Thần Hoàng

Chương 129: Khi nào mời.

Khai Hoang

16/04/2014

Tông Thủ cười cười nhấc Tiểu Kim vào trong tay, hắn cảm giác thân thể tiểu gia hỏa này đã cứng rắn hơn không ít, bất quá vẫn còn đang đau đớn.

Vuốt ve an ủi nó một chút, Tông Thủ lại mang tới chút ít hồn dịch, hỗn hợp linh mặc vẽ mấy cái trấn định tâm thần trên người Tiểu Kim giúp nó hấp thu nguyên lực phù văn. Quả nhiên không lâu sau, Tiểu Kim yên tĩnh trở lại, lẳng lặng nằm trên người hắn.

Mà Tông Thủ cũng nhắm mắt lại, đem một tia ý niệm thăm dò vào trong thân thể Tiểu Kim. Chỉ thấy vậy miếng kim hệ Linh Mạch Châu, giờ phút này đang lẳng lặng phụ cận thú tinh của Tiểu Kim.

Một tia linh lực không ngừng tràn ra.

Tiểu gia hảo này trời sinh Nghĩ Hóa Vạn Vật, thân thể không có định mạo, có thể biến đổi hóa ngàn vạn. Mạch lạc linh lực trong cơ thể nó cũng giống như thế. Vì vậy phù khí, Linh Khí, pháp bảo thế gian này, thậm chí các loại Thiên Địa kỳ trân nó cũng có thể mo phỏng ra. Chỉ cần mô phỏng linh lực mạch lạc chuyên môn thì gần như nguyên vẹn dẫn đường linh lực này.

Vì vậy Nhị Giai kim hệ Mạch Linh Châu, hắn không thể dùng làm ngoại đan nhưng Tiểu Kim mượn vật ấy dùng đan phương đến cảnh giới tứ giai, mà nó cũng có thể dùng phương thức linh lạc đó rót linh lực vào người chủ nhân.

Tỷ như Phong Linh thanh châu tại Hắc Nê Chiểu Trạch, khi đó dùng năng lực của Tông Thủ vô pháp thúc dục vật ấy. Nhưng mà nhờ Tiểu Kim có thể sử dụng tự nhiên.

Đổi lại thì từ nay về sau Tiểu Kim chính là ngoại đan của hắn, uy năng tuy là kém không ít ngoại đan chính thức nhưng thực sự có thể khiến cho hắn đạt được bộ phận năng lực của tiên thiên Võ sư.

Chẳng qua sau một lát, Tông Thủ mày nhăn lại. Giờ phút này trong cơ thể Tiểu Kim đang thành lập linh lực mạch lạc thực sự quá đơn giản.

Chỉ hơi khẽ ngẫm nghĩ, Tông Thủ thì không chút lựa chọn nhúng tay. Ngày sau nó là thần thú vạn vật thông minh hơn người nhưng lúc này nó vẫn chỉ là một đầu Niêm Thú trí lực rất thấp mà thôi. Dù là biến cũng không thể quá thông minh.

- Tiểu gia hỏa, linh lực mạch lạc không phải kiến tạo như thế.

Dùng một tia hồn lực bắt đầu vẽ phác thảo ở trong thân thể Tiểu Kim, tiểu gia hỏa này rất vâng lời trực tiếp đi theo hồn lực của Tông Thủ phân bố cấu thành một mảnh kinh mạch dài hẹp trong người kết nối với kim hệ Linh Mạch Châu.

Tất cả đường ống nhìn như không có quy luật chút nào, nhưng nếu là nhìn từ xa thì phát giác linh lực mạch lạc là một phù trận vô cùng tinh tế và phiền phúc.

Mà đợi được tất cả thông đạo đều hoàn thành thì duệ khí canh kim bên ngoài cơ thể Tiểu Kim cũng dần dần tiêu tán.

- Còn kém một chút, mới có thể mượn ngoại đan chi lực, xông đến tứ giai phải chờ tới lần sau hấp thu thú tinh, ít nhất cũng cần hai mươi ngày.

Tông Thủ tinh tế tính toán, vừa lúc phản hồi Càn Thiên Sơn, hắn không khỏi mỉm cười, lộ vẻ yên tâm.

Giờ phút này Tiểu Kim mặc dù còn kém một bước cuối cùng, bất quá đã mượn trợ giúp của bộ phận kim hệ Linh Mạch Châu.

Tông Thủ một tay nâng tiểu gia hỏa này lên, một bên rút kiếm ra. Chỉ nghe 'Xùy~~' một tiếng nổ, một đạo kiếm khí đâm thẳng ra ngoài mấy trượng.

Ẩn ẩn có thể thấy được hỏa diễm cùng hàn vụ dây dưa hiện lên hình dạng đinh ốc, ngoài ra còn có một tia Tử Lôi lượn lờ.

Kiếm khí này lóe lên lập tức biến mất vô tung. Lông mày Tông Thủ nhếch lên, lộ ra thoả mãn vui vẻ.

- Kiếm khí vọt ra ngoài ba trượng, có thể tương đương với sơ nhập tiên thiên võ tu. Ta mượn Kim Linh châu chi lực àng khiến cho kiếm này khí lăng lệ ác liệt duệ tuyệt. Một khi chờ tiểu gia hỏa này tiến vào đến tứ giai, nhất định có thể đến năm trượng. Chỉ tiếc là kim hệ Linh Mạch Châu, nếu có thuỷ lôi hai hệ, nhất định càng thêm bá đạo!"



Thu hồi kiếm, Tông Thủ dùng sức vung lên, mái hiên trong xe xuất hiện thanh âm chấn linh, không khí chung quanh ẩn ẩn chấn động.

- Không cần mượn lôi linh cốt tựa hồ cũng có lực lượng một vạn bảy ngàn cân, khoảng cách tới tiên thiên chỉ kém một đường thôi.

Đang muốn thử thi triển khinh thân Đề Túng Thuật, Tông Thủ lại chợt chau mày. Ý niệm nhoáng cái để Tiểu Kim hóa thành một tầng màng mỏng chui vào trong tay áo hắn che dấu, còn Tông Thủ thì đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống.

Tiếp theo qua mấy tức, chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân ít ngày trước khóc lóc ra khỏi xe ngựa của hắn đang đi vào.

Tông Thủ vốn tưởng rằng nàng là đến hưng sư vấn tội (*), bất quá sau khi Hiên Viên Y Nhân đi lên thì thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái. Sau đó thì buồn bực không lên tiếng, đem một lọ đan dược đưa tới trước mặt Tông Thủ.

Tông Thủ nhíu mày, đem chai thuốc cầm trong tay, có chút nghi ngờ hỏi:

- Đây là cái gì?

- Phương thuốc chỉ dùng cho ngươi, sau khi cải tiến luyện chế Thông Linh Huyền Ý Đan! Ta gia nhập lộ linh thảo cùng Huyên Trúc Tâm, khả năng so ra kém phương thuốc nguyên bản của ngươi, bất quá tự tin hiệu lực không kém. Nó có thể phối hợp mạch linh đan phục dụng hoặc làm yếu bớt thống khổ để ngươi chịu đựng lâu hơn. Có thể nhờ mạch linh đan rèn luyện hồn lực, coi như là hỗ trợ lẫn nhau.

Hiên Viên Y Nhân có chút mỏi mệt giải thích, thần sắc tiều tụy. Hai mắt đỏ giống như giống như quả anh đào, hiển nhiên sau khi trở về còn khóc hồi lâu.

- Thì ra là thế!

Trong lòng Tông Thủ cảm thấy ấm áp. Trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn gật nhẹ đầu mở nắp bình ra, vị hôn thê của hắn đúng là tài đại khí thô. Trong cái gọi là Thông Linh Huyền Ý Đan chừng trăm viên, dược liệu chi tiêu giá trị xa xỉ.

Luyện chế loại linh đan này, Ngân Ti Thán bình thường vô dụng, phải dùng Môi Tinh hiếm gặp mới được.

Trong lòng vui mừng, Tông Thủ không chút khách khí thu hồi thuốc, hắn biết xuất khiếu cảnh của chính mình cần ngưng tụ ba miếng thực phù đã có tin tức manh mối.

Tiếp theo Tông Thủ lại đau đầu một hồi, cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, muốn Hiên Viên Y Nhân biết được tác dụng của Hàn Linh Huyền Ý Đan chỉ sợ còn cần lại lộ ra một ít điểm tỉnh mới được.

Ánh mắt Tông Thủ lóe lên, hắn nhướng mày:

- Thông Linh Huyền Ý Đan của ngươi thoạt nhìn cũng không tệ nhưng có hơi bỏ gốc lấy ngọn? Không biết viên thuốc này còn có hiệu quả băng hồn không? Ta trước kia từng xem qua một quyển Dược Thư nói là băng lam linh thảo đánh bại tâm hoả, trấn tâm thần. Vậy Tuyết Đế Tử cũng có thể trừ hoả lực, khiến cho gan thanh phổi minh. Đan này của ngươi chênh lệch quá nhiều với Hàn Linh Huyền Ý Đan.

Hiên Viên Y Nhân chán nản một hồi, có chút không thích, tính nàng ôn hòa ổn trọng, mặc dù giận thế nào cũng sẽ không dễ dàng nổi giận. Nhất không được phép người khác hoài nghi bổn sự luyện đan của nàng, Thông Linh Huyền Ý Đan nàng nghiên cứu kỹ dược lý, chuyên vì Tông Thủ chế ra đan phương thay thế, dược hiệu làm sao có thể kém chứ?

Nhưng lập tức trong lòng khẽ động, trong mắt nàng lộ vẻ kích động, vội tóm tay Tông Thủ hỏi:

- Ngươi nói Băng Lam Thảo đánh bại tâm hoả, trấn tâm thần. Tuyết Đế Tử cũng có thể trừ hoả lực, khiến cho gan thanh phổi minh. Lời ấy thật là? Không biết là xuất phát từ Dược Thư nào?

Tông Thủ chỉ cảm thấy tay mình bị một cái kím sắt bóp cứng, hơi cảm thấy đau đớn. Hắn biết lực đạo của cô bé này đã không thấp hơn nghìn cân, đủ bóp chết một đầu yêu thú cấp hai rồi, may mắn là hắn hôm nay luyện cốt thành công mới không có bị bóp vụn.

Nhướng mày một cái rồi giãn ra, Tông Thủ vui vẻ như cũ nói:



- Dược Thư đó ta không nhớ rõ, tàng thư Càn Thiên Sơn rất nhiều, Lâm Hải Thư Viện còn có Tam đại thư khố, ai nhớ rõ là quyển nào? Y Nhân tiểu tỷ thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?

Thần sắc Hiên Viên Y Nhân khẽ giật mình, có chút thất thần chán nản thu tay lại, mãi sau một lúc lâu mới khôi phục lại bình tĩnh. Nhớ tới những lỗ kim trên người một ngày trước, nàng dùng ánh mắt khác lạ nhìn kỹ Tông Thủ.

Tông Thủ bị nàng nhìn mà cảm thấy chột dạ, mí mắt không tự kìm hãm được nhảy lên, trong lòng thì thầm nghĩ, hẳn là cô bé này rốt cục phát hiện sự bất phàm của mình rồi sao? Viên Minh Châu như mình quả nhiên giấu không được quang hoa tuyệt thế, ngay cả nha đầu thuần khiết này cũng nhận ra.

Đang âm thầm chờ mong, lại chỉ nghe Hiên Viên Y Nhân mặt lộ vẻ cảm kích nói:

- Thế tử tinh thông châm cứu thuật? Có thể biết được mạch linh đan cùng Hàn Linh Huyền Ý Đan hai loại đan phương và dược hiệu Băng Lam Thảo cùng Tuyết Đế Tử, hơn phân nửa cũng tinh thông dược lý. Cái gọi là bệnh lâu thành y, chắc hẳn thế tử vì thân thể song mạch của vì chính mình nghĩ tới vô số biện pháp. Hôm qua cứu ta là thế tử đúng không? Là Y Nhân hiểu lầm ngươi rồi.

Tông Thủ ngây ngốc ngay tại chỗ, trong lòng cười khổ im lặng. Sau một lát mới tự giễu cười cười, cũng may, cuối cùng không có bị người ta ngộ nhân là sắc lang.

Mà lúc này ngữ khí của Hiên Viên Y Nhân đột nhiên chuyển biến:

- Bất quá khi đó thế tử tuy là sự cấp tòng quyền nhưng thân thể và sự trong sạch của Y Nhân đều bị mất sạch. Hôm nay việc đã đến nước này, không biết thế tử chuẩn bị khi nào đến đề cập hôn sự với phụ mẫu ta?

Dứt lời, đôi tinh mâu của nàng bình tĩnh trừng lớn, lộ ra vẻ thấp thỏm không yên.

Tông Thủ ngạc nhiên đối mắt nhìn nàng, ba phen mấy bận há miệng muốn nói lại nuốt trở về. Đối với đôi mắt này, hắn thật sự nói không nên lời từ hôn.

Trong lòng đang cảm giác uể oải, sao có vẻ như mình càng ngày càng cảm giác bội tình bạc nghĩa phụ lòng người ta thế không biết.? Chính không biết nên như thế nào trả lời mới tốt, chợt nghe bên ngoài Sơ Tuyết bỗng nhiên kêu to:

- Thiếu chủ, tại đây có sương mù, Liên Thúc lái xe ở chỗ này vòng vo hồi lâu đều không ra được. Hình như là lạc đường.

Tông Thủ lập tức như được đại xá vội vàng chạy ra thùng xe. Mà đợi được hắn tìm đến càng xe chỉ thấy trước mắt là một mảng lớn sương mù che phủ tầm mắt. Dường như là đưa thân vào ở trong Vân Hải, ngoài ba mươi trượng cũng không nhận thấy.

Cũng may chiếc xe kia của Hiên Viên Y Nhân nhanh theo sát ở phía sau cũng không thất lạc. Bất quá Lý Vân Nương không dám mặc kệ Ngự Phong Câu chạy băng băng mà ngồi xuống càng xe cẩn thận khống chế xe ngựa.

Tông Thủ nhìn bốn phía một cái cũng không biết nơi này rốt cuộc là đâu, chỉ biết là phi thường trống trải hơn nữa địa thế bằng phẳng.

Hai chiếc Vân Xa chạy băng băng ở chỗ này cơ hồ không có cái gì gập ghềnh:

- Nơi bình nguyên này sao lại lạc đường?

Lông mày Tông Thủ nhíu lại nghi hoặc vạn phần. Liên Phàm chính là Tiên Thiên Võ sư, vô luận là linh giác, phương hướng cảm giác viễn siêu thường nhân. Mặc dù nơi này có sương mù, cũng ít nhất có thể nhìn ra ngoài sáu mươi trượng, cơ bản không bị ảnh hưởng.

Hơn nữa đoạn đường này đi thẳng phía tây không chuyển hướng, sao có thể mất phương hướng chứ?

Ngay sau đó, Tông Thủ lại ngửa đầu nhìn lên trời, sau một hồi lâu, trong mắt mới ẩn ẩn lộ ra vài phần tàn khốc.

- Mấy ngày này Thiên Can Địa Táo, sương mù tựa hồ không phải hình thành do tự nhiên, hơn nữa phạm vi cực lớn, ít nhất cũng bao phủ trăm dặm. Không phải linh trận chi lực chính là Linh Pháp Triệu Lai. Chẳng lẽ là có người muốn gây bất lợi với ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook