúc này ở trước mắt hắn, đúng là ba vạn Huyết Vân Kỵ của Đại Càn, năm vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ, 3 vạn 5000 Vị Ương kiếm kỵ, cùng với hơn sáu vạn Thiên Cương chiến tốt!
Bên ngoài Hoàng Kinh thành, một cỗ xe chở tù đang hướng về phía cửa thành chậm rãi chạy tới.
Sau khi vào tháng bốn, mưa rơi liên miên. Bởi vì Nguyên Thần hoàng đế ngự giá thân chính, vừa mới trải thêm một tầng đất vàng, giờ phút này đã là lần nữa trở nên gồ ghề, lầy lội vô cùng.
Phiên Vân Xa không bị ảnh hưởng, lại khổ cho những xe ngựa bình thường kia thôi.
Mà lúc tiến vào phạm vi 10 dặm quanh Hoàng Kinh thành, đã có thể thấy được hai bên đường, tất cả đều là lưu dân. Phần lớn là áo không đủ che thân, xanh xao vàng vọt, đói khát mà tuyệt vọng.
- Tại sao lại có nhiều lưu dân như vậy? Những đại hộ kia, làm sao lại không đi ra phát cháo miễn phí?
Trên xe tù, Cửu phẩm hình bộ tuần kiểm Trương Ly phụ trách áp giải phạm nhân ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.
Trong mắt nhìn thấy, quả thực chính là địa ngục nhân gian.
- Còn có thể thế nào? Trong triều cơ hồ tất cả mọi người đều nói hiện nay Đại Thương chính là trung hưng chi thế, Nguyên Thần hoàng đế chính là thiên cổ minh quân. Lúc này trong nước ca múa mừng cảnh thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, có ai sẽ đui mù chạy ra ngoài thành phát cháo miễn phí? Đây chẳng phải là lại để cho trên mặt bệ hạ khó coi? Rõ ràng là trị thế ít có, ngươi lại chạy tới trợ giúp những dân đen không nghề nghiệp này, sẽ không sợ người ta nói bọn hắn có ý đồ khó lường sao? Mặc dù là bệ hạ không so đo, một cái tội trạng thu nạp dân tâm, những địa hộ này sợ là gánh không nổi.
Âm thanh truyền đến từ trong lồng giam ở phía sau, trong lời nói tràn ngập ý tứ mỉa mai.
Cơ nhục trên mặt Trương Ly co rút lại, nhìn về phía sau. Chỉ thấy một tên mập đang ngồi ở trong xe tù, mặc dù là thân phận tù nhân, cũng vẫn là mặt mày hồng hào, lúc này đang cười lạnh không thôi.
- Chính sự có ích cho dân thì không làm, dân chúng nơi trì hạ lầm than, lại khăng khăng muốn nghịch hành đi chinh phạt nước khác, lương thảo có thể tiếp tục chống đỡ được sao?
Vị Vân Thai chân nhân lúc trước mở miệng kia lập tức cũng liền cười cười:
- Đạo môn ta cũng có thể gánh chịu một phần tư, lấy cử động lần này là năm vị Thánh cảnh, cộng thêm Thiên Lý Độn Giáp chi thuật của Đạo môn ta, cùng chư quân cộng hưởng.
Ánh mắt cũng là biến ảo, Tông Thủ là đệ nhất thái tử của Lục gia. Đạo môn cũng không nguyện trêu chọc con quái vật khổng lồ kia. Phương pháp tốt nhất là đem kẻ này vây khốn, sau đó lấy chuyện của Tình Minh hướng đến Lục gia làm cái bàn giao.
Chắc hẳn là rất nhiều nhân vật đang nắm quyền của Lục gia cũng sẽ vui mừng nhìn thấy hắn thành công. Thuần huyết hậu duệ duy nhất trưởng thành trong sự giam cầm, ở Lục gia mặc dù vẫn là địa vị hiển hách, nhưng có thể ngồi lên Phần Không thánh đệ hay không, cũng đáng giá thương thảo rồi.
Bất quá xem ý của Nho môn, đúng là phải triệt để đem Tông Thủ giết chết, mới bằng lòng bỏ qua.
Chính nghĩa chỗ này, mặc dù là nghìn vạn người, ta cũng sẽ tới?
Đây là chuẩn bị bất kể một cái giá lớn cũng muốn báo thủ. Bất quá có thể mượn tay của Nho môn cùng Đại Thương, đúng là cũng không tệ.
Huyết Kiếm yêu quân kia không phải cũng là thù sâu như biển, là cái gai trong mắt Đạo môn bọn họ sao?
Lúc này ở trong đạo môn, chỉ cần là tu sĩ hơi có chút chí khí, đều đang bất mãn về Thanh Huyền chân nhân. Vị đạo tổ này, thật sự cố kỵ quá nhiều.
Phần Không Lục gia kia liền thực khủng bố như vậy? Ở ngoài lãnh thổ của hắn, cũng chỉ có ba vị Thánh tôn, chín vị Chí cảnh thực lực mà thôi.
- Không biết Huyết Thánh đạo huynh có ý như thế nào?
Nho môn cứng nhắc, mặc dù là liên thủ hợp tác, cũng không chịu cùng Ma đạo có nửa câu nói chuyện với nhau, lại càng là không tiếp xúc trực tiếp.
Lúc này cùng bàn đại sự, chỉ có thể do Đạo môn bọn họ liên lạc.
Mà lúc này ở ngoài ngự liễn kia, trong bóng đen thâm trầm cũng truyền đến một tiếng cười khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc:
- Thú vị, đúng thật là thú vị! Muốn Ma đạo ta đáp ứng cũng có thể! Một phần tư linh thạch, thậm chí Ma Không Ẩn Thần pháp kia cũng có thể xuất ra, nhưng mà Nam Phong vân lục, Ma môn ta lại muốn một nửa, hơn nữa cộng thêm một cái Huy châu!
Ân Ngự kia khẽ nhíu mày, chợt liền bình tĩnh trở lại. Không phải là vùng đất Đông Lâm vân lục giàu có, tinh hoa nhất, Ma đạo này coi như là tự mình hiểu mình.
Dù sao trên danh nghĩa, vẫn là do Đại Thương phân đất phong hầu. Chỉ là nhân tuyển chư hầu, lại là do Ma môn tới tuyển định mà thôi.
Đối với hắn mà nói, cũng không tổn thất gì.
Lại nghe Huyết Thánh ma chủ kia tiếp tục lành lạnh cười nói:
- Còn có Yêu vương Tông Thủ kia, tất cả Bát vĩ Huyền hồ Tông thị tộc nhân, sau khi bắt được đều cần giao cho bổn tọa xử trí. Thái Thủy ma quân của giáo ta đúng là hận hắn tận cương.
Đối với một câu sau cùng này, mọi người đều là sao cũng được. Có thể dời họa lên Thái Thủy ma quân cũng là chuyện tốt. Dù sao vị Ma quân này cũng không sợ Lục gia.
Liền ngay cả Tuyết Trai cư sĩ Liễu Lập cũng không có gì dị nghị. Tông Thủ này rơi vào trong tay Ma đạo, kết cục chỉ biết là càng thêm thê thảm.
Ngược lại là Nho môn bọn hắn, tự cho mình là chính đạo, tay chân bị gò bó, tối đa cũng chỉ có thể khiến cho vị hôn quân này cuối cùng nhận lấy cái chết mà thôi.
- Một nửa Nam Phong vân lục cũng đã đầy đủ, lại thêm một cái Huy châu liền đúng là quá mức. Hai cái này, Ma môn chỉ có thể lấy một!
Lời của Vân Thai chân nhân còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng hừ lạnh ở ngoài cửa sổ. Hắn lại không để ý chút nào, mắt mang ý hỏi hướng về phía Tuyết Trai cư sĩ.
Liễu Lập kia trầm ngâm thật lâu, mới khẽ gật đầu nói:
- Có thể!
Nghe được lời ấy, Ân Ngự đã biết việc này tất thành. Mắt hiện tinh mang, nhìn xem địa đồ. Đoán chừng tối đa hai ngày, tất cả phiền toái cũng có thể giải quyết.
Chợt rồi lại lộ ra vẻ nghi hoặc, Tửu Trì cung vẫn là mà thôi, nghe còn có mấy phần nhã ý. Nhưng mà Vẫn Thần Nguyên này, lại là ý gì?
Nghe nói vẫn là tên do Tông Thủ tự mình đặt, tên Vẫn Thần này, cũng quá điềm xấu một ít.
Liền trong cùng một lúc, Khổng Dao dang nhìn tinh không xa xa, thần sắc như là trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng đợi đến giờ phút này rồi!
- Không sai biệt lắm có thể bắt đầu!
Những lời này nói ra, Khổng Dao liền nhìn qua Minh Ngọc đang chắp tay đứng ở một bên.
- Lần này lại muốn phiền toái chư vị tôn giả!
- Cớ gì nói ra lời ấy?
Minh Ngọc kia cười khẽ:
- Có Phần Thế chi đồng của quân thượng, môn Động Hư Độ Không thần pháp này nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có thể tự thân nhìn xem sư đệ cùng sư muội đem đạo binh của Ma, Đạo hai giáo đều chôn vùi, Minh Ngọc cũng là chờ mong đầy đủ!
Lúc này ở trước mắt hắn, đúng là ba vạn Huyết Vân Kỵ của Đại Càn, năm vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ, 3 vạn 5000 Vị Ương kiếm kỵ, cùng với hơn sáu vạn Thiên Cương chiến tốt!
Bên ngoài Hoàng Kinh thành, một cỗ xe chở tù đang hướng về phía cửa thành chậm rãi chạy tới.
Sau khi vào tháng bốn, mưa rơi liên miên. Bởi vì Nguyên Thần hoàng đế ngự giá thân chính, vừa mới trải thêm một tầng đất vàng, giờ phút này đã là lần nữa trở nên gồ ghề, lầy lội vô cùng.
Phiên Vân Xa không bị ảnh hưởng, lại khổ cho những xe ngựa bình thường kia thôi.
Mà lúc tiến vào phạm vi 10 dặm quanh Hoàng Kinh thành, đã có thể thấy được hai bên đường, tất cả đều là lưu dân. Phần lớn là áo không đủ che thân, xanh xao vàng vọt, đói khát mà tuyệt vọng.
- Tại sao lại có nhiều lưu dân như vậy? Những đại hộ kia, làm sao lại không đi ra phát cháo miễn phí?
Trên xe tù, Cửu phẩm hình bộ tuần kiểm Trương Ly phụ trách áp giải phạm nhân ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.
Trong mắt nhìn thấy, quả thực chính là địa ngục nhân gian.
- Còn có thể thế nào? Trong triều cơ hồ tất cả mọi người đều nói hiện nay Đại Thương chính là trung hưng chi thế, Nguyên Thần hoàng đế chính là thiên cổ minh quân. Lúc này trong nước ca múa mừng cảnh thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, có ai sẽ đui mù chạy ra ngoài thành phát cháo miễn phí? Đây chẳng phải là lại để cho trên mặt bệ hạ khó coi? Rõ ràng là trị thế ít có, ngươi lại chạy tới trợ giúp những dân đen không nghề nghiệp này, sẽ không sợ người ta nói bọn hắn có ý đồ khó lường sao? Mặc dù là bệ hạ không so đo, một cái tội trạng thu nạp dân tâm, những địa hộ này sợ là gánh không nổi.
Âm thanh truyền đến từ trong lồng giam ở phía sau, trong lời nói tràn ngập ý tứ mỉa mai.
Cơ nhục trên mặt Trương Ly co rút lại, nhìn về phía sau. Chỉ thấy một tên mập đang ngồi ở trong xe tù, mặc dù là thân phận tù nhân, cũng vẫn là mặt mày hồng hào, lúc này đang cười lạnh không thôi.
- Chính sự có ích cho dân thì không làm, dân chúng nơi trì hạ lầm than, lại khăng khăng muốn nghịch hành đi chinh phạt nước khác, lương thảo có thể tiếp tục chống đỡ được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.