Thần Hoàng

Chương 1431: Đạo môn chi kiếp. (2)

Khai Hoang

06/11/2014

Dù là có ức vạn đạo binh, đều không bằng một vị Chí cảnh chân chính.

Thương Sinh thất kiếm của Thương Sinh Đạo, dù sao chỉ là trường hợp đặc biệt. Nếu là cách xa Thương Sinh khung cảnh, lực trói buộc của Tam Thập Tam Thiên trận liền có tác dụng cực kỳ bé nhỏ.

Cần năm vị Chí cảnh mới có thể phá trận, nhưng mà nếu chỉ là kiềm chế, tùy ý một vị Chí cảnh liền có thể.

Hết lần này đến lần khác hôm nay trong môn phái, hơn phân nửa tu sĩ tiền đồ hủy hết, càng là nhân tâm thất lạc. Trước có Tông Thủ lấy lực lượng một người đồ tuyệt Đạo môn 37 tông. Sau có cuộc chiến hôm nay, thần hồn của mấy chục vạn người bị tổn thương.

Trước sau hai lần, bị nhục nhã như vậy. Đạo Linh khung cảnh thậm chí hai vị đạo tổ đều không thể làm gì được, có thể nào không khiến nhân tâm ly tán?

- Mặc dù là như thế, gần hai mươi vạn đệ tử bị Thương Sinh thất kiếm trùng kihcs, chẳng phải khiến cho lòng người lo âu?

Thần sắc của Thanh Huyền ở trong phòng tái nhợt, khó coi cực kỳ. Thấy Tình Minh đi vào, mới thoáng phân tâm, vẻ mặt ôn hòa gật đầu một cái, trong mặt hiện ra vẻ thương tiếc.

- Việc này cuối cùng cũng phải có một cái bàn giao, không thể để cho đệ tử trong giáo ở trong lòng có oán hận. Sau ngày hôm nay ta sẽ bế quan, luyện chế hai trăm miếng Cửu Chuyển Thức Nguyên đan, toàn bộ phân ra ban thưởng. Trong môn phái không phân nội ngoài, chỉ cần xác thực chứng nhận có thương tích, cũng có thể nhận lấy.

Mí mắt của Thái Hoàng đạo quân khẽ nâng lên, lộ ra vài phần kinh ngạc. Cửu Chuyển Thức Nguyên đan chính là thượng phẩm tiên đan, là vật mà Thần cảnh tu sĩ dùng để rèn luyện thần thức.

Nếu phải luyện chế đan dược này, thực sự cần tiêu hao rất nhiều linh tài. Thời điểm luyện chế, càng cần tâm huyết chân nguyên của người luyện đan.

Mặc dù là Chí cảnh tế luyện, hao tổn cũng là không nhỏ. Vì vậy thế gian cũng không thường thấy, Thần cảnh tu sĩ có một viên, đều là mừng rỡ như điên.

Nếu thật có thể đem hai trăm mai Cửu Chuyển Thức Nguyên đan đánh tan ra ăn, cũng thực sự là có thể hóa giải vết thương thần thức của hai mươi vạn đệ tử kia.

Trong Vạn Đăng Quật, còn có gần hai mươi vị Thánh cảnh tu sĩ của Đạo môn cùng với chư tông chi chủ ngồi đó.

Lúc này nghe vậy, đa số người đều là thân hình run rẩy, trong mắt hiện ra ý cảm kích.

Luyện chế hai trăm miếng Cửu Chuyển Thức Nguyên đan này, ở trong hai mươi năm Thanh Huyền nhất định không thể động thủ với người khác.



Sau khi luyện thành, cũng sẽ khiến cho nguyên khí hao tổn, thậm chí tu vi hạ thấp, đại giới không nhỏ.

- Nếu môn hạ đệ tử biết được, tất nhiên sẽ thành khẩn cảm kích tâm bảo vệ này của sư huynh.

Sau khi Thái Hoàng đạo quân kinh ngạc, liền lại cười cười:

- Thái Hoàng lại không thể để sư huynh ngươi giành mất danh tiếng, ngươi đây là đã có ý định ban thưởng Cửu Chuyển Thức Nguyên đan, như vậy ta đây cũng xuất ra 600 Hoàng Nha đan là tốt rồi.

Thần tình của Tình Minh lại động, trở về lại khung cảnh, tâm tình thủy chung đang lo lắng, rốt cục cũng hạ xuống.

Hoàng Nha đan là trung phẩm tiên đan, là độc môn đan dược của Thái Hoàng đạo quân, đồng dạng cũng luyện chế không dễ.

Cửu Chuyển Thức Nguyên đan có thể khôi phục thần thức người khác, mà Hoàng Nha đan tức thì có thể tăng lên tu vi.

Hiển nhiên hai vị đạo quân đối với tình huống bên trong Đạo môn đều có nhận thức. Xuất ra nhiều tiên đan như vậy là có ý trấn an.

Vài câu nói của Thanh Huyền, Thái Hoàng rơi xuống, không khí ngột ngạt trong Vạn Hồn Đăng Quật tức thì biến đổi.

