Chương 324: Hạm đội khởi hành. (2)
Khai Hoang
20/05/2014
Chẳng những giống như đúc, mà ngay cả thần thông trời sinh, cũng sẽ
không kém hơn nửa phần. Thực lực mạnh mẽ, trong tinh thú đồng bậc có
thể có thể nói là rất biến thái.
Thời gian mất ngày tiếp theo Tông Thủ lại không có thời gian, đi tìm hiểu võ đạo linh pháp.
Lúc này những người được lựa chọn tiến dưới vân hải săn giết tinh thú tà mị đã tụ tập đầy đủ ở Hồng, lục tục lên thuyền, chờ đợi ngày xuất phát.
Mà những lương thực vũ khí và đồ dùng hằng ngày, cũng đều đã chuẩn bị tốt, chứa vào trên thuyền.
Cũng ngay sau khi Nhậm Bác chuẩn bị tất cả thỏa đáng thì vân hạm phụ thuộc Chư Thành khác cũng lục tục chạy đến.
Năm tỉnh tổng cộng 367 thành. Tuy có rất nhiều cái giữ lại thực lực, thoái thác không đến nhưng cũng có không ít cứ khăng khăng một mực, dốc sức giúp đỡ đấy. Có vài thành chủ, càng tự mình tìm đến.
Mà Tông Thủ cũng không hề nhàn hạ. Cơ hồ mỗi ngày đều phải tiếp kiến mấy vị thành chủ cùng với sứ thần.
Những phiên quốc thuộc thành tìm đến này đều xem như tử trung của Càn Thiên Sơn thành, Tông Thủ mặc dù không kiên nhẫn thế nào cũng cần dùng lễ đối đãi, nhẹ lời an ủi.
Hắn bình thường làm việc mặc dù không đáng tin cậy nhưng lúc này lại biết được nặng nhẹ, lời nói và việc làm không hề có chút lông bông, rất có phong phạm lão luyện thành thục khiến cho Nhậm Bác vốn có chút lo lắng cũng vui mừng không thôi.
Cũng ngay ngày thứ mười từ khi hắn đến Hồng thành, đội vân thuyền khổng lồ kia rốt cục xuất phát.
Bốn trăm bảy mươi tàu chiến hạm, cộng thêm 400 chiếc thương thuyền, từng cái rời cảng, phiêu phù ở trong mây. Trước sau kéo ngàn trượng, liếc nhìn lại, thanh thế quả thật rất to lớn.
Bất quá trong Càn Thiên Sơn thành, mấy vị cường giả Huyền Vũ bài vị ở trước Tông Thủ lại không mang theo một người.
Bên người chỉ có một Tông Nguyên, một Ly Lạc, một Nhược Thủy. Tối đa còn có thể tính toán một cái đằng trước chiến lực chỉ có thể coi là trung thượng chi tuyển đàm sóng lớn. Thêm Thượng Cổ liệt không ở bên trong, tổng cộng mười vị Huyền Vũ cường giả.
Thực lực phương diện Linh Sư ngược lại không kém. Lão tế tự Tông Lăng, Linh Pháp Không, còn muốn thêm một người, cuối cùng cũng cùng Ly Lạc, lựa chọn ở lại thi đan Càn Thiên Sơn thành.
Linh pháp của ba người này đều có chỗ độc đáo, thực lực đều hơn xa người cùng giai. Mà ngoại trừ ba vị này ra, Linh Sư Hoàn Dương Cảnh còn hơn sáu người. Chỉ Hoàn Dương Cảnh thôi đã là hơn chín người rồi.
