Chương 359: Dưới Tây Giới Thành. (2)
Khai Hoang
27/05/2014
Phá được hơn mười thành phản bội vốn phải cử vài chục vạn tinh nhuệ đi theo đội tàu, cơ hồ Tông Thủ ngựa không dừng vó cuối cùng đánh giết những chư thành phản bội này.
Tông Thủ có thể ở trong hai ngày tập kết hai mươi vạn Càn Thiên tướng sĩ đã là rất không dễ.
Trong lúc đang suy tư, một tòa hình dáng Đại Thành xa xa xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, Ngự Phong Câu dưới thân chạy cũng nhanh hơn.
Đó là một tòa Đại Thành cao mười trượng, dài bảy trượng chung quanh ngân trang tố khỏa, duy chỉ có tại đây lại có khí tức bức nhân.
Cũng không biết dùng bao nhiêu vị Linh Sư khiến cho địa vực nơi này hơn mười dặm không có tuyết hàng lâm.
Dựa theo thuyết pháp của Hổ Trung Nguyên đã có 60 vạn bộ kỵ vây quanh thành trì tây giới này.
Liếc nhìn lại cũng đích thật là sát khí xông lên trời. Từng dãy giáp sĩ chỉnh tề bày trận phía trên bình nguyên chung quanh thành trì. Còn có thật nhiều kỵ quân, xen lẫn trong đó bố trí phụ cận trên đồi núi, tựa hồ cũng cảm giác được hào khí đại trận hàng lâm, chiến câu cũng đều đạp đất bất an, phát ra những thanh âm xi xi.
Nhâm Bác dưới sự dẫn dắt của Hổ Trung Nguyên xuyên qua trong binh doanh không bao lâu thì đến trung quân.
Ẩn ẩn phát giác những binh tướng Càn Thiên có chút bất đồng cùng dĩ vãng, từ sau khi Tông Vị Nhiên chết thì dần dần tiêu tán ý chí chiến đấu kiên quyết. Nhưng khí thế đó đã trở về, khí thôn vạn dặm như hổ, bá khí mười phần, đội quân thép bất bại!
Phát hiện này so với Tông Thủ đoạt ba tỉnh còn kinh hỉ hơn.
Bất quá khi tiến vào trung quân thì Nhâm Bác lại cảm thấy chán nản, một đoàn mười tám con Ngự Phong Câu thuần trắng kéo một liễn xa xa xỉ đứng trên một ngọn đồi.
Trang trí xe này vô cùng xa hoa, toàn bộ do Tử Hồng Long Kim loại thượng đắng chế thành, bốn phía khảm nạm châu báu. Lụa trắng như tuyết phấp phới bốn phía là do tơ tằm ba trăm năm dệt thành, chẳng những có thể giữ ấm, còn có thể chống cự mũi tên.
Giờ phút này Tông Thủ ngông nghênh nằm ở bên trong. Bên cạnh còn có hai người Sơ Tuyết Nhược Thủy như hoa như ngọc ôn thuần ngồi chồm hổm bên cạnh Tông Thủ, thuận tiện phủ lên người một khối da thú.
Nhâm Bác mắt sáng lên nhìn da thất giai tinh thú này được mang tới từ phía trên vân hạm tới.
Giờ phút này cho dù là hắn cũng thấy Tông Thủ chói mắt, xe xịn người đẹp, thật khiến cho người ta ghen ghét.
Vốn muốn răn dạy nhưng đến bên cạnh lễn xa, Nhâm Bác lại thay vào đó là cười khổ một tiếng:
- Quân thượng, đây hẳn là mốt sống xa xỉ ngươi chuẩn bị phổ biến, thủ đoạn kích thích tiêu phí sao?
Tông Thủ đang nằm nhìn Tây Giới Thành, giờ phút này nghe vậy, thì cười cười, ra hiệu Nhâm Bác lên xe nói:
- Cái này gọi là chào hàng! Ta trước trận mở tiệm rèn, mời chào hơn mười vị Linh Đoán Sư, kết quả binh khí tốt không có làm được mà chế ra chiếc xe này. Ngày hôm nay vừa lúc ở trước mặt bọn họ khoe khoang, sau này bán đi cũng dễ, những người kia chỉ sợ đang lo không có chỗ để tiêu tiền kìa.
Nhâm Bác khẽ giật mình, trong lòng thầm nghĩ thì ra là duyên cớ này! Ngược lại hơi có chút mới lạ. Bất quá trong nội tâm hắn vẫn cảm giác không cách nào tiếp nhận. Hắn biết được Tông Thủ có nghe hắn khuyên cũng không nghe, cũng lười hao tâm tốn sức mở miệng, leo lên liễn xa xa hoa này.
Vừa bước vào thì cảm giác xe này quả nhiên là có chút bất đồng. Nhiệt độ ổn định như mùa xuân an bình tâm thần. Tinh thần trong nháy mắt trở nên bình tĩnh ôn hòa.
Lông mày hắn nhíu lại nhìn kỹ Tông Thủ:
- Xe này chẳng lẽ là chuyên thiết kế cho Linh sư.
Tông Thủ cười không đáp, linh trận bên trong liễn xa thật là thiết kế kinh điển ba ngàn năm, đủ để hắn mở phố rèn một thời gian.
Cửa hàng hắn đều tạm thời giao cho Nhược Thủy cùng Liên Phàm quản lý. Lợi nhuận kiếm tiền đều râu ria, chỉ cần có thể nuôi dưỡng đủ Linh Đoán Sư, sẽ không lỗ lã thì được.
Nhâm Bác cũng chỉ là thoáng ngạc nhiên một phen thì không thèm để ý, ngược lại mắt nhìn một hàng bóng người bị Tông Thủ tụ tập trong này, là chư thành quốc chi chủ!!!
Mấy hơn trăm người không chỉ phụ cận Tây Giới Thành còn có thật nhiều người Tông Thủ áp giải cường hành từ Huyễn Long Tam Tỉnh tới, sắc mặt họ không giống nhau, có người mừng rỡ hoặc nghiêm nghị hoặc phẫn uất hoặc kính cẩn.
Ngay cả đãi ngộ cũng bất đồng, một số người ngồi trên trướng có bếp lò, nhưng một số lại chỉ có thể lẻ loi trơ trọi đứng ở trong đống tuyết.
Nhâm Bác đưa mắt về phía xa, nơi có tường thành đối diện là từng dãy cọc gỗ. Cách hai mươi bước một cọc, phía trên đều treo một cỗ thi thể, có ba vạn cọc, nam có, nữ có. Vì thời tiết lạnh mà thi hài đã bị đông cứng, nhìn từ xa có một cảm giác như hàn ý thấm vào người.
Một người bắt mắt nhất đúng là Việt Quan Vân Đào Vân Thành chủ! Mà những người còn lại đều là những thành phản bội, trên đường hắn đã nghe nói không giống với Tông Thủ công phạt Huyễn Long, Thiên Phương cùng Tây Phẩm ba tỉnh. Thủ đoạn đối với các nơi hoặc chủ động hoặc bị ép hàng phục được đối xử khoan hậu, số chư thành phản bộ còn lại có thể nói là vô cùng khốc liệt.
Tiếp nhận đầu hàng, phía dưới thành chủ kể cả thuộc hạ thân tín, tru sát toàn bộ, gia tộc nào liên quan gần như diệt tuyệt.
Trong lòng Nhâm Bác có chút không đành lòng, lại biết cử động lần này của Tông Thủ kỳ thật cũng không sai lầm.
Bất quá hắn mẫn cảm phát giác, trên giá gỗ phần lớn đều là người trên mười sáu tuổi.
Nhâm Bác mỉm cười, thu hồi ánh mắt:
- Quân thượng đối đãi với những thành quốc chi chủ này dường như là có chút quá hà khắc rồi? Nhớ rõ tiên quân tại vị, tuy là coi họ như tay chân cũng tuyệt không tổn thương mặt mũi hắn, ngầm thì thân sơ khác nhau. Phiên thuộc thân cận trung tâm tốt hơn nhiều, thưởng phạt phân minh để lôi kéo phân hóa.
- Vậy sao?
Tông Thủ lập tức hiểu, so với khách quan Tông Vị Nhiên và thủ đoạn của mình là thầm thường.
Bất quá đạo làm vua hắn thật đúng là không hiểu gì. Trước kia tuy là lăn lộn giang hồ trên thương trường một vài ngày, thủ hạ thì có vài con mèo nhỏ, mới vừa vặn chứng kiến ánh rạng đông quật khởi đã bị đánh áp.
Bất quá lập tức Tông Thủ cũng không thèm để ý, dù sao những người này, hắn cũng không cần quan tâm. Càng không có sức để đi thử những thủ đoạn đó, cứ trực tiếp cho nó vuông.
Tông Thủ lập tức đi thẳng vào chính đề:
- Thừa tướng ngàn dặm xa xôi chạy tới, chuyện tình Hồng Thành bên kia có kết quả rồi chứ? Như vậy cô lần này thu hoạch như thế nào?
- Dựa theo lúc trước ước định nửa thành tính toán, tiền lời của quân thượng là hai trăm vạn tứ giai thú tinh! Bất quá còn chưa kể cả thú tinh tài liệu bên trong hai cái túi càn khôn của quân thượng.
Nhâm Bác nghiêm túc cầm trong tay mấy tờ da thú đưa tới:
- Là danh sách, còn có số lượng thú tinh sang năm Càn Thiên Sơn ta ước chừng nên dùng, dựa theo thuyết pháp của quân thượng là dự toán.
Trước đó ngày đội tàu xuất phát, hắn quả quyết chưa từng nghĩ đến lần này săn bắn Vân Hải có tiền lời nhiều vậy. Sớm biết như thế nên áp xuống một chút.
Tông Thủ có thể ở trong hai ngày tập kết hai mươi vạn Càn Thiên tướng sĩ đã là rất không dễ.
Trong lúc đang suy tư, một tòa hình dáng Đại Thành xa xa xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, Ngự Phong Câu dưới thân chạy cũng nhanh hơn.
Đó là một tòa Đại Thành cao mười trượng, dài bảy trượng chung quanh ngân trang tố khỏa, duy chỉ có tại đây lại có khí tức bức nhân.
Cũng không biết dùng bao nhiêu vị Linh Sư khiến cho địa vực nơi này hơn mười dặm không có tuyết hàng lâm.
Dựa theo thuyết pháp của Hổ Trung Nguyên đã có 60 vạn bộ kỵ vây quanh thành trì tây giới này.
Liếc nhìn lại cũng đích thật là sát khí xông lên trời. Từng dãy giáp sĩ chỉnh tề bày trận phía trên bình nguyên chung quanh thành trì. Còn có thật nhiều kỵ quân, xen lẫn trong đó bố trí phụ cận trên đồi núi, tựa hồ cũng cảm giác được hào khí đại trận hàng lâm, chiến câu cũng đều đạp đất bất an, phát ra những thanh âm xi xi.
Nhâm Bác dưới sự dẫn dắt của Hổ Trung Nguyên xuyên qua trong binh doanh không bao lâu thì đến trung quân.
Ẩn ẩn phát giác những binh tướng Càn Thiên có chút bất đồng cùng dĩ vãng, từ sau khi Tông Vị Nhiên chết thì dần dần tiêu tán ý chí chiến đấu kiên quyết. Nhưng khí thế đó đã trở về, khí thôn vạn dặm như hổ, bá khí mười phần, đội quân thép bất bại!
Phát hiện này so với Tông Thủ đoạt ba tỉnh còn kinh hỉ hơn.
Bất quá khi tiến vào trung quân thì Nhâm Bác lại cảm thấy chán nản, một đoàn mười tám con Ngự Phong Câu thuần trắng kéo một liễn xa xa xỉ đứng trên một ngọn đồi.
Trang trí xe này vô cùng xa hoa, toàn bộ do Tử Hồng Long Kim loại thượng đắng chế thành, bốn phía khảm nạm châu báu. Lụa trắng như tuyết phấp phới bốn phía là do tơ tằm ba trăm năm dệt thành, chẳng những có thể giữ ấm, còn có thể chống cự mũi tên.
Giờ phút này Tông Thủ ngông nghênh nằm ở bên trong. Bên cạnh còn có hai người Sơ Tuyết Nhược Thủy như hoa như ngọc ôn thuần ngồi chồm hổm bên cạnh Tông Thủ, thuận tiện phủ lên người một khối da thú.
Nhâm Bác mắt sáng lên nhìn da thất giai tinh thú này được mang tới từ phía trên vân hạm tới.
Giờ phút này cho dù là hắn cũng thấy Tông Thủ chói mắt, xe xịn người đẹp, thật khiến cho người ta ghen ghét.
Vốn muốn răn dạy nhưng đến bên cạnh lễn xa, Nhâm Bác lại thay vào đó là cười khổ một tiếng:
- Quân thượng, đây hẳn là mốt sống xa xỉ ngươi chuẩn bị phổ biến, thủ đoạn kích thích tiêu phí sao?
Tông Thủ đang nằm nhìn Tây Giới Thành, giờ phút này nghe vậy, thì cười cười, ra hiệu Nhâm Bác lên xe nói:
- Cái này gọi là chào hàng! Ta trước trận mở tiệm rèn, mời chào hơn mười vị Linh Đoán Sư, kết quả binh khí tốt không có làm được mà chế ra chiếc xe này. Ngày hôm nay vừa lúc ở trước mặt bọn họ khoe khoang, sau này bán đi cũng dễ, những người kia chỉ sợ đang lo không có chỗ để tiêu tiền kìa.
Nhâm Bác khẽ giật mình, trong lòng thầm nghĩ thì ra là duyên cớ này! Ngược lại hơi có chút mới lạ. Bất quá trong nội tâm hắn vẫn cảm giác không cách nào tiếp nhận. Hắn biết được Tông Thủ có nghe hắn khuyên cũng không nghe, cũng lười hao tâm tốn sức mở miệng, leo lên liễn xa xa hoa này.
Vừa bước vào thì cảm giác xe này quả nhiên là có chút bất đồng. Nhiệt độ ổn định như mùa xuân an bình tâm thần. Tinh thần trong nháy mắt trở nên bình tĩnh ôn hòa.
Lông mày hắn nhíu lại nhìn kỹ Tông Thủ:
- Xe này chẳng lẽ là chuyên thiết kế cho Linh sư.
Tông Thủ cười không đáp, linh trận bên trong liễn xa thật là thiết kế kinh điển ba ngàn năm, đủ để hắn mở phố rèn một thời gian.
Cửa hàng hắn đều tạm thời giao cho Nhược Thủy cùng Liên Phàm quản lý. Lợi nhuận kiếm tiền đều râu ria, chỉ cần có thể nuôi dưỡng đủ Linh Đoán Sư, sẽ không lỗ lã thì được.
Nhâm Bác cũng chỉ là thoáng ngạc nhiên một phen thì không thèm để ý, ngược lại mắt nhìn một hàng bóng người bị Tông Thủ tụ tập trong này, là chư thành quốc chi chủ!!!
Mấy hơn trăm người không chỉ phụ cận Tây Giới Thành còn có thật nhiều người Tông Thủ áp giải cường hành từ Huyễn Long Tam Tỉnh tới, sắc mặt họ không giống nhau, có người mừng rỡ hoặc nghiêm nghị hoặc phẫn uất hoặc kính cẩn.
Ngay cả đãi ngộ cũng bất đồng, một số người ngồi trên trướng có bếp lò, nhưng một số lại chỉ có thể lẻ loi trơ trọi đứng ở trong đống tuyết.
Nhâm Bác đưa mắt về phía xa, nơi có tường thành đối diện là từng dãy cọc gỗ. Cách hai mươi bước một cọc, phía trên đều treo một cỗ thi thể, có ba vạn cọc, nam có, nữ có. Vì thời tiết lạnh mà thi hài đã bị đông cứng, nhìn từ xa có một cảm giác như hàn ý thấm vào người.
Một người bắt mắt nhất đúng là Việt Quan Vân Đào Vân Thành chủ! Mà những người còn lại đều là những thành phản bội, trên đường hắn đã nghe nói không giống với Tông Thủ công phạt Huyễn Long, Thiên Phương cùng Tây Phẩm ba tỉnh. Thủ đoạn đối với các nơi hoặc chủ động hoặc bị ép hàng phục được đối xử khoan hậu, số chư thành phản bộ còn lại có thể nói là vô cùng khốc liệt.
Tiếp nhận đầu hàng, phía dưới thành chủ kể cả thuộc hạ thân tín, tru sát toàn bộ, gia tộc nào liên quan gần như diệt tuyệt.
Trong lòng Nhâm Bác có chút không đành lòng, lại biết cử động lần này của Tông Thủ kỳ thật cũng không sai lầm.
Bất quá hắn mẫn cảm phát giác, trên giá gỗ phần lớn đều là người trên mười sáu tuổi.
Nhâm Bác mỉm cười, thu hồi ánh mắt:
- Quân thượng đối đãi với những thành quốc chi chủ này dường như là có chút quá hà khắc rồi? Nhớ rõ tiên quân tại vị, tuy là coi họ như tay chân cũng tuyệt không tổn thương mặt mũi hắn, ngầm thì thân sơ khác nhau. Phiên thuộc thân cận trung tâm tốt hơn nhiều, thưởng phạt phân minh để lôi kéo phân hóa.
- Vậy sao?
Tông Thủ lập tức hiểu, so với khách quan Tông Vị Nhiên và thủ đoạn của mình là thầm thường.
Bất quá đạo làm vua hắn thật đúng là không hiểu gì. Trước kia tuy là lăn lộn giang hồ trên thương trường một vài ngày, thủ hạ thì có vài con mèo nhỏ, mới vừa vặn chứng kiến ánh rạng đông quật khởi đã bị đánh áp.
Bất quá lập tức Tông Thủ cũng không thèm để ý, dù sao những người này, hắn cũng không cần quan tâm. Càng không có sức để đi thử những thủ đoạn đó, cứ trực tiếp cho nó vuông.
Tông Thủ lập tức đi thẳng vào chính đề:
- Thừa tướng ngàn dặm xa xôi chạy tới, chuyện tình Hồng Thành bên kia có kết quả rồi chứ? Như vậy cô lần này thu hoạch như thế nào?
- Dựa theo lúc trước ước định nửa thành tính toán, tiền lời của quân thượng là hai trăm vạn tứ giai thú tinh! Bất quá còn chưa kể cả thú tinh tài liệu bên trong hai cái túi càn khôn của quân thượng.
Nhâm Bác nghiêm túc cầm trong tay mấy tờ da thú đưa tới:
- Là danh sách, còn có số lượng thú tinh sang năm Càn Thiên Sơn ta ước chừng nên dùng, dựa theo thuyết pháp của quân thượng là dự toán.
Trước đó ngày đội tàu xuất phát, hắn quả quyết chưa từng nghĩ đến lần này săn bắn Vân Hải có tiền lời nhiều vậy. Sớm biết như thế nên áp xuống một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.