Chương 393: Hạo Nhiên Hám Thế
Khai Hoang
05/06/2014
Ngàn vạn kiếm quang bỗng
nhiên điên cuồng nhấc lên, Kim Bất Hối có chút trở tay không kịp, kiếm
ảnh màu vàng phách trảm một kiếm không quá nhanh nhưng càng trầm trọng
vài phần. Mỗi lần đánh ra đều đâm vào điểm yếu hại bức lui mấy đạo kiếm
ảnh về. Mặc kệ ngươi tới bằng hướng nào, ta đường đường chính chính
như tường sắt ngăn cản kiếm ủa Cuồng Đình Thiên Phong.
Trong miệng càng cười lạnh một tiếng:
- Đây là muốn lấy nhiều khi ít sao?
Tông Thủ cũng hơi hơi mỉm cười một cái:
- Đối phó với các hạ không cần phải như thế.
Lôi Dực Dương Xà bỗng dưng bành trướng, vô số Lôi Lực màu tím tại một cái chớp mắt rót vào ở trong thân thể của Tông Thủ.
Hám thế chân khí ở trong song mạch được đề tụ tới cực hạn, sáu đạo linh mạch cung cấp vô số điện hệ nguyên linh.
Một sát na kia kiếm vũ màu tím dần dần ngưng trệ thanh thế, ngàn đạo kiếm quang bỗng nhiên ngưng tại không trung, rồi sau đó biến mất.
Toàn bộ hóa thành một kiếm chém về phía trước, tất cả lôi đình, tất cả chân khí, võ đạo ý niệm và cả lôi tẩu ngoại cốt cung cấp lực lượng đều tụ toàn bộ vào bên trong mũi kiếm.
Cuồng đình lóe lên, một kích toái không!
Một kích tràn ngập sự điên cuồng, kiếm quang chẳng có mục đích, chỉ muốn phá hủy đầy đủ mọi thứ xuyên kích phương xa. Phảng phất một lần lóe lên này có thể làm không gian nát bấy.
Ánh mắt Tông Nguyên sáng lên, đây mới thực sự là cuồng đình kiếm ý, không hổ là một chữ cuồng.
Khí tức Kim Bất Hối cũng tăng vọt, đồng thời kêu một tiếng kinh dị.
- Không ngờ là kiếm đạo Thông Linh? Thập tự kiếm!
Kim sắc kiếm ảnh đồng thời hoạch xuất chém ra, kiếm khí trong hư không thình lình hoạch xuất một Thập tự màu vàng cái cự đại, ngay trung tâm Thập tự vừa lúc chính diện giao kích cùng mũi kiếm màu tím.
Bồng!!! Một tiếng vang thật lớn, hai kiếm còn chưa chính thức giao thoa, cương phong đã va chạm nhau trong hư không. Đồng thời ngưng tụ tất cả lực lượng kiếm khí của hai người cuối cùng nổ bể ra.
Thân hình hai người bị phản chấn bạo lui đồng thời bay ra ngoài rớt xuống đống cự thạch.
Bầy Diêm Nghĩ (kiến) bên ngoài không biết những người này, vì sao đột nhiên trở mặt nội chiến như thế.
Giờ phút này chúng bay vút lên theo bản năng về phía hai người, tiếp theo trong nháy mắt chỉ thấy một kim một tím hai đạo kiếm quang lóng lánh bùng lên, hơn mười thi thể con kiến rơi xuống.
Kim Bất Hối tu vi mạnh hơn rất nhiều, sớm khôi phục. Hắn phóng người lên bổ ra một kiếm.
- Hạo Đào Kiếm!
Một kiếm này chém ngang tựa như sóng lớn ngoài biển cả, cực kỳ bao la hùng vĩ chính đại đường hoàng!
Tông Thủ cũng đánh ra chân hỏa, chẳng quản chí âm chi địa là cái vẹo gì nữa, hắn trảm ra một kiếm.
Cuồng đình vạn quân!
Trong hư không kiếm ảnh giao kích, toàn bộ Thiên Địa chấn động. Keng!!!! Một tiếng kiếm minh vang lên, hai đạo kiếm kình tán bốn phương tám hướng xé nát thân thể mấy con kiến bên dưới.
Người của Lâm Hải Thư Viện giờ phút này càng yên tĩnh, mấy người lục giai cường giả thần sắc tĩnh lặng.
Một kiếm này siêu việt cấp độ Huyền Võ tông.
Mà Chung Ly Sương cùng Khích Ngạn ẩn ẩn biết được thân phận Kim Bất Hối thì trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Tông Thủ không chỉ là thực lực cường hoành khó lường có thể chiến ngang tay với vị trung ương Vân Giới kia cũng được xưng là một trong mấy người kiệt xuất nhất.
Mấy đạo kiếm quang của Kim Bất Hối chém ra chém rụng mấy con kiến cạnh người.
Trong ánh mắt hắn thiêu đốt hỏa diễm, bỗng nhiên trong tay áo vung lên liên tục mười đạo kim phù tới giữa không trung, chúng dần dần thiêu đốt rồi sau đó từng chút một linh quang hạ xuống gia trì trên người hắn.
Miệng hắn niệm chân ngôn, cuối cùng về sau thần sắc lạnh lẽo:
- Tu vi điện hạ mặc dù không bằng ta nhưng kiếm đạo lại vượt xa Kim Bất Hối ta. Thứ cho Kim Bất Hối không cách nào chiến một trận công bình, ngày hôm nay nhất định phải toàn lực trừ ma!
Tông Thủ cũng không nói chuyện, hắn đem hết toàn lực điều tức. Loa toàn hám thế chân kình không sợ lực phản chấn này, thân thể của mình được Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết rèn luyện, hôm nay cũng nâng cao một bước.
Nhưng thực lực đến tột cùng kém đối phương một giai vị. Mới một kiếm kia mượn Lôi Dực Dương Xà hộ giá trời sinh cùng với ngoại cốt chi lực mà vẫn kém một bậc. Dựa vào võ đạo cao minh mới ngang nhau, thậm chí ẩn ẩn đè ép đối phương một chút nhưng trong cơ thể đã bị thương khá nặng.
Nếu còn tiếp tục giằng cơ, thể lực hắn nhất định chống đỡ hết nổi, vì thế trong mấy kiếm tiếp theo phải phân định thắng bại.
Không được phép phân tâm cũng không thể có nửa phần lưu thủ.
Đồng dạng vài đạo phù lục trong tay áo hắn bay ra. Số lượng chỉ có bảy, trung tâm là chữ vận và chữ thôn.
Nguyên Nhất Kiếm ở trong hồn hải của hắn bay ra chìm vào bên trong Lôi Dực Kiếm. Trong chốc lát kiếm này nhiễm lên một tầng quang hoa màu vàng.
Vòng xoáy hồn lực to lớn điên cuồng động, bảy đạo chân phù cấm cùng hình ảnh Lôi Loan phía trên giờ phút này cũng chói mắt tới cực hạn.
Tông Thủ còn đang ép tất cả lực lượng còn lại của toàn thân thì Kim Bất Hối đã xuất thủ trước.
- Thập Lục Chân Linh, kiếm cực huyền hạo!
Mười đạo phù lục hội tụ hư không hóa thành một đạo kiếm ảnh trảm xuống, bản thân Kim Bất Hối cũng đâm ra một kiếm. Hai đạo kim sắc kiếm quang, tụ tập một chỗ, lập tức dung hợp làm một, kiếm quang bạo tạc nổ tung mấy lần càng thêm to lớn.
Chỗ kiếm đi qua, mặt đất nứt vỡ, vô số phi nghĩ còn chưa tới gần đã bị dư kình kiếm quang chèm ép tới thân hình bạo liệt.
Trong một cái chớp mắt này, Kim Bất Hối cảm giác một cỗ cảm giác hồi hộp, quanh người Tông Thủ truyền ra một cỗ chấn động nguy hiểm dị thường.
- Hám Thế Kiếm Chi Nhất, đại loa toàn kiếm!
Một kiếm chém ra, thiên địa biến sắc. Toàn bộ không gian mấy trăm trượng chia làm lam hồng sắc. Hàn Băng chi lực cùng Viêm Hỏa hỗn hợp chợt lạnh chợt nóng cuốn động biến hóa.
Mỗi một thốn không gian nóng lạnh khác nhau, chỗ thì lạnh như băng, chỗ lại nóng như dung nham.
Một đạo hồng lam nhị sắc lại dẫn một chút kiếm khí lôi đình chi lực màu tím bỗng nhiên bùng lên.
Vô thanh vô tức, những nơi nó đi qua, kim sắc kiếm ảnh trong nháy mắt bị sụp đổ.
Đánh nát kim sắc kiếm quang, kiếm ảnh hồng lam uốn lượn mãi tới khi trảm trảm mặt đất mới hiện ra thần uy to lớn.
Phạm vi mấy trăm trượng cát bay đá chạy. Một khe rãnh rộng chừng hơn mười trượng điên cuồng kéo dài về phía trước, sâu không thể nhận ra, phảng phất địa liệt!
Mà thế kiếm kia rõ ràng còn biến hóa, chia làm hơn mười cái đinh ốc âm hiểm liên hệ khóa kín toàn bộ phiến không gian này.
Kim Bất Hối hơi cả kinh, đúng là không dám ngạnh kháng, cơ hồ không chút do dự bắn ra một đạo kim phù đặc dị trong tay.
Trong chớp mắt đốt thành tro bụi, sau đó thân ảnh Kim Bất Hối biến mất không thấy gì nữa. Hơn mười kiếm quang trảm tại không trung, mấy chục con kiếm ngã trên mặt đất, lúc Kim Bất Hối tái xuất hiện là ở sau lưng Tông Thủ.
- Thuấn di phù?
Lông mày Tông Thủ cau lại, tâm niệm vừa động, thế kiếm kia bỗng nhiên dừng lại. Giờ phút này không giống với nửa năm trước đó, hắn đã có lực khống chế đại loa toàn kiếm rất mạnh.
Trong miệng càng cười lạnh một tiếng:
- Đây là muốn lấy nhiều khi ít sao?
Tông Thủ cũng hơi hơi mỉm cười một cái:
- Đối phó với các hạ không cần phải như thế.
Lôi Dực Dương Xà bỗng dưng bành trướng, vô số Lôi Lực màu tím tại một cái chớp mắt rót vào ở trong thân thể của Tông Thủ.
Hám thế chân khí ở trong song mạch được đề tụ tới cực hạn, sáu đạo linh mạch cung cấp vô số điện hệ nguyên linh.
Một sát na kia kiếm vũ màu tím dần dần ngưng trệ thanh thế, ngàn đạo kiếm quang bỗng nhiên ngưng tại không trung, rồi sau đó biến mất.
Toàn bộ hóa thành một kiếm chém về phía trước, tất cả lôi đình, tất cả chân khí, võ đạo ý niệm và cả lôi tẩu ngoại cốt cung cấp lực lượng đều tụ toàn bộ vào bên trong mũi kiếm.
Cuồng đình lóe lên, một kích toái không!
Một kích tràn ngập sự điên cuồng, kiếm quang chẳng có mục đích, chỉ muốn phá hủy đầy đủ mọi thứ xuyên kích phương xa. Phảng phất một lần lóe lên này có thể làm không gian nát bấy.
Ánh mắt Tông Nguyên sáng lên, đây mới thực sự là cuồng đình kiếm ý, không hổ là một chữ cuồng.
Khí tức Kim Bất Hối cũng tăng vọt, đồng thời kêu một tiếng kinh dị.
- Không ngờ là kiếm đạo Thông Linh? Thập tự kiếm!
Kim sắc kiếm ảnh đồng thời hoạch xuất chém ra, kiếm khí trong hư không thình lình hoạch xuất một Thập tự màu vàng cái cự đại, ngay trung tâm Thập tự vừa lúc chính diện giao kích cùng mũi kiếm màu tím.
Bồng!!! Một tiếng vang thật lớn, hai kiếm còn chưa chính thức giao thoa, cương phong đã va chạm nhau trong hư không. Đồng thời ngưng tụ tất cả lực lượng kiếm khí của hai người cuối cùng nổ bể ra.
Thân hình hai người bị phản chấn bạo lui đồng thời bay ra ngoài rớt xuống đống cự thạch.
Bầy Diêm Nghĩ (kiến) bên ngoài không biết những người này, vì sao đột nhiên trở mặt nội chiến như thế.
Giờ phút này chúng bay vút lên theo bản năng về phía hai người, tiếp theo trong nháy mắt chỉ thấy một kim một tím hai đạo kiếm quang lóng lánh bùng lên, hơn mười thi thể con kiến rơi xuống.
Kim Bất Hối tu vi mạnh hơn rất nhiều, sớm khôi phục. Hắn phóng người lên bổ ra một kiếm.
- Hạo Đào Kiếm!
Một kiếm này chém ngang tựa như sóng lớn ngoài biển cả, cực kỳ bao la hùng vĩ chính đại đường hoàng!
Tông Thủ cũng đánh ra chân hỏa, chẳng quản chí âm chi địa là cái vẹo gì nữa, hắn trảm ra một kiếm.
Cuồng đình vạn quân!
Trong hư không kiếm ảnh giao kích, toàn bộ Thiên Địa chấn động. Keng!!!! Một tiếng kiếm minh vang lên, hai đạo kiếm kình tán bốn phương tám hướng xé nát thân thể mấy con kiến bên dưới.
Người của Lâm Hải Thư Viện giờ phút này càng yên tĩnh, mấy người lục giai cường giả thần sắc tĩnh lặng.
Một kiếm này siêu việt cấp độ Huyền Võ tông.
Mà Chung Ly Sương cùng Khích Ngạn ẩn ẩn biết được thân phận Kim Bất Hối thì trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Tông Thủ không chỉ là thực lực cường hoành khó lường có thể chiến ngang tay với vị trung ương Vân Giới kia cũng được xưng là một trong mấy người kiệt xuất nhất.
Mấy đạo kiếm quang của Kim Bất Hối chém ra chém rụng mấy con kiến cạnh người.
Trong ánh mắt hắn thiêu đốt hỏa diễm, bỗng nhiên trong tay áo vung lên liên tục mười đạo kim phù tới giữa không trung, chúng dần dần thiêu đốt rồi sau đó từng chút một linh quang hạ xuống gia trì trên người hắn.
Miệng hắn niệm chân ngôn, cuối cùng về sau thần sắc lạnh lẽo:
- Tu vi điện hạ mặc dù không bằng ta nhưng kiếm đạo lại vượt xa Kim Bất Hối ta. Thứ cho Kim Bất Hối không cách nào chiến một trận công bình, ngày hôm nay nhất định phải toàn lực trừ ma!
Tông Thủ cũng không nói chuyện, hắn đem hết toàn lực điều tức. Loa toàn hám thế chân kình không sợ lực phản chấn này, thân thể của mình được Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết rèn luyện, hôm nay cũng nâng cao một bước.
Nhưng thực lực đến tột cùng kém đối phương một giai vị. Mới một kiếm kia mượn Lôi Dực Dương Xà hộ giá trời sinh cùng với ngoại cốt chi lực mà vẫn kém một bậc. Dựa vào võ đạo cao minh mới ngang nhau, thậm chí ẩn ẩn đè ép đối phương một chút nhưng trong cơ thể đã bị thương khá nặng.
Nếu còn tiếp tục giằng cơ, thể lực hắn nhất định chống đỡ hết nổi, vì thế trong mấy kiếm tiếp theo phải phân định thắng bại.
Không được phép phân tâm cũng không thể có nửa phần lưu thủ.
Đồng dạng vài đạo phù lục trong tay áo hắn bay ra. Số lượng chỉ có bảy, trung tâm là chữ vận và chữ thôn.
Nguyên Nhất Kiếm ở trong hồn hải của hắn bay ra chìm vào bên trong Lôi Dực Kiếm. Trong chốc lát kiếm này nhiễm lên một tầng quang hoa màu vàng.
Vòng xoáy hồn lực to lớn điên cuồng động, bảy đạo chân phù cấm cùng hình ảnh Lôi Loan phía trên giờ phút này cũng chói mắt tới cực hạn.
Tông Thủ còn đang ép tất cả lực lượng còn lại của toàn thân thì Kim Bất Hối đã xuất thủ trước.
- Thập Lục Chân Linh, kiếm cực huyền hạo!
Mười đạo phù lục hội tụ hư không hóa thành một đạo kiếm ảnh trảm xuống, bản thân Kim Bất Hối cũng đâm ra một kiếm. Hai đạo kim sắc kiếm quang, tụ tập một chỗ, lập tức dung hợp làm một, kiếm quang bạo tạc nổ tung mấy lần càng thêm to lớn.
Chỗ kiếm đi qua, mặt đất nứt vỡ, vô số phi nghĩ còn chưa tới gần đã bị dư kình kiếm quang chèm ép tới thân hình bạo liệt.
Trong một cái chớp mắt này, Kim Bất Hối cảm giác một cỗ cảm giác hồi hộp, quanh người Tông Thủ truyền ra một cỗ chấn động nguy hiểm dị thường.
- Hám Thế Kiếm Chi Nhất, đại loa toàn kiếm!
Một kiếm chém ra, thiên địa biến sắc. Toàn bộ không gian mấy trăm trượng chia làm lam hồng sắc. Hàn Băng chi lực cùng Viêm Hỏa hỗn hợp chợt lạnh chợt nóng cuốn động biến hóa.
Mỗi một thốn không gian nóng lạnh khác nhau, chỗ thì lạnh như băng, chỗ lại nóng như dung nham.
Một đạo hồng lam nhị sắc lại dẫn một chút kiếm khí lôi đình chi lực màu tím bỗng nhiên bùng lên.
Vô thanh vô tức, những nơi nó đi qua, kim sắc kiếm ảnh trong nháy mắt bị sụp đổ.
Đánh nát kim sắc kiếm quang, kiếm ảnh hồng lam uốn lượn mãi tới khi trảm trảm mặt đất mới hiện ra thần uy to lớn.
Phạm vi mấy trăm trượng cát bay đá chạy. Một khe rãnh rộng chừng hơn mười trượng điên cuồng kéo dài về phía trước, sâu không thể nhận ra, phảng phất địa liệt!
Mà thế kiếm kia rõ ràng còn biến hóa, chia làm hơn mười cái đinh ốc âm hiểm liên hệ khóa kín toàn bộ phiến không gian này.
Kim Bất Hối hơi cả kinh, đúng là không dám ngạnh kháng, cơ hồ không chút do dự bắn ra một đạo kim phù đặc dị trong tay.
Trong chớp mắt đốt thành tro bụi, sau đó thân ảnh Kim Bất Hối biến mất không thấy gì nữa. Hơn mười kiếm quang trảm tại không trung, mấy chục con kiếm ngã trên mặt đất, lúc Kim Bất Hối tái xuất hiện là ở sau lưng Tông Thủ.
- Thuấn di phù?
Lông mày Tông Thủ cau lại, tâm niệm vừa động, thế kiếm kia bỗng nhiên dừng lại. Giờ phút này không giống với nửa năm trước đó, hắn đã có lực khống chế đại loa toàn kiếm rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.