Dưới Vân Hải có vô số tài liệu thích hợp luyện đan luyện khí, dùng để tu hành linh pháp. Những Linh Sư này vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Bất quá những Linh Sư này phần lớn đều là xuất từ hai tộc Thiên Hồ Mục Lang. Hai tộc có thể sau Vân Hoang, trong vạn năm nay thủy chung bảo trì cường thịnh trong Yêu tộc chính là vì Thiên Hồ nhất mạch, cơ hồ mỗi người đều có thể Linh Vũ song tu. Mà Mục Lang nhất tộc, cũng có tỷ lệ không nhỏ sinh ra Linh Sư. Thân có thần thông, cũng vẻn vẹn chỉ dưới Thiên Hồ ảo thuật.
Dụng ý hắn mang Linh Pháp Không đến cũng chính là vì thế. Trải qua Càn Thiên chi biến đêm hôm đó, Mục Lang nhất tộc chung quy vẫn có chút oán hận hắn. Đến khi mấu chốt đoán chừng cũng chỉ có lão tộc trưởng của Mục Lang tộc này mới có thể một mực khống chế Linh sư của Mục Lang tộc thôi.
Ngày cất cánh, những người như Hổ Thiên Thu, Khâu Vi đều đến tiễn đưa. Bất quá trên mặt mấy người này đều mang theo vẻ không cam lòng, giống như là cực kỳ phiền muộn chuyện Tông Thủ bỏ qua những "lão thần" như bọn họ vậy.
Thậm chí gay cả người trên thuyền cũng có chút bất an.
Hổ Trung Nguyên liền hơi có chút lo lắng:
- Quân thượng, lần này không phải quá vô lễ rồi chứ? Những năm qua Càn Thiên Sơn chúng ta săn bắn, mặc dù không do tiên quân dẫn đội. Cha ta và Sài thúc, Lam thúc bọn hắn chí ít cũng có ba đến bốn người tọa trấn. Còn lúc này trên chiến hạm phần lớn là nhân vật mới. Kinh nghiệm đều vô cùng nông cạn, tựa hồ có chút không ổn.
- Quân thượng cũng là bất đắc dĩ.
Cũng không đợi Tông Thủ trả lời, Đàm Đào đã cười khổ đáp:
- Đào Vân Thành gần đây đại quân tiếp cận. Hai thành Vân Hà Liệt Diễm ở eo biển tuy là tổn thất không ít, nhưng căn bản tựu không tổn thương gân cốt. Toàn quân tử thương bất quá mới mấy vạn, ở hai bên Đông Nam vẫn như cũ là hùng hổ. Ta dám đánh cuộc, lần này săn bắn Vân hải của Càn Thiên Sơn thành ta nếu như có cái gì bất trắc ngoài ý muốn, nhất định chính là khi đại quân ba thành xâm chiếm thời điểm. Do bọn người Bá quốc công là trụ cột của Càn Thiên quốc chúng ta nên quân thượng mới lưu bọn họ lại để trấn áp tứ phương --
Hổ Trung Nguyên nhíu chặt mày, lại không nói gì nữa. Hắn cũng biết tình thế của Càn Thiên Sơn vẫn nghiêm trọng như cũ.
Chỉ là là lần săn giết tinh thú này lại rất trọng yếu. Chỉ có thành công thu hoạch đủ nhiều thú tinh thì tất cả nan đề tự nhiên đều có thể giải quyết dễ dàng. Nếu thất bại, mặc dù Càn Thiên Sơn trấn áp thến ào cũng khó giải được kết quả thế lực sụp đổ.
Bất quá bốn phía Càn Thiên cũng xác thực cần Đại tướng trấn thủ mới được.
Ly Lạc, Tông Nguyên rõ ràng cũng rất đồng tình với lời của Hổ Trung Nguyên. Chỉ là người trước, vừa mới gia nhập Càn Thiên Sơn, tư lịch quá thấp, còn người sau lại đơn thuần không muốn hoài nghi quyết định của Tông Thủ.
Tông Thủ giờ phút này lại đang nhìn một phong thơ. Là Doãn Dương lưu lại, đại ý là tông môn có việc, hắn cần rời đi. Cũng cần thu hồi một ít đồ vốn nên thuộc về hắn.
Hắn kinh nghi bất định, cũng không biết tông môn của Doãn Dương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cần hắn vội vàng rời đi.
Trong nhiều người mình mang theo bên người, ngoại trừ Tông Nguyên Sơ Tuyết, cùng với Nhược Thủy ra, hắn coi trọng nhất chính là vị Doãn thúc này rồi.
Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng. Chỉ cần ba đến năm năm, Doãn Dương liền có thể bằng vào căn cơ thâm hậu của hắn, đột nhiên tăng mạnh, bước vào Thiên Vị.
Nhân tài như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không muốn buông tha cả.
Nhíu mày suy nghĩ, trọn vẹn sau một lát, Tông Thủ mới bỗng dưng nắm chặt tay, khiến bức thư vỡ vụn:
- Lên đường đi, luận kinh nghiệm trong Vân Hải, có Cổ đô đốc thôi cũng đủ rồi.
Cổ Liệt Không nhíu mày, sau khi có chút thi lễ liền rời đi.
Giây lát, chốc lát sau hạm đội khổng lồ này đã nhao nhao mở ra cánh buồm khởi hành. Mượn nhờ gió thổi, lướt đi trong Vân Hải.
Tốc độ cực nhanh, ngắn ngủn một ngày đã đi được hơn hai ngàn dặm. Xa xa trong tầm mắt, một cái Vân Đảo to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tiểu đảo này không lớn lắm, nam bắc tối đa chỉ có chừng ba vạn trượng, so với khối đất bằng trên đỉnh núi Càn Thiên Sơn cũng không rộng hơn bao nhiêu.
Bất quá lại cực kỳ phồn hoa, xa xa vừa nhìn lại có thể thấy vô số vân hạm, bỏ neo ở bên ngoài, chừng sáu bảy ngàn chiếc, đều là chiến hạm cao lớn, đồ sộ.
Nơi này gọi là Thông Linh Đảo, Linh Năng cực thịnh, gần với thập cửu linh phủ. Bất quá hiện giờ cũng không có tông phái nào có thể thành công chiếm cứ nó, trở thành một nơi tụ tập võ giả nổi tiếng ở đông Vân Giới.
Thời gian mất ngày tiếp theo Tông Thủ lại không có thời gian, đi tìm hiểu võ đạo linh pháp.
Lúc này những người được lựa chọn tiến dưới vân hải săn giết tinh thú tà mị đã tụ tập đầy đủ ở Hồng, lục tục lên thuyền, chờ đợi ngày xuất phát.
Mà những lương thực vũ khí và đồ dùng hằng ngày, cũng đều đã chuẩn bị tốt, chứa vào trên thuyền.
Cũng ngay sau khi Nhậm Bác chuẩn bị tất cả thỏa đáng thì vân hạm phụ thuộc Chư Thành khác cũng lục tục chạy đến.
Năm tỉnh tổng cộng 367 thành. Tuy có rất nhiều cái giữ lại thực lực, thoái thác không đến nhưng cũng có không ít cứ khăng khăng một mực, dốc sức giúp đỡ đấy. Có vài thành chủ, càng tự mình tìm đến.
Mà Tông Thủ cũng không hề nhàn hạ. Cơ hồ mỗi ngày đều phải tiếp kiến mấy vị thành chủ cùng với sứ thần.
Những phiên quốc thuộc thành tìm đến này đều xem như tử trung của Càn Thiên Sơn thành, Tông Thủ mặc dù không kiên nhẫn thế nào cũng cần dùng lễ đối đãi, nhẹ lời an ủi.
Hắn bình thường làm việc mặc dù không đáng tin cậy nhưng lúc này lại biết được nặng nhẹ, lời nói và việc làm không hề có chút lông bông, rất có phong phạm lão luyện thành thục khiến cho Nhậm Bác vốn có chút lo lắng cũng vui mừng không thôi.
Cũng ngay ngày thứ mười từ khi hắn đến Hồng thành, đội vân thuyền khổng lồ kia rốt cục xuất phát.
Bốn trăm bảy mươi tàu chiến hạm, cộng thêm 400 chiếc thương thuyền, từng cái rời cảng, phiêu phù ở trong mây. Trước sau kéo ngàn trượng, liếc nhìn lại, thanh thế quả thật rất to lớn.
Bất quá trong Càn Thiên Sơn thành, mấy vị cường giả Huyền Vũ bài vị ở trước Tông Thủ lại không mang theo một người.
Bên người chỉ có một Tông Nguyên, một Ly Lạc, một Nhược Thủy. Tối đa còn có thể tính toán một cái đằng trước chiến lực chỉ có thể coi là trung thượng chi tuyển đàm sóng lớn. Thêm Thượng Cổ liệt không ở bên trong, tổng cộng mười vị Huyền Vũ cường giả.
Thực lực phương diện Linh Sư ngược lại không kém. Lão tế tự Tông Lăng, Linh Pháp Không, còn muốn thêm một người, cuối cùng cũng cùng Ly Lạc, lựa chọn ở lại thi đan Càn Thiên Sơn thành.
Linh pháp của ba người này đều có chỗ độc đáo, thực lực đều hơn xa người cùng giai. Mà ngoại trừ ba vị này ra, Linh Sư Hoàn Dương Cảnh còn hơn sáu người. Chỉ Hoàn Dương Cảnh thôi đã là hơn chín người rồi.
Dưới Vân Hải có vô số tài liệu thích hợp luyện đan luyện khí, dùng để tu hành linh pháp. Những Linh Sư này vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Bất quá những Linh Sư này phần lớn đều là xuất từ hai tộc Thiên Hồ Mục Lang. Hai tộc có thể sau Vân Hoang, trong vạn năm nay thủy chung bảo trì cường thịnh trong Yêu tộc chính là vì Thiên Hồ nhất mạch, cơ hồ mỗi người đều có thể Linh Vũ song tu. Mà Mục Lang nhất tộc, cũng có tỷ lệ không nhỏ sinh ra Linh Sư. Thân có thần thông, cũng vẻn vẹn chỉ dưới Thiên Hồ ảo thuật.
Dụng ý hắn mang Linh Pháp Không đến cũng chính là vì thế. Trải qua Càn Thiên chi biến đêm hôm đó, Mục Lang nhất tộc chung quy vẫn có chút oán hận hắn. Đến khi mấu chốt đoán chừng cũng chỉ có lão tộc trưởng của Mục Lang tộc này mới có thể một mực khống chế Linh sư của Mục Lang tộc thôi.
Ngày cất cánh, những người như Hổ Thiên Thu, Khâu Vi đều đến tiễn đưa. Bất quá trên mặt mấy người này đều mang theo vẻ không cam lòng, giống như là cực kỳ phiền muộn chuyện Tông Thủ bỏ qua những "lão thần" như bọn họ vậy.
Thậm chí gay cả người trên thuyền cũng có chút bất an.
Hổ Trung Nguyên liền hơi có chút lo lắng:
- Quân thượng, lần này không phải quá vô lễ rồi chứ? Những năm qua Càn Thiên Sơn chúng ta săn bắn, mặc dù không do tiên quân dẫn đội. Cha ta và Sài thúc, Lam thúc bọn hắn chí ít cũng có ba đến bốn người tọa trấn. Còn lúc này trên chiến hạm phần lớn là nhân vật mới. Kinh nghiệm đều vô cùng nông cạn, tựa hồ có chút không ổn.
- Quân thượng cũng là bất đắc dĩ.
Cũng không đợi Tông Thủ trả lời, Đàm Đào đã cười khổ đáp:
- Đào Vân Thành gần đây đại quân tiếp cận. Hai thành Vân Hà Liệt Diễm ở eo biển tuy là tổn thất không ít, nhưng căn bản tựu không tổn thương gân cốt. Toàn quân tử thương bất quá mới mấy vạn, ở hai bên Đông Nam vẫn như cũ là hùng hổ. Ta dám đánh cuộc, lần này săn bắn Vân hải của Càn Thiên Sơn thành ta nếu như có cái gì bất trắc ngoài ý muốn, nhất định chính là khi đại quân ba thành xâm chiếm thời điểm. Do bọn người Bá quốc công là trụ cột của Càn Thiên quốc chúng ta nên quân thượng mới lưu bọn họ lại để trấn áp tứ phương --
Hổ Trung Nguyên nhíu chặt mày, lại không nói gì nữa. Hắn cũng biết tình thế của Càn Thiên Sơn vẫn nghiêm trọng như cũ.
Chỉ là là lần săn giết tinh thú này lại rất trọng yếu. Chỉ có thành công thu hoạch đủ nhiều thú tinh thì tất cả nan đề tự nhiên đều có thể giải quyết dễ dàng. Nếu thất bại, mặc dù Càn Thiên Sơn trấn áp thến ào cũng khó giải được kết quả thế lực sụp đổ.
Bất quá bốn phía Càn Thiên cũng xác thực cần Đại tướng trấn thủ mới được.
Ly Lạc, Tông Nguyên rõ ràng cũng rất đồng tình với lời của Hổ Trung Nguyên. Chỉ là người trước, vừa mới gia nhập Càn Thiên Sơn, tư lịch quá thấp, còn người sau lại đơn thuần không muốn hoài nghi quyết định của Tông Thủ.
Tông Thủ giờ phút này lại đang nhìn một phong thơ. Là Doãn Dương lưu lại, đại ý là tông môn có việc, hắn cần rời đi. Cũng cần thu hồi một ít đồ vốn nên thuộc về hắn.
Hắn kinh nghi bất định, cũng không biết tông môn của Doãn Dương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cần hắn vội vàng rời đi.
Trong nhiều người mình mang theo bên người, ngoại trừ Tông Nguyên Sơ Tuyết, cùng với Nhược Thủy ra, hắn coi trọng nhất chính là vị Doãn thúc này rồi.
Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng. Chỉ cần ba đến năm năm, Doãn Dương liền có thể bằng vào căn cơ thâm hậu của hắn, đột nhiên tăng mạnh, bước vào Thiên Vị.
Nhân tài như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không muốn buông tha cả.
Nhíu mày suy nghĩ, trọn vẹn sau một lát, Tông Thủ mới bỗng dưng nắm chặt tay, khiến bức thư vỡ vụn:
- Lên đường đi, luận kinh nghiệm trong Vân Hải, có Cổ đô đốc thôi cũng đủ rồi.
Cổ Liệt Không nhíu mày, sau khi có chút thi lễ liền rời đi.
Giây lát, chốc lát sau hạm đội khổng lồ này đã nhao nhao mở ra cánh buồm khởi hành. Mượn nhờ gió thổi, lướt đi trong Vân Hải.
Tốc độ cực nhanh, ngắn ngủn một ngày đã đi được hơn hai ngàn dặm. Xa xa trong tầm mắt, một cái Vân Đảo to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tiểu đảo này không lớn lắm, nam bắc tối đa chỉ có chừng ba vạn trượng, so với khối đất bằng trên đỉnh núi Càn Thiên Sơn cũng không rộng hơn bao nhiêu.
Bất quá lại cực kỳ phồn hoa, xa xa vừa nhìn lại có thể thấy vô số vân hạm, bỏ neo ở bên ngoài, chừng sáu bảy ngàn chiếc, đều là chiến hạm cao lớn, đồ sộ.
Nơi này gọi là Thông Linh Đảo, Linh Năng cực thịnh, gần với thập cửu linh phủ. Bất quá hiện giờ cũng không có tông phái nào có thể thành công chiếm cứ nó, trở thành một nơi tụ tập võ giả nổi tiếng ở đông Vân Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.