Thần Hoàng

Chương 194: Dư âm còn lại

Khai Hoang

01/05/2014

Thần sắc Hổ Trung Nguyên giật mình, thân hình ngừng lại tại chỗ, tâm thần buông lỏng. Sau một khắc cũng chỉ nghe trong thạch điện âm thanh thở dốc mà thôi.

Kết quả trước mặt này mặc dù là hơi vượt qua dự kiến của mọi người nhưng lại là phương thức chấm dứt tốt nhất.

Ngay sau đó ánh mắt của hắn cũng mê man, chỉ cảm thấy tinh thần của bản thân hơi hoảng hốt.

Vị thế tử Càn Thiên Sơn trước mặt có thể buông tay quyết đấu với Địa Luân cửu mạch Huyền Vũ Tông Hiên Viên Thông, một màn đánh bại này lại có thể diễn ra trước mặt?

Ánh mắt Hiên Viên Thông cũng mờ mịt vịn Tông Thủ. Thần sắc vô cùng phức tạp và có cảm giác vui mừng, trong lòng của hắn có cảm khái và đôi chút thẹn quá hóa giận.

Sau nửa ngày hắn mới dò xét tình hình của Tông Thủ hiện tại. Vội vàng dùng tay dò xét mạch, rót một tia nội tức vào người của Tông Thủ.

- Không ngờ kinh mạch của hắn là hình đinh ốc? Thì ra là thế, thì ra là thế! Dùng khí kình đinh ốc hạn chế xung đột của song mạch, thật sự là tư tưởng kỳ diệu! Còn có rất nhiều Tiên Thiên chân nguyên, trong người lại có phong ấn linh trận? Trách không được ngoài cơ thể của hắn không có nửa điểm khí tức, thì ra là như vậy. Cũng không trách hắn tập võ thời gian ngắn như vậy đã đạt tới cảnh giới này! Thân thể mạnh có thể so với Tiên Thiên đỉnh phong! Cũng không biết hắn luyện như thế nào mà không có bất kỳ sơ hở nào, trong cơ thể có thể chứa nạp chân khí cũng gấp mấy lần Tiên Thiên sơ giai bình thường, không ngờ còn đột phá bình chướng thiên nhân.

Hắn đầu tiên cưỡng ép đè nén sự kinh ngạc trong lòng, lần nữa cuồn cuộn kích động. Hiên Viên Thông yên lặng ngồi xuống bình ổn nội tâm.

Dù trước kia đã sớm suy nghĩ qua Tông Thủ đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng mà giờ khắc này hắn lại giật mình không nhỏ.

Hắn vốn cho rằng đứa nhỏ này vô duyên với tập võ. Mà khi Tông Thủ xuất hiện lần nữa trước mặt lại cho mọi người kinh hỉ lớn như vậy.

Song mạch chi thân, bình chướng thiên nhân, cho dù là cái nào thì đổi lại người bình thường đều khó giải quyết. Nhưng lại ngạnh sanh bị Tông Thủ phá ra một con đường.

- Vậy mà trong kinh mạch có dung nhập hai cái linh mạch! Đứa nhỏ này quả nhiên là lớn mật, suy nghĩ quá hảo huyền. Nhưng mà hắn lại hắn có thể làm được những chuyện này, hừ...

Hắn kêu lên một tiếng bất mãn. Chợt cửa điện bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘ê a’ vang lên, Hiên Viên lúc này nhìn qua khe cửa vào trong, sau đó nàng giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Đây là có chuyện gì? Đàm Đào, La Diêm, thậm chí Chu thúc vào lúc này đều té trên mặt đất, dường như không thể động đậy. Mà đầu của La Diêm thúc phụ vào lúc này hình như đã nhuộm màu rồi. Trên mặt đầy máu và các nơi sưng phù...

Tông Thủ đang hôn mê nằm trong ngực phụ thân, cổ tay của phụ thân nàng bị thương, về phần mẫu thân của nàng đang đầy kinh ngạc, dường như là ngây ngốc thì phải, ngồi bất động tại chỗ, thần sắc không ngừng biến ảo.

Mà sư huynh Phương Thư của nàng vào lúc này bị bốn thanh phi đao đính trên cột đá.

Mà thân thể Hiên Viên lúc này rất tức cười, có chút không biết làm sao đứng nguyên tại chỗ.

Nàng vốn tưởng rằng Tông Thủ sẽ nói chuyện thật tốt. Tại sao tới cuối cùng nào thành như thế này?

Hiên Viên Thông thì cười cười ôm lấy Tông Thủ vươn người đứng lên. Thần sắc ngưng trọng và nghiêm túc.

- Ngày hôm nay đứa nhỏ này chính là thiếu thành chủ Huyền Sơn Thành! Ai nếu không phục ta lấy mạng chó của kẻ đó.

Trong thạch điện yên tĩnh và không có tiếng phản bác.

Ngay cả Lâm Thi Na cũng yên lặng không nói.

Hiên Viên Thông có chút gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn qua Phương Thư.

- Phương hiền chất, nữ nhi của ta và thế tử Càn Thiên Sơn vốn có hôn ước, hôm nay chỉ định ra mà thôi. Hôm nay hôn ước đã quyết định, mà Đan Tuyền Tông không có ý kiến gì chứ?



Phương Thư cười khổ nhìn qua bốn thanh phi đao trên người, sau đó hắn quyết đoán lắc đầu:

- Đây vốn là gia sự của Hiên Viên thành chủ, mặc dù sư muội bái nhập tông môn của ta nhưng dù sao cũng là con gái của thành chủ!

Mười bốn tuổi Tiên Thiên sơ mạch, Dạ Du chi cảnh, kiếm đạo thông linh, Linh Vũ hợp nhất. Người như vậy cho dù là ở Đan Tuyền Tông cũng sẽ được quyết định thành người kế nhiệm tông chủ, dù không phải thì tông môn hắn cũng quyết không dám không nể mặt. Hiên Viên Thông thoả mãn gật gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn qua Tông Thủ lại không hiểu sinh ra mấy phần giận dữ, tiểu tử này ngược lại đánh chủ ý hay, bản thân của hắn có đầy đủ mọi thứ lại không nói ra. Mình đau khổ nuôi con gái lớn lên xinh tươi như hoa, hôm nay bị tên này cướp đi cũng cảm thấy xoắn xuýt. Hận không thể đánh hắn một trận.

Bỗng nhiên lại thở dài, âm thanh Hiên Viên Thông bỗng nhiên biến thành lạnh lùng và đầy hàn ý.

- Nhưng mà chuyện hôm nay không ai được nói ra nửa câu. Dù các ngươi là huynh đệ theo ta nhiều năm, ta cũng sẽ ra tay độc ác vô tình, đừng trách ta không nói trước.

Âm thanh này mang theo sát ý bao phủ cả đại điện.

Hắn không sợ mất mặt, cũng không thấy bị Tông Thủ đánh bại là chuyện mất mặt gì.

Nhưng mà đứa nhỏ này biết Linh Vũ hợp nhất lại không muốn người biết.

Trong nội tâm chỉ yên lặng suy nghĩ, mấy trăm ngàn năm về sau không biết đứa nhỏ này thật sự có thể trùng kích đỉnh phong hai đạo Linh Vũ hay không?

Chỉ cần mười năm đứa nhỏ này sử dụng kiếm là xưng hùng Vân Giới! Nhưng mà hiện giờ hắn như cây còn non, cần được bản thân mình che mưa che gió!

Tâm niệm này vừa xuất hiện thì nội tâm của Hiên Viên Thông chấn động mạnh, chỉ cảm thấy nội khí bình tĩnh chưa từng thấy bỗng nhiên giống như bài sơn đảo hải, bắt đầu nổi lên như sóng triều, mà tu hành lâu nay bị đình trệ thì đột nhiên tiến mạnh. Những nội thương cũng được chữa trị toàn bộ.

Đôi mắt của hắn hơi sáng lên. Biết được chính mình chỉ cần bước một bước là đột phá chướng ngại này. Bước vào thiên luân chi cảnh.

...

- Hừ, ai không phục ta sẽ quất kẻ đó! Ai dám đoạt nữ nhân của ta thì ta sẽ chém chết! Giết giết giết giết giết giết giết, giết thiên địa trong sáng, cướp lấy tất cả nhuyễn muội tử, đều là của ta, ai cũng không được đoạt.

Tông Thủ nằm ở trên giường bỗng dưng vui sướng hoa tay múa chân một phen. Sau đó đột nhiên tứ chi bất động và ý thức tỉnh lại.

Đột nhiên lúc này hắn cảm thấy có nguy hiểm xuất hiện, một cảm giác không tốt hiện ra.

Con mắt của hắn vụng trộm mở hí ra, chỉ thấy sắc mặt của Hiên Viên tái nhợt ngồi ở bên cạnh giường, đôi mắt đẹp nhìn từ trên cao xuống dưới.

Trong nội tâm Tông Thủ lúc này chấn động mạnh, liền chuẩn bị tiếp tục giả vờ ngủ nhưng mà thịt mềm bên eo lại bị nhéo mạnh, ngược xuôi đủ ba trăm sáu mươi độ.

Tông Thủ lập tức hít một ngụm khí lạnh, mở to mắt thì tươi cười nói:

- Cô nàng này là ai, tại sao ra tay độc ác như vậy? Ta chính là hôn phu của cô đấy.

Hiên Viên lại xụ mặt, sắc mặt nghiêm túc:

- Thế tử vừa rồi vẫn nói mớ, không biết trong mộng của ngươi định giết ai?

Tông Thủ nháy mắt mấy cái, giả bộ như trầm tư nhưng sau nửa khắc lại lắc đầu:

- Ta quên, không nhớ ra những kẻ đoạt lão bà của mình, mà ai đáng chết như vậy?



Trong mắt của Hiên Viên hiện ra một tia ý cười, khuôn mặt của nàng biến thành nghi hoặc:

- Ngươi còn nói tất cả muội tử đều là của ngươi, ai cũng không thể đoạt! Vậy nhuyễn muội tử là cái gì?

Trong nội tâm Tông Thủ hơi trầm xuống, thầm nghĩ dã tâm trong lòng của mình bị biết rồi, làm sao lại nói cái gì bây giờ? Hơn nữa còn không biết có nghe được hay không?

Pha trò, Tông Thủ gãi gãi đầu, mặt mũi tràn đầy mờ mịt:

- Ta nói những lời gì? Ngươi nhất định nghe lầm rồi!

Hôm nay dù đánh chết cũng không thừa nhận.

Trong mắt Hiên Viên bình tĩnh, nhìn kỹ Tông Thủ sau đó là ‘ hừ ’ một tiếng, tạm thời không so đo với hắn.

Tông Thủ lúc này buông lỏng tâm thần, hắn lúc này đánh giá chung quanh. Hắn đang ở trong gian phòng lịch sự đơn giản, tất cả đồ vật không phải là thứ đắt tiền quý giá gì.

Nhìn qua ngoài cửa sổ hắn là địa thế trên cao. Từ cửa sổ nhìn xuống thì nhìn thấy cả Huyền Sơn Thành.

Đứng rồi, tại sao mình lại ngủ ở đây? Tại sao ở chỗ này? Cẩn thận hồi tưởng thì hắn nhớ lúc trước mình đang ở trong Thiết Cương Điện.

Đang chuẩn bị dùng cái lưỡi không xương hùng biện và thuyết phục Hiên Viên Thông đem con gái gả cho mình? Thuận tiện phơi bày một ít thiên tư cái thế, thành tựu hai đạo Linh Vũ chắc chắn sẽ làm cho đám người kia rớt cằm ra ngoài.

Đằng sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bản thân mình lúc đó không phải uống vài chén rượu với Hiên Viên Thông rồi kết quả hơi say.

Đột nhiên trong lòng của hắn có dự cảm không tốt nổi lên. Tông Thủ có chút lăc đầu, sau đó tươi cười nhìn qua Hiên Viên hỏi:

- Ta thấy mình say hồ đồ rồi, chuyện sau đó không nhớ gì cả? Nhạc phụ ta nói như thế nào? Nếu không ta lại gặp hắn một lần?

Kiếp trước võ đạo chưa thành thì đã say mấy lần, uống say mèm. Nhưng mà uống rượu cũng ngon đấy.

Trong nội tâm âm thầm áy náy, chuyện quan trọng như thế này lại uống hồ đồ. Nhất định sẽ làm cho nàng thương tâm.

Hiên Viên lúc này không nói nên lời, lạnh lùng nhìn qua hắn, trong lúc Tông Thủ trong lòng có chút sợ hãi thì mở miệng:

- Không xảy ra đại sự gì, ngươi chỉ đánh La Diêm đại thúc một trận, sử dụng lưng kiếm đánh hắn thành đầu heo.

Khí tức Tông Thủ cứng lại, sau đó hắn ho khan vài tiếng, cũng khiếp sợ trong lòng. Hắn không nhớ lúc ấy mình quả thật làm như vậy, hung hăng đánh một trận hung ác, thật sự có như thế sao?

Sau nửa ngày hắn không nhớ được. Tinh thần của Tông Thủ không rõ ràng, hắn cầm lấy chén trà trên bàn, ngữ khí nhàn nhạt hỏi lại:

- Là thế nào?

- Tiếp theo là Chu thúc, ngươi không có đánh hắn mà chỉ dùng một chiêu chế trụ hắn. Sau đó ngươi lại đánh Đàm thúc. Ngươi dùng hai kiếm đánh hắn hai bạt tai vang dội.

Tay của Tông Thủ lúc này run lên. Sau đó lại khôi phục trấn định, đã dánh La Diêm thành đầu heo lại đánh hai người cũng không co gì. Nói trở lại tên Đàm Đào kia kỳ thật rất đáng đánh, gia hỏa âm hiểm này đánh hai bạt tai có là gì?

- Sau đó thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook