Chương 254: Không chịu thua
Khai Hoang
07/05/2014
Nghe được thanh âm bên kia của Sài Nguyên, Tông Thủ lập tức vui mừng, khóe môi nhếch lên, quả nhiên là không ngoài sở liệu.
Những người này kỳ thật cũng thực buồn cười, thực tưởng chính mình sẽ không ngọc thạch câu phần?
Mà Tông Nguyên cũng nhẹ thở ra một hơi, đến cùng việc này không có phát sinh theo hướng bết bát nhất.
Chợt hắn lại vui vẻ, bức Sài thị cùng Phong Hùng nhất tộc gia nhập, thực lực dưới trướng Tông Thủ nhất định là bạo tăng lần nữa.
Ngày hôm nay Yêu Vương chi tranh, đã không sai biệt lắm có bảy thành phần thắng.
Tông Thủ không nghĩ quá nhiều, giục ngựa hướng Sài Nguyên đi tới. Hắn cũng không sợ người này lại đột nhiên trở mặt, nếu là thật sự muốn động thủ thì không sợ mượn đầu người của Sài Nguyên lập uy!
Mặc dù biết rõ đối phương là lão thần của Tông Vị Nhiên, Tông Thủ cũng đồng dạng không quan tâm.
Đối với địch ta, hắn từ trước đến nay phân chia rất rõ ràng. Trong tộc Phong Hùng không phải là không có chi hệ khác có thể bồi dưỡng.
Tông Nguyên cùng Ly Lạc chú ý cẩn thận, cảnh giác Sài Nguyên làm khó dễ. Bất quá khi một đoàn người tới trước mặt Phong Hùng tộc trưởng Hạo Quốc Công đã thấy Sài Nguyên vẻ mặt thất hồn lạc phách, phảng phất là tâm đã chết, mặt như tro tàn.
Hổ Trung Nguyên không khỏi giật giật khóe môi, trong lòng âm thầm thương cảm. Biết được Sài Nguyên xưa nay tâm cao khí ngạo, lần này bị Tông Thủ cưỡng bức bách hàng, đối với hắn mà nói đúng là đả kích nặng trước đó chưa từng có.
Tông Thủ không để ý đến hắn, chỉ nhìn Tông Minh bị vứt trên mặt đất. Người này toàn thân Luân Mạch yếu huyệt bị chế trụ, bất quá còn có thể mở miệng.
Trông thấy Tông Thủ tới thì dùng ngữ khí âm trầm nói:
- Thế tử còn không thả ta ra? Bản tôn là Thiên Hồ Tông thị Đại trưởng lão, Tông Thủ ngươi bây giờ vẫn chỉ là thế tử mà thôi. Chỉ cần ngươi một ngày không có kế thừa Yêu Vương vị, Tông Minh ta có thể quản ngươi một ngày! Ngươi gặp mặt trưởng bối mà như thế? Không biết Tông Vị Nhiên dạy ngươi như thế nào, đúng là cuồng vọng bất hiếu, không biết lớn nhỏ!
Tông Thủ âm thầm líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ người này chẳng lẽ còn không biết tình cảnh của mình bây giờ?
Nhìn hai bên một chút, Tông Lam Ly Lạc đều cau mày hiển nhiên cũng rất phản cảm.
Thấy mấy người trước mắt đều dần dần lộ ra sát ý. Tông Minh rốt cuộc là không dám quá phận kích thích, mắng hồi lâu, biết rõ Tông Thủ không có ý buông tha thì ngược lại đi khích lệ Sài Nguyên, một bên giãy dụa một bên lớn tiếng nói:
- Sài huynh còn không mau động thủ? Dùng thực lực của ngươi, ở trong mười bước chặn đánh giết nghiệp chướng này rất đơn giản, chẳng lẽ thật muốn để cho phế vật này, kế thừa này Càn Thiên Sơn? Khi đó vô luận Phong Hùng Sài thị các ngươi hay là Thiên Hồ Tông thị ta đều đồng dạng sẽ bị suy tàn? Sớm chấm dứt nghiệp chướng này vậy thì sự tình gì cũng sẽ không có.
Bị Tông Minh nói nghiệp chướng này, nghiệp chướng nọ, Tông Thủ thực sự không tức giận, lẳng lặng nhìn hai người.
Chỉ thấy Sài Nguyên cúi đầu như cũ cũng không biết đang suy nghĩ gì, bất quá xác thực không có ý động thủ. Lúc này Tông Thủ mới tiếc nuối than nhẹ một tiếng, Lôi Dực Kiếm trong tay "keng" một tiếng rút khỏi vỏ.
Tông Minh khẽ giật mình, tiếp theo là phảng phất ý thức được cái gì, sắc mặt lại biến, chửi ầm lên:
- Tông Thủ ngươi dám giết ta? Ta là trưởng lão Tông thị, là đường bá của ngươi. Tông Minh ta không có tội, ai cũng đừng nghĩ giết ta. Nghiệp chướng ngươi ngày hôm nay nếu dám đụng tới một ngón tay của ta, cả đời này đừng hòng kế thừa tộc trưởng Tông thị chúng ta. Phía trên Tông Minh còn có Tông Bá chắc chắn dùng gia pháp...
- Tông thị tộc trưởng? Vô cớ?
Tông Thủ nghe vậy cười cười, không thèm để ý chút nào, hắn giục ngựa đi qua trực tiếp một kiếm cắt đầu xuống. Một tiếng giòn vang, Tông Minh đầu thân hai đoạn, đầu lâu quẳng xuống.
Sài Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc mà nhìn đầu lâu kia bay lên, lại rơi xuống đất lăn lông lốc.
Có vẻ hắn không thể tưởng được, Tông Thủ ra tay sát nhân quả quyết lưu loát như thế.
Chợt trong lòng Sài Nguyên khẽ nhúc nhích, bình tĩnh mà nhìn thi thể của Tông Nguyên.
Vị đại trưởng lão Tông thị cho dù xa không bằng hắn, mà dù sao cũng Địa Luân bát mạch, toàn thân da thịt cứng rắn như thép.
Phía dưới Bí Võ Sư cho dù là tùy ý đám người chém cũng không thể sứt mẻ gì.
Đầu lại là chỗ cứng nhất mà còn bị chém đứt, hoặc là thực lực của thế tử đã đạt tới cảnh giới nhất định hoặc là cầm trong tay lưỡi dao sắc bén.
Nhưng lại nghĩ tới song mạch thân thể, tiếp xúc có thể tập võ, đoán chừng cũng khó có thành tựu quá lớn.
Thấy ánh mắt Tông Thủ lần nữa nhìn về phía mình, Sài Nguyên mới âm thầm thở dài, mở miệng nói:
- Tám vạn tướng sĩ của Phong Hùng nhất tộc ta nguyện cho thế tử điều khiển! Bất quá thế tử cần biết chó cùng rứt giậu. Tông Thế công tử có Đạo Danh Tông cùng Huyền Tố Tông tương trợ, lại có Tuyết thị quan hệ thông gia chi viện. Nếu là bị ép, vô luận chuyện gì cũng dám làm, có câu lùi một bước trời cao biển rộng.
Tông Thủ nghe vậy lại lắc đầu, có chút thất vọng. Xem ra Sài Nguyên đến bây giờ còn hướng tâm về gia hỏa kia.
Bất quá hắn cũng lười quản đối phương nghĩ như thế nào, không muốn nghe nữa, trực tiếp ngắt lời, khóe môi hơi lộ ý trào phúng:
- Không cần nói nữa! Phương pháp thỏa hiệp ta không thực hiện được. Mặc dù muốn cùng ta dốc sức liều mạng, muốn đem toàn bộ Càn Thiên Sơn thành kéo xuống nước, hắn cũng muốn có bổn sự này mới được. Hạn ngươi nửa khắc đồng hồ đưa ra một nhà già trẻ Sài thị cho ta. Một phút đồng hồ về sau, cần trong tư quân của ngươi rút ra sáu vạn tướng sĩ, theo ta cùng đi Linh gia ở tây thành.
Sài Nguyên nhíu mày, đưa vợ con đi qua làm vật thế chấp cũng không phải ngoài dự kiến. Nhưng mà vài câu phía sau lại làm hắn kinh hãi vô cùng.
Tiếp theo là cảm giác lạnh lẽo, âm thầm tự giễu, đối phương đã có thể nghĩ đến chính mình hàng phục, thì như thế nào sẽ không thể tưởng được phương pháp kế tiếp thu quan?
Đỉnh Trấn Càn Phong ngay tại thời điểm Sài Nguyên bắt Tông Minh.
Trên bệ đá, nhất thời là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Hai người Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi cố nhiên là ngơ ngẩn tại chỗ, phía sau bọn họ những hộ vệ kia đồng dạng là ngơ ngác đứng yên không động đậy.
Bọn họ đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị, nhìn phía dưới.
- Thủ đoạn của Thế tử quả nhiên là quả quyết lăng lệ ác liệt, cũng ngoài dự đoán của mọi người!
Khi huyết quang phiêu khởi xa xa hơn vài chục dặm, Tông Thủ một kiếm chém đầu lâu Tông Minh xuống, Khâu Vi ngược lại hít hàn khí, trong mắt dị trạch chớp liên tục:
- Nếu không hàng, tức thì trực tiếp cùng địch chém giết, hảo khí phách. Dù thế tử không cách nào tập võ, nhưng tâm tính thao lược lại đủ làm một thành một quân, vua của một quốc gia!
- Là ngày hôm nay chết, hay là ngày mai chết, lựa chọn này cũng phải suy nghĩ một chút. Cho dù là ta cũng phải lùi một bước. Cho dù là qua mấy tháng Càn Thiên Sơn sẽ diệt vong cũng có thể chuẩn bị thêm mấy tháng. Tông Thế cố nhiên nhìn thấu ta, nhưng thế tử chúng ta cảm giác không phải là nhìn thấu bọn hắn? Hổ Thiên Thu ta nguyên lai vẫn còn xem thường Thủ nhi.
Hổ Thiên Thu vừa nói, một bên thầm nghĩ không cách nào tập võ sao? Vậy cũng chưa hẳn.
Để cho hắn không tự kìm hãm được mà rõ ràng cũng tâm ngứa khó nhịn. Không biết Tông Thủ khi nào mới có thể khiến cái này lão thần biết được, đám người sai lầm như thế nào.
Hổ Thiên Thu nhếch môi lộ ra một cái răng nanh, tiếp theo lại mạnh mẽ lắc đầu:
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Bây giờ nhìn tình hình, thế tử chúng ta đã không định đàm phán với những người Tông Thế mà trực tiếp càn quét đi qua, xúc căn cơ tiền vốn của bọn hắn. Ha ha, biện pháp này, ta thích! Thật là bá đạo.
Khâu Vi hơi gật đầu:
- Sài Nguyên đã hàng, như vậy kế tiếp, chính là Mục Lang nhất tộc Linh gia. Ngoại trừ hàng phục thế tử ra sẽ không còn lựa chọn nào khác. Càn Thiên Sơn Tứ đại thị tộc, có tam tộc theo thế tử. Vương tộc Tông thị, thế tử chỉ cần một lời nhắn, thì có thể làm cho hắn phân liệt. Dư nghiệt còn lại sẽ khó làm làm nên cơm cháo gì. Lúc này mặc dù còn chưa kết thúc thì thắng cục đã định. Ta đây phải đi bố trí để cho tướng sĩ dưới trướng dốc sức trợ giúp hắn!
Sau khi nói xong, hắn không lưu luyến gì sải bước đi xuống núi nhanh như chớp.
Hổ Trung Nguyên cười cười, đang muốn theo sát phía sau. Bỗng hắn dừng lại nhìn phía đối diện, trong lòng thầm nghĩ giờ phút này người đối diện hơn phân nửa tâm tình thật không tốt a?
Tiểu tử Tông Thế này cho mầy nhí nhố.
Vốn cho là thế tử cần mở ra Thông Linh võ đạo, mới có thể khuất phục mọi người. Kết quả lại là một lần phản hồi liền một gậy quật ngã tất cả mọi người, cuối cùng lại là kết quả như thế này.
Đối diện là đỉnh Càn Thiên Phong, Tông Thế giờ phút này đâu chỉ không tức tối mà khó chịu trong lòng muốn thổ huyết.
Ngay tại thời điểm quân thành đông triển khai trận thế, hắn cũng đã đoán được chút ít mưu đồ của Tông Thủ.
Nhưng có làm gì đã trễ, mặc dù đoán được, cũng không thể thay đổi càn khôn.
Mà giờ khắc này thần sắc thái độ mọi người chung quanh đều biến hóa kịch liệt.
Lệ Hổ Cát Thường cùng Vụ Diệp Chân Nhân đều nhíu chặt mày, Vụ Diệp Chân Nhân cũng may là sư thúc của hắn, yêu thương trong đôi mắt biến mất không ít. Lệ Hổ Cát Thường thì dứt khoát là thối lui mấy bước, không hề nhìn thẳng hắn.
Tông Hạo lơ đãng nhìn rồi ánh mắt giống như cười mà không phải cười mang theo lãnh ý, trong mắt Tông Dương cũng mang theo vài phần nhìn có chút hả hê, cùng khiêu khích, Tông Thế không tự kìm hãm được mà hai đấm nắm chặt, móng tay bấm thật sâu vào trong thịt.
Hai cha con này, hẳn là cho rằng đại bá Tông Minh chết rồi, mình ở trong tộc không có gì dựa vào sao? Chẳng lẽ cho là mình thất bại, đám người có thể sống một mình?
Tông Thủ, Tông Nguyên có thể buông tha đám người?
Tông Thế cảm thấy khí giận công tâm, hận không thể tát một cái vào mặt Tông Hạo Tông Dương nhưng không dám động thủ. Hơn mười năm tự tin chồng chất đã sụp đổ toàn bộ.
Giờ phút này hắn cuối cùng hối hận chính là để cho Tông Minh đi khuyên bảo Sài Nguyên. Sớm biết như thế cho dù là bại, hắn cũng có thể lưu chút ít át chủ bài.
Chính mình thực sự xem thường tên phế vật kia rồi, ai có thể nghĩ đến mầm tai hoạ lại tàn nhẫn như thế.
Bỗng nhiên bên tai Tông Thế truyền ra một tiếng than nhẹ thong thả, Tông Thế bỗng dưng quay lại nhìn chỉ thấy Linh Pháp Không đã là xoay người, tay áo bồng bềnh đi xuống núi.
Ánh mắt Tông Hạo co rút lại tiến lên một bước:
- Linh huynh chuẩn bị đi nơi nào?
- Đi nơi nào? Giờ còn hỏi câu này? Tự nhiên là trở về Linh gia! Vị thế tử kia đã có thể bức hàng Sài Nguyên, sao lại buông tha Mục Lang nhất tộc ta?
Cũng không phòng bị điều gì, Linh Pháp Không chỉ thản nhiên nói:
- Ngày hôm nay chúng ta bại cục đã định, Linh Pháp Không ở tại chỗ này cũng vô dụng. Tông Hạo huynh nếu là động thủ xin cứ tự nhiên. Chỉ là Linh Pháp Không khi đó, thực sự tất nhiên sẽ là toàn lực đáp trả.
Sắc mặt Tông Hạo xanh mét, sau một lát chần chờ lại không động thủ, chỉ trong mắt cũng lập loè quang trạch khác thường. Tiếp theo Tông Hạo theo sát Linh Pháp Không, chạy đến dưới núi. Bên kia Tông Sư Nguyên càng không chần chờ, mang theo vài phần chê cười đồng dạng bước đi.
Mà theo mấy người kia lục tục rời đi, hào khí trên đỉnh Càn Thiên Sơn lâm vào áp lực khác thường.
Sắc mặt Tông Thế xanh trắng, kinh ngạc không nói, không muốn để ý tới tâm tính biến hóa của mấy người sau lưng. Chỉ cảm thấy là đắng chát, buồn cười chính mình trước một khắc vô cùng tự tin, giây lát sau đã lâm vào tình trạng vô vọng.
Chợt trong lòng Tông Thế khẽ động, trong lồng ngực là chiến ý bùng lên.
Chính mình ngày hôm nay, còn không có thua, vẫn còn có cơ hội.
Những người này kỳ thật cũng thực buồn cười, thực tưởng chính mình sẽ không ngọc thạch câu phần?
Mà Tông Nguyên cũng nhẹ thở ra một hơi, đến cùng việc này không có phát sinh theo hướng bết bát nhất.
Chợt hắn lại vui vẻ, bức Sài thị cùng Phong Hùng nhất tộc gia nhập, thực lực dưới trướng Tông Thủ nhất định là bạo tăng lần nữa.
Ngày hôm nay Yêu Vương chi tranh, đã không sai biệt lắm có bảy thành phần thắng.
Tông Thủ không nghĩ quá nhiều, giục ngựa hướng Sài Nguyên đi tới. Hắn cũng không sợ người này lại đột nhiên trở mặt, nếu là thật sự muốn động thủ thì không sợ mượn đầu người của Sài Nguyên lập uy!
Mặc dù biết rõ đối phương là lão thần của Tông Vị Nhiên, Tông Thủ cũng đồng dạng không quan tâm.
Đối với địch ta, hắn từ trước đến nay phân chia rất rõ ràng. Trong tộc Phong Hùng không phải là không có chi hệ khác có thể bồi dưỡng.
Tông Nguyên cùng Ly Lạc chú ý cẩn thận, cảnh giác Sài Nguyên làm khó dễ. Bất quá khi một đoàn người tới trước mặt Phong Hùng tộc trưởng Hạo Quốc Công đã thấy Sài Nguyên vẻ mặt thất hồn lạc phách, phảng phất là tâm đã chết, mặt như tro tàn.
Hổ Trung Nguyên không khỏi giật giật khóe môi, trong lòng âm thầm thương cảm. Biết được Sài Nguyên xưa nay tâm cao khí ngạo, lần này bị Tông Thủ cưỡng bức bách hàng, đối với hắn mà nói đúng là đả kích nặng trước đó chưa từng có.
Tông Thủ không để ý đến hắn, chỉ nhìn Tông Minh bị vứt trên mặt đất. Người này toàn thân Luân Mạch yếu huyệt bị chế trụ, bất quá còn có thể mở miệng.
Trông thấy Tông Thủ tới thì dùng ngữ khí âm trầm nói:
- Thế tử còn không thả ta ra? Bản tôn là Thiên Hồ Tông thị Đại trưởng lão, Tông Thủ ngươi bây giờ vẫn chỉ là thế tử mà thôi. Chỉ cần ngươi một ngày không có kế thừa Yêu Vương vị, Tông Minh ta có thể quản ngươi một ngày! Ngươi gặp mặt trưởng bối mà như thế? Không biết Tông Vị Nhiên dạy ngươi như thế nào, đúng là cuồng vọng bất hiếu, không biết lớn nhỏ!
Tông Thủ âm thầm líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ người này chẳng lẽ còn không biết tình cảnh của mình bây giờ?
Nhìn hai bên một chút, Tông Lam Ly Lạc đều cau mày hiển nhiên cũng rất phản cảm.
Thấy mấy người trước mắt đều dần dần lộ ra sát ý. Tông Minh rốt cuộc là không dám quá phận kích thích, mắng hồi lâu, biết rõ Tông Thủ không có ý buông tha thì ngược lại đi khích lệ Sài Nguyên, một bên giãy dụa một bên lớn tiếng nói:
- Sài huynh còn không mau động thủ? Dùng thực lực của ngươi, ở trong mười bước chặn đánh giết nghiệp chướng này rất đơn giản, chẳng lẽ thật muốn để cho phế vật này, kế thừa này Càn Thiên Sơn? Khi đó vô luận Phong Hùng Sài thị các ngươi hay là Thiên Hồ Tông thị ta đều đồng dạng sẽ bị suy tàn? Sớm chấm dứt nghiệp chướng này vậy thì sự tình gì cũng sẽ không có.
Bị Tông Minh nói nghiệp chướng này, nghiệp chướng nọ, Tông Thủ thực sự không tức giận, lẳng lặng nhìn hai người.
Chỉ thấy Sài Nguyên cúi đầu như cũ cũng không biết đang suy nghĩ gì, bất quá xác thực không có ý động thủ. Lúc này Tông Thủ mới tiếc nuối than nhẹ một tiếng, Lôi Dực Kiếm trong tay "keng" một tiếng rút khỏi vỏ.
Tông Minh khẽ giật mình, tiếp theo là phảng phất ý thức được cái gì, sắc mặt lại biến, chửi ầm lên:
- Tông Thủ ngươi dám giết ta? Ta là trưởng lão Tông thị, là đường bá của ngươi. Tông Minh ta không có tội, ai cũng đừng nghĩ giết ta. Nghiệp chướng ngươi ngày hôm nay nếu dám đụng tới một ngón tay của ta, cả đời này đừng hòng kế thừa tộc trưởng Tông thị chúng ta. Phía trên Tông Minh còn có Tông Bá chắc chắn dùng gia pháp...
- Tông thị tộc trưởng? Vô cớ?
Tông Thủ nghe vậy cười cười, không thèm để ý chút nào, hắn giục ngựa đi qua trực tiếp một kiếm cắt đầu xuống. Một tiếng giòn vang, Tông Minh đầu thân hai đoạn, đầu lâu quẳng xuống.
Sài Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc mà nhìn đầu lâu kia bay lên, lại rơi xuống đất lăn lông lốc.
Có vẻ hắn không thể tưởng được, Tông Thủ ra tay sát nhân quả quyết lưu loát như thế.
Chợt trong lòng Sài Nguyên khẽ nhúc nhích, bình tĩnh mà nhìn thi thể của Tông Nguyên.
Vị đại trưởng lão Tông thị cho dù xa không bằng hắn, mà dù sao cũng Địa Luân bát mạch, toàn thân da thịt cứng rắn như thép.
Phía dưới Bí Võ Sư cho dù là tùy ý đám người chém cũng không thể sứt mẻ gì.
Đầu lại là chỗ cứng nhất mà còn bị chém đứt, hoặc là thực lực của thế tử đã đạt tới cảnh giới nhất định hoặc là cầm trong tay lưỡi dao sắc bén.
Nhưng lại nghĩ tới song mạch thân thể, tiếp xúc có thể tập võ, đoán chừng cũng khó có thành tựu quá lớn.
Thấy ánh mắt Tông Thủ lần nữa nhìn về phía mình, Sài Nguyên mới âm thầm thở dài, mở miệng nói:
- Tám vạn tướng sĩ của Phong Hùng nhất tộc ta nguyện cho thế tử điều khiển! Bất quá thế tử cần biết chó cùng rứt giậu. Tông Thế công tử có Đạo Danh Tông cùng Huyền Tố Tông tương trợ, lại có Tuyết thị quan hệ thông gia chi viện. Nếu là bị ép, vô luận chuyện gì cũng dám làm, có câu lùi một bước trời cao biển rộng.
Tông Thủ nghe vậy lại lắc đầu, có chút thất vọng. Xem ra Sài Nguyên đến bây giờ còn hướng tâm về gia hỏa kia.
Bất quá hắn cũng lười quản đối phương nghĩ như thế nào, không muốn nghe nữa, trực tiếp ngắt lời, khóe môi hơi lộ ý trào phúng:
- Không cần nói nữa! Phương pháp thỏa hiệp ta không thực hiện được. Mặc dù muốn cùng ta dốc sức liều mạng, muốn đem toàn bộ Càn Thiên Sơn thành kéo xuống nước, hắn cũng muốn có bổn sự này mới được. Hạn ngươi nửa khắc đồng hồ đưa ra một nhà già trẻ Sài thị cho ta. Một phút đồng hồ về sau, cần trong tư quân của ngươi rút ra sáu vạn tướng sĩ, theo ta cùng đi Linh gia ở tây thành.
Sài Nguyên nhíu mày, đưa vợ con đi qua làm vật thế chấp cũng không phải ngoài dự kiến. Nhưng mà vài câu phía sau lại làm hắn kinh hãi vô cùng.
Tiếp theo là cảm giác lạnh lẽo, âm thầm tự giễu, đối phương đã có thể nghĩ đến chính mình hàng phục, thì như thế nào sẽ không thể tưởng được phương pháp kế tiếp thu quan?
Đỉnh Trấn Càn Phong ngay tại thời điểm Sài Nguyên bắt Tông Minh.
Trên bệ đá, nhất thời là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Hai người Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi cố nhiên là ngơ ngẩn tại chỗ, phía sau bọn họ những hộ vệ kia đồng dạng là ngơ ngác đứng yên không động đậy.
Bọn họ đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị, nhìn phía dưới.
- Thủ đoạn của Thế tử quả nhiên là quả quyết lăng lệ ác liệt, cũng ngoài dự đoán của mọi người!
Khi huyết quang phiêu khởi xa xa hơn vài chục dặm, Tông Thủ một kiếm chém đầu lâu Tông Minh xuống, Khâu Vi ngược lại hít hàn khí, trong mắt dị trạch chớp liên tục:
- Nếu không hàng, tức thì trực tiếp cùng địch chém giết, hảo khí phách. Dù thế tử không cách nào tập võ, nhưng tâm tính thao lược lại đủ làm một thành một quân, vua của một quốc gia!
- Là ngày hôm nay chết, hay là ngày mai chết, lựa chọn này cũng phải suy nghĩ một chút. Cho dù là ta cũng phải lùi một bước. Cho dù là qua mấy tháng Càn Thiên Sơn sẽ diệt vong cũng có thể chuẩn bị thêm mấy tháng. Tông Thế cố nhiên nhìn thấu ta, nhưng thế tử chúng ta cảm giác không phải là nhìn thấu bọn hắn? Hổ Thiên Thu ta nguyên lai vẫn còn xem thường Thủ nhi.
Hổ Thiên Thu vừa nói, một bên thầm nghĩ không cách nào tập võ sao? Vậy cũng chưa hẳn.
Để cho hắn không tự kìm hãm được mà rõ ràng cũng tâm ngứa khó nhịn. Không biết Tông Thủ khi nào mới có thể khiến cái này lão thần biết được, đám người sai lầm như thế nào.
Hổ Thiên Thu nhếch môi lộ ra một cái răng nanh, tiếp theo lại mạnh mẽ lắc đầu:
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Bây giờ nhìn tình hình, thế tử chúng ta đã không định đàm phán với những người Tông Thế mà trực tiếp càn quét đi qua, xúc căn cơ tiền vốn của bọn hắn. Ha ha, biện pháp này, ta thích! Thật là bá đạo.
Khâu Vi hơi gật đầu:
- Sài Nguyên đã hàng, như vậy kế tiếp, chính là Mục Lang nhất tộc Linh gia. Ngoại trừ hàng phục thế tử ra sẽ không còn lựa chọn nào khác. Càn Thiên Sơn Tứ đại thị tộc, có tam tộc theo thế tử. Vương tộc Tông thị, thế tử chỉ cần một lời nhắn, thì có thể làm cho hắn phân liệt. Dư nghiệt còn lại sẽ khó làm làm nên cơm cháo gì. Lúc này mặc dù còn chưa kết thúc thì thắng cục đã định. Ta đây phải đi bố trí để cho tướng sĩ dưới trướng dốc sức trợ giúp hắn!
Sau khi nói xong, hắn không lưu luyến gì sải bước đi xuống núi nhanh như chớp.
Hổ Trung Nguyên cười cười, đang muốn theo sát phía sau. Bỗng hắn dừng lại nhìn phía đối diện, trong lòng thầm nghĩ giờ phút này người đối diện hơn phân nửa tâm tình thật không tốt a?
Tiểu tử Tông Thế này cho mầy nhí nhố.
Vốn cho là thế tử cần mở ra Thông Linh võ đạo, mới có thể khuất phục mọi người. Kết quả lại là một lần phản hồi liền một gậy quật ngã tất cả mọi người, cuối cùng lại là kết quả như thế này.
Đối diện là đỉnh Càn Thiên Phong, Tông Thế giờ phút này đâu chỉ không tức tối mà khó chịu trong lòng muốn thổ huyết.
Ngay tại thời điểm quân thành đông triển khai trận thế, hắn cũng đã đoán được chút ít mưu đồ của Tông Thủ.
Nhưng có làm gì đã trễ, mặc dù đoán được, cũng không thể thay đổi càn khôn.
Mà giờ khắc này thần sắc thái độ mọi người chung quanh đều biến hóa kịch liệt.
Lệ Hổ Cát Thường cùng Vụ Diệp Chân Nhân đều nhíu chặt mày, Vụ Diệp Chân Nhân cũng may là sư thúc của hắn, yêu thương trong đôi mắt biến mất không ít. Lệ Hổ Cát Thường thì dứt khoát là thối lui mấy bước, không hề nhìn thẳng hắn.
Tông Hạo lơ đãng nhìn rồi ánh mắt giống như cười mà không phải cười mang theo lãnh ý, trong mắt Tông Dương cũng mang theo vài phần nhìn có chút hả hê, cùng khiêu khích, Tông Thế không tự kìm hãm được mà hai đấm nắm chặt, móng tay bấm thật sâu vào trong thịt.
Hai cha con này, hẳn là cho rằng đại bá Tông Minh chết rồi, mình ở trong tộc không có gì dựa vào sao? Chẳng lẽ cho là mình thất bại, đám người có thể sống một mình?
Tông Thủ, Tông Nguyên có thể buông tha đám người?
Tông Thế cảm thấy khí giận công tâm, hận không thể tát một cái vào mặt Tông Hạo Tông Dương nhưng không dám động thủ. Hơn mười năm tự tin chồng chất đã sụp đổ toàn bộ.
Giờ phút này hắn cuối cùng hối hận chính là để cho Tông Minh đi khuyên bảo Sài Nguyên. Sớm biết như thế cho dù là bại, hắn cũng có thể lưu chút ít át chủ bài.
Chính mình thực sự xem thường tên phế vật kia rồi, ai có thể nghĩ đến mầm tai hoạ lại tàn nhẫn như thế.
Bỗng nhiên bên tai Tông Thế truyền ra một tiếng than nhẹ thong thả, Tông Thế bỗng dưng quay lại nhìn chỉ thấy Linh Pháp Không đã là xoay người, tay áo bồng bềnh đi xuống núi.
Ánh mắt Tông Hạo co rút lại tiến lên một bước:
- Linh huynh chuẩn bị đi nơi nào?
- Đi nơi nào? Giờ còn hỏi câu này? Tự nhiên là trở về Linh gia! Vị thế tử kia đã có thể bức hàng Sài Nguyên, sao lại buông tha Mục Lang nhất tộc ta?
Cũng không phòng bị điều gì, Linh Pháp Không chỉ thản nhiên nói:
- Ngày hôm nay chúng ta bại cục đã định, Linh Pháp Không ở tại chỗ này cũng vô dụng. Tông Hạo huynh nếu là động thủ xin cứ tự nhiên. Chỉ là Linh Pháp Không khi đó, thực sự tất nhiên sẽ là toàn lực đáp trả.
Sắc mặt Tông Hạo xanh mét, sau một lát chần chờ lại không động thủ, chỉ trong mắt cũng lập loè quang trạch khác thường. Tiếp theo Tông Hạo theo sát Linh Pháp Không, chạy đến dưới núi. Bên kia Tông Sư Nguyên càng không chần chờ, mang theo vài phần chê cười đồng dạng bước đi.
Mà theo mấy người kia lục tục rời đi, hào khí trên đỉnh Càn Thiên Sơn lâm vào áp lực khác thường.
Sắc mặt Tông Thế xanh trắng, kinh ngạc không nói, không muốn để ý tới tâm tính biến hóa của mấy người sau lưng. Chỉ cảm thấy là đắng chát, buồn cười chính mình trước một khắc vô cùng tự tin, giây lát sau đã lâm vào tình trạng vô vọng.
Chợt trong lòng Tông Thế khẽ động, trong lồng ngực là chiến ý bùng lên.
Chính mình ngày hôm nay, còn không có thua, vẫn còn có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.