- Giáo nội để tử bị thương tổn nguyên hồn là một, cái lo lắng trong tâm thứ hai của ta vẫn là Tông Thủ kẻ này! Mặc dù hôm này Thương Sinh Đạo có bốn vị Chí cảnh tu sĩ tồn tại, cũng không khiến ta kiêng kỵ bằng người này.

Ánh mắt Thanh Huyền vẫn là lo ngại, sầu não:

- Kẻ này chưởng khống Đại Càn nhất quốc, kiếm đạo tu vi càng là đã thông thiên. Hôm nay ngoại trừ Thánh cảnh tu giả có thể địch nổi ra, ở bên trong Vân Giới gần như là vô địch. Kẻ này trở về Vân Giới, Đạo môn ta nên ứng đối ra sao? Muốn tru diệt kẻ này không khó, nhưng lại đắc tội với Phần Không Lục gia. Nhưng mà nếu mặc cho hắn trưởng thành tiếp, sớm muộn là cục diện che trời, khó có thể lay động được. Cũng sẽ nguy cấp đến kế hoạch trăm năm của Đạo môn ta!

Nói đến Tông Thủ, cả Vạn Hồn Quật lại tiếp tục chìm vào sự yên tĩnh. Cơ hồ là tất cả những người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn và vẻ tức hận.

Đối với người này, Đạo môn thật sự là không có cách đối phó. Cái tên Huyết Kiếm Yêu Quân chính là được đúc từ nợ máu của hơn trăm ngàn đệ tử đến từ ba mươi bảy tông phái.

Mà Côn Minh hôm nay lại trực tiếp chết dưới tay người này. Mấy trăm ngàn tu sĩ trong giáo vì điều này mà chịu đau thương, hận đến thấu xương.



- Nếu không thể gạt bỏ được, thì chỉ có thể lựa chọn hợp tác.

Thái Hoàng Đạo Quân mặt không chút biểu tình nói tiếp câu trên:

- Bất quá vì những chuyện xảy ra trước đó, kẻ này đã hận Đạo môn ta quá sâu. Trong Đạo môn chúng ta, cũng có một vị Chí Cảnh ngã xuống dưới tay người này. Thực muốn ăn sống nuốt tươi người này. Mối hận này chừng nào còn chưa hóa giải thì con đường này xem như không tồn tại.

Sau khi nói xong, Thái Hoàng Đạo Quân vô cùng thâm ý liếc nhìn Tình Minh một cái.

Tình Minh cứng người, trong lòng lạnh run, biết Thái Hoàng đang ngầm chỉ trích nàng.

Mà nói đến cùng, ân oán của Đạo môn và Tông Thủ kỳ thật chỉ giới hạn trong Đạo Linh Khung Cảnh và một nhà Ngọc Thanh thôi.

Trong nội bộ Khung Cảnh cũng đã sớm có cách nói như vậy. Tu giả của Đạo môn là theo đuổi thanh tịnh vô vi, chính là người xuất thế, không quan tâm đến chuyện đời nữa.

Kỳ thật không có lý do tất yếu để sống chết đến cùng với Thương Sinh Đạo.

Chúng dân ngang hàng, chuyện này thì có quan hệ gì với Đạo gia đâu?

Một thế hệ của Thượng Thanh chẳng lẽ muốn rút khỏi chuyện này sao?

- Từ lúc Tông Thủ bái nhập Thương Sinh Đạo bắt đầu, mối thù oán này đã không thể giải nữa rồi. Hai mối ân oán, từ lúc ở cuối thời Vân Hoang, Hi Tử muốn lấy kiện chí bảo khai thiên kia thì đã xác định rõ một điều rồi, Đạo môn và Thương Sinh Đạo, chỉ còn thể tồn tại một mà thôi--

Thanh Huyền cũng mặt không cảm xúc thản nhiên nói ra, lại khiến bầu không khí xung quanh trở nên thêm xấu hổ.

Đây là đang nhắc nhở đến mối thù oán vây giết Hi Tử, tuyệt đối không thể hóa giải.

Thái Hoàng cười cười, cũng không để ý nói:

- Tông Thủ người này, hai người chúng ta chỉ sợ ném chuột vỡ đồ, chứ tuyệt đối không hề sợ hắn. Thái Thủy cùng với Vô Thượng Nguyên Quân đều hận người này thấu xương. Vô Thượng Nguyên Quân thì không nói gì, nhưng Thái Thủy tuyệt đối không sợ hãi Lục gia. Chỉ là lúc này buộc phải ở xa quan sát, an dưỡng thương thế, trong phút chốc không thể xuống tay thôi. Lại nói về Lục gia, người muốn tính mạng của hắn cũng đã có khối người rồi. Thực tới lúc không còn cách nào khác thì hai ta ra tay là được, cũng không phải là không thể. Cho nên điều giáo phái chúng ta cần để ý chính là trước mắt, người này nếu đã dùng Võ học Vương Mão Đạo hoành hành, vậy thì chúng ta liền rút củi dưới đáy nồi. Đây cũng là cơ hội lật ngược tình thế của Đạo môn chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook