Chương 411: Khóa tâm định phách. (2)
Khai Hoang
09/06/2014
Còn lại bình bạch ngọc, Tông Thủ mở nắp bình ra, lập tức nghe được mùi thuốc tanh nồng nặc:
- Long Huyết Túy Thân Đan?
Thứ này là do Tuyệt Long Thành trong vạn năm qua tru sát vô số long tộc. Dùng long huyết luyện đan, Long Huyết Túy Thân Đan chính là một loại trong đó, chỉ là tứ giai đan dược mà thôi, không mạnh hơn chút ít linh đan Hiên Viên Y Nhân luyện chế bao nhiêu.
Bất quá nếu là long huyết, tự nhiên là có kỳ hiệu của nó, sau khi ăn vào chẳng những có thể được long lực, thậm chí trong truyền thuyết Nhân tộc có được một vài loại thần thông của long tộc.
Khó hơn được chính là, số lượng đan dược này trong bình ngọc thật lớn. Lắc thân bình phỏng đoán, chí ít số lượng phải 200. Tông Thủ cười cười tiện tay đem một hạt Long Huyết Túy Thân Đan ném vào miệng.
Hương vị không được tốt lắm, không có hương vị ngọt như linh đan Y Nhân luyện chế, còn có mùi tanh, rất khó ăn.
Bất quá sau khi ăn vào thì toàn thân phảng phất như bị đặt lên hỏa lò, muốn thiêu đốt lên.
Tông Thủ không thèm để ý chút nào nhìn về phía hai kiện đồ vật khác trong tay. Trong cây đèn tổng cộng có bốn loại, trừ khay ngọc cùng chén nhỏ lưu ly ra thì có một kiện Linh Khí, một tấm đạo phù.
Trong đó một kiện hình mũi khoan màu sắc đỏ sậm, như là dùng vô số long huyết ngưng kết trên thân nó, che dấu mọi màu sắc vốn có.
- Đây là Phá Long Trùy?
Trong lòng Tông Thủ hơi chấn động, thứ này đại danh đỉnh đỉnh, trong truyền thuyết chỉ có ba kiện.
Đẳng cấp Linh Khí là bát giai nhưng chuyên phá các loại thần thông cùng hộ thân cương khí của long tộc.
Trong trò chơi Thần Hoàng, băng ly độc hại ven hồ Thủy Tiên chính là trước bị vật ấy trọng thương, sau đó bị gần vạn người chơi vây công thân vẫn. Trong đầu của Tông Thủ lóe lên linh quang, cuối cùng cũng minh bạch Huyền Lãng Tôn Giả rốt cuộc là như thế nào tiến vào mê quật không người nào có thể vào.
- Mượn uy lực của chùy này, Long Ảnh lão nhân dùng chân long kiếm ý bố trí xuống cấm chế sẽ bị kích phá. Chỉ là Huyền Lãng vì sao lại muốn đem Phá Long Trùy đặt ở nơi này? Hẳn là người này từ đó về sau không còn ý định lấy lại báu vật sao?
Tông Thủ lại vội vàng nhìn về một vật phía sau, hắn lờ mờ cảm giác, vật ấy nhất định là điểm mấu chốt.
Phía trên Phù lục chảy xuôi theo Linh Năng nồng hậu dày đặc dị thường nhìn không ra cấp bậc cụ thể.
Phù văn không phải loại thông thường trên thế gian, Tông Thủ tinh tế phân biệt chỉ nhận được non nửa.
Bất quá sau phù lục có một trang giấy viết một hàng chữ.
- Hai mươi sáu năm trước, ta từng may mắn được trưởng lão triệu tập, hợp lực vây giết Long Linh tiên tử. Không ngờ vừa thấy nàng đã yêu đơn phương ngay. Tơ vương hơn hai mươi năm, không cách nào dứt bỏ, ba năm trước chợt nghe thành chủ luyện Thái Huyền Tỏa Tâm Định Phách Phù muốn nắm giữ Long Linh tiên tử. Huyền Lãng không đành lòng, thời gian còn lại không nhiều, phản bội cả đời...
Lời nói của hắn đằng sau nữa rất rườm rà, túm lại là Huyền Lãng không đành lòng người mình yêu thầm làm long bộc, vì thế đã lấy phù cùng chín giọt chân long chi huyết, tính cả mấy chục Linh Khí bỏ trốn.
Còn nói người đời sau thấy được vật ấy, hơn phân nửa là truyền thừa của Long Ảnh lão nhân, nhất định sẽ không để cho những vật này rơi vào tay Tuyệt Long Thành.
Tiếp nữa là thao thao bất tuyệt đề cập chính mình yêu say đắm vị Long Linh tiên tử kia ra sao, ngày đêm nhớ mong, túm lại phát nữa là nói những lời đại loại thế, đọc mà rất buồn nôn.
- Khóa tâm định phách sao?
Tông Thủ nhìn chằm chằm phù lục trong tay, trong đó tuyệt đại đa số vẫn không nhận biết.
Bất quá nếu đã biết công dụng cụ thể của phù này thì ngược lại có thể thoáng suy tính ra một hai loại huyền diệu.
Sau một lát sắc mặt Tông Thủ khẽ biến, tay nắm phù lục có hơi run rẩy.
Phù này hắn xác định trên bậc tiên cấp, hơn nữa còn là luyện pháp đặc dị.
Ngay tiếp theo trong nháy mắt, Tông Thủ chợt nghe được cách đó không xa truyền đến một thanh âm đắc chí mỉm cười.
- Buồn cười! Buồn cười! Buồn cười! Cơ quan Tuyệt Long Thành tính toán tường tận gần đến cuối cùng vẫn như ruồi không đầu, buồn cười Lăng Vân tông Long Nhược hao tổn tâm cơ lại tay không mà về. Bảo bối của Huyền Lãng Tôn Giả lưu lại cuối cùng phải rơi vào tay Kim Bất Hối ta.
Thanh âm quen thuộc cực kỳ, không phải là Kim Bất Hối thì còn ai?
Sườn núi của Tụ Long Sơn, hai cửa nội ngoại môn vẫn đóng chặt. Nơi đây đã không có một bóng người, chỉ còn lại có mấy vị bát giai cường giả lưu ở ngoài cửa.
Tuy nhiên họ không có ý rời đi, từng người chọn một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt minh tưởng tu hành, có người nhìn xuống Vân Hải như có điều suy nghĩ. Thần thái khác nhau, đều lẳng lặng chờ.
Bất quá ngay tại giây lát, sự bình tĩnh này đã bị một đạo hồng sắc quang hoa đột nhiên từ phía trên nhảy xuống. Tốc độ bay cực nhanh nghe rợn cả người. Vừa mới hiện ra bóng dáng nơi chân trời xa, sau một khắc lập tức xuất hiện trên đỉnh núi.
Chỉ thấy là một vị thiếu nữ toàn thân áo đỏ, tay cầm một cái dù hồng lơ lửng híp mắt nhìn về phía nội môn.
- Thái nguyên Tiên Tử?
Huyền Thái Cực đứng đầu mọi người giờ phút này ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, thận trọng đánh giá thiếu nữ thanh danh lên cao ngắn ngủn vài thập niên.
Sau đó hắn cúi người thi lễ nói:
- Thái Cực bái kiến Thủy Tiên tử, không biết Tiên Tử giá lâm nơi đây là vì chuyện gì?
Nghiêm khắc mà nói, hai người là cùng thế hệ. Bất quá tu giả ngoại trừ bối phận ra còn lấy tiêu chí cường giả vi tôn.
Thủy Lăng Ba chỉ dùng ngắn ngủn ba mươi năm đạt đến trình độ sánh vai cùng cường giả đỉnh phong thế gian cảnh giới, viễn siêu hơn bất kỳ nhân vật nào trong đồn lứa, vì thế mà Huyền Thái Cực mới không dám bất kính.
Mấy vị bát giai cường giả chung quanh cũng đem ánh mắt chú mục trên người nàng, vừa cảm giác hiếu kỳ lại mang theo một chút ý đề phòng. Thủy Lăng Ba lại không để ý tới, ngưng lông mày nghĩ chốc lát, mới lắc đầu:
- Không có gì, bổn tiên tử chỉ vì một người mà đến. Tên kia là đồng môn của ta. Lần này làm không tốt không biết sẽ xảy ra tình huống gì, vì thế tới sớm tránh để hắn bị mọi người khi dễ.
Chợt chứng kiến thần sắc cảnh giác của mọi người, nàng lập tức cười lạnh một tiếng:
- Yên tâm đi! Đám đệ tử đích truyền của các ngươi, Thủy Lăng Ba ta còn không để trong mắt! Bổn tiên tử không tới mức vì đám tôm tép nhãi nhép đó mà ngàn dặm xa xôi tìm tới đây.
Huyền Thái Cực lập tức nhẹ nhẹ nhàng thở ra, không phải là tốt rồi, nếu không đám người thật đúng là ngăn không được.
Hắn biết Thủy Lăng Ba tuy là xuất thân Thương Sinh Đạo Thái Nguyên Tông nhưng xưa nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, khinh thường người nói dối. Thần sắc Huyền Thái Cực cũng khôi phục hòa hoãn, nhẹ giọng cười nói:
- Tiên Tử nói quá lời! Là chúng ta không phải. Như vậy Thái nguyên Tiên Tử hơn phân nửa là vì Triệu Yên Nhiên đúng không? Nàng này tư chất rất cao minh, tiến cảnh có thể nói thần tốc. Thất Linh Tông lần này tìm được một đệ tử giỏi, nhất định truyền thừa tốt.
- Long Huyết Túy Thân Đan?
Thứ này là do Tuyệt Long Thành trong vạn năm qua tru sát vô số long tộc. Dùng long huyết luyện đan, Long Huyết Túy Thân Đan chính là một loại trong đó, chỉ là tứ giai đan dược mà thôi, không mạnh hơn chút ít linh đan Hiên Viên Y Nhân luyện chế bao nhiêu.
Bất quá nếu là long huyết, tự nhiên là có kỳ hiệu của nó, sau khi ăn vào chẳng những có thể được long lực, thậm chí trong truyền thuyết Nhân tộc có được một vài loại thần thông của long tộc.
Khó hơn được chính là, số lượng đan dược này trong bình ngọc thật lớn. Lắc thân bình phỏng đoán, chí ít số lượng phải 200. Tông Thủ cười cười tiện tay đem một hạt Long Huyết Túy Thân Đan ném vào miệng.
Hương vị không được tốt lắm, không có hương vị ngọt như linh đan Y Nhân luyện chế, còn có mùi tanh, rất khó ăn.
Bất quá sau khi ăn vào thì toàn thân phảng phất như bị đặt lên hỏa lò, muốn thiêu đốt lên.
Tông Thủ không thèm để ý chút nào nhìn về phía hai kiện đồ vật khác trong tay. Trong cây đèn tổng cộng có bốn loại, trừ khay ngọc cùng chén nhỏ lưu ly ra thì có một kiện Linh Khí, một tấm đạo phù.
Trong đó một kiện hình mũi khoan màu sắc đỏ sậm, như là dùng vô số long huyết ngưng kết trên thân nó, che dấu mọi màu sắc vốn có.
- Đây là Phá Long Trùy?
Trong lòng Tông Thủ hơi chấn động, thứ này đại danh đỉnh đỉnh, trong truyền thuyết chỉ có ba kiện.
Đẳng cấp Linh Khí là bát giai nhưng chuyên phá các loại thần thông cùng hộ thân cương khí của long tộc.
Trong trò chơi Thần Hoàng, băng ly độc hại ven hồ Thủy Tiên chính là trước bị vật ấy trọng thương, sau đó bị gần vạn người chơi vây công thân vẫn. Trong đầu của Tông Thủ lóe lên linh quang, cuối cùng cũng minh bạch Huyền Lãng Tôn Giả rốt cuộc là như thế nào tiến vào mê quật không người nào có thể vào.
- Mượn uy lực của chùy này, Long Ảnh lão nhân dùng chân long kiếm ý bố trí xuống cấm chế sẽ bị kích phá. Chỉ là Huyền Lãng vì sao lại muốn đem Phá Long Trùy đặt ở nơi này? Hẳn là người này từ đó về sau không còn ý định lấy lại báu vật sao?
Tông Thủ lại vội vàng nhìn về một vật phía sau, hắn lờ mờ cảm giác, vật ấy nhất định là điểm mấu chốt.
Phía trên Phù lục chảy xuôi theo Linh Năng nồng hậu dày đặc dị thường nhìn không ra cấp bậc cụ thể.
Phù văn không phải loại thông thường trên thế gian, Tông Thủ tinh tế phân biệt chỉ nhận được non nửa.
Bất quá sau phù lục có một trang giấy viết một hàng chữ.
- Hai mươi sáu năm trước, ta từng may mắn được trưởng lão triệu tập, hợp lực vây giết Long Linh tiên tử. Không ngờ vừa thấy nàng đã yêu đơn phương ngay. Tơ vương hơn hai mươi năm, không cách nào dứt bỏ, ba năm trước chợt nghe thành chủ luyện Thái Huyền Tỏa Tâm Định Phách Phù muốn nắm giữ Long Linh tiên tử. Huyền Lãng không đành lòng, thời gian còn lại không nhiều, phản bội cả đời...
Lời nói của hắn đằng sau nữa rất rườm rà, túm lại là Huyền Lãng không đành lòng người mình yêu thầm làm long bộc, vì thế đã lấy phù cùng chín giọt chân long chi huyết, tính cả mấy chục Linh Khí bỏ trốn.
Còn nói người đời sau thấy được vật ấy, hơn phân nửa là truyền thừa của Long Ảnh lão nhân, nhất định sẽ không để cho những vật này rơi vào tay Tuyệt Long Thành.
Tiếp nữa là thao thao bất tuyệt đề cập chính mình yêu say đắm vị Long Linh tiên tử kia ra sao, ngày đêm nhớ mong, túm lại phát nữa là nói những lời đại loại thế, đọc mà rất buồn nôn.
- Khóa tâm định phách sao?
Tông Thủ nhìn chằm chằm phù lục trong tay, trong đó tuyệt đại đa số vẫn không nhận biết.
Bất quá nếu đã biết công dụng cụ thể của phù này thì ngược lại có thể thoáng suy tính ra một hai loại huyền diệu.
Sau một lát sắc mặt Tông Thủ khẽ biến, tay nắm phù lục có hơi run rẩy.
Phù này hắn xác định trên bậc tiên cấp, hơn nữa còn là luyện pháp đặc dị.
Ngay tiếp theo trong nháy mắt, Tông Thủ chợt nghe được cách đó không xa truyền đến một thanh âm đắc chí mỉm cười.
- Buồn cười! Buồn cười! Buồn cười! Cơ quan Tuyệt Long Thành tính toán tường tận gần đến cuối cùng vẫn như ruồi không đầu, buồn cười Lăng Vân tông Long Nhược hao tổn tâm cơ lại tay không mà về. Bảo bối của Huyền Lãng Tôn Giả lưu lại cuối cùng phải rơi vào tay Kim Bất Hối ta.
Thanh âm quen thuộc cực kỳ, không phải là Kim Bất Hối thì còn ai?
Sườn núi của Tụ Long Sơn, hai cửa nội ngoại môn vẫn đóng chặt. Nơi đây đã không có một bóng người, chỉ còn lại có mấy vị bát giai cường giả lưu ở ngoài cửa.
Tuy nhiên họ không có ý rời đi, từng người chọn một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt minh tưởng tu hành, có người nhìn xuống Vân Hải như có điều suy nghĩ. Thần thái khác nhau, đều lẳng lặng chờ.
Bất quá ngay tại giây lát, sự bình tĩnh này đã bị một đạo hồng sắc quang hoa đột nhiên từ phía trên nhảy xuống. Tốc độ bay cực nhanh nghe rợn cả người. Vừa mới hiện ra bóng dáng nơi chân trời xa, sau một khắc lập tức xuất hiện trên đỉnh núi.
Chỉ thấy là một vị thiếu nữ toàn thân áo đỏ, tay cầm một cái dù hồng lơ lửng híp mắt nhìn về phía nội môn.
- Thái nguyên Tiên Tử?
Huyền Thái Cực đứng đầu mọi người giờ phút này ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, thận trọng đánh giá thiếu nữ thanh danh lên cao ngắn ngủn vài thập niên.
Sau đó hắn cúi người thi lễ nói:
- Thái Cực bái kiến Thủy Tiên tử, không biết Tiên Tử giá lâm nơi đây là vì chuyện gì?
Nghiêm khắc mà nói, hai người là cùng thế hệ. Bất quá tu giả ngoại trừ bối phận ra còn lấy tiêu chí cường giả vi tôn.
Thủy Lăng Ba chỉ dùng ngắn ngủn ba mươi năm đạt đến trình độ sánh vai cùng cường giả đỉnh phong thế gian cảnh giới, viễn siêu hơn bất kỳ nhân vật nào trong đồn lứa, vì thế mà Huyền Thái Cực mới không dám bất kính.
Mấy vị bát giai cường giả chung quanh cũng đem ánh mắt chú mục trên người nàng, vừa cảm giác hiếu kỳ lại mang theo một chút ý đề phòng. Thủy Lăng Ba lại không để ý tới, ngưng lông mày nghĩ chốc lát, mới lắc đầu:
- Không có gì, bổn tiên tử chỉ vì một người mà đến. Tên kia là đồng môn của ta. Lần này làm không tốt không biết sẽ xảy ra tình huống gì, vì thế tới sớm tránh để hắn bị mọi người khi dễ.
Chợt chứng kiến thần sắc cảnh giác của mọi người, nàng lập tức cười lạnh một tiếng:
- Yên tâm đi! Đám đệ tử đích truyền của các ngươi, Thủy Lăng Ba ta còn không để trong mắt! Bổn tiên tử không tới mức vì đám tôm tép nhãi nhép đó mà ngàn dặm xa xôi tìm tới đây.
Huyền Thái Cực lập tức nhẹ nhẹ nhàng thở ra, không phải là tốt rồi, nếu không đám người thật đúng là ngăn không được.
Hắn biết Thủy Lăng Ba tuy là xuất thân Thương Sinh Đạo Thái Nguyên Tông nhưng xưa nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, khinh thường người nói dối. Thần sắc Huyền Thái Cực cũng khôi phục hòa hoãn, nhẹ giọng cười nói:
- Tiên Tử nói quá lời! Là chúng ta không phải. Như vậy Thái nguyên Tiên Tử hơn phân nửa là vì Triệu Yên Nhiên đúng không? Nàng này tư chất rất cao minh, tiến cảnh có thể nói thần tốc. Thất Linh Tông lần này tìm được một đệ tử giỏi, nhất định truyền thừa tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.