Thần Hoàng

Chương 257: Đại tội không thể tha

Khai Hoang

07/05/2014

- Ta chỉ muốn nói, ta không có tính cách giống như phụ thân...

Tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Tông Thủ cười lạnh một tiếng:

- Khâu thúc, Hổ thúc, ra lệnh động thủ chém người. Vô luận là gia thế gì, thân phận gì chém sạch cho ta. Ở trong Càn Thiên Sơn thành này, kẻ dám nghịch ta, giết không tha! Ngày hôm nay không thể dày này mỏng kia!

Lời vừa nói ra, không chỉ mười mấy vị trưởng lão tưởng rằng chính mình nghe lầm. Mà ngay cả Khâu Vi cũng đứng yên tại chỗ, dùng lòng dạ tâm trí của hắn nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, không biết nên là mở miệng khuyên can hay là tuân mệnh.

Thậm chí Hổ Thiên Thu cũng do dự bất định cũng. Hắn ngược lại biết ý tứ trong lòng của thế tử là muốn áp chế khí diễm của Thiên hồ nhất mạch, nhưng hơn ngàn Tông thị đích mạch đệ tử sẽ chết ở chỗ này không phải chuyện thường.

Người chung quanhđều không có phản ứng, xa xa 3000 Liệt Phong mạch đao sĩ cũng đều không có động tác. Lông mày Tông Thủ nhíu lại, sau một khắc hắn vỗ tứ giai Ngự Phong Câu dưới thân. Mấy hơi thở đã vượt qua hơn mười trượng tới trước mặt những Thiên Hồ Tộc Nhân.

Kiếm quang của Lôi Dực Kiếm trong tay vung lên chém đầu một người, đầu thân hai đoạn! Tiếp theo Ngự Phong Câu lại dựng lên móng ngựa xuống. Thân thể hùng tráng của tứ giai Ngự Phong Câu bọc lấy ngàn vạn cân chi lực trực tiếp đạp đầu lâu của tên còn lại thành thịt nát.

Tông Thủ bỗng nhiên trở lại trong mắt lộ ra hỏa diễm:

- Ta nói động thủ! Hai vị chẳng lẽ không nghe thấy?

Khâu Vi lúc này mới vừa tỉnh, bị Tông Thủ quát lớn thì trái lại mắt thấu tinh mang, mang theo ý mừng rỡ vô tận.

Mà Hổ Thiên Thu lại khe khẽ thở dài, nhếch nhếch miệng sau đó hướng bộ hạ mình, thét lên một tiếng:

- Các ngươi điếc rồi sao? Không nghe thấy lời nói của thế tử? Còn không mau chém người?

Khâu Vi thì hào hoa phong nhã cúi người hành lễ phía Tông Thủ:

- Khâu Vi lĩnh mệnh!

Hơn mười vị Tông thị tộc lão, nhất thời đều là khí giận công tâm chỉ tay về phía Tông Thủ, thân hình run rẩy không dứt.

Lão nhân tóc trắng phản ứng nhanh hơn, thanh âm run rẩy mở miệng:

- Dừng tay! Dừng tay! Thế tử ngươi điên rồi hả? Đừng quên bọn họ đều có quan hệ huyết thống với ngươi, hơn nữa tội không đáng chết. Ta để cho bọn họ xin lỗi ngài, khẩn thân thế tử hạ thủ lưu tình, tha cho bọn hắn một mạng!

Gần ngàn Tông thị tộc nhân, giờ phút này cuối cùng triệt để lo sợ thất thố không yên.

Nguyên bản rất nhiều người thấy Tông Thủ còn mang theo chút ít khinh thị. Lúc này mới ý thức tới, thiếu niên yếu nhược trước mắt dĩ nhiên là người nhất ngôn cửu đỉnh trên vạn người bên trong Càn Thiên Sơn thành, có quyền sanh sát bọn họ chỉ trong một ý niệm.

Bên kia Tông Thủ chỉ im lặng cười cười, hàn ý trong mắt dần dần lui lại. Đang lúc hơn mười Tông thị tộc lão, đều nhao nhao tâm thần buông lỏng, cho rằng còn có hi vọng thì Lôi Dực Kiếm trong tay Tông Thủ lại vung sang bên cạnh, một đạo thương mang như tuyết bay lên, một cái đầu lâu bắn ra lăn trên mặt đất.

Mà một kiếm này dường như là một tín hiệu. 2000 Thiết Hổ đại kích sĩ, 3000 Liệt Phong mạch đao sĩ mặt không biểu tình nhao nhao động thủ. Họ huy động mạch đao đại kích lưu loát chém ra, trong phút chốc hơn năm ngàn cái đầu lâu rơi xuống, đều là cường giả sa trường ma luyện nên ra tay không nửa phần chần chờ, rất nhiều người thậm chí ngay cả kêu thảm khóc cũng không kịp phát ra.

Mảnh đất nhỏ trước người Tông Thủ lập tức đều bị nhuộm đỏ.

Trong khoảng thời gian ngắn, phạm vi hơn mười dặm là huyết quang xông lên trời, sát khí kích đằng. Chung quanh mấy chục vạn giáp sĩ, kể cả hơn mười vạn Mục Lang tộc tư quân cũng đều yên lặng.

Những người đó đều ở trong Càn Thiên Sơn thành, nhỏ thì có quyền thế, lớn thì là hậu duệ quý tộc sinh ra. Càng có mấy người gia thế hiển hách, bối cảnh bất phàm.

Giờ phút này giống như giết chó, toàn bộ bị chém đầu, cơ hồ đối với tất cả mọi người ở nơi này là trùng kích tâm linh khó có thể tưởng tượng.

Lại nhìn thời điểm, chỉ thấy thân ảnh vị thế tử này không duyên cớ lại cao lớn thêm vài phần. Quanh người đều không có một chút khí tức nhưng lại có một cỗ uy áp khiến mọi người không cách nào nhìn thẳng.

Mười mấy vị trưởng lão không cách nào lên tiếng, sững sờ, ngẩn người nhìn thi thể trên mặt đất, trong đó mấy người không tự kìm hãm được mà chảy nước mắt.

Tông Lam trước tiên vui vẻ cười to:

- Tông Lam ta từ lúc hai mươi sáu tuổi đi theo quân thượng. Theo hắn chinh chiến mười năm thời gian nhưng chưa có một ngày nào thoải mái như vậy. Giết tốt! Quả thực đại khoái nhân tâm! Thế tử cùng quân thượng, quả nhiên bất đồng. Theo như ý ta phải toàn bộ tru tuyệt những đích mạch này mới tốt.

Lão giả mặt đỏ nghe vậy thì ánh mắt co rụt lại, tiếp theo là rống hết sức lực:

- Tông Thủ ngươi điên rồi! Các ngươi đều điên rồi! Bọn họ đều là tinh anh Tông gia chúng ta, tinh hoa các ngươi có biết hay không? Huyết mạch của bọn hắn trời sinh cao quý hơn bàng chi của các ngươi sinh ra là tam vĩ. Các ngươi những tiện chủng này dám có can đảm động vào, ta sẽ mời Tông Bá ra mặt, Tông Hợp ta dù có chết cũng không để ngươi kế nhiệm tộc trưởng.

Lão nhân râu bạc trắng mặt trầm như nước, ánh mắt sương hàn như đao, đâm tới Tông Thủ:

- Thế tử tâm ngoan thủ lạt, tàn sát thân tộc, không phải phúc của Tông thị ta. Tông Duệ ta cũng sẽ mời Tông Bá huỷ bỏ chức vị của ngươi, đừng nói là kế thừa Yêu Vương, chính là vị trí thế tử của ngươi cũng đừng hòng giữ.

Tiếng nói của vừa dứt thì bỗng nhiên hai người bên cạnh giống như hổ điên đánh tới Tông Thủ, trên mặt mang theo lệ ý điên cuồng.

Nhưng còn chưa tới gần, Tông Lam đã thúc ngựa tới, mạch đao trong tay dùng thế lôi đình vạn quân quét ngang.

Chỉ nghe 'Khanh, một tiếng nặng nề, Tông Lam trên ngựa định lập bất động, hai người kia đều là bị cự lực quét ngang quăng về phía sau, khuôn mặt tím vàng.

Ngay sau đó Tông Lam cười lạnh một tiếng.

- Bọn ngươi dám ám sát thế tử, đại tội không thể tha! Giết!

Ngân Lân Đạp Phong Thú dưới thân bỗng nhiên đạp mạnh tới, một người một ngựa mang theo từng cơn tàn ảnh, đụng vào hai người. Mạch đao vung lên chém hai tộc lão Tông thị còn lơ lửng trên không trung ngang lưng, phân thây hai đoạn!

Tiếp theo Tông Lam lại vung lên đao, huyết quang rơi vãi chỉ tộc lão Tông thị phía xa mặt như màu đát:

- Cái gì đích mạch huyết thống, bất quá một ít giá áo túi cơm mà thôi. Sớm xem các ngươi không vừa mắt, muốn đè nặng quân thượng, có tin ta hay không Tông Lam ta là người thứ nhất tàn sát các ngươi? Các ngươi muốn phế thế tử là phế được sao. Trên hội nghị dòng họ, ai thắng ai thua phải xem tám mươi vạn tộc nhân của Thiên Hồ ta rốt cuộc là đệ tử đích mạch các ngươi cây lớn rễ sâu hay là quân thượng nhà ta đắc nhân tâm.

Tông Duệ đã không cách nào nói chuyện, bị đao thế của Tông Lam áp bách ngay cả mở miệng cũng khó khăn. Cơ hồ mặc cho ai đều không nghĩ tới, Tông Lam gan lớn điên cuồng như thế, kể cả trưởng lão Thiên Hồ cũng chém giết tại chỗ!

Mà Tông Thủ thì là nhịn không được cười to, hội nghị dòng họ hả? Hắn cũng không quan tâm, chuyện này muốn giải quyết còn có vô số phương pháp xử lý, cần gì phiền toái như thế.

Đúng rồi, còn có Tông Bá, cũng không biết rốt cuộc là ai trước kia chưa từng thấy qua.

Đại trưởng lão là thủ lĩnh của tộc lão, Tông Lệnh quản lý tộc nhân thưởng phạt khiển trách, mà Tông Bá thì là chưởng quản Tông thị từ miếu cùng gia phả gia sản dòng họ, quyền thế nặng nhất, trong tộc là người nhận đức cao vọng trọng.

Bất quá Tông Thủ trước kia chưa thấy qua, ngay cả danh tự cũng không nhớ rõ, lập tức là trực tiếp lắc đầu:

- Các ngươi như có không phục, chi bằng đi mời Tông Bá tới. Tông Thủ ta tại Càn Thiên Sơn đỉnh chờ hắn.

Nói xong, Tông Thủ mặc kệ đám tộc lão này, hắn giống như cười mà không phải cười nhìn Linh Pháp Không cùng Linh Huyền. Hai người đều là trong lòng máy động, lần nữa cúi đầu thấp xuống.

Nguyên bản lòng có không phục đối với Mục Lang nhất tộc quả thực chính là tai nạn. Nhưng giờ phút này oán khí tiêu tán hơn phân nửa, đối với Tông thị tộc nhân cũng trừng phạt nặng như thế, người bên ngoài xác thực không lời nào để nói.



Trừng phạt tuy nặng, lại không thể nói thế tử bất công.

Cuối cùng Tông Thủ lại nhìn về phía Tông Hạo cùng Tông Sư Nguyên, hai người đứng xa hơn chút ít, bên ngoài trăm trượng. Tông Sư Nguyên nửa quỳ trên mặt đất, Tông Hạo thì âm tình bất định. Sau một lát, khi trông thấy thi thể đầy đất lại nhìn Tông Nguyên lại nhìn một chút bỗng dưng cắn răng một cái. Một lần nữa nhảy lên ngựa chạy về phía xa.

Lông mày Tông Thủ nhíu lại, âm thầm buồn cười. Tông Hạo ngược lại rất thức thời, biết được chính mình thế lớn không thể địch, thì quyết đoán buông tha cho, mạo hiểm đến hàng. Bất quá lại đề phòng hắn không mang theo Tông Dương, độc thân đến đây.

Khi thấy thấy mình sát phạt quả quyết, chém giết gần ngàn Tông thị tộc nhân thì biết trong lòng mình không có đường sống, lập tức chạy trốn.

Bất quá thời điểm lúc này không biết đã muộn sao?

- Tông Nguyên!

Không đợi Tông Thủ lên tiếng, Long Giác Dực Mã của Tông Nguyên cũng đã từ trong quân chạy đi.

Hắn đã sớm nhìn chằm chằm vào Tông Hạo, Long Giác Dực Mã được Tông Nguyên thúc dục mau lẹ như điện. Lập tức đã đến gần hơn mười trượng, rồi sau đó vô số lôi đình cuồng tụ Tử Lôi Thương trong tay, điện quang lôi dực dài mười trượng mở ra hai bên thân thương, Tông Nguyên bỗng dưng ném ra.

Tử Lôi Thương trong nháy mắt tăng tốc tới cực hạn, được lôi điện chi lực thôi động thình lình tốc độ tăng lên mười lần. Cơ hồ còn không đợi Tông Hạo kịp phản ứng đã xuyên kích tới.

Tông Hạo biến sắc dốc sức trốn tránh, nhưng vai vẫn bị xuyên thủng, toàn thân mang thương thế nganh sạnh đính chặt xuống đất.

Mà khi Tông Hạo đau nhức vô cùng, dốc hết kình khí toàn thân miễn cưỡng chống lại lôi quang bạo liệt thì ngựa của Tông Nguyên đã đến trước người hắn.

Trước mắt mã đao lóe lên, Tông Hạo cảm giác trước mắt một mảnh đen kịt, không còn cảm giác gì. Một đao kia từ bên tai hắn cắt qua hốc mắt. Một đao chém đôi sọ, màu trắng và huyết dịch phun ra.

Tông Hạo cũng không nhìn, chỉ là ngửa mặt lên trời rống to, thổ lộ vô tận bi phẫn oán hận chi ý.

Tiếng kêu gào hồi lâu sau, mới dần dần dẹp loạn. Cuối cùng Tông Nguyên lại ruổi ngựa đến bên cạnh Tông Thủ xuống ngựa quỳ sát:

- Đại thù của Tông Nguyên đã báo, tâm nguyện đã xong! Từ đó về sau chính là kiếm trong tay thế tử, mặc kệ có ra roi, trăm bề không hối hận.

Tông Thủ lại nháy mắt, hiếu kỳ hỏi:

- Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ hỏi hắn ẩn tình phụ thân ngươi chết trận mấy năm trước.

- Không cần!

Tông Nguyên ngẩng đầu, thần sắc hờ hững:

- Ta chỉ cần biết được, cái chết của phụ thân là do Tông Hạo và đồng đảng gây ra. Mặc kệ có liên quan đến hay không cũng tru sát tất cả, không thể sai được.

- À! Lời ấy cũng hơi có chút đạo lý!

Tông Thủ nhịn không được cười to, ra hiệu Tông Nguyên đứng dậy. Giờ phút này hắn đã đến bên cạnh Tông Sư Nguyên, nhìn từ trên xuống dưới vị thúc phụ chí thân này.

Chỉ thấy Tông Sư Nguyên là thần sắc yên lặng nửa quỳ, sắc mặt xám tro, hắn cắn răng cũng không mở miệng cầu tình.

Tông Thủ lại cảm giác đau đầu, vị thân thúc phụ này, chính mình còn thật không biết xử trí như thế nào mới tốt.

Kiếp trước Tông Sư Nguyên kỳ thật đối với Tông Thủ cũng không gây quá nhiều việc xấu. Theo hắn biết, lúc kia Tông Sư Nguyên sớm đã bị người ta khống chế, thân bất do kỷ.

Dù sao trên danh nghĩa, đây cũng là người chí thân duy nhất của Tông Thủ còn tại nhân thế, một đao giết chết, cố nhiên thống khoái. Bất quá Tông Vị Nhiên tránh vào Trầm Luân Hải vực cuối cùng sẽ có một ngày trở về. Lúc kia, cũng không biết phụ thân tiện nghi của chính mình sẽ ý kiến gì về việc này.

Thời đại này rất nặng một chữ hiếu, không thể không cân nhắc cái nhìn của người khác.

Rối rắm một lát, Tông Thủ nhíu chặt lông mày rồi giãn ra.

Kỳ thật cũng không cần phiền não, chỉ cần lo liệu hai chữ "công chứng" (công bằng xác thực) thì vô luận người phương nào, đều không thể xen vào. Dù Tông Vị Nhiên trở về cũng trách tội không được.

- Thiên Hồ Tuyết Thị nghe nói là thúc phụ ngươi tự mình đưa tới? Thúc phụ chẳng lẽ không biết phụ vương cực lực bài xích Tuyết thị mà còn dẫn sói vào nhà?

Thần sắc Tông Sư Nguyên vặn vẹo hồi lâu vô ý thức đã nghĩ vô ý thức đã muốn giải thích, nhưng sau một lát thì yên tĩnh, khóe môi chảy ra một tia tơ máu.

Lông mày Tông Thủ nhíu lại, thấy tình hình này, tựa hồ có chút ẩn tình? Chẳng lẽ là trúng Tuyết thị Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, lúc này mới như thế?

Bất quá việc này, hắn cũng không để trong lòng, cũng không thương cảm. Bản thân Tông Sư Nguyên xác thực có tội, mặc dù thật sự là trúng Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp của Tuyết thị cũng tuyệt đối không thể khiến cho hắn sinh ra dã tâm như vậy.

Thoáng trầm ngâm, Tông Thủ đã có quyết đoán:

- Cấu kết kẻ thù bên ngoài, âm mưu đoạt vương vị, tội ác không thể tha. Ngươi là thân thúc ta nhưng tha cho ngươi tội chết. Ngày hôm nay thì trục xuất chức vị Hữu Đình Trụ Đại tướng của ngươi.

Lại huy kiếm chém một cái, Tông Sư Nguyên vô ý thức định trốn tránh, bất quá thân hình mới khẽ nhúc nhích thì lại lần nữa tạm dừng lại, mặt lộ vẻ buồn bã. Hắn chỉ cảm thấy bên cạnh có một cỗ ý niệm lăng lệ ác liệt bao phủ nghiền áp mà đến. Phảng phất chỉ cần hắn hơi có động tác gây bất lợi đối với Tông Thủ sẽ lập tức động thủ tập sát.

Hậu bối Tông Nguyên rõ ràng đã phát triển đến cảnh giới đáng sợ như thế sao?

Mà giờ này khắc này, hắn đã mất hết can đảm, mặc dù bị Tông Thủ chém tại chỗ cũng không oán hận một câu.

Kiếm quang kia chém đến đỉnh đầu, lại chợt biến đổi quỹ tích vạch tới bên cạnh, huyết quang phun ra, cánh tay trái Tông Sư Nguyên bị một kiếm này chém đứt tận gốc. Chỉ nửa cái hô hấp lập tức hồi lâu đau nhức vô cùng tập kích ý chí của Tông Sư Nguyên. Nhất thời là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng hắn vẫn cố chống thân hình, lưng thẳng tắp.

Mà câu nói của Tông Thủ lúc này mới rơi xuống:

- Phế tước vị, đoạn tay, ngươi có phục không?

Trong mắt Tông Thủ ẩn hiện vẻ kinh ngạc, mới một kiếm kia quả thật có thành phần muốn thử.

Bất quá phản ứng của Tông Sư Nguyên cũng vượt quá dự kiến của hắn, người này tựa hồ thật là cam tâm nhận lấy cái chết.

Vốn muốn nói phế bỏ tu vi liền tạm thời đổi thành phế thành thứ dân, Tông Sư Nguyên bất đồng với Tông Hạo.

Tông Thủ chỉ cảm thấy trong lòng buông lỏng, sự tình ngày hôm nay cuối cùng là hoàn thành hơn phân nửa. Duy nhất còn lại chính là Tông Thế.

Cũng ở một sát na này, người ở bốn phía đều nhao nhao quỳ xuống. Hổ Thiên Thu, Khâu Vi, tiếp theo là đám người Tông Lam sau đó tất cả mọi người phụ cận nằm rạp người hướng phía Tông Thủ. Mấy chục vạn giáp sĩ, đều nhao nhao phủ phục trên đất.

- Chúng ta cung nghênh thế tử trở về thành, kế nghiệp lớn thiên thu của tiên quân.

Nếu là đổi lại tràng diện này vào thành Tông Thủ nhất định là bị tràng diện này làm cho nhiệt huyết sôi trào, hào tình vạn trượng.



Nhưng lúc này hắn chỉ cười ha ha, cảm xúc nhàn nhạt. Trong lòng đầy ý bao hàm tự giễu giống như chính mình quả quyết không có khả năng làm một yêu vương tốt.

Đang muốn phất tay, ra hiệu mọi người đứng lên thì ngay sau đó, lại chợt thấy hồn hải của mình giống như sắp vỡ.

Cũng không biết là báo động cái gì, vòng xoáy hồn hải, trong Đan Điền bỗng nhiên sôi trào giống như chim sẻ tung tăng vui mừng lại tựa hồ ẩn hàm kiêng kị bài xích.

Tóm lại là cảm giác một tia khí tức loáng thoáng bỗng nhiên hội tụ tới trong cơ thể mình.

Bất quá sắc mặt Tông Thủ nhất thời là cổ quái vô cùng.

- Khí tức này, chẳng lẽ chính là cái gọi là hoàng đạo chi khí?

Cái gọi là hoàng đạo chi khí kỳ thật chính là tâm ý nhân niệm cùng thực lực quốc gia hội tụ, khi tới trình độ nhất định thì sẽ tụ tập là thật chất tiến tới gia thân vương khí. Thứ này chỗ tốt không ít, có vương đạo chi khí hộ thể , mặc kệ người phương nào muốn muốn ám sát đều cần trả giá một cái giá thật lớn.

Mà nếu có thể vận dụng tốt, mượn xu thế của một quốc gia cho dù là một kẻ không tập võ đạo cũng có thể tru sát võ tu cùng Linh Sư cao giai.

Bất quá chỗ hỏng chính là bị thiên địa cầm cố, tuổi thọ tiêu giảm, vô luận võ đạo linh pháp đều có trở ngại.

Vì vậy có cái gọi là vương đạo võ học, không tu ý hồn phách thần, chỉ chuyên tinh võ đạo ý niệm xu thế. Nếu là Quốc Cường dân yên, quân thế cường thịnh đồng dạng có thể chống lại cường giả thế gian.

Giống như Lục gia chiếm cứ 800 tiểu thế giới, tộc hắn dù chiến cùng thánh cảnh cường giả cũng có thể không rơi vào thế hạ phong.

Bất quá theo Tông Thủ biết, muốn ngưng tụ ra hoàng đạo chi khí, ít nhất cũng phải có hơn trăm triệu nhân khẩu, mà chân chính có vương triều căn cơ, nhân tâm sở hướng mới làm được.

Càn Thiên Sơn thành, tuy là có được năm vực nhưng phần lớn đều là nước phụ thuộc thành trì. Trực thuộc chi thành chỉ có mười, nhân khẩu tám ngàn vạn. Mà chỉ xây thành trì mười năm, có lẽ phần lớn chưa quy tâm, hơn nữa thế tử hắn tình hình hiện nay cũng chỉ mới là Chủ thiếu quốc nghi.

Bằng một chút tiền vốn này làm sao lại tụ Vương đạo chi khí được?

Thứ này, đối với người khác là cầu còn không được nhưng đối với hắn mà nói, quả thực chính là độc dược.

Thiên địa đều có pháp quy, hoàng đạo chi khí cố nhiên cường hoành nhưng đối với tự nhiên có nhiều hạn chế.

Tông Thủ chính thức để ý là võ đạo chi cực, không có gì hứng thú vương đạo võ học có cái gì thành tựu.

Vốn tính toán của hắn là đoạt được Yêu Vương vị, lại tìm một bảo vật bí pháp trong trí nhớ giải quyết phức tạp này hoặc là thời gian không kịp liền trực tiếp tuyển một anh tài trong tộc Tông thị rồi thoái vị.

Không nghĩ tới thứ này sẽ đến nhanh như vậy.

Chỉ là những khí tức này tụ tập xong thì mãi không tiêu tán, cực kỳ ngoan cố quanh quẩn chui vào thân teher hắn. Vô luận chân khí trong cơ thể hắn cùng hồn lực khu trục như thế nào đều không tiêu tan. Đến cuối cùng lại dần dần có xu thế dung hợp thân thể của hắn.

Đang mặt mồ hôi lạnh, âm thầm kêu khổ thì Tông Thủ xẹt qua linh cảm "nhìn" hồn hải của chính mình, Hư Linh kiếm phiêu phù ở trung ương vòng xoáy.

- Ngược lại đã quên! Ta còn có nguyên thần thứ hai!

Nguyên thần thứ hai chính là hồn niệm của hắn hóa thân, cũng là một bộ phận thần hồn của thân thể hắn. Dùng nó thu nạp vương đạo chi khí hơn phân nửa có thể thành.

Bất quá khi ý niệm này nổi lên thì không khỏi âm thầm đau lòng. Hư Linh chi kiếm là hắn thật vất vả mới ngưng tụ, bao hàm nuôi dưỡng tới nay đã tốn hao vô số tinh lực, mỗi ngày ở bên trong dùng hồn lực tôi rèn, thỉnh thoảng rót vào phù văn.

Chỉ là giờ phút này hi sinh Hư Linh kiếm so với thân thể thần hồn bị vương đạo chi khí nhuộm dần thì có lợi hơn.

Không chút do dự, theo ý niệm của Tông Thủ, Hư Linh kiếm không ngừng hấp thu khí tức này.

Chỉ một lát sau, thân kiếm Nguyên Nhất Kiếm lộ ra ngưng thực vô cùng, dần dần chuyển thành màu sắc vàng kim.

Thậm chí Tông Thủ rõ ràng cảm nhận được, ở trong thân kiếm kia ẩn chứa uy năng mênh mông.

Tông Thủ cũng không lấy mừng đổi buồn, biến cố lần này xem như triệt để quấy rầy tất cả quy hoạch tương lai của hắn.

Có lẽ đổi tên nguyên thần thứ hai là Hoàng đạo Nguyên Nhất Kiếm, ngày sau cũng không biết nên xử trí như thế nào mới tốt. Dùng Hư Linh chi kiếm ngăn cản cũng không phải là kế lâu dài.

Cũng may khí tức tụ kết minh hoàng chỉ có vài tia, sau khi hấp thụ, Tông Thủ lại nhăn lại lông mày, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tông Nguyên. Hắn giờ phút này duy nhất có thể nghĩ đến chính là chuyện xấu này.

Cuộc chiến Hải Hạp đúng là vì tranh giành thực lực quốc gia. Ngàn quân đạp trận chấn nhiếp Vân Hà Liệt Diễm hai thành, khiến cho ngắn hạn không cách nào vì hoạn.

Nhưng chỉ nhiều hơn một cái vô song mà thôi, danh vọng đại thịnh, thu nạp tâm những người này không thể khiến cho thực lực quốc gia của mình mạnh đến trình độ bực này? Còn không có đăng cơ đã tụ ra một tia hoàng đạo chi khí, thật sự là kỳ quái!

Tiếp theo trong nháy mắt, Tông Thủ thì lại có chút hiểu được, sau đó là sắc mặt xanh trắng biến ảo.

Hẳn là nguyên nhân bởi vì chính mình?

Xu thế của một quốc gia liên quan đến danh vọng, nhân tài, dân sinh, binh lực các mặt. Tông Nguyên có thể làm cho Càn Thiên Sơn thành quân thế cường thịnh, như vậy chính mình rồi? Nếu bàn về trận chiến chi đạo, mình là tự hỏi bao trùm phía trên Tông Nguyên.

Tông Nguyên tuy là tướng tài vô song nhưng dù sao còn lộ ra non nớt, so không được hắn ở hậu thế, kinh nghiệm đại chiến trăm ngàn trận, rèn luyện ra tài nghệ chỉ huy.

Đúng lúc này, hắn hận không thể trước mặt mọi người tự tát mình một cái.

Tất cả tính kế của hắn lại cứ thiên vào nhân tố của mình.

Lập tức Tông Thủ ủ rũ, không có một chút hăng hái lúc trước.

Yêu Vương vị này đúng là một cái hố sâu. Đậu xanh rau má! Điều này thật quá lừa đảo, cũng may lần này có Nguyên Nhất Kiếm có thể thay thế bản thể, lúc này mới bảo lưu khả năng vãn hồi.

Người bên cạnh lại đều không có cảm giác. Thấy Tông Thủ không có vẻ vui mừng, ngược lại thần sắc ảm đạm thì đều cho rằng Tông Thủ vì sự tình ngày hôm nay mà đau lòng.

Mọi người không khỏi có chút động, Tông Thủ sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, cố nhiên là làm cho người kính sợ.

Nhưng lúc này phảng phất là thần sắc thương cảm đau lòng, rõ ràng cũng không phải người hiếu sát, thì càng làm lòng người yên tĩnh.

Ngay cả Tông Sư Nguyên bị chặt một tay cũng có ánh mắt dao động hiện ra mấy phần hối hận.

Hổ Thiên Thu là người thô kệch, không có nhiều cảm xúc như vậy, hắn có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nói:

- Nước không thể một ngày vô chủ! Kính xin thế tử dời bước tiến về trước Sùng Chính Điện đăng cơ, kế nhiệm Yêu Vương!

Tông Thủ lúc này mới bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn đỉnh Càn Thiên Sơn rồi sau đó là nhịn không được cười to. Việc này đã thành kết cục đã định, chính mình có suy nghĩ thế nào cũng vô dụng, tối đa ngày sau lại nghĩ biện pháp. Bây giờ còn đem chánh sự xử lý thỏa đáng cái đã.

Tông Thủ cảm thấy một bước cuối cùng hoàn thành, mình cũng xem như triệt để chấm dứt nguyện vọng của Tông Thủ tâm chướng tiêu trừ, tu vi của chính mình sẽ có tiến cảnh không nhỏ. Ngày sau tu hành cũng có thể tiêu trừ tâm ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook