Chương 1508: Đánh rớt thần vị
Khai Hoang
22/11/2014
Nói đến chỗ này Minh Ngọc đã có hiểu ra rồi.
Nho đạo hai nhà dám liên thủ với ma môn, là bởi vì nho gia bút định xuân thu, chưởng thiên hạ dư luận.
Chỉ cần có thể đạt thành mục đích, một ít khuyết điểm nho nhỏ xóa đi trong sử ký là được. Hậu nhân ai có thể biết được? Đại thế đã định thì ai dám chỉ trích?
Mặc dù có người ghi nhớ, nhưng mà nho đạo hai nhà lại nói là vu oan.
Nhưng hôm nay chấp chưởng thiên hạ đại nghĩa chính là thánh quân Tông Thủ!
- Cô hạ chiếu trừ ma! Là vì muôn dân trăm họ, trừ độc cho thiên hạ!
Tông Thủ lạnh lùng nhìn lên trời:
- Nếu bọn họ dám mạo hiểm phạm thiên hạ đại thế, cô trái lại cầu còn không được! Nhất định làm cho nho đạo hai giáo vạn kiếp bất phục!
Câu cuối cùng tay phải của Tông Thủ điểm lên và huyết vụ bay ra ngòai.
Ý chí của mấy chí cảnh đồng thời áp bách tăng lên tới tận cùng.
Tông Thủ cũng cuối cũng không chống lại, tay phải vỡ ra một vết máu.
Tông Thủ giờ phút này không có giận, ngược lại cười to liều lĩnh.
Trừ chuyện đó ra bọn ngươi còn thủ đoạn gì?
- Tiểu tử! Sớm muộn có một ngày ta chắc chắn dùng nguyên hồn của ngươi làm đèn cầy, chiếu khắp giới này!
Trên không Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết âm thanh lãnh khốc truyền ra ngoài.
Tông Thủ mặc kệ chuyện này, một đạo quang linh quang lóe lên, thương thế nội thương khôi phục.
Lúc này là Lâm Huyền Sương ra tay, dùng nguyên sinh linh tức quyết chữa trị thân hình cho hăn.
Trong Ma Linh cốc lúc này âm thanh giết chóc từ từ dừng lại.
Thân hình Tông Thủ lóe lên đi vào trong cốc. Nhìn thấy Hổ Trung Nguyên đứng trên vũng máu và thi thể, ngửa mặt lên trời cười to.
- Quân thượng, đã chém tận giết tuyệt, một tên không lưu!
Tông Thủ có chút gật đầu, linh niệm của hắn đáo qua sơn cốc, xác thực không còn sinh linh còn sống.
Sau đó thân hình lóe lên. Đến một chỗ một đạo linh pháp đánh xuống, triệt để đánh sụp nơi này.
Tất cả mọi thứ trong nơi này nát bấy. Nhưng mà chỉ còn lại một cái tượng thần vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
- Diệt thế thần tôn?
Ma Môn là giáo lí của Diệt thế thần tôn, áo nghĩa cuối cùng là hủy diệt thế gian. Chỉ có tín ngưỡng Diệt thế thần tôn, sau tận thế mơi tồn tại được, mới có thể tân sinh ở thế giới mới.
Tông Thủ đưa mắt nhìn, một đạo kiếm quang lòe ra, kiếm ý lóe lên, kiếm quang đỏ như máu chém lên tượng thần này.
Kiếm khí hiện ra trong nháy mắt, bên ngoài thân thể của tượng thần có hào quang lóe lên, ngăn cản kiếm quang tru tuyệt của Tông Thủ.
Cả hai tiêu trừ lẫn nhau, khiến cho mặt đất đột nhiên rạn nứt. Xuất hiện vô số vết rách như mạng nhện.
Mà tượng thần này không động mảy may, lông tóc không tổn hương có hư ảnh Diệt thế thần tôn từ trong tượng thần lóe ra. Đôi mắt giống như có thể hủy diệt vạn vật, mang theo thần uy vô tận bao phủ Tông Thủ.
Trong lúc nhất thời vô số hắc khí hiện ra ngoài, máu tươi đang chảy trong sơn cốc giống như có sinh mạng, nhanh chóng tụ tập về phía tượng thần.
Còn có vô số oán linh, quanh quẩn trên không trung, khiến cho nơi này âm hàn chi khí tăng nhiều.
- Đáng tiếc, ngươi là phân thể mà không phải bản tôn.
Tông Thủ lại phẩy tay áo một cái, một thân ảnh hiện ra. Sau đó hét to một tiếng hoa diễm lóe lên, tiêu trừ sạch sẽ những oán khí này.
Trong tay Tông Thủ có Luyện Thần Kiếm, đột nhiên xuất hiện hấp lực mạnh mẽ, đem những oán linh này thôn phệ hoàn toàn.
Lúc này tuyệt thế kiếm ý lại hiện ra lần nữa, rốt cục đột phá tầng hào quang thần lực kia, đâm vào bản thể pho tượng.
Ngay sau đó trên pho tượng có máu chảy ra ngoài, từ trên bức tượng chảy xuống.
Hư ảnh thần tôn kia ánh mắt càng phát nghiêm khắc, linh quang nhạt dần và suy yếu đi.
Trên không trung có âm thanh của Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết vang lên, nhưng mà lúc này lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
- Có thể nói, Tông Thủ ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng thu tay lại?
Ánh mắt Tông Thủ chớp lên, bật cười nói:
- Thánh tôn biết được sở cầu của cô rồi, làm sao lại hỏi như vậy? Đơn giản là dùng mạng đền mạng, dùng máu trả máu mà thôi! Hai tháng trước Ma Môn các ngươi sở tác sở vi, bây là là lúc cô đòi nợ mà thôi, tự nhiên vẫn còn tên huyết thánh chủ nữa.
Trong hư không yên tĩnh thật lâu. Tông Thủ lúc này không quan tâm mà cười lạnh, người trong ma môn có hi vọng đột phá chí cảnh nhất chính là thằn này, Lý Biệt Tuyết cho dù như thế nào cũng không giao người ra.
Vậy cũng không sao, chuyện lần này hắn cũng làm cho ma môn đau đơn từ tận tim gan rồi.
Luyện Thần Kiếm trong tay đang hoan minh. Kiếm quang càng lăng lệ ác liệt, không chút do dự đâm vào tượng thần.
Đối với Luyện Thần Kiếm mà nói, cái thân thể này hội tụ tín niệm của ngàn vạn người, trải qua không biết bao nhiêu lần huyết tế mới ngưng tụ ra thần huyết, quả thực là thuốc bổ tuyệt hảo. Lúc này lại tiết ra ngoài, điên cuồng thôn phệ.
Thần kiếm màu tử kiếm bây giờ lại sáng bóng hào quang màu đỏ.
Thanh kiếm này là nhân đạo thánh kiếm, nhưng cũng là tà kiếm!
Nuốt thần luyện hồn, mỗi khi nuốt càng nhiều thì thanh kiếm càng mạnh.
Mà tượng thần lúc này co một đoàn khí cơ vô hình vô chất bỗng nhiên bộc phát.
- Sát!
Một chút tinh quang thần mang to tới trăm trượng, khoảng cách gần đánh tới.
Nhưng mà vừa tới bên chỗ Tông Thủ thì hơi chút lập lòe, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tông Thủ. Tinh quang thần mang tiên vào mi tâm của hắn, muốn đánh nát đầu lâu của Tông Thủ.
Nhưng mà vào lúc này một đạo thân ảnh Tông Thủ khác lại hiện ra bên cạnh. Trong mắt có huyết quang lóe lên, chính là huyết đồng.
Nhưng mà chuyện này Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết tất nhiên có thể xem thấu, nhưng mà hắn bộc phát tập kích lại không thể làm gì được.
- Ngươi là Ma Linh thánh chủ?
Từ đầu tới cuối đều giấu nguyên hồn thân thể dưới tượng thần, giờ phút này một kích không trúng lập tức chạy xa.
Vô hình vô chất giống như dung nhập vào không trung, lẫn vào Ngũ Hành Chi Linh. Mượn nhờ linh năng thiên địa có mặt khắp phi độn ra xa.
Nhưng mà lúc này Sơ Tuyết đã ra tay.
Ánh đao huyết sắc chém vào hư không. Mượn và dẫn động thiên địa linh năng là hai chuyện khác nhau.
Một đao chém xuống thì chung quanh ánh đao huyết sắc vờn quanh linh quang nằm màu, hiện ra năm đạo hư ảnh thần thú. Khiến cho thiên địa lập tức vang lên âm thanh đau đớn.
Mà sau một khắc, kiếm của Minh Ngọc cũng đã theo sát tới gần, kiếm hao rừng rực tứ tán, nhưng mà hư không trăm vạn trượng toàn bộ bị tiêu diệt.
Sau một lát thiên địa khôi phục như trước.
Tông Thủ căn bản không phân tâm qua, biết được vừa rồi chỉ diệt một thân ngoại hóa thân của Ma Linh thánh chủ mà thôi.
Lão ma sống càng nhiều năm càng khó có thể giết chết. Đạo phân hồn này chỉ là Ma Linh thánh chủ bố trí mà thôi, nếu tiêu diệt toàn bộ thì Ma Linh tông tất nhiên bị diệt, nhưng mà hắn sẽ dễ chết như vậy sao?
Tru tuyệt kiếm càng lúc càng sáng, kiếm linh hưng phấn tung tăng như chim sẻ không thôi. Trong mắt của tượng thần chảy hai hàng huyết lệ.
Nho đạo hai nhà dám liên thủ với ma môn, là bởi vì nho gia bút định xuân thu, chưởng thiên hạ dư luận.
Chỉ cần có thể đạt thành mục đích, một ít khuyết điểm nho nhỏ xóa đi trong sử ký là được. Hậu nhân ai có thể biết được? Đại thế đã định thì ai dám chỉ trích?
Mặc dù có người ghi nhớ, nhưng mà nho đạo hai nhà lại nói là vu oan.
Nhưng hôm nay chấp chưởng thiên hạ đại nghĩa chính là thánh quân Tông Thủ!
- Cô hạ chiếu trừ ma! Là vì muôn dân trăm họ, trừ độc cho thiên hạ!
Tông Thủ lạnh lùng nhìn lên trời:
- Nếu bọn họ dám mạo hiểm phạm thiên hạ đại thế, cô trái lại cầu còn không được! Nhất định làm cho nho đạo hai giáo vạn kiếp bất phục!
Câu cuối cùng tay phải của Tông Thủ điểm lên và huyết vụ bay ra ngòai.
Ý chí của mấy chí cảnh đồng thời áp bách tăng lên tới tận cùng.
Tông Thủ cũng cuối cũng không chống lại, tay phải vỡ ra một vết máu.
Tông Thủ giờ phút này không có giận, ngược lại cười to liều lĩnh.
Trừ chuyện đó ra bọn ngươi còn thủ đoạn gì?
- Tiểu tử! Sớm muộn có một ngày ta chắc chắn dùng nguyên hồn của ngươi làm đèn cầy, chiếu khắp giới này!
Trên không Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết âm thanh lãnh khốc truyền ra ngoài.
Tông Thủ mặc kệ chuyện này, một đạo quang linh quang lóe lên, thương thế nội thương khôi phục.
Lúc này là Lâm Huyền Sương ra tay, dùng nguyên sinh linh tức quyết chữa trị thân hình cho hăn.
Trong Ma Linh cốc lúc này âm thanh giết chóc từ từ dừng lại.
Thân hình Tông Thủ lóe lên đi vào trong cốc. Nhìn thấy Hổ Trung Nguyên đứng trên vũng máu và thi thể, ngửa mặt lên trời cười to.
- Quân thượng, đã chém tận giết tuyệt, một tên không lưu!
Tông Thủ có chút gật đầu, linh niệm của hắn đáo qua sơn cốc, xác thực không còn sinh linh còn sống.
Sau đó thân hình lóe lên. Đến một chỗ một đạo linh pháp đánh xuống, triệt để đánh sụp nơi này.
Tất cả mọi thứ trong nơi này nát bấy. Nhưng mà chỉ còn lại một cái tượng thần vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
- Diệt thế thần tôn?
Ma Môn là giáo lí của Diệt thế thần tôn, áo nghĩa cuối cùng là hủy diệt thế gian. Chỉ có tín ngưỡng Diệt thế thần tôn, sau tận thế mơi tồn tại được, mới có thể tân sinh ở thế giới mới.
Tông Thủ đưa mắt nhìn, một đạo kiếm quang lòe ra, kiếm ý lóe lên, kiếm quang đỏ như máu chém lên tượng thần này.
Kiếm khí hiện ra trong nháy mắt, bên ngoài thân thể của tượng thần có hào quang lóe lên, ngăn cản kiếm quang tru tuyệt của Tông Thủ.
Cả hai tiêu trừ lẫn nhau, khiến cho mặt đất đột nhiên rạn nứt. Xuất hiện vô số vết rách như mạng nhện.
Mà tượng thần này không động mảy may, lông tóc không tổn hương có hư ảnh Diệt thế thần tôn từ trong tượng thần lóe ra. Đôi mắt giống như có thể hủy diệt vạn vật, mang theo thần uy vô tận bao phủ Tông Thủ.
Trong lúc nhất thời vô số hắc khí hiện ra ngoài, máu tươi đang chảy trong sơn cốc giống như có sinh mạng, nhanh chóng tụ tập về phía tượng thần.
Còn có vô số oán linh, quanh quẩn trên không trung, khiến cho nơi này âm hàn chi khí tăng nhiều.
- Đáng tiếc, ngươi là phân thể mà không phải bản tôn.
Tông Thủ lại phẩy tay áo một cái, một thân ảnh hiện ra. Sau đó hét to một tiếng hoa diễm lóe lên, tiêu trừ sạch sẽ những oán khí này.
Trong tay Tông Thủ có Luyện Thần Kiếm, đột nhiên xuất hiện hấp lực mạnh mẽ, đem những oán linh này thôn phệ hoàn toàn.
Lúc này tuyệt thế kiếm ý lại hiện ra lần nữa, rốt cục đột phá tầng hào quang thần lực kia, đâm vào bản thể pho tượng.
Ngay sau đó trên pho tượng có máu chảy ra ngoài, từ trên bức tượng chảy xuống.
Hư ảnh thần tôn kia ánh mắt càng phát nghiêm khắc, linh quang nhạt dần và suy yếu đi.
Trên không trung có âm thanh của Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết vang lên, nhưng mà lúc này lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
- Có thể nói, Tông Thủ ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng thu tay lại?
Ánh mắt Tông Thủ chớp lên, bật cười nói:
- Thánh tôn biết được sở cầu của cô rồi, làm sao lại hỏi như vậy? Đơn giản là dùng mạng đền mạng, dùng máu trả máu mà thôi! Hai tháng trước Ma Môn các ngươi sở tác sở vi, bây là là lúc cô đòi nợ mà thôi, tự nhiên vẫn còn tên huyết thánh chủ nữa.
Trong hư không yên tĩnh thật lâu. Tông Thủ lúc này không quan tâm mà cười lạnh, người trong ma môn có hi vọng đột phá chí cảnh nhất chính là thằn này, Lý Biệt Tuyết cho dù như thế nào cũng không giao người ra.
Vậy cũng không sao, chuyện lần này hắn cũng làm cho ma môn đau đơn từ tận tim gan rồi.
Luyện Thần Kiếm trong tay đang hoan minh. Kiếm quang càng lăng lệ ác liệt, không chút do dự đâm vào tượng thần.
Đối với Luyện Thần Kiếm mà nói, cái thân thể này hội tụ tín niệm của ngàn vạn người, trải qua không biết bao nhiêu lần huyết tế mới ngưng tụ ra thần huyết, quả thực là thuốc bổ tuyệt hảo. Lúc này lại tiết ra ngoài, điên cuồng thôn phệ.
Thần kiếm màu tử kiếm bây giờ lại sáng bóng hào quang màu đỏ.
Thanh kiếm này là nhân đạo thánh kiếm, nhưng cũng là tà kiếm!
Nuốt thần luyện hồn, mỗi khi nuốt càng nhiều thì thanh kiếm càng mạnh.
Mà tượng thần lúc này co một đoàn khí cơ vô hình vô chất bỗng nhiên bộc phát.
- Sát!
Một chút tinh quang thần mang to tới trăm trượng, khoảng cách gần đánh tới.
Nhưng mà vừa tới bên chỗ Tông Thủ thì hơi chút lập lòe, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tông Thủ. Tinh quang thần mang tiên vào mi tâm của hắn, muốn đánh nát đầu lâu của Tông Thủ.
Nhưng mà vào lúc này một đạo thân ảnh Tông Thủ khác lại hiện ra bên cạnh. Trong mắt có huyết quang lóe lên, chính là huyết đồng.
Nhưng mà chuyện này Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết tất nhiên có thể xem thấu, nhưng mà hắn bộc phát tập kích lại không thể làm gì được.
- Ngươi là Ma Linh thánh chủ?
Từ đầu tới cuối đều giấu nguyên hồn thân thể dưới tượng thần, giờ phút này một kích không trúng lập tức chạy xa.
Vô hình vô chất giống như dung nhập vào không trung, lẫn vào Ngũ Hành Chi Linh. Mượn nhờ linh năng thiên địa có mặt khắp phi độn ra xa.
Nhưng mà lúc này Sơ Tuyết đã ra tay.
Ánh đao huyết sắc chém vào hư không. Mượn và dẫn động thiên địa linh năng là hai chuyện khác nhau.
Một đao chém xuống thì chung quanh ánh đao huyết sắc vờn quanh linh quang nằm màu, hiện ra năm đạo hư ảnh thần thú. Khiến cho thiên địa lập tức vang lên âm thanh đau đớn.
Mà sau một khắc, kiếm của Minh Ngọc cũng đã theo sát tới gần, kiếm hao rừng rực tứ tán, nhưng mà hư không trăm vạn trượng toàn bộ bị tiêu diệt.
Sau một lát thiên địa khôi phục như trước.
Tông Thủ căn bản không phân tâm qua, biết được vừa rồi chỉ diệt một thân ngoại hóa thân của Ma Linh thánh chủ mà thôi.
Lão ma sống càng nhiều năm càng khó có thể giết chết. Đạo phân hồn này chỉ là Ma Linh thánh chủ bố trí mà thôi, nếu tiêu diệt toàn bộ thì Ma Linh tông tất nhiên bị diệt, nhưng mà hắn sẽ dễ chết như vậy sao?
Tru tuyệt kiếm càng lúc càng sáng, kiếm linh hưng phấn tung tăng như chim sẻ không thôi. Trong mắt của tượng thần chảy hai hàng huyết lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.