Chương 269: Liều lĩnh cười to
Khai Hoang
07/05/2014
Khi huyết quang rơi vãi, lại một cái đầu lâu quăng lên.
Tông Thủ cũng bỗng dưng trở lại, tay cầm Cửu Lân Kiếm chỉ xéo Tông Chính quát:
- Lão thất phu, ngươi là không dám chiến sao? Những người này ta cũng giết đã đủ rồi, cũng lười ô uế tay của ta. Các ngươi Thiên Hồ Tông thị nhất tộc là muốn chính mình kiên cường một chút, ly khai Càn Thiên Sơn thành của ta tay sai dưới trướng của ta thì tự chọn. Sống hay chết, là chiến là hàng, con đường tiếp theo chính các ngươi chọn, ngày hôm nay quyết một lời.
Đỉnh Càn Thiên Phong mọi âm thanh đều tĩnh lặng, tựa hồ cũng đang chờ Tông Chính trả lời. Mà bản thân Tông Chính tức thì cả người như chết không có chút tiếng động nào.
Tông Lam cười lạnh, phải ly khai Càn Thiên Sơn cũng không dễ dàng như vậy. Không nói đến người bất mãn đối với Tông thị đích mạch, thậm chí còn có kẻ thù.
Chính là hắn cũng tuyệt không cho những dư nghiệt này chạy mất! Trong lòng đã tính toán, trấn thủ bên ngoài chư quân, có nào bộ hạ cũ có thể mượn lực của hắn.
Nếu như thế tử hạ thủ lưu tình, vậy thì do hắn làm đồ tể. Nhất định phải đem cả nhà tàn sát tuyệt, trảm thảo trừ căn, không lưu hậu hoạn mới tốt!
Chuyện này, Hổ Trung Nguyên, Khâu Vi bởi thân phận, muốn tránh hiềm nghi không thể làm, cũng chỉ có thể do hắn xuất thân trong tộc Tông thị ra tay.
Bất quá điểm sáng tạo là mấy vị Thiên Hồ tộc lão sau lưng Tông Thủ nhìn nhau xong thì nhao nhao quỳ xuống quỳ gối với Tông Thủ:
- Thế tử minh giám! Thiên Hồ tộc Tông Bá gần đây ủng hộ Tông Thế Tông Dương khiến cho chúng ta cũng bị hắn đầu độc, kính xin thế tử thứ lỗi. Từ ngày hôm nay về sau, chúng ta không muốn ở cùng hắn, nguyện vào làm môn hạ Càn Thiên Tông thị, tôn thế tử là trưởng thượng.
Thần sắc Tông Chính cực kỳ bình tĩnh, hồn lực lại không ngừng kích động, khí tức thì tựa như núi lửa muốn bộc phát ra, nguy hiểm vô cùng.
Giờ phút này nghe vậy, cả người hắn căng cứng, trong chớp mắt mất hết can đảm, mất đi tinh khí thần. Lúc trước chiến ý dâng lên cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn thở dài một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ bi thương già nua dị thường.
Tông Thủ cũng đồng dạng ngơ ngẩn, hắn vốn cho là ngày hôm nay không tránh khỏi phải cùng Tông Chính tranh tài một hồi. Trả một cái giá không nhỏ mới chém giết được nhưng tuyệt đối không ngờ Thiên Hồ tộc lão xương cốt lại mềm như vậy. Mới bị hắn chặt mấy đao, sau đó uy hiếp vài câu đã chịu thua rồi.
Tông Thủ có chút không dám tin sự tình ngày hôm nay đã xong đơn giản như vậy?
Lại nhìn Tông Chính, hồn năng bắt đầu khởi động đã triệt để yên tĩnh lại tựa hồ là đã mất đi tất cả chiến tâm, hắn đem áo bào vạt áo nhấc lên, gần như lặng yên không biểu lộ nửa quỳ xuống, lòng xám như tro tàn:
- Tông Chính không dám phản bội Càn Thiên Sơn, chỉ xin thế tử sau khi thành lập nhất tộc khác, chớ quên tế tự Thiên Hồ tông gia nhất mạch tổ tiên trưởng bối ta.
Hổ Thiên Thu cười cười, thần sắc lần nữa chuyển thành trang nghiêm túc mục:
- Ngày hôm nay, thế tử chính là Càn Thiên Chi Chủ! Thần chúc quân thượng, hồng phúc tề thiên, thiên thu vạn thế, nghiệp lớn vĩnh tồn. Lập bất thế công, thành thiên cổ đế nghiệp! Nguyện Càn Thiên Sơn ta, thiên hạ thái bình, trọn đời bình an!
Ngay khi hắn vừa dứt lời, từng thanh âm như biển gầm vang vọng đỉnh núi:
- Chúc quân thượng thiên thu vạn tái, nghiệp lớn vĩnh tồn! Minh đức đãng nguy tứ hải, ân uy chiêu hiển bát phương!
Thanh âm này nhanh chóng truyền ra, rồi sau đó từ trên Càn Thiên Sơn xuống, mấy chục vạn đại quân đóng quân cũng truyền đến từng tiếng gầm: Quân thượng thiên tuế! Từng đạo huyết khí cường hoành tụ tập cùng một chỗ bay thẳng trời cao khiến tà mị lén lút tất cả đều lui tránh.
Giờ khắc này, Tông Thủ chỉ cảm đầu óc sắp vỡ ra.
Giờ khắc này Tông Chính rốt cục nhận thua chịu thua, cứ dường như là gông xiềng giải giải khai, vòng xoáy Hồn hải đang từng bước một hướng ra phía ngoài mở rộng bành trướng.
Ký tự Vận tự động nhanh chóng ngưng tụ từng bước một đem hồn lực áp súc tinh luyện.
Rất nhiều tạp chất Linh Năng trong hồn niệm bị hồn hải tự phát chi lực, nhao nhao cường hành bài xích ra.
Ở trong Thân thể là như thế, tánh mạng tiềm năng cùng nguyên lực thì giống như được mở ra một gông xiềng. Một tia linh năng chảy xuôi vào trong cơ thể của hắn hoặc là trực tiếp chuyển hóa chân khí tinh thuần hoặc kết hợp Lôi Loan tinh nguyên chi lực khiến cho nhục thể của hắn, dần dần cường hóa.
Tâm niệm Tông Thủ trôi chảy, hắn cầm trong tay trường kiếm cười lớn đi đến phía trên đàn tế thiên.
Trong lòng thầm nghĩ trách không được đời sau ở trong kịch điện ảnh và truyền hình, những nhân ật kiêu hùng sau khi nắm đại cục trong tay thường cười ha ha như nổi điên.
Ngày hôm nay đổi thành chính mình, quả nhiên là có chút cảm giác thoải mái, khoái ý vô cùng.
Đang muốn lại cười hơn mấy thanh âm thổ lộ kinh hỉ trong lòng thì Tông Thủ đột nhiên cảm giác được dây thanh quản của mình phốc một cái như bị đứt, không phát ra thanh âm nào.
Tông Thủ cả kinh, sau đó đầu đầy mồ hôi, không trùng hợp như vậy a? Chẳng lẽ ông trời cũng không quen nhìn ta. Thật vất vả có thể giả bộ lãnh khốc, một thân bổn sự, nếu không dùng cất giấu mà vừa ra đã bị đạp một cái?
Lúc này dưới tế thiên đài, mấy ngàn thần tử Càn Thiên Sơn khó hiểu vị tân nhiệm thành chủ liều lĩnh cười to bỗng nhiên biến mất nhưng từng người như có điều suy nghĩ.
Có lẽ có mọi người không biết nhưng những người có địa vị cao thì trong lòng tinh tường.
Ngày hôm nay Càn Thiên Sơn chi biến, chắc chắn là ảnh hướng đến tình thế hỗn loạn của toàn bộ Đông Lâm Vân Giới, dư ba của nó chỉ sợ sau đó mấy tháng, cũng sẽ không dẹp loạn.
Thế tử anh tài tất nhiên sẽ rung động Vân Giới chấn nhiếp địch nhân, bất quá nói không chừng sẽ có phong ba càng lớn hơn đang âm thầm hội tụ.
Vậy Âm Long Cốc sắp xuất hiện các loại bí tàng, nói rõ Huyền Tố hai tông, há có thể cam tâm?
Mà Thiên Hồ Tuyết Thị càng sẽ không dễ dàng buông tha Càn Thiên Sơn Tông thị .
Cách Càn Thiên Sơn thành Đông Lâm Vân Lục ước chừng sáu vạn ba nghìn dặm. Có một tòa tháp cao 49 tầng. Tháp không có bất kỳ thổ địa, cứ như vậy lơ lửng trên vân hải, ẩn trong mây mù.
Mà giờ khắc này trên đỉnh tháp một vị cao quan thanh niên, vạt áo xếp ngay ngắn ngồi một chỗ.
Toàn bộ ngọn tháp gắn đầy duệ thứ xuyên thẳng vân thiên, lôi đình lập loè, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Thanh niên ăn mặc kiểu nho sinh lại toàn bộ không thèm để ý, rất là chăm chú nghiêm túc mà nhìn đối diện.
Đó là một thanh kiếm màu tím lơ lửng giữa không trung. Thỉnh thoảng có chút xoay chuyển tràn ngập các loại màu sắc lưu quang.
Mà thanh niên liên tục mấy tháng đều từ đầu đến cuối bảo trì bình tĩnh trong mắt, giờ phút này rốt cục lộ ra như trút được gánh nặng.
- Vì đứa nhỏ Tông Thủ này, ngươi ta đã tranh chấp mấy tháng. Hôm nay tổng nên tranh giành ra kết quả. Trong lúc này tin tức Vân Giới chắc hẳn Tôn Giả đã biết được.
- Hạt giống Thần Hoàng sao? Sao có thể không biết.
Tông Thủ cũng bỗng dưng trở lại, tay cầm Cửu Lân Kiếm chỉ xéo Tông Chính quát:
- Lão thất phu, ngươi là không dám chiến sao? Những người này ta cũng giết đã đủ rồi, cũng lười ô uế tay của ta. Các ngươi Thiên Hồ Tông thị nhất tộc là muốn chính mình kiên cường một chút, ly khai Càn Thiên Sơn thành của ta tay sai dưới trướng của ta thì tự chọn. Sống hay chết, là chiến là hàng, con đường tiếp theo chính các ngươi chọn, ngày hôm nay quyết một lời.
Đỉnh Càn Thiên Phong mọi âm thanh đều tĩnh lặng, tựa hồ cũng đang chờ Tông Chính trả lời. Mà bản thân Tông Chính tức thì cả người như chết không có chút tiếng động nào.
Tông Lam cười lạnh, phải ly khai Càn Thiên Sơn cũng không dễ dàng như vậy. Không nói đến người bất mãn đối với Tông thị đích mạch, thậm chí còn có kẻ thù.
Chính là hắn cũng tuyệt không cho những dư nghiệt này chạy mất! Trong lòng đã tính toán, trấn thủ bên ngoài chư quân, có nào bộ hạ cũ có thể mượn lực của hắn.
Nếu như thế tử hạ thủ lưu tình, vậy thì do hắn làm đồ tể. Nhất định phải đem cả nhà tàn sát tuyệt, trảm thảo trừ căn, không lưu hậu hoạn mới tốt!
Chuyện này, Hổ Trung Nguyên, Khâu Vi bởi thân phận, muốn tránh hiềm nghi không thể làm, cũng chỉ có thể do hắn xuất thân trong tộc Tông thị ra tay.
Bất quá điểm sáng tạo là mấy vị Thiên Hồ tộc lão sau lưng Tông Thủ nhìn nhau xong thì nhao nhao quỳ xuống quỳ gối với Tông Thủ:
- Thế tử minh giám! Thiên Hồ tộc Tông Bá gần đây ủng hộ Tông Thế Tông Dương khiến cho chúng ta cũng bị hắn đầu độc, kính xin thế tử thứ lỗi. Từ ngày hôm nay về sau, chúng ta không muốn ở cùng hắn, nguyện vào làm môn hạ Càn Thiên Tông thị, tôn thế tử là trưởng thượng.
Thần sắc Tông Chính cực kỳ bình tĩnh, hồn lực lại không ngừng kích động, khí tức thì tựa như núi lửa muốn bộc phát ra, nguy hiểm vô cùng.
Giờ phút này nghe vậy, cả người hắn căng cứng, trong chớp mắt mất hết can đảm, mất đi tinh khí thần. Lúc trước chiến ý dâng lên cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn thở dài một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ bi thương già nua dị thường.
Tông Thủ cũng đồng dạng ngơ ngẩn, hắn vốn cho là ngày hôm nay không tránh khỏi phải cùng Tông Chính tranh tài một hồi. Trả một cái giá không nhỏ mới chém giết được nhưng tuyệt đối không ngờ Thiên Hồ tộc lão xương cốt lại mềm như vậy. Mới bị hắn chặt mấy đao, sau đó uy hiếp vài câu đã chịu thua rồi.
Tông Thủ có chút không dám tin sự tình ngày hôm nay đã xong đơn giản như vậy?
Lại nhìn Tông Chính, hồn năng bắt đầu khởi động đã triệt để yên tĩnh lại tựa hồ là đã mất đi tất cả chiến tâm, hắn đem áo bào vạt áo nhấc lên, gần như lặng yên không biểu lộ nửa quỳ xuống, lòng xám như tro tàn:
- Tông Chính không dám phản bội Càn Thiên Sơn, chỉ xin thế tử sau khi thành lập nhất tộc khác, chớ quên tế tự Thiên Hồ tông gia nhất mạch tổ tiên trưởng bối ta.
Hổ Thiên Thu cười cười, thần sắc lần nữa chuyển thành trang nghiêm túc mục:
- Ngày hôm nay, thế tử chính là Càn Thiên Chi Chủ! Thần chúc quân thượng, hồng phúc tề thiên, thiên thu vạn thế, nghiệp lớn vĩnh tồn. Lập bất thế công, thành thiên cổ đế nghiệp! Nguyện Càn Thiên Sơn ta, thiên hạ thái bình, trọn đời bình an!
Ngay khi hắn vừa dứt lời, từng thanh âm như biển gầm vang vọng đỉnh núi:
- Chúc quân thượng thiên thu vạn tái, nghiệp lớn vĩnh tồn! Minh đức đãng nguy tứ hải, ân uy chiêu hiển bát phương!
Thanh âm này nhanh chóng truyền ra, rồi sau đó từ trên Càn Thiên Sơn xuống, mấy chục vạn đại quân đóng quân cũng truyền đến từng tiếng gầm: Quân thượng thiên tuế! Từng đạo huyết khí cường hoành tụ tập cùng một chỗ bay thẳng trời cao khiến tà mị lén lút tất cả đều lui tránh.
Giờ khắc này, Tông Thủ chỉ cảm đầu óc sắp vỡ ra.
Giờ khắc này Tông Chính rốt cục nhận thua chịu thua, cứ dường như là gông xiềng giải giải khai, vòng xoáy Hồn hải đang từng bước một hướng ra phía ngoài mở rộng bành trướng.
Ký tự Vận tự động nhanh chóng ngưng tụ từng bước một đem hồn lực áp súc tinh luyện.
Rất nhiều tạp chất Linh Năng trong hồn niệm bị hồn hải tự phát chi lực, nhao nhao cường hành bài xích ra.
Ở trong Thân thể là như thế, tánh mạng tiềm năng cùng nguyên lực thì giống như được mở ra một gông xiềng. Một tia linh năng chảy xuôi vào trong cơ thể của hắn hoặc là trực tiếp chuyển hóa chân khí tinh thuần hoặc kết hợp Lôi Loan tinh nguyên chi lực khiến cho nhục thể của hắn, dần dần cường hóa.
Tâm niệm Tông Thủ trôi chảy, hắn cầm trong tay trường kiếm cười lớn đi đến phía trên đàn tế thiên.
Trong lòng thầm nghĩ trách không được đời sau ở trong kịch điện ảnh và truyền hình, những nhân ật kiêu hùng sau khi nắm đại cục trong tay thường cười ha ha như nổi điên.
Ngày hôm nay đổi thành chính mình, quả nhiên là có chút cảm giác thoải mái, khoái ý vô cùng.
Đang muốn lại cười hơn mấy thanh âm thổ lộ kinh hỉ trong lòng thì Tông Thủ đột nhiên cảm giác được dây thanh quản của mình phốc một cái như bị đứt, không phát ra thanh âm nào.
Tông Thủ cả kinh, sau đó đầu đầy mồ hôi, không trùng hợp như vậy a? Chẳng lẽ ông trời cũng không quen nhìn ta. Thật vất vả có thể giả bộ lãnh khốc, một thân bổn sự, nếu không dùng cất giấu mà vừa ra đã bị đạp một cái?
Lúc này dưới tế thiên đài, mấy ngàn thần tử Càn Thiên Sơn khó hiểu vị tân nhiệm thành chủ liều lĩnh cười to bỗng nhiên biến mất nhưng từng người như có điều suy nghĩ.
Có lẽ có mọi người không biết nhưng những người có địa vị cao thì trong lòng tinh tường.
Ngày hôm nay Càn Thiên Sơn chi biến, chắc chắn là ảnh hướng đến tình thế hỗn loạn của toàn bộ Đông Lâm Vân Giới, dư ba của nó chỉ sợ sau đó mấy tháng, cũng sẽ không dẹp loạn.
Thế tử anh tài tất nhiên sẽ rung động Vân Giới chấn nhiếp địch nhân, bất quá nói không chừng sẽ có phong ba càng lớn hơn đang âm thầm hội tụ.
Vậy Âm Long Cốc sắp xuất hiện các loại bí tàng, nói rõ Huyền Tố hai tông, há có thể cam tâm?
Mà Thiên Hồ Tuyết Thị càng sẽ không dễ dàng buông tha Càn Thiên Sơn Tông thị .
Cách Càn Thiên Sơn thành Đông Lâm Vân Lục ước chừng sáu vạn ba nghìn dặm. Có một tòa tháp cao 49 tầng. Tháp không có bất kỳ thổ địa, cứ như vậy lơ lửng trên vân hải, ẩn trong mây mù.
Mà giờ khắc này trên đỉnh tháp một vị cao quan thanh niên, vạt áo xếp ngay ngắn ngồi một chỗ.
Toàn bộ ngọn tháp gắn đầy duệ thứ xuyên thẳng vân thiên, lôi đình lập loè, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Thanh niên ăn mặc kiểu nho sinh lại toàn bộ không thèm để ý, rất là chăm chú nghiêm túc mà nhìn đối diện.
Đó là một thanh kiếm màu tím lơ lửng giữa không trung. Thỉnh thoảng có chút xoay chuyển tràn ngập các loại màu sắc lưu quang.
Mà thanh niên liên tục mấy tháng đều từ đầu đến cuối bảo trì bình tĩnh trong mắt, giờ phút này rốt cục lộ ra như trút được gánh nặng.
- Vì đứa nhỏ Tông Thủ này, ngươi ta đã tranh chấp mấy tháng. Hôm nay tổng nên tranh giành ra kết quả. Trong lúc này tin tức Vân Giới chắc hẳn Tôn Giả đã biết được.
- Hạt giống Thần Hoàng sao? Sao có thể không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.