Chương 1482: Lão Thiên sai. (1)
Khai Hoang
18/11/2014
Mà lúc này càng thêm lưu tâm phàm là dị trạng trong cơ thể thì hắn lập tức cảnh giác, nhưng lại có cảm giác khó hiểu.
Trong cơ thể hiện tại có cảm giác mát mẻ, không biết thế nào mà bùng phát mạng mẽ.
Tâm tạng càng thêm đau đớn, mà hồng ngọc hạng liên trước ngực vang lên một âm thanh rắc rắc sau đó hiện lên một vết rạn. Tựa như là gõ nhẹ vào thì sẽ nát ra vậy, càng hiện thêm nhiều hồng quang hơn.
Khổng Dao là người đầu tiên có cảm giác, quay người lại nhìn thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc...
Dù sao thì xuất thân từ Khổng gia, cho nên cũng nhìn ra được một chút mánh khóe ở đây.
- Tựa như là một loại cấm thuật, khí tức cực kỳ yêu tà, có thể làm hỏng nhân tâm!
Đáng tiếc, nàng đã tự phế đi Thiên Nhãn, trực giác trên chiến trường thì linh mẫn tới cực điểm nhưng mà lúc nàu thì không thể nhìn ra được Tông Thủ rốt cuộc bị làm sao.
Khiếu Nhật cũng như cảm giác được cái gì, lần nữa bật dậy, hướng về phía Thương quân mà gào rít không ngừng. Không chỉ thân thể bắt đầu bành trướng mà từng khối tử kim lân phiến cũng dần hiện ra. Sự uy nghiêm của Thần thú vương giả bắt đầu thể hiện ra.
Kể ra cũng lạ, theo tiếng gầm giận dữ của Khiếu Nhật, hàn lực bên trong cơ thể hắn trong nháy mắt biến mất không ít.
Ngay cả cảm giác đau đớn trong lồng ngực cũng dần ít đi, tựa như không cảm thấy gì.
- Chú pháp? Có lẽ nào là Trọng Huyền?
Sắc mặt Tông Thủ vô cùng khó coi, cấm chú của Thuật số đại sư thật không phải là đùa.
Chẳng qua loại pháp chú thông thường này không phải cần có ngày sinh tháng để, thậm chí là lông tóc, huyết nhục gì đó hay sao?
- Cái đó thì không rõ, nhưng chỉ biết chú pháp này cực kỳ tà ác, cần phải có đại lượng Huyết Linh sinh hồn!
Khổng Dao lắc đầu, tựa như không để ý, tiếp tục quan tâm tới chiến cuộc tiền phương. Chẳng qua khi quay lại, thấy sắc mặt Tông Thủ xanh rồi lại trắng, cho nên bật cười khúc khích.
- Sợ gì chứ? Khổng Dao tuy không biết trị liệu thuật, nhưng chỉ cần là kẻ có mệnh cách cứng rắn thì có thể chịu được cấm thuật này. Tựa như là Hạng Vương và Nhiễm Vũ Thiên Vương kia, sát lực toàn thân mạnh mẽ thực là yêu tà khó xâm, Tông Thủ ngươi cũng không khác gì mấy...
Trong hư không ngoại vực, ở một nơi cách Vân Giới khá xa, có mấy nhân ảnh đang đứng trang nghiêm, thần tình kỳ dị.
Tú Quan ở đây một minh, đối mặt Thanh Huyền thái hoàng, cùng với một phân thân của Thái Thủy ma quân, chỉ thong dong đứng đó, không làm gì, cũng không nói gì.
Trái lại sắc mặt Thanh Huyền hiện tại khó nhìn tới cực điểm, cũng không thể nào tả dùng ngôn ngữ để tả được, cũng không phải quá đáng vì tròn sáu vạn năm ngàn hộ pháp đạo binh đã bị diệt toàn, cái loại tư vị này thực là không thể chịu được.
Nếu lúc trước ở trận đánh Thương Sinh Đạo Cảnh, thì đạo môn chỉ là bị tổn hại lông da mà thôi, tuy Côn Minh đã chết, nhưng có thể phục sinh được.
Cho nên trận chiến ngày hôm nay, chính là thương gân động cốt thật sự!
- Bạn sinh tử Kỳ Lân vương, nếu như thế thì tên Tông Thủ này chính là Thánh Vương sao?
Khi lựa chọn Huyền Diễm Kim Đỉnh thú làm tọa kỵ của Huyền giai đạo binh, bởi vì hắ dự liệu, từ khi có ba vị Cổ Hoàng thì Kỳ Lân không còn xuất hiện, tức là Thánh Hoàng cũng sẽ không thể xuất hiện nữa.
Chuyện trải qua một vạn hai ngàn năm rồi, thế mà một màn này lại chả khác gì một cái bạt tai dành cho bọn họ hết. Lực đạo mạnh mẽ khiến cho bọn họ cảm thấy thất thố, bởi không biết, và cũng không thể hiểu nổi, cái tên Tông Thủ kia, hành sự hoang đường, tạo sát nghiệt vô số, thế nào lại có thể trở thành Thánh quân đây?
Mà Thái Hoàng không nói lời nào, trong nhãn thần cũng chỉ đầy vẻ đau khổ.
Người khác không thể biết được, hắn vào lúc không thể khống chế được mấy vạn Huyền Diễm Kim Lân thú đã nhận ra được uy thế của Kỳ Lân Vương!
Kỳ Lân là thụy thú, nhờ vào thiện khí của thế giới mà sinh ra, có vô lượn thần thông, trưởng thành khá là khó khăn, chỉ có cùng làm bạn với Thánh minh, hút lấy Thánh Vương chi khí thì mới có thể biến thành Kỳ Lân vương được!
Trong lòng cũng có hiểu ra, bởi khi trước khi Bích Lâm chết cũng có nói tới số mệnh của Tông Thủ, sau khi nói về đại kiếp nạn của kẻ này, thì cũng chỉ thêm một chữ “kỳ” vào mà thôi.
Hóa ra lúc trước không phải chỉ trận Thương Sinh Khung Cảnh, mà là hôm nay, một chữ cuối cùng đó chính là chỉ đầu Kỳ Lân vương kia!
Đó là thứ duy nhất mà hơn mười vạn Huyền Diễm Kim Lân thú của Đạo môn sợ hãi/
- Kiếm Tông Hoa Nhược Chân Nhân, tháng trước đã dùng thần thông để xem số mệnh của Tông Thủ, ngay sau đó bị phá hủy Linh mục, thất khiếu chảy máu, sau đó còn tổn hao một nửa thọ nguyên nữa. Tú Quan cũng không tinh thông cho lắm với thuật số chi học, chẳng qua nếu như Tông Thủ có thể được Kỳ Lân đi theo thì hẳn là như vậy rồi.
Tú Quan tựa như là nhìn thấu tâm tư của đám người này, nhìn nội giới một chút sau đó mới cười nhẹ nói:
- Thanh Huyền đạo hữu, chuẩn bị đi đó sao? Chẳng lẽ không chờ xem một trận này phân thắng bại ra sao hay sao?
Hai người trước mắt này vô cùng cẩn thận, muốn dùng toàn lực thoát khỏi không gian, muốn thoát khỏi sự giao phong của ý niệm của các bên.
Sắc mặt Thanh Huyền càng tái xanh đi, ánh mắt thâm sâu khó dò, chỉ nhìn chằm chằm vào Tú Quan.
Tông Thủ thân là Thánh quân tại thế, có lẽ bản thân là bạn sinh tử Kỳ Lân cũng có thể đã bị Thương Sinh Đạo và Kiếm Tông biết được rồi.
Nhưng hắn là vẫn cố giấu đi, tận lực che giấu cho hắn, mưu đồ của hai tông này, đến hôm nay mới thấy được, quả nhiên là thâm độc vô cùng!
Trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không thể nào làm gì được. Nếu bản thân có được kẻ tính toán giỏi như là Tú Quan của Thương Sinh Đạo, thì Đạo môn cũng có thể đoán ra được.
Đạo môn hôm nay thực sự là tổn hại quá nhiều, có thê nói trong vòng một vạn sáu ngàn tới nay, từ lúc đại biến khi Từ Bi đạo quân trốn đi, đó là một lần tổn thất nặng nề, tuy là kẻ điềm tĩnh như hắn, cũng khó có thể thoái mái mà vượt qua. Vì trong lòng tức giận vô cùng, cho nên đẩy phát ý niệm ra hư không, khiến cho không gian phụ cận nơi này, đột nhiên hiện lên từng trận linh bạo...
Chẳng qua lúc này chỉ có thể cưỡng ép một ngụm ác khí ở trong lòng mà thôi.
- Tú Quan đạo hữu nói giỡn rồi, thắng bại hôm nay đã sớm định rồi, không đi thì có thể làm gì được đây? Ở lại nơi này để nhìn Tú Quan đạo hữu đắc ý hay sao?
Từ khi cánh quân bên phải của Thương quân bị đánh tan, thắng bại trên chiến trường đã phân định rõ ràng. Chỉ còn có thể chờ đợi Âm Dương Định Tâm Thuật của Trọng Huyền đạo nhân mà thôi.
Cái tên Tông Thủ kia, nếu thật sự là Thánh Vương thì đúng là vạn tà bất xâm rồi.
Cấm thuật tuy rằng đáng sợ, nhưng ở trong Vân giới, lịch đại Trung Nguyên hoàng triều khai quốc chủ quân thì sao chưa thử qua? Mặc dù có một số sát khí mạnh hơn cả Võ Tướng thì cũng chả thèm để ý.
Nhưng chắc gì đã xuất hiện trên người Thành quân Tông Thủ.
Trong cơ thể hiện tại có cảm giác mát mẻ, không biết thế nào mà bùng phát mạng mẽ.
Tâm tạng càng thêm đau đớn, mà hồng ngọc hạng liên trước ngực vang lên một âm thanh rắc rắc sau đó hiện lên một vết rạn. Tựa như là gõ nhẹ vào thì sẽ nát ra vậy, càng hiện thêm nhiều hồng quang hơn.
Khổng Dao là người đầu tiên có cảm giác, quay người lại nhìn thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc...
Dù sao thì xuất thân từ Khổng gia, cho nên cũng nhìn ra được một chút mánh khóe ở đây.
- Tựa như là một loại cấm thuật, khí tức cực kỳ yêu tà, có thể làm hỏng nhân tâm!
Đáng tiếc, nàng đã tự phế đi Thiên Nhãn, trực giác trên chiến trường thì linh mẫn tới cực điểm nhưng mà lúc nàu thì không thể nhìn ra được Tông Thủ rốt cuộc bị làm sao.
Khiếu Nhật cũng như cảm giác được cái gì, lần nữa bật dậy, hướng về phía Thương quân mà gào rít không ngừng. Không chỉ thân thể bắt đầu bành trướng mà từng khối tử kim lân phiến cũng dần hiện ra. Sự uy nghiêm của Thần thú vương giả bắt đầu thể hiện ra.
Kể ra cũng lạ, theo tiếng gầm giận dữ của Khiếu Nhật, hàn lực bên trong cơ thể hắn trong nháy mắt biến mất không ít.
Ngay cả cảm giác đau đớn trong lồng ngực cũng dần ít đi, tựa như không cảm thấy gì.
- Chú pháp? Có lẽ nào là Trọng Huyền?
Sắc mặt Tông Thủ vô cùng khó coi, cấm chú của Thuật số đại sư thật không phải là đùa.
Chẳng qua loại pháp chú thông thường này không phải cần có ngày sinh tháng để, thậm chí là lông tóc, huyết nhục gì đó hay sao?
- Cái đó thì không rõ, nhưng chỉ biết chú pháp này cực kỳ tà ác, cần phải có đại lượng Huyết Linh sinh hồn!
Khổng Dao lắc đầu, tựa như không để ý, tiếp tục quan tâm tới chiến cuộc tiền phương. Chẳng qua khi quay lại, thấy sắc mặt Tông Thủ xanh rồi lại trắng, cho nên bật cười khúc khích.
- Sợ gì chứ? Khổng Dao tuy không biết trị liệu thuật, nhưng chỉ cần là kẻ có mệnh cách cứng rắn thì có thể chịu được cấm thuật này. Tựa như là Hạng Vương và Nhiễm Vũ Thiên Vương kia, sát lực toàn thân mạnh mẽ thực là yêu tà khó xâm, Tông Thủ ngươi cũng không khác gì mấy...
Trong hư không ngoại vực, ở một nơi cách Vân Giới khá xa, có mấy nhân ảnh đang đứng trang nghiêm, thần tình kỳ dị.
Tú Quan ở đây một minh, đối mặt Thanh Huyền thái hoàng, cùng với một phân thân của Thái Thủy ma quân, chỉ thong dong đứng đó, không làm gì, cũng không nói gì.
Trái lại sắc mặt Thanh Huyền hiện tại khó nhìn tới cực điểm, cũng không thể nào tả dùng ngôn ngữ để tả được, cũng không phải quá đáng vì tròn sáu vạn năm ngàn hộ pháp đạo binh đã bị diệt toàn, cái loại tư vị này thực là không thể chịu được.
Nếu lúc trước ở trận đánh Thương Sinh Đạo Cảnh, thì đạo môn chỉ là bị tổn hại lông da mà thôi, tuy Côn Minh đã chết, nhưng có thể phục sinh được.
Cho nên trận chiến ngày hôm nay, chính là thương gân động cốt thật sự!
- Bạn sinh tử Kỳ Lân vương, nếu như thế thì tên Tông Thủ này chính là Thánh Vương sao?
Khi lựa chọn Huyền Diễm Kim Đỉnh thú làm tọa kỵ của Huyền giai đạo binh, bởi vì hắ dự liệu, từ khi có ba vị Cổ Hoàng thì Kỳ Lân không còn xuất hiện, tức là Thánh Hoàng cũng sẽ không thể xuất hiện nữa.
Chuyện trải qua một vạn hai ngàn năm rồi, thế mà một màn này lại chả khác gì một cái bạt tai dành cho bọn họ hết. Lực đạo mạnh mẽ khiến cho bọn họ cảm thấy thất thố, bởi không biết, và cũng không thể hiểu nổi, cái tên Tông Thủ kia, hành sự hoang đường, tạo sát nghiệt vô số, thế nào lại có thể trở thành Thánh quân đây?
Mà Thái Hoàng không nói lời nào, trong nhãn thần cũng chỉ đầy vẻ đau khổ.
Người khác không thể biết được, hắn vào lúc không thể khống chế được mấy vạn Huyền Diễm Kim Lân thú đã nhận ra được uy thế của Kỳ Lân Vương!
Kỳ Lân là thụy thú, nhờ vào thiện khí của thế giới mà sinh ra, có vô lượn thần thông, trưởng thành khá là khó khăn, chỉ có cùng làm bạn với Thánh minh, hút lấy Thánh Vương chi khí thì mới có thể biến thành Kỳ Lân vương được!
Trong lòng cũng có hiểu ra, bởi khi trước khi Bích Lâm chết cũng có nói tới số mệnh của Tông Thủ, sau khi nói về đại kiếp nạn của kẻ này, thì cũng chỉ thêm một chữ “kỳ” vào mà thôi.
Hóa ra lúc trước không phải chỉ trận Thương Sinh Khung Cảnh, mà là hôm nay, một chữ cuối cùng đó chính là chỉ đầu Kỳ Lân vương kia!
Đó là thứ duy nhất mà hơn mười vạn Huyền Diễm Kim Lân thú của Đạo môn sợ hãi/
- Kiếm Tông Hoa Nhược Chân Nhân, tháng trước đã dùng thần thông để xem số mệnh của Tông Thủ, ngay sau đó bị phá hủy Linh mục, thất khiếu chảy máu, sau đó còn tổn hao một nửa thọ nguyên nữa. Tú Quan cũng không tinh thông cho lắm với thuật số chi học, chẳng qua nếu như Tông Thủ có thể được Kỳ Lân đi theo thì hẳn là như vậy rồi.
Tú Quan tựa như là nhìn thấu tâm tư của đám người này, nhìn nội giới một chút sau đó mới cười nhẹ nói:
- Thanh Huyền đạo hữu, chuẩn bị đi đó sao? Chẳng lẽ không chờ xem một trận này phân thắng bại ra sao hay sao?
Hai người trước mắt này vô cùng cẩn thận, muốn dùng toàn lực thoát khỏi không gian, muốn thoát khỏi sự giao phong của ý niệm của các bên.
Sắc mặt Thanh Huyền càng tái xanh đi, ánh mắt thâm sâu khó dò, chỉ nhìn chằm chằm vào Tú Quan.
Tông Thủ thân là Thánh quân tại thế, có lẽ bản thân là bạn sinh tử Kỳ Lân cũng có thể đã bị Thương Sinh Đạo và Kiếm Tông biết được rồi.
Nhưng hắn là vẫn cố giấu đi, tận lực che giấu cho hắn, mưu đồ của hai tông này, đến hôm nay mới thấy được, quả nhiên là thâm độc vô cùng!
Trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không thể nào làm gì được. Nếu bản thân có được kẻ tính toán giỏi như là Tú Quan của Thương Sinh Đạo, thì Đạo môn cũng có thể đoán ra được.
Đạo môn hôm nay thực sự là tổn hại quá nhiều, có thê nói trong vòng một vạn sáu ngàn tới nay, từ lúc đại biến khi Từ Bi đạo quân trốn đi, đó là một lần tổn thất nặng nề, tuy là kẻ điềm tĩnh như hắn, cũng khó có thể thoái mái mà vượt qua. Vì trong lòng tức giận vô cùng, cho nên đẩy phát ý niệm ra hư không, khiến cho không gian phụ cận nơi này, đột nhiên hiện lên từng trận linh bạo...
Chẳng qua lúc này chỉ có thể cưỡng ép một ngụm ác khí ở trong lòng mà thôi.
- Tú Quan đạo hữu nói giỡn rồi, thắng bại hôm nay đã sớm định rồi, không đi thì có thể làm gì được đây? Ở lại nơi này để nhìn Tú Quan đạo hữu đắc ý hay sao?
Từ khi cánh quân bên phải của Thương quân bị đánh tan, thắng bại trên chiến trường đã phân định rõ ràng. Chỉ còn có thể chờ đợi Âm Dương Định Tâm Thuật của Trọng Huyền đạo nhân mà thôi.
Cái tên Tông Thủ kia, nếu thật sự là Thánh Vương thì đúng là vạn tà bất xâm rồi.
Cấm thuật tuy rằng đáng sợ, nhưng ở trong Vân giới, lịch đại Trung Nguyên hoàng triều khai quốc chủ quân thì sao chưa thử qua? Mặc dù có một số sát khí mạnh hơn cả Võ Tướng thì cũng chả thèm để ý.
Nhưng chắc gì đã xuất hiện trên người Thành quân Tông Thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.