Thần Hoàng

Chương 1476: Kỳ Lân vương uy. (1)

Khai Hoang

18/11/2014

Trong nội tâm kỳ quái, con thổ cầu này là ăn thiện khí thế gian mà sinh, chính mình chẳng lẽ là đã làm gì, lại khiến cho rất nhiều thiện ý hội tụ ở trong vương đạo chi khí sao?

Chúng ta là người của Đại Càn, chết cũng là quỷ của Đại Càn! Chỉ cần có quân thượng ở đây, chúng ta cũng không cần phải lo lắng sự tình phía sau!

Lời ấy nói ra, khiến chon gay cả một bộ phận tướng sĩ có sĩ khí hạ thấp cuối cùng cũng dần thay đổi thần sắc, đem tất cả băn khoăn đều toàn bộ bỏ xuống.

Đại Càn mười năm chinh phạt, tất cả người nhà có người chết trận, đều được an trí thỏa đáng. Hàng năm cũng có tiền tài trợ cấp, không phải lo lắng về cơm áo.

Dù là chiến tử ở đây thì như thế nào? Chỉ cần quân thượng vẫn còn, chuyện tiếp theo, đích đích xác xác là không cần lo lắng.

Nhìn xem đối diện, Tả Tín cũng có chút biến sắc. Nhậm Thiên Hành, đây là danh tướng Nhậm Thiên hành danh liệt Đại Càn song hùng?

- Tự tuyệt đường lui, tử chiến đến cùng?

Phỉ Ấn kia cười lạnh:

- Đáng tiếc Khổng Dao nàng không phải là Hoài Âm Hầu, mà Phỉ Ấn ta cũng không phải là Thành An Quân!

Hoài Âm Hầu Hàn Tín, chính là danh tướng sau thời Thủy Tần, thời kỳ cuối Vân Hoang. Từng suất lĩnh mấy ngàn binh mã công Triệu, tử chiến đến cùng, đại thắng hai mươi vạn tinh binh nước Triệu. Mà thống soái Triệu quân, chính là Thành An Quân.

- Bệ hạ, quân ta đường xa mà đến, tương tự không thắng tắc vong. Sĩ khí cũng cực thịnh, không sợ đối thủ. Một trận chiến này chỉ có thể nhìn quân lực của song phương ai mạnh ai yếu.

Phỉ Ấn nói xong, lại nhìn ba vạn Huyết Vân kỵ ở bên phải một cái.

Trong mắt lóe lên một chút lo lắng, Khổng Dao này đến cùng là đang chơi trò mê hoặc gì?

Dùng ba vạn Huyết Vân kỵ liền có thể ngăn cản hai mươi vạn Huyết Kỵ này hay sao?

Tổng cảm giác có chút cổ quái, Khổng Dao kia dụng binh cẩn thận, há sẽ mạo hiểm như vậy?

Ánh mắt lại liếc sang bên trái, chẳng lẽ là chuẩn bị tập trung tinh nhuệ, trước tiên từ cánh quân bên trái đột phá.

- Bệ hạ, thần thỉnh tự thân thống lĩnh kỵ quân cánh phải kia! Một khi đem Huyết Vân kỵ đánh tan, liền có thể trực kích trận địa trung quân của địch nhân, một kích bại địch!

Vô luận là nàng kia có đủ loại thủ đoạn, hắn đều có thể trực tiếp đánh bại!

Không tin dưới sự chà đạp của hai mươi vạn thiết kỵ mà không diệt được một chi Huyết Vân kỵ nhỏ nhỏ ba vạn người!

Khổng Dao kia nếu thật sự muốn đùa nghịch âm mưu gì, vậy thật sự là coi thường người khác.



Ân Ngự kia cũng đồng dạng là nhìn về hướng hữu quân, hơi nhíu nhíu mày, tương tự khó hiểu.

Sau một lát, liền lại gật đầu:

- Như thế cũng tốt! Trận chiến này cần nhiều lực lượng của ái khanh rồi!

Có đại tướng tọa trấn, cũng có thể yên tâm. Hai mươi vạn kỵ quân do Phỉ Ấn thân kinh bách chiến thống soái, tất có thể phá địch!

Phỉ Ấn ôm quyền, liền đi thẳng ra khỏi ngọc liễn, xoay người giục ngựa mà đi.

Trọng Huyền chân nhân kia, lúc này cũng đồng dạng lập tức đứng lên.

- Như vậy thần cũng cáo lui! Tế đàn bên kia còn cần thần phí chút ít tâm lực!

Thần sắc của Ân Ngự biến đổi, đúng là đứng người lên, mang theo vài phần trách cứ hướng Trọng Huyền nói:

- Quốc sư tại sao phải khổ như vậy? Có thể chờ trong chốc lát!

Trọng Huyền kia cười khổ:

- Thuật pháp này yêu cầu quá mức hà khắc, không được bỏ lỡ thời thần! Kỳ thật bệ hạ không cần để ý, hôm nay thần thi triển pháp thuật này, cũng là vì đền bù tội lỗi cho lần trước tính sai.

Mọi người ở đây phần lớn là mờ mịt, chỉ có Tuyết Trai cư sĩ cùng Vân Thai kia là như có điều suy nghĩ nhìn một chỗ ở phía sau đại quân một cái.

Một cái tế đàn rộng chừng ngàn trượng, đang được gần ngàn linh tu khắc họa, nhanh chóng thành hình.

Trừ cái này ra, thì là có gần 3000 ma y hài đồng, một nửa nam một nửa nữ, thần sắc chết lặng đứng ở trong tế đàn.

- Chẳng lẽ là Âm Dương Đinh Tâm chú ở trong truyền thuyết?

Vân Thai chân nhân kia, thần sắc kinh ngạc:

- Truyền thuyết ti triển chú thuật này, người ở trong thuật chỉ cần không đạt tới Chí cảnh, như vậy vô luận là tu vi thế nào, cũng sẽ vẫn lạc trong bảy ngày. Bất quá lại cần người thi thuật hao tổn ngàn năm thọ nguyên! Bản thân càng là sẽ bị thiên địa nguyền rủa, suy vận sinh ra. Có đại họa khó mà diễn tả bằng lời!

Chú thuật bất đồng với linh pháp, không thể dùng để chém giết, nhưng lại có đủ loại dị năng khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. Là người nghiên cứu những thuật đặc biệt của thuật pháp, tương tự bị thiên địa đố kỵ.

Kỳ thật ngàn năm tuổi thọ chỉ là nền móng. Thi triển thuật này, càng là người có mệnh cách tôn quý tức thì tiêu hao càng nhiều. Tu vi cao thâm hay không ngược lại là tính sau.



Ngoài ra còn cần ít nhất ngàn tên đồng nam đồng nữ dùng để huyết tế, đúng là vô cùng âm độc.

Cho nên những thuật số đại gia này, mặc dù là Thánh cảnh tôn giả bọn hắn cũng không dám đơn giản trêu chọc.

- Nếu có thể tru trừ thằng nhãi ranh này, một hai ngàn năm tuổi thọ cỏn con, Trọng Huyền ta thực sự còn cam lòng cho đi!

Ánh mắt lạnh như băng nhìn Tông Thủ đang ở trên ngọc liễn xa hoa kia một cái, Trọng Huyền cười lạnh nói:

- Nhưng cũng là vì chính ta! Trận chiến này nếu thắng, Trọng Huyền ta là có thể sống thêm một hồi. Một được một mất, cũng không tổn thương cái gì.

Về phần cái tai họa kia, tự nhiên có thể mượn quốc thế cường thịnh của Đại Thương đến hóa giải!

Tuyết Trai cư sĩ Liễu Lập kia rốt cuộc cũng là Nho gia, nhìn xem có chút không đành lòng:

- Nhưng những đồng nam đồng nữa này …

Nếu là thuật thành, những đồng tử này là tuyệt không có khả năng sống, tất nhiên sẽ bị rút tận máu huyết mà chết!

Lời nói của hắn mới được một nửa, đã bị Trọng Huyền cường hành cắt ngang:

- Những đồng tử này phần lớn là đệ tử của phạm nhân, tổ phụ bọn hắn có tội lớn, vốn nên tru di cửu tộc. Còn lại một ít, cũng là con cái của Man tộc, làm tổn thương đến tướng sĩ Đại Thương ta, nên tru tộc! Dùng ở chỗ này, cũng là chết có ý nghĩa. Bệ hạ tự nhiên sẽ bồi thường trọng đại cho người nhà, miễn tội của bọn hắn!

- Thì ra là thế!

Liễu Lập vẫn là khó có thẻ tiêu tan, lại cường hành nhẫn nại xuống.

Lúc này đối với Nho môn mà nói, đem hôn quân nho địch tru sát, mới chính là sự tình khẩn yếu nhất!

Trong nội tâm bất mãn, liền cũng vẫn lạnh lùng nói:

- Trọng Huyền đạo hữu xả thân vì nghĩa, Liễu Lập bội phục! Chỉ mong ngày nào đó, ngươi có thể quên mấy ngàn đầu oan hồn nơi đây.

Trọng Huyền kia cười nhạt một tiếng, đã dùng thuật chú này, hắn dĩ nhiên chính là không thèm để ý 3000 tính mạng cỏn con. Người tu hành, muốn cùng thiên kháng, muốn cùng địa tranh.

Mấy ngàn đồng tử cỏn con này, hắn cũng chưa từng để ở trong mắt.

Mặc dù là Liễu Lập, trong miệng thì nói như thế, nhưng cũng không chính thức đi ngăn cản, ngụy quân tử mà thôi:

- Tông Thủ kia có Khổng Duệ là Ti Thiên Giám chính, bảo vệ vận mệnh Càn Thiên quốc, chỉ sợ thuật này, chưa hẳn có thể thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook